People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 706 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:56:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 6 - Chương 17-18
hương thứ mười bảy — Em yêu anh!
Tất nhiên anh vẫn không có trả lời. “Yêu”, chữ này mãi mãi nghẹn lại trong yết hầu, cuối cùng bị sự im lặng vùi lấp đi….
Một lúc lâu sau anh mới cười nhẹ nói cho tôi biết. “Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta hôn nhau không? Khi đó anh từng muốn nói cho em biết rằng, hạnh phúc của anh luôn nằm trong bàn tay em.” ((&_&))
Đây xem như là một câu trả lời, một đáp án thừa nhận có yêu!
“Tất cả đã trở thành quá khứ rồi!” Anh nhẹ nhàng bâng quơ.
Tôi không muốn làm cho nó trở thành quá khứ một cách dễ dàng như vậy……Tôi nhắm mắt lại, chỉ dám yên lặng thổ lộ trong lòng.
“Bắc Bắc, hôm qua em gặp lại…..Tống Nhiếp Thần.” Không phải muốn cố tình nói tới vấn đề này, nhưng có rất nhiều chuyện tôi muốn biết rõ.
Anh chấn động, kinh ngạc và bất an.
“Anh ta nói cho em biết một việc….” Tôi cắn môi, đem chuyện khó khăn nhất trong khó khăn nói ra. “Đứa con đó….là của anh ta…..Cảm giác của em….giống như bị người ta cưỡng hiếp vậy đó.”
Tôi cười khổ.
Anh cầm nhanh lấy tay của tôi bóp chặt……
“Xin lỗi em…..tại vì anh mà mang cho em nhiều đau khổ như vậy….tại vì anh mà làm cho em không chịu nổi như vậy….” Anh áy náy không thể che dấu.
Tôi nhìn lên bầu trời trong xanh, thở dài một hơi…
Lòng của tôi đã bình tĩnh, thật sự bình tĩnh, dùng sự thật khó khăn này để đổi lấy mấy năm khúc mắc…Tôi không phân biệt rõ là mình nên vui mừng hạnh phúc hay cảm thấy bất hạnh.
Tôi cũng cầm lấy tay anh dùng sức bóp chặt.
“Xin lỗi…. Thật sự xin lỗi ….” Có lẽ trong hai người chúng tôi, người cuối cùng không thể tiêu tan hết mọi đau khổ chính là anh.
“Xin lỗi cái gì chứ? Đứa ngốc!” Tôi cười nhẹ. “Xin lỗi làm cho em không chịu nổi chuyện như vậy à? Cho tới bây giờ, muốn sinh cho anh một đứa con là ý tưởng xếp đặt của mẹ và em. Xin lỗi vì ép em phá thai sao? Nếu năm đó anh không ép em phá thai, như vậy hôm nay bị người ta dùng hai chữ “ngoại tình” hết đường chối cãi chính là em đấy! À không! Anh phải nói lời xin lỗi với em! Anh phải xin lỗi em vì anh không nên thừa nhận anh phản bội em. Anh không nên đem sự xấu xa của người khác gắn lên trên người mình, làm hại em thương tâm đến như vậy, nguội lạnh đến như vậy.”
“Em có trách móc anh cái gì đâu chứ? Là em quên mất, Bắc Bắc của em lòng dạ thiện lương, là em quên mất, Bắc Bắc của em cho tới bây giờ vẫn luôn luôn yêu em….” Tôi chôn mặt mình thật sâu trong lòng bàn tay anh, bừa bãi cọ sát…
Trầm mặc một lúc, anh cúi đầu lẳng lặng nói. “Không phải như vậy đâu ….Y Y, anh không có tốt như em nghĩ….Ép em phá bỏ đứa con là vì anh không đủ rộng lượng dung dưỡng đứa bé ấy. Cũng không phải như em suy nghĩ, sợ tương lai có người cản trở em. Nếu anh có thể dung dưỡng đứa con ấy….anh có thể chủ động bỏ qua quyền thừa kế, sẽ không có chuyện tranh chấp. Cho tới bây giờ anh cũng không ham muốn sản nghiệp của Trầm gia. Cho nên hai chữ bỏ qua đối với anh mà nói rất đơn giản.”
“Xin lỗi em…..bởi vì anh quá ích kỉ không chấp nhận nổi…..làm thân thể và tâm hồn em phải bị tổn thương lớn như vậy.” Ánh mắt anh dừng lại trên người tôi, ánh mắt hàm chứa trăm ngàn lần sự hối lỗi.
Không dung dưỡng nổi? Đáy mắt của tôi như có màn sương mù che mờ.
“Tại sao anh không dung dưỡng nổi?” Trong lòng tôi đã biết rõ đáp án nhưng vẫn muốn hỏi.
“Xin lỗi em…là anh ghen…..Ghen tị với bất cứ thứ gì có thể đụng chạm đến người của em….Ghen tị em mang thai đứa con của người khác….” Anh bỏ qua sỉ diện thẳng thắn thành thật, đáy mắt cật lực che dấu nổi khổ khó nói. “Thật buồn cười….rõ ràng là vì anh…..Anh biết, anh nên gật đầu để em sinh đứa con ấy, sau đó đem bí mật này chôn ở trong lòng cả đời. Chỉ là anh không thể bắt buộc bản thân mình phải gật đầu……Xin lỗi em, vì vậy anh không thể….làm cho chúng ta bỏ lỡ mất nhau rồi….”
Tôi hiểu!... Tôi hiểu tất cả! Nước mắt của tôi rơi xuống, dĩ nhiên là vì quá sung sướng mà khóc!
Tôi hiểu rằng, nếu năm đó tôi mang thai là đứa con của Bắc Bắc thì cho dù con đường phía trước có gian khổ, cho dù đứa con có là món quà của sự phản bội, cho dù đứa con có là một bàn tay hung hãn bóp nát lòng anh thì anh vẫn nhẫn nại chịu đựng…Bởi vì đó là đứa con của tôi và anh.
“Tại sao ngày đó ở Thôi gia anh nghe em nói em mang thai đứa con của Hải Kỳ, anh lại tình nguyện nhận nuôi nấng đứa bé ấy lớn lên?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Quả thật trong lòng tôi vẫn muốn có câu trả lời của vấn đề này.
Từng ở trong lớp sương mù dày đặc cảm thấy anh thật khó hiểu, luôn đem bản thân mình ẩn dấu quá sâu. Nhưng bây giờ khi phá tan lớp sương mù dày đặc ấy đi, mới phát hiện anh vẫn còn những điều tôi chưa khám phá ra và trái tim anh vẫn mở rộng cửa chờ tôi bước vào khám phá.
Tình nguyện đi nhận nuôi một đứa con không phải của mình, có lẽ là vì anh không muốn bỏ qua một lần nữa mà thôi. Nhưng vì sao tôi lại không thể hiểu?
Anh cười nhẹ, không trả lời bởi vì câu hỏi này không có câu trả lời thích hợp, mà đáp án là anh không muốn lừa gạt tôi.
Ngược lại anh nói. “Anh cảm thấy lúc ấy mình nói chuyện không có lí lẽ gì cả, nếu em có thai và có một người chồng thật sự yêu thương em cùng đứa con, anh làm sao có thể chen ngang vào chứ?” Anh cười khổ. “Khi đó chỉ có một mình anh là người vẫn sống trong kỷ niệm của quá khứ mà thôi, chưa vượt qua được.”
Tôi khẽ động khóe môi, cười gượng ép.
Trầm Dịch Bắc ngu ngốc! Quả nhiên chậm hiểu như vậy!
“EmHải Kỳ hay là với bất cứ người đàn ông nào khác đều không có phát sinh quan hệ thân mật, bởi vì không thể nào đi đến giai đoạn này. Ngày đó em cự tuyệt anh là vì trong người em có kinh nguyệt…..Thật sự không thể quan hệ xác thịt với anh được.” Nói trắng ra như vậy, chắc hẳn là anh hiểu được phải không?
Anh bất động ngơ ngẩn cả người…..
Một lúc sau, anh cúi đầu nhắm mắt nói. “Anh biết em tốt với anh, nhưng anh không cần em dùng thân thể của mình để chứng minh việc gì cả.”
Anh vừa nói xong, tôi đã bị anh chọc cho tức giận suýt chút nữa nôn ra máu. Được lắm! Tôi đã thổ lộ đến mức đó, mà anh lại liên tưởng thành tình cảnh giống như buổi tối lần trước!
Thật muốn nôn ra hết cả máu! Tôi nhịn không được tiếng cười khổ, là ai lúc đó làm cho anh hiểu lầm tôi đã thay lòng đổi dạ, lại không có một lời giải thích nào? Thật đúng là gieo gió gặt bão mà.
“Yêu”, chữ này bây giờ đã đúng thời điểm để lớn tiếng nói ra rồi…
“Trầm Dịch Bắc! Anh nghe cho rõ đây….” Tôi hét một tiếng thật lớn, buộc anh phải ngước mắt lên, khi cả ánh mắt anh dừng ở trên người tôi, khi hơi thở của tôi dồn dập đến muốn không hít thờ nổi nữa. “Em……..” Cố lấy hết dũng khí để nói hết hai chữ “yêu anh”, tiếc thay lời còn chưa kịp thốt, đã bị một tiếng hét kinh ngạc cắt ngang…..
“Anh Dịch Bắc.” Thì ra cậu sinh viên đánh đàn ghi-ta kéo đàn đi qua, liếc chúng tôi một cái, sau đó hét to kinh ngạc….làm cho nhóm sinh viên đàn em, đàn anh đều chạy tới…
Tức thì cả nhóm người vây xung quanh chúng tôi.
Tuyên ngôn tình yêu của tôi đã bị bóp chết trong cổ họng, chỉ có thể giậm chân âm thầm nổi giận.
“Anh Dịch Bắc, chắc anh lần đầu tiên trở lại trường cũ phải không?”
“Anh Dich Bắc, lần trước hiệu trưởng nhà trường phát thưởng cho những sinh viên suất sắc, sao anh không tham gia?”
“Anh Dịch Bắc, anh là người niềm kiêu hãnh của học viện y XX của chúng ta nha! Trong cảm nhận của tụi em, anh là một nhân vật truyền kỳ.”
“Anh Dịch Bắc, anh làm cách nào đi đến thành công như vậy? Chia sẻ kinh nghiệm tâm đắc cho chúng em đi.”
Cả nhóm mười mấy người trai lẫn gái thành đoàn vây quanh anh, tôi bị đẩy ra khỏi nhóm người đứng ở bên ngoài.
Tôi mỉm cười, ngay cả như vậy, tâm trạng của tôi cũng không hề mất vui đi.
Đúng, ở trong lĩnh vực y học, Bắc Bắc là một truyền kỳ. Mới vài năm ngắn ngủi, anh đã được thăng nhiệm lên làm bác sĩ chuyên gia. Đây không phải là một truyền kì sao?
Bắc Bắc khiêm tốn gật đầu với nhóm sinh viên đàn em, nồng nhiệt nói cho bọn họ biết, là do các giáo sư hết lần này tới lần khác mang cơ hội giới thiệu cho anh….Nhưng mọi người ai cũng biết, cơ hội chưa bao giờ bỗng dưng mà có, nếu không cố gắng trong gian khổ, thì thành tích cũng không khác những người bình thường, vậy thì có phải mai một hết cơ hội hay không?
Hơn mười phút trôi qua, khi nhóm sinh viên đàn em còn hưng phấn tưng bừng vây quanh anh, thậm chí có vài người nhắc đến. “Tổ chức cứu trợ Quốc tế”, Bắc Bắc mỉm cười, nhẹ giọng thổ lộ. “Tôi gởi thư xin nhập vào tổ chức, cũng đã nhận được thư mời gia nhập của họ. Mấy ngày trước tôi đã kí hợp đồng làm việc rồi, sang năm”.
Đám đông cất tiếng hoan hô, nụ cười của tôi hoàn toàn ngừng hẳn.
Tổ chức cứu trợ Quốc tế, đó là một tổ chức giúp đỡ chữa bệnh khẩn cấp cho người dân ở các nước có chiến tranh và nội loạn……Ngay cả an toàn cũng không bảo đảm đầy đủ cho các bác sĩ không biên giới của tổ chức.
Anh muốn thực hiện lý tưởng của mình, cho nên anh phải rời khỏi tôi…..
Cả người tôi cứng lại như hoá đá!
Chương thứ mười tám — Thừa nhận
Đến khi đám người dần dần rời đi, anh mới đến bên cạnh tôi. “Trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà thôi.”
“Bắc Bắc!” Tôi đứng bất động tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, trong mắt tôi tràn ngập lời cầu xin khó hiểu.
“Tặng quà cho em đi! Năm nay anh chưa có tặng quà sinh nhật cho em!” Tôi muốn được tặng quà mà món quà là một lời hứa hẹn anh không rời đi.
Anh nở nụ cười nhẹ…
“Năm nay sẽ tặng cho em một món quà khá lớn.” Anh lấy chùm chìa khóa nhà ra đặt trong lòng bàn tay tôi, dịu dàng khép bàn tay tôi lại nói. “Anh đã đem căn hộ hiện tại đang ở sang tên cho em rồi,i em kết hôn anh sẽ chuyển ra ngoài… Em muốn dùng nó làm phòng tân hôn hoặc cho thuê, đều do em quyết định….”
Nghe anh nói vậy, tôi nắm chặt tay cảm giác như có ngàn cây kim đâm vào cơ thể mình….cả trái tim tôi đều đau đớn.
“Em không cần! Em lấy căn nhà làm gì? Rồi tương lai anh sẽ ở chỗ nào?” Tôi thở hồng hộc dùng sức nhét lại chùm chìa khóa vào bàn tay anh.
Tôi lấy căn hộ của anh có lợi ích gì chứ? Trong nhà không có anh cũng giống như con người sống thiếu linh hồn! Tôi lấy một căn nhà thiếu linh hồn để làm gì?
“Anh chuyển đến ở cùng với mẹ.” Anh cười yếu ớt, cười đến thật điềm tĩnh. “Anh đã ký hợp đồng làm việc với Tổ chức cứu trợ Quốc tế rồi, trước khi xuất ngoại anh muốn về nhà làm tròn hiếu đạo với cha mẹ.”
Ngay cả hợp đồng làm việc cũng đã ký……Tất cả mọi việc đều được an bài ổn thoả, vậy mà ngay cả một tiếng thông báo cho tôi cũng không có.
Tôi vẫn nắm chặt tay, lúc này móng tay đã đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu. “Anh đi đi! Đi luôn đi! Đi rồi thì vĩnh viễn đừng trở về nữa.” Tôi bi thương gầm nhẹ.
Tại sao anh có thể làm như vậy? Khi tôi quyết đinh…quyết định cho dù trên lưng có mang theo áy náy cả đời đối với Hải Kỳ, cũng muốn được cùng anh ở chung một chỗ thì anh lại nói mình phải ra đi…
Anh sửng sốt, sau đó tận lực trấn an tôi. “Anh biết em không muốn xa anh…..Nhưng đó là lý tưởng của anh, nếu không thực hiện được trong lòng luôn thấy tiếc nuối, huống chi…..” Anh lẳng lặng nói tiếp. “Em đã yên bề gia thất, anh ra đi cũng không còn vướng bận.”
Anh ra đi không còn vướng b
Nhìn thấy sắc mặt quá độ u ám của tôi, anh vội vàng cam đoan nói. “Anh hứa với em, sau khi em sinh con, đứa bé đầy tháng anh nhất định sẽ quay về!”
Sinh con! Anh đã đi rồi, tôi tìm ai để có con đây?
Phát hiện ánh mắt của tôi toát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo làm người ta sợ hãi, anh bất an, muốn nói thêm mà không mở miệng được.
