Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 369 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 650 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:10:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 247: Trấn Phù Lăng
ô Bằng uy hiếp đe dọa một chút ông chủ thương đội này, để hắn ép buộc thuộc hạ im miệng, sau đó tìm lại nón trúc, nón trúc này xem như chắc chắn, dưới sự tấn công thế kia cũng không bị phá hủy.
Điều khiển đồng thi đội nón trúc lên lại, Tô Bằng thở dài một hơi.
Hành tung của mình, còn có chuyện của đồng thi, đương nhiên không che giấu được sát thủ hội Phong Dương và Kim Mãn Đường phái tới, những người thương đội này, mặc dù bị mình gây áp lực, nhưng rõ ràng, uy hiếp của Ngũ Thành Liên Minh đối với bọn họ, còn lớn hơn cả mình.
Cho nên, dựa theo lo lắng bình thường, thủ lĩnh thương đội này, cũng những người này, chẳng qua khi nói chuyện của mình sẽ có chút đắn đo, nhưng rồi cuối cùng vẫn sẽ nói ra.
Đó cũng là chuyện không thể làm gì, dù sao nơi này vẫn thuộc phạm vi ảnh hưởng của kẻ địch.
Tô Bằng lại không thể giết hết những người ở đây để diệt khẩu.
Tô Bằng chỉ hy vọng, cảnh cáo của mình, có thể khiến những người này lúc bị dò hỏi, có chút e dè, không nói ra hết toàn bộ thì được rồi.
“Nhớ lại, trong thành Lang An, bây giờ vẫn còn một Phạm tiên tử vẫn lấy giang hồ thịnh vượng làm nhiệm vụ của mình, còn có một hòa thượng đi cùng đường với nàng, những người này nếu biết mình điều khiển một đồng thi không phải người, nghĩ cũng không cần nghĩ đã biết. Nhất định sẽ truy đuổi đến cùng nhất quyết không chịu buông tha, như vậy thì sẽ có chút phiền phức.”
Trong lòng Tô Bằng âm thầm suy xét.
Ưu điểm lớn nhất của hắn, chính là vĩnh viễn sẽ không nhận định bản thân quá cao, nếu chỉ đơn giản là một Phạm Thanh Âm, Tô Bằng tự thấy rằng, cho dù Bán Thức Kiếm Pháp đối phó không được, Sát Kiếm bản thân mới lĩnh ngộ được, còn có bí thuật Bắt Mồi, thi triển đi ra toàn bộ át chủ bài, có lễ bản thân có thể chiến thắng, nhưng mà lại có thêm một hòa thượng không rõ lai lịch, vấn đề sẽ không quá lạc quan được.
Tô Bằng dựa trên tính toán so sánh Lãnh Sương Nguyệt gần đây từng gặp trong hoang thôn, võ công của Phạm Thanh Âm cùng Lãnh Sương Nguyệt không phân cao thấp, có lẽ cao hơn một chút, còn hòa thượng kia, nếu như đã đi bên cạnh Phạm Thanh Âm, có lẽ võ công cũng không thua kém bao nhiêu.
“Có chút đau đầu rồi.”
Tô Bằng vỗ nhẹ lên trán mấy cái, có điều đồng thi cũng là một cánh tay đắc lực của Tô Bằng, ít nhất ở giai đoạn này, đồng thi giao đấu cùng người võ lâm bình thường dường như xe tăng nghiền nát bộ binh, trợ lực như vậy Tô Bằng vẫn chưa muốn bỏ qua.
“Cũng được, cho dù Phạm Thanh Âm cùng hòa thượng kia đồng thời đến đây, chỉ cần đồng thi có thể cầm chân được một người, ta cũng có thể cản được người còn lại, đến lúc đó, thắng bại còn chưa biết được.”
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, không hề lo lắng chuyện này.
