Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
racy nhìn theo Eric Reynolds ra khỏi nhà xe. Cô đứng bên đường, ngay cạnh xe mình. Thấy cô, Reynolds không hề tỏ ra ngạc nhiên, cứ như ông ta đã biết trước cô sẽ ở đó. Có lẽ ông ta tới nhà bố chỉ để lấy đôi ủng, nhưng rồi ông bố mở cửa, và từ điệu bộ của hai người đàn ông, Tracy có thể đoán được họ đang nói những gì lẽ ra đã phải nói từ bốn mươi năm trước. Không ôm, không bắt tay, không một dấu hiệu của sự quan tâm hay ấm áp. Họ giữ khoảng cách, về mặt đo lường, đó chỉ là vài bước chân, nhưng rõ ràng khoảng cách ấy còn lớn hơn nhiều. Cuộc nói chuyện ngắn ngủi, có nghĩa là không có chối bỏ, không tranh luận, không nỗ lực biện minh. Mỗi người trong số họ đã làm những gì họ làm, và đã sống với hậu quả từ quyết định của mình.
Dù không mặc áo khoác nhưng Eric Reynolds có vẻ không lạnh. Ông ta giơ đôi ủng đi săn lên.
“Các bức ảnh cho thấy có hai lượt bánh xe ra và vào.” Tracy nói. “Có ai đó đã quay lại, một mình, và vứt bỏ cái xác. Tôi không thể xác định đó có phải là một trong bốn người bọn ông không. Các ông có thể đã cùng nhau vứt bỏ xác cô ấy. Và cho dù đó là ông thì cũng không có lý do gì để ông đổi giày, không có lý do gì để ông về nhà, thay ủng và quay trở lại. Khi đó tuyết đang rơi nhưng ông sẽ không quan tâm tới chuyện đó, không phải trong tình huống đó. Rồi sau đó, có hai hóa đơn bằng tiền mặt. Bảy trăm đô la không phải là số tiền mà một học sinh trung học dành hết thời gian để chơi bóng có sẵn trong người, cho dù là cả bốn người cùng góp lại. Và tôi cũng không nghĩ có ai trong số bốn người nhìn xa trông rộng tới mức lấy hóa đơn tiền mặt. Lionel đã giúp bố ông, nhưng ông ta không định làm không công, và tôi đoán bố ông đòi hóa đơn để đề phòng Lionel giở trò – để nhắc nhở Lionel rằng ông ta cũng có liên đới.”
“Ông ấy nghĩ thế đấy.” Eric nói. “Chi tiết. Không một kẽ hở. Ông ấy nghĩ gậy ông đã đập lưng ông khi Lionel gọi điện báo rằng viên cảnh sát đã tới xưởng lấy hai cái hóa đơn. Mẹ của Lionel là kế toán. Bà ấy không biết gì cả. Bà ấy cứ thế sao lại hóa đơn cho cảnh sát thôi. Bố tôi nhận ra viên cảnh sát đó chính là người đàn ông giả bộ tới mua xe để xem xét chiếc xe. Chúng tôi hồi hộp chờ đợi kết cục, nhưng rồi không có gì xảy ra. Sau này, khi Lionel lên làm Giám đốc Sở cảnh sát Stoneridge, bố tôi đề nghị ông ta tìm hiểu xem có cuộc điều tra nào về việc này không. Lionel tìm thấy hồ sơ. Tôi tưởng ông ta đã hủy nó chứ, có lẽ tôi đoán sai rồi.” Eric liếc về phía ngôi nhà. “Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Cảnh sát trưởng sẽ nộp mọi thứ cho công tố viên quận. Công tố viên sẽ quyết định khởi tố theo mức án nào.”
“Chuyện xảy ra không phải là lỗi của Hastey, Darren hay Archie. Đó là lỗi của tôi. Hastey đã chịu đựng đủ rồi.”
“Mọi thứ sẽ được xem xét.” Cô đáp. “Khẩu súng trên bàn poker trong nhà ông…”
Eric Reynolds gật đầu. “Hầu như tối nào tôi cũng đem nó ra, và tối nào tôi cũng nghĩ tới điều đó, nhưng tôi không bao giờ làm được. Tôi lau chùi và lại cất nó vào két. Tôi là một thằng hèn.” Ông ta nói. “Có lẽ từ lâu tôi đã biết ngày này sẽ tới. Có lẽ tôi hy vọng nó sẽ tới. Tôi muốn mọi người biết sự thật. Nghe thì có vẻ lạ lùng, nhưng đó là sự giải thoát.”
“Tôi cần thu lại khẩu súng đó, Eric. Và cả những khẩu súng khác mà ông đang sở hữu.”
“Tôi hiểu. Tôi lo cho mấy con chó.”
“Chúng ta có thể quay về nhà ông để ông sắp xếp mọi thứ – gửi email hay gọi điện thoại cho người nào ông cần để họ chăm sóc lũ chó. Tôi sẽ gọi cho cảnh sát trưởng, cô ấy là bạn tôi. Tôi sẽ báo với cô ấy là ông tự nguyện ra đầu thú. Sau khi về nhà ông rồi, tôi sẽ đưa ông tới đồn cảnh sát để lấy lời khai. Chúng ta sẽ thực hiện một cách thật văn minh. Ông sẽ bị bắt giữ và mọi việc sẽ được thực hiện theo đúng quy trình.”
“Còn bố tôi?”
“Ông ấy cũng sẽ bị bắt giữ.” Tracy ngập ngừng nhìn về ngôi nhà, suy nghĩ của cô như lộ rõ mồn một.
“Đừng lo, điều tra viên. Ông ấy sẽ không tự tử đâu. Cái tôi của Ross Reynolds sẽ không bao giờ cho phép ông ấy thừa nhận cuối cùng ông ấy đã thua.”
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống