Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Beo Xuan
Số chương: 111 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1729 / 26
Cập nhật: 2023-05-03 23:37:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Phần 1
HƯƠNG 11: THEON
Dù không có bất cứ chỗ thả neo an toàn nào ở Pyke, nhưng Theon Greyjoy vẫn muốn nhìn lâu đài của Cha từ trên biển, để xem nó có giống với quang cảnh lần cuối, mười năm trước, khi chiến thuyền của Robert Baratheon đã buộc hắn rời xa nơi đây để làm con nuôi của Eddard Stark. Ngày đó hắn đứng ở lan can, nghe đám thủy thủ trò chuyện và tiếng trống của viên học sĩ trong khi nhìn Pyke mỗi lúc một thu nhỏ lại. Giờ thì hắn nhìn lâu đài mỗi lúc một to ra, bay lên từ mặt biển.
Như thể biết được mong muốn của hắn, chiếc thuyền Myraham căng buồm hết cỡ thẳng tiến và viên thuyền trưởng càu nhàu về gió quá mạnh, về đám thủy thủ của ông ta và về ý tưởng ngu xuẩn của đám quý tộc. Theon kéo áo choàng lên che mình khỏi bụi nước và nhìn về nhà.
Bờ biển toàn đá sắc và vách đá dựng đứng, cùng với tòa lâu đài như kết thành một cơ thể, các tòa tháp, tường thành và cầu đều được làm bằng cùng một loại đá đen xám, cùng ẩm ướt trước những cơn sóng mang đầy muối, cùng được trang trí bởi dàn cây địa ý leo cao đeo bám khắp nơi, lốm đốm những đám phân của cùng loại chim biển. Nơi mà gia tộc Greyjoy chọn xây tòa thành đã từng là nơi giống như thanh kiếm đâm xuống giữa lòng đại dương, nhưng trải qua hàng ngàn năm những cơn sóng liên tục đập vào nó cả ngày lẫn đêm đến mức nơi đó vỡ đi từng mảng, hiện chỉ còn ba hòn đảo trần trụi cằn cỗi và một tá tháp đá trồi lên khỏi nước giống như những cây trụ của đền thờ thần dưới đáy biển, trong khi những cơn sóng giận dữ vẫn tiếp tục tàn phá ở giữa. Thê lương, tối tăm và không thể xâm phạm, Pyke nằm ở trên đỉnh quần đảo và các cột trụ, thông giữa chúng là những cầu đá nối từ đỉnh vách đá tới tiểu đảo lớn nhất, lớn nhất là Great Keep, xa xa là Kitchen Keep và Bloody Keep. Mỗi tòa đều chiếm cứ riêng một đảo. Các tháp và gian ngoài dính liền với các núi đá cao bên ngoài, được nối với nhau bởi những lối đi có mái vòm gắn nếu các cột trụ đứng gần nhau, nếu ở khoảng cách xa thì dùng các dây cáp gỗ.
Tháp Sea Tower tròn và cao được xây trên đảo cao nhất nằm ngay trên đỉnh của thanh kiếm gẫy, cũng là phần cổ nhất của lâu đài, những cây cột đã bị ăn mòn hết nửa vì những cơn sóng vỗ không ngừng. Nền tháp trải qua nhiều thế kỷ giờ có màu trắng như muối, tầng có màu xanh ngắt của địa y, giống như một chiếc thảm dày, đỉnh tháp giống như chiếc vương miện đen do bồ hóng từ ngọn lửa gác đêm đốt lên hàng đêm.
Phía trên Sea Tower có treo cờ gia huy của gia tộc hắn. Tàu Myraham ở quá xa nên Theon chỉ nhìn thấy lá cờ mà không thấy chi tiết, nhưng hắn biết có những gì trên lá cờ đó: Con thủy quái màu vàng của gia tộc Greyjoy, đôi tay quằn quại và vươn ra chống lại hình nền đen. Chiếc cờ được treo trên cọc sắt, gió thổi bay phấp phới như một con chim đang giãy dụa muốn bay lên. Và ở nơi đây ít nhất con sói vương của gia tộc Stark sẽ không còn đường bay lên để lại bóng tối cho con thủy quái nhà Greyjoy. Theon chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào kích thích như thế. Nơi chân trời phía sau lâu đài, đuôi sao chổi đỏ rực trở nên vô định với những đám mây mỏng bay vụt đi. Tất cả các con đường từ Riverrun tới Seagard, người Mallisters đã tranh luận rất nhiều về ý nghĩa của nó. Nó chính là ngôi sao chổi của mình, Theon tự nhủ, một tay đút vào áo chòng để sờ vào túi dầu. Bên trong đó là bức thư mà Robb Stark đã đưa cho hắn, giấy vẫn còn tốt như chiếc vương miện.
“Đại nhân, tòa thành nhìn có giống như trong trí nhớ của ngài không?” Con gái của viên thuyền trưởng dựa vào cánh tay hắn và hỏi.
“Nó trông nhỏ hơn,” Theon thừa nhận, “dù có lẽ chỉ vì ở khoảng cách xa.” Tàu Myraham là một con thuyền buôn tròn ủng của phương Nam đi từ Oldtown, mang theo rượu và quần áo và giống cây trồng để trao đổi lấy quặng sắt. Thuyền trưởng cũng là một thương nhân người phương Nam tròn ủng, vừa thấy phía dưới lâu đài là biển gập ghềnh đá liền bĩu cái môi dày, điều khiển tàu tránh xa, xa hơn Theon muốn. Nếu đổi lại là một thuyền trưởng lái thuyền dài được tôi luyện trong những hoàn cảnh khó khăn thì sẽ lái thuyền dọc vách đá, xuyên qua khoảng trống giữa cánh cổng và Great Keep dưới những cây cầu cao, nhưng thuyền trưởng của con tàu này không có kỹ thuật đó, cũng không có can đảm để thực hiện hành động này. Vì vậy họ lái tàu đi xa hơn nhưng an toàn, và Theon phải tự bằng lòng với việc ngắm Pyke từ xa. Dù vậy, Myraham cũng phải vất vả mới vượt qua được dãy đá ngầm.
“Gió nơi đó to lắm.” Con gái viên thuyền trưởng nhận xét.
Hắn cười lớn. “Gió, không khí lạnh và ẩm ướt. Thực sự đó là một nơi khắc nghiệt… nhưng Cha ta có lần nói nơi khắc nghiệt sẽ sản sinh ra những người kiên nghị và những người kiên nghị sẽ thống trị thế giới.”
Khuôn mặt của viên thuyền trưởng xanh như màu nước biển khi hắn bước đến chỗ Theon và hỏi: “Đại nhân, giờ chúng ta có thể vào cảng được chưa?”
“Có thể rồi.” Theon nói, nở nụ cười nhợt nhạt. Số vàng hứa hẹn đã khiến lão chủ thuyền trở nên khúm núm. Nếu lúc ở Seagard mà lên được con thuyền dài khởi hành từ các quần đảo như mong đợi thì chuyến hải trình này sẽ khác biệt rất nhiều. Những thuyền trưởng tôi luyện trong gian khổ thường rất cao ngạo và bướng bỉnh, sẽ không đi đến hỏi ý kiến của một người mang dòng máu quý tộc. Các đảo ở đây quá nhỏ để sợ, nhưng một con tàu dài còn nhỏ hơn. Người ta thường nói, mỗi thuyền trưởng là một ông vua trên tàu mà anh ta sở hữu thì khó trách họ gọi các quần đảo này là vùng đất vạn vương. Và khi một người được coi là vua trên lan can tàu và luôn phải đối mặt với bão táp thì khó mà bắt họ quỳ xuống, nữa là tôn thờ. “Thủy thần tạo nhân,” nguyên vương Urron Redhand đã từng nói vậy hàng ngàn năm trước “nhưng nhân tạo vương miện.”
Một con tàu dài sẽ tiết kiệm nửa thời gian. Nói thật ra, Myraham giống như một bồn tắm và hắn thật sự không muốn ở trên thuyền này nếu có bão. Tuy nhiên, Theon cũng không có quá buồn. Hắn đã ở đây, không chết đuối và hắn cũng có dịp “giải trí” trên thuyền. Hắn vòng tay qua vai cô con gái viên thuyền trưởng. “Hãy báo cho ta khi nào tàu đến Lordsport,” hắn nói với viên thuyền trưởng. “Chúng ta sẽ ở dưới, trong cabin của ta,” hắn dẫn cô gái đi trong cơn giận của Cha cô ta mà không dám phát tiết.
Thật ra cabin đó thuộc về viên thuyền trưởng, nhưng nó đã được để cho Theon sử dụng khi họ nhổ neo ở Seagard. Con gái ông ta thì không nhất thiết chuyển qua cho hắn “sử dụng” nhưng cô ta tự nguyện lên giường cùng hắn. Một ly rượu, vài lời đường mật và cô ta ở đó. Cô ta khá bụ bẫm so với khẩu vị thường khi của hắn, với làn da lốm đốm như giọt mực trên món cháo yến mạch nhưng ngực cô ta lại rất vừa tay hắn và cô ta vẫn còn là trinh nữ khi quan hệ lần đầu với hắn. Với số tuổi của cô ta thì đây quả là điều ngạc nhiên, nhưng Theon lại thấy thú vị. Hắn không nghĩ viên thuyền trưởng đồng ý và hắn vui vì điều đó, theo dõi người đàn ông đó chật vật vừa nén lửa giận, vừa khúm núm với tầng lớp quý tộc, trong đầu mơ tưởng đến số vàng mà hắn hứa thưởng vượt xa các giấc mơ của ông ta.
Khi Theon cởi chiếc áo choàng ẩm ướt ra khỏi người, cô gái nói: “Đại nhân, ngài hẳn rất vui khi quay lại cố hương, Ngài đã xa nhà bao lâu vậy?”
“Mười năm hoặc trên dưới thời gian đó,” hắn kể, “khi ta mười tuổi đã được mang đến Winterfell làm con nuôi của Eddard Stark.” Trên danh nghĩa là con nuôi, nhưng thực tế là con tin. Hắn đã làm con tin nửa đời người… nhưng giờ sẽ không còn nữa. Cuộc đời hắn giờ đã lại thuộc về bản thân hắn, và sẽ không để bất kỳ ai nhà Stark sai khiến. Hắn kéo con gái viên thuyền trưởng lại và hôn lên tai nàng “cởi áo choàng của nàng ra đi.”
Nàng hạ thùy mắt, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng nhưng vẫn làm theo lời hắn. Khi tấm áo nặng nề trượt xuống sàn tàu, nàng hơi khom người về phía hắn và mỉm cười bất an. Khi nàng cười trông có chút ngu ngốc, nhưng hắn cũng không cần một người đàn bà thông minh hơn.
N.g.u.ồ.n..t.ừ..s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. “Đến đây,” hắn nói với nàng.
Nàng làm theo. “Em chưa bao giờ nhìn thấy Quần đảo Sắt.”
“Nàng thật may mắn.” Theon vuốt tóc nàng, nó thật đen và mềm, dù gió đã khiến nó rối lên. “Quần đảo đó rất khắc nghiệt và gập ghềnh, rất khó sống và trống trải. Thần chết lúc nào cũng cận kề và cuộc sống vô cùng khó khăn và nghèo nàn. Buổi tối mọi người chỉ biết uống rượu và tranh luận loại dân nào thê thảm hơn: Những người dân chào quanh năm phải chiến đấu với biển cả hay những người nông dân luôn một nắng hai sương để thu được vụ mùa nghèo nàn. Thực ra, thợ mỏ mới là giới đáng thương nhất, bọn họ bán mạng cả ngày trong bóng đêm, để được gì? Sắt, chì, thiếc, những thứ luôn là của quý. Khó trách người dân đảo sắt ngày xưa lại đi làm cướp biển.
Cô gái dường như không chú ý lắng nghe. “Em có thể vào bờ cùng ngài,” nàng nói, “em sẽ làm thế nếu ngài muốn…”
“Em sẽ vào bờ,” Theon đồng ý, xoa bóp vú nàng, “nhưng ta sợ là không phải cùng ta.”
“Đại nhân, em sẽ làm việc trong lâu đài của ngài. Em có thể rửa cá, nướng bánh mì và đánh bơ. Cha nói món hầm cua của em là món ngon nhất ông ấy được ăn Ngài có thể tìm cho em một chỗ trong bếp và em sẽ nấu món hầm cua cho ngài.”
“Và làm ấm giường ta mỗi đêm?” Hắn sờ dải ăng-ten chiếc áo lót của nàng và bắt đầu cởi nó, những ngón tay thuần thục và khéo léo. “Nếu là ngày xưa ta có thể mang nàng về nhà như một phần thưởng và bắt nàng trở thành vợ ta bất kể nàng có nguyện ý hay không. Những người dân đảo sắt ngày xưa thường làm những việc như thế. Một người đàn ông phải có vợ đá(rock wife), cô dâu thực sự, người cũng sinh ra trên đảo sắt giống hắn, nhưng hắn cũng có những bà vợ muối (salt wife), những người phụ nữ do hắn đánh cướp được.”
Đôi mắt cô gái mở to, không chỉ vì hắn đã lột trần bộ ngực. “Đại nhân, em sẽ là vợ muối của ngài.”
“Ta sợ đó đã là câu chuyện của quá khứ rồi.” Những ngón tay của Theon xoay tròn đầu vú, chậm rãi trải rộng vòng quanh. “Chúng ta giờ đã không còn cưỡi gió và lửa cùng thanh kiếm, làm những gì chúng ta muốn. Giờ chúng ta phải cuốc đất và làm lưới bắt cá giống những người khác, đồng thời cảm thấy may mắn nếu có được đủ cá tuyết và yến mạch để sống qua mùa Đông.” Hắn liếm đầu vú nàng và cắn nhẹ khiến nàng run rẩy.
“Ngài có thể đặt nó trong em lần nữa nếu vui lòng.” Nàng thì thầm vào tai khi hắn mút mát.
Khi hắn ngẩng đầu, làn da nơi hắn mút đã trở thành đỏ sậm. “Ta rất vui lòng dạy nàng vài điều mới mẻ. Hãy cởi đồ của ta và làm ta vui bằng miệng nàng.”
“Bằng miệng em ư?”
Hắn vươn ngón tay vuốt me làn môi dày của nàng. “Bé con, đôi môi sinh ra để làm việc đó. Nếu em là vợ muối của ta thì em phải làm những gì ta yêu cầu.”
Đầu tiên nàng e lệ, nhưng so với một cô gái ngu ngốc thì học rất nhanh, khiến hắn vô cùng vừa lòng. Miệng nàng ẩm ướt và ngọt ngào như phần kia của nàng, và bằng cách này hắn không còn phải nghe những lời tầm phào không não nữa. Nếu là ngày xưa mình quả thực sẽ giữ nàng làm vợ muối, hắn nghĩ khi ngón tay thọc vào mái tóc rối của nàng. Ngày xưa, khi chúng ta vẫn còn sống theo cách cũ, mưu sinh bằng rìu thay cuốc, lấy những gì chúng ta muốn bằng cách lấy mạnh đè yếu, dù đó là phụ nữ, tài vật hay vinh quang. Trong những ngày đó, những người sinh ra ở đảo sắt không làm việc hầm mỏ, đó là công việc dành cho nô lệ bị bắt về từ các trang viên. Làm ruộng, chăn dê và cừu cũng thế, những người đảo sắt không tự mình làm. Chiến tranh mới là công việc thực sự của họ. Thủy thần tạo ra họ để cướp bóc và khai quang lãnh thổ, viết tên mình trên lửa và máu và những bài ca.
Nhưng Aegon Long vương đã phá hủy cách sống cũ (Old Way) khi hắn đốt trụi Black Harren, khiến vương quốc của Harren trở lại thành những người sống ven sông yếu đuối, đem Quần Đảo Sắt trở thành một vùng nước đen tầm thường trong một vương quốc rộng lớn hơn. Nhưng những câu chuyện hào hùng thưở xưa vẫn được kể quanh đám lửa và bên lò sưởi của mọi gia đình trên quần đảo, ngay cả phía sau những bước tường thành bằng đá cao vời vợi của Pyke. Cha của Theon có danh hiệu là Thần Chết Đại Nhân (Lord Reaper) và người nhà Greyjoy có niềm kiêu hãnh là CHÚNG TA SẼ KHÔNG GIEO HẠT (WE DO NOT SOW).
Khi Lãnh chúa Balon nổi loạn, ông muốn quay trở về với cách sống cổ đạo (Old way) như hồi xưa hơn là hư vinh của chiếc vương miện. Robert Baratheon đã đặt dấu chấm hết đầy máu cho hy vọng đó, với sự trợ giúp của người bạn thân nhất của ông ta là Eddard Stark, nhưng giờ thì cả hai người đó đã chết. Thay thế họ hiện nay chỉ là những thằng nhóc và vương quốc do Aegon Kẻ Chinh Phục tạo ra giờ đang bị chia năm xẻ bảy. Đây chính là thời cơ, Theon nghĩ khi con gái của viên thuyền trưởng bắt đầu đưa lưỡi xuống thằng nhỏ của hắn và mút mát lên xuống. Thời cơ, năm nay, ngày này và mình chính là người đó. Hắn cười thầm, tự hỏi Cha sẽ nói gì khi Theon nói với ông rằng, hắn, đứa con út, thằng trẻ ranh và con tin, sẽ thành công tại nơi là Lãnh chúa Balon đã thất bại.
Cao trào đến với hắn đột ngột như một cơn bão, tinh dịch của hắn phun đầy miệng cô gái. Kinh hoàng, nàng muốn nhổ ra, nhưng Theon đè chặt đầu nàng. Sau đó, nàng bò lên nằm cạnh hắn. “Đại nhân, em có làm ngài vừa lòng không?”
“Cũng không tệ lắm,” hắn trả lời.
“Nó có vị mặn,” nàng thì thầm.
“Giống vị của biển?”
Nàng gật đầu. “Đại nhân, em luôn yêu biển.”
“Ta cũng thế,” hắn nói, lấy ngón tay nghịch nghịch vú nàng. Lời nói này là thật. Đối với người dân Quần đảo Sắt, biển chính là tự do. Hắn đã quên cảm giác này cho đến khi Myraham bắt đầu khởi hành tại Seagard. Cảm giác cũ ập tới khi hắn nghe thấy tiếng các âm thanh: Tiếng cọt kẹt của gỗ và dây thừng, tiếng quát ra lệnh của viên thuyền trưởng, tiếng vun vút của buồm khi gió thổi căng. Mỗi loại âm thanh đều quen thuộc như chính tiếng tim đập trong lồng ngực hắn và khiến hắn an tâm. Ta sẽ phải nhớ kỹ những âm thanh này, Theon tự thề với mình. Ta sẽ không bao giờ rời xa biển nữa.
“Đại nhân, hãy mang em theo ngài,” con gái viên thuyền trưởng cầu xin, “em không cần đến lâu đài của ngài. Em có thể ở vùng phụ cận nào đó và trở thành người vợ muối của ngài,” nàng vươn tay vuốt ve má hắn.
Theon Greyjoy đẩy tay nàng ra và trèo xuống giường. “Ta thuộc về Pyke và nàng thuộc về con tàu này.”
“Giờ em không thể ở đây nữa.”
Hắn buộc dây lưng. “Tại sao?”
“Cha em.” Nàng nói với hắn. “Ngay khi ngài rời đi, ông ấy sẽ trừng phạt em, đại nhân à. Ông ấy sẽ gọi em đến và đánh em.”
Theon với tay lấy áo choàng và mặc nó trên vai. “Giống kiểu các ông bố đấy,” hắn thừa nhận khi đóng những nút bạc của chiếc áo, “hãy nói với ông ta là ông ta nên vui mừng mới đúng. Ta đã phang nàng nhiều lần như vậy, rất có thể nàng đã có đứa trẻ trong bụng. Không phải người nào cũng có vinh hạnh sinh một đứa con hoang với nhà vua,” nàng nhìn hắn với vẻ mặt xuẩn ngốc, vì vậy hắn bỏ nàng đứng đó, bước ra ngoài.
Con tàu Myraham chậm rãi đi ra một rừng cây xanh tươi. Dưới vách đá được che phủ bởi gỗ thông, một tá thuyền câu cá đang vội vàng thu lưới. Con thuyền lớn vẫn còn ở rất xa, giống như cái đinh mũ di động. Theon đi đến mũi tàu để có tầm nhìn tốt hơn. Hắn nhìn thấy lâu đài đầu tiên, đồn lũy của gia đình Botley. Khi hắn còn bé, nó chỉ được làm từ gỗ và phên, nhưng Robert Baratheon đã cho đốt sạch sẽ kiến trúc đó. Lãnh chúa Sawane đã xây dựng lại nó bằng đá, và giờ nó là một thành lũy hình vuông nho nhỏ nằm trên đỉnh đồi như một chiếc vương miện. Những lá cờ xanh nhạt bay phấp phới ở mỗi tháp canh đặt ở mỗi góc, đỉnh tháp là lá cờ màu lục nhạt, trên có vẽ đàn cá bạc.
Bên dưới lâu đài nhỏ thoạt nhìn chỉ được bảo vệ sơ sài là làng chài của cảng Lordsport, bến cảng của nó nhan nhản tàu. Lần cuối cùng hắn nhìn Landsport, đó chỉ là một phế tính dày đặc khói, dày đặc xác khô của những con thuyền dài cháy rụi và các chiến thuyền vỡ tan, giống như bộ xương của những con hải quái, nhà cửa cũng chỉ còn trơ các bức tường và tro bụi lạnh ngắt. Sau mười năm, những vết tích của chiến tranh hầu như biến mất. Thôn dân đã xây dựng những căn nhà nhỏ bằng đá cũ, lấy cỏ tươi làm nóc nhà. Một nhà nghỉ mới cũng được dựng lên bên cạnh bến tàu, lớn gấp hai nhà nghỉ cũ, với lầu dưới được làm từ loại đá cũ và hai lầu phía trên được làm bằng gỗ. Tuy nhiên, thánh đường bên ngoài thì không bao giờ được phục dựng lại, chỉ còn trơ lại bảy nền nơi trước kia đã từng là nó. Có vẻ như cơn cuồng nộ của Robert Baratheon đã hủy diệt hoàn toàn khẩu vị của người dân đảo sắt với các chư thần mới.
Theon quan tâm đến các thuyền hơn là chư thần. Trong vô số cột buồm của các thuyền đánh cá hắn thoáng nhìn thấy một con thuyền buôn Tyroshi đang dỡ hàng bên cạnh một con thuyền nhỏ Ibbenese với vỏ màu đen tuyền. Ngoài ra còn có một số lượng lớn các thuyền dài, ít nhất năm mươi đến sáu mươi chiếc, đỗ ở ngoài hoặc trong cảng dọc theo bãi cát về hướng Bắc. Dấu hiệu của một số thuyền cho thấy nó đến từ các đảo lân cận như là mặt trăng máu của Wynch, sừng chiến đen của lãnh chúa Goodbrother, lưỡi hái bạc của Harlaw. Theon tìm ra con thuyền Silence của chú Euron, nhưng lại không thấy dấu hiệu của chiếc thuyền hồng hẹp dài khủng bố. Tuy nhiên con tàu Great Kraken của Cha hắn cũng ở đó, tên con tàu được khắc ngay trên mũi tàu bằng sắt xám.
Liệu có phải lãnh chúa Balon đoán trước lai lịch của hắn và triệu tập các cờ hiệu của các chư thần nhà Greyjoy. Tay của hắn bất giác cho vào áo choàng, sờ vào túi dầu. Không ai biết về lá thư của hắn ngoại trừ Robb Stark. Bọn họ không phải những thằng ngu, phi thường cẩn thận đến mức không dám đem bí mật này giao ấy con chim. Tuy nhiên, lãnh chúa Balon cũng không phải thằng ngu. Ông ta có thể dễ dàng đoán ra vì sao con trai lại trở về nhà sau một thời gian dài và theo đó phòng bị cẩn thận.
Ý nghĩ này khiến hắn chẳng vui vẻ gì. Cuộc chiến tranh của Cha hắn đã chấm dứt từ lâu, hơn nữa Cha hắn còn thua trận. Đây chính là thời điểm của hắn, Theon, vinh quan của hắn và vương miện cũng là của hắn. Nhưng nếu những con thuyền dài đang tập kết…
Thì đó chỉ có thể là hành động phòng ngự, giờ thì hắn đã nghĩ ra khả năng này. Một động thái phòng ngự để chiến tranh không lan đến vùng biển này. Những người lớn tuổi luôn có bản năng đề phòng, và Cha hắn giờ đã lớn tuổi và cả chú Victarion của hắn, người chỉ huy đội thiết hạm Iron Fleet cũng vậy. Chú Euron là một kiểu người khác, nhưng tàu Silence có vẻ như không có trong cảng. Theon tự nhủ, nhìn chung điều đó có vẻ tốt. Theo cách này mình có thể đánh nhanh thắng nhanh.
Khi Myraham gần cập cảng, Theon bất an đi qua đi lại trên sàn tàu, mắt nhìn lên bờ. Lúc đầu hắn không hy vọng lãnh chúa Balon sẽ đích thân đi đón hắn, nhưng chắc chắn Cha hắn sẽ phải cử người đến gặp. Sylas Miệng Thối tổng quản, đại nhân Botley, và có lẽ cả Dagmer Cleftjaw. Nếu có thể gặp lại khuôn mặt già nua và dữ tợn của Dagmer cũng là điều tốt. Nói gì thì nói, bọn họ cũng không thể không biết về chuyến trở về của hắn. Robb đã gửi quạ tới Riverrun và khi họ không tìm thấy một chiếc thuyền dài nào ở Seagard, Jason Mallister đã gửi cả con chim riêng của hắn tới Pyke, đặt giả thiết rằng bức thư của Robb không đến nơi cần đến.
Nhưng hắn không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nào cả, không hộ vệ chờ để hộ tống hắn từ Landsport tới Pyke, chỉ có đám thôn dân đang tất bật với những buôn bán nhỏ của mình. Công nhân vác những thùng rượu từ tàu Tyroshi xuống, thôn dân gào lên thông báo những hàng hóa cần trao đổi, bọn trẻ con chạy nhảy chơi xung quanh. Một tu sĩ mặc trường bào màu nước biển đại diện cho Thủy Thần đang dẫn hai con ngựa dọc bãi đá sỏi, phía trên là cửa sổ một lữ điếm đang mở ra mời gọi các thủy thủ Ibbensese đang đi ngang qua.
Một số thương nhân cảng Lordsport đang tụ tập ở bến tàu. Họ gào lên những câu hỏi ngay khi Myraham vừa mới được buộc dây thừng. “Chúng tôi vừa từ Oldtown đến,” viên thuyền trưởng vọng xuống, “chở táo và cam, rượu từ Arbor, lông vũ từ Quần đảo Mùa Hè (Summer Isles). Tôi cũng có hạt tiêu, vải dệt, vải ren của Myr, gương dành cho các tiểu thư, hai đàn gỗ của Oldtown mà đánh lên sẽ nghe rất ngọt ngào”. Ván cầu thả dốc xuống phát ra tiếng kêu cọt kẹt và huỳnh huỵch. “Và ta mang cả thiếu chủ của các ngươi trở về.”
Những người trên cảng Lordsport mở to mắt, vẻ mặt đần độn và ngơ ngác nhìn Theon. Hắn giờ đã hiểu ra rằng bọn họ không nhận ra hắn là ai. Ý nghĩ này khiến hắn tức giận, vứt túi vàng vào tay viên thuyền trưởng. “Cho người mang đồ đạc của ta xuống.” Không chờ trả lời, hắn đi xuống ván cầu. “Ông chủ nhà trọ,” hắn cao giọng, “ta cần một con ngựa.”
“Đại nhân, tuân lệnh,” người đàn ông trả lời, nhưng vẫn không cúi mình hành lễ. Hắn đã quên người dân đảo sắt có thể to gan đến mức nào. “Vừa may tôi có một con có thể dùng. Đại nhân, ngài muốn đi đâu ạ?”
“Pyke,” thằng ngu này vẫn không nhận ra hắn. Sớm biết thế này hắn đã cài gia huy khắc con thủy quái lên ngực.
“Ngài cần phải đi nhanh và đến Pyke trước khi trời tối,” ông chủ nhà trọ nói. “Thằng hầu của tôi sẽ đi cùng và chỉ đường cho ngài.”
“Không cần đến thằng hầu của ông,” một giọng trầm thấp cất lên, “cũng không cần ngựa của ông. Ta sẽ mang cháu ta về nhà của Cha nó.”
Người vừa nói chuyện chính là viên tu sĩ hắn nhìn thấy lúc dắt hai con ngựa dọc bãi đá sỏi. Khi người đó đến, tất cả thôn dân đều quỳ xuống và Theon nghe được viên chủ nhà trọ thì thầm “Damphair”. Cao và gầy, với đôi mắt đen lợi hại và mũi chim ưng, viên tu sĩ mặc chiếc áo trùm ba màu giao nhau: xanh lá cây, xanh xám và xanh da trời,những màu tượng trung cho Thủy Thần. Trên vai đeo một túi nước, mái tóc đen dài và bộ râu lâu không được xén dài đến thắt lưng.
Ký ức của Theon chợt ùa về. Lãnh chúa Balon từ trước đến nay rất ít viết thư cho con, ngôn ngữ trong những lá thư hiếm hoi cũng rất ngắn gọn. Một trong số đó đề cập đến việc em trai út của mình bị cuốn vào một cơn bão, sau lại bình yên cập vào bờ, rồi hiến thân vào đường tu. “Chú Aeron?” Giọng hắn đầy nghi ngờ.
“Cháu Theon,” viên tu sĩ trả lời, “Cha cháu ra lệnh cho ta đến đón cháu. Đi nào.”
“Chú chờ 1 chút,” hắn quay lại Myraham. “Hành lý của ta,” hắn ra lệnh cho viên thuyền trưởng. Một thủy thủ mang đến trước mặt hắn cây cung và bao tên, nhưng con gái của viên thuyền trưởng mang đến bọc quần áo của hắn. “Đại nhân,” mắt nàng đỏ lên. Khi hắn cầm gói quần áo, nàng làm như muốn tiến đến ôm hắn, ngay tại đó trước sự chứng kiến của Cha nàng, ông chú tu sĩ của hắn và nửa số dân cư của đảo.
Theon khéo léo tránh đi. “Cám ơn nàng.”
“Xin ngài,” nàng nói, “đại nhân, em thực sự yêu ngài.”
“Ta phải đi,” hắn bước nhanh theo chú, người đã bước đi trước một đoạn xa. Theon vội vàng đuổi theo, chỉ mười hai bước là đuổi kịp. “Chú, cháu không nghĩ là được gặp chú. Sau mười năm, cháu nghĩ có khi Cha và mẹ sẽ đến đây đón, hoặc sai Dagmer cùng một ngự lâm quân đến.”
“Cháu không có tư cách nghi ngờ mệnh lệnh của lãnh chúa Reaper của thành Pyke,” ngữ khí của viên tu sĩ lạnh băng, hoàn toàn không giống với người chú trong trí nhớ của Theon. Aeron Greyjoy đã là người chú thân thiết nhất của hắn, vô lo và hay cười, thích âm nhạc, rượu ngon và đàn bà. “Về Dagmer, Cằm Vỡ, đã đến Old Wyk theo lệnh của Cha cháu, để lôi kéo gia tộc Stonehouse và Drumm.”
“Để làm gì? Tại sao lại tập kết những con tàu dài?”
“Tại sao những con tàu dài lại tập kết?” Chú hắn điều khiển con ngựa hướng về phía nhà nghỉ. Khi họ đến nơi, ông quay qua Theon. “Cháu trai, hãy nói thật đi. Giờ cháu có thờ các chư thần sói không?”
Trên thực tế Theon chả mấy khi cầu nguyện, nhưng có vài thứ không nên nói thẳng với tu sĩ, ngay cả khi tu sĩ đó là em trai của Cha. “Ned Stark thờ một cái cây. Không, cháu chẳng quan tâm các chư thần của Stark.”
“Tốt lắm. Quỳ xuống.”
Mặt đất toàn đá và bùn. “Chú, cháu…”
“Quỳ xuống. Hay giờ cháu quá tự hào, một quý tộc của quần đảo xanh đến thăm chúng ta?”
Theon quỳ xuống. Hắn đến đây có mục đích và có thể cần đến sự giúp đỡ của Aeron để đạt được nó. Vì vương miện, hắn cho rằng một chút ít bùn và cứt ngựa trên ống quần cũng đáng.
“Cúi đầu,” chú hắn giơ túi nước lên và đổ một ít nước biển xuống đầu Theon. Nước biển thấm qua tóc và chảy qua trán và rơi vào mắt. Những giọt khác tràn qua má và thấm vào chiếc áo choàng, áo chẽn và lưng, giống như một dòng suối lạnh chảy dọc xương sống. Nước biển mặn khiến mắt hắn như bị thiêu đốt, cho đến khi nước mắt không thể không chảy ra. Hắn có thể nếm vị của đại dương trên môi. “Xin hãy để Theon, người hầu của người, cũng như người được tái sinh lần nữa từ biển.” Aeon Greyjoy ngâm nga. “ Hãy chúc phúc cho hắn bằng muối, hãy chúng phúc cho hắn bằng đá, hãy chúc phúc cho hắn bằng sắt. Cháu trai, cháu còn nhớ những câu này chứ?”
“Thề người bất tử.” Theon nhớ lại.
“Thề người bất tử,” chú hắn đáp lời, “nhưng sẽ tái sinh, mạnh mẽ hơn và cứng rắn hơn. Đứng dậy đi.”
Theon đứng dậy, nước mắt chảy giàn dụa vì muối. Không nói một lời, chú hắn đóng túi nước, cầm cương ngựa và nhảy lên. Theon làm theo. Họ cưỡi ngựa cùng nhau, rời khỏi nhà trọ và bến cảng, đi thẳng lên lâu đài của Lãnh chúa Botley trong núi đá. Viên tu sĩ trước sau không nói thêm một lời.
“Cháu ta rời nhà suốt nửa cuộc đời,” Theon cuối cùng cũng nhịn không được, “quần đảo đã thay đổi rất nhiều, phải không?”
“Đàn ông ra biển đánh cá, đào đất ở đất liền và chết. Phụ nữ sinh con trong máu và nỗi đau, và chết. Đêm sẽ đến tiếp sau ngày. Gió và thủy triều sẽ còn mãi. Chư thần của chúng ta đã tạo ra quần đảo như vậy.”
Các chư thần, Theon nghĩ, ông ta càng lúc càng không lay chuyển được. “Liệu cháu có thể nhìn thấy chị và mẹ ở Pyke?”
“Không đâu. Mẹ cháu đang ở Harlaw cùng với em gái bà ấy. Điều kiện sống ở đó dễ chịu hơn ở đây và chứng ho đang hành hạ bà ấy. Chị gái cháu đang điều khiển Black Wind đến Great Wyk, mang theo thư của Cha cháu.Nhưng cháu cứ yên tâm, chị cháu sẽ trở vể nhanh thôi.”
Trò chơi vương quyền Trò chơi vương quyền - George R. R. Martin Trò chơi vương quyền