Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ễ đổi tên sân vận động mới sửa thành sân vận động Ross Reynolds bị hoãn vô thời hạn, dù trận đấu vẫn diễn ra vào tối thứ Bảy.
Stoneridge thua.
Sáng thứ Hai, Tracy và Kins đi bộ tới trụ sở tòa án quận King để gặp Cerrabone, bàn về những gì họ muốn làm. Cerrabone đang dự một phiên tòa, nhưng ông ta nói có thể gặp họ trong giờ giải lao buổi sáng.
Họ bước vào căn phòng họp lát đá cẩm thạch với đồ đạc bằng gỗ sồi vàng trông cũ kỹ chẳng kém gì tòa nhà. Kins giải thích tại sao việc Berkshire rút tư cách luật sư càng khẳng định cho giả thuyết của anh về việc họ đang tiếp cận sai hướng, còn Tracy đưa ý kiến về việc họ có thể thoát ra khỏi tình trạng giậm chân tại chỗ này như thế nào. Cerrabone tỏ ra hoài nghi, nhưng thừa nhận ông ta cũng chẳng thể phản bác được ý kiến của Tracy, và thử một lần cũng chẳng mất gì.
“Hiện giờ Angela không còn có luật sư đại diện nữa.” Kins nói. “Nếu bà ta đồng ý nói chuyện với chúng ta, Berkshire sẽ không thể ngăn cản. Tất cả những gì ông ta phải làm là chứng kiến và lắng nghe, tôi nghĩ ông ta sẽ làm thế. Tôi nghĩ ông ta muốn bà ta chính thức khai nhận những gì đã xảy ra. Tôi nghĩ ông ta muốn bà ta tự chôn chân mình.”
“Như thế chẳng giống ông ta chút nào.” Cerrabone thừa nhận. “Có lẽ hai người đúng.” Ông ta nhìn đồng hồ. Đã hết giờ nghỉ. “Chiều nay tôi sẽ gọi vài cuộc điện thoại rồi báo lại.”
Khi Kins gọi điện thông báo anh có thêm vài câu hỏi về lời khai của cậu con trai, muốn kiểm tra lại với bà, Angela Collins đồng ý tới Trung tâm Tư pháp.
Bà ta tỏ vẻ miễn cưỡng, nhưng chỉ nửa vời.
Bà ta tới một mình, không có luật sư.
Kins đưa bà ta vào phòng hỏi cung có gương một chiều. Trong căn phòng liền kề, Tracy và Cerrabone đứng quan sát. Một lúc sau, Faz đưa Connor Collins và Atticus Berkshire tới.
“Mẹ tôi đang làm gì ở đây?” Connor Collins hỏi.
“Bà ấy cũng sẽ được thẩm vấn.” Tracy đáp. Cô bật công tắc, giọng Kins vang lên trong loa. “Chúng tôi có một sự tiến triển thú vị đây, Angela.”
“Vậy sao?” Angela tỏ vẻ bình thản. Những vết bầm chỉ còn lờ mờ dưới lớp trang điểm. Hình như bà ta mới làm lại tóc và móng. Không có chút bóng dáng nào của một góa phụ sầu thảm, mà cách trang điểm ăn vận của bà ta – quần jean ống đứng, bốt cao tới mắt cá và áo len mềm màu đỏ – trông cứ như đang đi hẹn hò.
“Hiện giờ bà không còn có luật sư đại diện nữa, tôi nói đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
“Cha bà không còn đại diện cho bà nữa?”
“Chúng tôi không còn hợp tác.”
“Và bà không thuê luật sư khác?”
“Vì tôi không bị buộc tội gì, thưa điều tra viên, nên tôi thấy chẳng có lý do gì để tiêu tốn những bốn trăm đô la một giờ cho luật sư biện hộ.”
Kins gõ tay lên bàn. Sau đó, anh nói: “Bà biết rõ chuyện Connor nhận tội?”
Angela gật đầu trang trọng. “Phải.”
“Có nghĩa là một trong hai người không nói thật.”
Bà ta nhún vai.
“Bà khai với chúng tôi bà gọi 911 chỉ vài phút sau khi súng nổ.”
“Đúng thế. Tôi gọi cho bố tôi. Sau đó tôi gọi 911.”
“Nhưng có một người hàng xóm đã nghe thấy tiếng súng nổ ngay khi xe buýt đỗ lại bên ngoài cửa sổ nhà bà ấy, vào lúc 5 giờ 18 phút. Bà gọi cha bà lúc 5 giờ 39 và gọi 911 lúc 5 giờ 40. Chúng ta có hai mươi mốt phút chưa lý giải được ở đây.”
