There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
rên xe, Tracy gọi điện cho Jenni để thông báo rằng tối hôm đó cô sẽ quay lại Stoneridge và tới gặp Eric Reynolds. Jenni đòi cho người yểm trợ Tracy nhưng Tracy từ chối, cuối cùng Jenni cũng phải nhượng bộ. Không phải cô muốn tỏ ra anh hùng hay là ngu ngốc. Cô đã nghĩ kỹ rồi, cô có linh cảm tốt về chuyện sắp tới. “Ông ta có tới bốn mươi năm để làm điều gì đó.” Cô nói.
“Ông ta không bao giờ phải làm gì cả.” Jenni đáp. “Chưa từng có ai buộc tội ông ta.”
“Mình có khẩu Glock đây rồi.” Tracy nói. “Và ông ta không ngờ tới sự có mặt của mình đâu. Ngay cả nếu ông ta có vũ khí thì trước khi ông ta lôi được nó ra, mình đã xả xong băng đạn.”
Jenni không đồng ý với cô, nhưng chỉ trong thời gian ngắn. Họ thỏa hiệp với nhau và đồng ý rằng Jenni sẽ đợi gần đó trong xe cảnh sát cùng với đội yểm trợ, còn Tracy phải luôn giữ liên lạc qua điện thoại.
Tracy đã có sẵn địa chỉ từ hồ sơ tra cứu trên Accurint. Khi cô cắm vào iPhone, chỉ dẫn đường hiện lên và đưa cô tới chính xác ngôi nhà to lớn, rất to lớn so với tiêu chuẩn của Stoneridge, dù chắc chắn là không phô trương như những căn nhà ở khu người giàu tại Seattle. Nếu ngôi nhà hai tầng ốp đá và gỗ này còn khiêm tốn về diện tích và độ hoành tráng thì cảnh quan xung quanh đã bù đắp cho điều đó. Con đường cho xe chạy xuyên qua những hàng cột đá, uốn quanh một vùng bạt ngàn cây ăn quả, vườn nho và cả một mặt hồ nhân tạo. Đẹp lộng lẫy và cũng quạnh hiu chẳng kém, khiến cho ta liên tưởng tới hình ảnh một hòn đảo hoang sơ chưa được ai biết tới.
Tracy đỗ xe cạnh một chiếc xe tải Chevy Silverado trên con đường dành cho xe chạy hình vòng cung. Chiều hôm đó, từ lúc cô đi, nhiệt độ đã hạ, và bây giờ mây đen đang vần vũ trên bầu trời đêm, xóa nhòa mọi âm thanh và khiến cơn gió nhẹ nhất cũng trở nên ẩm ướt.
Cô tiến đến cánh cửa trước bằng gỗ sồi lắp kính mờ và ấn chuông. Trong đầu cô hiện ra hình ảnh một người quản gia ra mở cửa và đón chào cô. Phía trong có tiếng chó sủa, không chỉ một con, theo sau đó là tiếng Eric Reynolds ra lệnh cho chúng im lặng. Lũ chó ngừng sủa.
“Điều tra viên Crosswhite?” Reynolds mở cửa, vẻ mặt ngỡ ngàng rất thật. “Cô làm gì ở đây vào lúc muộn thế này?”
Hai con chó có vẻ là giống chó sục chuột. Một con gầm gừ trong cổ.
“Im nào, Blue!” Reynolds quát. Con chó gục đầu xuống, dù mắt vẫn liếc Tracy.
“Tôi có thêm vài câu hỏi. Tôi biết giờ đã muộn, nhưng cuối tuần này hội hè liên miên nên tôi e là khó mà gặp được ông.”
“Tôi vừa từ một bữa tiệc trở về.” Reynolds đáp. Ông ta đi giày lười, mặc quần thụng và áo len cổ chữ V bên ngoài áo sơ mi. Ông ta có chút khiêm nhường, khác với những gì ông ta thể hiện khi họ nói chuyện ở sân golf.
Trông Reynolds có vẻ mệt mỏi, tinh thần rệu rã. Cô tự hỏi phải chăng ông ta đã uống rượu. “Tôi không làm mất nhiều thời gian của ông đâu.” Cô nói. “Chỉ vài câu thôi.”
Reynolds bước sang một bên. Lũ chó lùi lại. Cũng giống như bên ngoài, nội thất chủ đạo vẫn là đá và gỗ tự nhiên, giữ nguyên phong cách mộc mạc. Trên đường theo Reynolds vào phòng, Tracy thấy trong đám tác phẩm nghệ thuật và điêu khắc không có bức ảnh gia đình nào. Bước vào phòng, cô thấy trên bàn chơi bài poker có một khẩu súng lục và hộp dụng cụ vệ sinh, cùng với thứ mùi đặc trưng của dung môi tẩy rửa loại Hoppe số 9.
“Ông đang bảo dưỡng súng à?” Cô hỏi.
Reynolds đưa mắt nhìn về phía cái bàn như thể quên mất khẩu súng đang nằm ở đó. “Thực ra, tôi vừa bắt đầu xem phim.” Ông ta chỉ về màn hình ti-vi cực đại phía bên kia phòng. Trên màn hình, Bradley Cooper mặc quân phục đang đứng im như tượng.
“Lính bắn tỉa Mỹ.” Tracy nói. “Ngày mai kín lịch mà giờ mới xem phim thì khá muộn nhỉ?”
“Tôi hay thức khuya.”
“Ông ngủ không được ngon.” Cô nói.
“Không. Không. Không phải thế. Tôi mời cô một ly nhé?” Reynolds vừa hỏi vừa tiến về phía bàn poker và khẩu súng, quầy đồ uống ở phía tay phải ông ta.
“Không, cảm ơn.” Tracy đáp. “Nhà ông đẹp quá! Chỉ mình ông ở đây à?”
“Chỉ mình tôi.” Reynolds đáp lại bằng nụ cười buồn bã. “À, cả Blue và Tank nữa. Tôi đã ly dị. Được hai lăm năm rồi.”
“Vậy thì hẳn phải cô đơn lắm.”
“Với Blue và Tank bên cạnh thì không. Tôi quen ở một mình rồi.”
“Ông không có con sao?”
“Không. Còn cô?”
“Tôi cũng đã ly dị. Cũng nhiều năm lắm rồi. Cũng đã quen với việc sống một mình.”
“Cô không nuôi chó sao?”
“Tôi có một con mèo nhõng nhẽo.”
Reynolds mời cô ngồi xuống chiếc ghế da đôi diện lò sưởi bằng đá. Tracy thấy ở góc phòng có một tủ súng to, cánh cửa nặng nề hé mở, lộ ra những cái báng súng bên trong. Reynolds ngồi xuống chiếc sofa cùng bộ gần một trong hai cái đèn bàn đang tỏa ánh sáng dìu dịu. Hai con chó nhảy lên ghế, cuộn tròn bên cạnh ông ta, Blue vẫn giữ nguyên cái nhìn cảnh giác. Reynolds vắt chéo chân khiến ống quần bị kéo lên, để lộ đôi tất màu nâu vàng.
“Vậy tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Tôi vừa từ Seattle quay về đây.” Tracy nói. “Tôi đã nói chuyện với Tiffany Martin, vợ góa của Darren Gallentine, và hai con gái ông ta.”
“Ồ?” Reynolds gãi đầu và sau tai Blue.
“Hai cô con gái lên mười bảy và mười bốn khi cha họ tự tử. Họ không bao giờ biết được nguyên nhân tại sao ông ấy làm vậy.”
“Vậy là cậu ta không để lại thư tuyệt mệnh?”
“Không.”
“Thật kinh khủng.” Reynolds nói.
“Người ta không bao giờ hình dung nổi trừ khi chính họ trải qua điều đó.” Tracy nói. “Chúng ta luôn muốn tin rằng bố mẹ chúng ta hoàn hảo, nhưng rồi ta nhận ra họ cũng chỉ là người bình thường, với tất cả lỗi lầm và khiếm khuyết giống như ta. Tôi nghĩ đó là điều khó chấp nhận nhất.”
“Cô có trải nghiệm của riêng mình.”
“Bố tôi đã tự tử.”
“Tôi rất tiếc.” Reynolds tiếp tục vuốt ve lũ chó, chân phải gõ nhịp nhàng.
“Vào thời điểm tự tử, Darren đang được điều trị tâm lý.” Tracy dừng lại để nhìn vào mắt Reynolds. “Bác sĩ tâm lý có lưu hồ sơ. Gia đình Darren chưa bao giờ yêu cầu được xem. Ông tưởng tượng được đó. Một mặt, nó có thể cho họ biết câu trả lời. Mặt khác, nó có thể tiết lộ những sai lầm và khiếm khuyết. Họ đã quyết định bỏ qua và sống tiếp. Chỉ có điều, họ phát hiện ra việc bỏ qua một điều đau đớn như vậy không hề đơn giản. Rõ ràng Archibald Coe cũng vậy. Hastey cũng thế và dù bề ngoài ông không thể hiện ra nhưng tôi không tin là ông có thể làm được điều đó.”
“Tôi đảm bảo với cô là tôi không biết cô đang nói vê chuyện gì, thưa điều tra viên.” Giọng Reynolds không mang vẻ thách thức mà nghe có vẻ mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.
“Ông biết đấy, ông Reynolds. Bởi vì tôi có hồ sơ của Darren Gallentine. Ông ấy đã kể lại cho bác sĩ nghe những gì xảy ra vào cái đêm Kimi Kanasket chết. Tôi đang nói về việc bốn người các ông ra ngoài uống bia và bị kích động. Về việc ông khó chịu vì Chery Neal hẹn hò với Tommy Moore, về việc số phận, theo một cách tàn nhẫn và khủng khiếp, đã đẩy Kimi Kanasket tới trước mặt ông.”
Bàn chân tiếp tục gõ nhịp. “Không.” Ông ta nói. “Tôi đã ở nhà.”
“Có thể đó là những gì ông nói với Buzz Almond khi ông ấy tới nhà ông để chụp ảnh chiếc Bronco, nhưng giờ tôi đã biết đó là lời nói dối. Darren đã tường thuật rất chi tiết. Ông đã nổi giận. Khi đó, ông rất nóng nảy, dù rõ ràng bây giờ ông đã khắc phục được tính cách đó. Ông đã đuổi theo Kimi vào trong rừng bằng chiếc xe Bronco. Ông không định đâm cô ấy. Thậm chí ông không nghĩ ngợi gì. Ông chỉ nổi giận thôi. Thời đó ông hay nổi giận. Ông chỉ là một đứa trẻ phải chứng kiến mẹ mình qua đời vì ung thư và lớn lên không có bàn tay chăm sóc của bà, cố gắng sống sao cho xứng với kỳ vọng của người cha huyền thoại. Ông phải chịu nhiều áp lực và căng thẳng. Cả thị trấn đặt quá nhiều kỳ vọng vào riêng ông. Ông là chàng trai vàng, cầu thủ của đội hình trong mơ. Quá nhiều gánh nặng đè lên đôi vai của một chàng trai mười bảy tuổi. Ba người kia, Darren và Archie và Hastey, họ cũng là thành viên của nhóm Tứ Thiết Nhân, nhưng họ không chịu những áp lực đó. Ông là tiêu điểm của sự chú ý. Ông là ngôi sao. Tôi hình dung được lúc ấy ông đang rất áp lực, đặc biệt là vào đêm đó, trước thềm trận đấu trọng đại nhất trong lịch sử của thị trấn nhỏ này.”
