When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 282 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 2
Cập nhật: 2023-03-11 18:36:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 114: Tự Mình Đi Tìm Cô
au khi cúp điện thoại, Hoắc Kỷ Thành càng cảm thấy phiền lòng nôn nóng, anh quá rõ ràng cá tính của mẹ, đã sớm coi Giang Ánh Thần trở thành con dâu dự định của bà, chỉ sợ trong mắt cũng không quan tâm tới những người khác.
Bà vẫn luôn rất chú ý những cô gái bên cạnh mình, bao gồm bảo mẫu gia sư anh mời cho Tiểu Tinh, gần như cực kỳ chú ý từng người, càng quá mức còn đi điều tra gia thế đối phương, chỉ cần đối phương đối có một chút ý niệm với mình, cũng sẽ chủ động xuất kích dùng tiền thu mua đối phương..
Nghĩ tới những thứ này, Hoắc Kỷ Thành liền đau đầu không dứt, bên phía mẹ, chỉ sợ còn phải dựa vào Tiểu Tinh mới được.
......
Trước khi ngủ, anh chợt nhận được điện thoại củaƯớc Hàn, “A Thành, Tần Lạc là cậu đón đi sao?”
Hoắc Kỷ Thành bị hỏi không hiểu gì cả, “Không có, xảy ra chuyện gì sao?”
Ước Hàn lập tức có dự cảm xấu, “Không thấy Tần Lạc, buổi trưa cơm nước xong cô ấy nói với y tá muốn ngồi xe lăn ra ngoài đi dạo, đây là yêu cầu hợp lý nên dĩ nhiên y tá sẽ không cự tuyệt, nhưng ai biết sau khi cô ấy rời khỏi đây lại không trở lại nữa, mình để cho người ta tìm khắp bệnh viện cũng không có thấy cô ấy.”
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, “Đùi phải của cô còn chưa khỏe thì có thể đi nơi nào chứ?”
Ước Hàn đen mặt, “Cho nên mình mới cho là cậu đón cô ấy đi.”
Hoắc Kỷ Thành nghiêm mặt nói: “Không phải bên trong bệnh viện có Camera sao? Mau xem một chút chuyện gì xảy ra? Có lẽ có thể tra được chút dấu vết.”
Ước Hàn gật đầu, “Mình lập tức đi tra, đúng rồi, điện thoại Tần Lạc vẫn trong trạng thái tắt máy, có nên đi tới nhà cô ấy tìm thử hay không?”
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, “Mình gửi địa chỉ cho cậu...cậu phái người đi xem một chút, cần phải biết rõ là chuyện gì xảy ra.”
Trong lòng Ước Hàn biết rõ Tần Lạc quan trọng đối với anh như thế nào, “Yên tâm đi!”
Hoắc Kỷ Thành vừa mới chuẩn bị tắt máy chợt nghe Ước Hàn nói: “Có phải cô ấy nhìn thấy tin tức trên báo hay không, cho nên cố ý rời đi?”
Hoắc Kỷ Thành sửng sốt hai giây, thật sự vì nó sao?
......
*****
Đại Lý, Nhĩ Hải(tên hồ, ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc).
Tần Lạc nhàn nhã ngồi ở trên ghế bên trong khách sạn phơi nắng, khỏi phải nói là rất vừa lòng, trong khách sạn có không ít nam nữ trẻ tuổi tới du lịch, mỗi một người đều hẹn buổi chiều đạp xe đạp đi chơi Nhĩ Hải.
Tần Lạc có chút ngứa ngáy, nhưng cô biết mình chỉ có thể tưởng tượng......
Chân bị thương còn chưa khỏe, cô chỉ có thể ngồi trên xe lăn đi dạo ở bờ hồ, thật ra thì cho dù cái gì cũng không làm, cô cũng tình nguyện ở đây.
Dù sao cũng tốt hơn ở lại bệnh viện suy nghĩ lung tung!
Hai ngày nay điện thoại di động của cô vẫn trong trạng thái tắt máy, vì chính là không muốn liên lạc với bất luận người nào, cũng không muốn muốn bất luận ai quấy rầy đến mình.
Đồng thời, cũng tránh cho mình thường xuyên nhìn điện thoại di động mà ôm lấy một phần...... Nhớ nhung.
Cô không muốn để cho tự mình không có tiền đồ, mà biện pháp tốt nhất chính là tắt máy, bên tai cũng thanh tịnh......
Sau khi Bùi Tử Ninh phơi xong quần áo đi tới, “Đi, chúng ta cũng ra bờ hồ đi dạo?”
