Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nha Nha A Đại
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 207
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:17:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.10 - Chương 17
rống trận rền vang, tiếng trống như sấm trên trời dường như có thể chấn động tuyết đọng thành bột mịn, làm mọi người khí huyết sôi trào.
Hàng chục chiếc nỏ công thành bày trước trận, mũi tên sắt to như cánh tay trẻ con lấp lánh ánh sáng lạnh khiếp người dưới ánh mặt trời.
Bộ binh khiêng thang dài, ôm dây thừng bày trận chờ địch.
Thiết Kị vệ xếp thành thế trận tấn công hình mũi dùi, chiến mã cũng được trang bị nguyên bộ trọng giáp, ngay cả trên mặt cũng có mặt nạ màu bạc, gót sắt cào mặt đất, phun hơi thở phì phì.
Hai trăm ngàn Thiết Kị vệ đao thương sáng như tuyết bị tiếng trống trận kích thích sát khí khát máu, một khi xông lên chắc chắn sẽ là một cánh quân như hổ như sói.
Cuộc chiến công thành có thể nổ ra trong phút chốc, bầu không khí căng thẳng như dây cung kéo căng cực hạn, có thể đứt tung bất cứ lúc nào.
Chỉ đợi một mệnh lệnh, chiến xa to lớn sẽ ầm ầm khởi động, nghiền nát Lương Châu thành gạch vụn.
Ân Minh đứng trên chiến xa nheo mắt nhìn tường thành Lương Châu, trong lòng đầy mỉa mai trào phúng.
Mấy ngày nay Lâu Dự dẫn quân xuất kích khắp nơi, cố gắng phá vòng vây. Người này quả nhiên dũng mãnh vô địch, rõ ràng theo thám báo Ưng Đình, hắn đã bị trọng thương trong trận chiến với Lưu Hoài Ân, lại vẫn thúc ngựa vung đao như vào chỗ không người, dẫn mấy ngàn người như dao cắt bánh ngọt, thẳng tắp đánh tới trung quân, có hai lần còn suýt nữa để hắn lao được đến vị trí của mình.
Muốn chơi trò bắt giặc bắt vua trước? Lâu Dự sợ là đã quá coi trọng bản thân mình, cũng quá xem thường Ân Minh. Đường đường đế quân nước Sóc há lại để bị bắt dễ dàng như vậy?
Vừa nghĩ đến việc Lâu Dự có thể đã bị bức chiến thư của mình làm cho tức giận mụ mị đầu óc, trong lòng Ân Minh lại vô cùng sảng khoái.
Đâm người phải đâm vào chỗ đau, mấy câu nói đó của mình quả nhiên đã đâm trúng mệnh môn của Lâu Dự.
Loan Loan, Loan Loan.
Ân Minh thấp giọng đọc cái tên này hai lần, phát hiện lanh lảnh dễ nghe, vang vang thuận miệng, lại nhớ tới đôi mắt rét lạnh thấu xương đó, toàn thân như được dòng suối trong vắt mát lạnh thấm đẫm, ngọn lửa nôn nóng vô danh biến mất.
Một phụ nữ được Lâu Dự yêu thương như vậy đúng là làm người ta hết sức tò mò.
Cướp mất thứ Lâu Dự yêu thích là việc hắn cực kì thích làm, huống hồ chính hắn cũng có cảm giác kì lạ trước đó chưa từng có, hơi chua hơi ngọt lại hơi mất mát vì muốn có mà không giành được, chẳng lẽ đây chính là động lòng mà Hoài Ân đã nói?
Thì ra cảm giác động lòng là như vậy!
Từ lúc chào đời tới nay đế quân Ân Minh của Đại Sóc đều có tiếng lạnh lùng hà khắc vô tình, lúc này tay phải đưa lên đè ngực, cảm nhận trái tim đang nhảy nhót trong lòng.
Như khi còn bé mẫu hậu hát ru bên tai, trời tuyết khoác áo da chồn lên người mình, đêm lạnh đưa tới một bát canh nóng... Mấy năm nay hắn bận rộn theo đuổi quyền lực tối cao, mắt nhìn chằm chằm bảo tọa tít trên cao, trong quá trình này những tình tiết dịu dàng đó đã bị xem nhẹ, thậm chí đã bị cố ý lãng quên.
Giờ đây dường như lại bị tâm tình kì diệu nào đó khơi gợi, mang theo sự tinh khiết và ấm áp đã mất từ lâu, một lần nữa từ đáy lòng tràn lên.
Ân Minh cảm thấy chỗ sâu nhất dưới đáy lòng dần dần trở nên mềm mại. Nếu bên cạnh có một người phụ nữ mình yêu thương như Loan Loan, cuộc đời thê lương mà cô quạnh của mình phải chăng từ đây sẽ trở nên ấm áp và khiến mình cảm thấy quý trọng?
Bên cạnh mình đã không có một bóng người, cho dù đứng trên thượng đỉnh quyền lực, cảm giác đứng trên đỉnh cao đó cũng sẽ ảm đạm đi vì không có người chia sẻ.
Chuyến đuổi giết ngàn dặm dốc hết quốc lực này chẳng lẽ lại không phải sự cứu rỗi cuối cùng do một người nội tâm héo rũ hoang vu sắp chết làm ra để bảo vệ đóa hoa dịu dàng còn lại dưới đáy lòng?
Rõ ràng đã chiếm ưu thế binh lực nhưng lại để mặc cho đối phương liều mạng phá vòng vây, kiên quyết vây nhưng không đánh, mắt thấy viện quân của đối phương sắp đến, cục diện sắp nghịch chuyển, rốt cuộc đế quân đang nghĩ gì? Hạ Huyền Kính nhìn Ân Minh, cố gắng nhịn nhưng chung quy không nhịn được, hỏi: "Đế quân, mười lăm châu trong quận Xạ Lỗ, chúng ta đã đánh hạ được sáu châu nhưng gặp phải sự phản kích mạnh mẽ. Hiện nay chiến sự đang rơi vào thế giằng co. Lương Châu nối thẳng đến Thượng Kinh, quả thật là cửa ải số một của Lương triều, nếu có thể đánh hạ sẽ dễ dàng diệt được nước Lương. Nhưng theo thám tử báo về, viện quân đông đảo do Lương triều triệu tập đã sắp đến Lương Châu, nếu chúng ta tiếp tục vây nhưng không đánh thì sợ rằng sẽ lỡ mất cơ hội".
Sắc mặt Ân Minh âm trầm như sắt đen: "Vây nhưng không đánh là muốn làm cho Lâu Dự nếm thử cảm giác mãnh hổ bị nhốt trong chuồng. Nhưng bây giờ Trẫm lại phát hiện một chuyện quan trọng hơn hành hạ Lâu Dự".
Khóe miệng cong lên lạnh lùng, ngữ điệu trở nên sắc bén: "Truyền lệnh xuống, công thành!"
Tiếng hô giết sục sôi rung trời, mưa tên rợp trời ngập đất ập xuống tường thành Lương Châu, ngay cả bầu trời cũng bị che kín, như mây đen cuồn cuộn trước trận mưa rào, không khí trở nên xám như chì làm mọi người ngạt thở.
Nỏ công thành to lớn giữ tiết tấu nhịp nhàng liên tiếp bắn về phía tường thành. Cùng với mỗi một tiếng xé gió vang lên là một tiếng nổ ầm vang, gạch đá rơi xuống lả tả, tường thành Lương Châu xây bằng đá xanh cứng rắn lại xuất hiện thêm một lỗ hổng kinh người.
Quân phòng thủ trên tường thành bị mưa tên mãnh liệt ép cho không ngẩng đầu lên được.
Loạt mưa tên thứ nhất đã ngớt, Hạ Huyền Kính vẫy cờ lệnh, Thiết Kị vệ nhận lệnh hò hét xông lên.
Đông có mây đen ép tới, tây có thiết vệ đuổi theo.
Từ khi xuất hiện đến nay, Hắc Vân kị nằm trong tay Lâu Dự đã được đúc thành một đội quân thép vang danh thiên hạ. Còn Thiết Kị vệ thì là vũ khí bí mật giấu kĩ của nước Sóc, huấn luyện đã lâu, mặc dù ít lộ diện trên chiến trường nhưng một khi xuất hiện là quét ngang ngàn quân, luôn luôn duy trì một sự thần bí, danh tiếng sánh ngang với Hắc Vân kị.
Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, hai đội quân cùng nổi tiếng dũng mãnh vô cùng này lại chưa bao giờ gặp nhau trên chiến trường.
Giờ đây hai đội quân thép gặp nhau dưới thành Lương Châu, một khi đối đầu sẽ là quyết chiến sống chết.
Đối mặt với Thiết Kị vệ, Hắc Vân kị từ trên xuống dưới ai dám coi thường, toàn quân như gặp đại địch. Qua mấy lần Lâu Dự đích thân dẫn quân xuất chiến có thể thấy Thiết Kị vệ quả nhiên danh bất hư truyền, bất kể năng lực tác chiến của từng binh sĩ hay cách bài binh bố trận và ý thức chiến trường của tướng lĩnh đều cao hơn quân Sóc thông thường không chỉ vài lần.
Nếu không có sức chiến đấu siêu mạnh và năng lực chỉ huy cực kì bình tĩnh của Lâu Dự, bốn lần tiến công chớp nhoáng phá vòng vây đó không biết chừng sẽ không chỉ khó thành công mà còn tan tác thảm bại.
Thứ duy nhất đối phương thiếu chính là một nhân vật linh hồn có năng lực chiến đấu và sự nhạy bén trên chiến trường có thể sánh ngang với Lâu Dự.
Mà nhân vật linh hồn của Hắc Vân kị giờ đây đang chữa thương trong phủ tướng quân.
Nghe thấy tiếng hò hét rung trời bên ngoài, Lâu Dự đột nhiên đứng bật dậy, Phương Tranh bất ngờ không thu tay kịp, vội vàng buông mũi kim vừa xuyên qua da thịt chàng. Dù Phương Tranh đã buông tay rất nhanh nhưng chiếc kim vẫn xé thành một vệt trên bụng Lâu Dự, làm cho vết thương vốn đã thê thảm càng trở nên thê thảm vô cùng.
"Vương gia!" Hầu Hành Tiễn liều mạng dẫn các tướng lĩnh đứng chặn trước mặt Lâu Dự: "Vương gia, nếu vương gia vẫn kiên quyết phải đích thân xuất chiến thì cứ việc bước qua xác chết của chúng thuộc hạ!"
Lâu Dự nhìn đám thuộc hạ trung thành, sắc mặt nghiêm khắc. Chàng sao lại không biết bọn họ muốn tốt cho mình, hơn nữa thân thể mình quả thật cũng đã đến cảnh tên bay hết đà.
Nhưng bọn họ không hiểu trận đánh này có ý nghĩa gì với mình. Tuyệt đối không thể để Loan Loan rơi vào tay Ân Minh, chính mình dù có chết cũng phải giết chết Ân Minh trước khi máu chảy khô.
"Các ngươi yên tâm, trước khi Ân Minh chết, ta sẽ không chết". Lâu Dự rút kim ra, cầm lấy băng vải cuốn qua quýt vài vòng quanh bụng, đến lúc xác nhận đã cuốn đủ chặt mới mặc áo vào, khoác chiến giáp lên, sau đó chậm rãi đội mũ sắt.
"Tránh ra!" Giọng nói không giận vẫn uy.
Đám Hầu Hành Tiễn không những không tránh mà ngược lại còn ưỡn ngực đứng thẳng hơn, gần như gầm lên: "Vương gia, chúng thuộc hạ thay vương gia xuất chiến, thề chết không làm nhục sứ mạng!"
"Muốn để ta phải động thủ sao?" Lâu Dự lạnh lùng nhìn các tướng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó nghiến răng, quyết tâm có bị đánh cũng không nhường đường.
Đang giằng co với nhau, đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân thình thịch, Thác Bạt Hồng Đạt cắm đầu xông vào. Thân hình như tháp sắt tránh ra, một tà váy màu trắng từ phía sau hắn bay tới.
Lâu Dự thoáng nhìn, đột nhiên đứng sững lại.
Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây - Nha Nha A Đại