Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nhi Nho
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 36095 / 68
Cập nhật: 2016-01-29 21:55:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
rận bóng chia làm hai phe. Thuyên, Thuận, Bên và nhóc tì giữa gôn đại tài trên sân cỏ Yên cao su. Bên kia đó Đực cổ, Quang, Ngôn sạo và Mầu. Cóc có ai làm trọng tài. Mấy ngày trước Thuận đã đi đốn hai cây dẹt trong vác về hì hục đào lỗ chôn làm hai cây trụ. Con nhà Thuyên từ hôm đụng độ với Bình sứt đã về phe với Đực cổ, nó "ẵm" chức quân sư quạt mo của Xóm Lưới nói riêng và của Phú Hòa nói chung. Thuyên căm Bình sứt đã bắn đuổi con chim cu khi con chim sắp vào bẫy của ông Tám Trác. Thuyên tan vỡ ước mơ. Nó tưởng như không bao giờ con chim ấy sẽ thong dong "gù gù" trong chiếc lồng tre đan xinh xinh của nó. Con chim đã bị bắn, đã bay và không trở lại vườn. Ngày nào Thuyên cũng trông ngóng, buổi trưa nào Thuyên cũng ngồi dõi tai lắng nghe theo cơn gió xem có tiếng chim cu nào gáy trong vườn dừa đưa về hay không. Nghe con chim nào gáy nó cũng vẫn ngỡ con chim hôm đó. Con chim mơ ước. Ngày nào ông Tám Trác cũng gác vài con đi ngang nhà gọi Thuyên ra cho, nhưng Thuyên không thích, nó chỉ thích con chim gáy hùng dũng buổi trưa nào. Nỗi tuyệt vọng của con chim lắng xuống tâm hồn Thuyên bao nhiêu thì nổi câm hận Bình sứt và bọn nhóc Phú Mỹ tăng lên bấy nhiêu. Thuyên nhất định quyết bằng mọi cách phải hài được tội của Bình sứt trước mặt bọn Phú Mỹ và bắt nó phải xin lỗi ông Tám, nếu có thể bắt đền nó… con chim mơ ước đó. Bọn nhóc Phú Hoà cũng đồng ý bắt Bình sứt sửa cái môi… sứt của nó lại. Thế Bình sứt trốn biệt luôn, không dám chường mặt ra Phú Hòa và a lê hấp bị bọn Bình sứt tóm cổ trói vào cây sao khô trong nghĩa địa chia ranh giới hai làng. Yên cao su đã bị trói một ngày. Bình sứt lại bắt đứng trên ổ kiến lửa cắn hai bàn chân con nhà yên sưng vù. Do đó trận đấu bóng giao hữu với tụi lớp nhất A mất đi đôi tay… cao su trong khuôn thành. Lớp nhất B có Thuyên ôm gọn 3 trái. Trăm mối đổ làm một sợi dây câm thù của Bình sứt căng thẳng đết tột độ. Và tối ny, khi trăng mười lăm vừa lên, trận chiến giữa Phú Hoà và Phú Mỹ bùng nổ vì khi chiều bọn nhóc Phú Mỹ đã có "người đưa lá thư tuyên chiến".-Ê thuyên bên mày "sẹc via" banh chứ? Thuyên giựt mình. Nhớ ra mình đang… đấu bóng chuyền với Đực cổ. Và trái banh đang ở trong tay con nhà Yên. Thuyên hô: -"Sẹc via" đi Yên! Con nhà Yên mệt mỏi nói: -Tao cóc chơi nữa. Tao đang lo. Thuận đứng bên lưới cười: -Lo gì? -Lo gì?
- Lo đem nay. Thuyên dậm chân trên cát mấy cái:
- Tao cũng đang lo đây. Đực cổ hỏi:
- Tụi bây vừa ăn tao ngon lành phải cho tao gỡ chứ.
- Cóc chơi nữa. Đực cổ phản đối:
- Không được. Cho tao gỡ. Không ta… ức. Thuận hỏi:
- Mày không nhớ đêm nay hay sao?
- Chưa.
- Vậy thì mình phải chuẩn bị.
- Có gì đâu mà chuẩn bị.
- Đạn. Đêm nay hết thì chết. Đực cổ, Quang, Ngôn xạo, Mầu… đều hết hồn. Bây giờ tụi nó mới nghỉ ra chuyện này. Cả bọn bao vây lấy Yên. Yên ném trái bóng xuống đất:
- Nghỉ chơi nhé! Đực cổ gật đầu lia lịa:
- Đồng ý. Thuyên nói:
- Bây giờ mình lên cả trên kia, tao nói chuyện. Ngôn xạo le lưỡi:
- Hách gớm.
- Tao là quân sư. Đực cổ chớp mắt:
- Tao là sếp.
- Quân sư với sếp… ngang nhau.
- Ưøa, thì ngang nhưng tao… chỉ huy. Ngôn xạo xỏ ngọt:
- Mày chỉ huy tụi tao sẽ… gãy ống điếu với bọn thằng Hậu!
- Mày chê tao đấy phải không? Thuyên lườm:
- Tụi bây ồn quá. Cấm đứa nào cãi nhau. Cãi nhau tao không thèm làm quân sư nữa. Biết Thuyên ưa giận lẫy, Quang đổ nước đường:
- Phú Hoà thiếu mày là thiếu… tât cả. Ngôn xạo về hùa:
- Mày là… mặt trời biết không? Đực cổ cải ngay:
- Nó là mặt trời… nhỏ, còn tao mới là mặt trời lớn.
Yên cao su ngỡ đang… bắt banh trên sân cỏ:
- Hai mặt trời bị tao… bắt dính trong gôn. Thuyên phạng vào chân Yên:
- Mày nhớ cái ổ kiến lửa trong nghĩa địa và một ngày nhịn đói. Yên đá vào không khí:
- Tao sẽ bắt Bình sứt chữa bịnh đau mắt cho nó.
- Chữa cách nào?
- Cho kiến vàng "tè" vào mắt. Nước đái kiến vàng chu lòm sẽ làm mắt nó sáng như đèn pha xe hơi.
- Mày cũng nên sửa dùm cái môi sứt của nó. Yên cười khoái trá:
- Yên chí. Lấy… kềm kéo môi nó qua bên kia cho đồng nhé? Ngôn xạo thấy đúng là nghề của mình liền ba hoa:
- Mày biết hô hấp nhân tạo không?
- Là cái gì?
- Làm hô hấp nhân tạo để cứu người chết đuối đó. Mình làm hô hấp nhân tạo để… cứu cái môi của nó. Cá bọn phá lên cười. Mỗi đứa lọc cọc leo lên thang lầu. Cái nền ngôi nhà lầu của Thuận cao khỏi đầu chúng. Những bức tường đổ càng làm cho không khí trong căn nhà mênh mông thêm. Và những hàng cột cháy xém tạo ra cái âm u ma quái. Tiếng cười của bọn nhoc va vào tường dội lại như có ai nói theo. Ngô xạo biết là đang giữa buổi chiều nhưng cũng… sợ ma. Nó lắp bắp hỏi:
- Nhà mày có ma không Thuận? Thuận trộ:
- Nhiều lắm.
- Mày thấy? Tao thấy hoài mỗi đêm, con ma cụt đầu mày ạ. Nó đánh đu trên những hàng cột cháy đen thui.
- Mày không sợ sao?
- Không. Tao bắt ấn nên không biết sợ. Ngôn xạo hỏi tới, cả bọn cũng nhấp nhỏi, chỉ có Thuyên đứng cười.
- Bắt ấn là làm sao? Thuận trổ tài phịa:
- Này nhé. Khi đi đêm nếu mày sợ ma nhát thì lấy ngón tay cái bấm vào đốt cuối ngón đeo nhẫn và nắm bàn tay lại. Ma nó chạy dài.
- Thật hả Thuận?
- Thật chứ. Con ma ngôi nhà lầu nó sợ tao một cửa. Thuận phịa chuyện veo veo, lại không cười, cả bọn phục lăn. Và mỗi đứa đều đòi Thuận dạy cách bấm ấn, đêm nay núp trong bóng tối khỏi… sợ ma. Thuyên trịnh trọng:
- Hết chuyện ma chưa. Ngôn xạo tay bắt ấn theo lối Thuyên vừa chỉ, ngó Thuyên cười:
- Hết rồi. Eo ôi, bây giờ tao mong cho con ma nó hiện ra. Tao sẽ nã đạn vào ngực nó. Cóc sợ. Thuyên kêu cả bọn ngỗi xuống nền gạch. Nó trịnh trọng:
- Bây giờ bàn kế hoạch để đối phó với bọ Phú Mỹ. Ngôn xạo nằm ngữa ra trên gạch bông kiểu xưa. Ní hít hà:
- Mát quá mày ạ. Buổi trưa mà được nằm ngủ ở đây thì còn gì sướng bằng. Thuyên đá vào chân Ngôn xạo:
- Ngồi dậy mày.
- Thì tụi bây nói tao… nằm tao nghe. Đực cổ liếm mép:
- Bộ mày sếp hả? Ngôn xạo đành ngồi dậy, tay nó còn tiếc mấy viên gạch bông hoa hoè hoa sói trông đến đẹp mắt nên cứ vẽ vòng vòng theo viên gạch nào có cái hoa hình mũi cây giao, Đực cổ lên mặt sếp:
- Rồi nói đi Thuyên. Thuyên hỏi:
- Mình có mấy đứa nhỉ?
- Để tao đếm. Thuyên, Thuận, Ngôn xạo, Yên cao su, Bên, Quang, Mầu dừa. Bảy thằng.
- Sao lại bảy.
- Có bảy thôi.
- Còn mày bỏ cho chó nó gặm à? Đực cổ cự nự:
- Tao quên chút vậy cũng xỏ.
- Mày nặng thấy mồ, xỏ mày kéo chứ khiêng cóc nổi. Thuyên nạc bọn nhóc:
- Tụi bây im đi. Mỗi chút mỗi cãi nhau thì bọn Phú Mỹ nó làm thịt cho đó! Thuận ra oai:
- Tao là nguyên soái. Đứa nào lia lịa cái mồm, tao "soái" cho một cái bỏ ăn… kẹo bà tư.
- Ai cho mày cái chưc đó? Thuyên cười ruồi:
- Tao cho thằng Thuận đáng làm nguyên soái lắm. Đực cổ về hùa:
- Ưøa, tao cũng bằng lòng. Ngôn xạo hỏi: Còn tao thì làm chức gì?
- Mày làm chức… Ngôn xạo, hách ba chê. Bên bây giờ mới chịu lên tiếng:
- Mình có 8 đứa. Tụi nó đông hơn. Tao lo quá. Thuyên cười:
- Cóc lo. Tao thấy 8 đứa là lý tưởng lắm rồi. mình sẽ chơi theo lối… du kích. Đêm tối mà đánh… du kích thì khỏi nói. Sướng không tả. Thuận gần đầu:
- Tao đồng ý. Chỉ có cách đó mới tóm được bọn Phú Mỹ. Đực cổ thắc mắc:
- Du kích là… làm sao? Thuyên giải thích:
- Du kích là lấy ít đánh đông, khi thì núp khi thì ra mặt?
- Tao cóc chụi núp. Mình dư sức đánh tụi nó. Núp hèn lắm.
- Mày không chịu núp thì… mất chỗ đội nón. Đêm nay nó sẽ nã đạn như rào. Mày không chịu hèn thì nhảy ra mà hứng. Đực cổ… lo lắng:
- Aáy. Đó là cái tao đang lo. Bây giờ mày chịu đánh… du kích không? Đực cổ gật đầu:
- Chịu.
- Chịu hèn không?
- Phải hèn!
- Vậy mày mới làm sếp được. Hèn một phút rồi làm anh hùng suốt mùa hè nó mới oai. Đực cổ chớp mắt:
- Tao sẽ làm Đinh Bộ Lĩnh.
- Đinh Bộ Lĩnh bắn súng nước hả?
- Đinh Bộ Lĩnh cầm cờ bông lau. Tao khoái chôn cái đuôi trâu cho " chú" tao giựt té ngửa.
- Mày khoài cỡi rồng qua sông khi bị "chú" mày rượt không?
- Khoái ba chê. Thuyên gườm:
- Tụi bây nói chuyện lạc đường không.
- Thì nói vào đường đi. Đực cổ nghiêm trọng:
- Tao đồng ý.
- Đồn ý cái gì.
- Đồng ý đánh… du kích. Thuyên liếm mép:
- Vậy bây giờ tới chuyện đạn. Phải cấp tốc vò đạn ngay mới kịp.
- Chiều rồi phơi làm sao khô? Thuyên lạc quan:
- Cái lò sấy dừa của thằng Thuận. Mười lăm phút là xong. Bọn nhóc vỗ tay.
- Mày có kế tuyệt diệu.
- Bây giờ Ngôn xạo với Yên cao su đi móc bùn mang về chúng ta sẽ dốc toàn lực… vò đạn. Phải có ít nhất là năm trăm đạn mới thanh toán tụi Phú Mỹ được. Yên cao su và Ngôn xạo đứng lên. Ngôn xạo gật đầu:
- Tao muốn hỏi.
- Hỏi đi!
- Rồi tao với thằng Yên khi về có phải… vò đạn không?
- Vẫn phải làm như thường.
- Vậy tao… lỗ.
- Cóc có lỗi lời gì hết, tao phân công là làm. Từ bây giờ đứa nào còn cự nự tao có quyền "tẩn". Bằng mọi cách mình phải thắng Phú Mỹ và bắt cho được Bình sứt. Yên và ngôn… hết thắc mắc, chạy vụt đi. Một chút đem hai tảng bùn về ném phịch xuống đất. Ngôn xạo thở dài nói:
- Đó, tha hồ mà vò. Bọn nhóc đứa ngắc bùn, đứa vò vèo vèo, viên bùn để vào lòng bày tay vò hai ba cái đã thành viên đạn tròn quay. Thuyên ngó Thuận cười:
- Mình phải nhờ vả máy bà cô mày ạ!
- Mấy bà cô cóc biết vò đạn, chỉ biết đánh chuyền thôi.
- Nhờ mấy bà cô mang đạn xuống nhà sấy.
- Được, để tao đi kêu. Thuận chay biến đi một lúc chạy trở lên thở hồng hộc:
- Mấy bà cô khó quá mày ạ. Tao năng nỉ đến khô cổ.
- Rồi kết quả ra sao?
- Mấy bả đang suy nghĩ.
- Mày phải kích động lòng… yêu nước Phú Hoà của mấy bà cô mới được.
- Tao bắt Dung Hạnh làm… Trưng Trắc, con nhà trung mõm chuột là Trưng Nhị. Hai con nhỏ phồng mũi. Thuyên đánh bép vào đùi, viên đạn đang vò… bẹp đi. Thuyên cười:
- Thế cho con Trâm làm Triệu Aåu đi, con Thảo làm Bùi Thị Xuân. Đực cổ phản đồi:
- Trưng Trắc không đánh bằng Đinh Bộ Lĩnh.
- Thì mày là Đinh Bộ Lĩnh. Ai dành mà lo. Bọn nhóc nhao nhao đòi làm… anh hùng. Thuyên phải tuyên bố:
- Tụi mình đều là… anh hùng cứu nước hết. Bọn nhóc khoái chí vỗ tay ầm lên. Thuận lại chạy đi kêu gọi mấy bà cô. Một lúc
Dung Hạnh dẫn đầu bọn kẹp tóc, tay xách mỗi người mỗi cái sàng đi lên. Bọn nhóc càng vỗ tay dữ dội:
- Hoan hô… Trưng Trắc.
- Hoan hô… Trưng Nhị.
- Hoan hô… Triệu Ẩu.
- Hoan hô… Bùi Thị Xuân. Ngôn xạo hét lớn:
- Hoan hô… chúng ta. Cả bọn cười ầm. Thuyên háy mắt ngón Dung Hạnh:
- Hoà nhé. Đế lo "bắt" Bình sứt. Dung Hạnh bèn cười. Thuận cũng bắt trước Thuyên:
- Mình cũng hoà luôn Trang nhé. Trang lườm:
- Hoà hôm nay thôi. Ngày mai lại tiếp tục giận!
- Eo ôi giận hoài! Bọn nhóc sắp đạn vào sàng cho mỗi bà cô đem xuống nhà sấy, thêm bọn kẹp tóc vào phụ việc, bọn húi cua hăng hái vò đạn như chớp. Một lúc sau bọn nhóc đã có ngót khoảng năm trăm viên đạn trong lò sấy. Bên lại còn khéo léo làm thêm vài chục viên đạn… lửa. Thuyên khen dối:
- Mày cừ lắm. Có thứ này mình mới… cướp tinh thần nó được. Đạn lửa của bọn nhóc là viên đạn bùn thường có gắn thêm một nhúm sơ dừa. Viên đạn được bắn lên không trung sẽ rực đỏ kéo thành một đường lửa ngang trời, Đực cổ lại đề nghị gắn thêm một mảnh chai vào đạn để bắn ghim vào gốc dừa "trộ" bọn Phú Mỹ. Thuyên không chịu. Vì Thuyên không dám tin vào tài bắn ná thun của bồ nhà Đực cổ. Rủi bắn trúng bọn Phú Mỹ chỉ có nước đi ở tù. Ngôn xạo lo lắng hỏi:
- Rủi tụi nó bắng vào đầu mình thì sao?
- Phải giao hẹn chứ!
- Giao hẹn làm sao?
- Giao hẹn không được bắn… vào đầu. Chỉ cho bắn từ ngực trở xuống chân thôi. Ngôn xạo phải đối:
- Không được. Bắn chân thôi. Bắn ngực rủi nó bể tim thì sao. Tao yêu trái tim tao lắm.
- Bắn chân rủi nó… què thì sao. Chân tao để leo cây. Đực cổ lên giọng:
- Cóc ngán. Bắn từ trên đầu xuống dưới chân. Bắn tuốt tuột, thế mới hồi hộp. Trang đổ nước đường cho xếp Đực cổ:
- phải rồi, như thế mới anh hùng. Đực cổ khoái chí ba hoa:
- Tao sẽ khện chân thằng Côn lấy cái ống quyển của nó làm ống xì đồng cho con nhà
Thuận thổi chim. Ngôn xạo cũng không kém:
- Tao sẽ sửa cánh tay của Nhung cán vá. Tôi nghiệp nó mày ạ. Yên cao su nhớ mối thù bị kiến lửa cắn:
- Tao sẽ cho kiến vàng tè vào mắt Bình sứt cho mắt nó sáng như đèn pha xe hơi. Dung Hạnh lấy tay chặn ngực:
- Eo ôi, rủi con nhà Bình sứt mù thì sao?
- Mù thì cho nó đi bán… bàn chải. Hạnh lên tỉnh bao giờ chưa? Đực cổ biết Dung Hạnh căm mình ghê lắm. Tự nhiên nó muốn Bình sứt bắt nó trói trên ổ kiến lửa để kêu gọi lòng thương của Dung Hạnh. Đực cổ gạ Yên:
- Cái ổ kiến lửa có to không mày?
- Chi vậy?
- Tao muốn cho kiến lửa cắn!
- Mày chịu không nổi đâu.
- Nổi. Yên háy mắt cười:
- Tao biết "tịm" mày rồi. đực cổ… mắc cỡ. Nó bắn rẹt một viên đạn lên cây xoan Tây. Thuyên kêu Thuận xem đạn đã đỏ chưa. Thuận dòm vào sấy gật đầu. Bọn nhóc cào đạn ra đất. Chờ cho nguội rồi chi ra từng đứa. Thuyên nói:
- Đứa nào bắn tầm bậy hết đạn bị tụi nó thịt thì ráng chịu. Chỉ có bao nhiêu đó. Bên bắn thử một viên vào gốc dừa. Viên đạn va đến cốp một cái nghe đến ê răng. Bên cười:
- Đạn sấy lò chắc hơn phơi nắng. Như thế này thằng bình Sứt lãnh một viên chỉ có nước… què. Cả bọn hứng chí thi nhau nhả đạn lốp cốp. Thuyên ra lịnh;
- Đứa nào bắn nữa ông… lấy đạn lại.
- Chưa. Yên trộ:
- Ở tỉnh có nhiều người mù đi bán bàn chải tội nghiệp lắm.
- Thế nếu Bình sứt mù Yên có tội nghiệp không? Được Dung Hạnh kêu bằng "Yên". Yên bèn quên phức mình là Yên cao su. Nó nao nao trong lòng:
- Không thể tội nghiệp Bình sứt được. Nó đã cho Yên đừng cả ngày trên ổ kiến lửa trong nghĩa địa.
- Thế Yên có bị sưng chân không? Yên được dịp để nhõng nhẽo:
- Eo ôi, hai chân Yên sưng vù lên, nằm mấy ngày không đi được. Thuyên ngó Thuận bụm miệng cười. Xép Đực cổ chịu phép… quân sư. Nó đeo ná
thun vào cổ buồi thiu. Nguyên soái Thuận trổ tài gạ gẫm bọn con gái:
- Đêm nay bắt được Bình sứt công đầu phải kể tới Dung Hạnh. Dung Hạnh chớp mắt cảm động. Dung Hạnh tròn xoe mắt:
- Hạnh làm gì có tiền:
- Giấu anh hoài. Hạnh hà tiện thấy mồ. Sáng nào đi học Hạnh cũng ăn cháo với đường cát chứ không ăn quà bán ngoài chợ.
- Nhưng Hạnh nuôi heo hết trơn rồi. thuận gãi đầu:
- Thì… đập heo. Mổ bụng con heo cho nó la éc éc.
- Eo ôi, con heo nó chưa có no.
- Aên no nó sẽ bể bụng đấy, cho anh xin năm tì thôi. Dung Hạnh gật đầu:
- Nhưng Hạnh không muốn đập heo.
- Anh có cách.
- Cách nào?
- Lấy kẽm khiều nó ra. Anh khiều nghề lắm, cam đoan chỉ rơi ra năm đồng. Hạnh giấu heo chỗ nào?
- Trong tủ áo của mẹ. Ngăn dưới cùng? Thuận giả vờ:
- Có dễ kiếm không?
- Dễ ợt.
- Anh đi lấy nhé!
- Ưøa. Nhưng nhớ khều năm đồng thôi nhé. Thuận đưa tay lên trời thề:
- Anh hứa. Anh thề, anh lấy thêm một đồng nào sẽ bị Bình sứt cho kiến vàng tè vào mắt mù luôn để đi bán bàn chải. Cả bọn ôm bụng cười. Ngôn xạo nó nhỏ Thuận.
- Mày nhón thêm năm tì nhé?
- Nó biết.
- Cóc biết. Yên chí đi. Cứ nhón thêm năm tì. Thuận gật đầu lia lịa. Nó chạy vụt vào nhà. Chỉ một thoáng sau chạy trở ra đưa năm đồng bạc "kèn ra trước mặt" Dung Hạnh làm bằng:
- Thấy chưa, anh lấy có năm tì? Dung Hạnh tưởng thật, gật đầu. Thuận đề nghị:
- Bây giờ mình góp mỗi đứa năm tì nhờ quý vị anh thư mua đường về… nấu chè, khi nào thắng bọn Phú Mỹ mình ăn mừng. Yên háy mắt:
- Làm việc khai quân ấy hả?
- Ca khúc khải hoàn ấy phải không?
- Hoan hô ý kiến tuyệt kiệu của… nguyên soái.
- Thuận muôn năm. Đực cổ hét to hơn hết:
- Dung Hạnh muôn năm. Yên kê:
- Mày nịnh con gái. Ngôn xạo nhảy vô vòng chiến:
- Con trai mà nịnh con gái, lớn lên nịnh mãi người ta, bán luôn cả nhà mua hoa cho chị. Đực cổ tối tăm mặt mũi. Nó vờ:
- Tao cóc có bán nhà, cóc có mua hoa.
- Thì xuỳ ra đây năm tì, mau! Đực cổ ngó Dung Hạnh cười cầu tài:
- Hạnh cho mượn năm tì. Dung Hạnh vốn không ưa Đực cổ, nhưng lúc này nghe Đực cổ hét to "Hạnh… muôn năm" bao nhiêu oán thù đều đột nhiên lắng xuống. Kế nghe bọn nhóc thi nhau chộ Đực cổ, Dung Hạnh bèn tội nghiệp. Dung Hạnh gật đầu liền:
- Rồi sẽ có năm tì. Yên phản đối:
- Hạnh cho nó mượn tiền nó không có trả đâu.
- Không cần trả. Đực cổ mắt sáng rỡ. Yên xuống giọng:
- Hạnh dễ thương ghê, cho Yên mượn năm tì nghe. Và Hạnh lại gật đầu, em nhà Trang mõm chuột cũng không kém. Nó hỏi Thuyên:
- Thuyên có tiền không? Thuyên gãi đầu:
- Trang cho mượn. Thuyên khoái chí gạ:
- Cho Bên mượn luôn nhé? Trang gật đầu, con nhà Trinh cũng không chịu thua chị Trưng Nhị mờ. Trinh chớp mắt hỏi:
- Mầu có tiền không?
- Không.
- Trinh cho mượn. Thế là bọn nhóc tự nhiên được bọn con gái cho mượn tiền… không trả còn gì sướng bằng. Thuyên nôn nao cả lòng. Nó thấy phấn khởi đủ mọi thứ. Và hôm nay con nhà Thuyên yêu đời. Thuyên ngó Dung Hạnh gạ:
- Hạnh thích bài "cây bàng cuối thu" không?
- Thích.
- Để dẹp xong… giặc Bình sứt Thuyên chép cho Hạnh nhé? Và Hạnh chớp mắt, con nhỏ mỗi khi cảm động đều chớp mắt và Thuyên tự nhiên thấy đôi mắt ấy xinh như hai hột nhãn. Nếu ước gì bây giờ Hạnh… khóc nhỉ. Hạnh khóc hai hột nhãn đen nhánh kia sẽ long lanh. Thuyên chép miệng:
- Hạnh thích nhãn vồng ông Ngư không nhỉ? Hạnh sáng mắt lên hít hà:
- Eo ôi, nhãn vồng ông Ngư nhất. Cơm dày, ngọt như đường phèn.
- Thuyên từng ăn cấp nhãn vồng ông Ngư: Hạnh tròn xoe mắt:
- Thuyên gan vậy? Đường lên vồng ông Ngư âm u ghê rợn người ta nói con đường ấy đi lúc 12 giờ trưa có ma đấy!
- Nhưng Thuyên có đi lúc 12 giờ trưa đâu. Thuyên đi lúc trời tối.
- Eo ôi, tối lại càng có ma nhiều nữa.
- Thuyên không ngán ma. Thuyên chỉ ngán ông Ngư thôi. Hạnh gật đầu:
- Ưa, Thuyên ăn cấp nhãn mà bị ông Ngư bắt được thì khổ. Thuyên "chép" trong bụng câu nói vừa rồi của Hạnh, câu nói đáng cho nó mạo hiểm vào vườn ông Ngư bẻ nhãn mang về mà cóc sợ gì hết cả. Thuyên hỏi:
- Tối nay Hạnh đừng đi ngũ sớm nhé?
- Trời có trăng khó ngũ lắm. Hạnh với Trang, Trinh, Trâm, Thảo sẽ lên đồng chơi đi trốn tìm.
- Thuyên sẽ bắt Bình sứt và sẽ có nhãn vồng ông Ngư cho Hạnh, thích không?
- Thích nhưng nếu Thuyên bị ông Ngư bắt trói thì sao?
- Sẽ có Thuận mở dây. Thuận hối mấy bà cô:
- Mau đi lên bà Tư mua đường đi! Trang hỏi:
- Rồi nấu chè… bằng gì?
- Bằng… dừa nước. Thuyên hít hà:
- Chè dừa nước ngon ba chê. Trâm lo xa:
- Nhưng ai đi bẻ?
- Mầu. Thuyên quay sang Mầu:
- Mầu đi bẻ dừa nước, nhanh lên! Trời sắp tối rồi. Mầu gãi đầu:
- Đứa nào đi với tao, xuống vườn giờ này tao sợ ma.
- Bên đi với Mầu nhé!
Bên rút soạt lưỡi liềm:
- Ưa, cái này cắt dừa ngọt sớt. Hai nhóc tì này chạy băng vào vườn. Dung Hạnh hướng dẫn các vị anh thư lên trên bà Tư mua đường. Thuyên nói:
- Bây giờ đứa nào về nhà đứa nấy lo sửa soạn. Mặc quần sọt để túi nó bự mà đựng đạn, mặc áo sậm cho bọn kia không thấy. Đứa nào mặc áo trắng ông… bắt ở trần. Đực cổ hỏi:
- Rồi chừng nào gặp lại?
- Khi mặt trời lặn:
- Tới đây hả?
- Ưa, tới đây. Bọn Xóm Lưới kéo đi mất. Thuyên dặn Thuận:
- Khi hai đứa kia về mà mày phụ chẻ dừa ra nhé. Rồi ra lệnh cho mấy bà cô… đốt lửa. Tao về rồi chạy sang ngay. Thuận gật đầu. Thuyên chạy một mạch lên ngôi nhà lầm, phóng qua rào nhà mình. Buổi chiều đang dập tắt những sợi nắng cuối cùng còn kéo ngang qua bức tường, tiếng gió lùa vào vườn cây rì rào, còn một mình Thuận ở lại bên cạnh lò sấy. Nó cảm thấy có một nỗi buồn lạ kỳ, khi những đứa bạn thân đi mất hết, thuận hát nghêu ngao một bản nhạc mà bọn mục đồg thường hát. Nó thấy thương mến buổi chiều, thương mến từ hòn đất, cái cây, chiếc lá. Để xua tan nỗi buồn, thuận vò đạn vào ống đồn thổi phù phù vào bức tường xám ngoát. Nó cố ý thổi theo vệt nắng và khi vệt nắng tắt mất, thuận thấy những viên đạn ướt của nó thành một hàng dài giống như cái thang cây bắt lên hồ chứa nước.
Trên Ngọn Gió Bấc Trên Ngọn Gió Bấc - Từ Kế Tường Trên Ngọn Gió Bấc