We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Du Nhã
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1974 / 179
Cập nhật: 2022-04-16 15:16:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Jaime
ột cuốn sách trắng nằm trên chiếc bàn trắng trong một căn phòng trắng toát.
Căn phòng hình tròn với các bức tường đá vôi treo thảm trang trí bằng len trắng. Đây cũng là tầng đầu tiên của Tháp Kiếm Trắng, một công trình kiến trúc khiêm tốn gồm bốn tầng, tạo nên một góc tường thành nhìn ra vịnh. Tầng hầm chứa vũ khí cùng áo giáp, tầng hai và tầng ba được chia thành các phòng ngủ nhỏ cho sáu người anh em Ngự Lâm Quân.
Mười tám năm nay, một trong các căn phòng này từng là của Jaime, nhưng sáng nay anh đã chuyển đồ của mình lên tầng cao nhất – nơi hoàn toàn dành riêng làm nơi ăn chốn ở của tướng chỉ huy. Những căn phòng này cũng chỉ là nơi ngủ tạm nhưng rộng rãi và cao hơn dãy tường thành phía ngoài, nên anh có thể nhìn ra biển. Mình sẽ thích chúng, anh thầm nghĩ. Quang cảnh và tất cả những thứ còn lại.
Cũng nhợt nhạt như căn phòng, Jaime trong trang phục trắng của Ngự Lâm Quân đang ngồi cạnh cuốn sách đợi các Anh Em Đồng Hữu. Hông đeo trường kiếm. Nhưng không phải bên hông thường lệ. Trước đó, anh luôn đeo kiếm bên trái và rút ngang qua ngực. Sáng nay Jaime chuyển sang đeo kiếm bên phải để có thể rút kiếm bằng tay trái theo cách tương tự. Tuy nhiên, cảm giác về trọng lượng của thanh kiếm đã khác đi; khi cố rút kiếm ra khỏi bao, những cử động của anh dường như rất lóng ngóng và gượng ép. Bộ quần áo anh mặc cũng không phù hợp. Đó là đồ mùa đông của Ngự Lâm Quân, với chiếc áo dài và quần ống túm bằng vải bông tẩy trắng, khoác thêm chiếc áo choàng trắng nặng nề, nhưng tất cả đều rộng lùng thùng trên người anh.
Jaime cũng tham gia những ngày xét xử em trai, nhưng anh đứng phía cuối đại sảnh. Có lẽ Tyrion không nhìn thấy anh đứng đó, hoặc nó không nhận ra anh, nhưng điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Dường như có tới một nửa người tham dự cuộc xét xử không biết anh là ai. Ta là một kẻ xa lạ trong chính gia tộc của mình. Con trai anh đã chết, cha thì từ mặt anh, và Cersei… cô không cho phép Jaime được một mình ở bên cô thêm lần nào, sau ngày đầu tiên tại đại điện hoàng gia, nơi Joffrey yên nghỉ giữa các ngọn nến. Cersei luôn giữ khoảng cách với anh ngay cả khi họ đưa linh cữu Joffrey ngang qua thành tới hầm mộ ở Đại Điện Baelor.
Jaime nhìn lại Phòng Tròn thêm lần nữa. Những tấm thảm len trắng che phủ các bức tường, một tấm khiên trắng và hai thanh trường kiếm bắt chéo treo phía trên lò sưởi. Những chiếc ghế cũ kỹ làm từ gỗ sồi đen với lớp đệm da bò đã mòn và bạc phếch. Đó là chiếc ghế một thời của Barristan Dũng Cảm, Ser Gerold Hightower, Hoàng tử Aemon Hiệp sĩ Rồng, Ser Ryam Redwyne, Demon vùng Darry, Ser Duncan Cao Kều và Bàng Sư Alyn Connington. Làm thế nào mà Sát Vương lại có thể đứng trong hàng ngũ cao quý đó?
Vậy mà anh vẫn đang đứng đây.
Chiếc bàn cổ được làm từ một loại gỗ lạ, chạm khắc theo hình một chiếc khiên khổng lồ được đỡ bởi ba chú ngựa trắng. Theo thông lệ, tướng chỉ huy sẽ ngồi ở phía đầu tấm khiên, các anh em còn lại ngồi mỗi bên ba người vào những dịp rất hiếm hoi khi cả bảy người đều góp mặt. Cuốn sách nằm dưới tay Jaime có kích cỡ rất đồ sộ: dày 60 phân, rộng tới 45 phân gồm một nghìn trang, được làm từ loại giấy da trắng mịn hảo hạng đóng bìa da trắng với gáy sách và các móc khóa bằng vàng. Tên chính thức của nó là Cuốn Sách của Các Anh Em, nhưng người ta thường gọi đơn giản là Sách Trắng.
Nội dung Sách Trắng kể về lịch sử của những người lính Ngự Lâm. Mỗi hiệp sĩ từng phụng sự nhà vua đều có một trang ghi lại danh tính và những chiến công của mình. Ở góc trên bên trái của mỗi trang vẽ bằng mực đậm tấm khiên mà mỗi hiệp sĩ đã mang trước thời điểm được bổ nhiệm. Góc dưới bên phải là hình tấm khiên của Ngự Lâm Quân; trắng như tuyết, không chạm trổ, thuần khiết. Trong sách, những tấm khiên phía trên đều khác nhau nhưng tấm khiên bên dưới là đồng nhất, ở khoảng giữa trang giấy là thông tin về cuộc đời và sự nghiệp của mỗi hiệp sĩ. Các bản vẽ huy hiệu và hình ảnh minh họa do các vị tư tế gửi đến từ Đại Điện Baelor mỗi năm ba lần, tuy nhiên việc bổ sung thông tin cho cuốn sách là bổn phận của tướng chỉ huy.
