Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 706 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:56:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 6 - Chương 11-12
hương thứ mười một — Bí mật của Bắc Bắc
Tất cả đã được an bài, tôi có một vị hôn phu săn sóc chu đáo, lại có một người anh trai rất thương yêu.
Tôi tự nói với mình rằng, cuộc đời này của tôi đã quá mức hoàn mỹ rồi, không còn mong ước gì xa xôi nữa…Nhưng vì sao trái tim lúc nào cũng ê ẩm một nỗi đau mất mát?
......
Hôm nay sau giờ làm việc, tôi có hẹn với Hải Kỳ đi mua đồ dùng cho đám cưới. uổi chiều tôi đến khu Bắc đưa văn kiện rồi có thể ra về luôn. Vì vậy tôi đến trung tâm trị liệu của anh trước giờ hẹn.
Đây là lần đầu tiên tôi đến chỗ của anh. Trung tâm trị liệu chiếm một khu mặt tiền lớn, trông rất sa hoa và nhìn rất chuyên nghiệp.
Còn hơn một tiếng đồng hồ nữa mới hết giờ làm việc, Hải Kỳ không thể ngồi trò chuyện với tôi vì thế tôi cởi mở nói chuyện làm quen với chị thư ký của anh.
“Nơi này chúng tôi nhận bệnh nhân đều có lịch hẹn, hơn nữa là phải lấy hẹn trước ít nhất là hai tuần. Bác sĩ Thôi thật lợi hại nha.” Chị thư ký là một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, tính tình rất thân thiện, tiếng cười rộn ràng của chị ấy làm người ta cảm thấy thật thân thiết.
Cửa phòng trị liệu bật mở, Hải Kỳ mặc một bộ đồ nhàn nhã bước ra cùng một bệnh nhân. “Ai lại tâng bốc tôi lên nữa đây? Chị Đỗ, chị đang đẩy mạnh công phu khoa trương thêm một bước cao nữa rồi đấy!”
“Có bạn gái bác sĩ Thôi ở đây, chắc hẳn tôi phải khen ngợi cậu nhiều hơn hai câu mới phải há?” Chị thư ký cười bỡn cợt anh.
Hải Kỳ nhìn đồng hồ rồi làm bộ như nghiêm túc nói. “Chị Đỗ, chị còn hơn một tiếng đồng hồ nữa, xin chị mỗi một giây, mỗi một phút mà tâng bốc tôi thêm đi.”
Bầu không khí rất thoải mái, mọi người đều cười ha ha, bao gồm cả người bệnh nhân mới đến. Trong suốt 8 tiếng làm việc, Hải Kỳ thật khôi hài, khác xa với bộ dạng trầm ổn của buổi tối.
Hải Kỳ nói mỗi một người đều có mặt trái của cuộc sống, anh là người sống nội tâm, ít nói chuyện. Anh thích làm đầu bếp cuốn sushi, thích hưởng thụ và chia sẻ cảm giác làm ra những sản phẩm tuyệt hảo đó.
Người bệnh nhân kế tiếp đã đi vào văn phòng. Anh ngồi xổm trước mặt, nắm lấy tay tôi, áy náy nói. “Nếu em thấy nhàm chán, vậy xuống phố dạo một lát đi.”
Tôi lắc đầu, nếu đi dạo phố chi bằng ở lại trong này.
“Để em ngồi đây, anh không có yên lòng.” Anh cười thật ấm áp, cũng không sợ lỗ tai nhạy bén của chị Đỗ nghe lén được.
Anh lấy tay vỗ vỗ lên hai má của tôi, làm tôi mắc cỡ mặt đỏ ửng lên.
Sau đó anh đứng dậy nhận hồ sơ bệnh nhân từ tay của chị thư ký, nhìn thoáng qua rồi nhíu mày nói. “Chị Đỗ lấy sai hồ sơ rồi. Bệnh nhân này và bệnh nhân kia trùng tên với nhau.”
“À, lấy nhầm hồ sơ rồi sao?” Chị thư ký chạy lại nhìn qua tên trên hồ sơ, rồi kiểm tra tư liệu.
“Hồ sơ của bệnh nhân này số 045, thuộc nhóm khách hàng đầu tiên của trung tâm. Chị tìm hồ sơ 045 đi rồi mang qua gấp nhé. Tôi đi vào tán gẫu với bệnh nhân một lát.” Khả năng ghi nhớ của Hải Kỳ thật kinh người.
Chị thư ký bận rộn tìm kiếm tư liệu, kéo từng xấp hồ sơ nặng nề ra xem xét, rồi rút ra một hồ sơ chạy nhanh đưa cho Hải Kỳ. Bởi vì quá gấp cho nên chị ấy đem bộ hồ sơ lấy nhầm lúc nãy bỏ trên bàn.
Ngồi ở bên cạnh chị ấy, tôi lơ đãng liếc qua đống hồ sơ thì như bị cả người sét đánh trúng.