Tôi kéo ống tay áo lên cho anh nhìn thấy rõ ràng rồi hỏi. “Đây là cái gì?”
Trên cổ tay tôi đeo chiếc đồng hồ là món quà sinh nhật năm 2004, màu trắng gốm sứ hiệu CK.
Anh sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi đeo nó. “Là anh đưa cho em chiếc đồng hồ này…..”
“Ngu ngốc! Anh hiểu hay là không hiểu ý nghĩa khi tặng đồng hồ cho người khác.” Tôi thật hung hãn, khẩu khí lại không có chút thân thiện. “Em muốn chính anh nói cho em biết ý nghĩa khi tặng chiếc đồng hồ này! Hay anh chỉ đưa nó cho em ngắm thôi?”
“…….Nhớ nhung…..” Anh khó khăn mở miệng.
“Còn gì nữa?” Tôi tức giận đến giơ cả chân lên.
“Cả đời…….” Hứa hẹn….
Anh cũng không thể nói hết câu…..
Tôi bị anh chọc tức đến nổ đều bốc khói. “Ngu ngốc! Quà sinh nhật của em năm nay, em vẫn muốn đồng hồ! Nếu anh không chọn đúng món đồ đắt tiền, không có gắn kim cương….. đừng đến gặp em!” Nếu tôi không làm anh tốn thật nhiều tiền, tôi quả thật khó tiêu mối hận trong lòng.
“Anh đưa tiền cho em, em tự mình đi mua nhé!” Anh ngơ ngác, sau đó tình nguyện đưa tiền.
“Anh thật ngu ngốc! Chẳng lẽ anh không hiểu sao? Anh thật sự không hiểu sao?” Tức giận đến tột độ, rốt cuộc chịu không nổi tôi hét lên. “Em yêu anh! Vẫn không hề thay đổi, em đang ước hẹn cùng với anh đấy!”
Anh ngây người, hoàn toàn….. hoàn toàn ngây người.
“Sẽ không có đám cưới! Em cần thời gian để nói chuyện với Hải Kỳ thật rõ ràng, tổn thương đến anh ấy không phải là ý nguyện của em. Nhưng ai bảo có cái người ngu ngốc làm cho em yêu say đắm như vậy, yêu đến ích kỷ tác thành cho bản thân mình….” Tôi lo âu đi đến bên anh, trong lòng thấm đẫm phiền não.
Lời còn chưa kịp nói xong, ánh sáng trong mắt của tôi bị một bóng đen trùm lấy. Một đôi môi mềm mại ngăn chặn những tiếng lải nhải thảm não của tôi.
Kích động mà ngọt ngào…..
Mềm mại nhưng say đắm….
Nụ hôn của anh so với những người đàn ông tôi kết giao thật quá mức ngây ngô, quá mức sạch sẽ, không có kỹ thuật tán tỉnh điêu luyện nào. Nụ hôn đó chỉ xuất phát từ tình yêu sâu nặng.
Phần đầu lưỡi mang theo lời nhắn nhủ của tình yêu làm cho tôi bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, chỉ vô lực dựa vào trong tay anh để chống đỡ cơ thể. Phiền não trong đáy lòng bị nụ hôn này chậm rãi cuốn đ
Khi môi anh rời khỏi môi tôi, hô hấp tôi mới được bình thường trở lại nhưng nụ hôn vẫn di chuyển trên lông mi, trên mắt, trên khoé môi của tôi…Anh hôn như hôn một đồ quý giá mất đi vừa mới tìm lại được, anh dùng nụ hôn nồng nàn nhắn gởi sự quý trọng và hứa hẹn.
“Cho em một ít thời gian.........Em không biết phải nói làm sao với Hải Kỳ….” Tôi đỏ mặt, không còn bộ dạng hung hãn như lúc nãy nữa.
“Không sao cả, anh sẽ chờ.”
Nụ hôn lại dừng trên đôi môi tôi, cướp đi hơi thở của tôi.
Dịu dàng thôi…..chưa đủ.
Đôi môi của chúng tôi quấn quít lấy nhau, hôn thật lâu…thật lâu….
Hôn cho đến già……hôn cho đến đất trời thành một.
......
Trên đường trở về nhà chúng tôi nắm tay nhau, vẫn giống như trước kia, anh nắm chặt tay tôi và nắm chặt luôn cả trái tim tôi.
Lúc này đây chúng tôi sống trong hơi thở của một cặp tình nhân…Đôi gò má của cả hai đều hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Cho đến khi nhìn thấy trước cửa nhà, một vóc dáng cao lớn tĩnh lặng đứng trong màn không khí lạnh lẽo.
Vóc dáng cao lớn kia nhìn thấy chúng tôi, biểu hiện trên gương mặt không vui cũng không giận.
Ánh mắt vẫn dịu dàng như trước, nhưng lại chứa rất nhiều ảm đạm…
Xấu hổ….
Tay của tôi cứng đờ, từ từ thả tay của Bắc Bắc ra…Tay của Bắc Bắc cũng cứng lại rũ xuống ở hai bên mạn sườn.
Xấu hổ….
Cả ba người, đều thật sự xấu hổ.
“Hôm nay là sinh nhật của em, có thể cho anh một chút thời gian không? Anh có một món quà muốn tặng cho em.” Hải Kì nhếch nhẹ khoé môi, miễn cưỡng cười.
“……..” Tôi chỉ có thể gật đầu.
Chúng tôi nên nói tất cả mọi chuyện với nhau…
“Bắc Bắc, em……”
Tôi chưa nói xong, đã bị Bắc Bắc ngắt lời. “Anh đi vào trong trước.”
Anh bước thẳng vào bên trong. Bóng dáng của anh, không có tức giận, chỉ là người thứ ba khổ sở….
Là tôi……làm cho Bắc Bắc biến thành người thứ ba…
Tôi thở dài một hơi, xoay người nhìn Hải Kỳ nói. “Chờ em thêm năm phút đồng hồ nữa,
Hải Kỳ im lặng gật đầu.
Tình yêu là thứ mãi mãi cho đến bây giờ không có hai chữ “công bằng”.
Nếu không biết chính xác cảm xúc của Bắc Bắc, tôi không thể nào an tâm cùng đi với Hải Kỳ….Tôi đuổi theo anh, đuổi vào tận trong nhà.
Vừa mở cửa ra đã thấy anh cầm ly rót nước trước chiếc máy làm nóng nước uống, ánh mắt hoảng hốt….
“A….. Bắc Bắc…. cẩn thận!” Tôi kinh hãi hét, ly nước nóng đầy tràn thiếu chút nữa đổ lên tay anh…may mắn tôi gọi anh kịp lúc.
Tôi bước nhanh lại phía anh, lấy ly nước để qua một bên rồi ôm lấy thắt lưng anh, nhìn vào mắt anh kiên định nói. “Chờ em dự sinh nhật trở lại, em sẽ về trước 12 giờ….em nhất định trở về.....”
Anh gật đầu.
“Em sẽ nói chuyện rõ ràng với Hải Kỳ.”
Anh lại gật đầu, trong ánh mắt chứa đầy lo lắng.
“………Hải Kỳ là một người tốt…..” Tôi cắn môi, khó khăn nói.
Bởi vì Hải Kỳ quá tốt, cho nên tôi cảm thấy thật sự không thể tổn thương đến anh ấy.
“Em đi trước đây.”
Tôi vừa xoay người, lại bị anh giữ chặt lại.
“Y Y à, tuy rằng thật sự có lỗi với Hải Kỳ…..nhưng xin em đừng dao động, được không?” Trong lòng anh có nhiều nỗi lo bất an đang quấn chặt.
“Em làm sao có thể dao động?” Tôi quay đầu cười khổ, cho anh nhìn thấy ánh mắt dứt khoát của tôi.
Rốt cuộc trên đôi môi anh cũng nở một nụ cười.
Mọi người đều tươi cười… nhưng trong lòng ai cũng cảm thấy thật nặng nề.
Trời sáng rồi nói tạm biệt Trời sáng rồi nói tạm biệt - Đản Đản 1113