Bổn phận của ta. Anh sẽ làm ngay khi học được cách viết bằng tay trái. Sách Trắng đã bị chậm trễ trong việc cập nhật. Cái chết của Ser Mandon Moore và Ser Preston Greenfield cần phải được thêm vào, rồi cả quãng thời gian phụng sự ngắn ngủi nhưng đẫm máu của Sandor Clegane. Cũng cần thêm vào những trang mới về Ser Balon Swann, Ser Osmund Kettleblack, và Hiệp sĩ Hoa. Ta sẽ cần phải triệu tập một vị tư tế vẽ lại những chiếc khiên của họ.
Trước Jaime, Ser Barristan Selmy là tướng chỉ huy. Chiếc khiên phía trên trang viết của ông ta vẽ huy hiệu Nhà Selmy: ba nhánh lúa mỳ màu vàng trên nền một cánh đồng màu nâu. Jaime thấy buồn cười nhưng không ngạc nhiên chút nào, khi phát hiện ra rằng Ser Barristan dành thời gian ghi lại việc bị bãi nhiệm của chính mình trước khi rời khỏi lâu đài.
Ser Barristan Nhà Selmy, con trai cả của Ser Lyonel Selmy tại Harvest Hall, từng là cận vệ của Ser Manfred Swann. Trong mười năm đầu tiên, Barristan có tên “Dũng Cảm,” khi đó ông ta đã mượn áo giáp và xuất hiện dưới danh nghĩa là hiệp sĩ bí ẩn trong cuộc đấu thương ngựa tại Blackhaven. Tuy nhiên ông ta đã bị Duncan, hoàng tử của Dragonflies đánh bại và gỡ bỏ mặt nạ. Ông ta được vua Aegon Targaryen Đệ Ngũ sắc phong tước vị hiệp sĩ vào năm 16 tuổi, sau chiến tích vĩ đại dưới danh nghĩa hiệp sĩ bí ẩn tại cuộc so tài mùa đông tại Vương Đô; đánh bại hoàng tử Duncan Bé Nhỏ và Ser Duncan Cao Kều, tướng chỉ huy của Ngự Lâm Quân. Giết chết Maelys Khổng Lồ, người cuối cùng còn lại của dòng dõi kế thừa không chính thức Blackfyre trong cuộc chạm trán diễn ra tại thời điểm Cuộc Chiến Các Vị Vua Chín Đồng. Đánh bại Lormelle Trường Thương và Cedrik Bão Tố, gã Con Hoang của Bronzegate. Được tướng chỉ huy Ser Gerold Hightower bổ nhiệm vào Ngự Lâm Quân năm 23 tuổi. Đánh bại tất cả những kẻ thách thức trong cuộc chiến tại Cầu Bạc. Chiến thắng tại trận Maidenpool. Giải thoát vua Aerys Đệ Nhị an toàn thoát khỏi vụ phạm thượng Duskendale, bất chấp thương tích do tên bắn trúng ngực. Phục thù kẻ giết hại Anh Em Đồng Hữu của ông, Ser Gwayne Gaunt. Giải cứu phu nhân Feyne Swann và người của bà khỏi Anh Em Rừng Vương, hạ sát Simon Toyne, đánh bại Hiệp sĩ Cười. Trong cuộc đấu thương ngựa tại vùng Oldtown, ông đã đánh bại và gỡ bỏ mặt nạ của hiệp sĩ bí ẩn Blackshield, tiết lộ danh tính của hắn ta là Con hoang của Uplands. Là quán quân trong cuộc tranh tài của Lãnh chúa Steffon sau khi đánh bại Lãnh chúa Robert Baratheon, hoàng tử Oberyn Martell, Lãnh chúa Leyton Hightower, Lãnh chúa Jon Connington, Lãnh chúa Jason Mallister và hoàng tử Rhaegar Targaryen. Nhận đủ mọi thương tích do tên, giáo, kiếm trong Trận chiến trên sông Trident khi chiến đấu bên cạnh các Anh Em Đồng Hữu và Rhaegar, hoàng tử của Dragonstone. Được vua Robert Baratheon Đệ Nhất miễn thứ và thụ phong là tướng chỉ huy Ngự Lâm Quân. Phụng sự trong đội quân danh dự hộ tống tiểu thư Cersei của Nhà Lannister tới Vương Đô thành hôn với vua Robert. Lãnh đạo cuộc tấn công Old Wyk trong Cuộc Nổi Loạn của Balon Greyjoy. Quán quân trong cuộc đấu thương tại Vương Đô ở tuổi 57. Vua Joffrey Baratheon Đệ Nhất bãi nhiệm ông ở tuổi 61 vì lý do tuổi đã cao.
Phần viết trước đó về sự nghiệp của Ser Barristan được Ser Gerold Hightower viết với đầy vẻ sinh động. Chữ viết tay nhỏ và trang nhã hơn của Selmy rất phù hợp với tình trạng thương tích của ông ta trong trận chiến trên sông Trident.
Trang viết về Jaime khá khiêm tốn khi so sánh với Ser Barristan.
Ser Jaime Nhà Lannister. Con trai cả của Lãnh chúa Tywin và Phu nhân Joanna thuộc Casterly Rock. Là cận vệ của Lãnh chúa Sumner Crakehall trong cuộc chiến chống lại Anh Em Rừng Vương. Được Ser Arthur Dayne của Ngự Lâm Quân sắc phong tước vị hiệp sĩ ở tuổi 15 nhờ sự gan dạ trên chiến trường. Được vua Aerys Targaryen Đệ Nhị bổ nhiệm vào Ngự Lâm Quân khi 15 tuổi. Trong trận Vây Hãm Vương Đô, đã giết Vua Aerys Đệ Nhị ngay dưới Ngai Sắt. Từ đó có biệt danh “Sát Vương.”
Được vua Robert Baratheon Đệ Nhất xá tội. Phụng sự trong đội quân danh dự hộ tống chị gái là tiểu thư Cersei Lannister tới Vương Đô thành hôn với vua Robert. Là quán quân trong cuộc đấu thương được tổ chức tại Vương Đô nhân dịp lễ cưới nhà vua.
