Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 706 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:56:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 3 - Chương 07-08
hương thứ bảy — Cậu Út!
Mẹ của anh ấy nằm trong phòng VIP của bệnh viện, bên trong ấm áp, thoải mái…đầy đủ tiện nghi như khách sạn năm sao. Dĩ nhiên giá cả cũng đắt bằng như thế. Trong phòng không có mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, ngược lại có mùi thơm thoang thoảng của hoa bách hợp….
Nhìn bình hoa bách hợp nở rộ đặt trên bàn, tôi đem bó hoa bách hợp của mình giấu đi. Mẹ thích hoa bách hợp, nên tôi cố ý kêu Bắc Bắc dừng xe mua nó, nhưng quên mất gia đình này chưa bao giờ thiếu loại hoa đó….
“Mẹ, chúng con mới đến.” Bắc Bắc cười ngọt ngào, choàng tay lên vai tôi, hướng mẹ anh chào hỏi.
Trầm mẹ ngước mắt, tay bà đang được người dì của anh đến thăm nắm lấy…
Bà nhìn tôi cười dịu dàng…
Từ nhỏ, Trầm mẹ luôn lạnh lùng, cao quý, khinh thường tôi là cô bé mồ tôi. Khi tôi nhìn thấy nụ cười dịu dàng không mong chờ đó, ngược lại tôi cảm thấy xấu hổ cực điểm….biểu hiện của tôi rơi vào ngay tầm mắt của dì Bắc Bắc, tôi càng chột dạ hơn nữa.
“Có chuyện gì mà mẹ chồng nhập viện ngày thứ ba rồi mới đến đây thăm?” Dì của Bắc Bắc không nể nang thay em gái mình giáo huấn cháu dâu.
Trầm mẹ vừa định ngăn lại, Bắc Bắc sớm đã ôn hòa cười nói. “Vâng, ngại quá, đều tại cháu không tốt, Y Y bị bệnh cảm hai ngày nay, cô ấy cũng muốn thăm mẹ sớm hơn, nhưng cháu sợ lây bệnh sang cho mẹ, nên không cho đi. Hôm nay cô ấy khỏe một chút, cháu đưa cô ấy đến đây ngay!”
“Thì ra là như vậy à!” Ánh mắt của dì Bắc Bắc dịu xuống.
“Đúng rồi, mẹ, Y Y cố ý dùng mấy tiếng đồng hồ liền nấu canh cho mẹ ăn đấy!” Bắc Bắc đưa tay đặt chiếc bình giữ ấm thức ăn trên đầu giường của bà, nhẹ nhàng nói. “Đợi lát nữa mẹ cùng dì tán gẫu mệt mỏi, ăn chút canh, rất tốt cho cơ thể.”
“Được.” Trầm mẹ dịu dàng gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nhìn tôi nói. “Y Y, con và Bắc Bắc ngồi chơi đi, mẹ cùng với dì các con tán gẫu một lát.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu….
Vẻ mặt Trầm mẹ tự nhiên, nắm lấy tay dì của Bắc Bắc, nói việc nhà, giọng điệu của bà thật bình thường…tươi cười cũng thật bình thường….
Chuyện ngày đó, sau khi bà tỉnh lại, cái gì cũng không nói qua, cái gì cũng không hỏi tới, làm như không biết gì hết.
Bắc Bắc nắm tay tôi ngồi trên sô pha, đưa tôi quyển tạp chí cho tôi đọc đỡ buồn…Vì vậy, anh bắt đầu bị cô cháu gái công chúa của bà dì quấn quít lấy.
“Cậu Út, con chờ bà nội thật nhàm chán, may mắn là cậu đến!” Công chúa nhỏ không khách khí ngồi lên đùi của Bắc Bắc. Anh yêu thương vuốt vuốt mái tóc của công chúa nhỏ, cười thật trong sáng.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh. Mắt anh chứa đầy yêu thương, rất có thần thái của một người cha thương yêu con cái.
“Cậu Út, cậu Út, cháu có kẹo que, vị ô mai và vị nho, cậu thích loại nào?” Công chúa nhỏ lấy hai que kẹo xem như vật quý của mình, mời anh. “Lúc nãy rời đi, anh Tiểu Minh có xin mà cháu chưa cho nha!”
“Cậu thích que kẹo nào?” Tiểu công chúa dùng ánh mắt thương lượng hỏi.
“À──” Bắc Bắc làm như rất thận trọng lựa chọn. “Vị ô mai đi.”
Công chúa nhỏ đưa ngay que kẹo vị ô mai cho anh, lấy que kẹo vị nho cho vào cái miệng nhỏ nhắn của mình nhai…..
Tôi không biết cách dỗ dành con nít, càng không phải là đứa trẻ trời sinh thích quấy phá mẹ, cho nên tôi cúi đầu xuống đọc quyển tạp chí trong tay. Không nghĩ tới một que kẹo đã đưa vào trong miệng mình…….
Tôi nhanh miệng nhận được, trên mặt có chút mắc cỡ, Bắc Bắc còn nhớ rõ trước đây tôi thích ăn nhất là kẹo que? Nhưng bây giờ tôi đã trưởng thành rồi mà, ăn loại đồ ăn của con nít này, trông rất là……..
Quả nhiên, chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra, công chúa nhỏ bặm miệng đứng lên, bộ dáng như muốn khóc đến nơi. “Cậu, đó là vị ô mai mà cháu vẫn muốn ăn đấy!”
Bắc Bắc kinh ngạc ôm tiểu công chúa nói. “Tại sao con không nói sớm? Mợ cũng giống con chưa có lớn, chỉ thích kẹo que vị ô mai!”
Tôi không có lớn? Chỉ thích vị ô mai? Giỡn chơi! Tôi 20 tuổi rồi nha! Khóe môi của tôi nhếch lên vài cái, nhưng chữ “Mợ” so với kẹo còn ngọt hơn, càng mật hơn….
“Cậu bất công!” Đôi mắt to của công chúa nhỏ đã nổi lên hơi nước.
Bắc Bắc ôm cô bé, cẩn thận dỗ dành. “Cháu gái, cậu sai rồi, cậu sẽ mua cho con thêm rất nhiều, rất nhiều kẹo ô mai, được không? Con đừng khóc, con vừa khóc một cái, lòng của cậu đều tan nát…”
Nhìn thấy Bắc Bắc dỗ dành đứa bé, dịu dàng làm lòng người ta tan chảy, tôi khờ ngốc nhìn anh, nhìn hoàn toàn ngây cả người.
Công chúa nhỏ được Bắc Bắc dịu dàng dỗ dành, lập tức vui vẻ lên, nũng nịu oán giận. “Cậu hư quá, chỉ thương dì Y Y, con không thèm để ý cậu nữa!” Cô bé kia ở trong lòng cậu mình, liếc mắt trừng trừng tôi vài lần…
Tôi…..tự nhiên thành “công chúa nhỏ”….. bị bỏ rơi*….. (*nguyên bản: quân xanh: hình như tập tục TQ quân xanh la bị bỏ rơi….not sure)
Bắc Bắc âu yếm vuốt vuốt lên mũi của công chúa nhỏ, sửa lại. “Lại kêu nhầm rồi!...Y Y không phải là dì, cô ấy là mợ Út, nhớ chưa!”
Tôi sửng sốt, trước đây anh chưa từng hao tâm tổn sức đi nhắc qua con cháu trong gia đình mình phải kêu đúng xưng hô với tôi…Công chúa nhỏ không nghe theo, miệng bậm lại, bắt đầu khóc
“Cậu Út xấu xa, con đã nói qua trước rồi, con sẽ làm “Mợ Út”, cậu xấu lắm!”
Bắc Bắc cười xấu hổ, tôi vụng trộm liếc nhìn xem anh ứng phó với đứa bé sáu tuổi ái mộ mình như thế nào…
“Lần trước không phải cháu nói sẽ gả cho anh Tiểu Minh gần nhà sao?”
“Không muốn! Hôm qua anh Tiểu Minh để nước mũi chảy ra, xấu chết đi, cháu không thèm!!”
“Vậy không phải cháu nói sẽ gả cho Tiểu Huy trong nhà trẻ sao?”
“Không thèm! Tiểu Huy hay đánh chó, xấu xa!”
“Vậy......”
“Không thèm......”
Bắc Bắc nói thêm vài cái tên, đều bị công chúa nhỏ gạt phắt đi, cuối cùng anh tò mò hỏi. “Cháu gái, sao cháu “hoa tâm” quá vậy nè?”
Không nghĩ đến khi Bắc Bắc vừa hỏi xong, công chúa nhỏ lập tức xúc động, nước mắt viền mi nói. “Cậu hư, ngại cháu “hoa tâm” nên cậu chỉ thích dì Y Y, cậu xấu lắm!”
“Cháu ngoan, cậu sai rồi…..” Bắc Bắc cười, bất đắc dĩ hạ giọng.
Tôi dùng quyển tạp chí che miệng không ngừng cười run lên, thì ra, Bắc Bắc cũng bị một đứa bé làm cho phát điên lên…
Thật sự rất muốn biết về sau nếu anh có con gái, có phải cũng bị con gái mình đùa giỡn đến mất cả sự nhã nhặn, không cử động được…hay cùng với con gái mình ngồi trên sàn nhà khóc hay không??...Tượng tưởng đến cảnh đó, bả vai của tôi càng run lên mạnh thêm…
Đứa con….có thể sao?
Nụ cười của tôi sau quyển tạp chí ảm đạm lại..
Chương thứ tám — Sinh con cho Bắc Bắc
Một giờ sau, mẹ Bắc Bắc kêu anh đưa bà dì cùng cháu gái về nhà…..Mà tôi, lo sợ không yên ngồi bên mép giường của bà…
Trầm mẹ đưa cho người ta bỏ bình hoa bách hợp nở rộ trên bàn, thay vào đó là bó hoa tôi vừa mang tới, làm cho tôi cảm thấy mình đươc ưu ái mà đâm ra hoảng sợ* (*nguyên bản: thụ sủng nhược kinh)
“Con gái, thiệt thòi cho con rồi.” Trầm mẹ kéo lấy tay tôi, mềm nhẹ nói. “Xin lỗi con, trước kia mẹ không biết Dịch Bắc……Hai năm qua con thật sự thiệt thòi nhiều rồi….”
Tôi vốn cố gắng nở nụ cười, bây giờ nụ cười càng cứng hơn. Tôi không nghĩ muốn bàn đến chuyện này, không nghĩ….thật sự không nghĩ…
Vì sao bà có thể trước mặt của Bắc Bắc xem như không có chuyện gì, mà ở trước mặt tôi phải nhất định đem chuyện này nói tới
Không thể không ức chế, cảnh thân mật của Tống Nhiếp Thần cùng Bắc Bắc kia đã tiến vào trong óc của tôi, làm cách nào cũng không xóa đi được.
“Mẹ! đừng nói nữa, con nguyện ý chờ anh ấy!” Khóe môi tôi dịu dàng giơ lên, nhìn vừa quái dị lại mất tự nhiên…
“Nhưng mà.......” Trong mắt Trầm mẹ sầu bi che lấp. “Mẹ nghe nói, loại say mê này, cả đời đều không thể lay chuyển.”
Hay cho chữ hai “cả đời”… nó đánh nát tin tưởng của tôi, nó hung hăng nghiền nát lòng tôi….Tôi nghẹn giọng, con đường tương lai phía trước của tôi mờ mịt, tôi không an ủi được bản thân mình, càng không an ủi được cả bà….
“Y Y, con thành thật nói cho mẹ biết đi, có phải Dịch Bắc chưa từng chạm qua con?” Bà cầm chặt tay tôi, khẽ run lên, đáp án này với bà rất quan trọng.
Tôi im lặng….
Nhưng, khó nói của tôi, xấu hổ của tôi… đó chính là đáp án tốt nhất….
Bà buông tay tôi ra, thất vọng nói. “Quả nhiên….”
Xấu hổ một hồi lâu, Trầm mẹ đột nhiên thốt ra một câu. “Y Y, con thay Dịch Bắc sinh một đứa con đi.”
Tôi sửng sốt, sinh đứa con nói dễ hơn làm.…cơ thể Bắc Bắc kháng cự tôi như vậy ….làm sao có thể?....Huống hồ cho tới bây giờ, tôi còn chưa có suy nghĩ qua vấn đề này…
“Y Y, mẹ biết như vậy rất thiệt thòi cho con, con mới hai mươi tuổi, nhưng Trầm gia không thể không có hậu.”
Tôi cúi đầu xuống, im lặng…..
Trầm mẹ nóng nảy. “Y Y, có thể Dịch Bắc sẽ không nói cho con biết về di chúc của ông nội nó.”
Tôi rốt cuộc ngẩng đầu hoang mang nhìn bà, quả nhiên, có rất nhiều chuyện mà Bắc Bắc không nói cho tôi biết…
“Y Y, nhà chúng ta cùng với bác hai của Dịch Bắc tuy rằng không có tới lui, nhưng con cũng có gặp qua người trong gia đình bác ấy, đúng không?”
Tôi gật đầu, bác gái của Bắc Bắc nhìn như một người phụ nữ không đứng đắn. Nhưng bác trai là một người khí chất nho nhã, là một giáo sư dạy đại học, quả thật không xứng đôi…
“Người sáng suốt một chút liếc mắt đều muốn thay bác trai của Bắc Bắc kêu oan, mẹ không biết, năm đó ông nội của Dịch Bắc, dùng cách nào khiến cho bác trai nó chấp thuận cưới bác gái của nó….Con biết không? Khi bác gái của Dịch Bắc còn trẻ, bề ngoài nhìn thật kém. Có lẽ vì nguyên nhân này cho nên ông nội của Dịch Bắc đã sớm lập di chúc, khi ông nội nó qua đời, nếu Dịch Bắc vẫn chưa sinh người kế thừa cho Trầm gia, như vậy 70% cổ phần công ty của Trầm gia sẽ thuộc về bác gái nó, coi như….bù cho bác trai của Dịch Bắc.”
Tôi kinh ngạc..
“Y Y, mẹ không cam lòng, tuy rằng Trầm gia chúng ta không phải là danh gia vọng tộc, nhưng nếu có toàn bộ công ty đó thì ít nhất cũng có thêm vài triệu! Mà có được thành tựu hôm nay là do mẹ cùng cha của Dịch Bắc một xây dựng từng chút, từng chút một phát triển nên. Bọn họ không làm qua bất cứ thứ gì, dựa vào cái gì để chúng ta dâng hai tay cho họ? Đây không phải là một tờ di chúc công bằng! Nhưng không biết vì sao cha của Dịch Bắc lại đồng ý, kiên quyết theo ý của ông nội nó. Đặc biệt là từ khi Dịch Bắc theo ngành Y mà không theo ngành Kinh Doanh. Y Y, ông nội các con tuy rằng thân thể còn khỏe, nhưng đã lớn tuổi như vậy rồi, ai thể thể đoán biết được chuyện gì? Mẹ thật sự sợ ông ấy không chờ được hai đứa sinh ra con cháu…Hơn nữa, Dịch Bắc, nó……Y Y, chuyện này không phải là không được…. Con thay Dịch Bắc sinh một đứa con đi… Ví dụ như thụ tinh nhân tạo, mẹ, mẹ……có quen biết với bệnh viện…..” Tiếng nói của bà càng lúc càng nhỏ dần…
Thì ra, năm tôi 18 tuổi, Trầm mẹ vội vã muốn hai người lấy nhau là vì chuyện này…
Ngạo mạn ngẩng đầu, nhìn Trầm mẹ cao quý, muốn nói ra miệng quyết định của mình, thì đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh Bắc Bắc cùng công chúa nhỏ tươi cười….lòng của tôi cảm thấy thật ấm áp…..Tôi tự nhiên chờ mong có được đứa con của anh….chỉ cần giống ánh mắt anh thôi cũng đủ rồi.
Tôi gật đầu. “Được, thưa mẹ.”
Trầm mẹ không thể tin được tôi sẽ chấp nhận nhanh như vậy, nhất thời không biết làm sao, mừng rỡ nói. “Y Y, con thật sự là đứa con tốt! Con quả thật là phúc tinh của Dịch Bắc! Mẹ rất cảm ơn con!” Lần đầu tiên ở trong mắt, tôi thấy mình được bà yêu thích….
Tôi cười, cười đến thật là nhạt nhẽo…
“Nhưng Bắc Bắc, anh ấy nhất định sẽ không……” Tôi rất hiểu anh, thuyết phục anh rất khó khăn…
“Y Y, con yên tâm, chuyện thuyết phục nó, để cho mẹ! Con không cần hao tốn tâm tư, mẹ sẽ an bài tốt tất cả, có con ở đây là được. Trong khoảng thời gian này hãy nghỉ ngơi nhiều, chăm sóc thân thể tốt…..”
Tôi lại gật đầu…miệng vẫn cười lạnh lẽo♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂
Bắc Bắc nhìn mắt tôi, trừ bỏ dịu dàng đi..còn một cái gì đó…......Đó là cái nhìn chăm chú……
Nhớ lại cuộc sống trước kia của chúng tôi, so với bây giờ có chút không giống nhau….
Bắc Bắc bắt đầu chuyên tâm công viêc “chăn nuôi heo”, mỗi ngày lấy việc dưỡng tôi mập mạp làm vui…hoàn toàn từ bỏ giọng điệu ăn uống cân đối trước kia…
Sắc mặt của tôi so với trước ngày càng hồng hào, lên bàn cân bằng điện tử, chỉ số cân nặng của tôi không ngừng tăng thêm. Bắc Bắc thấy thành tựu đạt kết quả tốt, ánh mắt vui sướng của anh ngày càng khó che dấu được.
Trước kia, Bắc Bắc đối với tôi luôn luôn trong ngưỡng “giới hạn bạn bè” không biết từ lúc nào, anh đã bắt đầu thật cố gắng gia nhập sinh hoạt chung với nhau.
Đi dạo phố, Bắc Bắc làm nhiệm vụ lái xe, phụ trách đưa đón… Đi hát karaoke, cho dù anh không thích hát, anh cũng luôn cười ngồi ở một góc sáng sủa….
Bắc Bắc bớt đi làm thêm, dùng rất nhiều thời gian rảnh ở lại bên tôi….
Tôi, Giang Mạnh Kì, Đại Đồng, là nhóm ba người bạn thân thiết, giờ đã bắt đầu xem anh như một thành viên. Tôi cùng Giang Mạnh Kì không ai nhắc đến nụ hôn kia nữa, vẫn lấy quan hệ bạn bè không có khúc mắc mà làm đủ trò cười náo nhiệt.
Có một lần, trong một tiệc liên hoGianh Mạnh Kì vẫn giống như trước đây hay nói đùa rằng muốn làm một kẻ si tình. Tôi không biết, Bắc Bắc cố ý hay vẫn vô tình, anh tự nhiên cười không chút để ý nói. “Vậy cậu nhất định bị thất tình, bởi vì tôi và Y Y đã kết hôn hơn hai năm rồi.”
Vì không kịp ngăn cản, chuyện kết hôn của chúng tôi bị bại lộ dưới ánh mặt trời, bại lộ trước mắt hai người bạn thân.
Ngày tiếp theo, tôi gần như sống trong phỉ nhổ của Đại Đồng, còn Giang Mạnh Kì đối với tôi vẫn như cũ....chỉ là không giống như trước kia...không dám chiếm lấy miệng của tôi lần nữa. ((*_*))
Cho đến bây giờ Bắc Bắc đối với Giang Mạnh Kì luôn ôn hòa, nhưng tôi dần dần phát hiện, nếu tôi cùng Giang Mạnh Kì có cử chỉ thân mật, nụ cười của anh càng lúc càng trở nên yên lặng......
Bắc Bắc có đủ các loại hành vi, làm tôi cảm thấy hoài nghi, anh đối với vợ mình không thể kiềm chế hành động muốn độc chiếm? Hoặc là.....hoặc là anh đã bắt đầu có một tí.....thích ứng tôi??
Khi ý nghĩ đó nẩy mầm, tôi càng ngày càng chú ý đến biến chuyển tâm tình của anh…
Buổi tối, khi Bắc Bắc đưa tôi đi xem phim, anh bắt đầu thích dựa vào tôi rất gần…. rất gần….
Khi mệt mỏi, Bắc Bắc thích dùng những ngón tay xinh đẹp vuốt mái tóc dài của tôi, cảm giác thật ấm áp… dường như chúng tôi cứ như vậy quấn quanh cả đời.
Buổi tối khi đi ngủ, Bắc Bắc thích đem đầu mình để trên cổ tôi, có đôi khi anh khẽ hôn lên chiếc cổ xinh đẹp của tôi….sau lại hôn thêm một trận nữa, anh lại nhìn tôi cười và tiếp tục hôn tôi càng lâu, càng nhanh hơn….
Hành động thân mật đến ngày càng nhiều, t giống như chúng tôi đang yêu nhau…..
………Cho nên…. Cho nên…..Tôi đưa ra giả thiết, có khi nào anh đã yêu tôi một chút rồi không?
Tôi không có lòng tham, chỉ cần một chút tình yêu nam nữ thôi cũng đã đủ rồi…….
......
Một tháng sau, thời gian làm việc trong hè đã kết thúc, báo cáo được sự giúp đỡ của Bắc Bắc đã xong hoàn mỹ, khi tôi nộp lên bản báo cáo chính xác, người quản lý vui mừng vỗ tay…
Tôi đã đi học lại, bác sĩ cũng đã bắt đầu làm một số kiểm tra tổng quát và tiêm vào cơ thể tôi một số thuốc đặc thù.
Tôi…sắp vì Bắc Bắc sinh một đứa con…
Bởi vì xấu hổ, cho nên tới bây giờ tôi vẫn không chủ động nhắc tới vấn đề này, anh lại càng không biết…
Trời sáng rồi nói tạm biệt Trời sáng rồi nói tạm biệt - Đản Đản 1113