Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 75 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 672 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:10:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58. Thịnh Yến
CHƯƠNG 58. THỊNH YẾN
“Nương, nương ngủ cùng Lãng nhi được không?”
“Được!”
“Nương, hôm nay nương kể hai truyện cho Lãng nhi nhé?”
“Được!”
“Nương, mai đưa Lãng nhi lên núi được không?”
“Được.”
“Nương…”
Hiên Viên Sam đứng ngoài cửa, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ. Nếu như nói về việc hiểu cách dùng thiên thời địa lợi nhân hòa thì Lãng nhi có thể coi là nhân tài kiệt xuất. Kỳ An thật sự bị dọa rồi, từ sau ngày đó, lúc nào cũng phải thấy Lãng nhi trong tầm mắt mới yên tâm. Nếu không phải tại trời quá nóng, có khi ngay cả ăn cơm cũng phải ôm không rời.
Thật lâu sau, Kỳ An mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra.
Vừa ra khỏi cửa đã bị một thân ảnh đứng bên cạnh làm hoảng sợ, “Hiên Viên? Sao khuya như vậy còn chưa đi nghỉ ngơi?” nàng nhẹ nhàng vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Hiên Viên Sam không đáp, chỉ nhìn nàng.
“Sao vậy?” Kỳ An đưa tay kéo hắn ra sân, sợ tiếng nói chuyện sẽ đánh thức Lãng nhi.
Hiên Viên Sam hơi mấp máy môi, nhấc tay lên, “Ngươi chỉ cần Lãng nhi không cần ta sao?”
Kỳ An mở to hai mắt.
“Mấy ngày nay trong mắt ngươi chỉ có Lãng nhi, ngươi không thấy ta có bộ đồ mới hay sao?”
Nhìn kỹ lại, Kỳ An mới phát hiện, hắn, người vốn luôn vận bạch y nay đã đổi sang một kiện lam y bào, dưới ánh trăng càng thêm ôn nhuận như ngọc, phong thần tuấn lãng.
Nàng đưa tay chạm vào, vải dệt mềm mại trượt đi dưới đầu ngón tay.
Ngón tay chậm rãi đi lên, tới cổ hắn, Kỳ An cũng tiến lên dựa vào ngực hắn, nhắm mắt lại không nói gì.
Hiên Viên Sam ôm sát nàng, hơi nóng ẩm ướt trước ngực thấm vào lòng hắn.
“Ta thực sự, thực sự sợ hãi, nếu như Lãng nhi có chuyện gì, ta phải làm sao? Giống như thế giới chỉ còn lại một mình ta, cô linh linh chỉ có chính mình. Hiên Viên, ta không muốn lại phải một mình nữa.”
Muốn nói cho nàng, nàng sẽ không phải cô đơn một mình, vô luận là sống hay chết đều còn có hắn ở cùng với nàng.
Muốn nói cho nàng, hắn sẽ nắm chặt tay nàng, dù trên trời hay dưới âm ti địa ngục cũng sẽ không buông.
Muốn nói cho nàng, hắn sẽ bảo vệ nàng và Lãng nhi.
Nhưng, chung quy cái gì cũng không thể nói thành tiếng, hắn chỉ có thể chăm chú ôm nàng.
Sau đó, hắn đưa nàng trở lại phòng Lãng nhi.
Hắn xoay người định đi thì cánh cửa phía sau vừa đóng lại bỗng nhiên mở ra, nàng nói, “Hiên Viên, ngươi mặc đồ này thực sự rất đẹp, rất tuấn tú. Không phải ta không thấy, ta là không dám nhìn…” Nàng chớp mắt mấy cái, “Sợ là nhìn nhiều sẽ thích đến thất điên bát đảo.”
Một đêm đó đối với Khinh Ngũ mà nói, quả thực là kinh hãi đảm chiến.
Chủ tử vốn luôn luôn thanh lãnh của hắn lúc trở về phòng lại tươi cười đầy mặt, lại có chút thảng thốt, hỏi làm sao nhân tâm không hoảng?
“Kỳ An, ngươi không đi thật sao?”
Tổng tuyển cử tú nữ diễn ra, Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần, coi như là chia vui. Nói chung, long tâm đại duyệt cũng sẽ tạo thành vô số nhân duyên.
Bằng vào thân phận của Hiên Viên Sam, tự nhiên không thể không đi.
Nhưng Kỳ An đã đồng ý đưa Lãng nhi lên núi, nên không thể đi.
Hiên Viên Sam muốn nói lại thôi. Hắn muốn nàng đi, muốn nàng nhìn thấy chính thê khác của người kia.
Nàng coi trọng Lãng nhi như vậy, sợ rằng một ngày kia sẽ vì hài tử mà thay đổi tâm tư, sự tình chưa định rõ, hắn thủy chung không thể an tâm.
Kỳ An nhìn hắn, “Ta không muốn đi, ta sợ tình cờ gặp Long Liên.”
Nghe nói, đêm đó Long Liên hồi phủ, vài ngày sau tự tử không thành, đã được hoàng hậu truyền vào cung nghỉ ngơi.
Lúc Kỳ An nghe tin đó thì có vài phần khiếp sợ, nhưng cũng có thể hiểu được. Tình cảm của Long Liên với Lạc Hoài Lễ điên cuồng như vậy, hành động kia cũng dễ dự đoán.
Hoàng hậu từng cho người đón nàng vào cung nhưng nàng lấy cớ Lãng nhi không khỏe mà từ chối. Tuy rằng trong lòng có chút thương hại nhưng cũng không có ý đi giảng hòa, đó là chuyện của Long Liên và Lạc phủ, lấy thân phận của nàng hiện giờ, nói gì làm gì cũng không tiện.
—————
Trong ngự hoa viên, tiếng ca xen tiếng cười, một mảnh vui nhộn.
Hiên Viên Sam ngồi ngay dưới Hoàng thượng, vẻ mặt không biểu hiện gì.
Đang ngồi cạnh Hiên Viên Cực ở phía đối diện là một thiếu niên hồng y như lửa, vẻ mặt kiêu ngạo.
Hiên Viên Ký hơi cúi người, lấy ngón tay chấm vào rượu, viết lên bàn, “Vương thúc, đó là Chiến Liệt?”
Hiên Viên Sam nhẹ gật đầu.
Hiên Viên Ký sờ sờ cằm, ngưng thần đánh giá một hồi, bỗng nhiên lướt qua Hiên Viên Sam, thấp giọng nói với Mạc Nhược phía bên kia, “Ngươi nói vị muội muội kia của chúng ta liệu có mị lực kéo hắn sang bên này?”
“Rắc” một tiếng, Hiên Viên Ký lập tức ngậm miệng, thu lại nét cười trên mặt, ngồi ngay ngắn trở lại.
Hắn cảm thấy được cổ hắn cũng không cứng được như góc bàn kia, cũng không muốn sinh chuyện nữa.
Mạc Nhược như không thấy sắc mặt người ngồi cạnh, chỉ khẽ cười nói, “Ta thấy, có rất nhiều hy vọng.”
Tiếng nói vừa dứt, bên cạnh liền có lãnh ý đánh úp lại. Hắn âm thầm vận khí, sau đó may mắn có nội công cứu hắn khỏi bị đóng băng.
“Sam nhi!” thanh âm Quý thái phi truyền đến.
Hiên Viên Sam nén tức giận, nhìn lại.
Quý thái phi cười tươi, “Đây là Vũ nhi, các ngươi trước đây đã từng gặp mặt, giờ thử nhìn xem có nhận ra không?”
Quý Vũ dáng người thướt tha, nghe thấy lời này, đôi mắt đẹp khẽ liếc qua, xấu hổ cười với Hiên Viên Sam.
Mặt Hiên Viên Sam lúc này liền đen một nửa, Hoàng thượng thì há miệng thở dốc, sắc mặt quái dị, tựa hồ là do nghẹn cười.
Quý thái phi dường như cực hài lòng với biểu hiện của Quý Vũ, tươi cười nói tiếp, “Vũ nhi, ngươi không phải nói có lễ vật muốn tặng Vương gia sao?”
Quý Vũ từ từ đi tới, dáng người thướt tha, tay cầm một cây tiêu, “Vương gia, Vũ nhi khi còn bé không hiểu chuyện đã làm gãy tiêu của ngài, từ đó về sau vẫn canh cánh trong lòng, đây là một cây tiêu ngọc bích, mặc dù không dám xưng là cực phẩm nhưng cũng là Vũ nhi tốn nhiều năm công phu mới có được, coi như là Vũ nhi nhận sai, thỉnh Vương gia nhận lấy.”
Ngọc tiêu xanh biếc, mười ngón tay tiêm tiêm như ngọc.
Hiên Viên Sam cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua rồi quay sang Khinh Ngũ.
Khinh Ngũ liền bước lên phía trước tiếp nhận ngọc tiêu, nói với Quý Vũ lúc này đang chuẩn bị bước đi, “Đa tạ Quý tiểu thư, nhưng Vương gia nhà ta đã nhiều năm không thổi tiêu, tiêu này tạm thời cứ để ở chỗ Vương gia, đợi sau này cơ duyên xảo hợp sẽ tìm cho nó một người chủ xứng đáng.”
Quý Vũ cũng không giận, chỉ cười hành lễ rồi lui về bên người Quý thái phi.
Hiên Viên Sam nhìn Hoàng thượng cảnh cáo một cái, Hoàng thượng miễn cưỡng dừng ý cười, ngồi thẳng người lại.
Hiên Viên Sam bắt đầu thấy may mắn là hôm nay Kỳ An không tới.
Hết một lượt rượu, Quý thái phi vừa cười vừa nói, “Hoàng thượng, Sam nhi cũng đến tuổi lập gia thất, ngài làm huynh trưởng làm sao có thể không quan tâm tới.”
Ý cười trên mặt không hề giảm, Hoàng thượng tiếp lời, “Hôn sự của Sam nhi, có chỗ nào cho phần quan tâm của trấm?”
Thở dài một hơi, “Còn không bằng quan tâm hôn sự nhi nữ của trẫm. Linh Chiêu!” Hoàng thượng đột nhiên cao giọng.
Linh Chiêu đứng dậy, đi đến trước mặt hắn quỳ xuống, “Phụ hoàng!”
Hoàng thượng nhìn nàng, cảm thán: “Linh Chiêu đã lớn như vậy rồi, mẫu phi ngươi gần đây nói, cũng nên tìm một nơi tốt để gả, chỉ là không biết ý ngươi thế nào?”
“Phụ hoàng!” Linh Chiêu cúi đầu, hai tai đỏ bừng.
Hoàng thượng cười ha ha, “Tốt, tốt!”
“Tiêu Lục!”
Tiêu Lục lên tiếng trả lời, ra quỳ bên cạnh Linh Chiêu.
Nhìn đôi tiểu nhi nữ quỳ bên dưới, Hoàng thượng tươi cười cảm khái, tâm trí chậm rãi bay xa.
“Hoàng thượng!” Hoàng hậu nhẹ nhắc nhở, “Linh Chiêu vẫn còn đang quỳ kìa!”
Hoàng thượng hít vào một hơi, “Tiêu Lục, ngươi có để mắt đến Linh Chiêu công chúa của trẫm?”
Tiêu Lục theo bản năng nhìn ra phía sau, nhưng không thấy người cần tìm, mới nhớ tới hôm nay tiểu Thất không đến, đáp án vốn đã ở trong miệng rốt cục vẫn không dễ dàng nói ra.
Linh Chiêu cúi đầu, miệng tươi cười nhưng ánh mắt không cười.
“Phụ hoàng!” Cũng Hiên Viên cực đứng dậy,
“Phụ hoàng có điều chưa biết, tiểu Lục trước kia từng có lời hứa chung thân với Tiêu Trường Lan, hiện giờ tuy đã mất trí nhớ nhưng Tiêu Trường Lan vẫn tình thâm ý trọng, không rời không bỏ, bầu bạn bên cạnh hắn.”
Ý cười trên mặt dần dần đậm, “Không bằng phụ hoàng thành toàn cho bọn họ, để tiểu Lục không phải phụ ai. Linh Chiêu chính thê, Trường Lan làm thiếp, cũng coi như là một đoạn giai thoại.”
Thân mình Trường Lan chấn động, liếc Tiêu Lục một cái, vội vàng quỳ xuống.
Hoàng thượng vỗ tay, “Không tồi không tồi, tân hoan cũ ái, tất cả đều không phụ, đúng là một đoạn giai thoại.”
“Được, Tiêu Lục, trẫm hiện giờ ban ngươi hôn sự, Linh Chiêu chính thê, Trường Lan làm thiếp, ngươi có bằng lòng không?”
Dưới tràng im lặng không tiếng hít thở, đây cũng coi như được hưởng hoàng ân mênh mông, được phong phò mã lại được tứ hôn nữ tử khác, quả nhiên chưa từng xảy ra.
Ánh mắt hoàng hậu thâm sâu, không dò ra biểu tình.
Hài tử của Tống Quý ở trong lòng hắn còn quan trọng hơn cả cốt nhục của hắn sao?
Tiêu Lục không trả lời, những mông lung khó hiểu trong lòng không biết phải nói thế nào.
Hắn đúng là thích Linh Chiêu, nhưng tại sao giờ phút này lại cảm thấy bất an, phảng phất cảm thấy chỉ cần mở miệng, liền sẽ bỏ qua thứ gì đó rất quan trọng trong lòng.
Hắn không biết đó là cái gì, nhưng lúc này lại có thể rõ ràng cảm thấy nỗi sợ hãi tận đáy lòng.
“Không thể!” Âm thanh từ xa truyền đến, thanh thúy rõ ràng.
Chiến Liệt thong thả quay đầu lại, gắt gao nhìn người đang vội vã chạy tới.
Kỳ An không nhìn xung quanh, bỏ tay Trường Khanh ra, quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng, “Không thể, Trường Lan không thể gả cho Lục ca.”
“Tiểu Thất?” trong mắt Tiêu Lục mang theo ý cười như trút được gánh nặng, căn bản không cần để ý nàng đang nói gì.
“Tiểu Thất?” Hoàng thượng cũng giật mình.
Kỳ An đón ánh mắt hoài nghi của hắn, không tránh không né, “Hoàng thượng, bọn họ đều nói hoàng mệnh không thể trái, nhưng hôm nay nếu ta làm trái thì sẽ ra sao?”
Hoàng thượng nhìn thật sâu vào nàng, bỗng nhiên nói, “Trẫm còn chưa tứ hôn, đương nhiên không coi là hoàng mệnh. Nhưng tiểu Thất, ngươi phải cho trẫm một lý do.”
Kỳ An gật đầu, “Ta biết!”
Nàng quay sang Tiêu Lục, “Lục ca, trong lòng ngươi thích công chúa hay là Trường Lan?”
Nhìn vào nhãn tình trong trẻo của nàng, trong lòng Tiêu Lục không yên, nhưng vẫn nói, “Chuyện trước kia ta đều không nhớ rõ, nhưng ta không phải là người có thể thất tín bội nghĩa, nếu đã ưng thuận hứa hẹn nhất định sẽ giữ lời.”
Kỳ An nhắm mắt, “Ta hiểu!”, giọng nàng mang theo chút mỏi mệt cùng thất vọng.
Nàng đứng dậy, đi đến trước mặt Trường Lan, chậm rãi ngồi xổm xuống, “Trường Lan ngươi vẫn còn yêu hắn sao?”
Nước mắt một giọt một giọt rơi xuống, Trường Lan nhìn nhìn Tiêu Lục, “Dạ, tình cảm trong lòng Trường Lan, dù hắn sống hay chết, cũng chưa bao giờ thay đổi.”
Kỳ An đưa ngón tay lau lệ trên mặt nàng, “Vậy thì Trường Lan, ngươi sẽ càng không thể gả cho hắn.”
“Nếu như người ngươi yêu là một thiếu niên Tiêu Lục anh tuấn, trí dũng vô song hay chỉ là thân phận của hắn, vậy thì không có vấn đề, nhưng nếu như người ngươi yêu lại là con người hắn thì hiện tại, không thể gả!”
