The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nhi Nho
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 36095 / 67
Cập nhật: 2016-01-29 21:55:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ột lũ nhóc tì bao quanh Nhung. Vài tiếng cười cất lên mộtcách nhạp báng. Nhung cố gắng đứng lên, nhưng vừa mới chống taylấy thế định nhấc mình lên thì Nhung lại ngã quỵ xuống. Lũ nhóc tì lạiđược một mẽ cười no bụng. Có đứa vừa vỗ tay vừa la:
- Nhung cán vá lượm lá mù u bị bắt vô tù hết đời các vá.Lũ nhóc tì thấy trò chơi này có vẻ quyến rũ nên bắt chước làm theo.Lúc đầu, tiếng vỗ tay và tiến la lẻ tẻ, sau trở nên ăn rập và nhịp nhàng.Nhung cán vá bị một rừng âm thanh bao phủ, thou âm thanh sắc nhưdao, nhọn như mũi dùi và lạnh như băng đâm xối xả vào da thịt. Nhungứa nước mắt, nằm úp mặt xuống cát. Mặt cát buổi sáng còn tươm nước,thứ nước mằn mặn, nhoà nhạt với cát vụn bám vào những vết trầy sáttrên trán Nhung làm nó rát muốn vỡ da.
Nhung cắn môi nhịn đau, đưa cánh tay tật nguyền quẹt ngangdòng nước mắt lăn vội xuống má. Nó nằm lăn trở lại, ngước mặt nhìnlên trời. Bầu trời xanh pha nắng. Những đám mây trắng nõn như bông di động nhẹ nhàng về một phía. Và trời thì mênh mông, Nhung hít mộthơi dài cho không khí vào đầy lồng ngực. Sau đó, nó thở đều đặn và cốquyên đám đông đang vây quanh. Cố gắng không nghe tiếng vỗ taynhức buốt và những lời nhạo báng của lũ nhóc tì.Trong khi đó kẻ chiến thắng Đực cổ đang phồng mũi, ưỡn ngực nhậnnhững lời cổ võ của… bồ nhà. Và như con gà đang hăng tiết, Đực cổchậm rãi tiến tới chỗ ngồi của Nhung và co chân đá vào mông Nhungmột cái thật mạnh. Sau cái đá "biểu diễn", Đực cổ đứng dạng hai chântrên cát, một tay quẹt nước mũi xanh thò lò kéo thành một dòng xuốngmiệng, một tay ve vẩy bên sườn như cố ý dọa Nhung cán vá rằng nó sẽrút súng bắn nước của nó ra.
Điệu bộ Đực cổ y hệt như một anh chàng cao bồi miền "tét xát" màĐực cổ đã xem và bắt chước trong hình vẽ mua của chú Ba Tàu bántrước cửa trường.Cái tấm bìa cứng kẽ từng ô vuông, trong vẽ những chàng cao bồi cưỡingựa bắn súng rượt đuổi nhau hay chim cò, khỉ vượn mua hai tì một miếng, Đực cổ đã cắt xén ra đem bung bình với lũ trẻ, hay đánh đổi qua những trò chơi hàng ngày khác đã là một trong những hình ảnh insâu đậm vào trí óc nó. Và Đực cổ cũng như những đứa trẻ con khác ngoài giờ học đều có đeomột khẩu súng bắn phấn xề xệ bên sườn. Chúng cẩn thận cà từng thỏi phấn vụn cho nát nhừ thành bột rồi đổ vào súng chia phe rượt bắn nhau chưng quanh nhà công dụng của súng được đổi đi thay vì bắn phấnchúng bắn bằng nước.Đực cổ đang lăm le rút khẩu súng bắn nuớc của mình ra bắn rẻ chiến bại đang nằm dưới cát, sau khi đã bị một trận đòn đau, thằng nhóc có cái "mỹ danh" là ngôn xạo đã thốt ra câu nhạo báng Nhung lúc này bây giờ đang đứng sau lưng Đực cổ. Nó khều vay con nhà này nói:
- Sao mày không cóc phùm nó hả Đực cổ?
- Từ từ. Tao muốn biểu diễn cho nó thấy cách rút súng của tao.
- Nó định nằm vạ mày đó?Đực cổ đá vào chân Nhung cán vá hỏi:
- Định nằm vạ tao hả mày?Nhung mím môi không thèm trả lời. Đực cổ đá thêm một cái nữa:
- Ê, bộ tao không đáng mặt nói chuyện với mày hả thằng cá vá"ngôn xạo thọc gậy bánh xe:
- Nó xem mày không có gờ-ram nào hết mà còn phải mất công"hổi". Nhung cán vá tức nám phổ. Nhưng vì nó có một mình, lại bị tật một taynên nó đành lườm Ngôn một cái hằn học rồi làm thinh. Đực cổ thấyNhung trước sau không nói một tiếng như thể nó khi dễ mình, nó cămlắm. Và trừng mắt hỏi:
- Mày không trả lời, tao phạng nữa cho mà xem. Trả lời mau. Taocho mày… ba mươi giây đồng hồ lúc lắc.Nhưng Nhung vẫn cứ làm thinh Đực cổ nghiến răng name lấy chânNhung kép đi, người Nhung lê lết trên bãi cát. Vừa ức vừa đau, Nhungkhông thể nào chịu đựng hợn nữa, nó oà khóc. Bọn nhóc thấy vậy càngthêm khoái chí. Chúng vừa vỗ tay vừa chạy theo cười vang. Nhung cốsức vùng vẫy, nhưng không thể nào thoát ra được hai bàn tay cứng như
sắt nguội cửa Đực cổ. Ngôn xạo hô lớn:
- mày sửa cánh tay cán vá của nó lại cho ngy đi Đực cổ. Bọn nhóc tì lại nhao nhau lên ca điệp khúc:
- Nhung cán vá lượm lá mù u bị bắt vô tù rồi đời cán vá. Dưới "nanh vuốt" của Đực cổ, nhung cá vá như con gà con không hợi không kém. Nó bị Đực cổ lôi đi một khoảng xa, Đực cổ càng hứng chí bao nhiêu thì Nhung cá vá càng đau noun tủi nhục bấy nhiêu. Nó ao ước ngay lúc đó nếu có một bà tiên nào xuất hiện xuống ban cho quyền lực, phép mầu để đánh lại Đực cổ nó sẽ không ngần ngại gì mà hành hạ kẻ thù đã làm cho nó đau đớn ê chề. Nhung cán vá quẹt ngang dòng nước mắt khấn vái lầm bầm trong miệng. Ngôn xạo lại giở ngón đòn… sạo kinh niên của mình:
- Coi chừng đó Đực cổ, nó đang đọc thần chú để lấy đầu mày trong nháy mắt đó. Lũ nhóc tì lại được một mẻ cười. Đực cổ cười to hơn cả. Nó cúi xuống giật một sợi tóc trên đầu Nhung cán vá, làm con nhà này nẩy người lên một cái. Và vì quá đau nên Nhung cán vá nắm lấy ngay cánh tay của Đực cổ cắn một cái thật lực. Đực cổ kêu thét lên và ôm cánh tay chạy vòng vòng, ý chừng như để cho bớt đau. Nhung cán vá thừa dịp đó đứng ngay dậy và phóng đầu chạy. Nhưng Ngôn xạo đã trượt theo bén gót và phóng người tới ôm ngang hông Nhung. Hai đứa té lăn cù trên bãi cát. Ngôn xạo túm lấy ngực áo Nhung lôi dậy. Đực cổ vừa đến nơi. Nó nét lớn:
- Cho mày cắn ông. Vừa hét nó vừa đấm đá Nhung túi bụi. Nhung ôm lấy mặt khụy xuống cát giữa tiếng vỗ tay của lũ nhóc. Đực cổ hăng tiết chồm theo. Nhưng cùng lúc ấy từ trên con lộ đất đỏ có một chiếc xe đạp phóng như bay xuống bãi cát và trên xe có hai nhóc tì hét vang như sấm. Tiếng hét vừa dứt chiết xe đạp cũng vừa tới. Hai nhóc tì cùng buông xe đạp phóng xuống một lúc chận ngay trước Đực cổ. Chiếc xe đạp không người lái chạy ngoằn ngoèo ít vòng rồi ngã lăn cu chiên trên bãi cát. Đám đông từ từ giãn ra nhường lối cho hai nhóc tì nhảy xe đạp thần sầu quỷ khóc đó. Ngôn Xạo cười ruồi hỏi:
- Mày đi đâu đó Hậu? Lại có cả thằng Côn nữa? Hậu ngó Ngôn Xạo một cái nhưng không thèm trả lời, nó đẩy Đực cổ sang một bên trong lúc Côn cúi xuống đỡ Nhung cán vá dậy. Côn phủi cát trên quần áo cho Nhung. Nó hỏi:
- Có sao không Nhung? Nhung cán vá vừa phủi quần áo vừa kể lể:
- Nó ỷ mạnh ăn hiếp tao. Mày coi trầy hết trơn.
- Được rồi, để tụi tao tính chuyện với bọn nó. Côn quay lại hất hàm hỏi Đực cổ:
- Thằng Nhung nó làm gì mà tụi bây lại uýnh nó dữ vậy?
- Aên chung gì tới mày mà hỏi?
- Sao lại không ăn chung? Nó là bạn tao. Đực cổ chỉ mới gờm tài nhảy xe đạp của hai thằng nhóc này thôi chứ chưa ngán tài đấm. Vả lại nó chỉ có hai đức, trong khi bồ nhà Đực Cổ rất đông, tưởng có thể trong nháy mắt tụi nó sẽ bốp nát nghiến hai thằng nhóc này … bột mì tinh. Vì thế cho nên Đực Cổ mới xem thường đối phương, và vì xem thường cho nên Đực Cổ mới cười cười ra cái điều ra hách xì xằn và… thằng bờm:
- Bạn của hai đứa mày thì đã sao? Hậu không đợi cho Đực cổ nói thêm, nó xô Đực Cổ chúi nhủi về phía trước và phóng theo phạng vào chân con nhà này một cái làm Đực Cổ mất thăng bằng, ngã qụy xuống bãi cát. Bên Đực Cổ có vài đứa nhảy theo. Trong số đó có Ngôn Xạo. Nhưng Côn đã nhanh chân chặn ngang và đánh một phát trước mặt bonï nhóc thị oai. Côn nhìn Ngôn Xạo cười ruồi:
- Đứa nào muốn thử mình mềm hay cứng thì a-lê-hấp nhào dzô kiếm ăn. Bọn nhóc chùng bước. Côn hất hàm hỏi:
- Mày là Ngôn Xạo hả?
- Ừ, rồi sao?
- Mày có tham gia để uýnh hội chợ với Đực Cổ không?
- Không.
- Mày đúng là Ngôn Xạo. Xạo nhất thới giới, tao không tin mày lại hiền thế.
- Oâng đâu có cần mày tin tưởng. Trong lúc hay thằng nhóc còn đang cải nhau, trận chiến giữa Hậu và
Đực Cổ… bùn nổ. Đực cổ khoẻ lắm, người nó đeo sậm như đồng. Dathịt rắn chắc, tay như sắt nguội của thợ rèn. Nó đấm Hậu liện miên bấttận làm con nhà này đỡ mệt bở hơi tai.Trái ngược Đực Cổ, Hậu có cái "phông" rất ư là bạch diện thư sinh.Nhưng được cái Hậu rất mau lẹ, biết thủ biết tấn công đúng lúc nêntránh được những trái đấm như sấm sét của Đực Cổ.Cuộc đấm đá giữa hai địch thủ càng đi đến hồi sau càng khốc liệt, làmcho bọn nhóc bên Đực cổ khoái chí mải mê theo dõi nên quên cáichuyện cứu bồ lúc nãy.Ngôn xạo thì luôn miệng cổ vũ cho Đực cổ. Côn căm con nhà sạo kenày lắm, chỉ muốn được bóp cái miệng sạo của nó thôi nhưng nếu nó…động thủ với Ngôn xạo thì bọn nhóc tức sẽ ùa vào một lượt và có thể sẽlàm thịt luôn cả hai đứa, cho nên Côn khéo léo chận chúng nó lại đấmdọa. Bọn nhóc bên phe Đực cổ, ngoài Ngôn Xạo chỉ được mỗi cái mồm sạoke và vài mẹo vặt ra không còn đứa nào đáng là địch thủ Côn cả.
Toàn là lũ nhát như thỏ đế, và chính nhờ vậy mà không dám đứa nàodám xung phong lên cứu bồ và thử… đấm với Côn cả.Ngôn Xạo thì ngoài mặt làm cứng nhưng bên trong lạn ngán ngầmCôn. Không những chỉ riêng tài nhảy xe đạp không thôi mà còn nhiềuthứ khác nữa. Nhưng trước khi ăn nó là kẻ đầu tiên nếm mùi vị quảđấm của Côn. Ngôn xạo không dại gì mà người đầu tiên đó, nên nó làm bộ lờ đi vàchỉ còn trông chờ nơi kết quả của cuộc so găng giữ Hậu và Đực cổ, vànó hy vọng Đực cổ sẽ thắng, hạ xong bọn nó sẽ quay ra làm thịt Côn.Đực cổ đấm hoài mà không trúng được Hậu một cái nào nó ức tối tămmắt mũi. Đực cổ càng cố đấm quyết liệt hơn.Sau một lúc cố gắng tuyệt vọng, Đực cổ lãnh sơ sơ vài trái thôi sơn vàobụng, mặt và lưng. Khẩu súng của nó sau một hồi điêu đứng như chủcũng chịu không nổi văng ra khỏi… lưng quần.Côn nhanh tay tịch thu. Trong lúc Đực cổ kêu cứu bồ vang dội.Ngôn xạo hơi nóng lòng cho bạn, định chồm tới nhưng Côn đã phạngvào chân nó một cái. Ngôn xạo ngãi chúi xuống rồi lồm cồm đứng lên.Côn dùng súng của Đực cổ bắn nước tung toé vào mặt Ngôn Xạo, nói:-Tao cảnh cáo thôi. Đứa nào còn rục rịch sẽ biết. Bọn nhóc ớn quá, đành đứng im. Đực cổ sau một hồi kêu chẳng thấybồ nhà vào tiếp tay, nó liệu không xong bèn tính nước thứ ba mươi sáu
thôi. Nó cố sức đánh một cái thật mạnh, làm cho Hậu quay lưng cấm đầu chạy thụt mạng. Ngôn xạo thấy Đực cổ bỏ chạy nó cũng chạy theo. Và bọn nhóc mất kẻ cầm đầu, không còn đợi chờ gì nữa cũng chạy theo luôn. Đuổi sau lưng bọn nhóc và tiếng cười đắc thắng của Côn và Hậu. Tiếng cười hả hê của con nhà Nhung cán vá. Hậu tới dựng xe đạp dậy, trong lúc Côn dúi vào tay Nhung cán vá khẩu súng bắn nước của Đực cổ.
- Tao tặng cho mày đấy. Nhung cán vá sáng mắt lên:
- Thiệt hả Côn?
- Xưa nay tao đâu có sạo ke với mày. Nhung cán vá cười cười:
- Sơ sơ chỉ mới có…năm lần thôi.
