Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Ôn Thụy An
Thể loại: Kiếm Hiệp
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 108
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2094 / 21
Cập nhật: 2015-11-20 02:56:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61: Chiếc Giày Bởi Vì Hở Ra Nên Bị Thương
gười đánh Vương Tiểu Thạch là Ôn Nhu.
Nàng cố ý.
Cố ý làm tổn thương người khác là phạm tội, bất kể ở thời đại nào, chỉ cần là nơi có luật pháp thì đều như nhau.
Nhưng nữ nhân lại không nhất định, nhất là nữ nhân xinh đẹp.
Có lúc nữ nhân giận là một loại vui vẻ khác, có lúc nàng oán hận là bày tỏ sự thân thiết, có lúc nàng mắng ngươi có thể là vì quan tâm ngươi, nàng tát ngươi nói không chừng cũng chỉ vì nàng thích ngươi.
Nữ nhân cáu giận vui buồn đều không thể nói chuẩn xác, lúc nàng không cao hứng có thể tỏ ra rất sầu muộn, lúc nàng bi thương lại cười rực rỡ hơn cả một đóa hoa.
Đó là chuyện chẳng có cách nào. Nam nhân gặp phải chuyện không vui có thể say rượu, đánh bạc, tìm nữ nhân, gặp phải người không thích có thể đấm đá, mắng chửi nhau, sau đó lại có thể cười một tiếng xóa tan ân cừu. Nữ nhân thì sao? Chẳng lẽ bảo nàng đi đánh nam nhân của nàng?
Giả vờ vốn là vũ khí của nữ nhân, cũng là một loại hành vi cần thiết.
Một nữ nhân hở chút là biểu hiện tất cả mừng giận buồn vui ra ngoài mặt, một là vô cùng hồn nhiên, ngây thơ, hai là ấu trĩ, ngu ngốc, ba là một nữ nhân không đủ tư cách.
Vui giận của nữ nhân là nói một đàng, làm một nẻo. Cho nên khi Vương đại nương của nhà bên cạnh nói với Trần lão bản của tiệm cơm Đôn Hoàng: "con bé nhà ông thông minh, khả ái hơn thằng bé nhà tôi rất nhiều", Trần lão bản nhất định đừng tưởng rằng Vương đại nương thật sự muốn đổi thằng bé của bà ta lấy con bé của ông ta.
Nữ nhân là như vậy, nữ nhân xinh đẹp càng như vậy.
Nữ nhân xinh đẹp cũng là người, làm tổn thương người, giết người cũng phạm pháp như vậy, nhưng nữ nhân xinh đẹp thông thường lại có biện pháp.
Có biện pháp làm cho người ta chết vì nàng, chịu khổ vì nàng cũng không hề có một câu oán hận.
Ôn Nhu xinh đẹp, hơn nữa còn rất hồn nhiên.
Nàng đã hồn nhiên lại ngây thơ, nhưng dù sao nàng cũng từng xông pha giang hồ một thời gian. Nếu nói một cách không kiêng nể, cố ý chế giễu thì sẽ là "ngây thơ đến mức gần như ấu trĩ", hoặc là "không phải ngây thơ mà là ấu trĩ".
Đây cũng là chuyện chẳng có cách nào.
Năm nay, mọi người đều thích bày tỏ sự lãnh khốc, sắc bén, quan niệm đặc biệt của mình, lại thích dùng những từ khó nghe để gọi những thứ mà mình không thể sở hữu, cố ý bài xích.
Chẳng hạn như gọi giọng nói trong trẻo như chuông bạc là "tiếng gà con", gọi những người trẻ tuổi có lý tưởng, có chí khí là "hậu sinh không biết sống chết, không biết trời cao đất dày", gọi những nhà thơ là "người không ốm mà rên", gọi người hành hiệp trượng nghĩa là "kẻ hiếu chiến, suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết", gọi nữ nhân xinh đẹp và thành công là "có lão bản đứng phía sau bảo bọc nàng", gọi những người nhiệt tình hành thiện là "ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa", gọi những người dũng cảm thay đổi trật tự quá khứ, cơ cấu truyền thống là "đồ vô sỉ làm trái giáo điều, khi sư diệt tổ"…
Tóm lại, tất cả đều bị bọn họ xem là không có đạo đức, thấy người khác có, bọn họ đều sẽ xuyên tạc, bôi nhọ, giày xéo, chà đạp, mỉa mai, xem thường.
Cho nên trong mắt bọn họ, Ôn Nhu là "ấu trĩ" chứ không phải ngây thơ.
Nhưng Ôn Nhu mặc kệ.
Trời sinh nàng đã mặc kệ những thứ này.
Nàng cũng không phải sống vì bọn họ.
Như vậy nàng sống vì ai?
Nàng cũng không biết.
Ít nhất đối với nàng, trước mắt còn thiếu đi một mục tiêu "sống vì cái gì".
Không thể sống vì một đại sự gì đáng giá, trong lòng sẽ không có chỗ dựa.
Nàng rất muốn có, ít nhất nàng muốn có một loại, đó là yêu.
Cảm giác yêu người rất tuyệt, cảm giác được yêu lại càng tuyệt hơn.
Nàng còn chưa có loại cảm giác này, hoặc là nàng đã sớm có, chỉ là nàng không biết mà thôi.
Nhân sinh vốn là như vậy, thứ ngươi đã có chưa chắc đã biết, cũng không quý trọng, đến khi mất đi mới phát giác nó không còn nữa, hối hận không kịp.
Mặt trời ngày ngày chiếu khắp nơi, ngươi sẽ không cảm tạ nó, đến khi mưa dầm kéo dài, ngươi mới phát giác không có nó đúng là không được. Cho dù nuôi một con lừa, ngày ngày giúp ngươi kéo xe chở hàng, ngươi chỉ hiềm nó phiền, hiềm nó bẩn, đến khi nó bị bệnh chết, mới phát hiện không có nó mới đúng là cực phiền cực bẩn.
Nàng đi tìm loại cảm giác này.
Thanh xuân là thứ không bền vững.
Yêu lại là thứ không dễ tìm, thông thường nó không gọi tự đến, lúc muốn tìm nó lại không tới, thậm chí còn trốn đi.
Cảm tình thì sao? Nó có vượt qua được khảo nghiệm của năm tháng hay không?
Không tìm thì thôi, một khi tìm thì Ôn Nhu lại bực bội.
Tại sao nàng không gặp được?
Ai giấu tình yêu đi mất?
Một cô gái tốt như nàng, ưu tú như nàng, xinh đẹp như nàng, lại không có tình yêu?
Cô gái không có ái tình thấm ướt, còn duyên dáng hay không? Còn xinh đẹp nữa hay không?
Nàng không thể không vội, một khi vội thì tính khí lại càng không tốt.
Thời gian này, không biết vì sao tính khí của nàng rất nóng nảy, hở một chút là mắng chửi người khác. Với Lương A Ngưu, nàng cũng chỉ vào lỗ mũi, chọc vào thái dương mắng ba lần. Vốn nàng không muốn làm thương tổn Phương Hận Thiếu tâm tình còn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng cũng không nhịn được xung đột với hắn hai lần. Còn như La Bạch Ái, ngày thường nàng vốn chẳng xem ra gì, càng bị nàng chế giễu, trách móc đến không còn hình người, nhìn thấy nàng gần như bị dọa đến nằm rạp xuống. Ngay cả Đường Thất Muội gây cho người khác cảm giác âm trầm bất định, nàng luôn luôn không dám trêu chọc, thời gian này cũng cãi vã mấy lần.
Trước kia nàng ở nhà, lúc tâm tình không tốt, nhiều nhất chỉ đi rút lông con chim anh vũ trong nhà nàng, dọa con chó đang ngủ say tỉnh dậy, đem chai lọ chén đĩa trong phòng làm ám khí ném chim, ném cá, ném gia đinh, còn đem mực Thọ Sơn mà cha nàng cất kỹ đổ vào giếng trong sân, khiến nó hoàn toàn biến thành nước đen. Dù là đoạn thời gian ở Kim Phong Tế Vũ lâu, đại tiểu thư nàng không cao hứng thì sẽ đuổi theo Phương Hận Thiếu tháo khăn vuông trên đầu hắn xuống (bởi vì nàng cảm thấy "hủ lậu"), đuổi theo Đường Bảo Ngưu muốn cắn đứt lỗ tai của hắn (bởi vì nàng không thích nó quá "dày"), thậm chí còn đuổi theo Vương Tiểu Thạch ném đá vào hắn (ai bảo hắn gọi là "Tiểu Thạch Đầu"). Nhưng lần này nàng lại không làm.
Trước kia, nàng nhìn một cây hoa chỉ có nụ, còn chưa mở hoa, nàng sẽ nghĩ lúc hoa nở nhất định rất đẹp.
Lúc hoa nở, nàng nhìn lại nghĩ hoa nở thật đẹp. Nó nở đẹp như vậy, cái gì cũng đáng giá.
Lúc hoa tàn, nàng nhìn cũng vui vẻ như vậy. Hoa tàn rồi, thời gian đã đến, mau mau héo tàn để ngày khác lại nở ra càng đẹp hơn.
Lúc hoa rơi, nàng lại cười tủm tỉm chờ một lần hoa nở khác.
Cho nên nàng không thích người khác tặng hoa. Hoa rời khỏi cành không thể sống lâu, không bằng cứ trồng ở đó, mặc cho hoa nở hoa tàn, như vậy mới đẹp.
Cho dù là một cây hoa không nở hoa, chỉ có lá, nàng cũng cao hứng như thế, bởi vì chỉ riêng lá đã đẹp như vậy, cần gì phải nở hoa.
Lúc nàng nhìn thấy trên cây chỉ có trái, không nhìn thấy hoa, chẳng những không cảm thán mà còn suy nghĩ, bởi vì có trái nên có hạt giống, không lâu nữa khắp núi khắp nơi đều sẽ nở hoa.
Nàng chính là cô gái như vậy, chuyện lớn bằng trời nàng cũng sẽ nghĩ theo hướng tốt.
Nghĩ như vậy sẽ khiến người ta vui vẻ, cũng có thể tự mình cảm thấy vui.
Nàng nhìn thấy trời mưa liền nghĩ đến sự khoan khoái khi dầm mưa, gặp tuyết rơi sẽ dùng cầu tuyết xoa mặt, cho dù đầu ngón tay bị đứt nàng cũng thưởng thức máu do mình nặn ra thật tươi, thật đẹp, thật rực rỡ, giày rách nàng cũng cảm thấy đầu ngón chân lộ ra thật trắng, thật tròn, thật đáng yêu.
Đó là chuyện trước kia, hiện nay thì lại không.
Tại sao không?
Hiện nay, nàng nhìn thấy hoa nở lại nghĩ đến hoa tàn, nhìn thấy lá rậm rạp lại nghĩ đến sự tịch mịch khi hoa không nở, nàng cũng không bướng bỉnh rút lông gà, lông vịt, lông chó, cũng không hoạt bát ném người, gạt người, chọc ghẹo người, nàng chỉ bực bội, không ngừng tranh luận với người khác.
Tâm tình của nàng thật sự không tốt.
Hiện giờ, gặp phải trời mưa nàng lại ngửi được mùi mốc, nhìn thấy tuyết rơi nàng lại lạnh từ lòng bàn chân đến lòng bàn tay, buổi tối có lúc mơ thấy bên chân mình chảy máu tươi, còn chảy không ngừng, phảng phất còn có tiếng khóc của trẻ con; cho dù nhìn thấy mũi giày của mình hở ra vì đi ngàn dặm đường, nàng cũng sinh ra cảm khái đối với mũi chân của mình bị thương vì lộ ra bên ngoài.
Tóm lại, nàng không vui.
Ngoại trừ nàng vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một trận yêu đương, trong lòng nàng còn có một nút thắt, một cái bóng mờ.
Kinh nguyệt của nàng đã quá kỳ nửa tháng không tới.
Triều Thiên Nhất Côn Triều Thiên Nhất Côn - Ôn Thụy An Triều Thiên Nhất Côn