I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiết Dữ 2
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 998 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 689 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.15 - Chương 11: Ấu Long Vô Tình
ữa tối quản gia đến báo, Hồng Phúc tự quả nhiên trêu chọc vào Chúc Dung, một hỏa đầu công khi nấu cơm không cẩn thận làm lửa cháy lan đi, đoán chừng hai canh giờ nữa là cháy tan hết.
- Không ai bị thương chứ? Lục Khinh Doanh gắp cho Triệu Húc miếng sườn rán chua ngọt, hỏi:
- Bẩm phu nhân, khách phòng và chu điện của Hồng Phúc tự cách nhau rất xa, ở giữa còn có con suối, nên không lo hỏa hoạn.
- Lạc Lạc đang làm gì?
- Đại tiểu thư sai gia tướng giúp dập lửa, nhưng thế lửa quá lớn đã không thể dập được, lúc này không tiện làm phiền Bảo Ấn đại sư, nên đã về nhà.
Lục Khinh Doanh nhìn Triệu Húc chăm chú ăn, thở dài: - Lão Liêu, ngươi đi quyên cho Hồng Phúc tự năm trăm quan, Lạc Lạc khi ở chùa được Bảo Ấn đại sư chiếu có, lúc này nên tận lực.
Lão Liêu cung kính thi lễ rời đi, Lục Khinh Doanh nhìn Triệu Húc ngao ngán: - Tiên sinh ngươi phá đạo quán, ngươi đốt chùa miếu, sư đồ các ngươi đều không coi thần phật ra gì.
Triệu Húc lau miệng, giọng điệu nhạt nhẽo: - Nếu như thần phật có linh, vãn bối đã cầu khẩn bọn họ sáu năm, bố thí không dưới năm vạn quan, dùng đủ các loại lễ bái, tâm có thể nói đã quá chân thành, bọn họ nên hiển thánh cứu phụ hoàng khỏi đau bệnh rồi mới đúng.
- Phụ hoàng vãn bối chẳng phải hôn quân vô đạo, còn cầm mẫn trị quốc, nửa đêm đói muốn bát canh dê cũng không nỡ làm phiền nô tài, ân trạch phát khắp thiên hạ, nhưng ngày ngày bị bệnh tật dày vò là sao?
Lục Khinh Doanh lắc đầu: - Ngươi quá cực đoan rồi, hôm nay ngươi hạ lệnh đốt chùa, vì uy nghiêm của ngươi nên không ngăn cả, nhưng về sau chuyện trẻ con này không nên làm nữa.
- Ta cũng không tin thần phật, huân quý vương hầu đều không tin thần phật, mỗi người đều biết cầu xin thần phật chẳng bằng tự ra tay lấy thứ mình muốn. Tin thần phật cũng là tin hoàng quyền trời ban, điều này có lợi cho ngươi, khống chế cho tốt, không để nó lan tràn thì thần phật là trợ thủ tốt cho ngươi.
Triệu Húc cung kính khom người: - Đa tạ thẩm nương giáo huấn.
- Ăn cơm tiếp đi, ta là phụ nhân gia đêu hiểu mấy chuyện này, đều là tiên sinh ngươi nói đấy, hữu dụng thì nghe, không thì coi như gió thoảng bên tai.
Triệu Húc dùng thìa múc thịt băm viên trong bát, thứ này rất hợp khẩu vị với hắn, nhìn thấy thịt băm viên đột nhiên bật cười.
- Ngon thì ăn, cười cái gì?
Triệu Húc càng cười tợn, chỉ về phía đất Thục: - Vãn bối nghĩ tới Tín vương thúc nay đem bản thân bọc mình như thịt băm chăn dê ở thảo nguyên là không nhịn được cười, thẩm nương thật giỏi.
Lục Khinh Doanh hừ một tiếng: - Phụ hoàng ngươi từng nói, Tín vương vứt bỏ vương tước, ở Đậu Sa quan vứt bỏ quân tốt, vậy hoàng gia vứt bỏ hắn là bình thường.
- Tiên sinh ngươi nể tình hoàng gia mới xây cho hắn cái nhà, coi như đã làm tròn nhân nghĩa, bệ hạ cắt bổng lộc của hắn thì Vân gia cũng chẳng lý do gì đắc tội với thiên hạ phụng dưỡng một vị từng là thân vương.
Triệu Húc cười: - Chắc thẩm nương chưa biết, năm xưa Tín vương thúc vì giữ mạng mà không ngại uống thuốc độc, làm cho bản thân bệnh tật quanh năm, người tàn nhẫn với bản thân như thế có trời mới biết sẽ làm ra chuyện gì.
Lục Khinh Doanh thấy hắn vẫn cười vui vẻ thì nghiêm giọng nói: - Ngươi bớt làm chuyện thương thiên hại lý đi là tốt nhất, huynh đệ tương tàn là cảm cảnh nhân gian, ngươi không có mối lo này cũng đừng đem đao chém lên người thân quyến.
- Bây giờ ngươi nên làm đứa trẻ ngoan sạch sẽ đợi kế thừa ý chí phụ hoàng ngươi là đủ, chuyện khác không quan trọng.
- Thẩm nương nói đều là khuôn vàng thước ngọc, Triệu Húc nhớ rồi. Triệu Húc vừa nói vừa nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy Cát Thu Yên đang cho con ăn, mãi không thấy Vân Đình ra ăn cơm: - Tiểu Đình, Tiểu Thiên sao còn chưa ra ăn cơm.
- Một đứa thấy bị ngươi đá đít không còn mặt mũi nào gặp ai, chuẩn bị luyện võ nghệ phục thù, còn đứa nữa thì thời gian qua nghe người ta kể tới Nhiếp Ẩn nương tới tẩu hỏa nhập ma, hôm qua nghe nói Nhiếp Ẩn Nương gả cho một kẻ mặt rỗ thì rất bất bình, hai ngày qua không rời tú lâu.
- Vậy Lạc Lạc thì sao ạ, nàng ấy xưa nay không thích hòa thượng cơ mà.
- Ta đi bắt ma, sao nào, ta làm cái gì phải thông báo với ngươi à? Một giọng nữ lanh lảnh đanh đá từ ngoài cửa truyền vào:
Triệu Húc mừng rỡ đứng dậy, chỉ thấy một hồng y thiếu nữ đội mũ phủ kín mặt, tay cầm trường kiếm đứng ngoài nhà ăn, dù là hoàng hôn, váy áo đỏ rực như lửa, vô cùng bắt mắt, tuy bị khăn lụa che mặt, nhưng vẫn khiến hắn nhìn ngất ngây si dại.
Lục Khinh Doanh nổi giận vỗ bàn: - Ai cho phép con mặc thành như thế này, có biết Hồng Tuyến Nữ là tỳ thiếp không, con làm thế mất hết thể diện của cha con rồi đó.
Triệu Húc thấy Lạc Lạc không ngừng lùi lại, không dám đối diện với mẫu thân, vội nói vào: - Thẩm nương bớt giận, Lạc Lạc chỉ là nhất thời hồ đồ, nàng ấy biết sai rồi, sau này không ăn mặc như thế nữa.
Lạc Lạc không dám nổi giận với mẹ, nhưng không ngán Triệu Húc: - Không liên quan tới ngươi.
Cát Thu Yên bế Vân Chương đi tới: - Tỷ tỷ cần gì phải giận, phu quân là Đại tướng quân, khuê nữ là hiệp khách như Hồng Tuyến Nữ, Nhiếp Ẩn Nương chẳng phải là chuyện đẹp à?
- Câm mồm! Gia phong trong nhà đều bị ngươi làm hỏng, nữ nhi học cầm kỳ thi họa cùng đạo trị gia, lại đi học đao thương còn không phải do ngươi, năm xưa đáng lẽ ta không nên cho ngươi vào nhà...
Cát Thu Yên cười khổ: - Tỷ tỷ sao lại nói tới chuyện cũ?
Lục Khinh Doanh biết mình lỡ lời, bảo với Triệu Húc: - Thái tử tới thư phòng ở đi, nơi đó tương đối khô ráo.
Triệu Húc chắp tay: - Thẩm nương, vãn bối muốn ở Cửu Khúc các của Nhị thúc để ngắm nhìn Hoàng Hà, nghiên cứu con sông đó vì sao họa hại Đại Tống bao năm.
Lục Khinh Doanh thấy hắn đã quyết định liền sai nha hoàn đi thu dọn, Triệu Húc đi rồi, Lạc Lạc cũng mất tích.
Cát Thu Yên ghé tới tai Lục Khinh Doanh nói nhỏ: - Tỷ tỷ, Cửu Khúc các ở ngay bên tú lâu của Lạc Lạc.
Lục Khinh Doanh đoạt lấy Vân Chương bế vào lòng: - Sau này ngươi bớt tiếp xúc với chúng đi, Lạc Lạc học Hồng Tuyến Nữ, Thiên Thiên muốn thành Nhiếp Ẩn Nương, nếu Chương Nhi mà cũng bị ngươi làm hại thì cẩn thận gia pháp.
- Muội chỉ biết mấy chuyện sơn thần thủy quái lưu truyền giang hồ, bọn trẻ năn nỉ muội kể, không kể cái đó thì kể cái gì?
Lục Khinh Doanh đau đầu: - Ngươi có biết những câu chuyện ngươi kể đều là truyền thuyết trung Đường không? Nhiếp Ẩn Nương là khuê nữ của Ngụy Bác tiết độ sứ Nhiếp Phong, Hồng Tuyến Nữ là thị nữ Lộ Châu tiết độ sứ Tiết Tung, khi ấy cái loạn tiết độ sứ đã có mầm mống, thích khách, thuyết khách xuất hiện không dứt, cũng là lúc vương quyền đi xuống, vì vậy hoàng gia cực kỳ kỵ húy chuyện này.
- Nay phu quân nắm trong tay hai mươi vạn hùng binh, lại đều là quân tốt tinh nhuệ nhất của Đại Tống, đó là lực lượng có thể nghiêng trời lật biển.
- Ngươi kể cho đám Lạc Lạc những chuyện đó, chúng nó còn nhỏ tất nhiên bị mê hoặc, người hiểu chuyện thì nói đó là suy nghĩ trẻ con, người ác ý thì bảo nhà ta nuôi dưỡng thích khách. Hoàng đế trúng độc đã truyền khắp nơi, nhà ta không thể cố tình để người ta nắm thóp.
Cát Thu Yên sợ hãi: - Có loại chuyện này sao, thái tử, thái tử không thể nghi cho nhà ta được.
Lục Khinh Doanh đút cho Vân Chương một miếng dưa mật: - Thái tử nghi ngờ cả mẹ đẻ rồi, ngươi nghĩ nó bỏ qua cho nhà ta chắc, tí tuổi đầu đã bị Bàng Tịch dạy cho cái thói mưu mô âm trầm, loại ấu long này không biết tốt xấu, chỉ cần ngàng đường là nó hất tung, chẳng những đa nghi còn là loại vô tình.
- Hầu gia bất kể thế nào cũng theo Triệu gia đánh dẹp thiên hạ từ thời khai quốc, hiện giờ không có lỗi lớn, chẳng qua vô dụng một chút, vậy mà nó giết cả nhà không chút nương tình, thứ đế vương vô tình bạc nghĩa đó, Vân gia ta không hầu hạ.
- Giờ chỉ đợi phu quân bắc phạt đại thắng là nhà ta rời đi ngay, ngươi đừng có ôm bất kỳ ảo tưởng gì với cái quốc gia này.
Cát Thu Yên vội vàng nói: - Để muội đi cảnh cáo bọn nhỏ.
- Không cần, chúng không hiểu chuyện để lộ ra cái gì thì không hay, huống hổ phu quân nắm trọng binh trong tay, chỉ có hoàng gia phải lung lạc nhà ta, nhà ta không cần e sợ.
- Vậy thái tử tới nhà ta, tỷ tỷ cho rằng nó có ý đồ xấu.
- Không hẳn, nhưng thế nào cũng có ý tra xét.
- Lạc Lạc qua lại với nó, liệu có bị dụ dỗ điều gì?
Lục Khinh Doanh bĩu môi: - Ngươi cũng quá coi thường bao năm qua ta dạy dỗ Lạc Lạc rồi.
HẾT!
Trí Tuệ Đại Tống Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2