An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiết Dữ 2
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 998 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 689 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 8 - Chương 69: Trận Quyết Chiến (4)
hanh Nghị Kết Quỷ Chương mặt không có chút sắc thái biểu cảm nào, nhìn Hạt Dược chạy vào trong trận, vung đao chém bay đầu một tên võ sĩ Mạt Nhi Thủy Ba tộc, nhảy xuống ngựa, kéo Kết Bưu dậy, ném lên lưng ngựa, chỉ về phía ngọn núi bên phải: - Tới bên đó, chúng ta đột vây về phía Tiểu Lính Sơn.
Kết Bưu vừa xấu hổ vừa cảm động, hét lớn: - A Chương! Rồi bị chiến mã mang đi mất.
Quỷ Chương nghe thấy một câu "A Chương" này, khuôn mặt lạnh tanh xuất hiện một nụ cười, quả nhiên vẫn là huynh đệ của mình.
Cúi xuống nhặt một thanh chiến đao, thong thả bước trên chiến trường, như con sư tử bước giữa bầy dê, chỉ cần ở đâu có người Thanh Đường bị bao vây, là hắn tới giải vây, người Thanh Đường vốn đang bị áp đảo, không ngờ lại dần dần ổn định được thế trận, thậm chí còn dần hướng về phía có cờ soái của Vân Tranh phát động tấn công, mặc dù bị Lương Tiếp dẫn quân đánh lui, nhưng Lương Thiếp bị trúng một đao của Quỷ Chương chém vào vai trái, thân vệ liều mạng đưa về trận.
Một mình trấn áp ba cánh quân, Quỷ Chương cướp chiến mã của Lương Tiếp, dẫn quân rút lui, Lang Thản nổi điên chỉ huy đánh chặn, nhưng luận tới giáp chiến, quân Tống vẫn thua kém không chỉ một bậc, huống hồ đối diện với một người như Quỷ Chương, chẳng mấy chốc phía trận địa người Thanh Đường phát ra tiếng hô như biển gầm, sĩ khí càng lúc càng tăng mạnh.
- Mẹ nó hắn là chiến thần nhập thể hay sao, suýt nữa thì lão tử rơi vào tay hắn rồi.
Tất cả diễn ra ngay dưới vành mắt Vân Tranh, y đứng trên núi cao nhìn thấy toàn bộ, Thanh Nghị Kết Quỷ Chương gần như một mình xoay chuyển cục diện, lần đầu tiên y thấy mình phải đánh giá lại giá trị của mãnh tướng, trước nay Vân Tranh luôn cho rằng lên chiến trường thì mãnh tướng với tốt thí cũng chẳng có gì khác nhau.
Lang Thản đã sức cùng lực kiệt, người Thanh Đường tấn công bất chấp sống chết, vừa đẩy lùi được một đợt thì đợt khác đã nhào tới, hơn nữa xa xa còn thấy một đội khác đã bố trí xong thế trận, chuẩn bị xuất phát.
Thiên sương xa của Tôn Đại Chí bị tên bắn chi chít, tên tẩm mỡ dê, đang chảy rừng rực, làm Tiểu Lĩnh Sơn gần như không còn chỗ đứng chân nữa, mà lửa là uy hiếp lớn nhất của thuốc nổ, trận địa không chỉ một hai lần bị phát nổ nữa rồi, vì thế Lang Thản và Tôn Đại Chí liên tục phải lui về phía sau, cũng may Khương Triết tới kịp, nếu không bọn họ bỏ mạng toàn bộ ở đây không chừng. Không ngờ Khương Triết hạ lệnh rút hết quân lên núi cố thủ, mở đường cho người Thanh Đường rời đi.
Tôn Đại Chỉ mặt đầy máu nhìn kỵ binh Thanh Đường như dòng lũ sắt chảy qua trướt mặt, túm lấy giáp trụ Khương Triết: - Vì sao ngươi thả cho người Thanh Đường đi?
- Ha ha ha, may mà ngươi hỏi hỏi ta vì sao thả địch đi, không cho rằng ta là gian tế chém một phát, đúng là hảo huynh đệ, các ngươi vất vả rồi, nghỉ đi, xem bọn ta chiến đấu là được.
Tôn Đại Chí nhổ phẹt một bãi nước bọt, thư sinh năm nào giờ cũng nhỏ nước bọt như ai rồi: - Còn đánh cái rắn, chúng chạy rồi, nếu là người khác ta đã cho một đao vào cổ, Lão Khương, ngươi không nói được lý do ra, chúng ta không còn là huynh đệ nữa, đây là chuyện lớn, không phải loại chuyện ngươi ngủ với lão bà của ta mà có thể tha thứ.
Khương Triết tung cước đá Tôn Đại Chí một cái: - Con bà nó, ai ngủ với lão bà của ngươi, lão tử vất vả ở Ưng sào nuôi con cho các ngươi, còn trông chừng lão bà của các ngươi không đi vụng trộm với người khác, nói mau, thứ không kiếp nào làm hỏng thanh danh của lão tử?
- Nhi tử của ta viết thư gọi ta là phụ thân đại nhân, nhưng lại gọi ngươi là cha, chẳng lẽ không phải chứng cứ, không phải mình ta, cho ngươi biết, các huynh đệ đều đợi trận này đánh xong sẽ thẩm vấn ngươi, ngươi tự cầu phúc đo. Giờ nói lý do mau, Thanh Nghị Kết Quỷ Chương là thứ đại hại, xem chừng còn hơn Đồng Chiên nữa...
Khương Triết hừ một tiếng: - Bộ hạ của ngươi thương vong tới bốn thành rồi, nếu còn đánh tiếp, chúng ta lấy gì khống chế Hà Hoàng, chúng ta sẽ còn phải trấn thủ ở nơi này trong một thời gian dài đấy.
Lang Thản trấn tĩnh nghe hết lý do mới nhíu mày nói: - Có Thanh Nghị Kết Quỷ Chương, chúng ta càng không thể khống chế nơi này, không bằng bây giờ giết chết hắn, trả giá lớn một chút còn hơn.
- Còn ba vạn người Tây Hạ nữa, chúng ta không giữ lại binh lực, các ngươi ngủ yên ổn được không, Vân soái chia mục trường cho người Tây Hạ, bọn họ giúp chúng ta đánh trận cũng là giúp bản thân, trên thảo nguyên tranh đoạt mục trường còn thảm khốc hơn là chiến tranh diệt quốc.
- Giết một người không nhất định phải thông qua chiến trường, tên Hạt Dược kia mới là người muốn Thanh Nghị Kết Quỷ Chương chết nhất. Khương Triết nói tới đó hạ thấp giọng xuống: - Các ngươi có viết lúc nãy đại soái nói với ta cái gì không, muốn ta tha chết cho Thanh Nghị Kết Quỷ Chương, con bà nó, thiếu chút nữa bị người ta giết mất...
Lang Thản và Tôn Đại Chí bấy giờ mới yên tĩnh lại, nhìn người Thanh Đường xông pha mưa tên đạn lửa cướp đường bỏ chạy, người Thanh Đường đã phá được phòng tuyến, tất nhiên sẽ không tử chiến với quân Tống nữa.
Chuyện đã tới nước này, Lang Thản và Tôn Đại Chí không đi truy cản nữa, một mặt cùng cố trận địa, một mặt dùng các loại vũ khí tầm xa tấn công, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Kết Bưu đã băng bó xong, thấy tộc nhân đã đi gần hết, nói với Quỷ Chương: - A Chương, ngươi đi đi, để ta chặn truy binh, nếu như ta chết, hãy nói với mọi người, Kết Bưu ta chưa bao giờ phản bội Thanh Đường, xin đừng đặt đuôi hồ ly lên mộ ta.
Thanh Nghị Kết Quỷ Chương nhìn về phía Tiểu Lĩnh sơn, nói đó có chấm đen cô độc treo giữa không trung: - Ngươi đi đi, ngươi phạm sai lầm, phải chính ngươi đi xin lỗi mọi người, đừng dùng cái chết né tránh.
- Còn ngươi, bao giờ mới đi?
Giọng Quỷ Chương nghèn nghẹn: - Ta đi đón A Chiên về nhà, thủ lĩnh người Thanh Đường không thể bị người ta treo lên trên cột như dã cẩu được.
Kết Bưu cuống lên: - Ngươi không thể đi, bọn chúng đối xử với thủ lĩnh như thế là muốn ép ngươi tới cứu.
- Vân Tranh nợ ta một mạng, ta không chết đâu.
- Vân Tranh là tên tiểu nhân vô sỉ, y sẽ không giữ lời đâu, y sẽ giết ngươi, người Thanh Đường sau này sẽ sinh tồn vô cùng gian nan. A Chương, A Chiên đã chết rồi, ngươi là hi vọng của Thanh Đường, không thể đi! Chúng ta chỉ cần về thành Thanh Đường là chưa tính thua hoàn toàn.
Quỷ Chương nhắm mắt ra lệnh: - Đưa Kết Bưu đi, vượt qua Đại Lĩnh sơn không được do dự, trở về Thanh Đường thành, nếu như có quân Tống truy kích thì tới bên Đại hồ, ở dó dưỡng sức rồi đánh lại.
Đám thân vệ kẹp Kết Bưu la hét đưa đi, Quỷ Chương cởi chiến giáp nát bét, thân trần cầm hai thanh trường đao, miệng ngậm một thanh, lưng đeo chùy, sau đó thúc chiến mã phóng về phía Vân Tranh.
Hắn không muốn sống nữa rồi, thân nhân hảo hữu đã chết, huynh đệ phản bội, cho dù quân Tống không tiếp tục truy sát, những bộ tộc trên cao nguyên cũng sẽ tấn công Thanh Đường.
Tâm trạng xấu sẽ lan truyền, Vân Tranh nghe chiến báo nói Quỷ Chương một mình một ngựa đánh về phía mình, cảm giác như nghe tin chủ nợ tới nhà, phản ứng đầu tiên của Vân Tranh là định chạy.
Nỗ lực rất lâu mới quyết định mình không thể chạy, phải đối diện với hắn.
Có điều Hầu Tử tự cho là thông minh, thấy lão gia bất an, nghĩ rằng sợ, cho nên sai người mang tới mười mấy nỏ tám trâu, vài chục máy ném đá cỡ nhỏ, cùng một trăm nỏ thủ, một trăm thương thủ, một trăm đao thuẫn thủ, mình và Hàm Ngưu đứng bên cạnh cổ vũ lão gia, thế trận này dù tiên xuống cũng bị đánh thành bã.
Quỷ Chương không kiếm được đối thủ, vì quân Tống cứ thấy hắn tới là chạy hết, đại soái đã ra lệnh không làm tổn hại người này, cho nên hắn tả xung hữu đột trong quân Tống như chỗ không người.
Nhìn quân Tống bị mình xua chạy như vịt, Quỷ Chương chẳng những không vui mà còn tức giận, nhổ trường đao trong miệng ra, cắm đao xuống đất, rút chùy gõ choang vào nhau: - Vân Tranh, có gan thì giết cả lão tử đi.
Hầu Tử từ xa chạy tới, hét lớn: - Ngươi đi đi, lão gia nhà ta nợ ngươi một mạng, lần sau gặp sẽ không dung tình.
Trí Tuệ Đại Tống Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2