“Tôi đã nói rồi, thưa điều tra viên. Tôi chưa bao giờ quan tâm tới thiết nhân hay đội hình trong mơ gì hết. Đó chỉ là những thứ người ta gán lên người bọn tôi, lên người tôi.”
“Có thể ông thì không, nhưng người khác thì có. Cha ông chẳng hạn. Và dù ông có thừa nhận hay không thì chính ông cũng muốn mình xứng đáng với những kỳ vọng đó. Chính vì thế, trong bức ảnh chụp bốn người với chiếc cúp, những người còn lại đều mỉm cười, nhưng chỉ mình ông là trông nhẹ nhõm. Tôi hình dung ông nhẹ cả người vì đã bỏ lại được mùa giải ở phía sau, nhẹ nhõm vì được bước tiếp, rời khỏi Stoneridge, rời khỏi ký ức về những việc ông đã làm, được tới trường đại học để hòa nhập vào nơi đó. Ông không định đâm Kimi. Không ai ngờ tới điều đó. Đó là một điều khủng khiếp. Nhưng nó đã xảy ra. Và bốn người bọn ông đã sợ tới mất trí. Ông đã làm gì? Cuộc sống của các ông đã thay đổi trong nháy mắt – mọi hào quang và chú ý và tiếng tăm sẽ chìm vào quên lãng, thay vào đó, một tai nạn khủng khiếp sẽ vĩnh viễn đóng đinh lên người ông. Eric Reynolds, một cầu thủ của đội hình trong mơ với con đường đại học thênh thang – một kẻ giết người, kẻ xấu xa đã vứt bỏ cuộc đời của gã vì không thể kiểm soát được tính khí của mình.”
Trông Eric Reynolds như thể đã uống thuốc an thần. Chỉ một phần của ông ta hiện diện trong căn phòng khi Tracy tiếp tục thuật lại những gì diễn ra đêm đó. Tracy đoán chắc phần còn lại của ông ta đã quay lại trảng đất trống, quay lại bốn mươi năm trước, trở lại khoảnh khắc kinh hoàng kia. Và cô đảm bảo rằng, bất kể tài sản và những thành tựu mà ông ta đạt được, Eric Reynolds đã rất nhiều lần quay trở lại đêm hôm đó. Ông ta chỉ khéo che giấu hơn những người khác, giấu sau lớp mặt nạ mà ông ta tự tạo ra, sau căn nhà rộng lớn, sau công việc thành công, sau tính cách quảng giao, nhưng Eric Reynolds luôn day dứt vì tội lỗi. Đó là lý do ông ta sống một mình, không kết hôn, không con cái, không ngủ được. Đó là lý do tại sao khẩu súng lại nằm trên bàn poker. Tracy cược là khẩu súng đã nằm trên bàn poker nhiều đêm rồi.
“Kimi tự gieo mình xuống sông.” Ông ta lên tiếng. “Cô ấy buồn vì đêm đó Tommy Moore tới tiệm ăn cùng Cheryl Neal.”
“Và tôi chắc chắn ông muốn tin vào điều đó, Eric ạ. Tôi chắc chắn rằng bao năm qua, ông đã làm tất cả mọi điều có thể để tự thuyết phục bản thân rằng đó là những gì đã xảy ra, bởi nếu không, mỗi sáng thức dậy, ông sẽ phải nghĩ rằng ông đã giết cô gái đó. Điều đó quá khủng khiếp để đối diện. Đó là những gì đầu óc ta làm. Chúng bảo vệ ta. Chúng chôn vùi những ký ức có thể hủy hoại ta để ta có thể sống tiếp.” Cô nhìn sang hình ảnh Bradley Cooper đang đứng im. “Những người lính sẽ hiểu điều này. Người ta yêu cầu họ làm những điều khủng khiếp. Họ chứng kiến những điều khủng khiếp. Và họ tự hỏi liệu điều đó có biến họ thành những người khủng khiếp không? Liệu làm một điều khủng khiếp có biến ta thành một người khủng khiếp?”