- Aåu mày. Hồi nào mày kể nghe xem? Nhung cán vá gãi đầu:
- Này nhé. Một lần mày hứa cho tao đi theo…ôm banh cho mày rồi mày nuốt lời há; một lần mày hứa cho tao mượn tập chép bài rồi mài lại phớt tỉnh, làm tao quỳ gối há; một lần mày hứa làm giùm tao bài toán mà không làm. Tao xơi mười thước bảng và một cặp trứng vịt ngon ơ; một lần mày… côn xua tay:
- Thôi, đủ rồi. Lúc trước khác, bây giờ khác. Từ đây tao không hứa cuội với mày đâu. Nhung cán vá chưa dám tin ngay. Nó nhìn Côn và đưa ngón tay trỏ ra:
- Ngoéo tay một cái tao mới tin.
- Đồng ý. Hai thằng nhóc móc ngón tay trỏ của nhau ngoéo lại. Nhung cán vá cầm lấy khẩu súng bắn nước của Đực cổ dắt vào… lưng quần. Hậu ngồi trên xe đạp hỏi:
- Mày ngán Đực cổ nữa không?
- Còn lâu tao mới ngán nó. Lúc nãy tụi nó đông tao khớp, chớ một mình thằng Đực cổ tao "bặc co" với nó liền. Côn nheo mắt:
- Mày ngán Ngôn xạo không? Nhung cán vá cưỡng ngực:
- Aên nhằm gì cái thằng đó.
- Dóc hoài. Mày có tật một tay làm sao "bặc co" lại nó.
Nhung cán vá lúc đó mới sực nhớ lại mình. Nãy giờ vì nó quên nó là Nhung cán vá nên nó nói năng có vẻ hách xì xằng và thằng Bờm lắm. Bây giờ Côn nhắc nhở, nó mới nhớ ra là trước đây ít phút nó bị Đực cổ và Ngôn xạo đầy đọ thể xác đấm đá linh hồn rất ư là tàn nhẫn vô nhân đạo. Rất ư là ác ôn côn đồ. Nó dòm lại bãi cát, hai đường dấu chân bị Đực cổ lê lến hãy còn đó, chứng tích của tủi nhục hãy còn trơ trơ ra đó. Bất giác nó rơm rớm nước mắt:
- Mày nói đúng. Tao tậc nguyền. Tao không làm được gì hết. Côn hối hận. Nó vỗ vay Nhung cán vá:
- Tao xin lỗi mày. Tao không cố ý.
- Tao biết. Nhưng tao là Nhung cán vá. Tụi nó đã gọi tao như vậy. Nhưng tao và thằng Hậu đâu có gọi mày với cái tên đó. Nhung cán vá cười như mếu. Nó và Côn đi chậm chậm ngược lên bãi các. Hậu đạp xe kè kè phía sau. Bất ngờ, Nhung cán vá hỏi:
- Tao đố tụi bây ở trên đời có tiên không?
- Tiên bà hay tiên ông?
- Cả hai. Côn gãi đầu:
- Có chớ sau không. Mày không nghe ai kể chuyện đời xưa bao giờ à?
- Tao nghe má tao kể hoài.
- Thế sao mày còn hỏi?
- Tao không tin.
- Không tin chuyện đời xưa à?
- Không phải. Tao không tin là trên đời có tiên. Hậu vừa đạp xe vừa nhìn lên trời. Nó cười.
- Không có gì chứng tỏ là trên đời đó có tiên cả. Nhưng tao hơi hơi tin. Mày không thấy trong truyện Tàu có tiên uýnh nhau bằng đủ thứ phép màu đó sao? Nhung cán vá buồn bả nói:
- Nếu có tiên thiệt thì lúc nãy đã xuống cứu tao rồi. Côn cười:
- Cũng tùy theo chuyện, chứ tiên nhiều khi bận đi đâu đó về không kịp thì sao?
- Nếu là tiên thì cái gì cũng biết hết. Tiên bay cái vù là tới liền. Tao không tin là có tiên mày ạ. Hậu nói:
- Mặc dù tiên không xuống cứu mày nhưng tiên sai tao và thằng côn đi cứu mày lúc nãy đó.
- Ưøa, tiên sai tụi tao đi cứu mày đó chớ làm sao tụi tao biết mày…lâm nạn. Nhung cán vá cười ruồi:
- Tụi bây xạo quá. Định đẩy cây tao hả? Côn ra vẻ trịnh trọng:
- Thiệt mày ạ. Lúc nãy tao và thằng Hậu đang nằm chơi trên đồi, bỗng tao thấy một ông tiên râu tóc bạc phơ hiện xuống. Tao dụi mắt sợ mình lằm. Nhưng ông ấy đã "đính chính" liền tù rằng mình là nam cực tiên ông và bảo tụi tao đi cứu mày gấp. Hậu cũng phịa luôn:
- Ưøa, tao cũng thấy y như thằng Côn vậy, và tụi tao lật đật phóng xe như bay đến cứu mày đó. Tin chưa?
- Tin không vô. Tin tụi bây để bán lúa giống mà ăn à? Cả Côn và Hậu cùng cười. Hậu nói:
- Thôi bỏ cái chuyện có tiên hay không có tiên đó lại. Bây giờ tụi mình định đi đâu?
- Tùi mày đi đâu tao đi đó.
- Đồng y.ù
- Very good. Nhung cán vá gãi đầu:
- Very good là cái gì?
- Very good là…good very. Mày giả vờ hoài.
- Tao không biết thiệt mờ. Hậu thắng xe lại, hối:
- Thôi lên đây tao chở đi, ở đó mà cãi vã.
- Nhưng mà đi đâu mới được chứ?
- Đi lên đồi chơi. Côn nhường cho Nhung cán vá ngồi trên yên và Hậu ngồi trên đòn gánh, còn nó thì nhảy lên đứng trên ốc chuồn. Hậu hỏi rồi chưa, hai thằng nhóc và rồi. Hậu co giò đạp xe lên con đường đất đỏ lúc nãy, bỏ bãi cát nằm trơ vơ lại với tiếng sóng đánh rì rào ngoài xa. Buổi sáng đã thật sự là buổi sáng với ánh nắng chói chang trên mặt sông. Hậu đạp xe vù vù giữa tiếng hát của hai thằng nhóc. Chúng hát bài "Ngựa phi đường xa", nhưng thật ra từ đó lên đồi không có gì gọi là xa cả.
Gọi là đồi cho "oai" chứ thật ra nó chỉ là một bãi đất cao. Trước đây trại định cư này toàn là đồng ruộng và từ những đồng ruộng đó do sự kiến tạo của con người, dần dà nhà cửa, trường học, chợ búa mọc lên. Bây giờ thật khác lạ hoàn toàn. Côn chỉ hiểu một cách thẳng băng về khu định cư này như vậy và nó thầm hãnh diện rằng căn nhà mà nó đang ở đã có bàn tay nhỏ của nó góp sức tạo nên. Những giọt mồ hôi của Côn cũng đã thấm vào lòng đất mới này cùng những giọt nước mắt. Côn ít khi nghĩ lại ngày đó vì nghĩ chỉ thêm buồn. Và những thằng bạn của nó như Nhung cán vá, hay nhiều đứa khác nữa có lẽ cũng ít khi nhắc đên. Côn chỉ nhớ duy nhứt có một điều là bãi đất hoang này trước khi được gọi là đồi đã trải qua biết bao nhiêu là sương gió, nắng mưa. Từ những cục đất, viên sỏi, cái cây đã âm thầm lớn lên theo với sự hiểu biết của Côn. Và ngọn đồi đã thành tên gọi cũng như tuổi nhỏ của Côn phải đến một ngày rong chơi. Côn đứng trên ốc chuồn nghĩ lơ mơ, trong khi Hậu đạp xe vù vù. Cái thằng coi bạch diện thư sinh vậy mà khỏe ghê. Côn nhìn thấy ngọn đồi hiện ra trước mắt. Nó hỏi Nhung cán vá:
- Mày có bắn chim trên đồi bao giờ chưa Nhung?
- Chưa.
- Chim trên đồi gan lắm mày ạ. Bắn dễ ợt.
- Mày bắn chết bao nhiêu con rồi? Sau một lúc im lặng, Côn đáp:
- Tao không nhớ, nhưng có lẽ nhiều lắm. Nhiều vô số kể.
- Tao phải xin keo mới được.
- Tao nói thiệt, không tin mày cứ hỏi thằng Hậu xem.
- Hai đứa bây "hùa" với nhau mờ. Hậu vừa thở vừa nói:
- Tao làm chứng. Cam đoan thằng Côn nói thiệt một trăm phần dầu, bảy mươi lăm phần nhớt. Cả ba đứa cùng phá lên cười. Hậu đạp xe tới dước chân đồi rồi dừng lại. Nhưng hai thằng nhóc cứ ỳ ra không chịu nhảy xuống. Hậu gắt:
- Xuống đi chứ, tao mệt ngất ngư rồi nè.
- Tao tưởng mày đạp luôn lên đồi chớ. Hai thằng nhóc xuống đi trước. Hậu dắt xe đi từ từ theo sau. Nhung cán vá hỏi:
- Lên đây làm cái gì? Không lẽ nằm nghe chim hót ờ?
- Yên trí, vui lắm.
- Nhưng cái gì vui mới được chứ?
- Rồi mày sẽ biết. Hậu dựng xe ở một góc cây. Ba thằng nhóc tiếp tục đi một lúc tới chỗ bằng phảng. Côn và Hậu cùng ngồi xuống.
- Tụi bây làm cái gì vậy?
- Tụi tao nghỉ mệt. Hậu cười ruồi:
- Mày có thích chơi đánh kiếm không? Nhung cán vá ngồi bật dậy. Đôi mắt nó sáng rỡ:
- Mày còn phải hỏi.
- Nhưng tao muốn biết mày có thích không? Côn phụ họa:
- Cứ trả lời tự nhiên, thích thì nói thích, không thì nói không. Nhung cán vá gãi đầu:
- Ừ …thích. Nhưng kiếm đâu mà đánh?
- Có ngay. Nói xong Côn… liếc mắt đưa tình cho Hậu. Con nhà này hiểu ý chạy đi. Nó nhảy chân sáo trên thảm cỏ non còn lóng lánh những giọt sương đêm để đến một bụi cây mãi xế ngọn đồi. Hậu loay quay một lúc mang về ba cây kiếm làm bằng biền xe đạp. Chất nhôm chiếu trong nắng lấp lánh. Nhung cán vá nhỏm dậy hỏi:
- Kiếm ở đâu tụi bây có tời ba cây lận? Hậu trao một cây cho Nhung và một cây cho Côn rồi ba hoa:
- Tao và thằng Côn phải mất cả tuần mới… sáng tác ra đựợc đó. Nhung cán vá ngắm nghía một lúc, đưa tay vuốt lưỡi kiếm. Chất nhôm làm lạnh da tay. Từ lâu nhung cán vá mơ ước được cây kiếm như vậy, nhưng chưa bao giờ Nhung có thể làm được. Trong những dịp đi xem cải lương nó đã trầm trồ và chiếp kiểu ngay trong bụng một cây kiếm của anh kép mùi khoa lên đánh đuổi giặc cướp. Oâi cây kiếm cải lương đẹp làm sao. Bây giờ nó có một cây kiếm không thua gì cây kiếm cải lương nên đâm ra phục lăn con nhà Hậu và con nhà Côn, nó thấy cần phải khen hai thằng bạn… số dách này một phát:
- Tụi bây giỏi thật. Y như kiếm cải lương.
- Cho mày cây đó, chịu không?
Nhung cán vá sáng mắt ra:
- Mày nói thiệt hả?
- Thiệt chứ ai nói dối mày làm gì. Nhung khoa kiếm thành một đường tròn:
- Kiếm này tao máu thì mới chì. Tụi bây thây không? Hậu và Côn nhìn nhau. Hai đứa cười thầm trong bụng. Hậu nói:
- Tao không dám có… ý kiến. Nhung thu kiếm về, nó chợt thấy mình nuốt lỡ các bánh tráng thiệt bự nên sượng sùng nhìn Hậu và Côn nói:
- Bây giờ mình tập chứ?
- Ưøa. Nhung gãi đầu:
- Nhưng tập đánh kiếm làm gì? Hậu búng ngón tay nghe cái trốc nói:
- Mày giải thích cho nó nghe đi Côn. Côn bèn khoa một đường kiếm trước khi… lấy hơi:
- Tụi tao định dựng một vở… kịch để trình diễn nhân dịp bãi trường sắp tới. Vở kịch này sẽ có những màn đánh kiếm tưng bừng khói lửa, nên suốt cả tuần tao và thằng Hậu hì hục làm kiếm, tìm mày giúp một tay mà chả thấy đâu. Nhung liếm mép:
- Tiếc quá, tao mắc theo má tao về quê ngoại ăn giỗ. Nhưng vở kịch tụi bây định dựng là vở kịch gì? Hậu phồng ngực:
- Vở mười năm chống quân minh.
- Nghĩa là trong đó có vai Lê Lợi?
- Ưøa.
- Ai đóng vai Lê Lợi?
Hậu nheo mắt:
- Tao.
- Ai đóng vai Lê Lai? Côn hùng hồn đáp:
- Tao. Nhung thất vọng:
- Còn tao đóng vi gì? Hậu đưa mắt cho Côn:
- Nó đóng vai gì mày?
Côn liếm mép:
- Chưa biết, để tao nghĩ cái đã, thiếu gì vai mà lo. Bây giờ hãy tập đánh kiếm cho chì đã.
- Đồng ý. Nhung cũng vẫn chưa chịu:
- Nhưng mày phải nhớ cho tao vai gì oai nghe.
- Ừ, cứ yên chí lớn. Ba thằn nhóc bắt đầu dợt kiếm. Đầu tiên Hậu đứng làm trọng tài cho Côn và Nhung cán vá đánh. Kế tiếp Nhung làm trọng tài cho Côn và Hậu. Ba thằng nhóc đánh theo lối cải long mà chúng đã học lóm được. Tiếng kiếm chạm vào nhau nghe nhức óc. Tiếng cười đùa la hét vang cả một góc đồi tưởng chừng như một đám giặc nhỏ. Đánh nhau chí chóe một lúc lâu, ba thằng nhóc buông kiếm… thở. Hậu đề nghị:
- Bây giờ mình làm gì cho hết buổi sáng nay đây. Tao đề nghị mình đi bắn chim. Nhung bị ám ảnh bởi… vở kịch. Nó nói:
- Còn chuyện vở kịch. Tụi bây bỏ ngang xương à? Côn vỗ vay Nhung:
- Chưa chi mà đã nôn. Mình còn phải chuẩn bị ghê lắm, nếu không sẽ thua bọn lớp nhì thì mất phần thưởng. Nhung cười ruồi:
- Ờ há, mình mà thua bọn lớp nhì thì ẹ lắm. Ba thằng nhóc lại lên xe. Trước khi rời khỏi ngọn đồi chúng đem giấu kiếm ở chỗ lúc nãy. Chiếc xe đạp lại phải quằn vai gánh vá ba thằng nhóc trên con đường đi tới vườn chim sâu, một thường ngày vẫn cung cấp cho bọn nhóc món… chim muối, nướng xả ớt thơm phưng phức.
Trên Ngọn Gió Bấc Trên Ngọn Gió Bấc - Từ Kế Tường Trên Ngọn Gió Bấc