Trên một tập hồ sơ màu hồng có viết rõ ràng: “Hồ sơ bệnh án của Trầm Dịch Bắc…..”
Hải Kỳ là bác sĩ tâm lý của Bắc Bắc.
Tay chân của tôi co cứng lại, trong lòng như có một sợi dây vô tình nào đó làm cả người tôi run rẩy không ngừng. Đây là bí mật của Bắc Bắc…..Bí mật của Bắc Bắc…..
Xem?.... Không xem?.....Xem?..... Không xem?
Tôi lưỡng lự đến ba giây, sau đó quyết định: Xem!
Tôi hít một hơi thật sâu không chút do dự, kéo tập hồ sơ lại gần.
Đập vào mắt tôi là nguyên nhân bệnh án: Bị cưỡng hiếp mang tính chất làm nhục.
......
Đọc thấy nguyên nhân này làm cho ý nghĩ trong đầu óc tôi trống rỗng. Từng giọt nước mắt rơi xuống, tay tôi run rẩy đến nổi cầm bộ hồ sơ không vững.
Quả thật trước kia tôi từng nghi ngờ rằng, Bắc Bắc đã gặp một sự cố khó khăn nào đó, chỉ thật không ngờ sự việc lại quá nghiêm trọng như thế này.
Con người Bắc Bắc sạch sẽ như thế, tại sao lại xảy ra chuyện tàn nhẫn như vậy đối với anh? Là ai cố ý phá huỷ sự cuộc sống trong sáng của anh? Chuyện này xảy ra như thế nào? Người thích anh luôn có rất nhiều, rất nhiều, chẳng lẽ ngoài những người này ra còn có kẻ tiểu nhân?
Còn chưa xem xong đến trang thứ hai của bộ hồ sơ, tôi đã khóc không thành tiếng.
Từng giọt nước mắt của tôi rơi trên mu bàn tay của một người, bàn tay người ấy kiên định đang ngăn cản tôi xem tiếp cái thế giới bí mật đang bị che dấu trong bộ hồ sơ kia.
“Y Y, em không thể làm loạn hồ sơ của anh lên như thế.” Hải Kỳ luôn là người ôn hoà giờ đây tiếng nói đã mang theo chỉ trích nghiêm túc, đứng phía sau anh còn có vẻ mặt hoảng sợ của chị thư ký.
Tôi giật mình ngước mắt lên ngơ ngẩn nhìn Hải Kỳ, chỉ là nước mắt không thể ngừng rơi trên mặt. Anh dùng sức rút bộ hồ sơ trong tay tôi ra, nhưng tôi không buông tay để cho anh lấy đi.
Chúng tôi không ai chịu nhường ai, dằn co muốn cầm lấy bộ hồ sơ.
“Y Y à, bệnh nhân có những bí mật riêng của bệnh nhân.” Nước mắt của tôi cũng không thể làm cho giọng nói của Hải Kỳ ấm lại, anh cố sức dịu dàng, an ủi, khuyên giải tôi.
“Đó là anh trai của em! Em muốn biết! Em muốn biết tất cả!” Trong tầm mắt mơ hồ đầy lệ, trong óc của tôi hai chữ ‘cưỡng hiếp’ không thể nào xoá được.
Tay của tôi càng nắm chặt bộ hồ sơ, nắm chặt đến nổi bàn tay đã trở nên trắng bệch.
“Nếu em là người thân của cậu ấy thì nghe lời anh đi. Y Y, thả tay ra!” Hải kỳ cao giọng nói. “Tại sao bệnh nhân lựa chọn không đem bí mật riêng tư của mình nói cho người thân biết? Đó là bởi vì họ muốn duy trì một phần tôn nghiêm của họ.”
“Em muốn biết! Em muốn biết!” Tôi quật cường, thất thần kiên trì, giọng nói mỗi lúc mỗi nhẹ thêm.
“Nếu em biết rồi sẽ làm như thế nào? An ủi cậu ấy ư? Y Y, đối với bệnh nhân mà nói, phương thức tự tại tốt nhất chính là người nhà của họ hoàn toàn không biết gì cả. Nếu em biết được chỉ sẽ làm cho cậu ấy thêm khổ sở, làm cho cậu ấy tìm trăm phương ngàn kế tránh né em
Nghe xong lời phân tích của Hải Kỳ, cả người tôi run lên….Tôi nhớ lại đêm hôm đó tôi đã dùng cách nào để câu dẫn Bắc Bắc, chính tay tôi một lần nữa đẩy anh vào cơn ác mộng tối tăm…..Anh như con thú hoang tuyệt vọng, cả người yếu ớt khổ sở trong cơn mê sảng. Anh nôn mửa như muốn lôi cả lục phủ, ngũ tạng của mình ra…..
Bắc Bắc….. Bắc Bắc của tôi….
Tâm tính thiện lương của tôi đau, đau đến chậm rãi buông lỏng tay ra, ngồi xổm xuống ôm lấy ngực……
………
Tôi đầu hàng, tôi nhận thua….. Chân tướng sự thật không quan trọng, quan trọng nhất chỉ là anh mà thôi.
“Nói cho em biết đi, bây giờ anh ấy ra sao rồi?.......” Cả người tôi đau cho đến trời nghiêng đất ngã, tôi kéo áo của Hải Kỳ khổ sở hỏi.
“Cậu ấy rất tốt, Y Y…. Vài năm nay gần đây, tình trạng tâm lý của cậu ấy điều chỉnh rất tốt, không cần lo lắng.” Hải Kỳ ngồi xổm xuống, vuốt tóc an ủi tôi. Thấy tôi quá đau đớn, làm cho anh lo lắng.
“Vì nguyên nhân này, cho nên khi đó anh trai….chỉ có thể chấp nhận đàn ông thôi sao?” Vấn đề tôi đặt ra làm cho Hải Kỳ nhìn tôi đầy kinh ngạc….
“Hải Kỳ! Xin anh! Hãy trả lời em đi!” Tôi kéo lấy ống tay áo của anh khẩn cầu nói.
“…….Dịch Bắc không phải là người đồng tính, ít nhất anh cho là như vậy. Trên người cậu ấy từng xảy ra chuyện quá mức tàn nhẫn dẫn đến chán đời, chán ghét phụ nữ, thậm chí có hành động trả thù xã hội, những hành vi này đều coi là bình thường. Trong quá trình điều trị, tình cảm bị người khác lợi dụng chỉ dẫn sai lựa chọn làm người đồng tính cũng là chuyện thật bình thường. Bốn năm trước đây cậu ấy là nhóm khách hàng đầu tiên của anh. Câu đầu tiên mà cậu ấy nói với anh chính là cậu ấy muốn có cuộc sống của người bình thường và ý chí của cậu ấy rất kiên định. Nếu cậu ấy là người đồng tính, chắc chắn sẽ không cho rằng cuộc sống trước mắt không phải trong phạm vi bình thường, cho nên anh không đánh đồng Dịch Bắc với nhóm người đồng tính.”
“Vậy bây giờ thì sao…..Bệnh của anh ấy tốt hơn rồi phải không?”
Hải Kỳ cười khổ. “Anh thật sự không biết cậu ấy đã khỏi bệnh rồi hay chưa nữa. Nếu coi trị liệu là một lớp học, thì trước khi thi tốt nghiệp cậu ấy đã bỏ học rồi. Ít nhất đã hơn ba năm nay, cậu ấy không có đến trung tâm để điều trị.”
“Vậy làm sao bây giờ? Thi tốt nghiệp cái gì? Hải Kỳ! Vậy anh trai của em làm sao bây giờ?” Tôi nóng vội túm lấy Hải Kỳ, dùng sức lắc cánh tay anh.
Hải Kỳ nhẹ nhàng an ủi tôi, nói. “Có thể cậu ấy cho rằng không quan trọng nữa. Có lẽ nỗi ám ảnh ở trong lòng cậu ấy đã không còn ảnh hưởng lớn, chính cậu ấy có thể tự mình vượt qua. Không phải cậu ấy bây giờ rất khá sao? Y Y à, những chuyện này đừng nên quá cưỡng cầu.”
Đúng vậy! Đừng quá cưỡng cầu….Trước kia tôi quá mức cưỡng cầu, mới có thể để câu chuyện diễn biến thành như bây giờ….Nhưng mà, nhưng mà…..
“Hải Kỳ, xin anh, xin anh hãy giúp anh trai của em đi….”
“Nhưng anh không thể nào cưỡng ép cậu ấy được…Cậu ấy không muốn hoàn thành đợt trị liệu cuối cùng, anh không có biện pháp để thúc ép.” Hải Kỳ lộ vẻ khó khăn nói.
“Đợi trị liệu cuối cùng?” Tôi cầm lấy tay Hải Kỳ, thật kiên quyết khẩn cầu. “Hải Kỳ, xin hãy giúp Bắc Bắc! Em muốn anh ấy sống thật bình tường, hoàn toàn…..hoàn toàn tốt nghiệp đợt trị liệu này.”
Hải Kỳ nâng tôi đứng dậy, đỡ tôi đến ngồi trên sofa. Anh pha cho tôi một tách trà ấm, trầm tư suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Được! Anh sẽ liên lạc qua Pháp trước, nhưng quyết định cuối cùng vẫn ở chính trong tay cậu ấy.”
Tôi gật đầu thật mạnh. “Vâng! Cảm ơn anh, Hải Kỳ!”
Sau cùng anh dặn dò tôi mãi. “Y Y, mặc kệ vừa rồi em đã đọc được bao nhiêu, hãy đem tất cả những chữ nhìn thấy được mà xoá sạch đi. Đó chính là phương pháp tốt nhất đối với Dịch Bắc!”
Tôi gật đầu, trong tay cầm tách nước trà nhưng vẫn run rẩy không ngừng. Hải Kỳ thở dài, sờ sờ đỉnh đầu của tôi, im lặng an ủi.
“Anh đi làm việc trước, vẫn còn một bệnh nhân cuối cùng. Anh sẽ trở lại nhanh chóng thôi.” Hải Kỳ không có cách nào ngồi lại bầu bạn cùng tôi. Anh có công việc, có đạo đức nghề nghiệp của anh.
Anh liếc tôi một cái rồi đem hồ sơ của Bắc Bắc giao cho chị thư ký, dặn dò “Đem tập hồ sơ này bỏ vào tủ bảo hiểm đi.”
Chị thư ký nhận lấy bộ hồ sơ, bỏ vào cái tủ được bảo vệ bằng một chuỗi dãy số. Tôi đờ đẫn nhìn theo, bí mật của Bắc Bắc sẽ vĩnh viễn nằm trong bóng đêm….
......
Trong văn phòng yên lặng một mảnh, chị thư ký nhiều lần quay đầu lại nhìn tôi đang ngồi ngơ ngác, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Chị ấy thở dài, pha giúp cho tôi thêm một tách trà rồi ngồi
“Chị có ấn tượng rất sâu sắc về người bệnh nhân đó, em có muốn nghe qua không?” Chị ấy cẩn thận liếc nhìn xem có Hải Kỳ ở gần không, rồi nhanh chóng đóng cửa văn phòng lại.
Trong lòng tôi như có ma quỷ ám vào, bất cứ thứ gì liên quan đến Bắc Bắc, tôi đều muốn biết. Tôi gật đầu, hốc mắt lại rơi xuống những giọt nước mắt.
Tôi là một người con gái hay khóc, ngoài biết khóc ra, tôi cũng không giúp được thứ gì.
“Cậu thanh niên đó tướng mạo đẹp lắm, khí chất rất sạch sẽ, cho nên chị có ấn tượng rất sâu về cậu ấy. Về cơ bản, bệnh nhân thường lựa chọn không có giấu diếm bí mật nào với bác sĩ tâm lý của mình, nhưng không muốn lựa chọn bác sĩ chữa trị là người quen biết, cho nên chị rất kinh hãi khi biết cậu ấy và bác sĩ Thôi là bạn bè thân quen nhau ngoài đời. Bác sĩ điều trị cho cậu ấy lúc đầu là bác sĩ Tống, không biết vì sao lại bỏ ngang mà ngay cả hồ sơ ban đầu cũng không có lấy lại đây.”
Chị thư ký một bên vỗ tay an ủi tôi, một bên cẩn thận hồi tưởng. “Khi đó bác sĩ Thôi mới từ Pháp trở về nước mở trung tâm, có rất nhiều thủ pháp khám bệnh tiên tiến mà nhiều bệnh nhân không thể tiếp nhận được. Nhưng cậu thanh niên đó thì khác, cậu ấy nói cậu ấy cần phương pháp trị liệu đạt kết quả nhanh nhất. Vì thế, cậu ấy lựa chọn phương pháp trị liệu rất hà khắc và rất gian khổ — đó là liệu pháp tái tạo lại tình cảnh như thật. Thông qua hết các tình huống rất thật đó hồi phóng phương pháp thôi miên, làm điều sợ hãi nhất trong lòng đều giải phóng ra hết cho đến khi thích ứng với nỗi sợ hãi.”
“Vài lần đầu tiên cậu thanh niên đó đi ra đều nôn mửa đến toàn thân rã rời như sắp chết, nhưng bác sĩ Thôi nói ý chí của cậu ấy rất tốt. Bác sĩ Thôi còn nói, lúc còn ở bên nước ngoài rất ít bệnh nhân tình nguyện chấp nhận phương pháp khám trị bệnh ở mức độ cao như vậy. Từ từ về sau cậu ấy đi ra chỉ còn sắc mặt tái nhợt mà thôi.”
“Mỗi lần đi ra cậu ấy không có lập tức về nhà, cậu ấy luôn ngồi ngây ngốc ở chỗ này, chờ đến khi sắc mặt và tâm tình bình phục, mới đứng dậy trở về. Chị nghĩ chắc là đại khái lo sợ người nhà lo lắng thôi. Có đôi khi, chị ngồi tán gẫu với cậu ấy một chút, dần dần cậu ấy hỏi chị, con gái thường thích loại hoa gì? Thích nhẫn kiểu dáng đơn giản vĩnh cửu hay thích kiểu dáng đẹp tinh xảo hơn? Sau đó, có một ngày cậu ấy lấy ra một chiếc nhẫn cho chị xem, còn nói mình đã chọn thật lâu….. Khi đó chị còn cười chọc ghẹo cậu ấy là ánh mắt thật thiếu thẫm mỹ, kiểu dáng chiếc nhẫn quê mùa như vậy mà cũng mua. Cậu ấy khó xử, hỏi ý chị xem có nên đi đổi lại hay không? Chị nói nếu thay đổi nhẫn là điềm xấu…Thế rồi cậu ấy nói rằng, cậu ấy không nghĩ người con gái kia sẽ chê chiếc nhẫn quê mùa, mẫu nhẫn này phù hợp với ngón tay của cô ấy…..”
Tôi càng nghe sắc mặt càng tái nhợt đi, khi đó tôi đang làm cái gì? Khi anh thật sự cố gắng mong muốn hồi đáp tình cảm của tôi, khi đó tôi làm cái gì đối với anh? Tôi đã nhìn anh rồi cười, trái tim cũng đã nguội lạnh và cuối cùng là không còn cảm giác của tình yêu nữa, ngay cả tâm hồn cũng bay vút đi. Tôi luôn cảm thấy bản thân mình chịu quá nhiều thiệt thòi, luôn oán hận anh ở trong lòng, luôn bảo vệ chặt chẽ mình mà coi thường cảm nhận của anh! Luôn không ngừng nghi ngờ, không ngừng phủ nhận mọi cố gắng của anh.
Tôi nghĩ nguyên nhân thất bại lớn nhất cuộc hôn của mình chính là tôi mãi mãi không vị tha và cố gắng bảo vệ.
Bắc Bắc! Tôi muốn gặp anh ngay bây giờ, một giây cũng không thể chờ được!
Tôi bất ngờ đứng lên, nói. “Chị Đỗ à, cảm phiền chị nói giúp với Hải Kỳ là em có chút việc phải đi trước.”
Không hề nói thêm câu nào nữa, tôi chạy như điên về hướng bệnh viện của Bắc Bắc.
Chương thứ mười hai — Bối rối
Tại Khoa não của bệnh viện.
Tôi quẹo sang trái quẹo sang phải tìm kiếm hình dáng đó, nhưng vẫn tìm chưa thấy tung tích… Tôi chỉ có thể bước tới phòng trực của những y tá để hỏi tin.
“Đã có thông báo kết quả xử phạt của bác sĩ Trầm rồi!” Tôi đang đi theo sau một cô gái thanh tú trên đầu đội chiếc mũ y tá, thì bất chợt cô ta cao giọng hét lớn.
Tức thì người trong phòng trực của y tá ồn ào hẳn lên.
Tôi ngây người ra, lúc này chắc không phải là lúc đi vào hỏi thông tin gì rồi. Tôi dừng bước, chờ các cô ý tá tán gẫu cho xong.
“Nói mau đi, nói mau đi, bác sĩ Trầm bị xử phạt như thế nào?” Một nhóm các cô gái trẻ lo lắng hỏi.
Cô y tá thanh tú tôi vừa gặp thoáng qua, cầm lấy thông báo nhỏ giọng đứng lên đọc. “Ngày 20 tháng 11 bác sĩ chuyên khoa não Trầm Dịch Bắc, ngày đó khi phẫu thuật não cho bệnh nhân XXX trong phòng XX, tinh thần không tập trung suýt chút nữa gây hậu ra quả nghiêm trọng. Sau đó bác sĩ Trầm Dịch Bắc có thái độ kiểm điểm thành khẩn, người nhà bệnh nhân cũng không truy cứu việc này. Vì thế phía bệnh viện đưa ra mức phạt như sau: phạt cảnh cáo bằng miệng đối với bác sĩ Trầm Dịch Bắc một lần, ghi lại sự việc vào hồ sơ….”
Đầu óc của tôi như bị bom oanh tạc trống rỗng, không thể tự suy nghĩ…
Trầm Dịch Bắc…..Xảy ra sự cố khi chữa bệnh….Bị xử phạt cảnh cáo bằng miệng, ghi lại sự việc trong hồ sơ….
Ghi lại sự việc trong hồ sơ? Chuyện này đồng nghĩa với việc sự nghiệp y khoa của Bắc Bắc từ nay về sau có vết bẩn
“Không có công bằng! Không có công bằng gì hết! Xử phạt quá nặng!” Nhóm nữ y tá trong phòng trực ồn ào bàn tán. “Làm sao có thể ghi vào trong hồ sơ chứ? Chúng ta cùng ký tên vào văn bản kháng nghị đi! Chuyện này rất không công bằng!”
“Đúng vậy! Chuyện này rõ ràng không phải lỗi của bác sĩ Trầm mà!” Một nữ y tá có thân hình tròn trịa kích động nói. “Hôm đó lúc đến thời điểm vào phòng mổ bác sĩ Trầm đã xin thay bác sĩ mổ khác rồi, anh ấy còn nói hôm nay tâm trạng không ổn định, nên không thích hợp để làm phẫu thuật cho bệnh nhân.”
“Đúng vậy! Cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy tâm trạng của bác sĩ Trầm lại kém như vậy, hai mắt che kín tơ máu. Lúc anh ấy xin đổi bác sĩ mổ chính, rõ ràng đã nói qua cảm xúc của mình bị tê liệt, không thể tập trung tinh thần! Là người nhà của bệnh nhân sống chết không chịu thay đổi bác sĩ mổ chính, lại không chịu kéo dài thời hạn phẫu thuật!” Một nữ y tá dáng người gầy cũng căm giận bất bình. “Chẳng lẽ làm bác sĩ thì không có lúc cảm xúc bị tê liệt sao? Chẳng lẽ làm bác sĩ thì nhất định phải có ý chí sắt đá, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng ở bên ngoài à?”
Hai mắt che kín tơ máu...... Cảm xúc tê liệt..... Ngày 20 tháng 11….
Tôi lấy tay che miệng lại, ngăn mình đừng hét ra tiếng kinh hãi….Trời ơi! Ngày đó là ngày tôi đi một đêm không về, sau đó đồng ý kết hôn với Hải Kỳ…
“Chỉ là thiếu chút nữa thôi, chứ không phải là đã gây ra sự cố lớn!” Một nữ y tá khác nhịn không được xen miệng vào.
“Theo tôi thấy, bác sĩ Trầm có suy nghĩ đạo đức nghề nghiệp riêng của mình, tuy rằng ngày đó tâm trạng của anh ấy xuống thấp trầm trọng nhưng nhận ra những điểm ấy cũng chỉ có người trợ lý bác sĩ cùng y tá phụ trợ trong phòng giải phẫu thôi. Còn bệnh nhân đã gây mê hoàn toàn không còn tri giác nữa, người nhà bệnh nhân thì ở bên ngoài. Cuộc giải phẫu tuy nguy hiểm nhưng cũng đã thành công. Với lại không có người cố ý tố cáo sai lầm của bác sĩ Trầm. Anh ấy áy náy lương tâm nên đi thẳng đến phòng lãnh đ xử phạt.”
Xung quanh tiếng ca thán xôn xao một góc.
Nữ y tá thanh tú sắc mặt nặng nề, mở miệng nói. “Ngày đó tôi thấy bác sĩ Trầm tới bên người nhà của bệnh nhân cúi đầu giải thích, toàn bộ hốc mắt đều đỏ ngầu ….Tôi nhìn mà muốn rơi nước mắt….Đối với bác sĩ Trầm mà nói xử phạt như vậy sẽ làm cho lương tâm anh ấy thanh thản hơn…..”
Xung quang lại im lặng một mảnh, mọi người tạm dừng nói chuyện để ký tên lên văn bản kháng nghị.
Cô y tá dáng người gầy trầm mặc một chút rồi mở miệng nói. “Có lẽ tôi đoán ra được một chút chuyện…Sở dĩ bác sĩ Trầm có tình trạng như thế là do tình cảm xảy ra vấn đề!”
Tiếng mọi người lại “xôn xao” vang lên, tất cả đều là tiếng nửa tin nữa ngờ…
“Làm sao có chuyện đó được!”
“Sao lại không thể chứ? Bác sĩ Trầm tướng mạo tốt, gia đình lại giàu có, quả thật là bạch mã hoàng tử mà! Làm sao có thể bị thất tình được?”
“Đúng vậy! Trong bệnh viện chúng ta con gái sớm tối theo đuổi anh ấy, anh ấy đều đối xử khách sáo lẫn xa cách, chưa bao giờ cho bất kì ai cơ hội nào. Làm sao có thể thất tình?”
Cả người tôi mềm nhũn ra dựa vào vách tường, cố gắng chống đỡ thân thể như không còn chút sức sắp trượt xuống. Tâm trạng của tôi quá nặng nề!
“Có phải là người phụ nữ rất đẹp hay đi cùng vơi anh ấy không? Tôi thấy bác sĩ Trầm đi với cô ấy đến viện dưỡng lão mấy lần, hai người ất thân thiết, hơn nữa rất xứng đôi!”
“Không phải nha! Tôi có nghe tin đồn này nên cũng dò hỏi qua bác sĩ Trầm, anh ấy lắc đầu không nhận nha!” Nữ y tá có thân hình tròn trịa lên tiếng.
“Các chị em nghe này, tôi đã thấy tấm ảnh chụp của cô gái kia rồi.” Nữ y tá dáng người gầy vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhích lại gần, ngay cả bà bác dọn vệ sinh cũng hóng chuyện, yêu cầu kể nhanh lên. “Hai năm trước đây lúc lấy văn kiện, trong lúc vô ý tôi thấy trong ngăn kéo của bác sĩ Trầm có một tấm ảnh 2 tấc chụp chung của hai người, tấm ảnh này hình như là được xé ra từ một giấy chứng nhận nào đó. Cô gái kia mặc đồng phục học sinh, vóc dáng nhỏ nhắn thanh tú, cười rất ngọt ngào, bác sĩ Trầm cũng cười rất dịu dàng….”