Nếu thông tin này có gây ngạc nhiên thì Angela cũng không tỏ vẻ gì. “Khi đó tôi đang hoảng loạn, thưa điều tra viên. Tôi không nhớ thời gian đã trôi qua bao lâu.”
“Hai mươi mốt phút.”
“Tôi sẽ nghe theo anh.”
“Bà cũng khai chồng bà đã dùng khối pha lê để đánh bà.”
“Anh có muốn thấy vết khâu không?”
“Không. Tôi xem ảnh rồi.” Kins nói.
“Vậy ý anh là gì?”
“Ý tôi là, nếu chồng bà đánh bà bằng khối pha lê, tại sao trên đó lại không có dấu vân tay của ông ấy?”
Lần này, Angela giật mình thấy rõ. “Xin lỗi?”
“Không có dấu vân tay nào trên khối pha lê hết. Dù là của chồng bà, của bà hay của Connor.”
“Tôi… tôi không biết.”
“Bà đã lau nó phải không, bà Angela?”
“Sao tôi phải làm thế?”
“Vì bà đang bảo vệ Connor.”
“Thật kỳ quặc!”
“Connor thấy chồng bà đánh bà nên đã cố ngăn cản ông ấy, đúng không? Cậu ấy chụp lấy khối pha lê, rồi họ đánh nhau. Chồng bà quật Connor ngã xuống đất, trong lúc đó, bà cố gắng chạy về phòng ngủ phía sau. Connor nằm trên mặt đất, với tay túm chân chồng bà để ngăn ông ta lại. Thậm chí cậu ấy còn giật tuột cái giày ra. Chính vì vậy, trên giày của chồng bà mới có dấu vân tay của Connor.”
Angela Collins bắt đầu khóc. Bà ta khoanh tay lại và nhìn sang một góc phòng. Tracy hết nhìn bà ta rồi lại nhìn phản ứng của Atticus Berkshire và Connor.
Kins nói: “Tại sao bà không nói thật với chúng tôi, Angela?”
Nước mắt lăn dài trên gò má Angela. “Connor chỉ cố gắng bảo vệ tôi mà thôi.” Bà ta nói. “Nó chỉ cố gắng bảo vệ tôi. Tôi nghĩ nó không định bắn Tim. Nó không định làm thế.”
“Gì cơ?” Connor khẽ nói, và Tracy biết linh cảm của mình đã chính xác.
Atticus Berkshire khẽ đặt tay lên vai cậu bé. Lúc này, ông ta không phải là luật sư. Ông ta là một người cha, người ông.
Connor ngẩng lên nhìn ông ngoại. “Sao mẹ lại nói thế?”
Trong căn phòng kia, Angela lấy khăn giấy Kleenex lau nước mắt. “Sau khi Connor bắn Tim, tôi hoảng loạn. Tôi không biết phải làm gì. Tôi bảo Connor thả súng xuống giường và đi sang phòng khác. Tôi nhặt súng lên để trên đó có cả dấu vân tay của tôi. Rồi tôi bắt đầu lau sạch mọi thứ. Tôi không nghĩ được gì rõ ràng. Tôi chỉ nhớ bố tôi từng nói cảnh sát có thể dùng bất kỳ chứng cứ nào để kết tội con, nên tôi cứ thể lau sạch mọi thứ. Khi tôi quay lại phòng khách, Connor đã nhặt khối pha lê lên khỏi sàn và đặt nó lại vào bệ. Tôi quát thằng bé để nó vào chỗ cũ. Khi đó, tôi nhận ra dấu vân tay của thằng bé sẽ dính đầy trên đó, nên tôi lau nó đi.”
“Mẹ nói dối.” Connor ngước lên nhìn ông ngoại, mắt mở trừng trừng, hơi thở bắt đầu nặng nề.
Angela nói: “Nó chỉ là một đứa trẻ, thưa điều tra viên, nó chỉ cố gắng bảo vệ mẹ nó thôi.”
“Bà ấy nói dối.” Connor lại nói, lần này giọng cậu to hơn. Cậu bắt đầu khóc.
“Sao bà ấy lại bắn bố cậu, Connor?” Tracy hỏi.
Berkshire lặng thinh.
“Mẹ nói mẹ phải làm điều đó. Mẹ nói bố sẽ lấy hết mọi thứ của hai mẹ con, bố có bạn gái và mẹ sẽ không nhận được gì nếu ly dị. Mẹ nói bố không muốn dây dưa gì với chúng tôi, bố sẽ bán nhà và chúng tôi sẽ phải dọn đi, mà chúng tôi chẳng có nơi nào để đi.”
“Tại sao mẹ cậu lại bị thương?”
Connor nức nở, vai cậu bé run bần bật. Berkshire vòng tay qua người cháu trai. “Kể cho chúng ta nghe chuyện gì đã xảy ra đi.” Ông ta nói.
“Mẹ bảo cháu lấy khối pha lê đánh mẹ. Mẹ bảo cháu đánh mẹ vào sau gáy để không để lại sẹo. Cháu không muốn làm thế nhưng mẹ bảo cháu phải làm, nếu không cả hai mẹ con sẽ phải vào tù, người ta sẽ nói rằng cháu là tòng phạm, rằng cháu đã giả vờ để dụ bố cháu vào trong nhà.”
“Vậy còn những vết thương ở mạng sườn? Sao mẹ cháu lại bị thương ở đó?”
“Mẹ bảo cháu đá mẹ, nhưng cháu không làm được vì cháu không đi giày. Mẹ bảo cháu lấy một chiếc giày của bố để đi, vì người ta có thể căn cứ vào vết thương để phán đoán loại giày cháu đi.”
“Thế nên mới có dấu vân tay của cháu ở trên chiếc giày à?”
“Cháu đoán vậy.”
“Chính vì vậy mà giày bên phải của bố cháu không buộc dây. Khi trả lại, cháu quên không buộc dây giày.”
“Cháu không biết.” Cậu nhóc nói. “Cháu không nhớ.”
Tracy nhìn Atticus Berkshire. Một tay ông ta quàng qua vai cháu trai, nhưng mắt lại đăm đăm nhìn con gái qua lớp cửa kính. Trông ông ta như thể bị ai đâm thẳng vào tim.
“Mẹ cháu bị bệnh về thần kinh, Connor.” Berkshire nói. “Mẹ cháu bị bệnh.”
“Ông giúp mẹ cháu được không?” Connor hỏi.
Berkshire buồn bã lắc đầu.
Tracy và Kins đã nghi ngờ, thậm chí tin chắc, là Berkshire biết, không chỉ việc con gái ông ta đã bắn chồng mà cả việc bà ta bị tâm thần, và có lẽ bị rối loạn nhân cách ranh giới. Đối với một người cha, phải thừa nhận con mình mắc chứng bệnh đó là một điều khủng khiếp, và có lẽ Berkshire đã hết mình bảo vệ con gái cho tới khi ông ta nhận ra Angela sẵn sàng hy sinh mọi người, ngay cả đứa con rứt ruột đẻ ra, để cứu lấy bản thân mình. Có vẻ như Berkshire đã không đồng ý để Angela cung khai. Có lẽ trong chuyện này, ông ta không còn lựa chọn nào khác, ông ta cũng là người biết rõ nhất Angela luôn làm những gì bà ta muốn làm, có được những gì bà ta muốn có, nếu không bà ta sẽ nổi cơn tam bành. Là một luật sư biện hộ lọc lõi và tài ba, Berkshire không thể không biết lời khai của con gái mình là một sai lầm lớn và sẽ không khớp với chứng cứ.
“Có ai giúp được mẹ không?” Connor hỏi.
“Họ sẽ cố gắng.” Berkshire đáp. “Nhưng có những chứng bệnh thần kinh không thể nào chữa khỏi. Tại thời điểm này, mẹ cháu là một mối nguy cho cháu.”
“Mẹ cậu có bảo cậu đứng ra nhận tội không?” Tracy hỏi.
“Mẹ dạy cháu phải nói thế nào. Mẹ nói người ta không thể kết án cả hai mẹ con cùng một tội được.” Thằng bé nhìn ông ngoại. “Mẹ nói ông sẽ cứu cả hai mẹ con. Mẹ nói không việc gì phải lo lắng, hai mẹ con cháu có thể lấy được hết tiền, mẹ sẽ có quyền kiểm soát và mẹ con cháu có thể ở lại ngôi nhà. Mẹ nói tất cả những gì cháu cần làm là làm theo chính xác những gì mẹ nói, rồi mọi thứ sẽ ổn. Mẹ nói nếu cháu không làm theo thì cả hai sẽ phải vào tù.” Connor Collins lại nức nở. “Cháu không muốn chuyện gì không hay xảy ra với bố. Cháu không biết mẹ định bắn bố.”
Atticus Berkshire xoay người cậu bé khỏi hướng cửa sổ. “Không sao.” Ông ta nói. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng giờ cháu phải nói thật. Cháu sẽ phải nói thật những gì đã xảy ra.”
“Cậu sẽ làm thế chứ Connor?” Tracy hỏi.
“Chuyện gì sẽ xảy ra với mẹ cháu?” Connor hỏi, cậu vẫn thật lòng quan tâm tới bà mẹ.
“Cháu không phải bận tâm tới chuyện này, Connor, mọi việc xảy ra không phải lỗi của cháu.”
Qua lớp kính cửa sổ, Connor lại đưa mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế. Tracy cảm thấy dù cậu bé nhìn thấy và nghe thấy giọng mẹ mình nhưng cậu không thể chắc chắn mình biết con người trong căn phòng kia. Và rồi, như thể bị giáng một cú thật mạnh, cậu nhìn Tracy. Không còn vẻ đau buồn, cảm xúc trên mặt cậu giờ đăm chiêu hơn. Sợ hãi.
“Mẹ cháu sẽ vào tù chứ?”
“Phải.” Tracy đáp. “Bà ấy sẽ phải ngồi tù.”
“Liệu mẹ cháu có được ra tù không?” Cậu bé hỏi.
“Không, Connor.” Tracy đáp. “Mẹ cháu sẽ không bao giờ được ra ngoài.”
Sau khi Angela Collins bị giam giữ tại nhà tù quận King, Tracy và Kins quay về ô làm việc của đội A. Trời đã muộn, cả hai đều mệt rã rời. Del và Faz đã về nhà, Tracy cũng định theo bước họ. Dan đang bay từ Los Angeles về, lần này họ sẽ tới Cedar Grove nghỉ vài ngày.
“Tôi về nhà đây.” Cô nói. “Thật là một tuần dài dằng dặc.”
Kins xoay ghế. “Sao cô biết chuyện này sẽ thành công?”
Cô nghĩ tới Eric Reynolds. “Thật là một điều khủng khiếp khi một đứa trẻ bị tước bỏ ý niệm về việc cha mẹ nó luôn hoàn hảo. Con trẻ luôn muốn tin rằng cha mẹ sẽ luôn ở bên che chở cho chúng. Một trong những điều khó khăn nhất của việc trưởng thành là phải đánh mất sự ngây ngô vẫn cho phép tất cả chúng ta tin vào những điều hoang đường kỳ diệu, thay vào đó ta phải đối mặt với hiện thực khắc nghiệt. Chúng ta không muốn tin bố mẹ chúng ta không hoàn hảo, hay có những người còn tồi tệ hơn rất nhiều.”
Kins đu đưa người trên ghế. “Có chuyện này tôi muốn nói với cô.” Anh nói.
“Amanda Santos?”
Kins nhắm mắt lại, thở hắt ra. “Không có chuyện gì hết, Tracy. Chỉ là vài bữa trưa.”
“Cảm ơn vì đã cho tôi biết.” Cô nói, lòng thầm mừng vì Kins đã giữ được mình và anh đủ tin tưởng để chia sẻ với cô.
“Mọi chuyện ở nhà không được tốt đẹp cho lắm. Cô biết đó. Khi tôi gặp Amanda trong vụ điều tra Cao Bồi, trong tôi xuất hiện những cảm xúc lâu lắm rồi tôi không thấy có.”
“Ai cũng muốn có những cảm xúc như thế, Kins ạ.”
“Tôi biết. Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ làm vậy, nhưng tôi tìm ra cớ để gọi điện và trò chuyện với cô ấy. Rồi tôi lại kiếm được cớ khác để mời cô ấy đi ăn trưa.”
“Cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp.”
Kins gật đầu. “Nhưng tôi nhận ra đó không chỉ là chuyện giữa tôi và Shannah, phải không?”
“Tôi không có con.” Tracy nói. “Tôi không định lên giọng dạy đời về một vấn đề mình chẳng biết mô tê gì.”
Kins mỉm cười. “Tôi cá là cô biết nhiều hơn những gì cô tự nhận đấy.”
“Có lẽ là kinh nghiệm từ những năm dạy trung học và chứng kiến bọn trẻ bị tác động ra sao bởi những vụ ly dị.”
“Tôi không hoàn hảo.” Kins nói. “Kém xa là đằng khác, nhưng tôi chưa sẵn sàng để bọn trẻ biết điều đó.”
“Không ai trong chúng ta hoàn hảo cả, Kins.”
“Không ai, nhưng cô nói đúng, tôi gần như hoàn hảo trong mắt chúng, và tôi không định vứt bỏ điều đó mà không cố gắng nỗ lực hơn cho cuộc hôn nhân của mình.”
“Hy vọng mọi chuyện sẽ êm xuôi.”
“Tôi cũng mong vậy. Hoàn toàn thành thật, đúng không?” Tracy mỉm cười. “Đã thỏa thuận thế rồi.”
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống