A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6036 / 13
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 -
ang vuốt nhẹ tóc Nhã Ca, giọng đong đầy yêu thương:
- Giờ anh đã nhớ ra rồi. Buổi tối hôm đó khi về đến nhà, trong giấc ngủ của một gã say anh vẫn còn nghe mùi thơm tóc em.
Nhã Ca ấm ức:
- Từ hôm đó tới hôm nay, mới nhớ ra. Anh có nhớ lầm em với ai không vậy?
Úp mặt vào tóc cô, hít một hơi dài, Cang chắc chắn:
- Không bao giờ anh lầm được. Đúng là mùi hương tóc em, cái mùi rất lạ, không giống bất kỳ mùi dầu gội đầu nào anh từng biết. Anh ước gì mình gói được mùi hương ấy để mang theo nhỉ.
Nhã Ca chớp mắt. Cô dịu dàng nhìn anh, lòng đầy cảm xúc. Cang rất yêu cô. Điều thiêng liêng này cô nhận thấy khá rõ. Lần đầu tiên trong đời Ca thấy mình quan trọng đối với một người. Với cô, Cang là vật quý nhất cô có. Nếu không có anh, mọi thứ quanh cô đều vô nghĩa, ngơ ngác cuộc đời với trái tim đau.
Giọng Cang đều đều:
- Sau khi ở Hà Nội về, anh đưa em đến thăm mẹ trước khi bà quay sang Úc.
Nhã Ca ngập ngừng:
- Liệu có vội vàng không anh?
- Vấn đề không phải ở chỗ vội hay không mà chuyện tới thì phải tới. Anh muốn mẹ và em biết nhau càng sớm càng tốt. Anh chưa nói gì với mẹ về em hết.
- Bởi vậy em thấy lo, nhỡ mẹ chê em thì sao?
Cang lắc đầu:
- Không có gì phải lo hết. Mẹ rất mong anh có một tình yêu mới. Bà ham có cháu nội lắm rồi. Sang năm, nhất định phải cho anh một thằng cu tí đấy.
Nhã Ca bấu vào tay anh. Cang bật cười, anh kéo cô vào lòng rồi háo hức cúi xuống. Nhã Ca nôn nao chờ đón môi Cang. Nụ hôn nồng nàn kéo dài như bất tận, khiến Ca có cảm giác mình mềm như lá ủ trong tay anh.
Mãi đến khi Nhã Ca dịu dàng rời Cang, anh mới nhìn đồng hồ và tiếc nuối:
- Tới giờ anh đi rồi.
Nghe nói thế tự nhiên Ca hốt hoảng, cô bỗng ôm chầm lấy anh, tim nhoi nhói đau.
Cang vòng tay quanh người Ca:
- Sao thế nhóc? Không muốn xa anh à?
- Em chỉ muốn ôm anh thôi.
- Anh cũng thế. Một tuần chắc phải dài hơn thế kỷ rồi. Chỉ nghĩ sẽ không có em kế bên, anh đã nẫu ruột. Nhưng là đàn ông không được coi nhẹ công việc, nhóc yêu à.
- Em hiểu.
- Vậy thì đừng nhõng nhẽo nữa. Ngoan, đến lúc anh về sẽ đền.
Nâng mặt Ca lên, Cang hôn như mưa vào mắt vào môi cô Anh nói:
- Ở nhà không được buồn. Hứa với anh đi.
Nhã Ca rưng rưng:
- Em hứa.
Cang xót xa:
- Nhưng nếu lỡ buồn thì vào siêu thị chơi. Cứ và Tường vẫn hay nhắc em.
- Vâng. Em sẽ vào. Đã thi xong rồi, em rất rảnh. Biết làm gì cho hết một ngày đây?
- Sau này anh sẽ sắp xếp công việc cho em ở đấy. Như vậy là lúc nào mình cũng gần nhau.
Nhã Ca gượng gạo:
- Chỉ sợ lúc đó, anh lại thấy chán.
Cang đặt tay lên môi cô:
- Nói bậy! Anh giận đấy.
Hai người im lặng bên nhau. Cang thở dài:
- Chưa xa mà đã nhớ rồi.
Nhã Ca hôn nhẹ vào môi anh, giọng chùng xuống:
- Đi đi anh!
Cang vỗ về:
- Ngoan chờ anh về nghen.
- Không chờ anh về, em biết chờ ai đây?
Nhấc cái túi du lịch lên, Cang cười xòa:
- Lần đầu tiên trong đời anh bịn rịn khi đi xa. Mai mốt có đi đâu anh phải dắt em theo quá. Để anh ra đầu ngõ một mình, đừng đưa tiễn nhé!
Nhã Ca gật đầu. Cô nhận thêm một nụ hôn dài của Cang nữa rồi anh mới ra cổng.
Trở vào nhà, Ca ngồi thừ trên ghế. Trong phòng dường như vẫn còn hơi hướm của Cang nồng nàn ngây ngất.
Thế là em lại có anh, chỗ anh vừa ngồi vẫn còn ấm, nụ hôn anh như ngọn lửa còn đậu trên môi em bỏng cháy. Thế mà anh đã đi rồi. Không hiểu sao em có một linh cảm bất an về cuộc tình này.
Ôi chao! Tội nghiệp trái tim của em. Trái tim thiếu tự tin, bản lĩnh, nên khi đã yêu vẫn lo sợ trăm bề.
Có tiếng gõ cửa ngoài cổng, Nhã Ca đứng bật dậy với suy nghĩ Cang quay lại. Cô chạy vội ra ngoài rồi thất vọng khi thấy một người phụ nữ đã lớn tuổi ăn mặc sang trọng.
Như một phản xạ, Nhã Ca gật đầu chào dù chả biết đó là ai.
Hai bên nhìn nhau như thăm dò, rồi người phụ nữ lên tiếng trước.
- Cháu là Nhã Ca?
- Dạ, vâng ạ.
Mỉm cười trước đôi mắt tròn xoe kinh ngạc của Nhã Ca, người đàn bà nói:
- Tôi là mẹ của Cang.
Nhã Ca khẽ rùng mình cho dù giọng của bà Yến rất ngọt ngào. Cô biết điều linh cảm của mình là đúng. Không hiểu sao Ca rất bình tĩnh. Mở rộng cổng ra, cô nhỏ nhẹ:
- Cháu mời bác vào nhà.
Bà Yến ung dung bước đi vẻ nhẹ nhàng song đầy tự tin của loài mèo giở trò vờn chuột. Nhã Ca nhức nhối thầm nghĩ mình đang là con chuột trước con mắt nhìn lim dim giả dối của con mèo.
Ngồi xuống ghế, đợi Nhã Ca rót nước ra mời xong, bà Yến mới phán một câu như búa bổ:
- Cháu và mẹ Nhã Dung giống nhau như giọt nước. Đẹp một cách thơ ngây thánh thiện. Vẻ đẹp này khiến những tay đàn ông từng trải sa bẫy mà không hay biết.
Nhã Ca thót người như bị điện giật, cô thảng thốt nhìn bà Yến và biết ngay phận mình đã được định đoạt.
Cô ấp úng hỏi câu cô từng hỏi Phổ:
- Bác... bác biết mẹ cháu à?
Bà Yến gật đầu:
- Nhã Dung giao thiệp rất rộng. Những người thân quen của tôi bên Úc hầu như ai cũng biết mẹ cháu. Một phụ nữ đẹp, được nhiều đàn ông chiều chuộng.
Nhã Ca chợt nhớ tới những gì Phổ nói cùng cô trước đây mà tê tái. Cái sự "Ai cũng biết mẹ cháu" xem ra là điều không đáng hãnh diện rồi.
Giọng bà Yến lại vang lên:
- Nếu không nhờ người quen tìm hiểu hộ, tôi làm sao ngờ cháu là con cô ấy. Cũng may cho tôi và Cang đấy.
Nhã Ca cố gắng nhỏ nhẹ:
- Cháu không hiểu ý bác.
Chăm chú nhìn Nhã Ca một hồi, bà Yến hỏi:
- Cháu có thật lòng yêu Cang không?
Nhã Ca lễ phép:
- Dạ, có ạ.
Bà Yến cười:
- Tôi biết cháu sẽ trả lời thế. Câu hỏi của tôi thừa, song tôi vẫn phải hỏi. Ngày xưa Thục Trinh cũng lễ phép: "Dạ có ạ! " y như cháu hôm nay. Tôi, dù không tin vào lời chót lưỡi đầu môi ấy nhưng vẫn dằn lòng đi cưới vợ cho con. Để vừa rồi tôi phải tốn một số tài sản mới mua lại được sự tự do cho nó. Thục Trinh chỉ có tội tham vọng và tham lam, nhưng cháu thì... Chậc! Phải nói sao đây nhỉ? Chắc cháu không xấu tính như vậy, nhưng khi nào cháu nhìn lại phận mình chưa?
Nhã Ca nóng bừng khắp người. Bà Yến đang nói những lời ràng buộc cô đây mà.
Nhã Ca từ tốn:
- Cháu biết bác muốn nói điều gì. Nhưng bị cha mẹ bỏ đi đâu phải là tội do cháu gây nên.
Bà Yến nhẹ nhàng:
- Cháu nói đúng, chúng ta không ai được chọn cha mẹ, nhưng chúng ta được phép chọn người yêu. Rất tiếc, cháu đã không nhìn lại mình khi cố tình quyến rũ Cang.
Nhã Ca phản ứng ngay:
- Cháu không quyến rũ anh ấy.
Đang mỉm cười, bà Yến chợt đanh lại:
- Vậy chắc Cang quyến rũ cháu? Thậi phi lí, một người tầm cỡ, địa vị như Cang lại hạ mình vì một con bé thấp hèn như cháu sao? Hừ! Đúng là xảo trá. Cháu thừa hưởng từ mẹ cả vẻ bề ngoài xinh đẹp lẫn bản chất xấu xa. Mẹ cháu chuyên môn mồi chài đàn ông giàu có để kiếm chác. Giờ cháu có khác gì? Chả trách sao ông Thiệp phủ nhận giọt máu rơi của mình.
Nhã Ca ù đặc hai tai, cô muốn khóc nhưng nước mắt khô cạn cả rồi. Nỗi uất nghẹn khiến người cô run bần bật. Ca không nói nổi một lời để bào chữa cho mình. Tại sao cô phải nhận lãnh hậu quả của mẹ, người cô chưa một lần gặp mặt hoài vậy?
Dường như thấy Ca đang xúc động mạnh vì những lời cay độc của mình, bà Yến đổi giọng ôn tồn:
- Bác xin lỗi nếu đã quá lời với cháu. Có thể cháu thật lòng yêu thương Cang. Nhưng khổ quá cháu ơi. Cháu yêu nhưng có nghĩ cho người mình yêu không? Nếu có một người vợ như cháu, coi như Cang vùi xuống bùn công danh, sự nghiệp và cả uy tín danh dự của mình. Ly dị vợ vào thời điểm này, nó đã chịu nhiều đả kích, nhưng chuyện đó vẫn còn châm chước được vì Cang và Thục Trinh có nhiều bất đồng từ lâu rồi. Điều bác muốn nói là người ta sẽ đánh giá Cang ra sao khi nó bỏ rơi một người nổi tiếng như Thục Trinh để đi lại với một con bé cù bơ cù bất không cha không mẹ như cháu?
Ca yếu ớt:
- Cang nói anh ấy sẵn sàng đánh đổi tất cả để được có cháu. Chúng cháu thương nhau thật lòng.
Bà Yến khẽ lắc đầu:
- Quên những lời đường mật ấy đi. Tôi không đời nào đồng ý chuyện cháu và Cang thương nhau chớ đừng nói tới chuyện sẽ lấy nhau. Lý do tại sao chắc cháu đã biết. Cang không thể huỷ hoại công danh, sự nghiệp vì cháu. Đừng bao giờ gặp lại Cang nữa. Nếu cháu thật sự yêu Cang thì hãy hy sinh cho nó. Đó cũng là cách chứng minh cháu khác mẹ mình.
Nhã Ca nuốt nỗi nghẹn ngào vào lòng. Cô biết nói gì đây khi bà Yến đã nói rất rõ ý nghĩ và mục đích của bà khi tới gặp cô. Bà đã đánh trúng vào tử huyệt của Nhã Ca.
Bà Yến nói tiếp:
- Chỉ cần không gặp nhau đôi ba tháng, tôi chắc chắn Cang sẽ quên cháu ngay. Bởi vậy cháu nên đi khỏi thành phố này. Tôi có quen giám đốc một công ty ở khu công nghiệp Bình Dương. Nếu cháu thật sự yêu Cang, muốn tốt cho Cang và hy sinh bằng cách tránh gặp nó thì hãy lên làm việc ở đấy. Tôi sẽ sắp xếp được một chỗ đúng với bằng cấp cháu vừa tốt nghiệp. Đó là tất cả những gì tôi làm được cho cháu với tấm chân tình. Dĩ nhiên cháu có quyền từ chối đề nghị của tôi.
Nhã Ca nhếch môi:
- Bác đã nói thế, cháu có thể từ chối hay sao?
Bà Yến nhẹ nhõm:
- Nghĩa là cháu bằng lòng lên Bình Dương nhận việc? Có thế chứ. Thì ra cháu yêu Cang thật lòng chớ không như tôi đã đánh giá.
Nhã Ca mím môi:
- Từ bé đến giờ, cháu không biết mặt mẹ mình dù rất nhiều người bảo cháu rất giống bà. Cháu không hề muốn giống mẹ, do đó cháu sẽ rời xa Cang. Nếu anh ấy yêu cháu thật nhiều như đã từng nói thì sẽ tìm tới cháu.
Giọng bà Yến lạnh tanh:
- Yên tâm đi. Nó sẽ không tìm cháu đâu. Đàn ông mà! Vài bữa nửa tháng rồi cũng quên. Coi như chúng ta đã thỏa thuận xong. Ngày mai cháu có thể bắt đầu làm việc. Tôi muốn khi họp ở Hà Nội về, Cang sẽ không nhận được tin tức gì về cháu. Ngoài tôi và cháu ra, không ai biết chuyện chúng ta từng gặp nhau.
Nhã Ca khô khan:
- Vâng. Bác đừng lo, ngoài lương tâm của bác ra, không ai biết chuyện này đâu ạ.
Bà Yến gượng cười. Lấy trong túi xách ra một phong thư, bà nói:
- Đây là thơ tay tôi viết gởi giám đốc công ty. Cháu cầm lấy. Chúc cháu nhiều may mắn trong đường đời cũng như đường tình.
Nhã Ca nhìn theo bà Yến chớ không tiễn bà ta. Mãi mãi bà ta là nỗi ám ảnh của cô. Nhắm mắt lại, Nhã Ca như bắt đầu thấm thía chuyện vừa xảy ra với mình.
Từ giờ trở đi cô phải có đủ nghị lực để dỗ dành trái tim, phải can đảm hơn nữa để bằng lòng số phận. Ca hãy sống và quên đi xúc cảm, hãy tự huyễn hoặc mình rằng đời sống không phải lúc nào cũng cần đến tình yêu. Thế thôi và đừng khóc.
Trăng Khuyết Trăng Khuyết - Trần Thị Bảo Châu