Trường Lan nước mắt như mưa, nàng đương nhiên hiểu ý tứ của tiểu thư, nhưng tâm nàng đã không thể thu lại, “Tiểu thư, Trường Lan chỉ cần ở bên cạnh hắn, có thể nhìn hắn sống tốt, nhìn thấy hắn hạnh phúc là đã mãn nguyện rồi.”
Cho dù trong lòng hắn đã có người khác.
Kỳ An nhẹ nhàng lắc đầu, mắt cũng đã ướt, “Trường Lan, sẽ không hạnh phúc, ngươi như vậy làm sao có thể cảm thấy hạnh phúc?”
Kỳ An hơi hơi ngửa mặt không cho nước mắt rơi xuống, “Lúc đầu hắn ôm ấp ngươi, trong nháy mắt lại ôm nữ tử khác vào lòng; đêm trước vừa nói yêu ngươi, rạng sáng đã lại bày tỏ thâm tình với người khác hắn nói hắn thích nhìn ngươi cười vui, nhưng lại cũng đau lòng trước nước mắt của người khác. Trường Lan, ngươi nói cho ta biết, tình yêu như vậy làm sao có thể đem đến cho ngươi hạnh phúc?”
Trường Lan cúi sát người trên đất, nửa ngày sau cũng không đáp lại.
Kỳ An bỏ tay ra, hai mắt đỏ lên, lại cười tủm tỉm nói, “Trường Lan, ta hỏi ngươi, nếu như năm đó trên chiến trường, hắn mất đi hai chân, hoàn toàn thay đổi, ngươi còn muốn hắn không?”
Trường Lan ngẩng đầu lên, “Chỉ cần là hắn, ta đều muốn!”
“Nếu xuất hiện một người khác, diện mạo giống hắn, vẫn đang ngọc thụ lâm phong, thì sao?”
“Mặc kệ hắn biến thành thế nào, người ta muốn, chỉ có hắn!”
Kỳ An bỗng nhiên nở nụ cười, “Trường Lan, hiện giờ Lục ca chẳng qua là có diện mạo giống hắn, ngươi có còn tìm được nửa phần bóng dáng của người đã yêu ngươi? Tiêu Lục mất đi quá khứ đã sớm không phải là Tiêu Lục của ngươi, mặc dù là cùng một thân thể, linh hồn cũng đã thành xa lạ. Nếu ngươi yêu linh hồn kia, lúc này sao có thể gả?”
“Huống chi, với tâm tính của Lục ca, nếu có một ngày hắn khôi phục trí nhớ, ngươi xem hắn làm sao có thể đối mặt với ngươi và công chúa? Chính ngươi đã nói, nam nhân Tiêu gia cả đời chỉ yêu một người, một đời chỉ cưới một thê, nếu ngươi yêu hắn, sao lại nhẫn tâm để hắn rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy?”
“Nếu ngươi muốn bồi bên người hắn, đương nhiên có thể, nhưng hãy lấy thân phận thị vệ. Trường Lan, đợi hắn hai năm. Nếu sau hai năm, ngươi đến nói với ta là ngươi vẫn thấy hạnh phúc khi được gả cho hắn, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Tình yêu nữ tử, dù là cổ đại hay hiện đại đều giống nhau. Nếu là yêu đã sâu sắc, làm sao có thể chia sẻ?
Cái gì gọi là hiền lành rộng lượng? Đó chẳng qua là vì tôn ti xã hội áp đặt cho nữ tử, để nhằm che giấu hành vi không chung tình, có mới nới cũ của nam nhân mà thôi.
Nam tử nếu đã trái ôm phải ấp, làm sao nữ tử có thể mạnh mẽ cười hay rộng lượng bao dung?
Kỳ An cười. Nàng hiểu hơn ai hết nỗi khổ đau đó, cho nên không muốn Trường Lan phải chịu. Nhưng, nàng cũng không thể quyết định thay Trường Lan, chỉ có thể cho nàng hai năm, sau hai năm nếu nàng vẫn có ý như thế, Kỳ An không thể can thiệp nữa.
Trời Sinh Lạnh Bạc Trời Sinh Lạnh Bạc - Tinh Không Tuyết Trời Sinh Lạnh Bạc