“Câu trả lời là gì vậy, thưa điều tra viên?”
“Ông không định giết Kimi Kanasket khi ông đâm vào người cô ấy. Đó là một tai nạn, bắt nguồn từ một quyết định tồi tệ do testosterone và ma túy và sự giận dữ, nhưng chắc chắn là không có chủ đích. Điều đó không biến ông thành kẻ sát nhân, ông Eric. Nếu ông và những người còn lại chịu trách nhiệm cho những gì các ông làm tối hôm đó thì Darren và Archibald Coe có lẽ vẫn còn sống tới giờ, Hastey sẽ không chìm trong men rượu cả đời, và ông cũng sẽ không sống cô độc ở nơi này. Nhưng các ông đã không làm thế. Các ông đã thỏa thuận sẽ không bao giờ nói về chuyện xảy ra. Ông để mặc Kimi ở đó và đưa những người khác về nhà, nhưng khi về tới nhà, ông nhận ra ông không thể để xác cô ấy ở lại đó, vì mọi thứ sẽ dở dang. Vậy nên ông đã thay ủng đi săn vì tuyết bắt đầu rơi rồi lái xe quay lại trảng đất trống. Ông bế Kimi lên phía sau chiếc Bronco, chở cô ấy ra sông và ném xuống dưới. Đó là một hành động có chủ đích, Eric ạ! Đó là những gì ông không thể phủ nhận, không thể ngụy trang dưới cái vỏ ông đã tạo ra này. Và khi xong việc, ông lái chiếc Bronco tới chỗ Lionel Devoe, khi đó đang tiếp quản việc kinh doanh của ông bố, để sửa chiếc xe và thay kính chắn gió, và ông nghĩ mọi chuyện thế là xong. Nhưng không. Buzz Almond sẽ không để cho mọi chuyện chấm dứt ở đó. Nhưng đây là điều mỉa mai và đáng buồn hơn cả. Và mọi chuyện không cần phải đi theo chiều hướng này, Eric. Không cần phải như thế này.”
“Không cần sao?”
“Không.” Cô nói. “Vì lúc ấy Kimi chưa chết.”
Reynolds ngừng vuốt ve con chó. Bàn chân cũng ngừng gõ nhịp.
“Lúc đó cô ấy vẫn còn sống, Eric, và nếu ông hành động đúng, nếu ông gọi người giúp đỡ, có lẽ cô ấy đã sống.”
Tracy nhìn những sắc màu cuối cùng rút khỏi gương mặt Eric Reynolds, chỉ còn lại màu trắng bệch và xanh tái như xác ướp. Ông ta không đứng dậy khi cô đứng lên khỏi ghế. Hai con chó ngồi dậy quan sát cô. Cô tính sẽ lấy khẩu súng, nhưng cô không có quyền tịch thu nó, và Eric Reynolds vẫn còn quá nhiều cây súng khác. Rõ ràng ông ta đã mang những khẩu súng đó ra ngoài nhiều đêm nhưng chưa bao giờ dùng đến chúng. Tối nay, ông ta cũng sẽ không dùng đến chúng.
Tracy để phần thể xác của ông ta ngồi trên ghế với hai con chó. Hồn vía ông ta có lẽ đã quay lại trảng đất trống. Nơi ấy chắc chắn vẫn là chốn quen trong những cơn mơ của ông ta. Cô tự hỏi có phải lần này Reynolds đang nhìn xuống Kimi Kanasket, cố tìm cách hiểu những gì Tracy vừa tiết lộ, và tự hỏi mọi việc sẽ thế nào nếu lúc ấy ông ta làm những điều đúng đắn.
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống