Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
racy không cần phải đợi ngoài cổng nhà Reynolds hay bên vệ đường. Nếu cô đúng, cô biết Reynolds sẽ đi đâu khi thần trí ông ta quay lại từ trảng đất trống.
Và ông ta sẽ đi. Ông ta sẽ đi bởi vì ông ta không thể không đi.
Giữ lời hứa với Jenni, cô giữ liên lạc qua điện thoại, báo cho Jenni biết ý định của mình. Đội yểm trợ bám theo.
Tracy đỗ xe ngay đầu dãy nhà, không lo về việc chiếc xe màu trắng của cô bị phát giác. Reynolds không biết xe của cô. Nó lẫn trong những chiếc xe tải khác và các loại xe đời cũ hơn trên phố. Nhưng rồi cô nghĩ dù có biết thì Eric Reynolds cũng chẳng thèm quan tâm. Hai chiếc xe cảnh sát ở cách đó một dãy, khuất tầm nhìn.
Trong lúc cô chờ đợi, tuyết bắt đầu len lỏi rơi qua những khoảng trống trên cây. Những bông tuyết to và nặng như những bông tuyết mà cô và Sarah thường lè lưỡi ra hứng qua cửa sổ phòng ngủ của cô rồi ngắm nhìn chúng tan vào đất, miệng cười toe toét và hào hứng chẳng khác nào đêm Giáng sinh. Họ biết tuyết sẽ rơi mãi, đồng nghĩa với một ngày có thể không phải đến trường và được chơi cả ngày ở sân sau với bạn bè. Đó là một ký ức tươi đẹp thời thơ ấu của cô, ký ức cô luôn níu giữ và không cho phép ai tước đoạt.
Tiếng động cơ của chiếc Silverado to lớn gầm lên trước khi ánh đèn pha lóe lên trong gương chiếu hậu bên ghế phụ lái của xe cô, đúng như cách cô tưởng tượng về chiếc Bronco méo mó và tan tác khi nó lết trên chính con phố này vào đêm đó bốn mươi năm về trước. Eric Reynolds lái xe ngang qua Tracy, đầu không ngoảnh lại, đi thẳng tới ngôi nhà nhỏ một tầng nơi ông ta lớn lên, dù ánh mắt ông ta vẫn là ánh mắt của bốn mươi năm về trước.
Ông ta đậu chiếc Silverado sau chiếc Dodge Durango trong nhà để xe bừa bộn phủ đầy lá thông, lớp mái nhựa đã ngả màu theo thời gian. Mùa Giáng sinh trước, ông ta đã tặng bố mình chiếc xe này, một món quà quá xa xỉ, nhưng nếu không có bố thì Eric Reynolds sẽ chẳng là gì cả. Đó là những gì ông ta đã nghĩ. Đó là những suy nghĩ mà ông ta đã được định hướng suốt bao nhiêu năm qua. Ông ta đã được định hướng để tin rằng không có bố, ông ta đã phải ngồi tù, trở thành một gã xấu xa phạm pháp và không bao giờ có được những lời ca tụng, những nụ cười, những cái vẫy chào từ những người quen cũ mà câu hỏi đầu tiên dường như luôn luôn là 'Còn nhớ hồi đó không?'
Ông ta ra khỏi xe. Đèn hiên trên cửa phụ bật lên, hắt ra thứ ánh sáng vàng vọt, đối lập hoàn toàn với màu tuyết trắng tinh khiết đang bắt đầu bao trùm mặt đất và cây cối. Cửa bật mở, một ông già vừa bước ra vừa đeo kính lên.
Dù đã ở tuổi tám hai, trông ông ta vẫn khỏe khoắn, cử động nhanh nhẹn. Mọi người nói Ross Reynolds đã biến thành một phiên bản già cả của chính mình, cánh tay vạm vỡ vẫn săn chắc, gương mặt vẫn sắc nét, vẫn mái đầu húi cua bất hủ sống mãi hàng thập kỷ khi những kiểu tóc khác xuất hiện và biến mất.
“Con làm gì ở đây?” Ông già hỏi.
“Bố, bố đã làm gì?” Eric Reynolds hỏi. “Bố đã làm gì?”
Thứ Bảy, ngày 6 tháng 11 năm 1976
Ross Reynolds nhìn gương chiếu hậu xem có ánh đèn nào đang tiến tới hay không. Không nhìn thấy gì, ông ta ngoặt vào phía bụi cây rồi chầm chậm lần theo con đường mòn. Phần mui và tai xe phải phía trước bị vỡ, nhưng lưới tản nhiệt bằng kim loại ở mõm xe mới là nơi hứng chịu thiệt hại nặng nề nhất. Thế mà kỳ lạ làm sao, hai đèn trước vẫn hoạt động, chiếu sáng những bông tuyết đang bay bay.
Lúc Eric mò về tới nhà, mắt nó trợn trừng, miệng lắp bắp không thành câu đòi gọi cảnh sát hoặc thông báo cho ai đó. Con ngươi nó co vào bé tí như đầu đinh ghim và tối sẫm như màu đêm. Ông ta phải tát cho thằng con một cú trời giáng để nó bình tĩnh lại và ngừng lải nhải. Nó bắt đầu nấc lên nức nở, thiếu chút nữa là gào lên. Rồi nó lại lắp bắp về Kimi Kanasket, về việc nó đã giết cô ta như thế nào. Khi biết thằng con quý tử đã lẻn ra khỏi nhà trước trận đấu quan trọng nhất trong đời, Ross Reynolds đã nổi cơn tam bành. Ông ta đợi con trai trở về và nghĩ xem mình sẽ trừng phạt nó như thế nào, nhưng khi nghe hết những lời cuối cùng từ miệng thằng con, máu trong người ông ta lạnh ngắt, chân tay bủn rủn.
“Mày đang nói gì thế?” Ông ta hỏi.
Ngồi trên ghế, Eric vừa nấc lên vừa lắc đầu quầy quậy.
“Nói đi, đồ khốn kiếp!”
Và Eric kể lại. Nó kể nó đã chuồn ra ngoài uống bia với Hastey, Archie và Darren. Nó kể chuyện Cheryl Neal hẹn hò với Tommy Moore. Nó kể bọn nó đang lái xe về nhà thì gặp Kimi đi bộ trên đường.
“Con không định đâm nó, bố ơi. Thề có Chúa là con không định đâm nó.”
“Mày đang nói gì thế? Mày nói 'đâm nó' nghĩa là sao? Mày đánh con bé à?”
Eric kể với bố chúng đã cãi vã ra sao, rồi nó mất bình tĩnh và lấy xe đuổi theo Kimi vào rừng như thế nào. Chỉ để dọa thôi, nó nói.
“Con chỉ muốn dọa cho nó sợ. Nhưng bọn con phóng lên một ngọn đồi và… rồi con không kiếm soát nổi nữa. Con đường phía trước cứ thế dốc xuống. Chắc nó bị ngã, bố ạ. Chắc chắn nó đã ngã xuống và cái xe cứ thế… Chúng ta phải gọi ai đó thôi bố ơi. Phải gọi ai đó thôi.”
Không tin vào tai mình, Ross lao ra ngoài, cho tới khi cái xe móp méo đập vào mắt ông ta và ông ta ý thức được tính chất nghiêm trọng của tình thế. Chính những vết hư hại trên chiếc xe khiến ông ta nhận ra rằng mọi thứ… mọi thứ mà họ dốc bao công sức mói đạt được có thể sẽ tan thành mây khói.
Khi Ross quay vào trong nhà, Eric đã đứng dậy, điện thoại cầm trên tay.
Ross giật phắt sợi dây cắm ra khỏi tường và giằng chiếc điện thoại khỏi tay thằng con trai. “Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì vậy hả?”
“Chúng ta phải gọi cảnh sát, bố ạ! Con không muốn thế, nhưng chúng ta phải làm thế. Chúng ta không thể bỏ mặc nó ở đó.”
“Gọi rồi bảo họ thế nào? Hả? Chúng ta sẽ nói gì với họ, rằng đó là tai nạn sao?”
“Là tai nạn thật mà.”
“Mày nghĩ họ có tin điều đó không? Bốn thằng con trai da trắng lái xe đuổi theo một con bé Da Đỏ, rồi kết cuộc thế nào? Hả? Kết cuộc thế nào, Eric?”
“Chỉ để dọa nó thôi.”
Ross túm tóc Eric. “Dọa nó? Hay hiếp nó?”
“Không, bố ơi. Không.”
“Say xỉn. Hít cỏ. Họ sẽ không bao giờ tin những lời nhảm nhí của chúng mày. Tao không tin những lời rác rưởi của chúng mày.”
“Bọn con không làm thế, bố ơi.”
“Chúng sẽ khởi tố mày. Chúng sẽ khởi tố cả lủ chúng mày. Và chúng sẽ buộc tội mày. Và mọi thứ, tất cả mọi thứ chúng ta đã lao tâm khổ tứ từ khi mày sinh ra sẽ tan thành mây khói.”
“Chúng ta có thể nói với họ mà bố. Chúng ta có thể giải thích với họ chuyện gì đã xảy ra.”
“Rồi mày nghĩ bố mẹ con bé đó và tất cả lũ Da Đỏ sẽ làm gì? Hả? Mày nghĩ chúng sẽ làm gì? Chấp nhận rằng những gì mày kể cho chúng nghe là sự thật ư? Mày tưởng chúng sẽ nói: Thôi được, đó chỉ là một tai nạn. Cảm ơn đã cho chúng tôi biết à? Thế còn ngày mai? Còn trận đấu? Mày có biết ngày mai có bao nhiêu cán bộ tuyển sinh của các trường đại học có mặt không? Mày có ý thức được chút nào về tất cả những gì tao đã làm cho mày không? Nó sẽ chấm dứt. Tất cả sẽ đi tong – học bổng, trường đại học, giải quốc gia. Mày hôn vĩnh biệt chúng được rồi đó, Eric. Mày muốn thế chứ gì?”
Eric ngã vật xuống chiếc sofa sờn rách, thở hồng hộc, nước mắt giàn giụa trên mặt.
“Mày đã nói gì với những thằng kia? Bọn nó sẽ nói gì?”
Eric ngước lên nhìn bố. “Không nói gì. Bọn nó sẽ không hé răng một lời. Bố mẹ bọn nó không biết bọn nó lẻn ra ngoài. Bọn nó sẽ nói là ở yên trên giường, chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.”
Ross chỉ tay vào mặt con trai. “Và đó là những gì mày sẽ nói. Mày hiểu chứ?”
“Bố, con không thể…”
“Mày sẽ nói mày nằm trên giường, ở nhà, chuẩn bị cho trận đấu. Và tao sẽ nói tao ở cùng với mày. Mày hiểu chưa? Vì mày mà tao sẽ phải nói dối, con trai ạ! Tao phải liều mình mà nói dối vì mày đây. Mày có biết như thế nghĩa là gì không? Nghĩa là từ giờ phút này trở đi, tao và mày bị buộc chặt vào nhau rồi. Mày vào tù thì tao cũng đi bóc lịch. Hiểu chứ? Tao không muốn vào tù đâu. Vì thế mày sẽ nói mày ở nhà, trên giường. Hiểu chưa?”
Eric gật đầu.
“Tao muốn nghe thấy mày nói. Nói đi, đồ khốn!”
“Con ở nhà, nằm trên giường.”
“Còn tao ở đâu?”
“Bố cũng ở nhà. Bố ở nhà với con.”
“Con bé ở đâu? Mày để nó ở chỗ nào?”
“Trảng đất trống. Ở trảng đất trống.”
“Đưa tao chìa khóa.”
“Sao? Bố định làm gì?”
“Tao phải đi dọn dẹp đống rác mày bày ra. Tao sẽ chỉnh đốn lại mọi thứ. Giờ thì nhấc mông vào giường đi! Và đừng có mà mò dậy! Mày hiểu rồi chứ? Đừng có mò dậy và chớ có nghĩ tới chuyện kể cho ai khác về chuyện này đấy.”
Ross phóng xe lên đỉnh đồi rồi chạy từ từ xuống dốc. Tuyết vẫn tiếp tục rơi. Trảng đất trống giờ phủ một lớp tuyết mỏng. Tuyết cũng bắt đầu đọng trên kính xe. Đèn pha quét khắp mặt đất cho tới chân dốc và chỉ dừng lại khi luồng sáng rọi vào một thứ bất thường, trông như một khúc gỗ bị phủ trong tuyết.
Ross dừng xe, chậm rãi bước ra ngoài.
Cô ta đang nằm nghiêng, không cử động. Tuyết đã bắt đầu phủ lên người cô ta, biến mái tóc màu đen thành màu trắng. Lạnh đến tê người. Ross nghe thấy một tiếng động như tiếng một người đàn ông đang than khóc. Ông ta ngoái lại nhìn con dốc. Cây cối đang rung chuyển, tuyết bay tung lên như có một vụ nổ bất ngờ. Tiếng kêu than ngày càng rõ nét, một luồng gió mạnh cuốn tuyết xuống theo con dốc, táp vào mặt và thổi ào qua người ông ta. Ông ta quay mặt đi, nhìn theo cơn gió vẫn đang tiếp tục thổi. Những bông tuyết xoáy theo chiều kim đồng hồ quanh rìa trảng đất trống, cành cây như lấp lánh sáng. Rồi, cũng đột ngột như khi nó bắt đầu, cơn gió tắt lịm, những bông tuyết lặng lẽ rơi xuống đất.
Ross tiến về phía cái xác Kimi Kanasket. Trông cô ta bầm giập dù không chảy nhiều máu, có lẽ vì trời lạnh và vì tuyết. Mặt đất bị cày xới bởi lốp xe. Tốt, ông ta nghĩ. Trông sẽ giống như có người lái xe tới đây.
Ông ta quỳ một gối xuống. Hơi ẩm thấm qua chiếc quần thể thao. Không biết phải làm sao để mang cô ta đi, ông ta luồn tay xuống dưới, một tay giữ hông, một tay giữ vai và lăn cái xác về phía mình. Ông ta cố gượng đứng dậy nhưng lảo đảo như muốn ngã. Ông ta làm lại một lần nữa, lần này đứng dậy được nhưng vẫn hơi nghiêng ngả. Ông ta chật vật lấy lại tư thế, suýt nữa thì ngã ngửa ra sau và làm rơi cái xác.
Khi lấy lại được thăng bằng, ông ta bê cái xác ra phía sau chiếc Bronco. Lốp dự phòng đang treo ở cửa sau, ông ta không thể hạ cửa xuống khi hai tay đều đang bận. Ông ta nhích sang một bên, lăn cho cái xác trượt từ tay vào thùng xe, nơi đã trải sẵn một cái túi ngủ để mở. Kimi lăn xuống, kêu bịch một cái, tay chân thõng thượt. Ross thở hồng hộc, làn hơi màu trắng phả ra từ miệng ông ta nhanh chóng tan đi trong gió. Tim ông ta đập dồn như trống trận, mồ hôi đổ ròng ròng bất chấp lạnh giá. Từ mái đầu trần, tuyết tan ra và chảy xuống mặt ông ta.
Ông ta che cái xác bằng túi ngủ rồi vội vã chui vào xe, xoa hai tay vào nhau trước hơi ấm từ ống sưởi. Khi đã có thể bẻ ngón tay mà không thấy đau, ông ta lùi xe, ngoái lại phía sau và trong ánh sáng lờ mờ của đèn hậu, ông ta thấy có thứ gì đó ở bên rìa trảng đất trống. Một người đàn ông?
Tim Reynolds hụt mất một nhịp, ngực thắt nghẹn. Ông ta lao ra khỏi xe, nhưng khi ngoái lại, ông ta không nhìn thấy gì ngoài tuyết xoáy.
Ông ta vào lại trong xe, vội vã rời khỏi trảng đất trống, tránh ngọn đồi và lái xe quay ngược lại con đường dẫn tới đường 141. Ông ta đã nghĩ sẽ đưa cô ta đi đâu. Những chiếc bè cao su neo ở Husum, gần cây cầu. Ở nơi đó, ông ta có thể đánh chiếc Bronco vào sát dòng sông. Người ta sẽ tưởng cô ta đã nhảy từ trên cầu xuống.
Ông ta kiểm tra gương chiếu hậu. Không có chiếc xe nào theo đuôi. Ông ta nhìn qua dãy ghế tới thùng xe. Túi ngủ đã bắt đầu trượt ra. Ông ta nhìn thấy đầu của Kimi lộ ra.
Ross quẹo phải ở phố Husum rồi tắt đèn xe khi lái qua chiếc cầu bê tông. Qua khỏi cầu, ông ta rẽ phải vào một lô đất, chạy tiếp về phía trước rồi đỗ lại giữa rặng sồi bụi, thận trọng để không tới quá gần mép nước nhưng vẫn hy vọng giấu được chiếc xe giữa những lùm cây.
Ross tắt máy, dành vài giây để xốc lại tinh thần. Ông ta kiểm tra gương chiếu hậu và gương hai bên, hít một hơi thật sâu rồi ra khỏi xe. Giờ hai tay đã rảnh, ông ta có thể hạ lốp dự phòng xuống để mở cửa sau của thùng xe. Ông ta túm lấy cái túi ngủ và kéo cái xác về phía mình. Cái xác trượt về phía cửa. Ông ta nhấc nó lên. Tuyết đã tan, người cô ta âm ấm. Lần này, ông ta nhấc cô ta lên dễ dàng hơn vì không phải khom người xuống nữa. Ông ta giữ thăng bằng tốt hơn và dàn đều sức nặng ra. Ông ta nghe thấy tiếng dòng sông – không phải tiếng gầm gào mà là một tiếng rì rào như giao thông hỗn loạn trên đường cao tốc. Càng bước về rìa mép, âm thanh càng lớn hơn.
Cô gái cử động.
Ross suýt đánh rơi cô ta.
Cô ta lại cử động, người co giật.
Rồi cô ta mở mắt.
Hơi thở của Ross mắc nghẹn trong cổ họng.
Cô ta ngóc đầu lên, ngước nhìn ông ta. Miệng cô ta hơi há, phát ra một tiếng kêu dài nấc nghẹn, nghe như tiếng lốp bị xì hơi, kèm theo đó là lời thì thào Cứu tôi.
Ross Reynolds đứng sững như trời trồng, không thở nổi, không nhúc nhích nổi đôi chân.
“Cứu tôi!” Cô ta lại nói, giọng yếu ớt nhưng rõ ràng hơn. “Làm ơn. Giúp tôi với!”
Ross thở gấp. Ông ta hít một hơi thật sâu và tìm lại được giọng nói của mình. “Tôi không thể.” Ông ta nói. “Tôi không thể.”
Rồi ông ta bước tới mép nước và lăn cô ta khỏi tay mình.
Người cô gái đập mạnh vào dòng nước, chìm xuống một lúc rồi nhô lên phía trên, tay cô ta chới với trước khi bị dòng nước cuốn trôi xuống hạ nguồn.
Eric Reynolds đứng trên lối xe chạy của nơi đã từng là ngôi nhà thời thơ ấu của mình. Tuyết phủ đầy mặt đất, bắt đầu bám vào tóc và quần áo, tan ra và chảy xuống mặt ông ta. Ông bố không hỏi ông ta đang nói về chuyện gì, cũng không bảo ông ta vào trong nhà. Chắc hẳn ông già cũng đang hình dung lại thời khắc ấy, dù sau bốn thập kỷ và ở tuổi tám hai, có lẽ ông ta đã tin rằng mình chưa bao giờ trải qua một điều như thế.
“Tao làm những gì cần phải làm.” Ông bố đáp, không hề bao biện.
“Lúc đó cô ta vẫn còn sống ư?”
Ông bố không trả lời.
“Và bố biết điều đó. Bố biết cô ta vẫn còn sống.”
“Nó còn sống hay không cũng chẳng liên quan gì.”
“Không liên quan sao?” Eric không tin nổi vào tai mình. “Bao năm qua bố đã khiến con tin rằng con đã giết cô ấy. Bố khiến tất cả bọn con tin rằng chúng con đã giết cô ấy.
“Mày đã giết nó. Đằng nào nó cũng chết.”
“Không, bố ơi. Cô ta sẽ không chết. Con vừa nói chuyện với điều tra viên. Cô ta có thể sẽ qua khỏi.”
“Chẳng có gì đảm bảo hết.”
“Nếu bố để cho con gọi điện, cô ta đã có thể sống.”
“Thế rồi sao, Eric?” Ông bố nói, giọng vẫn điềm nhiên. “Rồi mày định nói gì với mọi người, mày sẽ kể câu chuyện rác rưởi về việc đó là tai nạn ư?”
“Đó là một tai nạn. Đó là một tai nạn chết giẫm. Bọn con chỉ là những đứa trẻ.”
“Mày đã mười tám tuổi. Chúng sẽ khởi tố mày như một người trưởng thành.”
“Bố có biết gì không? Ước gì họ đã làm như vậy. Con ước gì họ đã làm như vậy vì con đã tự buộc tội mình suốt bốn mươi năm qua và không gì tồi tệ hơn những điều con đã phải trải qua, những điều con biết Darren và Archie đã trải qua, và những điều Hastey sẽ còn tiếp tục phải chịu đựng.”
“Tao thấy mày làm khá đấy chứ!”
“Thật sao? Có thật vậy không bố? Bố có bao giờ biết không? Bố có biết tại sao con lại ly hôn không? Bố không biết, vì bố có bao giờ thèm hỏi đâu. Con ly dị, bố ạ, vì con sẽ không có con. Con đã đi thắt ống dẫn tinh trước khi kết hôn mà không nói cho vợ con biết, và con khiến cô ấy tin rằng cô ấy mới là người có vấn đề. Bố có muốn biết tại sao con làm thế không? Con làm thế để đảm bảo rằng con sẽ không bao giờ có con. Vì con sợ con sẽ có một đứa con gái, bố ạ. Một ngày nào đó, đứa con gái ấy sẽ trở thành thiếu nữ, và con sẽ không thể nhìn nó mà không thấy hình ảnh Kimi trong đó. Và mỗi ngày, hình ảnh của nó sẽ khiến con nhớ tới những gì con đã làm. Những gì con tưởng mình đã làm. Bố khiến cho tụi con sống với suy nghĩ rằng bọn con đã giết cô ấy, điều đó đã giết Darren, giết Archie và đang giết dần giết mòn Hastey. Đó là những gì bố đã làm đấy, bố ạ. Bố đã khiến tất cả bọn con tự giết chính mình.”
“Tao làm những gì cần thiết để bảo vệ con trai tao, để bảo vệ những thứ chúng ta đã dốc sức đạt được. Mày đã có thể mất hết mọi thứ – học bổng, cửa vào đại học.”
“Bố đánh đổi mạng sống của cô ta để lấy học bổng của con ư?”
“Mày đã có thể phải vào tù.”
“Con ước gì được như thế. Bố không biết đã bao lần con ước được như thế đâu, bởi vì khi đó, ít nhất thì con có thể nói con đã nhận được những gì con đáng nhận, và có lẽ con có thể bước tiếp mà sống thay vì cuộc sống như bây giờ, như một thằng hèn.”
“Mày không có con. Mày không hiểu được. Nếu là mày thì mày cũng làm như thế thôi.”
“Không.” Eric đáp. “Con sẽ không làm thế. Con đã gọi điện, nếu bố cho phép con. Con đã gọi điện, bố ạ. Con muốn gọi điện. Nhưng bố không cho phép con làm điều đó. Không phải vì con, mà luôn là vì bố, để gìn giữ cái danh tiếng của bố. Mục đích của cái sân vận động là thế. Thế nên bố mới để cho con tin rằng con đã giết chết cô ấy – vì bố có thể khống chế con, để con tin rằng nếu không có bố, con sẽ không có gì trong tay hết. Thế nên bố mới làm những điều bố đã làm. Không liên quan gì tới con hết.”
“Khi tao mất mẹ mày, tao đã thề sẽ không bao giờ đánh mất thêm một thứ gì nữa. Tao làm những gì tao cần phải làm để gìn giữ những gì còn lại trong cái gia đình này.”
“Mẹ sẽ hổ thẹn vì con, mà sẽ còn hổ thẹn hơn vì bố?’
Ross Reynolds không đáp lại ngay. Họ đứng đó trong sự im lặng ngột ngạt. Tuyết rơi ngày một dày. “Chuyện gì làm thì cũng đã làm rồi.” Ross cất giọng mệt mỏi. “Mày không thể thay đổi quá khứ. Ngày mai, họ sẽ trao tặng cái sân vận động, và tên tuổi chúng ta sẽ mãi mãi đi vào lịch sử.”
Cùng với câu nói đó, Ross Reynolds lùi lại phía sau và từ từ đóng cửa lại. Một lúc sau, ngọn đèn vàng tắt ngúm, để lại Eric đứng trong bóng tối, tuyết lả tả rơi quanh mình. Ông ta bước về xe rồi dừng lại, băn khoăn. Người đàn ông lúc nào cũng quy củ, chỉn chu và cũng vô cùng thực dụng. Ông ta ngoái lại nhìn nhà để xe rồi quay đi và bước men theo chiếc xe. Trời tối nhưng ông ta dùng đèn pin trên điện thoại rọi lên những đồ lề thể thao đã tích lũy cả một đời người. Quần yếm và ủng khi đi câu cá treo trên móc cạnh quần áo ngụy trang khi đi săn, cung tên, vợt tennis, gậy đánh golf nhét trong túi golf, gậy bóng chày nhét trong thùng, ba lô. Dưới những thứ đó là những cái thùng đựng đồ bằng nhựa màu xanh được viết bằng bút viết bảng màu đen, những chữ cái đã phai nhưng vẫn có thể đọc được. Bố ông ta là người luôn bị ám ảnh về trật tự và chi tiết. Chính điều đó đã khiến ông già trở thành một huấn luyện viên bóng bầu dục tài ba. Eric nhấc mấy cái thùng ra cho tới khi tìm thấy cái thùng ghi chữ 'Dụng cụ săn bắn'. Hất cái nắp ra, ông ta rọi thẳng đèn vào bên trong. Đôi ủng đi săn của bố ông ta đang nằm ngay ngắn trong đó, ống ủng được nhét báo để giữ cho thẳng.
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống