"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Viên Nghệ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 253 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 04:18:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ất Tử Thần không nghĩ tới, mình cũng chỉ là đi về hai ngày, thế mà khi gặp mặt lại, bên cạnh nha đầu này liền có thêm một người đàn ông làm cho người ta khó chịu như vậy chứ?
"Tiểu Mạt." Tất Tử Thần sải bước hướng nha đầu kia đi tới. Mới vừa kết thúc đại hội động viên quân huấn, anh liền cả lời nói cũng không kịp nói liền không kịp chờ đợi đến tìm cô. Chỉ là không ngờ, Tiểu Mạt này bản lãnh ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’ thật đúng là không nhỏ, lúc này mới hai ngày, bên cạnh liền có thêm một người. Làm cho anh không muốn thừa nhận nhất là, cái người này, hừ, ngoại hình cũng không tệ lắm.
"Tử Thần." Diệp Dĩ Mạt nghe được âm thanh, mới vừa rồi còn ý cười nhợt nhạt không khỏi sâu hơn, mặt mày xinh đẹp cong cong: "Trưởng lớp, đây bạn trai của em." Nói xong, thuận tay choàng qua khủy tay anh, mỉm cười mang giận: "Sao lại không gọi điện thoại trước cho em?"
Tất Tử Thần vốn là trong lòng còn có chút vướng mắc, chỉ là vừa thấy được nha đầu này cười một cách tự nhiên, còn có câu ‘bạn trai’ kia, anh cũng rất không có tiền đồ đầu hàng, "Điện thoại di động của anh hết pin rồi." Nói xong, ngước mắt nhìn Hướng Dương, Tất Tử Thần hào phóng vươn tay: "Xin chào, tôi là Tất Tử Thần bạn trai của Tiểu Mạt, hai ngày nay Tiểu Mạt đã làm phiền anh." Nói xong, một tay ôm lên hông của cô, đáy mắt tham muốn giữ lấy cho dù ai cũng đều nhìn đi ra.
Hướng Dương cười thầm, đây là tuyên thệ chủ quyền hả, chỉ là ánh mắt Tiểu Mạt cũng thực không tồi, người đàn ông này, bề ngoài văn nhã tuấn dật, lại không che giấu được bá đạo uy nghiêm ở bên trong. Lúc ban đầu nghe Tiểu Mạt nói là quân nhân, anh còn tưởng rằng sẽ là người cao to thô kệch trong ấn tượng, nhưng không nghĩ sẽ là dạng này, trong ngoài đều được, kín đáo mà không bó buộc.( DĐLQĐ)
"Nói cái gì đó ~" Diệp Dĩ mạt làm bộ bẹo tay anh, cô khi nào có phiền toái trưởng lớp, chỉ có lúc buổi trưa hôm nay ăn cơm trưa gặp được, thì ngồi vào cùng nhau mà thôi.
"Không có gì, Tiểu Mạt vẫn luôn hiểu chuyện như vậy, không có gì phiền toái." Hướng Dương khóe miệng giương nhẹ, cố ý xuyên tạc: "Trước kia lúc Tiểu Mạt đi cùng với tôi, cô ấy sẽ không thế nào để cho tôi quan tâm."
Tất Tử Thần mới vừa nhếch lên khóe miệng liền cứng ngắc, trước kia lúc đi chung với nhau? Đây là ý gì?
Diệp Dĩ Mạt khóe mắt giật giật, xong đời, cô quên mất, năm đó khi Hướng Dương bay sang nước Anh, cô đi tiễn lên máy bay rồi, còn nhớ rõ khi đó, rõ ràng là cảnh tượng thương cảm, lại bị một câu nói của anh làm cho dở khóc dở cười.
Hướng Dương nói: "Về sau chờ em tìm bạn trai, nhớ mang cho anh trai xem một chút, để anh trai giúp em xem một chút xem người này có đáng giá để phó thác cả đời hay không." Mặc dù không làm được vợ chồng, vẫn là bạn bè như cũ, nha đầu này ‘không biết nhìn người’, anh sao lại không biết?
Vào lúc này, người này không phải là tính toán làm ‘anh trai’ hợp cách một lần đi? Diệp Dĩ Mạt bi ai che mặt.
Khóe miệng Tất Tử Thần nừng cười một lúc, tiếp theo nụ cười tràn ra càng thêm rực rỡ: "Tiểu Mạt coi như thích gây ra phiền toái hơn nữa, tôi cũng vui lòng thay cô ấy dọn dẹp, thật đúng là không cần phiền toái trưởng lớp." Chau lên lông mày, rõ rành rành biểu thị công khai, mà ánh mắt thâm thúy, rơi vào trên người cô một cái chớp mắt, phút chốc lại trở nên ôn hòa.
"Tốt lắm, anh còn chưa có ăn cơm trưa chứ?" Diệp Dĩ Mạt mỉm cười nhìn anh, " Để em đi mua cơm cho anh đi ~ các anh cứ hàn huyên một chút ~" cô thật không phải cố ý chạy trốn, chỉ là đang lúc hai người này ‘xèo xèo’ tia lửa, thật không phải người bình thường có thể chịu đựng được, cô chính là một người phàm, không phải Thiên Lôi Thần Chớp, ăn không hết điện!
Còn nữa, trưởng lớp cũng có trình độ chứ? Diệp Dĩ Mạt yên lặng cầu nguyện, Tất Tử Thần anh nhất định phải nắm vững nha, lớp trưởng đại nhân năm đó một người liền đảm nhiệm chức cố vấn ban đoàn của bọn cô, chuyện thương lượng thông minh đều không phải là người bình thường có thể so sánh đâu. Chỉ là ―― khóe miệng Diệp Dĩ Mạt cong lên, doanh trưởng đại nhân nhà cô cũng không phải là người bình thường đâu
~Nhìn bóng lưng cô gái nhỏ nhẹ nhàng rời đi, khóe miệng Tất Tử Thần vẫn giữ nụ cười như lúc ban đầu, chỉ là lúc nhìn người đàn ông hướng đối, màu sắc con ngươi chợt lóe lên tinh quang: "Lần nữa tự giới thiệu mình một chút, Tất Tử Thần, trại phó binh đoàn pháo binh XXXX, hàm Trung tá, chồng chưa cưới của Tiểu Mạt." Ba chữ cuối cùng, bị anh nhấn đặc biệt nặng.
"Xin chào, Hướng Dương, trưởng lớp thời đại học của Tiểu Mạt." Hướng Dương vẫn như cũ nụ cười thân thiện: "Ưmh, cũng là bạn trai đầu tiên của Tiểu Mạt." Hai chữ ‘đầu tiên’, cũng bị anh cường điệu.
Tất Tử Thần nghẹn chẹn họng, vốn cho là là Ex. Boyfriend, không ngờ là bạn trai đầu tiên, càng để cho người ta chán ghét."Chuyện đã qua còn nói nó làm gì, không phải là con người còn phải nhìn về phía sao." Tất Tử Thần dựa vào thành ghế, khẽ nhíu lông mày.
"Nói thì nói như thế, nhưng mà Tiểu Mạt là giáo viên lịch sử, anh cũng biết, thói quen nghề nghiệp này nha, chính là nhìn quá khứ." Hướng Dương mỉm cười gật đầu. Nếu như chỉ một câu đôi câu liền đánh bại, như vậy anh cũng không nên là Hướng Dương một sinh viên trong truyền kỳ rồi. Chỉ là, người đàn ông này đối với Tiểu Mạt để ý cũng không phải là giả. Vừa nghe đến anh là mối tình đầu của Tiểu Mạt, thế nhưng không có nổi trận lôi đình, điều này cũng không khỏi để anh lau mắt mà nhìn, vốn là còn tưởng rằng làm lính đều là tính tình nóng nảy cả chứ, không thể nói hai câu liền động thủ mới đúng. Người này cũng không gấp không nóng nảy.
"Hướng tiên sinh." Tất Tử Thần nhìn cô gái nhỏ bên kia nhón một cái chân lên thay anh gọi thức ăn, khóe miệng bộc phát nụ cười thâm thúy: "Tiểu Mạt bây giờ là vị hôn thê của tôi, chúng tôi rất nhanh sẽ kết hôn, nếu như anh đến chúc phúc, tôi rất hoan nghênh." Doanh trưởng Tất không có cảm thấy có cái gì không đúng, mặc dù bọn họ trở thành bạn bè trai gái mới mấy ngày, nhưng mà anh lấy kết hôn làm mục đích cùng Tiểu Mạt lui tới, này cưới, là cần phải có. Hơn nữa, sẽ rất nhanh, cái này anh có lòng tin.
Hướng Dương cong lên khóe môi, được rồi anh không muốn chơi. Rõ ràng người đàn ông này tưởng thật."Uh, hôn lễ của doanh trưởng Tất và Tiểu Mạt, tôi nhất định sẽ có mặt." Nếu là có tiến lùi có căn cứ như vậy, tình trạng thương thuyết, người này trí thông minh rõ ràng đều không thấp nếu coi anh là tình địch, sẽ rất mệt mỏi chứ? Mặc dù anh rất quan tâm Tiểu Mạt, nhưng là cũng không muốn liên lụy mình đâu. Hướng Dương nhấp miệng cà phê, lần nữa ngẩng đầu, là nụ cười ôn tồn: " Doanh trưởng Tất, nói thật, tôi và Tiểu Mạt làm bạn học nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy không có liên lạc, không ngờ ở kỷ niệm ngày thành lập trường này lại gặp nhau, nghe Tiểu Mạt nói cô ấy tìm quân nhân tôi còn có chút lo lắng, chẳng qua hiện nay đã nhìn thấy, không thể không nói, ánh mắt Tiểu Mạt rất tốt."
Mới có thể nghe được ra ý tứ của anh chứ? Anh đối với Tiểu Mạt không có ý khác, nhiều lắm là cũng chỉ là quan tâm trong đám bạn học cũ thôi. Cho nên, thật không thể coi anh là tình địch, con em nhân dân quân đội lực chiến đấu anh rất ngưỡng mộ, loại này thành tựu về văn hoá giáo dục võ công đều không kém, anh càng không ý tưởng đi trêu chọc.
"......" Nghe lời nói của Hướng Dương, Tất Tử Thần im lặng một hồi lâu, người nọ là ý tứ nhận thua sao? Anh còn chưa có chuẩn bị nặng hỏa đấy.
"Cơm tới ~" người chưa đến âm thanh đã tới trước, Diệp Dĩ Mạt bưng thức ăn đi tới, điều kiện phòng ăn đại học cũng không tệ lắm, thức ăn so với trước kia khá hơn nhiều.
"Anhtrước đi, không đủ em lại đi mua." Diệp Dĩ Mạt cười quơ quơ phiếu ăn cơm trong tay mình: "Anh nói các anh làm huấn luyện viên sao điều kiện lại tốt như vậy chứ ~" chẳng những cung cấp nơi ở, còn cung cấp thức ăn.
Tất Tử Thần cười lôi kéo cô ngồi vào bên cạnh mình, "Em cần ăn thêm một chút nữa không?"
Diệp Dĩ Mạt lắc đầu một cái, đem đĩa đẩy tới trước mặt anh: "Ăn no rồi, anh ăn nhanh lên."
"Được, đợi lát nữa đi với anh đến ký túc xá, anh có đồ cho em." Nếu cũng biểu lộ mình không có ý nghĩ đối với Tiểu Mạt, bây giờ là không phải nên đi à? Làm kỳ đà cản mũi sẽ bị thiên lôi đánh đấy! Doanh trưởng Tất mắt như đao, bắn thẳng đến Hướng Dương ở đối diện.
Hướng Dương cười khổ, vẫn là tranh thủ thời gian đi đi, người đàn ông này quá đáng sợ."Tiểu Mạt, buổi chiều anh còn có lớp, vậy anh đi trước đây." Anh giúp giáo sư hướng dẫn hai học sinh, buổi chiều còn phải giúp các cô ấy sửa luận văn đấy.
"Được, trưởng lớp gặp lại sau ~"
"Ăn từ từ thôi." Đi ra hơn 10m, Hướng Dương còn có thể nghe được âm thanh Diệp Dĩ Mạt giận trách, nha đầu này nha, đối với người trong lòng mình chính là không giấu được tính tình.
Dùng tốc độ bị cô gái nhỏ kia khinh bỉ ăn cơm xong, Tất Tử Thần liền không kịp chờ đợi lôi kéo người trở về túc xá. Trường học cung cấp chổ ở cũng không tệ lắm, là ký túc xá giáo viên công chức, các huấn luyện viên đều là hai người một phòng, chỉ có anh là một người độc chiếm một phòng, như vậy cũng tốt, có nha đầu này ở đây, đến lúc đó không tránh khỏi có chút chuyện ‘không thể nhìn thấy’, tránh người là điều tốt, không thể ảnh hưởng hình tượng Giải Phóng Quân trong quần chúng nhân dân!
"Có đồ vật gì đó cho em à?" Vừa vào cửa, Diệp Dĩ Mạt vừa mới nói một câu nói, liền bị một tên con trai đè ở trên cửa hôn lên. Chiều cao chênh lệch, thể lực không địch lại, khiến Diệp Dĩ Mạt trừ thuận theo, không còn cách nào.
Anh nhớ muốn chết rồi! Hai ngày không thấy, trong tâm can anh đều quấy nhiễu muốn cô, cô còn tốt hơn, còn có bạn trai đầu ở cùng với, không trừng phạt cũng không được....!
Cái hôn ướt át, theo cằm đi xuống, cổ áo chữ V, lúc này thành trợ thủ tốt nhất gây án tốt nhất của anh. Hôn qua xương quai xanh mảnh khảnh, bàn tay đã sớm thuận thế vỗ về bộ ngực đẫy đà của cô: "Tiểu Mạt......"
Diệp Dĩ Mạt thở hổn hển tựa vào bộ ngực của anh, hai chân hoàn toàn không có hơi sức, người đàn ông này đến tột cùng là ăn lộn thuốc gì! Vừa mới gặp mặt đã như vậy một cái! Thuần túy nghĩ buồn bực chết cô!
"Tiểu Mạt, anh nhớ em lắm......" Tất Tử Thần đáng thương mà đem đầu vùi ở đầu vai của cô, giọng nói buồn bã, này có vợ cùng không có vợ vẫn là không đồng dạng như vậy, doanh trưởng mỗi ngày về nhà cũng có thể ăn được món ăn nóng cơm nóng chị dâu làm, còn có cả con gái bảo bối có thể đem ra khoe khoang, nhưng anh đây? Bị vội vã gọi về bộ đội, còn không kịp cùng bạn gái hảo hảo thân thân mật mật đấy.
Kết quả anh hào hứng tới gặp cô, lại thấy bạn trai đầu tiên của cô!Con bà nó! Anh thừa nhận, anh chính là ghen, nhất là thấy đối phương còn là một người đàn ông xuất sắc như vậy.
Như Tử Nghiêu lại nói, anh giống như thần tiên ấy, vẫn luôn không thấy anh biến sắc mặt qua. Hiện tại anh nghĩ nói cho Tử Nghiêu, anh của nó cũng là người phàm đấy, thấy chị dâu của cô đứng bên cạnh người đàn ông không chút nào thua kém anh trai của cô, trong lòng anh giống như có một cái bình lão dấm chua lên men, rất khó chịu.
"Được rồi, nói chuyện đàng hoàng không được sao?" Diệp Dĩ Mạt cũng nói không ra lời nói nặng, khe khẽ đẩy ra, muốn đem người này đẩy cho ra, ôm chặt như vậy, rất nóng 诶.
"Tiểu Mạt, chúng ta kết hôn đi." Tất Tử Thần chợt toát ra một câu như vậy, nóng bức bên trong phòng trong khoảnh khắc lâm vào không khỏi an tĩnh, hai người ôm nhau, cũng không có ai nói nữa.
Hô hấp thở ra, tất cả đều giống như bất động, giống nhịp đập trái tim Tất Tử Thần.
Trọn Đời Có Duyên Trọn Đời Có Duyên - Viên Nghệ