Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3514 / 191
Cập nhật: 2017-08-25 12:51:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24: Jaime
aventree là một lâu đài cổ. Rong rêu mọc lên dày đặc giữa những tảng đá cũ, mạng nhện chăng ngang dọc trên tường như mạch máu hằn trên chân một bà già. Hai tòa tháp vĩ đại nằm hai bên cổng chính của lâu đài, và các tòa tháp nhỏ hơn bảo vệ mọi góc tường thành. Tất cả đều có hình vuông. Tháp hình trống và bán nguyệt có thể chống lại máy bắn đá tốt hơn, vì đá ném vào tường cong thường đi chệch hướng, nhưng Raventree được xây dựng trước khi các thợ xây phát hiện ra điều đó.
Tòa lâu đài tọa lạc giữa vùng thung lũng phì nhiêu mà cả trên bản đồ lẫn người dân đều gọi là Thung Lũng Blackwood4. Thung lũng thì chắc chắn rồi, nhưng suốt mấy nghìn năm qua ở đây chẳng có rừng rú gì, dù là đen, nâu hay xanh. Đúng là ngày xưa từng có, nhưng từ lâu họ đã chặt trụi hết cây. Nhà cửa, cối xay gió và pháo đài mọc lên thay cho những cây sồi cao vút. Mặt đất trơ trụi và lầy lội, đây đó lốm đốm những vệt tuyết tan.
Tuy nhiên, bên trong tường thành lâu đài vẫn còn lại chút dấu vết của khu rừng. Nhà Blackwood thờ các vị cựu thần giống như Tiền Nhân đã làm trước khi người Andal đến Westeros. Nghe nói một số cây trong rừng thiêng có tuổi thọ tương đương với các tòa tháp vuông của Raventree, đặc biệt là cây đước thiêng khổng lồ. Từ cách xa nhiều dặm, những cành lá ở phía trên trông như những ngón tay xương xẩu cào lên bầu trời.
Khi Jaime Lannister và đoàn tùy tùng băng qua những ngọn đồi thấp tiến vào thung lũng, những cánh đồng, trang trại và vườn cây ăn quả từng bao quanh Raventree hầu như đã không còn – chỉ có bùn lầy, tro bụi, và đây đó xác của những ngôi nhà và cối xay gió cháy đen. Cỏ dại, cây gai và cây tầm ma mọc lên giữa vùng đất hoang đó, nhưng chẳng có cây hoa màu nào hết. Nhìn đâu Jaime cũng thấy bàn tay của cha mình, thậm chí trong những khúc xương mà thỉnh thoảng họ nhìn thấy ven đường. Hầu hết là xương cừu, nhưng ngoài ra còn có xương ngựa, gia súc, và thỉnh thoảng là đầu lâu người hoặc một bộ xương không đầu với cỏ dại mọc lên từ lồng ngực.
Chẳng có đội quân vĩ đại nào bao vây Raventree, giống như Riverrun từng bị bao vây. Cuộc bao vây này mang tính riêng tư nhiều hơn, bước nhảy cuối cùng trong điệu nhảy đã kéo dài suốt bao thế kỷ. Jonos Bracken chỉ có cùng lắm là năm trăm người vây tòa lâu đài. Jaime không thấy có tháp bao vây, không có phiến gỗ phá thành, không có máy bắn đá. Bracken không hề có ý định phá vỡ cổng thành Raventree hay tấn công bức tường thành cao dày của nó. Không có dấu hiệu gì chứng tỏ sẽ có một cuộc giải vây, nên ông ta hài lòng với việc chờ đợi cho kẻ thù chết đói. Chắc chắn sẽ có những cuộc xuất kích hay đụng độ nhỏ trong giai đoạn đầu của cuộc bao vây, và
mũi tên bay qua bay lại; nhưng nửa năm trôi qua, mọi người đều quá mệt mỏi để tiếp tục những việc vô nghĩa như vậy. Thay vào đó là sự buồn tẻ và lặp đi lặp lại, kẻ thù của tính kỷ cương.
Đã đến lúc phải chấm dứt chuyện này rồi, Jaime Lannister nghĩ. Giờ Riverrun đã an toàn trong tay Nhà Lannister, Raventree chỉ còn là tàn dư của cái vương quốc đoản mệnh do Sói Trẻ lập nên. Một khi họ đầu hàng, công việc của anh dọc bờ sông Trident sẽ hoàn tất, và anh sẽ được tự do trở về Vương Đô. Về với nhà vua, anh tự nhủ, nhưng một phần trong anh thì thầm, về với Cersei.
Chắc anh sẽ phải đối mặt với cô. Đó là trong trường hợp Đại Tư Tế chưa xử cô tội chết trước khi anh trở về. “Hãy đến ngay lập tức,” cô viết như vậy trong bức thư anh đã sai Peck đốt đi ở Riverrun. “Giúp em. Cứu em. Lúc này em cần chàng hơn bao giờ hết. Em yêu chàng. Em yêu chàng. Em yêu chàng. Hãy đến ngay lập tức.” Đúng là cô ta cần mình, Jaime không nghi ngờ điều đó. Nhưng những phần còn lại… cô ta từng lên giường với Lancel, Osmund Kettleblack và cả Moon Boy, theo những gì ta biết… Ngay cả khi quay lại, anh cũng chẳng hy vọng có thể cứu sống cô. Tội của cô ta là đại phản nghịch, mà anh thì lại thiếu mất tay cầm kiếm.
Khi đoàn người ngựa tiến vào từ khu đất trống, đám lính gác trố mắt ra nhìn họ, tò mò nhiều hơn sợ hãi. Chẳng ai thổi còi báo động, hoàn toàn hợp với ý Jaime. Lều của Lãnh chúa Bracken không hề khó kiếm. Đó là chiếc lều to nhất trong trại, và vị trí cũng đắc địa nhất: Trên đỉnh một ngọn đồi thấp bên cạnh một dòng suối, và từ đó có thể quan sát cả hai cánh cổng của Raventree một cách dễ dàng.
Vải lều có màu nâu, giống màu cờ hiệu bay lật phật trên đỉnh cột chống trung tâm. Lá cờ có hình con ngựa giống màu đỏ của Nhà Bracken đang giơ hai chân trước, đằng sau là chiếc huy hiệu màu vàng. Jaime ra lệnh xuống ngựa và bảo người của anh rằng họ có thể đi loanh quanh nếu muốn. “Nhưng hai cậu thì không,” anh nói với những người cầm cờ hiệu. “Ở lại đây. Ta sẽ xong việc nhanh thôi.” Jaime nhảy xuống khỏi lưng con Danh Dự và đi bộ về phía lều của Bracken, kiếm của anh lạch cạch trong vỏ.
