Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Tử Lê
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 7
Cập nhật: 2016-06-02 00:12:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ường những ngày chuẩn bị trở về (hay chính sự chuẩn bị) đã trả Ch. lại cho tôi; cùng lúc mang Layna đi tới một chân trời khác. Một phía nào, không có tôi. Một nơi chốn không có ngay trong tưởng tượng tôi.
Mùa đông. Khi những thùng sách đã nộp hết cho nhà trường, căn phòng tôi ở bỗng rộng thênh, như nó đã tự sinh nở lớn hai, ba lần hơn diện tích cũ. Hai chiếc valise, một túi sách đã nằm yên trong closet. Tôi đã kín đáo ngỏ lời cảm ơn và, chia tay cô Mỹ đen dọn phòng cho tôi mỗi tuần một lần, vào sáng Thứ Hai. Tôi đã trao tận tay cô, bao thư có tờ giấy mười đồng, trích từ tiền học bổng tháng cuối cùng của tôi, lãnh ở phòng tài chính trong căn cứ.
Nhưng với Layna, thì, tuyệt nhiên, tôi cho Layna thấy tôi vẫn nấn nuối nơi chốn này. Tựa phút chót, mọi sự có thể đảo ngược. Tựa nơi những giờ khắc cuối, khi phải quyết định ở lại, để còn sống; trở về, để nhận lãnh cái chết vô lối, tôi sẽ ở lại. Tôi sẽ chọn sự sống. Đương nhiên.
Tôi hiểu, bất cứ ai, kẻ nào cũng sẽ chọn đường sống, huống chi tôi. Tôi còn tha thiết, còn thèm khát đời sống mạnh mẽ, quyết liệt biết bao! Tất cả ý nghĩa đời sống tôi, nằm nơi dòng tóc, đôi mắt, trái tim trong thân thể ốm o và, quá đỗi yếu đuối, thất lạc của người con gái ở quê nhà.
Tôi vẫn cho Layna thấy, vào phút chót, rất có thể tôi sẽ xách valise về nhà nàng.
Tôi không có ý muốn lường gạt Layna. Tôi càng không hề nghĩ ra cái màn kịch khó đóng này. Chẳng qua, đó là ý kiến của mẹ Layna. Bà bảo, nếu tôi phải ra đi, hãy đi. Nếu tôi không thể có chung với gia đình, một cái Christmas Eve, thì, đó là điều bà rất tiếc. Như bà từng tiếc cho Christ, cho mọi người trong gia đình, phải trải qua ba cái Christmas Eve liên tiếp không có Christ...
"Nhưng với Layna, lại khác. Dù hai người chưa có gì với nhau..., như tôi tin, thì chúng ta cũng vẫn nghĩ tới nó. Hãy tội nghiệp nó", bà nói.
"Đành rằng mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi nhẹ nhàng thôi. Không sao hết. Nhưng ít nhất, khi câu chuyện xẩy ra, tôi biết, sức chịu đựng của nó, sẽ ngắn, nhỏ hơn chiều cao và sức nặng của nó, nhiều lần đấy, Phong à," bà nói tiếp.
Cuối năm. Khi rừng phong đã trút xong những mảnh áo cuối còn xót lại, khi thời tiết đã tự ướp nó trong mầu sắc và, âm thanh của mùa Giáng sinh; và Tết đã bước âm chân vào ngưỡng cửa các ngôi nhà, buổi tối, lúc vói tay tắt ngọn đèn trên chiếc end table, nhìn lại thân thể Layna ướt tươm hoan lạc, tôi thấy nước mắt tôi (nước mắt ai?) hoen, ứa. Có điều gì tựa ruột đứt, gan sôi. Có điều gì, tựa niềm quyến luyến / nỗi sợ hãi mất mát/ lãng quên/ phản bội làm tôi đau thắt ngang lưng.
Bao lần mấp mé trên miệng vực xúc động trước giờ chia ly, tôi suýt buột miệng thú nhận với Layna, đây là lần gặp chót. Bao lần tôi muốn buông xả, muốn tự phóng thích tôi khỏi cố gắng nín giữ cho riêng mình niềm bí mật xóc óc. Tôi biết, xúc động sẽ không để tôi nói hết câu. Chỉ cần mở miệng thôi, lập tức, tôi sẽ òa khóc. Tôi biết, ngợp chìm dưới những cơn sóng xúc động, tôi là đứa trẻ mau nước mắt. Tôi hiểu, tôi mau nước mắt hơn đàn bà nữa. Thì đã sao? Phải rồi, đã sao chứ?
Không ai nghĩ rằng tôi thèm được khóc thỏa thê, luôn cả Layna! Nhưng hình ảnh Christ hiện ra, im, xững. Đôi lúc trong tôi, bồng bột ham muốn được có cùng lúc Layna và, Ch. Trong tôi, đôi lúc, bồng bột câu Hỏi: hay ở lại? Ở lại? Ở lại. Ở lại. Tại sao không? Tại sao không?
Tiếng nói thầm thì ẩn nấp đâu đó trong tôi bỗng lớn cao, bỗng khổng lồ, như những thân cổ thụ. Những cây phong trầm trọng, uy nghiêm (khiến tôi phải hết sức cố, rán ngẩng đầu mới trông thấy ngọn,) vây quanh tôi. Chúng cúi xuống, ném tiếng gào thét lên tôi. Tôi thấy tôi nhỏ bé như chiếc lá đã mục, còn bị chân ai lãnh đạm dẫm lên, giữa lúc gió trên cao, toa rập với rừng, tạo thành những cơn động đất, dữ.
Ở lại. Ở lại. Tại sao không? Tại sao không? Tôi như mụn tuyết chao đảo, chóng mặt bởi tiếng gió đan qua lại, hú giữa những rặng cây, kết thành chiếc lưới âm vang, khít rịt.
Cảm giác chóng mặt này, ở với tôi, không chỉ lúc tiễn Layna về; mà tới khi leo lên chiếc xe của trường, đến đưa tôi ra bến xe Greyhound, lúc năm giờ sáng. Xe ra khỏi cổng trường, ngoái cổ nhìn lần cuối tên ngôi trường khắc sâu nơi tấm bảng đồng lớn, tôi nói Adieu!
Adieu, tôi không biết mình nói với ngôi trường, với Layna (lúc này đang ngủ say với chương trình đã sắp xếp xong cho buổi chiều mai gặp lại.) Hay, tôi nói với những người khổng lồ, những thân phong cổ thụ (mà, nhiều lần tôi phải hết sức cố, rán mới trông thấy ngọn).
Trên Những Vòng Gai Gió Trên Những Vòng Gai Gió - Du Tử Lê