Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 177 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 488 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:43:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 89: Trăm Hoa Đua Sắc, Tác Giả Giải Thích Thế Nào
oàng hậu nương nương! Nô tỳ thêu xong rồi!” Tiêu Sơ Âm kiễng chân đung đưa tấm vải thêu trong tay, lớn tiếng hô lên.
“Vương phi nương nương! Người đừng như vậy!” Cung nữ nhảy dựng lên đến đoạt lấy vải thêu trong tay nàng, Vương phi lấy cái này để báo cáo kết quả, Vương gia sẽ giết nàng!
“Ài, ngươi cản ta làm gì, ta thêu xong thì là thêu xong, cũng chẳng phải chuyện khuất tất gì!” Tiêu Sơ Âm cả tiếng làm ồn lên, làm nhóm nữ quyến phi tần nhao nhao liếc nhìn nhau.
Hoàng hậu thấy phía sau dường như có người kêu xong rồi, hất đầu nhìn nhìn, công công thấy ánh mắt Hoàng hậu ra hiệu, kéo dài cổ họng lớn tiếng gọi: “Trình lên!”
Hoàng hậu hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Tiêu Sơ Âm nghe thấy phía trước đang gọi trình lên, thò tay đẩy cung nữ sang một bên, sầm mặt đe dọa: “Hoàng hậu gọi ta trình lên, ngươi không được ngăn cản!”
Cung nữ vưa nghe vậy, tay đang vươn ra sợ đến mức rụt trở về.
Tiêu Sơ Âm đưa tay cầm lấy tấm vải đen trang trọng trình lên: “Hoàng hậu nương nương, trước khi xem cái đầu tiên thêu xong của thiếp thân, người có thể đáp ứng nô tỳ một điều kiện không.”
“Điều kiện gì?” Hoàng hậu chợt nhíu mày, hỏi.
“Phải xem qua tranh thêu của các vị nương nương và phu nhân, mới có thể xem bức tranh thêu của nô tỳ.” Nàng cười giấu bức tranh thêu trong tay thật kĩ, hành động này khiến các vị phu nhân vẫn còn đang thêu phía dưới rất tò mò.
“Vậy thì để đó đi, xem trước xem sau cũng vậy. Không sao.” Hoàng hậu gật đầu.
Đúng lúc bên này Tiêu Sơ Âm đang thần thần bí bí che giấu bức tranh thêu thì giữa đài thêu, Thẩm Nhược Vân dịu dàng cười ra hiệu cho cung nữ bên cạnh mở lời.
Cung nữ giương cao bức tranh thêu của Thẩm Nhược Vân, cao giọng hô lên: “Tranh thêu trăm hoa đua sắc của Thẩm trắc phi đã hoàn thành.”
“Nô tỳ thêu không được tốt, còn xin hoàng hậu nương nương xem qua” Nàng cười đoan chính, dịu dàng hiền thục.
Lúc cung nữ hô to bức vẽ trăm hoa đua sắc, chúng nữ quyến đều kinh ngạc nhìn Thẩm trắc phi, nàng dám thêu tranh trăm hoa đua sắc trước mặt hoàng hậu. Đây không phải là không để Hoàng hậu vào mắt sao? Nếu nhìn kĩ, trên tấm vải chi chít những sợi tơ đủ màu sắc tỏa sáng, ánh mắt ai tốt sẽ thấy một đóa mẫu đơn kiều diễm ở giữa bức tranh, che lấp tất cả những loại hoa khác, thay vì nói là trăm hoa đua sắc, còn không bằng nói là hoa nở rộ đều bị một đoá mẫu đơn lấn át, Thẩm trắc phi quả nhiên là rất có tâm cơ!
Tấm vải thêu được trình lên, Hoàng hậu vừa nhìn thấy đóa mẫu đơn khí thế tươi đẹp rất vừa lòng gật đầu, lại nhìn kỹ thêm một chút, lời nói lại có vài phần tán thưởng: “Thẩm trắc phi lại dùng cách phức tạp như vậy, cho dù là tú nương từng trải trong cung, trong thời gian ngắn cũng không thêu được bức tranh đẹp như vậy, Thẩm trắc phi quả nhiên là nữ nhân đức hạnh!”
Thẩm Nhược Vân nhíu mày khinh thường liếc nhìn Tiêu Sơ Âm, cười điềm đạm đáp: “Tạ ơn hoàng hậu nương nương khích lệ, nô tỳ cũng mới luyện vài ngày trước, hôm nay tay nghề bỗng dưng ưu tú hẳn lên, bình thường nô tỳ cũng không thêu tốt được như vậy đâu ạ.”
Nói cách khác, hôm nay là vì thấy được Hoàng hậu nương nương người, tài nghệ của Thẩm trắc phi mới tiến bộ như vậy, thêu tốt như vậy…Chậc chậc…
Tiêu Sơ Âm vuốt cằm, híp mắt cười, nàng đã nói tại sao trong vương phủ lại không thấy người đâu, hóa ra là đóng cửa luyện nữ công. Bức tranh trăm hoa đua sắc này, đẹp, quả thật là rất đẹp, mẫu đơn này còn sống động hơn cả tên viện của nàng.
“Hoàng hậu nương nương, kim tước báo tin của nô tỳ đã xong!” Lại có nương nương đã thêu xong.
“Hoàng hậu nương nương, phong đan bạch lộ của nô tỳ cũng đã xong!”
“Hoàng hậu nương nương, vườn lê ửng hồng của thiếp đã thêu xong!”
“Hoàng hậu nương nương…”
Hoàng hậu cười vẫy tay để mọi người yên lặng, nói: “Bản cung biết các ngươi đều là nữ nhân đức hạnh, đưa từng cái đến đây.”
Mấy chục bức tranh thêu được trình lên, bọn thái giám cung nữ đặt lên bàn để Hoàng hậu thưởng thức từng cái. Nhìn qua, trong lòng mọi người đều biết rõ, ngoại trừ bức trăm hoa đua sắc của Thẩm trắc phi có nhỉnh hơn, mấy bức còn lại đều cân tài cân sức.
“Nữ công của Thẩm trắc phi rất tuyệt vời, vậy thẻ thứ nhất sẽ đưa cho nàng, các vị có ý kiến gì không?” Liếc mắt liền thấy rõ kết quả, Hoàng hậu cũng không muốn làm ra vẻ huyền bí.
Khóe miệng Thẩm trắc phi chậm rãi cong lên, cả khóe mắt cũng đều mang theo ý cười đắc chí. Nàng hao phí bao nhiêu ngày khổ luyện trong phủ, vị trí thứ nhất này đương nhiên phải dành cho nàng rồi! Đối với sự khen thưởng về nữ công, nàng nhất định phải có được!
“Thủ pháp thêu thùa của Thẩm trắc phi phức tạp, có thể thêu ra bức trăm hoa đua sắc trong thời gian ngắn như vậy, đứng nhất cũng là hoàn toàn xứng đáng.” Nói chuyện không biết là vị phi tần nào.
“Đúng đúng, Thẩm trắc phi không chỉ hiền lành còn tinh tế, đáng để tỷ muội chúng ta học tập nhiều hơn!” Phu nhân ăn vận hoa lệ cũng cười tán thưởng.
Thẩm trắc phi dừng trên người Tiêu Sơ Âm đang đứng bên cạnh không nói lời nào. Trong lòng hừ lạnh, nàng cho rằng từ đầu cố ý lừa bịp, bây giờ thừa dịp mọi người không chú ý có thể rũ bỏ hết sao? Nghĩ hay thật!
“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không dám nhận, bức tranh thêu của Tiêu Vương phi còn chưa xem, như vậy là không công bằng với Tiêu Vương phi. Hay là đợi xem qua tác phẩm của Tiêu Vương phi rồi định đoạt.” Nàng hào phóng đa tạ, ánh mắt mọi người bỗng chốc đổ dồn lên người Tiêu Sơ Âm.
Tiêu Sơ Âm lúng túng nở nụ cười, nói: “Thẩm trắc phi thêu tinh xảo như vậy, nô tỳ kém cỏi cũng không cần xem, vị trí thứ nhất, Thẩm trắc phi rất xứng đáng.
“Cũng không cần nói như vậy, Tiêu Vương phi con thêu xong trước nhất, theo nguyên tắc mà nói bản cung nên xem của con trước mới phải. Con muốn đợi đến sau cùng, bản cung cũng không để ý, nhưng nếu không xem, chẳng phải là bản cung không công bằng sao.” Hoàng hậu cười nói.
“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ vụng về, thật sự là sợ làm bẩn mắt của các vị tỷ muội. Hay là đừng xem…” Nàng cười chột dạ.
Hai hàng lông mày của Thẩm Nhược Vân giương len, chỉ kém đắc ý cười ra tiếng mà thôi. Có thể nhìn thấy bộ dạng Tiêu Sơ Âm bị xấu mặt là niềm vui của nàng.
“Đi, đem bức tranh thêu của Tiêu thục phi lại đây.” Hoàng hậu đã phân phó công công bên người, Tiêu Sơ Âm cũng đành thôi, quy củ đứng một bên.
“Hoàng hậu nương nương.” Công công dâng lên một cái khay, Hoàng hậu vươn ngón tay ngọc được bảo dưỡng thon dài xốc mảnh vải đen lên. Toàn bộ ánh mắt mọi người đều tập trung trên cánh tay kia, chỉ còn chờ xem trình độ thêu thùa của Tiêu Sơ Âm kém cỏi đến mức nào.
Tấm vải đen được xốc lên, trên tấm vải màu trắng, các đường chỉ màu trắng cơ hồ làm người ta không nhìn thấy gì, Hoàng hâu chau mày, hỏi: “Tiêu Vương phi, con đây là có ý gì?”
Tiêu Sơ Âm vôi vàng tiến lên nhún người hành lễ, nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, bức tranh thêu này tên là Hoa Thụy Vô Cương”
Hoàng hậu nương nương nhìn tấm vải không thấy thêu thứ gì, những sợi chỉ trắng lộn xộn khoanh tròn một chỗ, không biết là hình vẽ gì. Nghe tên thì dường như rất khí thế, lại hỏi: “Giải thích thế nào?”
Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư - Lạc Thanh