Lược sử cuộc đời Jaime có vẻ khá sơ sài và khiêm tốn. Ser Barristan ít nhất cũng là quán quân của vài cuộc tranh tài khác. Ser Gerold cũng có không ít chiến công trong khi Ser Arthur Dayne từng đánh tan Anh Em Rừng Vương. Anh đã cứu sống Lãnh chúa Sumner khi Ben Bụng Bự định đập vỡ đầu ông ta, mặc dù kẻ ngoài vòng pháp luật đã trốn thoát. Anh cũng từng hạ nhục Hiệp sĩ Cười, dù Ser Arthur mới là người giết hắn. Đó thực sự là một cuộc chiến đáng nhớ, một kẻ thù đáng gườm. Hiệp sĩ Cười là một kẻ điên, tuy độc ác nhưng cũng rất hào hoa, hắn không biết sợ là gì. Và Dayne, với thanh Ánh Sáng trong tay… Cuộc so tài kéo dài tới khi thanh trường kiếm của kẻ ngoài vòng pháp luật sứt mẻ quá nhiều đến nỗi Ser Arthur buộc phải dừng lại để hắn thay một thanh kiếm mới. “Ta muốn thanh kiếm trắng của ngươi,” tên hiệp sĩ trộm cướp nói khi bọn họ lại tiếp tục đấu, mặc dù sau đó hắn bị mất rất nhiều máu từ hàng tá các vết thương. “Ngươi sẽ có nó, ser,” Kiếm Sỹ Sao Mai trả lời và kết liễu đời hắn.
Giờ đây thế giới đơn giản hơn nhiều, Jaime nghĩ, những người hiệp sĩ cũng như các thanh kiếm đều được tôi luyện từ loại thép tốt hơn. Liệu đó có phải là do Jaime đã qua tuổi 15? Tất cả bọn họ đều đã xuống mồ, từ Kiếm Sỹ Sao Mai đến Hiệp sĩ Cười, Bò Trắng và hoàng tử Lewyn, Ser Oswell Whent với tính hóm hỉnh cay độc, Jon Darry ngây thơ, Simon Toyne và Anh Em Rừng Vương của ông ta, Sumner Crakehall già cả chất phác. Và ta, cậu bé mà ta đã từng là… Ta tự hỏi bao giờ sẽ tới lượt nó? Ta đã khoác lên mình chiếc áo choàng trắng từ khi nào? Lúc nào thì ta đã cắt đứt cổ họng của Aerys? Cậu bé đó đã từng muốn trở thành một người giống như Ser Arthur Dayne, nhưng cuối cùng cậu lại có vẻ giống Hiệp sĩ Cười nhiều hơn.
Khi nghe tiếng cánh cửa mở ra, Jaime gấp cuốn Sách Trắng lại và đứng dậy tiếp đón các Anh Em Đồng Hữu. Ser Osmund Kettleblack là người đầu tiên bước vào. Anh ta cười toe toét với Jaime, như thể họ là những người anh em lâu năm vậy.
“Ser Jaime,” anh ta lên tiếng, “nếu tối hôm đó ngài ăn mặc như bây giờ, chắc chắn tôi đã nhận ra ngài ngay lập tức.”
“Thật vậy sao?” Jaime nghi ngờ. Đám người hầu đã tắm cho anh, giúp anh cạo râu, gội đầu và chải tóc. Khi nhìn vào trong gương, anh không còn thấy hình ảnh của người đàn ông từng vượt qua vùng sông nước cùng Brienne… thậm chí anh cũng chẳng còn nhận ra chính mình. Gương mặt anh gầy guộc, sâu hoắm, và đôi mắt đầy vết chân chim. Ta nhìn như một ông lão vậy.
“Hãy đứng vào vị trí dành cho ngài.”
Kettleblack tuân theo. Các Anh Em Đồng Hữu khác cũng lần lượt bước vào phòng. “Các ngài,” Jaime trịnh trọng nói khi cả năm người còn lại đã vào vị trí, “ai đang bảo vệ nhà vua?”
“Hai em trai tôi, Ser Osney và Ser Osfryd,” Ser Osmund trả lời.
“Và anh trai tôi, Ser Garlan,” Hiệp sĩ Hoa tiếp lời.
“Họ sẽ bảo vệ nhà vua an toàn chứ”
“Vâng, thưa lãnh chúa.”
“Nếu vậy, mời các vị ngồi.” Tất cả những lời nói đó đều là nghi thức. Trước khi cả bảy người có thể tụ họp, sự an toàn của nhà vua phải được đảm bảo.
Ser Boros và Ser Meryn ngồi bên phải anh, chừa lại một chiếc ghế trống ở giữa là vị trí của Ser Arys Oakheart, hiện đang thi hành nhiệm vụ ở xứ Dorne. Ser Osmund, Ser Balon và Ser Loras ngồi bên trái. Người cũ và người mới. Jaime tự hỏi điều này có ý nghĩa gì không. Trong lịch sử Ngự Lâm Quân đã từng xảy ra những cuộc chia rẽ nội bộ, đáng chú ý và cay đắng nhất là vào thời Vũ Điệu của Rồng. Liệu có điều gì anh cần phải lo không?
Jaime thấy thật lạ lẫm khi ngồi vào vị trí tướng chỉ huy – nơi Barristan Dũng Cảm từng ngự trị trong nhiều năm trời. Và còn lạ lẫm hơn nữa khi anh ngồi đó, thiếu một bàn tay. Nhưng dù thế nào, hiện tại đó là vị trí của anh, và đây là đội Ngự Lâm Quân của anh. Bảy người anh em của Tommen.
Jaime đã từng phụng sự cùng Meryn Trant và Boros Blount trong nhiều năm; họ là những chiến binh dày dặn kinh nghiệm, nhưng Trant là một kẻ quỷ quyệt và độc ác, Blount thì nóng nảy và bộp chộp. Ser Balon Swann mặc bộ áo choàng khá vừa vặn và tất nhiên Hiệp sĩ Hoa luôn là chuẩn mực của mọi hiệp sĩ. Người thứ năm là một kẻ xa lạ với Jaime, Osmund Kettleblack.
Jaime tự hỏi Ser Arthur Dayne sẽ nói gì trong trường hợp này. “Làm cách nào mà Ngự Lâm Quân có thể xuống dốc thế này,” rất có thể là như vậy. “Là do tôi,” mình sẽ phải trả lời. “Tôi mở cửa, và không làm gì cả khi kẻ sâu mọt đó bò vào bên trong…”
“Đức vua đã băng hà,” Jaime bắt đầu nói. “Con trai 13 tuổi của chị gái ta, bị ám sát trong đám cưới của ngài tại chính cung điện của ngài. Cả năm người các ngươi đều có mặt tại đó. Cả năm người đều đang bảo vệ ngài. Vậy mà ngài vẫn bị sát hại.” Anh chờ đợi, xem bọn họ sẽ nói gì, nhưng không ai chịu mở miệng. Thằng nhóc Nhà Tyrell đang tức giận, và Balon Swann thì cảm thấy xấu hổ, Jaime đoán vậy. Với ba kẻ còn lại, Jaime chỉ cảm thấy sự thờ ơ.
“Có phải do em trai ta làm hay không?” Jaime hỏi thẳng thừng. “Có phải Tyrion đã đầu độc cháu ta?”
Ser Balon cựa mình trên ghế, vẻ không thoải mái. Ser Boros cuộn tay thành nắm đấm. Ser Osmund chỉ nhún vai. Cuối cùng Meryn Trant là người lên tiếng. “Hắn ta rót rượu vào cốc cho Joffrey. Chắc chắn đó là lúc hắn lén bỏ thuốc độc vào cốc.”
“Ngươi chắc chắn là rượu bị bỏ độc?”
“Còn có thể là gì khác?” Ser Boros Blount nói. “Quỷ Lùn đổ chỗ rượu còn lại trong cốc ra sàn. Tại sao hắn phải làm vậy, nếu như không phải để xóa đi dấu vết phạm tội của hắn?”
“Hắn ta biết rượu bị bỏ độc,” Ser Meryn nói.
Ser Balon Swann nhíu mày. “Không chỉ có mình Quỷ Lùn ở trên bục. Có rất nhiều người. Khi bữa tiệc gần tàn, vô số người đứng lên và đi lại, thay đổi chỗ ngồi, ra vào khu vệ sinh, kẻ hầu người hạ đi tới đi lui… Nhà vua và nữ hoàng vừa mới cắt chiếc bánh cưới, khiến ai cũng đổ dồn ánh nhìn vào họ, hoặc là vào những con bồ câu chết tiệt. Không ai để ý đến cốc rượu cả.”
“Còn có những ai trên bục?” Jaime hỏi.
Ser Meryn trả lời. “Hoàng thất của nhà vua, hoàng tộc của cô dâu, Grand Maester Pycelle, Đại Tư Tế…”
“Và có cả kẻ đầu độc,” Ser Oswald Kettleblack ám chỉ với nụ cười quỷ quyệt. “Kẻ đó chỉ cao bằng một nửa người khác. Bản thân tôi chưa bao giờ ưa nổi vẻ mặt hắn.”
“Không phải,” Hiệp sĩ Hoa nói với vẻ nghiêm nghị. “Sansa Stark là kẻ hạ độc. Các ngài đã quên là em gái tôi cũng uống rượu trong chiếc cốc đó. Sansa Stark là người duy nhất trong sảnh đường có lý do để mong muốn Margaery và đức vua chết đi. Bằng cách bỏ thuốc độc vào cốc, cô ta hy vọng có thể giết cả hai người bọn họ. Nếu vô tội, tại sao cô ta phải trốn chạy?”
Thằng nhóc đó nói có lý. Có thể Tyrion vô tội. Nhưng chưa ai có tin tức gì về tung tích cô gái đó. Có thể Jaime phải suy xét thêm về việc này. Trước hết, cần phải biết cô ta rời khỏi lâu đài bằng cách nào. Biết đâu Varys sẽ biết chút ít về việc này. Không ai nắm rõ về Tháp Đỏ hơn tên thái giám đó.
Nhưng việc đó có thể chờ; hiện giờ Jaime còn nhiều mối quan tâm cấp bách hơn. Ngươi nói ngươi là tướng chỉ huy của Ngự Lâm Quân, cha anh đã nói vậy. Vậy hãy đi làm bổn phận của mình đi. Năm người này không phải là những người anh em mà anh muốn lựa chọn, nhưng họ là những người mà anh đang có; đã đến lúc phải nắm được họ.
“Dù là kẻ nào ra tay,” anh nói với họ, “Joffrey đã chết và giờ Ngai Sắt thuộc về Tommen. Ta muốn ngài ngự trị ở đó đến khi đầu bạc răng long. Và không bị đầu độc.” Jaime liếc mắt về phía Ser Boros Blount. Vài năm gần đây ông ta trở nên béo đẫy đà, nhưng̀ bộ khung xương to vẫn đủ khả năng chống đỡ.
“Ser Boros, trông ngươi rất giống một người đam mê ẩm thực đấy. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ nếm thử mọi thứ Tommen ăn và uống.”
Ser Osmund Kettleblack cười lớn, Hiệp sĩ Hoa chỉ mỉm cười, còn Ser Boros đỏ mặt tía tai. “Ta không phải là kẻ nếm thử đồ ăn. Ta là hiệp sĩ Ngự Lâm Quân!”
“Rất tiếc, từ bây giờ ngươi sẽ nếm thử đồ ăn.” Cersei không bao giờ nên tước chiếc áo choàng trắng của ai cả. Nhưng sẽ chỉ tủi hổ hơn nếu cha họ phục hồi tước vị lại cho gã. “Chị gái ta đã kể về việc ngươi sẵn sàng giao cháu trai ta cho đám lính đánh thuê của Tyrion. Ngươi sẽ thấy đám cà rốt và đậu ít nguy hiểm hơn nhiều. Trong khi các Anh Em Đồng Hữu của ngươi phải tập luyện ngoài thao trường với kiếm và khiên, ngươi có thể làm quen với thìa và thớt. Tommen rất thích bánh táo. Đừng để bất kỳ tên lính đánh thuê nào nẫng mất đống bánh.”
“Ngài nói với tôi như vậy sao? Chính là ngài sao?”
“Ngươi sẽ phải chết trước khi ngươi khiến Tommen bị sát hại.”
“Như cách ngài đã chết để bảo vệ Aerys sao, thưa ngài?” Ser Boros đứng bật dậy, tay nắm chặt chuôi kiếm. “Ta thì không… Ta sẽ không chấp nhận việc này. Ta thấy ngài mới là người nên đảm nhận nhiệm vụ nếm thức ăn. Một kẻ tàn phế có thể làm gì tốt hơn thế chứ?”
Jaime mỉm cười. “Ta đồng ý. Để bảo vệ đức vua, ta không thích hợp bằng ngươi. Nào, hãy rút kiếm ra, chúng ta sẽ xem hai tay của ngươi làm ăn thế nào với một cánh tay của ta nhé. Một trong hai ta sẽ nằm xuống và Ngự Lâm Quân sẽ trở nên tốt hơn.” Anh đứng dậy. “Hoặc giả nếu muốn, ngươi vẫn có thể tiếp nhận nhiệm vụ mới của mình.”
“Phì!” Ser Boros nhổ một bãi nước bọt xanh lè dưới chân Jaime và bước ra ngoài, kiếm của hắn vẫn nằm trong bao.
Hắn hèn nhát, và đó là một điều tốt. Mặc dù béo ục ịch, luống tuổi và không khá hơn người bình thường là mấy, nhưng Ser Boros vẫn dư sức xắt anh ra thành vô số miếng nhỏ. Nhưng Ser Boros và những người khác không biết điều đó. Bọn họ sợ con người trước kia của ta; còn ta hiện giờ, bọn họ chỉ thương hại mà thôi.
Jaime ngồi xuống ghế của mình và quay sang Kettleblack. “Ser Osmund. Ta không biết gì về ngươi cả và thấy rất tò mò. Ta đã tham gia rất nhiều trận đấu thương và các cuộc chiến trên khắp Bảy Phụ Quốc. Ta biết danh sách tất cả các hiệp sĩ, kỵ sĩ tự do, và bất cứ tên hộ vệ nào có kỹ năng đập gẫy một cây thương. Vậy sao ta lại chưa nghe thấy gì về ngươi nhỉ, Ser Osmund?”
“Thưa ngài, về việc này, tôi không biết phải nói sao.” Hắn ta ngoác miệng cười và nói, như thể hắn và Jaime là chiến hữu lâu năm đang tán dóc vậy. “Tôi là một người lính, không phải hiệp sĩ đấu thương tranh tài gì cả.”
“Và ngươi phụng sự ở đâu trước khi chị gái ta tìm thấy ngươi?”
“Lúc chỗ này, lúc chỗ kia, thưa ngài.”
“Ta đã từng đến vùng Oldtown ở phương nam và Winterfell ở phương bắc. Ta cũng từng đến Lannisport ở phương tây và Vương Đô ở phương đông. Nhưng ta chưa đến nơi gọi là Lúc chỗ này lúc chỗ kia.” Jaime chỉ bàn tay cụt vào chiếc mũi khoằm của Ser Osmund. “Ta sẽ chỉ hỏi một lần nữa thôi. Ngươi đã từng phục vụ ở đâu?”
“Ở Stepstones. Đâu đó thuộc Vùng Đất Giao Tranh. Tại đó các cuộc giao tranh diễn ra liên miên. Tôi là thành viên của hội Hào Hiệp. Chúng tôi chiến đấu cho người Lys và đôi khi chiến đấu cho người Tyrosh.”
Ngươi chiến đấu cho bất kỳ ai trả tiền cho ngươi. “Làm cách nào ngươi có được tước vị hiệp sĩ?”
“Từ một cuộc chiến.”
“Ai sắc phong?”
“Ser Robert… stone. Ngài ấy đã chết rồi, thưa ngài.”
“Chắc chắn rồi.” Ser Roberstone hẳn là một gã con hoang nào đó ở thành Thung Lũng, anh cho là vậy, và hắn đánh thuê tại Vùng Đất Giao Tranh. Hoặc có thể đó là cái tên mà Ser Osmund ghép lại từ tên một vị vua quá cố và bức tường lâu đài nào đó. Không hiểu Cersei nghĩ gì mà trao cho gã này bộ trang phục cao quý của Ngự Lâm Quân?
Nhưng ít nhất Kettleblack cũng biết sử dụng kiếm và khiên. Lính đánh thuê hiếm khi là một người cao quý, nhưng họ phải có những kỹ năng nhất định để sống sót. “Hay lắm,” Jaime nói. “Ngươi có thể đi.”
Nụ cười tươi rói của Osmund xuất hiện trở lại. Hắn ta đắc chí rời đi.
“Ser Meryn.” Jaime mỉm cười với vị hiệp sĩ cáu kỉnh có mái tóc đỏ như gỉ sắt và bọng mắt lớn. “Ta nghe nói Joffrey đã lệnh cho ngươi đánh đập Sansa Stark.” Lật mở Sách Trắng bằng một tay, Jaime nói tiếp. “Đây, hãy chỉ cho ta biết trang nào có lời thề rằng chúng ta sẽ đánh đập phụ nữ và trẻ em.”
“Tôi làm theo lệnh của đức vua. Chúng ta đã thề sẽ phục mệnh người.”
“Từ bây giờ, sẽ phải sửa đi đôi chút. Em gái ta là thái hậu nhiếp chính. Cha ta là quân sư của nhà vua. Ta là tướng chỉ huy Ngự Lâm Quân. Tuân lệnh chúng ta. Không tuân lệnh bất kỳ ai khác.”
Ser Meryn có vẻ bất tuân. “Ngài kêu chúng tôi không tuân lệnh nhà vua sao?”
“Nhà vua mới có 8 tuổi. Bổn phận đầu tiên của chúng ta là bảo vệ ngài, bao gồm việc bảo vệ ngài khỏi chính bản thân ngài. Hãy sử dụng thứ xấu xí trong mũ sắt của ngươi. Nếu Tommen muốn ngươi thắng yên ngựa cho ngài, hãy làm đúng như vậy. Nếu ngài ra lệnh giết ngựa, hãy đến gặp ta.”
“Vâng. Tôi sẽ làm theo lệnh ngài.” Ser Balon trả lời một cách dè dặt.
“Ngươi lui đi.” Khi hắn đi rồi, Jaime quay sang Ser Balon Swann. “Ser Balon này, ta đã thấy ngươi đấu thương rất nhiều trận, ta từng chiến đấu bên ngươi và cũng đã chiến đấu chống lại ngươi trong các cuộc loạn đả. Ta nghe nói ngươi đã chứng minh lòng dũng cảm của mình hàng trăm lần trong trận chiến trên vịnh Xoáy Nước Đen. Ngự Lâm Quân được rạng danh nhờ sự góp mặt của ngươi.”
“Thưa lãnh chúa, tôi thật lấy làm vinh dự.” Ser Balon có vẻ mệt mỏi.
“Chỉ có một vấn đề ta muốn hỏi ngươi. Ngươi một lòng trung thành phụng sự chúng ta... điều đó không phải bàn cãi. Nhưng Varys nói với ta rằng em trai ngươi phục vụ cho Renly, sau đó là Stannis, trong khi cha ngươi cũng từ chối kêu gọi quân chư hầu và ngồi lì sau những bức tường thành Stonehelm trong suốt cuộc chiến của chúng ta.”
“Cha tôi già rồi, thưa ngài. Ông đã hơn 40 tuổi. Những ngày chinh chiến của ông kết thúc rồi.”
“Còn em trai ngươi?”
“Donnel bị thương trong cuộc chiến và phải đầu hàng Ser Elwood Harte. Sau đó nó được chuộc về và thề trung thành với vua Joffrey, giống như rất nhiều tù binh khác.”
“Đúng là như vậy.” Jaime nói. “Dù vậy… Renly, Stannis, Joffrey, Tommen… Làm sao hắn lại bỏ sót Balon Greyjoy và Robb Stark nhỉ? Chắc chắn hắn là hiệp sĩ đầu tiên ở vương quốc này thề trung thành với cả sáu vị vua.”
Nét lo lắng hiện rõ trên gương mặt Ser Balon. “Donnel đã phạm sai lầm, nhưng hiện tại nó là người của Tommen. Ngài có thể tin tôi.”
“Ser Donnel Kiên Định không phải là người khiến ta lo lắng. Chính là ngươi kia.” Jaime nhoài người về phía trước. “Ngươi sẽ làm gì nếu Ser Donnel dũng cảm kia quỳ gối trước một kẻ tiếm ngôi khác, và một ngày nào đó hắn ta sẽ kéo quân về cung điện này? Và ngươi đứng đó, trong chiếc áo choàng trắng, giữa vị vua mà ngươi đang phụng sự và em ruột của mình. Ngươi sẽ làm thế nào?”
“Tôi… thưa lãnh chúa, sẽ không bao giờ xảy ra việc đó.”
“Việc đó đã từng xảy đến với ta,” Jaime nói.
Swann lau trán bằng ống tay áo trắng.
“Ngươi không có câu trả lời nào sao?”
“Thưa lãnh chúa.” Ser Balon đứng dậy. “Trước thanh kiếm của tôi, danh dự của tôi, tên của cha tôi, tôi xin thề… Tôi sẽ không bao giờ hành động như ngài đã từng làm.”
Jaime cười lớn. “Tốt lắm. Hãy trở lại với nhiệm vụ của ngươi… và bảo Ser Donnel hãy gắn thêm chong chóng gió vào chiếc khiên của hắn.”
Chỉ còn lại anh và Hiệp sĩ Hoa.
Mỏng manh như một thanh kiếm, mềm dẻo và vừa vặn, Ser Loras Tyrell mặc chiếc áo dài bằng vải lanh tuyết và quần ống túm len màu trắng, cùng chiếc đai vàng thắt quanh hông và một bông hồng vàng cài trên áo choàng lụa. Cậu ta có mái tóc màu nâu rối bời mềm mại, và đôi mắt sáng cũng có màu nâu, ánh lên vẻ xấc xược. Thằng nhóc tưởng rằng đây là một cuộc đấu thương trên ngựa, và đã đến lượt cuộc đấu của nó. “17 tuổi và là hiệp sĩ Ngự Lâm Quân,” Jaime nói. “Ngươi phải cảm thấy tự hào. Hoàng tử Aemon Hiệp sĩ Rồng cũng được sắc phong khi ông 17 tuổi. Ngươi hẳn là biết điều đó?”
“Đúng vậy, thưa lãnh chúa.”
“Và hẳn ngươi cũng biết rằng ta được sắc phong khi 15 tuổi?”
“Thưa vâng.” Ser Loras mỉm cười.
Jaime ghét nụ cười đó. “Ta giỏi hơn ngươi, Ser Loras ạ. Hồi đó ta cao lớn hơn, mạnh mẽ hơn, và cũng nhanh hơn ngươi.”
“Và giờ ngài cũng già hơn tôi nữa,” cậu ta tiếp lời. “Thưa lãnh chúa.”
Jaime phải cười lớn. Chuyện này thật lố bịch. Tyrion sẽ cười nhạo không thương xót nếu nó nghe thấy những gì ta đang so bì với thằng nhãi ranh này. “Già hơn và thông minh hơn. Ngươi nên học hỏi từ ta.”
“Giống như ngài đã học từ Ser Boros và Ser Meryn sao?”
Mũi tên bắn gần trúng đích. “Ta đã học hỏi từ Bò Trắng và Barristan Dũng Cảm,” Jaime ngắt lời. “Từ Ser Arthur Dayne, Kiếm Sỹ Sao Mai, người có thể hạ sát năm kẻ như ngươi một lúc chỉ bằng tay trái, trong khi vẫn dùng tay phải để đi tiểu. Và ta học từ hoàng tử Lewyn xứ Dorne, Ser Oswell Whent và Ser Jonothor Darry, tất cả đều là những hiệp sĩ chân chính.”
“Và đều đã chết, tất cả bọn họ.”
Thằng nhóc chính là ta, Jaime chợt nhận ra điều đó. Ta đang nói chuyện với chính mình, với ta của ngày xưa, tự mãn và kiêu ngạo. Tuổi trẻ thật là tuyệt.
Giống như một trận đọ kiếm, đôi khi tốt nhất ta nên đổi thế tấn công. “Người ta nói rằng trong các trận đánh, ngươi chiến đấu rất phi thường… như thể hồn ma của Lãnh chúa Renly luôn ở bên cạnh ngươi vậy. Một Anh Em Đồng Hữu sẽ không giữ bất kỳ bí mật nào với tướng chỉ huy của anh ta. Ser, hãy nói cho ta biết. Ai là người đang mặc bộ giáp của Renly?”
Trong một giây, Loras Tyrell như thể không định trả lời, nhưng cuối cùng cậu ta đã nhớ đến lời thề của mình. “Là anh trai tôi,” cậu ta buồn bã nói. “Renly cao hơn tôi và ngực cũng rộng hơn. Áo giáp của nhà vua quá rộng so với tôi, nhưng rất vừa vặn với Garlan.”
“Trò lừa đảo này là ý của ngươi hay của hắn?”
“Là chủ ý của Lãnh chúa Ngón Út. Ông ta nói rằng việc đó sẽ khiến đội quân hèn nhát của Stannis hoảng sợ.”
“Và quả là vậy.” Một số hiệp sĩ và lãnh chúa cũng hoảng sợ nữa. “Ngươi đã tạo nên một giai thoại rồi đấy, và ta cho là nó sẽ không bị lãng quên. Ngươi đã làm gì với Renly?”
“Tự tay tôi chôn cất nhà vua, tại nơi ngài từng chỉ cho tôi, khi tôi còn là cận vệ phụng sự tại Storm’s End. Không ai có thể tìm ra nơi đó để quấy rầy đức vua an nghỉ.” Cậu ta nhìn Jaime vẻ thách thức. “Tôi thề sẽ bảo vệ vua Tommen bằng tất cả sức lực của mình. Tôi sẽ hy sinh mạng sống của mình vì đức vua nếu cần phải như vậy. Nhưng tôi sẽ không bao giờ phản bội Renly, dưới bất cứ hình thức nào, dù là lời nói hay hành động. Ngài là vị vua đúng nghĩa. Vị vua tuyệt vời nhất trong số các vị vua.”
Chỉ là kẻ ăn mặc lượt là nhất mà thôi, Jaime nghĩ bụng nhưng không nói ra. Sự kiêu ngạo đã biến mất khỏi Ser Loras khi cậu ta nói về Renly. Hắn trả lời trung thực. Dù ngạo mạn, táo bạo và đáng ghét, nhưng hắn không nói sai. Chí ít là cho tới giờ. “Ngươi nói không sai. Ta sẽ hỏi thêm một vấn đề nữa, sau đó ngươi có thể quay lại với nhiệm vụ của mình.”
“Vâng, thưa lãnh chúa?”
“Ta vẫn đang giam giữ Brienne vùng Tarth tại tháp ngục.”
Miệng cậu ta căng ra. “Ngục tối sẽ tốt hơn.”
“Ngươi có chắc là cô ta xứng đáng bị giam như vậy không?”
“Ả đáng phải chết. Tôi đã nói với vua Renly rằng Đội Vệ Binh Cầu Vồng không có chỗ cho một ả đàn bà. Ả đã thắng cuộc hỗn chiến nhờ mưu mẹo.”
“Việc này làm ta nhớ lại một gã hiệp sĩ rất thích dùng mưu mẹo. Gã từng cưỡi một con ngựa cái đánh nhau với một kỵ sĩ cưỡi một con ngựa đực đang động dục. Brienne đã sử dụng mưu mẹo gì?”
Mặt mũi Ser Loras đỏ phừng phừng. “Ả ta đã giở trò gì đó… điều đó không quan trọng. Ả đã thắng cuộc. Đức vua đã khoác áo choàng cầu vồng lên vai ả. Và ả đã giết ngài, hoặc ả để mặc ngài tử nạn.”
“Có sự khác biệt lớn giữa hai việc đó đấy.” Sự khác biệt giữa tội ác của ta và sự xấu hổ của Boros Blount.
“Ả đã thề bảo vệ đức vua. Ser Emmon Cuy, Ser Robar Royce, Ser Parmen Crane, tất cả bọn chúng đều đã thề như vậy. Làm cách nào kẻ khác có thể hãm hại ngài khi ả đang ở bên trong lều, còn ba kẻ kia đứng bên ngoài lều? Trừ phi chúng là đồng phạm.”
“Cả năm người các ngươi đều có mặt tại lễ cưới,” Jaime chế nhạo. “Vậy làm cách nào Joffrey lại chết được? Nếu không phải các ngươi cũng tham dự vào?”
Ser Loras ngồi thẳng người lên. “Chúng tôi không thể làm gì trong trường hợp ấy cả.”
“Ả nhà quê cũng nói y như vậy. Cô ta cũng tiếc thương Renly giống ngươi. Ta đảm bảo, ta chưa bao giờ thấy tiếc thương Aerys. Brienne xấu xí và ngang bướng. Nhưng cô ta chưa đủ khôn ngoan để nói dối, và theo như những gì ta biết, cô ta là một kẻ rất trung thành. Cô ta thề sẽ đưa ta tới Vương Đô, và ngươi thấy đó, ta đang có mặt ở đây. Bàn tay bị mất… chà, đó là lỗi của cả ta và cô ả. Với tất cả những gì cô ta đã cố gắng làm để bảo vệ ta, ta không hề nghi ngờ về việc cô ta sẵn sàng hiến dâng mạng sống để bảo vệ Renly, nếu có một kẻ thù để chiến đấu. Nhưng một cái bóng ư?” Jaime lắc đầu. “Rút kiếm ra, Ser Loras. Cho ta xem ngươi chiến đấu ra sao với một cái bóng. Ta muốn xem cảnh đó thế nào.”
Ser Loras vẫn ngồi yên tại chỗ. “Ả đã bỏ chạy.” Cậu ta nói. “Ả và Catelyn Stark, chúng để lại đức vua nằm giữa vũng máu và bỏ chạy. Tại sao phải bỏ chạy nếu đó không phải là tội ác của chúng?” Cậu ta nhìn chằm chằm xuống bàn. “Renly giao cho tôi chỉ huy đội quân tiên phong. Nếu không tôi mới là người giúp ngài mặc áo giáp. Ngài luôn tin tưởng giao cho tôi làm việc đó. Chúng tôi đã… đã cùng nhau cầu nguyện tối hôm đó. Tôi đã để ngài lại với ả. Ser Parmen và Ser Emmon bảo vệ lều, và Ser Robar Royce cũng có mặt ở đó. Ser Emmon thề là Brienne đã… mặc dù…”
“Sao cơ?” Jaime bật hỏi, anh cảm nhận được một nỗi hoài nghi.
“Giáp cổ bị cắt đứt. Một vết chém sắc lẹm, xuyên qua giáp bằng thép. Áo giáp của Renly là loại tốt nhất, làm bằng loại thép tốt nhất. Bằng cách nào ả có thể làm được như vậy? Chính tôi đã thử nhưng cũng không thể làm được như vậy. Ả quá khỏe so với một phụ nữ bình thường, nhưng ngay cả Núi Yên Ngựa cũng cần một chiếc rìu lớn mới làm được như vậy. Và tại sao ả lại mặc áo giáp cho đức vua để sau đó cắt đứt cổ họng của ngài?” Cậu ta nhìn Jaime vẻ bối rối. “Nhưng nếu không phải là ả… thì liệu có thể là một bóng ma nào đó không?”
“Vậy hãy hỏi cô ta.” Jaime ra quyết định. “Hãy đến phòng giam. Hỏi về thắc mắc của ngươi và nghe cô ta trả lời. Nếu ngươi vẫn tin rằng cô ta là kẻ sát hại Renly, ta sẽ xem cô ta trả lời thế nào. Buộc tội hay thả, tùy ngươi chọn. Ta chỉ cần ngươi đánh giá cô ta một cách công bằng, với danh dự của một hiệp sĩ.”
Ser Loras đứng dậy. “Tôi sẽ làm thế. Với danh dự của tôi.”
“Nếu như vậy, chúng ta đã xong việc.”
Cậu trai trẻ đi ra cửa. Nhưng bất chợt cậu ta quay lại. “Renly nghĩ ả ta thật lố bịch. Một ả đàn bà mặc áo giáp của đàn ông và vờ là một hiệp sĩ.”
“Nếu hắn từng thấy cô ta mặc lụa hồng và đăng-ten vùng Myrish, chắc chắn hắn sẽ không phàn nàn như vậy.”
“Tôi đã hỏi đức vua tại sao ngài ấy lại giữ ả bên cạnh trong khi ngài luôn cho rằng ả lố bịch. Ngài nói rằng tất cả các hiệp sĩ khác luôn muốn một điều gì đó từ ngài, họ muốn lâu đài, vinh quang hoặc sự giàu có, nhưng tất cả những gì Brienne muốn là được chết vì ngài. Khi tôi nhìn thấy ngài nằm trong vũng máu, ả đã biến mất và ba người bọn chúng vẫn lành lặn… nếu ả vô tội, vậy thì phải là Robar và Emmon…” Dường như cậu ta không thể thốt thành lời.
Jaime không ngừng lại để xem xét khía cạnh đó của vấn đề. “Ser, nếu là ta, ta cũng sẽ làm vậy thôi.” Lời nói dối đến thật dễ dàng, nhưng Ser Loras có vẻ rất biết ơn.
Khi cậu ta đi rồi, vị tướng chỉ huy ngồi lại một mình trong căn phòng trắng, tự hỏi chính mình. Hiệp sĩ Hoa đau đớn đến phát điên vì cái chết của Renly, đến mức cậu ta giết chết hai Anh Em Đồng Hữu của chính mình, nhưng Jaime không bao giờ làm điều tương tự với năm kẻ thất trách trong việc bảo vệ Joffrey. Đó là con trai ta, con trai bí mật của ta… Ta là loại người gì, nếu không dùng cánh tay còn lại của mình để trả mối thù giết hại giọt máu của mình? Ít nhất anh cũng phải giết chết Ser Boros, để khỏi chướng tai gai mắt.
Anh nhìn phần còn lại của bàn tay cụt và nhăn mặt. Ta phải làm một việc gì đó. Nếu Ser Jacelyn Bywater quá cố đeo một bàn tay sắt, anh cũng nên mang một bàn tay bằng vàng. Có thể Cersei sẽ thích. Một cánh tay bằng vàng để vuốt ve mái tóc óng ả của cô và ôm chặt cô vào lòng.
Dù vậy, bàn tay vàng sẽ phải chờ. Còn nhiều việc cần được ưu tiên làm trước. Còn nhiều món nợ khác cần phải trả.
Trò Chơi Vương Quyền 3C - Tử Hôn Trò Chơi Vương Quyền 3C - Tử Hôn - George R. R. Martin Trò Chơi Vương Quyền 3C - Tử Hôn