Tứ Lang Tam Quỷ giả làm bộ khoái kia và bọn người hội Phong Dương, còn để lại vài con ngựa, Tô Bằng lựa chọn một con tuấn mã tốt nhất, lại tìm một con dự phòng, sau đó quát gọi đám người thương đội ở phía sau:
“Những con ngựa khác các ngươi giữ lấy đi, xem như là phí an ủi của các ngươi.”
Nói xong, Tô Bằng quát lớn một tiếng 'Đi', liền dẫn đồng thi bỏ đi, giục ngựa lao nhanh như bay, để lại đám người thương đội liên tục bị làm cho ngạc nhiên đến sững cả người ở đằng sau.
Hai con ngựa mới Tô Bằng lấy được, so với Hoàng Phiêu Mã lúc trước bị nổ chết kia còn thần tuấn hơn, thể lực cũng vô cùng dẻo dai, trước đó bọn người Trí Lang, La Sơn có lẽ chưa từng thúc ngựa quá mức, Tô Bằng thúc ngựa chạy được hơn một canh giờ, cơ thể con ngựa này mới thấy toát mồ hôi.
Tô Bằng không muốn cứ như vậy vắt kiệt sức ngựa, bèn giảm tốc độ lại, để ngựa chậm rãi đi về phía trước.
“Ta có khoái mã đi đường, tốc độ có lẽ không chậm, chỉ là không đuổi kịp đám người vừa mới chạy trốn ban nãy, chấm đen trên bầu trời vẫn đang quanh quẩn, xem ra trong đám người bị giết chết lúc trước, cũng không có người điều khiển chim ưng theo dõi ta, người kia có lẽ ở phía trước.”
Tô Bằng nhìn chim ưng bay lượn vòng tròn trên bầu trời phía trước, trong lòng thầm nghĩ.
“Hôm nay hai lần gấp gáp lên đường, còn đổi ngựa, có lẽ đã đi được hơn hai trăm dặm đường, chắc hắn sắp đến ranh giới giữa Cống Châu và Lương Châu, không bằng nhanh chóng lên đường thêm chút nữa, cố gắng chút sức lực, có lẽ trước khi trời tối, rời khỏi địa giới Cống Châu... Ra khỏi Cống Châu, sức ảnh hưởng của Ngũ Thành Liên Minh, tất nhiên không còn lợi hại như thế nữa.”
Tô Bằng thoáng nhìn sắc trời trên cao, tính toán nếu bản thân cố gắng nhanh chóng đi thêm một đoạn nữa, trước lúc trời tối có lẽ sẽ rời khỏi Cống Châu, vào trong địa giới Lương Châu.
Tính toán rõ ràng, Tô Bằng lập tức thay đổi một con ngựa, không còn luyến tiếc tuấn mã, dùng hết tốc độ tiến về phía trước.
Đồng thi thì sải bước chạy theo mình, rõ ràng, thể lực của đồng thi, hơn hẳn tưởng tượng của Tô Bằng, vốn tưởng rằng tăng tốc gấp rút một canh giờ đã khiến đồng thi này không chịu nổi, nhưng không ngờ, thể lực của hắn, ngay cả một nửa cũng không ép ra được.
Tô Bằng giục ngựa lao đi một canh giờ, lại thay ngựa lần nữa, đổi thành chạy chậm, như vậy liên tục mấy lần, đến lúc đêm tối, cuối cùng đã tới địa phương tiếp giáp giữa Cống Châu cùng Lương Châu.
“Nhìn thấy cột mốc rồi!”
Tô Bằng đi ngang qua bên cạnh một tấm bia đá, nhìn thấy trên tấm bia đá, một mặt viết “Cống Châu”, một mặt viết “Lương Châu”, biết mình đi đường một ngày, rốt cuộc chạy hơn ba trăm dặm, đi vào địa giới Lương Châu.
Sau khi đi vào nơi này, tâm tình Tô Bằng lập tức cảm thấy thả lỏng.
Lương Châu, do thế lực khác chiếm giữ, Ngũ Thành Liên Minh muốn hành sự ở nơi đây, còn phải nhìn sắc mặt của người ta, tất nhiên không giống như ở địa giới Cống Châu không hề kiêng dè gì cả.
Bóng đen chim ưng quẩn quanh trên bầu trời, lúc này cũng không lượn vòng nữa, giống như biến mất trên không trung, cũng không biết là để mất dấu Tô Bằng, hay là người điều khiển chim ưng cố tình buông tha Tô Bằng.
“Hi vọng người kia biết khó mà lui.”
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.
Hắn cũng không phải sợ lần nữa giao đấu cùng người hội Phong Dương, chỉ là không muốn tăng thêm sát nghiệt, mình bây giờ một khi trong lòng tràn ngập sát ý, có đôi khi sẽ không tự giác tiến vào trạng thái Sát Kiếm, cứ thế mãi, đối với chính mình ảnh hưởng rất lớn.
Đang lúc ngẫm nghĩ, trong bóng đêm chạng vạng, đằng trước xuất hiện một trấn nhỏ.
“Hửm? Trấn này xem ra cũng không quá nhỏ, có lẽ có vài ngàn người sinh sống nơi đây, có điều nghĩ đến cũng đúng, nơi này tiếp giáp giữa Cống Châu và Lương Châu, thương gia qua lại nườm nượp, cho dù là thương nhân qua đường, cũng có thể khiến thôn trấn này buôn bán được lời, một thời phồn vinh.”
Tô Bằng thấy, trong lòng thầm nghĩ.
“Ban đêm không nên đi đường, tạm thời qua đêm trong trấn này.”
Nhìn thấy thôn trấn này, trong lòng Tô Bằng quyết định, hắn giục ngựa, đi vào bên trong trấn.
Nhanh chóng, khi Tô Bằng mới vừa đi vào cổng trấn, chợt nhìn thấy trên một bảng hiệu viết ba chữ lớn:
“Trấn Phù Lăng.”
Tô Bằng đi vào thôn trấn, phát hiện trong trấn này, thương gia lui tới không phải là số ít, khách điếm cũng nhiều hơn các nơi khác. Trên trấn này, không ít kiệu phu khuân vác, còn có vài nơi giống như nơi làm việc của thương hội, cũng không phải ít.
Trong lòng hắn biết, đây chính là thôn trấn trung chuyển giao thông, dòng người đông đúc, người có chút sức lực, thì có thể ở lại nơi này tìm được một công việc giống như là khuân vác kiệu phu.
Chỉ có điều Tô Bằng đối với mấy cái này cũng không mấy để tâm, hắn để hai con tuấn mã thong thả thả bước, tìm chỗ dừng chân ở trên trấn.
“Khách điếm Phù Lăng?”
Tìm kiếm một vòng, Tô Bằng tìm được một khách điếm có thể là lớn nhất trên trấn, dừng lại.
Khách điếm này chỉ có hai tầng, nhưng chiếm diện tích rất lớn, mặc dù không mấy xa hoa, nhưng nhìn vẻ như khá là đắt đỏ, Tô Bằng bèn dừng ở đây.
“Hai vị đại gia, ở trọ sao?”
Tô Bằng vừa ghì cương ngựa để ngựa dừng lại, ở cửa khách điếm đã có người đón tiếp, Tô Bằng nhìn, là điếm tiểu nhị đang đổ ước bẩn bên ngoài cửa.
“Ừm.”
Tô Bằng khẽ gật đầu, sau đó từ trên tuấn mã phi thân xuống.
Điếm tiểu nhị đã sớm luyện được nhãn lực tốt trong dòng người tới tới lui lui, cái khác không nói, khách có tiền không có tiền hắn mẫn cảm nhất.
Thế giới trò chơi Tử Vong Luân Hồi, cưỡi ngựa căn bản chỉ có ngựa, cho nên ngựa tốt xấu, giống như là xe hơi của thế giới Tô Bằng, có thể nhìn ra tình hình giàu có của một người.
Điếm tiểu nhị này thấy hai con ngựa của Tô Bằng, mập mạp khỏe mạnh, răng khỏe tuổi trẻ, móng lớn lại có sức, tứ chi cường tráng, là ngựa tốt thượng thừa, ở trong thế giới Tô Bằng, tương đương với siêu se SUV, e rằng không có mười lượng lượng hoàng kim thì không thể mua nổi.
Người khách này cùng lúc dẫn theo hai con ngựa này, tuyệt đối là kẻ có tiền.
Điếm tiểu nhị thấy,càng thêm nhiệt tình, loại khách này thưởng cũng là nhều nhất, thu nhập gần như bằn với hắn ở trong tiệm vất vả khổ sở làm việc.
Tô Bằng không biết tâm tư điếm tiểu nhị, hắn và đồng thi, được tiểu nhị chỉ dẫn, hai người đi vào trong khách sạn này.
Tô Bằng đi vào trong đại sảnh khách điếm, tiếng ồn ào đinh tai nhức óc lập tức truyền vào trong tai.
Chỉ thấy khách điếm này, đại sảnh lầu một so với khách điếm khác còn muốn lớn hơn một chút, cả lầu một, gần như đầy ắp người ngồi, đại khái hơn bốn mươi năm mươi người, những người này, bảy tám người ngồi cùng một bàn, đang hăng say sục sôi ăn cơm.
Tô Bằng liếc mắt nhìn, phát hiện những người này phần lớn giống như xa phu và người giúp việc, có lẽ là người chạy hàng của thương đội, không phải người đặc biệt xuất chúng, vũ khí mang trên lưng đều không thấy một cái.
“Ở lại khách điếm này, phần lớn là loại khách thương bình thường.”
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, đúng lúc này, tiểu nhị nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn ra Tô Bằng dường như không hài lòng lắm đại sảnh bên dưới, không khỏi cười cười tiến lên nói:
“Khách quan, khách điếm chúng ta, lầu một đều là phòng ăn lớn chung đụng nhiều, lẩu lớn rau xào, đều cố định mấy món, khách cũng không bắt bẻ, đến rồi thì ăn, giá tiền cũng phải chăng, ngài muốn ở trọ sao? Nếu không thích, có thể lên lầu hai, đặt một gian phòng, có yêu cầu gì, trù phòng sẽ đặc biệt làm cho ngài, bảo đảm so với đồ ăn lầu một còn ngon miệng hơn.”
Tô Bằng gật đầu, hắn vốn dĩ chính là muốn dừng chân ở chỗ này, bèn nói:
“Được, cho ta một phòng trên đi,”
“Được rồi! Một gian phòng trên.”
Tiểu nhị hô lớn, lão già bên quầy kia, dường như không phải là ông chủ, mà là thu chi, gật đầu ghi chép lên trên sổ.
Điếm tiểu nhị dẫn Tô Bằng cùng đồng thi, đi lên lầu hai, thân thể của đồng thi, giẫm lên sàn nhà vang lên tiếng kẽo kẹt.
Tiểu nhị vừa đi vừa giới thiệu cho Tô Bằng:
“Khách điếm này của chúng ta, tầng một đều là giường chung lớn, mười văn tiền một chỗ nằm lầu hai chia làm gian bình thường và gian trung đẳng, và gian thượng đẳng, gian bình thường bảy mươi văn một đêm, gian trung đẳng một lượng bạc, gian thượng đẳng hai lượng bạc, hai vị khách quan, ở gian thượng đẳng là đúng.”
Tô Bằng gật đầu, khách điếm này rao giá cũng rất rẻ tiện lợi thực tế.
Rất nhanh tiểu nhị dẫn Tô Bằng vào trong phòng, Tô Bằng nhìn, gian phòng đại khái hơn năm mươi mét vương, thoạt nhìn cũng được lắm.
“Khách quan, nếu ngươi mệt mỏi, ta giúp ngươi đun một thùng nước nóng tắm rửa, đảm bảo đỡ mệt.”
Điếm tiểu nhị mang trên mặt nụ cười, không ngừng ân cần săn sóc.
Tô Bằng gật đầu, hắn sờ lên trong ngực, lại đột nhiên khựng lại.
Bạc và tiền lớn trên người hắn, dường như đã tiêu hết rồi, số tiền còn lại trên người, chính là vàng lá có được từ trên người Giang Biệt Ly.
Tìm thử, Tô Bằng thật sự không có tiền lẻ, lấy ra hai miếng vàng lá, ném cho tiểu nhị.
“Khách... Khách quan, hai miếng vàng lá này, một miếng tương đương với một trăm lượng bạc, khách điếm của chúng ta, không dùng nhiều tiền như vậy...”
Tiểu nhị thấy hai miếng vàng lá này, ấp úng nói với Tô Bằng.
“Ừm, ta biết, một miếng vàng lá xem như tiền phòng và tiền cơm hôm nay, miếng khác, xem như thưởng cho ngươi.
Tô Bằng nói với tiểu nhị kia.
“Thưởng tiền? Những một trăm lượng bạc?”
Tiểu nhị nghe thế, không khỏi có chút sửng sốt, hắn ở đây làm công, bao ăn bao ở, mỗi tháng không quá ba lượng bạc tiền công, vị đại gia này thoáng cái đã thưởng ình một trăm lượng bạc? Bằng tiền công mình kiếm đủ ba năm.
“Khách quan còn chuyện gì dặn dò nữa không?”
Tiểu nhị nghĩ nửa ngày, rốt cuộc kịp phản ứng, hỏi Tô Bằng.
Tô Bằng khẽ gật đầu, nói:
“Lúc ta đến trấn này nhìn thấy nơi này có sạp thịt, còn nghe thấy tiếng heo kêu, có lẽ có gia súc đưa đến chỗ đồ tể nơi đó giết mổ, ngươi đi đến sạp thịt kia, bảo đồ tể lập tức giết một con heo, làm cho ta vài món thịt heo đi.”
Nói xong, hơi dừng lại chốc lát, Tô Bằng mới nói ra mục đích thực sự của mình, nói:
“Đừng quên, máu heo đã giết, phải mang hết đến đây cho ta, không được thiếu một chút nào.”
Tiểu nhị nghe Tô Bằng nói vậy, trong ánh mắt vốn có chút ngẩn người, đột nhiên lóe lên ánh nhìn khác thường.
“Khách quan, ngươi muốn máu heo làm gì? Muốn ăn máu chưng sao? Nếu là như vậy, bảo đầu bếp làm là được rồi.”
Tiểu nhị ngẩng đầu, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng chân mày hơi nhíu lại, nói:
“Ngươi nhiều như vậy làm gì? Bảo ngươi mua về, ngươi cứ mua về đi.”
Tô Bằng ở cái thế giới này thời gian lâu ngày, cho dù là võ công hay là thân phận, đều đang không ngừng tăng lên, trong lúc dễ dàng có thể định đoạt sống chết của người thường, bất tri bất giác, nói chuyện cũng mang vài phần uy nghiêm nhất định.
Có lẽ người khác không thèm để ý chút uy nghiêm này, nhưng tiểu nhị này, lại không chịu nổi.
Hắn khẽ run rẩy, gật đầu nói:
“Dạ biết, tiểu nhân đi đây.”
Tô Bằng gật đầu, một con heo, cũng chính là giá trị khoảng chừng một ngàn văn, cao nhất, sẽ không vượt qua một ngàn năm trăm văn, mười lăm lượng bạc là đủ, còn lại đều là tiền trà nước cho hắn, không sợ hắn không đồng ý.
Tiểu nhị nhận hai miếng vàng lá, đi ra ngoài, Tô Bằng không nhìn thấy, trong ánh mắt tiểu nhị, lóe lên thần sắc khác thường....
Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi - Hoàng Kim Hải Ngạn