“Thật ra….tôi cũng biết một chút việc này nha!....” Nữ y tá thanh tú nói tiếp. “Cô gái kia bây giờ đang ở Hàn Quốc, hai người họ có thể đang yêu đương ở khoảng cách xa nha….”
Yêu đương ở khoảng cách? Tôi cười khổ…..Đến khi nghe các nữ y tá bàn tán tiếp tục, thì làm cho tôi giật mình thất thần…
“Bác sĩ Trầm thường đi đến Hàn Quốc gặp cô gái kia lắm….Bởi vì người nhà tôi làm trong công ty du lịch, cho nên mỗi lần bác sĩ Trầm đi qua đó đều nhờ tôi giúp mua vé máy bay và đặt chỗ khách sạn….” Nữ y tá thanh tú nói.
“Wow! Trách không được bác sĩ Trầm không thấy nghỉ ngơi bao giờ, mà là cứ làm việc hai ba tháng lại nghỉ nửa tháng…. Thì ra là bay đến Hàn Quốc thăm bạn gái!” Xung quanh mọi người xôn xao ngạc nhiên.
Nữ y tá thanh tú tiếp tục nói. “Nhưng mấy hôm trước tôi hỏi anh ấy có cần giúp mua vé máy bay nữa không, anh ấy nói rằng từ nay về sau cũng không cần nữa….Tôi khẳng định với các chị là cô gái kia đã thay lòng đổi dạ rồi…”
“Trách không được bác sĩ Trầm suýt chút nữa thì gây ra sự cố khi chữa bệnh! Đáng giận thật!” Mọi người cùng nhau phẫn nộ, kích động dùng ngôn ngữ chì chiết “người phụ lòng” kia.
Tôi cười khổ, hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa.
Lúc này một thân ảnh quen thuộc đi ra khỏi phòng khám bệnh, trên người mặc bộ đồ blouse trắng, dáng người cao ráo tuấn nhã, bên cạnh anh còn đi theo nam thanh niên giống như sinh viên thực tập. Anh cúi đầu cẩn thận giảng giải gì đó với người thanh niên kia.
Tôi từ từ nâng thẳng cơ thể mình dậy, cố gắng không cho mình tê liệt mà ngã xuống….
Bí mật của Bắc Bắc…. Bệnh viện xử phạt…..
Anh lấy toàn bộ ngày nghỉ phép đi đến Hàn Quốc nhìn tôi…Nhưng anh chưa một lần nào xuất hiện trước mặt tôi….Trách không được, cứ cách một khoảng thời gian tôi lại cảm giác như có người theo dõi mình….
......
Anh khép hồ sơ bệnh án lại, ngước mắt lên cất bước đi…
Tôi cố gắng làm gương mặt mình nở nụ cười tươi. Anh nhìn thấy tôi cũng nở nụ cười, trên khoé môi lộ ra cái lúm đồng tiền nhạt.
Đó là một nụ cười chứa sự kinh ngạc pha lẫn vui sướng. Anh cười như đoá hoa sen nở rộ, lấy đi biết bao trái tim của của các cô gái trẻ trong phòng trực của y tá.
“Hôm nay rảnh hay sao mà đến đây?” Anh bước những sải chân dà
Tôi không có tinh thần để nói gì cả, tôi chạy nhanh đến ôm lấy anh. Ôm chặt lấy thắt lưng anh. Chôn đầu mình thật sâu trong vòng ngực săn chắc của anh.
Một nỗi đau lòng không thể nào tả siết quất thẳng vào trái tim tôi.
Anh chấn động, sắc mặt mất tự nhiên, hơi cách xa vòng tay ôm của tôi, bối rối nói. “Đừng…..Trên người anh rất bẩn…..” Anh chỉ tay vào áo của mình.
Câu nói đó làm tôi nghĩ đến buổi sáng sớm của nhiều năm trước. Anh đã từng nói. “Y Y…..anh, năm anh 19 tuổi…. Anh… thật …bẩn…” Mắt anh loé lên nỗi đau đớn khó nén, muốn nói cho tôi biết cái gì đó, để rồi cuối cùng không thể tốt ra thành lời….
Anh ở trong cơn ác mộng tối tăm, anh cố gắng che dấu, anh lo lắng e ngại…
“Không! Không bẩn! Tuyệt đối không bẩn!” Tôi kiên quyết nói, giọng nói cũng đau xót như của năm đó.
Ở trong mắt tôi, anh mãi mãi là một người trong sáng, thuần khiết. Bất kể đã xảy ra chuyện gì cũng không thay đổi được.
“Có rất nhiều vi khuẩn…” Anh bất đắc dĩ nói, lại càng làm tôi ôm anh chặt thêm, càng kề sát đầu mình vào ngực anh hơn.
Bởi vì nước mắt tôi đang rơi đầy trên mặt. Gần gũi anh như vậy, tôi nghe được tiếng trái tim anh từng chút, từng chút một trầm ổn nhảy lên.
Tình yêu của tôi không thể nào che dấu nổi nữa rồi.
“Cãi nhau với Hải Kỳ à?” Nước mắt của tôi dính ướt trên chiếc áo blouse trắng của anh, anh nhẹ giọng hỏi, giọng nói ẩn chứa
Tôi dùng sức lắc đầu. Trên thế giới này, chỉ có anh mới có khả năng biến tôi thành một đứa bé khóc nhè.
Thấy tôi không nói một lời nào, làm anh càng thêm lo lắng. Anh không để ý nơi đây là bệnh viện, người đi ra đi vào rất đông, anh ủ tay tôi trong tay anh, truyền hơi ấm từ tay mình sang cho tôi.
Cằm anh để trên đỉnh đầu tôi, nhẹ nhàng an ủi. “Cãi nhau sao? Những người đang yêu cãi nhau là bình thường….Nhớ kỹ, mỗi người nhường nhịn một chút…..Đừng khóc….”
Tôi lại lắc đầu. Không thể mở miệng, không thể nói. Chỉ có cảm giác đau lòng đến không thể hít thở.
Trong ánh mắt kinh ngạc đến tột độ của nhóm nữ y tá, anh ôm lấy bả vai mang tôi đi đến hoa viên của bệnh viện.
Dọc theo đường đi, có rất nhiều bệnh nhân chào hỏi anh, tôi phát hiện ra có rất nhiều bệnh nhân nhí là bạn của anh. Hết những bệnh nhi thiên sứ này đến bệnh nhi thiên sứ khác cất tiếng trong trẻo gọi anh một tiếng ‘chú bác sĩ’.
Khi ngồi lại bên cạnh tôi, trong tay anh cũng giống như nhiều năm trước, lừa được một que kẹo vị ô mai.
Lột tờ giấy bao que kẹo ra, anh đưa que kẹo ngọt ngào vào miệng của tôi. Anh vẫn cho tôi còn là một đứa bé 8 tuổi bị thiệt thòi, vụng trộm trốn đi khóc? Anh cũng chỉ đưa viên kẹo cho tôi, mỉm cười chờ tôi nín khóc, im lặng an ủi, im lặng không nói một lời dỗ dành nào.
Tôi mỉm cười nín khóc giống như thời thơ ấu ngày xưa. Bởi vì vị ngọt ngào thấm đẫm trái tim tôi.
“Anh hay lại đây chơi với m Tôi y bạn nhỏ lắm hả?” Vừa ăn que kẹo, tôi vừa nhẹ giọng hỏi.
“Đừng nói là anh nhàn hạ như đang nuôi bầy cá nhé!” Anh khẽ cười ra tiếng.
Tôi dùng ánh mắt trêu chọc nhìn anh, nói. “Nếu không phải là nhàn hạ như đang nuôi cá, vậy hành động của chúng ta gọi là cái gì?”
Anh bật lên tiếng cười to, tiếng cười của anh rộn rã vui vẻ làm tâm tình của tôi cũng giảm bớt ảm đạm.
Trong khoảng thời gian này, anh thư thái vui vẻ rất nhiều. Tuy không thể kiểm chứng trong đó bao nhiêu là sự thật, nhưng ít ra anh đối với tôi cũng không còn cẩn thận như khi tôi mới về nước, lúc đó mọi chuyện anh đều nhường nhịn đến không còn cảm xúc của mình. “Khi em ở Hàn Quốc, anh hay đến đó nhìn em sao?” Rốt cuộc, tôi mở miệng hỏi.
Nụ cười của anh cứng lại rồi cuối cùng thành nụ cười yếu ớt. “Làm sao em biết được?”
“Vừa rồi đi ngang qua phòng trực của y tá, em nghe được mấy cô ấy nói chuyện với nhau, bao gồm cả chuyện xử phạt….” Tiếng của tôi càng lúc càng nhỏ dần.
Anh bừng tỉnh “Ồ” lên một tiếng rồi thẳng thắn thừa nhận, biểu hiện cũng không quá khó khăn. “Phạm vào sai lầm đương nhiên phải bị xử phạt, bệnh viện cũng ra mức xử phạt nhẹ nhất rồi!”
“Vậy trong tương lai có….ảnh hưởng gì không?”
Anh im lặng một lúc rồi nói. “Có thể có một chút….nhưng vấn đề không phải là lớn lắm.”
Cho dù anh nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng tôi còn rất khó chịu nhẹ nhàng rờ những đốt xương trên mu bàn tay anh, trong lòng không ngừng nói hết lời xin lỗi này sang lời xin lỗi khác.
Tôi luôn tuỳ hứng bốc đồng và anh luôn là người chịu tội.
Trời sáng rồi nói tạm biệt Trời sáng rồi nói tạm biệt - Đản Đản 1113