You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
racy bâng khuâng có nên còng tay Reynolds không, nhưng rồi quyết định sẽ không làm thế. Cô theo ông ta về nhà. Trên đường đi, cô gọi cho Jenni, thuật lại những gì đã xảy ra. Cô nói cô đang áp tải Eric Reynolds về nhà để ông ta thu xếp cho lũ thú cưng và sắp xếp công việc. Jenni và đơn vị kia sẽ bắt Ross Reynolds, hai bên sẽ gặp nhau ở đồn Cánh Tây. Ở đó, hai người đàn ông sẽ bị giam giữ, và Eric sẽ cung cấp lời khai đầy đủ. Họ ngờ rằng Ross Reynolds sẽ không hé môi một lời.
Tracy và Eric cùng bước vào nhà. Lũ chó nhảy lên chào đón ông ta. Blue sủa vang khi thấy Tracy. Mắt người đàn ông rớm nước. Lũ chó là gia đình duy nhất của ông ta suốt bao năm nay.
Họ di qua phòng khách để vào căn phòng kia. Màn hình ti-vi giờ tối đen. Khẩu súng không còn nằm trên bàn poker nữa.
“Chắc tôi cất nó đi rồi.” Eric nói.
Trong lúc Eric tiến tới két đựng súng to tướng kê ở góc phòng, hai con chó, nãy giờ chưa từng rời xa chủ, bỗng quay 180 độ và sủa ầm ĩ. Gần như đồng thời, trong lúc Tracy còn đang xem xét tình hình, một giọng nói cất lên từ ngưỡng cửa phía bên kia căn phòng.
“Mày đang tìm cái này à?” Lionel Devoe bước vào, tay cầm khẩu súng 45 ly của Reynolds, nòng súng chĩa thẳng vào Tracy.
Tracy với lấy khẩu Glock, nhưng cô không nhanh được tới mức đó.
“Tao sẽ không làm thế đâu.” Devoe nói.
Tracy cứng người, một tay đặt trên báng súng, đầu óc nhanh chóng đánh giá tình hình trước mắt. Hai con chó vẫn sủa và chạy vòng quanh Lionel khi hắn ta bước sâu hơn vào trong phòng. Blue gầm gừ, gắt gỏng.
Tracy xem xét tất cả mọi thứ trong căn phòng có thể dùng làm bia đỡ, nghiên cứu cả lối thoát ra ngoài. Cô có thể chạy tới đó được không? Có vẻ là không.
“Anh đang làm gì vậy, Lionel?” Eric hỏi.
“Hãy bỏ tay ra một cách thật chậm, điều tra viên.” Lionel mặc nguyên bộ đồng phục, trông bình thản và đầy toan tính. Hắn đã suy tính chuyện này kỹ lưỡng.
Tracy rút tay khỏi báng súng. Vừa để mắt trông chừng Lionel, cô vừa tìm kiếm một lối thoát, một khoảnh khắc khiến hắn phân tâm và dời mắt đi. Tất cả những gì cô cần là một, hai giây rút súng và bóp cò. Cô thầm thúc giục lũ chó hãy làm điều gì đó thật anh hùng, chẳng hạn như cắn ống quần hắn, nhảy xổ vào hắn, bất kỳ điều gì cũng được.
“Lionel.” Eric gằn giọng. “Anh đang làm cái quái gì vậy?”
Lionel vẫn nhìn Tracy. “Im đi, Eric! Và bảo lũ chó ngậm mõm lại, nếu không, thề có Chúa, tao sẽ cho cả hai con ăn đạn. Giơ hai tay lên thật chậm nào, điều tra viên.”
“Chuyện này thật điên khùng, Lionel.” Eric nói.
“Tao bảo im miệng.”
Tracy giơ tay lên ngang vai. Lionel đã giúp cô rồi. Khi thi đấu trong các cuộc thi bắn súng, cô luôn thao tác nhanh hơn khi rút chéo. Giờ tay cô đã giơ lên, chỉ cần một cử động nhanh gọn nữa là xong.
Eric tiếp tục nói: “Chấm dứt rồi, Lionel. Hạ khẩu súng chết tiệt đó xuống đi!”
Lionel thận trọng đi về phía Tracy, nòng súng vẫn chĩa thẳng vào ngực cô. Lũ chó bám theo ở một khoảng cách an toàn, miệng vẫn không ngừng sủa. “Quay người lại!”
“Lionel, hạ khẩu súng chết tiệt đó xuống. Cảnh sát trưởng đã biết hết rồi.”
“Tao biết.” Lionel nói. “Tao nghe lén tần số của cảnh sát bên đó mà. Cô ta có cả đội yểm trợ. Nhưng cô ta không có ở đây. Họ đi bắt ông bố mày rồi.” Lionel ra lệnh cho Tracy. “Tao bảo là quay người lại.”
Tracy quay người. Lionel thận trọng bước ra phía sau cô. Hắn chầm chậm tiến tới giật khẩu Glock của cô rồi lùi lại thật nhanh. Tracy vừa đánh mất cơ hội tốt nhât. Cô cần phải đánh giá lại tình hình. Tìm một cơ hội khác.
“Lionel, chuyện này thật điên rồ.” Eric nói.
Lionel liếc nhanh về phía Eric. Giờ đây, khi Tracy đã bị tước vũ khí, hắn thấy tự tin hơn. “Vậy ư? Thật không hả Eric?”
“Hạ súng xuống, Lionel. Tôi đã nói hết với cô ấy. Cô ấy đã biết tất cả. Cảnh sát trưởng cũng thế.”
“Mày không nên làm thế Eric. Lẽ ra mày không nên nói gì sất. Chúng ta đã thỏa thuận rồi. Mọi người đều giữ im lặng.” Lionel lùi lại, đặt khẩu Glock lên bàn poker. “Mày có thể bảo hai con chó khốn kiếp này im miệng lại không?”
“Chó thì phải sủa thôi.” Eric nói. “Đấy là bản năng của chúng.”
“Mày không nên phá vỡ thỏa thuận mà không bàn bạc với tao và Hastey.”
“Cô ấy đã biết, Lionel. Cô ấy biết hết rồi.”
“Có thể, nhưng cô ta không có cách nào xác nhận những điều đó. Lẽ ra mày nên giữ im lặng. Mày nên ngậm mồm lại. Khốn kiếp, bảo lũ chó câm ngay.”
“Đã bốn mươi năm rồi, Lionel. Giữ im lặng đã đem lại lợi lộc gì cho chúng ta chứ?”
“Không quan trọng. Lẽ ra mày nên bàn bạc với bọn tao. Mày nên bàn bạc với Hastey. Đã thỏa thuận như thế rồi. Nhưng tao đồ rằng cả hai ta đều biết rồi mọi chuyện sẽ tới nước này, đúng không?”
“Tới nước nào?”
“Hoặc mày hoặc Hastey sẽ quyết định làm một điều ngu ngốc như thế này, còn tao thì phải ngăn lũ chúng mày lại.”
“Cô ấy chuyên điều tra các vụ án mạng, Lionel. Anh định giết một điều tra viên chuyên các vụ án mạng ư? Anh nghĩ anh cầm cự được bao lầu trước khi họ săn lùng anh?”
Lionel mỉm cười. “Tao không giết ai cả, Eric.”
“Hắn có súng của ông.” Tracy nói, mắt vẫn dõi theo Lionel, đợi chờ bất kỳ cơ hội nào xuất hiện, đánh giá khoảng cách giữa cô và bàn poker, áng chừng xem cô có thể với tới khẩu súng nhanh tới mức nào. Không đủ nhanh. “Hắn sẽ bắn tôi bằng súng của ông và bắn ông bằng súng của tôi. Hắn dàn cảnh như chính chúng ta đã làm điều đó.”
Lionel mỉm cười. “Thấy không, Eric, thế nên cô ta mới trở thành điều tra viên đấy. Nhưng cũng không hoàn toàn chính xác. Tao thấy không cần phải giả như hai đứa bắn nhau. Tao định thế này cơ. Cô điều tra viên đây đưa mày về nhà sau khi đã lật mặt hai bố con mày. Cô ta cho mày cơ hội sắp xếp mọi việc trước khi bị bắt giam. Nhưng mày có kế hoạch khác. Mày đã đem súng ra. Đêm nào mày cũng mang súng ra ngoài. Tao có thể làm chứng cho điều đó. Hastey cũng vậy. Mày dụ cô ta về đây và khiến cô ta ngạc nhiên. Một người như mày sẽ không đời nào vào tù. Thế nên mày bắn cô ta. Rồi mày tự bắn mày.” Lionel nhún vai. “Vì trên lý thuyết, chúng ta đều đang ở trong địa phận thị trấn Stoneridge nên tao sẽ toàn quyền điều tra vụ này. Và khi tao đóng vụ án này lại, tao thề là tao sẽ hủy hồ sơ.”
“Anh không cần phải làm như thế, Lionel.” Reynolds nói. “Tôi đã nhận tội. Tôi đã nói với cô ấy Hastey không liên quan gì và cả anh cũng vậy.”
“Mày rộng rãi quá, Eric, tao ước gì chúng ta có thể vặn ngược thời gian quay lại bốn mươi năm về trước và khiến điều đó xảy ra, nhưng chuyện đã không xảy ra theo chiều hướng đó, và bây giờ cũng vậy. Tao đã sửa cái xe cho bố mày. Nếu cô ta có hồ sơ của Buzz Almond trong tay thì cô ta biết rõ điều đó. Cô ta cũng biết tao đã bỏ tấm ảnh Buzz chụp xe của mày ra khỏi hồ sơ. Tao không vào tù vì mày hay bố mày đâu, và tao cũng sẽ không để Hastey phải vào tù vì mày.” Lionel nhìn Tracy. “Tôi đã nói với cô rồi, điều tra viên, lẽ ra cô đừng nên nhúng mũi vào vụ này. Chuyện gì xảy ra thì đã xảy ra rồi. Không ai định làm như thế cả. Đó là một tai nạn. Lẽ ra cô cứ nên để mặc mọi thứ như thế.”
“Hãy nói điều đó với Earl Kanasket ấy.” Tracy nói.
“Chuyện này cũng không khiến con gái ông ta sống lại được, đúng không? Thế thì để làm cái gì? Chuyện này giúp gì được cho ông ta?”
“Giải thoát, Lionel.” Eric nói. “Nó sẽ khiến ông ấy được giải thoát, và tất cả chúng ta cũng vậy. Đó là điều cần làm. Lẽ ra chúng ta phải làm điều đó từ bốn mươi năm trước. Phải làm từ khi đó.”
“Chà, tốt thôi.” Lionel chĩa súng vào Tracy. “Tao nghĩ tất cả chúng ta đều tìm được cách giải thoát của riêng mình.”
“Đừng!” Eric kêu lên. Lũ chó sủa dữ dội hơn.
“Im ngay, Eric! Một lần này trong đời mày thôi, hãy ngậm miệng lại.”
Eric lao lên.
Sự chú ý và mục tiêu của Lionel bị nhãng đi trong giây lát. Đó là tất cả những gì Tracy cần. Cô lao người về bên phải, đập vào mép bàn poker rồi dựng đứng nó lên làm lá chắn. Phỉnh poker bắn lên không trung rồi văng tung tóe trên sàn nhà bằng gỗ. Khẩu 45 ly gầm lên, âm thanh vang vọng dội lại trên mái nhà hình vòm như tiếng đại bác nổ. Tracy nghĩ cái bàn sẽ nổ tung, nhưng không. Tìm thấy khẩu Glock giữa đám phỉnh rực rỡ sắc màu, cô đứng dậy từ sau cái bàn.
Lionel vẫn đứng giữa phòng, chĩa khẩu 45 ly về phía cô, quét mắt tìm kiếm.
Quá chậm.
Cô siết cò hai lần, nhắm trúng trọng tâm khiến hắn bị quật ngửa về phía sau như một tên say rượu mất thăng bằng. Khi chạm đất, đầu hắn đập xuống một tiếng khô khốc.
Trong một phút, thời gian như dừng lại. Không khí nồng mùi thuốc súng, ba phát đạn vang rền khiến tai Tracy ù đi. Lũ chó tiếp tục sủa, nhưng âm thanh như trở nên trống rỗng. Phía bên kia căn phòng, Eric ngồi sụp xuống bên chiếc sofa, bàn tay đầy máu ấn chặt phía dưới vai phải, máu rỉ ra từ những kẽ ngón tay.
Tracy đứng dậy và tiến về phía Lionel đầu tiên. Cô đá khẩu 45 ly đi, quỳ một gối xuống, đặt hai ngón tay lên cổ hắn. Không thấy mạch đập. Lionel không mặc áo chống đạn. Cô di chuyển về phía Eric Reynolds. Hai chú chó rên rỉ, nhảy dựng lên vì hoảng loạn và lo âu.
“Không sao.” Eric nói, giọng yếu ớt, tay kia chìa ra cố vuốt ve lũ chó. Ông ta tái nhợt, đồng tử nở to và từ từ chìm vào cơn choáng váng, nếu lúc đó ông ta vẫn chưa bị choáng.
“Hãy ở lại với tôi.” Tracy nói, điện thoại đã cầm trên tay. “Hãy ở lại với tôi, Eric.”
Một tiếng sau, đứng dưới hàng hiên có mái che trước cửa nhà Eric Reynolds để tránh tuyết, Tracy nhìn theo chiếc xe cứu thương nhấp nháy đèn chở Eric Reynolds đi. Sáu chiếc xe cảnh sát quận Klickitat và các cảnh sát viên đứng chật kín sân trước, đợi đội phản ứng hiện trường mà Jenni điều động từ văn phòng Vancouver của Phòng Nghiên cứu Tội phạm Sở Cảnh sát Bang Washington tới.
Pháp y quận cũng đang trên đường tới, dù họ chỉ có mặt cho đủ thủ tục.
Jenni tới khi chiếc xe cứu thương rời đi.
“Ông ta thế nào rồi?” Tracy hỏi.
“Ổn định. Họ đang đưa ông ta tới bệnh viện ở Goldendale. Tới đó, họ sẽ chẩn đoán xem có cần dùng máy bay chuyển ông ấy tới Harborview không. Theo họ thì không cần.”
May sao viên đạn chỉ găm vào vai phải của Reynolds, và may sao Lionel không bắn trúng đầu Eric khi ông ta khom người xuống để tấn công.
“Cậu bắt Ross Reynolds rồi chứ?”
Jenni gật đầu. “Ông ta không hé môi bất kỳ điều gì. Ông ta yêu cầu luật sư, thậm chí còn không hỏi thăm về con trai hay hỏi xem Eric sẽ thế nào. Dường như ông ta chỉ quan tâm tới duy nhất bản thân mình.”
Điều đó khiến Tracy nhớ tới cách hành xử của Angela Collins.
Jenni đưa mắt nhìn mảnh sân xinh đẹp phủ đầy tuyết. “Đây đúng là một bi kịch nhỉ?”
“Ở rất nhiều cấp độ.” Tracy đáp.
“Cậu có tưởng tượng nổi người làm bố làm mẹ lại làm một điều như thế với chính con ruột của mình, khiến người con tin rằng chính mình đã giết cô gái đó suốt bao nhiêu năm trời? Khiến người con tự nhận hết tội lỗi về mình? Thật khủng khiếp!”
Một lần nữa, Tracy lại nghĩ tới Angela Collins. “Cả hai chúng ta đều may mắn có bố mẹ tử tế, nên ta không thể nghĩ theo chiều hướng đó. Cách cư xử đó thật xa lạ với chúng ta, nhưng cả hai ta đều biết ngoài xã hội có rất nhiều phụ huynh tồi tệ.”
Lại một lần nữa, Tracy nghĩ tới Angela Collins và nhận ra họ đã nhìn nhận sai về vụ án đó.
“Tracy?”
“Ơi?”
“Cậu ổn chứ?”
“Ừ.” Cô đáp. “Mình chỉ đang nghĩ tới một vụ khác thôi.”
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống