Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiết Dữ 2
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 998 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 689 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 11 - Chương 61: Vương Gia Cùng Đường
ân Tranh chẳng mấy chốc đã về tới Đậu Sa quan, hôm nay cả quan xem chừng sẽ mất ngủ rồi, những chiếc đèn bão sáng rực, tiếng người gọi nhau la hét huyên náo cả góc trời, bên cạnh Đậu Sa quan có Nãi Đầu sơn, một mặt địa thế dốc, nếu tích nước bên trên tạo thành lũ chảy vào quan sẽ rất phiền toái, nên mọi người tới mặt kia núi, khơi thông mấy con suối, chặt bớt cây cho nước chảy nhanh.
Phẩy tay bảo Lưu huyện lệnh không cần để ý tới mình, Vân Tranh đi một vòng xem xét tình hình, nhìn thấy Triệu Phu dẫn đầu đoàn người tiết lũ, mình toàn bùn đất còn cười ngốc nghếch thì thở dài: - Xong việc rồi thì đừng đứng ngây ra đó, ta không thưởng cho đâu, về nghỉ đi không lại cảm lạnh.
- Đại soái tới Thần Vệ quân có quát mắng Tín Vương ngay trước mặt không? Triệu Phu kích động nói: - Hắn là tên ngu xuẩn, mạt tướng chỉ muốn đích thân giết hắn.
- Tín vương tuy ngu xuẩn, nhưng kẻ gây sự trước chính là ngươi, ngươi không tôn trọng người ta lại mong người ta tôn trọng mình à, bị người ta đánh cho chúng là đáng đời, sau này làm việc không được tùy tiện như thế nữa. Vân Tranh đá cho hắn một phát: - Nhớ lời ta, nếu Vương Chiếu rơi vào tay ngươi, ngươi băm hắn được ra bao nhiêu mảnh thì băm bấy nhiêu mảnh, nếu không chết thế nào cũng không biết.
Triệu Phu ngơ ngác: - Vương Chiếu là huynh đệ không tệ, tác chiến dũng mãnh, năm xưa ở Hà Bắc mình mang bảy tám vết thương không chịu lui, là hảo hán trong quân.
- Ngươi thực sự là người hoàng tộc à? Vân Tranh dẫn ngựa vào dưới lán tránh mưa, hôm nay phải nói cho rõ ràng:
Triệu Phu kiêu ngạo vỗ ngực: - Mạt tướng là con cháu trực thế của thái tông, tổ thượng chính là Cung Tĩnh vương, bối phận nhỏ hơn bệ hạ hai bậc.
- Trong quân toàn là hán tử thô lỗ, mọi người có chuyện gì cũng bày hết ra mặt, ngươi mấy năm qua toàn tiếp xúc với loại người như vậy nên bản năng hoàng tộc của ngươi chắc thui chột rồi. Vân Tranh lần nữa thở dài:
- À, mạt tướng hiểu rồi, đại soái nói Vương Chiếu có vấn đề, Duyên Niên cũng nói thế, tên này lúc mạt tướng bị Tín vương kéo đi đánh, nếu có huynh đệ Kinh Tây quân nhất định sẽ ngăn cản, dù không giúp cướp người thì cũng cầu xin, Vương Chiếu chỉ bi phẫn nhìn huynh đệ mạt tướng chịu nhục, còn ngăn cản thân binh của mạt tướng, nói cái gì mà quân lệnh không thể làm trái. Triệu Phu thoáng cái hiểu ra: - Tên này không đủ nghĩa khí, tất nhiên mạt tướng sẽ tránh xa.
Vân Tranh cười lớn: - Có Duyên Niên bên cạnh, xem ra ngươi không cần bản soái lo, được rồi cho ngươi biết chuyện này, Tín vương mất tích rồi, không rõ bị giết hay là trốn, đợi mưa dừng tới quân doanh Bạch Vân Sơn, dẫn theo ít người tới Thần Vệ quân chọn người, chủ yếu chọn người xuất thân Tây quân và Vũ Thắng quân trước kia.
- Chọn xong thì lập tức tách bạch với Thần Vệ quân, nếu phát hiện có kẻ nào còn qua lại với Thần Vệ quân thì loại bỏ ngay.
Triệu Duyên Niên vừa tới nơi nghe tin Tín vương mất tích thì tái mặt, tiếp tục nghe đại soái căn dặn liền bình tĩnh lại, chuyện mình và Triệu Phu cần làm là thu phục Kiến Xương phủ, những thứ khác không cần để ý là tốt nhất.
Căn dặn xong, chuẩn bị về nhà, từ xa Lão Triệu hớt ha hớt hải chạy tới, thì thầm bên tai: - Tín vương chạy tới Đậu Sa trại, sợ run cầm cập, quỳ ở chính đường xin lão gia cứu mạng.
Vân Tranh thoáng sửng sốt rồi cười phá lên, chuyện này càng lúc càng thú vị, Tín vương không chạy về Thành Đô nương tựa Trương Phương Bình, mạo hiểm tới Đậu Sa trại, đám người này thật đúng là, nhất định muốn kéo lão tử vào vũng nước đục sao.
Triệu Phu và Triệu Duyên Niên tái mặt nhìn nhau, bọn họ hiểu chuyện này kỵ húy thế nào, còn chưa kịp nói gì thì Vân Tranh đã ra lệnh: - Bảo với phu nhân, mời Tín vương tới Đậu Sa quan ở đi, nếu còn chưa yên tâm thì tới soái phủ của ta!
….
Tín vương ngồi ở góc phòng, quấn tới mấy lớp chăn mà người vẫn run lên cầm cập, hợp thêm một ngụm rượu, thứ rượu này của Vân gia thật kinh khủng, như than vào cổ, nhưng mà hiệu quả rất rõ ràng, không lâu sau người ấm hơn, nói nhỏ với Lưu Như Ý: - Thế nào, thảm cảnh vừa rồi của ta Vân Tranh đã chứng kiến hết, liệu có thấy ta đáng thương không?
Lưu Như Ý đốt bếp than giữa phòng xong cũng kiếm một cái chăn quấn vào, tới bên giường ngồi xuống, lắc đầu: - Vương gia, không thể nào, loại đại tướng cầm quân giết người vô số như vậy, lòng dạ còn cứng hơn sắt đá, vướng gia có thê thảm hơn người ta cũng chẳng mủi lòng đâu.
- Ta cùng đường rồi, đám Triệu Phu muốn giết ta, Vương Chiếu cũng muốn giết ta, Trương Phương Bình hình như chẳng tử tế gì, chỉ có Vân Tranh tuy hung dữ một chút, cũng không coi bản vương ra gì là không có ý xấu, bản vương sống bao năm chẳng có tài cán gì hay ho, nhưng mà nhận ra được ai có ý đồ xấu với mình, ai không. Tín vương cười toét miệng, hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh thêm thảm của hắn ta: - Ta không về Đông Kinh nữa, ở lại làm khách khanh cho Vân gia được không, thân phận của ta hẳn là hữu dụng lắm, ta là nhi tử của tiên đế mà lại.
Lưu Như Ý cũng cười theo, dù gì có khóc cũng giải quyết được gì đâu: - Nếu người ta có ý định mưu quyền đoạt vị thì thân phận của ngài rất hữu dụng, nếu không sẽ là gánh nặng.
Ngoài hiên mưa tí tách rơi, đường đường thân vương giờ đây co ro như chó ở góc phòng, Tín vương có chút thương cảm, hắn vốn là người tương đối thông tuệ, từ nhỏ thuộc làu kinh sử, chỉ là mấy chục năm sống giam cầm, nơm nớp lo sợ bị hại, bị người ta khinh khi, khiến con người hắn hỏng rồi, lúc thì nhát gan chỉ muốn sống yên lành, lúc thì phẫn nộ bất chấp sự đời, thời gian lý trí bình thường không có nhiều: - Theo như sử sách thì kiêu hùng dám thay triều đổi đại không có mấy, đại đa số là lấy danh nghĩa trừ gian nịnh diệt hôn quân, thân phận của ta chính là cái cớ tốt nhất cho Vân Tranh. Nay ta tự dồn mình vào đường cùng, Vân Tranh chỉ cần bảo vệ ta cho tốt, mai này có khi dùng tới, nhưng ngươi nói xem, y một là không phong tỏa tin tức, hai là đường hoàng bố trí ta trong soái phủ của mình là sao?
Lưu Như Ý suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: - Nơi này an toàn nhất, bí mật nhất, xung quanh gần như toàn là thân tín của Vân Tranh, nghe nói quân đội lập nghiệp của y chính là thân binh doanh của y, người nơi này chắc chắn là bộ hạ hạch tâm nhất, thần không biết y nghĩ cái gì, loại người này không dễ dàng mà đoán được, nhưng ít nhất chúng ta ở đây có thể kê cao gối ngủ kỹ.
Tín vương chán chường thở dài: - Ài, ta biết, ta biết, ngươi không cần vòng vo an ủi ta, chúng ta tự dâng tới cửa mà Vân Tranh vẫn không chịu gặp, tương lai chắc không có chuyện gì cả. Hừ hừ, ả họ Tào khốn kiếp, bản vương chỉ muốn sống hết đời trong vương phủ mà không được, ôi giang sơn Triệu gia ta giờ phụ thuộc vào thằng nhóc năm tuổi, sau này hoàng lệnh phát ra không biết là từ cái miệng nào, là của Triệu gia hay Tào gia.
- Điện hạ kỳ thực là người có đại chí, chẳng qua sinh không gặp thời thôi, ngài đang phấn đấu vì giang sơn Triệu gia. So với việc hoàng đế chết rồi, quốc gia tan rã, quyền lực rơi vào tay người ngoài, không bằng tìm thế lực lớn dựa vào, đợi thiên thời tới, dựa vào thế lực đó, bay vọt lên trời. Lưu Như Ý vỗ về:
- Ngươi nói những lời đó, bản thân ngươi có tin không?
Hai người vừa là quân thần, vừa như chủ tớ, cũng là huynh đệ, Lưu Như Ý có gì cứ nói thẳng tuột: - Tin chứ ạ, chúng ta không tự lừa bản thân một chút thì làm sao mà sống được ạ?
Tín vương nghe thế lại cười ha hả: - Ừ phải, chúng ta đáng lẽ chết lâu rồi, giờ sống ngày nào hay ngày đó, tuyệt diệu, tuyệt diệu,
Trí Tuệ Đại Tống Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2