Lính gác ngoài cửa lều nhìn nhau lo lắng khi anh đến gần. “Thưa lãnh chúa,” một tên nói. “Để tôi thông báo ngài đã đến nhé?”
“Ta sẽ tự thông báo.” Jaime vén cửa lều bằng bàn tay vàng và chui vào trong.
Khi anh bước vào, bọn họ đang quá mải mê làm tình đến độ không ai nhận ra sự có mặt của anh. Ả đàn bà đang nhắm nghiền mắt, tay túm lấy đám lông nâu tua tủa như rễ tre trên lưng Bracken. Cô ta hổn hển theo mỗi cú nhấp. Đầu vị lãnh chúa vùi trong ngực cô ả, hai tay vòng quanh eo cô ta. Jaime hắng giọng. “Lãnh chúa Jonos.”
Người phụ nữ mở mắt và giật mình ré lên. Jonos Bracken lăn xuống, vớ vội lấy bao
kiếm và rút kiếm ra khỏi vỏ, miệng chửi thề. “Mẹ nó,” ông ta bắt đầu, “kẻ nào dám…” Sau đó ông ta nhìn thấy chiếc áo choàng trắng và tấm giáp che ngực bằng vàng của Jaime. Mũi kiếm của ông ta hạ xuống. “Lannister?”
“Ta xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc vui của ông, thưa lãnh chúa,” Jaime nói với nụ cười nửa miệng, “nhưng ta đang rất vội, chúng ta nói chuyện được không nhỉ?”
“Nói chuyện à? Được chứ.” Lãnh chúa Jonos tra kiếm vào bao. Ông ta không cao bằng Jaime nhưng nặng nề hơn, với đôi vai rộng và hai cánh tay lực lưỡng khiến bất cứ thợ rèn nào cũng phải ghen tị. Râu nâu mọc lởm chởm trên má và cằm ông. Mắt ông ta cũng có màu nâu, và trong đó là cơn giận dữ được che giấu một cách vụng về. “Ngài đến bất ngờ quá. Tôi không được báo trước rằng ngài sẽ tới.”
“Và có vẻ vì ta mà ông không tới đích được rồi.” Jaime mỉm cười nhìn ả đàn bà. Cô ta giơ một tay che ngực trái và tay còn lại đặt giữa hai chân, còn ngực phải xổ ra. Đầu vú cô ta thâm hơn của Cersei và to gấp ba lần. Khi cảm nhận được ánh mắt Jaime, cô ta đưa tay che ngực phải, nhưng phần mu chỗ kín lại lộ ra. “Các ả điếm trong quân đội đều e lệ như thế à?” Anh hỏi. “Nếu một người muốn bán được củ cải thì phải bày chúng ra chứ.”
“Từ lúc bước vào đến giờ, ngài vẫn nhìn chằm chằm vào củ cải của tôi đấy thôi.” Ả tìm thấy cái chăn và kéo nó lên đến eo, sau đó giơ một tay gạt những sợi tóc vương trên mắt. “Và chúng cũng không phải để bán đâu.”
Jaime nhún vai. “Xin lỗi nếu ta nhầm lẫn. Em trai ta biết hàng trăm con điếm, ta dám chắc như vậy, nhưng ta mới chỉ có một thôi.”
“Cô ta là chiến lợi phẩm đấy.” Bracken nhặt chiếc quần ống túm từ dưới nền nhà lên và giũ. “Cô ta thuộc về một trong các tay kiếm của Blackwood, cho đến khi tôi bổ đôi đầu hắn. Nào, bỏ tay xuống đi. Lãnh chúa Lannister muốn nhìn cho rõ hai núm vú.”
Jaime bỏ ngoài tai. “Ông mặc quần ống túm ngược rồi kìa,” anh nói với Bracken. Jonos chửi thề, trong khi người phụ nữ tụt xuống khỏi giường để nhặt quần áo vương vãi dưới sàn; tay cô ta luống cuống hết che ngực lại che cái khe bên dưới mỗi khi cúi xuống, quay người và với. Nỗ lực che chắn của cô ta gây kích thích một cách lạ thường, hơn hẳn so với hình ảnh một cô gái đứng tồng ngồng, trần truồng không e ngại. “Tên cô là gì?” Anh hỏi.
“Tên mẹ tôi đặt cho là Hildy, ser.” Cô ta mặc chiếc váy bẩn thỉu qua đầu và hất tóc ra ngoài. Mặt cô ta cũng bẩn chẳng kém gì chân, và lông giữa háng cô ta chắc chắn còn dày hơn cả chị em của Bracken, nhưng chẳng hiểu sao ở cô ta vẫn có cái gì đó cuốn hút. Cái mũi hếch, mái tóc bờm xờm… hay cách cô ta khẽ nhún gối chào sau khi mặc váy. “Ngài có thấy chiếc giày còn lại của em đâu không, thưa lãnh chúa?”
Câu hỏi khiến Lãnh chúa Bracken nổi giận. “Ta là hầu gái của ngươi chắc, mà phải đi tìm giày cho ngươi? Không tìm được thì đi chân đất. Đi đi.”
“Như vậy nghĩa là lãnh chúa sẽ không đưa em về nhà để cầu nguyện với bà vợ nhỏ bé của ngài đúng không?” Hildy phá lên cười và nhìn Jaime trơ tráo. “Ngài có cô vợ nhỏ bé nào không, ser?”
Không, ta có chị gái thôi. “Áo choàng của ta màu gì?”
“Trắng,” cô ta nói, “nhưng tay ngài làm bằng vàng đặc. Tôi thích điều đó ở một người đàn ông. Còn ngài thích gì ở phụ nữ, thưa lãnh chúa?”
“Sự ngây thơ.”
“Tôi nói là ở một người phụ nữ, không phải một đứa con gái.”
Anh nghĩ đến Myrcella. Ta cũng sẽ phải nói cho con bé. Người Dorne có thể sẽ không thích điều đó. Doran Martell cho con bé hứa hôn với con trai ông ta vì tin rằng nó là giọt máu của Robert. Thật là rối như tơ vò, Jaime nghĩ và ước có thể cắt chúng chỉ bằng một đường kiếm. “Ta đã nói lời tuyên thệ,” anh buồn bã nói với Hildy.
“Vậy thì không có củ cải cho ngài rồi,” cô ta trâng tráo.
“Cút ngay,” Lãnh chúa Jonos gầm lên.
Cô ta cút thật. Nhưng khi đi qua chỗ Jaime, một tay cầm một chiếc giày và đống quần áo, cô ta thò tay còn lại siết mạnh hạ bộ anh qua chiếc quần ống túm. “Hildy,” cô ta nhắc trước khi bước ra khỏi lều trong tình trạng bán khỏa thân.
Hildy, Jaime ngẫm nghĩ. “Vợ ông thế nào rồi?” Anh hỏi Lãnh chúa Jonos khi cô gái đi hỏi.
“Làm sao tôi biết được? Hỏi tu sĩ của cô ta ấy. Khi cha ngài đốt tòa lâu đài của chúng tôi, cô ta cho rằng chúng tôi đang bị các vị thần trừng phạt. Giờ tất cả những gì cô ta làm là cầu nguyện.” Jonos cuối cùng cũng xoay được chiếc quần cho đúng hướng và thắt dải rút ở phía trước. “Cơn gió nào đem ngài đến đây vậy, lãnh chúa? Cá Đen à? Chúng tôi vừa nghe nói hắn đã trốn thoát.”
“Thế sao?” Jaime ngồi xuống một chiếc ghế đẩu. “Nghe từ chính miệng ông ta sao?”
“Ser Brynden chẳng ngu gì mà chạy đến chỗ này. Tôi không phủ nhận là rất quý ông ta. Nhưng điều đó cũng không thể ngăn tôi xích Cá Đen lại nếu ông ta thò mặt đến đây. Cá Đen biết tôi đã quy hàng. Ông ta cũng nên làm thế mới phải, nhưng lão lúc nào cũng quá cứng đầu. Chắc anh trai ông ta cũng từng kể cho ngài rồi.”
“Tytos Blackwood vẫn chưa quỳ gối,” Jaime nói. “Có thể Cá Đen đến Raventree ẩn nấp rồi chăng?”
“Có thể, nhưng để tới được đó, ông ta phải vượt qua các vòng bao vây của tôi, và theo tin tức gần đây nhất, nghe nói ông ta vẫn chưa mọc cánh. Không lâu nữa, Tytos cũng sẽ phải tự mình tìm nơi ẩn nấp. Họ phải ăn đến cả chuột và rễ cây trong kia rồi. Hắn sẽ quy hàng trước khi trăng tròn thôi.”
“Hắn sẽ hàng trước khi mặt trời lặn. Ta muốn đưa ra vài thỏa thuận và chấp nhận cho hắn quay đầu lại với nhà vua một cách hòa bình.”
“Tôi hiểu rồi.” Lãnh chúa Jonos khoác lên người chiếc áo dài chùng bằng len nâu với hình con ngựa đỏ của Nhà Bracken thêu trước ngực. “Lãnh chúa có muốn một cốc bia không?”
“Không, nhưng đừng vì ta mà phải chịu khát.”
Bracken tự rót một cốc cho mình, uống một nửa, sau đó lau miệng. “Ngài nhắc đến các điều khoản. Đó là những điều khoản gì vậy?”
“Bình thường thôi. Lãnh chúa Blackwood sẽ phải thú nhận tội phản nghịch của mình và tuyên bố ngừng ủng hộ Nhà Stark và Tully. Hắn sẽ phải thề trịnh trọng trước các vị thần và người dân rằng từ nay về sau sẽ trung thành với Harrenhal và Ngai Sắt, ta cũng sẽ thay mặt nhà vua tha thứ cho hắn. Tất nhiên chúng ta sẽ tịch thu một hai hũ vàng. Cái giá phải trả vì tạo phản. Ta cũng sẽ bắt một con tin để đảm bảo Raventree không nổi dậy lần nữa.”
“Con gái hắn ấy,” Bracken gợi ý. “Blackwood có sáu con trai, nhưng chỉ có mỗi một con gái thôi. Hắn rất yêu quý nó. Một con bé thò lò mũi xanh, có lẽ chưa đến bảy tuổi.”
“Đúng là nhỏ thật, nhưng chắc sẽ được việc.”
Lãnh chúa Jonos uống nốt phần bia còn lại và ném cái cốc sang một bên. “Thế còn đất đai và lâu đài chúng tôi được hứa hẹn thì sao?”
“Đất đai nào vậy?”
“Bờ đông dòng Widow’s Wash, từ rặng Crossbow đến đồng bằng Rutting, và tất cả các đảo nổi trên sông. Cối xay Grindcorn và Lord’s Mill, tàn tích của Điện Muddy, vùng đất tranh chấp Ravishment, thung lũng Battle, tàn tích Oldforge, các ngôi làng Buckle, Blackbuckle, Cairns, Claypool, khu chợ ở Mudgrave. Waspwood, rừng Lorgen, Greenhill, và Cặp Vú Của Barba. Nhà Blackwood gọi chúng là Cặp Vú Của Nương Nương, nhưng cái tên ban đầu là Barba. Làng Cây Tổ Ong và toàn bộ số tổ ong ở đó. Đây, tôi đã đánh dấu cả rồi, lãnh chúa thử xem xem.” Ông ta tìm trên bàn và giơ ra một tấm bản đồ da.
Jaime nhận nó bằng bàn tay thật, nhưng anh phải dùng bàn tay vàng để mở và trải
phẳng nó ra. “Đây là thỏa thuận đất đai,” anh quan sát. “Lãnh thổ của các ông sẽ được tăng lên một phần tư.”
Miệng Bracken đanh lại. “Tất cả đất đai đó ngày xưa đều thuộc về Stone Hedge. Nhà Blackwood đánh cắp chúng của chúng tôi.”
“Thế còn ngôi làng này, giữa hai Núm Vú?” Jaime gõ lên bản đồ bằng đốt ngón tay mạ vàng.
“Cây Đồng Xu. Đó cũng là đất đai của chúng tôi, nhưng một trăm năm nay nó đã trở thành thái ấp của hoàng gia rồi. Không cần quan tâm đến nó. Chúng tôi chỉ cần các vùng đất bị Nhà Blackwood lấy mất thôi. Cha ngài đã hứa sẽ trả lại nếu chúng tôi nộp Lãnh chúa Tytos cho ông ấy.”
“Nhưng trên đường tới đây, ta thấy cờ quạt của Nhà Tully bay phấp phới trên tường lâu đài, cả cờ của Sói Trẻ Nhà Stark nữa. Điều đó chứng tỏ Lãnh chúa Tytos vẫn chưa đầu hàng.”
“Chúng tôi đã đẩy lùi được hắn và người của hắn trên chiến trường và dồn họ vào trong Raventree. Chỉ cần ngài cho tôi đủ người để tấn công tường thành, tôi sẽ cho tất cả bọn chúng xuống địa ngục.”
“Nếu ta cho ông thêm người thì chính họ mới là người có công, chứ đâu phải ông. Và trong trường hợp đó ta phải tự thưởng cho mình mới phải.” Jaime để cho tấm bản đồ cuộn tròn trở lại. “Ta sẽ giữ tấm bản đồ này.”
“Bản đồ là của ngài. Đất đai là của chúng tôi. Người ta bảo người Nhà Lannister luôn trả món nợ của mình. Chúng tôi chiến đấu vì ngài mà.”
“Không bằng một nửa thời gian ông chống lại chúng ta.”
“Nhà vua đã tha thứ cho tội đó rồi. Tôi đã mất cháu trai của mình dưới các tay kiếm của ngài, và cả con trai ruột nữa. Núi Yên Ngựa của ngài ăn cắp hết mùa màng của tôi và đốt tất cả những gì hắn không thể mang theo. Chúng đốt lâu đài của tôi và hãm hiếp một trong các con gái tôi. Tôi phải được đền bù chứ.”
“Núi Yên Ngựa đã chết, và cha ta cũng vậy,” Jaime nói, “và một số người sẽ nói cái đầu vẫn còn trên cổ ông đã là khoản đền bù xứng đáng rồi. Ông đã tuyên bố ủng hộ Nhà Stark và trung thành với hắn cho đến khi Lãnh chúa Walder giết hắn.”
“Ám sát thì đúng hơn, và cả hơn một chục anh em họ hàng của tôi nữa.” Lãnh chúa Jonos quay đầu và nhổ nước bọt. “Đúng, tôi trung thành với Sói Trẻ. Và tôi cũng sẽ trung thành với ngài, chỉ cần ngài đối xử với tôi tử tế. Tôi quỳ gối bởi tôi thấy chẳng có ý nghĩa gì khi hy sinh cho một người đã chết, và tôi không muốn máu Nhà Bracken phải đổ thêm để bảo vệ một thứ đã không còn.”
“Khôn ngoan lắm.” Dù có người sẽ nói Lãnh chúa Blackwood là người đáng kính hơn. “Ông sẽ lấy lại được đất đai của mình. Ít nhất một phần, vì ông cũng góp công đánh bại Nhà Blackwood.”
Lãnh chúa Jonos có vẻ tương đối hài lòng. “Chúng tôi chấp nhận những gì ngài cho là hợp lý. Nhưng tôi xin mạo muội khuyên ngài không nên nhẹ tay quá với Nhà Blackwood. Phản trắc đã ăn vào máu bọn họ rồi. Trước khi người Andal đến Westeros, Nhà Bracken thống trị dòng sông này. Chúng tôi là vua và Nhà Blackwood chỉ là chư hầu, nhưng họ phản bội chúng tôi và chiếm lấy vương quyền. Mọi người Nhà Blackwood sinh ra đều đã là tên phản bội. Ngài nên nhớ điều đó khi đưa ra các điều khoản.”
“Ừ, được rồi,” Jaime hứa hẹn.
Anh rời trại bao vây của Bracken và cưỡi ngựa tới cổng Raventree, Peck cầm cờ hiệu đi phía trước. Chưa tới cổng lâu đài, họ đã thấy hai mươi cặp mắt theo dõi họ từ tường lũy trên nóc chòi canh. Anh thắng cương Danh Dự khi tới rìa con hào, một cái rãnh sâu có kè đá, nước xanh nổi đầy váng trên bề mặt. Jaime chuẩn bị ra lệnh cho Ser Kennos thổi Tù Và Herrock thì chiếc cầu kéo bắt đầu hạ xuống.
Lãnh chúa Tytos Blackwood gặp anh ở sân ngoài, trên lưng một con chiến mã cũng còm cõi chẳng kém gì chủ nhân của nó. Lãnh chúa của Raventree có dáng người rất cao và gầy, chiếc mũi khoằm, tóc dài và bộ râu muối tiêu xơ xác mà phần muối đã nhiều hơn phần tiêu. Trên tấm che ngực của bộ giáp đỏ bóng lộn là hình khảm bạc của một cái cây chết khẳng khiu, xung quanh là một đám quạ bằng mã não đang cất cánh. Một cái áo choàng bằng lông quạ bay nhè nhẹ trên vai ông ta.
“Lãnh chúa Tytos,” Jaime nói.
“Ser.”
“Cảm ơn vì đã cho ta vào.”
“Tôi không nói là ngài sẽ được chào đón ở đây. Tôi cũng không phủ nhận rằng tôi hy vọng ngài sẽ đến. Ngài tới để thần phục tôi.”
“Ta ở đây để chấm dứt chuyện này. Người của ông đã chiến đấu rất dũng cảm, nhưng phe ông thất bại rồi. Ông đã chuẩn bị đầu hàng chưa?”
“Trước nhà vua. Chứ không phải trước Jonos Bracken.” “Ta hiểu rồi.”
Blackwood thoáng chút ngần ngại. “Ngài muốn tôi xuống ngựa và quỳ xuống ngay ở đây, ngay lúc này hay thế nào?”
Hàng trăm con mắt đang đổ dồn vào họ. “Ngoài này vừa gió lạnh vừa lầy lội,” Jaime nói. “Ông có thể quỳ trên thảm trong phòng mình một khi chúng ta đồng ý với nhau về các điều khoản.”
“Ngài hành xử rất trượng nghĩa,” Lãnh chúa Tytos nói. “Vào đây, ser. Lâu đài của tôi có thể thiếu thức ăn, nhưng phép lịch sự thì không bao giờ thiếu.”
Phòng riêng của Blackwood trên tầng hai là một pháo đài gỗ lớn. Lửa trong lò đang cháy khi họ bước vào. Căn phòng rộng và thoáng khí, với các thanh xà vĩ đại bằng gỗ sồi đỡ trần nhà cao vút. Trên tường treo dày đặc các tấm thảm thêu len, hai cánh cửa mắt lưới rộng nhìn ra khu rừng thiêng. Qua những ô cửa kính vàng hình thoi, Jaime lờ mờ thấy những cành nhánh xương xẩu của cái cây mà tên của nó được dùng để đặt cho tòa lâu đài. Một cây đước cổ thụ khổng lồ, to gấp mười lần cái cây trong Vườn Đá ở Casterly Rock. Tuy nhiên nó đã trơ cành và chết.
“Nhà Bracken đầu độc nó,” vị chủ nhà nói. “Suốt một nghìn năm nay nó chẳng mọc một cái lá nào. Các vị học sĩ nói một nghìn năm nữa nó sẽ biến thành đá. Cây đước không bao giờ mục.”
“Còn lũ quạ thì sao?” Jaime hỏi. “Chúng đâu rồi?”
“Chúng đến vào lúc hoàng hôn và ngủ qua đêm. Hàng trăm con. Chúng đậu kín cái cây như những chiếc lá đen, mọi cành, mọi nhánh. Cứ như vậy cả mấy nghìn năm nay rồi. Như thế nào và tại sao, không ai có thể trả lời, nhưng đêm nào cái cây cũng kéo chúng đến.” Blackwood ngồi xuống một chiếc ghế tựa thành cao. “Vì danh dự, tôi muốn biết tin về lãnh chúa của mình.”
“Ser Edmure đang trên đường đến Casterly Rock để làm tù binh của ta. Vợ cậu ta sẽ
ở lại Song Thành cho đến khi con họ chào đời. Sau đó ba người bọn họ sẽ được đoàn tụ với nhau. Chỉ cần không cố bỏ trốn hoặc âm mưu tạo phản thì Edmure sẽ được sống dài dài.”
“Dài và cay đắng. Một cuộc sống chẳng có gì vinh dự. Cho đến ngày cậu ta chết, người đời sẽ bảo cậu ta hèn nhát không dám chiến đấu.”
Không đúng, Jaime nghĩ. Cậu ta lo lắng cho đứa con. Cậu ta biết mình là con ai, và biết rõ hơn cả bà cô ruột của mình. “Sự lựa chọn là của cậu ấy. Nếu đó là ông chú thì hẳn chúng ta đã phải đổ máu rồi.”
“Chúng tôi cũng đồng ý điều đó.” Giọng Blackwood không để lộ cảm xúc gì. “Ngài đã làm gì với Ser Brynden, tôi có thể biết được không?”
“Ta đề nghị ông ta gia nhập hội áo đen. Nhưng thay vào đó ông ta bỏ trốn.” Jaime mỉm cười. “Ông có tình cờ giữ ông ta ở đây không?”
“Không.”
“Nếu có thật, liệu ông có nói cho ta biết không?”
Lần này đến lượt Tytos Blackwood mỉm cười.
Jaime chắp hai tay lại, những ngón tay vàng và ngón tay thật đan vào nhau. “Có lẽ đã đến lúc chúng ta bàn về những điều khoản rồi nhỉ.”
“Tôi sẽ quỳ gối ở chỗ này à?”
“Nếu ông muốn. Hoặc chúng ta có thể nói dối là ông đã quỳ.”
Lãnh chúa Blackwood vẫn ngồi im trên ghế. Họ nhanh chóng thỏa thuận xong với các điểm chính: thú tội, tuyên bố trung thành, tha thứ, trả một lượng vàng và bạc nhất định. “Các ngài sẽ đòi những vùng đất nào?” Lãnh chúa Tytos hỏi. Khi Jaime đưa tấm bản đồ ra, ông ta nhìn qua rồi cười khùng khục. “Chắc chắn rồi. Kẻ phản bội phải được phần thưởng chứ.”
“Đúng, nhưng nhỏ hơn những gì ông ta yêu cầu, vì công trạng cũng ít hơn. Ông sẵn sàng cho đi vùng đất nào?”
Lãnh chúa Tytos suy nghĩ một lúc. “Woodhedge, dãy Crossbow, và làng Buckle.”
“Một đống tàn tích, một dãy núi, và vài cái lều rách nát à? Thôi nào, lãnh chúa. Ông phải chịu tổn thất cho sự phản bội của mình chứ. Ông ta muốn có ít nhất một trong số các cối xay.” Cối xay là nguồn thu thuế giá trị. Lãnh chúa sẽ nhận được một phần mười sản lượng ngũ cốc mà họ xay được.
“Vậy thì cối xay Lord’s Mill đi. Grindcorn là của chúng tôi.” “Và một ngôi làng nữa. Cairns được không?”
“Tôi có các phần mộ của tổ tiên chôn ở Cairns.” Ông ta nhìn bản đồ lần nữa. “Tôi sẽ cho ông ta Cây Tổ Ong và các tổ ong ở đó. Cho ông ta ăn mật ngọt đến sâu răng và béo ị thì thôi.”
“Vậy thì xong rồi. Chỉ còn một điều cuối thôi.”
“Một con tin.”
“Đúng vậy, thưa lãnh chúa. Ta biết ông có một đứa con gái.”
“Bethany.” Lãnh chúa Tytos buồn bã. “Tôi cũng có hai em trai và một em gái. Hai bà cô góa phụ. Cháu trai, cháu gái, anh em họ. Tôi đã tưởng ngài sẽ đồng ý…”
“Phải là con ruột của ông mới được.”
“Bethany mới chỉ tám tuổi thôi. Một đứa bé hiền dịu lúc nào cũng tươi cười. Con bé chưa bao giờ rời khỏi lâu đài của tôi quá một ngày cưỡi ngựa.”
“Sao không để con bé được thăm Vương Đô nhỉ? Nhà vua cũng bằng tuổi con bé, và ngài sẽ rất vui mừng khi có thêm bạn mới.”
“Một người bạn để nhà vua có thể treo cổ nếu cha cô ta làm phật ý ngài đúng không?” Lãnh chúa Tytos hỏi. “Tôi có bốn con trai. Ngài có thể chấp nhận một trong số chúng được không? Ben đã mười hai tuổi và rất thích phiêu lưu. Thằng bé có thể làm cận vệ cho ngài, nếu ngài vừa ý.”
“Ta có nhiều cận vệ quá rồi, đến mức chẳng biết phải làm gì với chúng. Mỗi lần ta đi tiểu chúng lại đánh nhau để giành quyền nâng bi cho ta. Và ông có sáu con trai chứ đâu phải bốn.”
“Trước kia thôi. Robert là con trai út của tôi, và nó chưa bao giờ khỏe mạnh. Nó mới qua đời chín hôm trước vì bệnh tiêu chảy. Lucas bị giết ở Đám Cưới Đỏ. Vợ thứ tư của Walder Frey mang họ Blackwood, nhưng họ hàng cũng chẳng có quyền gì hơn khách ở Song Thành. Tôi muốn chôn Lucas bên dưới cái cây, nhưng Nhà Frey hình như vẫn chưa muốn trả nắm xương của nó cho tôi.”
“Ta sẽ bảo họ lo chuyện đó. Lucas có phải con cả của ông không?”
“Con thứ hai. Brynden là con cả và là người thừa kế. Tiếp theo là Hoster. Tôi đang lo nó là thằng mọt sách.”
“Ở Vương Đô cũng có sách. Ta nhớ em trai ta rất thích đọc đi đọc lại chúng. Có thể con trai ông cũng vậy. Ta sẽ chấp nhận Hoster làm con tin.”
Vẻ nhẹ nhõm của Blackwood thể hiện rõ ra ngoài. “Cảm ơn lãnh chúa.” Ông ta ngần ngại trong giây lát. “Tôi bạo gan xin ngài giữ cả một con tin của Lãnh chúa Jonos nữa được không. Một trong các con gái của hắn. Một gã dâm dục như vậy mà không đủ khả năng đẻ con trai.”
“Ông ta có một cậu con hoang, nhưng đã bị giết trên chiến trường.”
“Thế sao? Harry là con hoang thì đúng rồi, nhưng nó có phải con của Jonos hay không lại là chuyện khác. Một cậu nhóc tóc vàng đẹp trai. Trong khi Jonos chẳng có điểm nào như vậy cả.” Lãnh chúa Tytos đứng dậy. “Ngài có thể cho tôi ân huệ dùng bữa tối với ngài được không?”
“Để lúc khác đi, lãnh chúa.” Cả tòa lâu đài đang chết đói, Jaime thấy không nhất thiết phải giằng thức ăn từ miệng họ. “Ta không thể nấn ná lại thêm nữa. Riverrun đang đợi ta.”
“Riverrun? Hay Vương Đô?”
“Cả hai.”
Lãnh chúa Tytos không cố nài nỉ anh. “Hoster sẽ sẵn sàng để lên đường trong một giờ nữa.”
Quả là như vậy thật. Thằng bé gặp Jaime bên chuồng ngựa, túi ngủ đeo một bên vai và một túi các cuộn giấy da đeo dưới cánh tay. Tuy chỉ khoảng mười sáu tuổi là cùng nhưng Hoster cao tới hai mét, lênh khênh toàn cẳng chân với khuỷu tay và vượt trội hơn cả cha mình. Một cậu nhóc rụt rè với mái tóc bò liếm.
“Tướng chỉ huy. Tôi là con tin của ngài, Hoster. Họ gọi tôi là Hos.” Cậu nhóc nhe răng cười.
Cậu ta nghĩ đây là trò đùa chắc? “Thế sao. Họ là ai?” “Các bạn của tôi. Các anh em của tôi.”
“Ta không phải bạn bè, cũng chẳng phải anh em với cậu.” Câu nói đó khiến thằng nhóc thôi cười. Jaime quay sang phía Lãnh chúa Tytos. “Lãnh chúa, hãy làm rõ mọi chuyện để tránh hiểu lầm. Lãnh chúa Beric Dondarrion, Thoros vùng Myr, Sandor Clegane, Brynden Tully, người đàn bà Tim Đá… tất cả bọn chúng đều là lũ phản loạn hoặc ngoài vòng pháp luật, kể cả đối với nhà vua hay lãnh chúa cấp trên. Nếu ta phát hiện ra các ông che giấu, bảo vệ, hoặc giúp đỡ chúng bằng bất cứ cách nào, ta sẽ không ngần ngại gửi cho ông cái đầu của con trai ông. Hy vọng ông hiểu điều đó. Và nhớ cả điều này: Ta không phải là Ryman Frey.”
“Tất nhiên rồi.” Sự nhiệt tình thân thiện biến mất trên mặt Lãnh chúa Blackwood. “Tôi biết mình đang nói chuyện với ai. Sát Vương ạ.”
“Tốt lắm.” Jaime lên ngựa và quay con Danh Dự về phía cánh cổng. “Chúc các người có một mùa màng bội thu và hưởng hòa bình dưới sự trị vì của nhà vua.”
Anh không cần phải đi xa. Lãnh chúa Jonos Bracken đang đợi anh ngay phía ngoài Raventree, dưới dãy cung thủ. Trên lưng con chiến mã đóng giáp, Jonos mặc giáp xích, đeo tấm che ngực và đội một chiếc mũ thép màu xám vĩ đại với chỏm mũ bằng bờm ngựa. “Tôi thấy họ hạ cờ sói tuyết xuống rồi,” ông ta nói khi Jaime bước tới. “Mọi việc đã xong chưa?”
“Xong rồi, xong cả rồi. Giờ về nhà mà trồng ruộng đi thôi.”
Lãnh chúa Bracken nâng tấm che mặt lên. “Tôi tin là mình có nhiều đất để trồng trọt hơn khi mới bước vào tòa lâu đài đó.”
“Buckle, Woodhedge, Cây Tổ Ong cùng với tất cả các tổ ong ở đó.” Anh vẫn quên một thứ. “À, cả dãy Crossbow nữa.”
“Cối xay gió,” Bracken nói. “Tôi phải có một cái cối xay gió.”
“Lord’s Mill.”
Lãnh chúa Jonos khịt mũi. “Vâng, hiện giờ thì thế cũng được.” Ông ta chỉ Hoster Blackwood, kẻ đang trở về cùng với Peck. “Họ cho ngài thằng nhóc đó làm con tin à? Ngài bị lừa rồi, ser. Hắn yếu ớt như sên ấy. Nước lã đổi máu rồi. Chẳng cần biết hắn cao đến đâu, bất cứ đứa con gái nào của tôi cũng có thể bẻ gãy hắn như bẻ một cành cây mục.”
“Ông có bao nhiêu con gái vậy, lãnh chúa?” Jaime hỏi.
“Năm. Hai với người vợ trước và ba với người vợ thứ ba.” Có vẻ ông ta nhận ra mình vừa nói quá nhiều, nhưng đã quá muộn.
“Vậy hãy cho một trong số chúng vào triều đi. Cô bé sẽ được đặc quyền theo hầu Thái hậu nhiếp chính.”
Mặt Bracken tối sầm lại khi ông ta nhận ra ý nghĩa của câu nói đó. “Đây là cách ngài đáp lại tình bạn của Stone Hedge sao?”
“Được ở bên thái hậu là một vinh dự lớn,” Jaime nhắc nhở. “Rất có thể ông sẽ muốn lấy lòng thái hậu bằng việc đó. Chúng ta sẽ tới tìm con bé trong năm nay.” Anh không chờ cho Lãnh chúa Bracken trả lời mà đá nhẹ Danh Dự với đôi đinh thúc ngựa bằng vàng và cưỡi ngựa bỏ đi. Người của anh xếp hàng theo sau, cờ hiệu bay phấp phới. Lâu đài và lều trại nhanh chóng bị che lấp bởi bụi cát bay lên từ móng ngựa và biến mất phía sau.
Cả cướp lẫn sói đều không làm phiền họ trên đường tới Raventree, vì thế Jaime quyết định sẽ trở lại bằng một tuyến đường khác. Nếu các vị thần tốt bụng, anh có thể chạm trán Cá Đen, hoặc lừa Beric Dondarrion vào những cuộc tấn công dại dột.
Họ đang lần theo dòng Widow’s Wash khi ngày chuẩn bị kết thúc. Jaime gọi con tin của mình lên để hỏi khúc cạn gần nhất ở đâu, và cậu ta chỉ đường cho bọn họ. Khi đoàn người bì bõm lội qua chỗ nước nông cũng là lúc mặt trời đang lặn đằng sau hai đồi cỏ. “Đó là hai Núm Vú,” Hoster Blackwood nói.
Jaime nhớ lại tấm bản đồ của Lãnh chúa Bracken. “Có một ngôi làng giữa những ngọn đồi đó.”
“Cây Đồng Xu,” cậu nhóc khẳng định. “Đêm nay chúng ta sẽ dựng trại nghỉ ở đó.” Nếu dân làng ở xung quanh, có thể họ sẽ biết về Ser Brynden hoặc lũ cướp. “Lãnh chúa Jonos đã nói đó là hai núm vú của ai,” anh nói với cậu nhóc nhà Blackwood khi họ cưỡi ngựa về phía hai quả đồi u ám trong những tia nắng cuối ngày. “Nhà Bracken gọi chúng bằng tên này, Nhà Blackwood gọi bằng tên khác.”
“Vâng, thưa lãnh chúa. Trong khoảng một trăm năm. Trước đó, chúng là Cặp Vú
Của Mẹ, hoặc đơn giản chỉ là Cặp Vú. Có hai núm vú tất cả, và người ta cho rằng trông chúng giống…”
“Ta chẳng biết chúng giống cái gì.” Jaime nghĩ đến người phụ nữ trong chiếc lều và cái cách cô ta cố giấu hai đầu vú sậm màu vĩ đại. “Vậy một trăm năm trước, chuyện gì đã xảy ra?”
“Aegon Đê Tiện lập Barba Bracken làm thê thiếp,” cậu nhóc mọt sách trả lời. “Họ nói bà ta rất đẫy đà, và một ngày khi nhà vua đang đi thăm Stone Hedge, ông ra ngoài đi săn và trông thấy Cặp Vú, và…”
“… dùng tên thê thiếp của mình để tên cho chúng.” Aegon Đệ Tứ đã chết từ lâu trước khi Jaime ra đời, nhưng anh nhớ lại những chi tiết lịch sử trong thời đại của mình để đoán điều gì xảy ra tiếp theo. “Sau này cô gái nhà Bracken mới bị thất sủng và nhà vua bắt đầu quan hệ với một cô gái Nhà Blackwood, đúng không?”
“Tiểu thư Melissa,” Hoster khẳng định. “Họ gọi bà ấy là Nương Nương. Trong rừng thiêng của chúng tôi có một bức tượng của bà ấy. Bà ấy xinh đẹp hơn Barba Bracken rất nhiều, nhưng mảnh dẻ hơn, và nghe nói Barba từng chê Nương Nương ngực phẳng như đàn ông. Khi vua Aegon nghe được, ông ấy đã…”
“… tặng cho bà ấy ngực của Barba.” Jaime phá lên cười. “Tất cả những chuyện đó bắt đầu như thế nào, giữa Nhà Blackwood và Nhà Bracken ấy? Sử sách có chép lại không?”
“Có, thưa lãnh chúa,” cậu nhóc nói, “nhưng cuốn này do các học sĩ nhà họ viết, cuốn khác do các học sĩ nhà chúng tôi viết. Các sự kiện diễn ra từ nhiều thế kỷ trước có vẻ được họ ghi lại theo trình tự thời gian. Chuyện bắt đầu từ Kỷ Nguyên Anh Hùng. Những ngày đó họ Nhà Blackwood còn đang giữ ngôi vua. Nhà Bracken chỉ là các lãnh chúa nhỏ, nổi tiếng về chăm sóc và gây giống ngựa. Thay vì đóng thuế cho nhà vua, họ dùng vàng kiếm được từ lũ ngựa để thuê các tay kiếm và hạ bệ nhà vua.”
“Tất cả những chuyện đó xảy ra khi nào?”
“Năm trăm năm trước thời của người Andal. Một ngàn năm, nếu cuốn Chân Sử đáng tin cậy. Nhưng không ai biết người Andal vượt qua biển hẹp khi nào. Chân Sử chỉ nói đã bốn ngàn năm trôi qua kể từ thời đó, nhưng một số học sĩ cho rằng mới chỉ có hai nghìn năm. Tới một điểm nào đó, tất cả ngày tháng trở nên mù mờ rối rắm, và lịch sử chân thực trở thành truyền thuyết mơ hồ.”
Tyrion sẽ thích cậu nhóc này. Họ sẽ nói chuyện từ sáng đến tối, cãi cọ nhau về sách vở. Trong giây lát, mọi oán hận của anh dành cho cậu em trai bị lãng quên, cho đến khi anh nhớ ra những gì quỷ lùn đã gây ra. “Vậy là các người đánh nhau chỉ vì một chiếc vương miện người này cướp của người kia từ khi Nhà Casterly vẫn còn giữ
Casterly Rock à? Ngọn nguồn là thế sao? Ngai vị của một vương quốc đã không còn tồn tại suốt mấy nghìn năm nay?” Anh cười khùng khục. “Đã quá nhiều năm trôi qua, quá nhiều cuộc chiến, quá nhiều vị vua… đáng nhẽ phải có ai đó đứng ra giảng hòa giữa hai bên rồi chứ.”
“Có người đã làm rồi, thưa lãnh chúa. Rất nhiều là đằng khác. Chúng tôi có hàng trăm thỏa thuận hòa bình với Nhà Bracken, và rất nhiều thỏa thuận dựa trên hôn nhân. Trong mỗi người Nhà Bracken có dòng máu Blackwood, và dòng máu Blackwood trong mỗi người Nhà Bracken. Thời kỳ hòa bình của Cựu Vương kéo dài nửa thế kỷ. Nhưng sau đó một vài tranh chấp mới nổ ra, và những vết thương cũ lại rách toác và chảy máu. Cha tôi nói mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại như vậy. Chỉ cần người ta vẫn nhớ những điều sai trái phía bên kia gây ra cho tổ tiên họ trước đây thì sẽ chẳng có hòa bình nào tồn tại mãi. Vì thế đã bao thế kỷ nối tiếp nhau, chúng tôi vẫn ghét Nhà Bracken, và họ cũng ghét chúng tôi. Cha tôi nói sẽ không có cách nào chấm dứt chuyện này.”
“Có chứ.”
“Bằng cách nào đây, thưa lãnh chúa? Những vết thương cũ sẽ không bao giờ liền hẳn, cha tôi thường nói vậy.”
“Cha ta cũng có một câu châm ngôn. Đó là không bao giờ để kẻ thù bị thương nếu có thể giết chết hắn. Người chết không biết báo thù.”
“Các con trai họ sẽ trả thù,” Hoster nói với vẻ hối tiếc. “Trừ khi ngài giết cả các con trai họ. Hãy hỏi Nhà Casterly nếu ngài không tin tôi. Hỏi lãnh chúa và phu nhân Tarbeck, hay Nhà Reyne vùng Castamere. Hỏi hoàng tử của Dragonstone ấy.” Trong khoảnh khắc, những đám mây đỏ rực phủ trên đỉnh những ngọn đồi phía tây khiến anh nhớ đến những đứa con của Rhaegar, tất cả đều bọc trong áo choàng đỏ thẫm.
“Đó có phải là lý do ngài giết hết người Nhà Stark không?”
“Không phải tất cả,” Jaime nói. “Các con gái Lãnh chúa Eddard vẫn còn sống. Một người vừa làm đám cưới. Kẻ còn lại…” Brienne, cô đâu rồi? Đã tìm thấy cô bé ấy chưa? “…nếu các vị thần tốt bụng, cô ta sẽ quên mình mang dòng máu Stark. Cô ta sẽ cưới một thợ rèn vạm vỡ hoặc một chủ nhà trọ mặt béo ú, sinh con đẻ cái đầy nhà và không bao giờ phải lo một ngày nào đó, một hiệp sĩ sẽ đến đập đầu họ vào tường.”
“Các vị thần sẽ phù hộ thôi,” con tin của anh ngập ngừng nói.
Ngươi cứ việc tin vào điều đó. Jaime thúc con Danh Dự đi nhanh hơn.
Cây Đồng Xu hóa ra lớn hơn nhiều so với những gì anh tưởng. Chiến tranh cũng từng đi qua nơi đây; các vườn cây ăn quả cháy sém cùng những khung nhà đen kịt và
đổ nát minh chứng cho điều đó. Nhưng cứ mỗi ngôi nhà hư hại lại có ba ngôi nhà mới xây. Trong ánh hoàng hôn màu xanh xám chạng vạng, Jaime vẫn nhận ra hơn một chục mái rạ còn tươi và các cánh cửa làm bằng gỗ xanh mới chặt. Giữa một hồ thả vịt và một lò rèn, anh đến trước cái cây mà ngôi làng được đặt tên theo nó, một cây sồi cổ thụ cao vút. Rễ cây ngoằn ngoèo xoắn tít, chồi lên thụt xuống mặt đất trông như một ổ rắn nâu, và hàng trăm đồng xu cổ bằng đồng được đóng vào thân cây vĩ đại của nó.
Peck nhìn chằm chằm cái cây, rồi sau đó nhìn những ngôi nhà trống hoác. “Mọi người đâu hết rồi nhỉ?”
“Trốn rồi,” Jaime nói.
Bếp lửa trong mọi ngôi nhà đều đã được dập tắt, nhưng một số vẫn đang bốc khói và không có cái bếp nào nguội lạnh cả. Con dê cái sục sạo ở vườn rau mà Harry Merrell Nóng Tính tìm thấy là sinh vật sống duy nhất ở đây… Nhưng ngôi làng có một pháo đài kiên cố chẳng kém pháo đài nào ở vùng ven sông, với những bức tường đá dày cộp cao ba bốn mét, và Jaime biết anh sẽ tìm thấy dân làng ở đó. Họ ẩn nấp đằng sau những bức tường đá khi lũ cướp đến, vì thế ngôi làng vẫn còn tồn tại. Và giờ này họ lại ẩn nấp một lần nữa, để chạy trốn ta.
Anh cưỡi con Danh Dự lên cổng pháo đài. “Các người bên trong pháo đài nghe đây. Chúng ta sẽ không làm hại các ngươi. Chúng ta là người của nhà vua.”
Những khuôn mặt xuất hiện phía trên tường thành đằng sau cánh cổng. “Chính người của nhà vua đã đốt làng của chúng ta,” một người đàn ông gọi với xuống. “Trước đó, một số người của nhà vua cũng lấy hết cừu của chúng ta. Họ ủng hộ các vị vua khác nhau, nhưng lũ cừu của chúng tôi nhận kết cục như nhau cả. Người của nhà vua giết Harsley và Ser Ormond, sau đó hiếp Lacey đến chết.”
“Họ không phải người của ta,” Jaime nói. “Các người có định mở cổng không?” “Khi ngươi đi rồi chúng ta sẽ mở.”
Ser Kennos cưỡi ngựa lên bên cạnh anh. “Chúng ta có thể dễ dàng đập vỡ cánh cổng đó, hoặc cho nó một mồi lửa.”
“Trong khi họ ném đá và bắn tên rào rào vào chúng ta sao.” Jaime lắc đầu. “Việc đó sẽ khiến nhiều người phải đổ máu, và để làm gì cơ chứ? Những người đó chẳng làm hại gì chúng ta. Chúng ta sẽ trú trong những ngôi nhà đó, nhưng ta sẽ không làm trò trộm cắp. Chúng ta có lương thực cơ mà.”
Khi trăng bán nguyệt xuất hiện trên bầu trời, họ bắt đầu đóng cọc giữ ngựa ngoài bãi đất công của làng và ăn tối bằng thịt cừu muối, táo khô và pho mát cứng. Jaime ăn thanh cảnh và chia một túi rượu với Peck và con tin tên Hos. Anh cố đếm những đồng
xu lẻ đóng trên thân cây sồi già, nhưng chúng quá nhiều nên anh đếm không nổi. Chúng có ý nghĩa gì nhỉ? Cậu bé Nhà Blackwood sẽ nói cho anh nghe nếu anh hỏi, nhưng nếu như vậy, điều bí ẩn sẽ không còn.
Anh cử lính canh để chắc chắn rằng không có ai ra khỏi ranh giới ngôi làng. Anh cũng cử người đi trinh thám, để chắc chắn kẻ thù không đánh úp họ bất ngờ. Gần đến giữa đêm, hai người trong số họ trở về cùng với một phụ nữ họ bắt được. “Cô ta liều lĩnh cưỡi ngựa xông lên, thưa lãnh chúa, và cô ta yêu cầu được nói chuyện với ngài.”
Jaime lập cập đứng lên. “Tiểu thư. Ta không nghĩ có thể gặp lại cô sớm như vậy.”
Thánh thần ơi, trông cô ấy già hơn mười tuổi so với lần cuối cùng ta nhìn thấy cô ấy.
Và chuyện gì đã xảy ra với khuôn mặt cô ấy vậy? “Dải băng đó… cô bị thương rồi…”
“Một vết cắn ấy mà.” Cô chạm vào chuôi thanh kiếm ngày xưa anh trao cho cô. Kẻ Giữ Lời Thề. “Thưa lãnh chúa, ngài đã giao cho tôi một nhiệm vụ.”
“Cô bé. Cô đã tìm thấy cô ta chưa?”
“Thấy rồi,” Brienne, Trinh Nữ Nhà Tarth nói.
“Cô ấy đâu?”
“Một ngày cưỡi ngựa. Tôi có thể đưa ngài đến chỗ cô ấy, ser… nhưng ngài sẽ phải đi một mình. Nếu không, chó săn sẽ giết cô ấy.”
Trò Chơi Vương Quyền 5B - Trấn Thủ Thành Meereen Trò Chơi Vương Quyền 5B - Trấn Thủ Thành Meereen - George R. R. Martin Trò Chơi Vương Quyền 5B - Trấn Thủ Thành Meereen