Tần Lạc gật đầu, sau đó liền vịn cánh tay bạn tốt ngồi vào xe lăn, mặc cho cô đẩy mình đi ra ngoài, trên đường sẽ vô tình gặp được một chút vài du khách ở tại khách sạn, mọi người thấy họ còn thể hiện chào hỏi rất nhiệt tình.
Không coi các cô như người chỗ khác mà đối xử chút nào, thậm chí còn có người cảm thấy cô có tinh thần can đảm......
Tâm tình Tần Lạc cũng theo hoàn cảnh xa lạ mà trở nên tốt hơn, mặc dù Nhị Hải cũng không phải là biển, nhưng nhìn gàn vẫn sẽ cho người ta một loại cảm giác rung động, nhìn nước hồ xanh không thấy bờ, bên cạnh trồng có không ít cây cối, thật nhiều chỗ còn có thể ngắm cảnh, cảnh sắc vô cùng đẹp!
Bùi Tử Ninh hưng phấn không ngừng cầm điện thoại di động lên chụp hình, còn nhờ du khách bên cạnh chụp cho cô và Tần Lạc không ít ảnh chung, hai người đều nói cười ríu rít, hoàn toàn dung nhập vào cảnh đẹp.....
......
Họ không biết là, Hoắc Kỷ Thành tìm cô cũng gấp đến điên rồi, gần như lật tung cả thành phố A cũng không tìm thấy Tần Lạc, khó tránh khỏi có chút phiền lòng nôn nóng.
Trình Sâm lại khó có khi nhìn thấy boss tức giận đến vậy, đứng ở bên cạnh không dám thở mạnh.
Trong lòng Hoắc Kỷ Thành như đốt một ngọn lửa, sắc mặt âm trầm kinh khủng đến mức giống như Tu La địa ngục......
Hình như Trình Sâm nhớ tới cái gì đó nói: “Boss, có lẽ Tần tiểu thư đã đi nơi khác?”
Lời của anh ta lập tức thức tỉnh người trong mộng.
Hoắc Kỷ Thành không ngừng nói: “Nhanh đi điều tra các đường giao thông quan trọng, phải tra được tin tức của cô ấy!”
Trình Sâm gật đầu, “Boss yên tâm, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”
Trong lòng anh ta không ngừng hô to, Tần tiểu thư thật đúng là không thể khiến người ta yên tâm! Chân bị thương còn chưa khỏe liền giày vò ra bao nhiêu chuyện, làm hại anh ta cũng lo lắng hãi hùng theo......
Ước chừng hai giờ sau, Hoắc Kỷ Thành liền nhận được tin tức ba ngày trước Tần Lạc ngồi máy bay đi Côn Minh, đáy mắt anh tức giận khó tiêu, cô giá đáng chết! Nhất định là cô cố ý!
Chân bị thương còn chưa khỏe đã len lén trốn mình chạy đi Vân Nam!
“Trình Sâm, bây giờ lập tức đặt vé máy bay cho tôi đi Côn Minh!”
“Boss, anh vừa trở về, công ty còn rất nhiều chuyện cần anh xử lý, buổi sáng ngày mai còn phải triệu tập hội nghị cổ đông, thư ký Đông còn ám hiệu ngày mai ông cụ lớn cũng sẽ tham dự......”
Trình Sâm khó khăn nói, làm trợ lý đặc biệt cho boss, mọi chuyện anh ta đều phải quan tâm, rất mệt mỏi!
Hoắc Kỷ Thành mím môi, thư ký Đông đúng là thư ký riêng của cha, đi theo cha hơn bốn mươi năm, rất được cha tin tưởng và nể trọng, có thể ám hiệu cho Trình Sâm tin này thì nhất định là thật......
“Tôi biết rồi, vậy thì đặt máy bay chiều mai. Vả lại, tra rõ bây giờ Tần Lạc đang ở đâu, tình trạng cơ thể như thế nào, thật là nên để Ước Hàn sắp xếp cho một bác sĩ đi cùng.”
“Boss, nếu không để Đường thiếu và bác sĩ đi trước......”
“Đường Triều?”
“Đây chỉ là thuộc hạ đề nghị......”
Trình Sâm cúi đầu, không dám lớn tiếng, anh cũng không muốn lúc này khiến boss tạo thêm phiền toái không cần thiết, cho nên mới có lòng riêng đề nghị Đường thiếu thay thế boss xử lý......
Dĩ nhiên Hoắc Kỷ Thànhhiểu ý Trình Sâm, chỉ là chuyện này Đường triều thay thế mình không xử lý được, anh phải tự mình đi một chuyến, Tần Lạc là cô gái của anh, anh không thể lúc nào cũng giao cô cho người khác, như vậy thì anh cũng không xứng đáng có được cô!
“Không cần.”
“......”
Trình Sâm cũng không nhiều lời, nếu boss không nghe đề nghị của anh, đó cũng chỉ là nghĩ kỹ biện pháp giải quyết tốt.
*****
Lúc đó Tần Lạc và Bùi Tử Ninh đã đến trấn cổ Lệ Giang, nơi này đặc biệt nhiều hẻm, đi tới đi lui rất dễ dàng lạc đường, nhiều lần hai người cũng không tìm được đường trở về......
Thật may là có người tốt chỉ đường giúp các cô, dọc theo đường đi không gián đoạn đi dạo các nhà hàng, hai người thu hoạch rất nhiều.
Mà Hoắc Kỷ Thành đang họp trong lòng có chút không yên, anh rất lo lắng tình trạnh thân thể Tần Lạc, Ước Hàn nói rồi, chân của cô bị thường chưa hoàn toàn khỏi, nhất định là không thích hợp đi ra ngoài để du lịch, nghỉ ngơi thật tốt mới là việc bệnh nhân nên phải làm......
“Hạng mục Duyên Hải còn ai có phương án tốt hơn đề nghị không?”
Giọng ông cụ Hoắc Quốc An dõng dạc như tiếng chuông, không thấy già yếu chút nào.
Cả phòng họp yên lặng như tờ, không ai trả lời.
Hoắc Quốc An dời tầm mắt sang con trai nhỏ, “A Thành, con thì sao?”
Hoắc Kỷ Thành bị điểm tên chợt ý thức được mình thành quân nhân đào ngũ rồi, ngay sau đó một giây đồng hồ liền khôi phục tự nhiên, “Hạng mục Duyên Hải ngoài mặt nhìn qua hết sức cẩn thận, cũng cân nhắc đến công trình xây dựng xung quanh, nhưng có một chỗ, ở Hải Vực sẽ có thủy triều, nói cách khác, trên nền tảng này còn cần nghiên cứu lần nữa.”
Anh cả Hoắc Kỷ Vĩ xen vào nói: “Liên tục mấy năm các bảng báo cáo cũng không có biểu hiện đoạn Hải Vực kia sẽ thủy triều, không biết em tư lấy kết luận từ đâu ra.”
Ý ở trong lời ông ta nói rất rõ ràng.
Hoắc Kỷ Thành không chút hoang mang lấy ra chứng cớ trong tay mình, “Đây là em kêu Trình Sâm đặc biệt tới thôn trang ở đó hỏi số liệu, mặc dù gần mười năm không có hiện tượng thủy triều, nhưng cũng không đại biểu là chưa từng có, muốn ở bờ biển dựng lên cộc gỗ xây biệt thự thì nhất định phải cân nhắc đến hiện tượng địa lý, có lúc số liệu phân tích gần mười năm cũng không thấy có tác dụng, dù sao xây xong biệt thự cần dùng mấy chục năm.”
Lời của anh không nhanh không chậm, lại làm Hoắc Kỷ Vĩ bị phản một kích
Có chút nhất thời không xuống đài được, sắc mặt quẫn thành màu gan heo.
Anh hai Hoắc Kỷ Nghiệp không ngừng liên tục đánh vỡ không khí cứng ngắc, ”Vẫn là em tư suy tính chu toàn! Thật sự là hơn chúng ta rất nhiều, rất có phong phạm năm đó của phụ thân.”
Ông ta lại chém gió rất đúng chỗ, vừa tán dương Hoắc Kỷ Thành, lại khen cha lên trời, đồng thời còn chê bai anh cả Hoắc Kỷ Vĩ.
Nhất định chính là một công ba việc!
Hoắc Quốc An hắng giọng một cái, cũng rất hưởng thụ đối với lời đứa thứ hai nói, “A Thành suy tính rất chu đáo, xây biệt thự ở bờ biển không phải đùa giỡn, không thể đầu tư vô ích”
Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người trong phòng họp biết rõ người cầm lái trong tập đoàn Đế An vẫn là Tứ thiếu Hoắc Kỷ Thành, năng lực của anh đặ ở đâu, đều không thể rung chuyển.
Hội nghị vừa mới kết thúc, Hoắc Kỷ Thành liền không ngừng liên tục đi tới phi trường
Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm - Nam Quan Yêu Yêu Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm