"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
racy phải kìm nén hết sức để không mở tập hồ sơ ra và đọc ngay trên xe. Thay vào đó, cô vội vã lái xe tới thư viện Issaquah gần đó. Sáng thứ Bảy, khu trung tâm Issaquah cực kỳ nhộn nhạo. Làn sóng gia đình trẻ chuyển tới đây đã đem lại sức sống mới cho khu vực này. Giới chức thành phố đã tạo vẻ cổ kính duyên dáng cho khu trung tâm bằng những cây sồi, cây mận trĩu quả, một nhà hát chuyên diễn theo mùa đang quảng cáo suất diễn mùa đông của vở nhạc kịch Oklahoma, những tiệm ăn có chỗ ngồi trên vỉa hè, dù dĩ nhiên là không phải vào một ngày tháng Mười một lạnh căm căm này, và một cây xăng Shell Gas phong cách cổ điển của những năm năm mươi.
Tracy chạy vội vào trong thư viện, nóng lòng muốn biết Darren Gallentinc đã nói gì với bác sĩ tư vấn. Cô hỏi xin người thủ thư một phòng riêng và được thông báo cô có thể dùng nó trong vòng một tiếng. Căn phòng rộng bằng phòng hỏi cung ở Trung tâm Tư pháp, chỉ đủ đặt một chiếc bàn nhỏ kê sát tường và hai cái ghế. Tracy đặt hồ sơ lên bàn, lấy sổ và bút từ trong cặp ra. Cô đưa tay lướt trên tờ bìa trước khi mở tập hồ sơ. Khoảnh khắc này khiến cô nhớ tới giây phút khi cô biết tin thi thể của Sarah đã được tìm thấy sau hai mươi năm mông lung. Cô đã phi như bay về nhà để lấy hồ sơ của Sarah trong tủ phòng ngủ, nhưng lại ngần ngừ không muốn mở chúng ra. Giờ đây, cảm giác bấp bênh ấy lại quay trở lại trong cô, giống như đặt chân lên tàu lượn cao tốc, phấn khích được thử sức nhưng cũng hồi hộp trước những gì sắp diễn ra. Cô mở hồ sơ của Darren Gallentine và bắt đầu đọc.
Ngày 5 tháng 11 năm 1976
Hastey Devoe bật nắp một lon bia nữa. “Lại đây với bố nào.” Y nói, ấn viền lon lên môi, ngửa đầu ra phía sau rồi nốc một hơi.
“Uống vừa vừa thôi.” Eric Reynolds nói. Hắn đang dựa vào mui chiếc Bronco đỗ ở rìa quầng sáng hắt ra từ chiếc đèn cắm trại của Darren. Eric rít hơi cỏ cuối cùng, nín thở một lúc rồi phì khói ra. “Tối mai ta có trận đấu khá quan trọng đấy.”
“Tao chết khát rồi.” Hastey đáp. “Uống bia giúp ấm người trong cái lạnh chết giẫm này.”
“Tao chỉ muốn nói tối nay mày nên tự kiểm soát bản thân đôi chút.” Eric nói.
“Suốt mùa này nó có gây hại gì cho tao trong trận nào đâu hả?”
“Đúng thế, nhưng nếu mày cứ nốc sáu lon một đêm thì rồi có ngày không nhét được cái mông bự tổ chảng kia vào quần đồng phục đâu.” Archibald Coe cười rú lên như một thằng đần, rõ ràng đã phê thuốc bét nhè.
“Không nhờ cái mông này…” Hastey nói. “thì tên của lũ chúng mày còn lâu mới được lên báo hằng tuần.”
“Khốn kiếp, thế mày nghĩ tại sao mà tao suốt ngày phải luồn lách qua lũ hậu vệ chặn và bị đuổi ra ngoài…”
“Vì mày là thằng khốn không thích bị ăn đòn.” Hastey đáp.
“Còn lâu, là bởi vì cái mông bự của mày kẹt trong khoảng trống mà lẽ ra tao sẽ chạy qua.” Coe nói.
“Nhưng Darren có bị vướng đâu, phải không Darren?” Hastey hỏi.
Gallentine ngồi trên một tảng đá cách đó vài bước. Gã không say, cũng chẳng phê thuốc. Gã đã uống hai lon bia và chẳng ham hố uống thêm. Những đêm như thế này đang dần trở nên nhàm chán. Gã với tay vặn ngọn đèn, quầng sáng bừng lên, khí prôpan xì ra. Gã đoán bình dầu vẫn còn một nửa. Những lời bình luận hay đùa vui cũng khiến gã thích thú, nhưng gã không tham dự nhiều, và sau một mùa giải, những lời giễu cợt cũng ngày càng trở nên nhàm chán. Lionel, anh trai của Hastey, mua cho cả lũ một két bia và vài điếu cỏ. Chúng sẽ lén chuồn khỏi nhà rồi lái xe vào trong rừng. Đêm thứ Sáu nào cũng thế – và cả một vài đêm thứ Bảy sau khi thi đấu, dù chúng thường tới trảng đất trống sau khi thi đấu vì khi chúng đến, sẽ có một bữa tiệc đang diễn ra và quá nửa lũ con gái đã say xỉn. Chúng sẽ tiến vào bằng chiếc Bronco, Hastey nhấn cái còi đi trong sương mù ngu xuẩn đó và cả lũ hò reo ầm ĩ khi chúng chạy xe vòng quanh trảng đất. Những đêm như thế, chúng trở nên hoàn hảo, nhất là trong mắt lũ con gái. Eric nói chuyện ấy dễ như trở bàn tay và mùa giải này.
Số lần lên giường của hắn còn nhiều hơn số lần lên giường của một ả gái điếm ở Las Vegas.
“Mày nghĩ tại sao người ta lại gọi Darren là xe ủi?” Hastey hỏi Coe.
“Vì nó sẽ ủi thẳng mông mày ra ngoài để tìm khoảng trống.” Coe đáp.
Darren mỉm cười không nói gì.
“Có lẽ lần tới khi chúng chuyền bóng cho mày, tao cứ nằm xuống cho lành.” Hastey nói và ném cái lon rỗng về phía Coe nhưng trượt mất. “Để lũ hậu vệ rán chín mông mày lên.”
“Không ai nằm xuống hết.” Eric nói. Hắn búng đầu mẩu thuốc vào bụi cây rồi ném lon bia vào gốc cây gần chỗ Hastey và Coe đang đứng xỉa xói nhau. Cái lon bật ra, quay tít mù như cánh quạt máy bay, bia bắn ra tung tóe.
“Khốn thật!” Hastey lau bia trên áo. “Mày bị con gì bò lên mông thế? Phí cả lon bia ngon.”
“Hai đứa mày mà không ngậm mồm lại thì tao sẽ bò lên mông chúng mày đây.” Eric nói.
“Ý tao là tao không muốn lúc về đến nhà người lại nồng nặc mùi bia.”
“Xì, bia là nước hoa nhà mày còn gì.” Coe nói.
“Còn hơn là hoa hồng.” Hastey vẩy tay ẻo lả. “Bố mày vẫn làm việc ở cửa hàng hoa.”
“Đồ ngu, đấy là vườn ươm.”
“Vẫn có hoa còn gì.” Hastey nói.
“Hai đứa mày có ngậm miệng vào không?” Eric gắt lên.
Darren ngồi dậy, chuẩn bị về nhà. Gã đã nhìn thấy hơi thở của chính mình phả ra. Cái lạnh bắt đầu luồn xuống lớp da cổ phía dưới cái áo khoác jean viền lông và ngấm qua đế giày Converse của gã. Người ta gọi gã là xe ủi vì với chiều cao một mét tám mươi và cân nặng chín mươi lăm cân, gã thường cắm đầu chạy, đệm vai dúi sát đất, hất tung càng nhiều người càng tốt. “Mày đang nổi khùng vì Cheryl Neal hẹn hò với Tommy Moore.” Gã vừa lột vỏ một cành cây vừa nói.
“Gì cơ?” Hastey và Coe đồng thanh.
“Tao tưởng thằng giẻ rách ấy đang hẹn hò với Kimi Kanasket chứ.” Hastey nói với Eric.
Eric ném cho Darren một cái nhìn hàm ý cảnh cáo, nhưng với chiều cao một mét tám lăm và cân nặng tám mươi mốt cân, xét về thể hình, Reynolds không tương xứng với Darren, và hắn biết điều đó. Và không chỉ khác biệt về hình thể. Darren là đứa khỏe nhất đội, ngày nào gã cũng chứng minh điều đó trong phòng thể dục.
“Kimi đá đít Moore rồi Moore hẹn hò với Cheryl.” Darren nói.
“Nhỏ đó đồng ý luôn à?” Hastey nói.
“Dĩ nhiên rồi.” Coe đáp. “Con nhỏ đó lúc nào thấy giai chẳng tớn lên. Đến mày còn có cơ hội nữa đó, Hastey.”
“Sao mày không loa lên cho toàn trường biết đi hả?” Eric gắt lên với Darren.
“Sao nó lại hẹn hò với thằng đó?” Hastey hỏi.
“Vì nó là một con điếm.” Eric nói.
“Đúng, nhưng nó là con điếm của mày.” Coe nói.
“Đủ rồi, tao sẽ cho mày biết tay.”
Eric trườn khỏi mui xe và tiến về phía Coe, hai mắt tóe lửa. Hastey chen vào giữa hai đứa, tạo cơ hội cho Coe lẩn nhanh vào bụi cây. Coe nhanh nhẹn, nhưng đó là vì hắn nhỏ con hơn ba thằng còn lại và nhẹ cân. Hắn chỉ nặng chừng sáu mươi tám cân. Eric sẽ nghiền nát hắn ra mất.
“Giỏi thì mày chạy đi, chúc mày về tới nhà may mắn nhé, thằng khốn!”
“Đừng có mà giận cá chém thớt.” Darren vứt cành cây bị lột sạch vỏ xuống đất rồi tìm thêm một cành khác.
“Sao mày lại lôi chuyện này ra?” Eric hỏi.
“Vì cả tối nay mày cứ bấn hết cả lên vì chuyện ấy, mà tối mai chúng ta phải thi đấu rồi.”
“Khỏi lo cho tao. Tao sẽ làm những gì cần làm.”
“Tốt!” Darren nói. “Vì tao không định lặn lội tới tận Yakima để thua trận đấu cuối cùng trong đời đâu.”
“Ra khỏi đây và về nhà thôi.” Eric mò chùm chìa khóa trong túi áo khoác. “Lấỵ đèn đi!”
“Tao sao cũng được.” Darren nhặt cái đèn lên.
“Sao cơ?” Hastey rên rỉ. “Bỏ lại đám bia chưa khui thế kia ư? Còn chưa tới nửa đêm mà.”
“Để chúng đấy.” Eric nói.
“Tao không thể làm thế.” Hastey bật lại ngay, bụng phòi ra dưới gấu áo, xệ xuống tận quần. Y giơ tay giả bộ chào theo kiểu nhà binh. “Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ sẽ không bao giờ bỏ lính lại phía sau.”
“Bỏ chúng lại.” Eric gắt. “Tao không muốn lúc chúng ta chẳng may bị cảnh sát gọi vào thì lại có bia trong xe.”
“Vớ vẩn, không ai làm gì bọn mình đâu. Thị trấn này thuộc về chúng ta.” Hastey tru lên một tràng dài liên tu bất tận.
“Vào xe đi.” Eric nói.
“Tao ngồi ghế trước.” Hastey đẩy Coe vừa nhổm lên từ bụi cây khiến hắn suýt nữa ngã dúi dụi xuống đất để tóm lấy tay nắm cửa bên ghế phụ lái. “Mày ngồi phía sau.”
“Đằng nào cũng phải gọi cần cẩu mới cẩu cái mông bự của mày vào giường được.” Coe nói.
“Mày có cần tao lấy thang cho mày trèo vào xe không?” Hastey độp lại.
Darren tắt đèn khiến cả lũ tạm thời chìm trong bóng tối rồi trèo lên thùng chiếc Bronco. Gã và Coe ngồi tựa lưng vào cabin. Giờ thì Darren đã cảm nhận được cái lạnh ngấm qua mông quần jean. Gã bẻ ngón tay, nó dày bình bịch như xúc xích, khớp thì cứng ngắc. Gã nghĩ đây là sự chuẩn bị tốt cho trận đấu, vì thời tiết được dự báo sẽ còn lạnh hơn nhiều. Gã hy vọng tuyết đừng rơi. Gã ghét chơi bóng trong tuyết. Mỗi cú húc đều khiến xương cốt kêu rôm rốp như sắp gãy.
“Phải kiếm gì nhai thôi.” Coe moi một cái túi từ túi quần sau ra và nhồi một nắm thuốc lá vào mồm.
“Đừng nhổ thứ gớm ghiếc đó vào tao.” Darren nói.
“Và chớ có làm dây ra xe.” Eric vừa nổ máy xe vừa nói. “Ông bô sẽ cho tao nát đít mất.”
Đèn pha và dàn đèn trên thanh giằng chống lắc chiếu sáng cả một vùng như những ngọn đèn rọi cực mạnh. Eric gài số lùi, nhanh chóng lùi xe lại rồi rồ máy, ngoặt mạnh tay lái theo chiều ngược lại khiến hai chiếc bánh cỡ đại phía sau chao đi, sỏi bắn tung tóe. Cú giật khiến Coe ngã vào lòng Darren, gã này đủ thông minh để đón trước cú ngã ấy nên đã bám chặt vào thanh chống lắc. Thói quen lái xe của Eric là vậy, nhưng hình như Coe chẳng bao giờ nhận ra. Mà đầu óc hắn cũng chẳng sáng láng gì cho cam, thế nên hắn mới quyết định nhập ngũ ngay sau khi tốt nghiệp trung học.
Hastey lại rú lên một tràng dài điên loạn và vặn volume lên nấc tám, ca khúc It’s a long way to top của nhóm AC/DC như nổ tung cùng lúc với chiếc Bronco xóc nảy tưng tung, tời và lưới tản nhiệt phía trước xộc vào đám bụi rậm. Một lúc sau, chiếc xe vọt từ đám cây ra đường 141, chân Eric vẫn dính chặt vào chân ga. Hắn gọi như thế là trần trụi. Tới giờ, trong mùa giải này, bọn chúng mới chỉ hút chết một lần khi phóng ngang trước mủi một chiếc xe bán tải đang chạy theo hướng ngược lại, sát sạt tới nỗi Darren nghe được tiếng phanh hơi của cái xe bán tải rít lên.
Gió quát vù vù quanh thùng xe, nhiệt độ phải giảm thêm mười độ nữa. Một tay Darren bám chặt mối nối giữa thanh giằng chống lắc và thùng xe, tay còn lại kẹp dưới nách. Coe ngồi cạnh gã, người cuộn tròn, đầu gối áp vào ngực, cằm rúc vào tay. Trông hắn chẳng khác nào con rùa đang cố thụt vào trong mai.
“Đi chậm thôi!” Darren hét lên, dù gã thừa biết Eric chẳng thế nào nghe thấy gã trong tiếng nhạc rú ầm ĩ và gió quất vù vù như vậy. Mà có nghe thấy thì Eric cũng không giảm tốc độ. Hắn là đứa nóng tính với cái tôi to đùng. Hắn thậm chí không thèm quan tâm tới Cheryl Neal. Hắn đã nói thật với Darren. Hắn chỉ lợi dụng cô ả.
Nhưng rồi chiếc xe đi chậm lại. Trong thoáng chốc, Darren tưởng như Eric không chỉ nghe thấy mà còn thực sự làm theo lời gã. Nhưng cũng chỉ trong chớp nhoáng, gã nghĩ vận may của cả bọn đã tận, cảnh sát sắp vẫy cả lũ vào lề. Gã quay sang nhìn. Trong ánh đèn xe, gã thấy có người đang đi bên vệ đường, một cô gái mặc áo khoác, quay lưng về phía chúng.
Eric với tay tắt nhạc. “Xem chúng ta có gì này.” Hắn nói rồi cho xe chạy kế bên cô gái. Kimi Kanasket. Darren lầm bầm trong miệng, gã linh cảm có chuyện chẳng lành.
Kimi mặc áo khoác dạ dài tới gối, để lộ hai bắp chân trần.
“Chào Kimi.” Eric nói, khuỷu tay hắn chĩa ra ngoài cửa sổ.
Kimi quay đầu đi, không thèm đếm xỉa đến bọn chúng. Cô tiếp tục đi.
“Cậu đi đâu thế?”
“Về nhà.”
“Muốn đi nhờ không?”
Darren biết Eric định làm gì. Nếu có cơ hội, hắn sẽ xử Kimi chỉ để trả đũa Cheryl Neal và Tommy Moore. Không đời nào có chuyện đó. Không đời nào Kimi sa bẫy, và điều đó chỉ khiến Eric càng tức tối.
“Không, cảm ơn, tôi sẽ đi bộ.”
“Khùng quá! Đường dài lắm mà trời thì rét căm căm. Lên đi, bọn tôi đưa cậu về.”
“Tôi ổn mà. Tôi vẫn đi bộ suốt. Bố mẹ tôi đang đợi.”
“Sao nào, cậu không thích tụi này à?”
Kimi không đáp. Darren thấy và cảm nhận rõ sự khó chịu của cô bé. Cô ấy không hề sợ sệt. Gã nghĩ chẳng có nhiều thứ khiến cô ấy sợ, nhưng rõ ràng cô ấy đang khó chịu. “Đi thôi, Eric.” Gã gọi với lên cabin.
“Im miệng. Bọn tao đang nói chuyện.” Eric gắt lên. “Sao thế Kimi? Cậu không thích tụi này à? Vì tụi này là Xung Kích Đỏ chứ gì?”
Hastey nhoài người ra và đập tay vào mồm, tạo một tràng hú kiêu Da Đỏ. Thằng ngu.
Kimi đảo tròn mắt.
“Eric.” Darren nói. “Về nhà thôi!”
“Tối nay bạn trai cậu đâu, Kimi? Nghe nói hắn đá cậu vì cậu không đủ tốt trên giường hả? Hay tại lũ con gái Da Đỏ các cậu không chịu lên giường?”
Kimi dừng bước, quay sang nhìn thẳng vào chiếc xe. “Cậu thừa biết anh ta ở đâu. Và cậu thừa biết anh ta ở với ai. Có lẽ chính cậu mới không đủ tốt thì có, Eric.”
“Con khốn này.” Eric gầm lên, đỗ khựng chiếc Bronco lại rồi nhào tới cửa nhưng mắc lại vì vướng dây an toàn.
Thời gian đó đủ cho Darren vùng dậy, nhảy ra khỏi thùng xe. “Chạy đi!” Gã hét lên với Kimi. Cô tròn mắt nhìn gã. “Chạy ngay đi! Rời khỏi nơi này ngay!”
Kimi vùng bỏ chạy.
Bị mắc dây an toàn, Eric mãi mới lảo đảo lao ra khỏi xe được, luôn miệng chửi bới và gào thét về phía Kimi giờ đã chạy vào trong rừng. Darren ghì chặt hắn lại. “Để cô ấy đi, Eric. Hãy để cô ấy đi.”
“Bỏ tao ra!”
Darren càng ghì chặt hơn. “Không. Trừ khi mày bình tĩnh lại.”
Sau vài giây, Darren cảm thấy người Eric mềm đi. “Được. Tao bình tĩnh rồi. Ổn rồi, tao bình tĩnh rồi.”
“Về nhà thôi nhé.” Darren nói. “Được chứ? Hãy về nhà để tối mai còn chơi bóng và tập trung vào mục tiêu chúng ta đã đề ra.”
“Tao bảo là được rồi.”
Darren buông tay. Eric đẩy ngực gã nhưng Darren mặc xác. Gã không muốn làm tình hình thêm căng thẳng. Eric thở hồng hộc như trâu mộng. Hắn vào xe, sập cửa lại, ngẩn người ra. Darren nhìn Coe. Tên này đang nửa đứng nửa ngồi trên thùng xe như thể sắp nhảy xuống tới nơi, mắt trợn trừng. Gã nghĩ tới việc lôi Coe xuống và hai thằng sẽ đi bộ về nhà, nhưng còn những năm cây số nữa trong cái lạnh tê tái, và giờ cũng đã muộn quá rồi. “Ngồi xuống!” Gã nói. Gã trèo vào thùng xe, nhưng chính vào lúc đó, gã biết tình bạn của gã với Eric Reynolds và Hastey Devoe đã chấm dứt. Gã và Archie vẫn có thể làm bạn, nhưng sau tối thứ Bảy, gã sẽ dứt điểm với cả hai thằng đần kia. Ngoài bóng bầu dục, gã còn những kế hoạch khác. Gã muốn trở thành kỹ sư thiết kế và chế tạo máy bay cho hãng Boeing, và gã sẽ không để hai thằng khốn kia phá hỏng kế hoạch của gã.
Eric đạp ga, chiếc Bronco lao về phía trước. Tiếng động cơ gầm rú khi chiếc xe tăng tốc. Bất thình lình, chiếc xe chúi mũi xuống, bánh xe tóe lửa khi cọ vào mặt đường. Người Darren và Coe đập vào cabin. Đầu Darren bị hất về đằng sau, đập vào thứ gì đó cứng ngắc. Chiếc Bronco bắt đầu xoáy tròn, Eric đang quay xe ngay chính giữa đường, mùi cao su cháy khét lẹt. Hắn rồ máy, chiếc Bronco vọt về hướng Kimi chạy.
“Khốn kiếp!” Darren hét lên giữa tiếng nhạc rock inh ỏi và tiếng gió. Gã đẩy Coe ra khỏi người mình, cảm thấy sau đầu đau nhói. Sao tóe ra trước mắt gã.
Chiếc Bronco rời khỏi mặt đường nhựa và lao về phía bụi rậm, vừa đi vừa nảy tưng tưng. Một tay Darren túm lấy thanh chống lắc, tay kia túm chặt cổ áo Coe, ra sức níu lại để khỏi bị văng ra khỏi thùng xe. Hastey thì huýt sáo và rú gào điệu hú Da Đỏ khốn nạn của hắn.
“Eric!” Darren hét lên, nhưng giọng gã chìm nghỉm trong tiếng gió và tiếng nhạc. “Eric. Dừng lại!”
Chúng lao vào con đường mòn hẹp. Chiếc Bronco bắt đầu lao xuống dốc. Darren chật vật giữ cho mình và Coe không bị trượt xuống dưới thùng xe, cơ tay gã căng ra vì gồng quá mức. Cành cây quét sàn sạt vào thùng xe. Gã thụp đầu xuống. Đường càng lúc càng dốc, động cơ như căng ra.
Eric hét lên “Khốn kiếp!” và giây tiếp theo, Darren thấy người nhẹ bỗng. Mông gã bay ra khỏi thùng xe, tay gã tuột khỏi thanh chống lắc và tuột cả Coe. Mọi thứ diễn ra quá nhanh mà lại tưởng như quá chậm. Gã đang ở giữa không trung. Gã và Archie bay ra khỏi thùng xe, lửng lơ một chốc trước khi đập thẳng xuống mặt đất. Cơn đau buốt chạy dọc người gã. Gã lăn lông lốc, liên tục đập vào đá trong một vòng lăn tưởng như bất tận trước khi phanh lại được. Gã nằm đó, cơ thể và đầu óc ngẫm nghĩ lại những gì vừa diễn ra, cố đoán xem mình có bị thương không và nặng tới mức nào. Một cách chậm chạp, gã chật vật đứng dậy. Gã thấy đau nhưng không đến nỗi nghiêm trọng lắm. Coe ở gần đó, rên rỉ và mếu máo trong bóng tối. Darren bước tới chỗ hắn.
“Mày ổn chứ? Archie, mày ổn chứ?”
Coe văng tục rồi lồm cồm bò dậy. Hắn có vẻ bị choáng nhưng không bị thương nặng. Darren tự định vị và nhận ra gã và Coe đã bị văng ra khỏi thùng xe khi chiếc xe phi lên đỉnh dốc và lao vào khoảng không. Cả hai thằng đã rơi xuống mặt sau ngọn đồi, cách trảng đất trống nửa đoạn đường. Bên dưới, dàn đèn sáng rỡ khiến chiếc Bronco trông như một con tàu vũ trụ bể nát của người ngoài hành tinh. Có vẻ như nó đã xoay tròn một vòng và giờ đang quay mặt lên đỉnh đồi, dù bị lệch một góc gần bốn mươi lăm độ. Darren giơ tay chắn luồng sáng rồi đi xuống dưới.
Gã nghe thấy Hastey la hét, chất giọng chói lói của hắn vang vọng tới tai chúng. “Tao đang chảy máu. Mẹ ơi! Eric, tao đang chảy máu. Khốn thật! Tao đang chảy máu.”
Darren và Coe loạng choạng chạy xuống đồi. Hastey đang chạy vòng quanh, tay áp lên trán, máu rỉ ra giữa những kẽ ngón tay, chảy xuống tay áo khoác của hắn. Mới đầu, Darren không nhìn thấy Eric. Rồi Hastey di chuyển, và Darren thấy Eric đứng trước một thứ gì đó trông như khúc gỗ trên mặt đất, nhưng gã nhanh chóng nhận ra đó chính là Kimi.
“Chúa ơi!” Gã khuỵu một gối xuống. Kimi nằm nghiêng một bên, mắt nhắm nghiền, không cử động. “Mày đã làm gì? Mày đã làm điều khốn kiếp gì vậy hả Eric?”
Eric không nhúc nhích, cũng chẳng hé môi. Hắn đứng đó, nhìn chằm chằm vào cơ thể Kimi. Sau lưng, Hastey vẫn tiếp tục gào rú: “Tao đang chảy máu. Tao đang chảy máu.”
“Im ngay!” Darren gào lên với hắn. “Câm mồm lại!”
Coe cũng đã xuống tới nơi. Nhìn thấy Kimi nằm dưới đất, hắn cũng bắt đầu rú lên: “Ôi không! Ôi không! Ôi không!” Rồi hắn quay đi, gập người xuống nôn mửa.
“Mày đã làm gì, Eric? Mày đã làm gì?” Darren hỏi lại.
Coe tiếp tục nôn mửa và chửi thề: “Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
“Tao đang chảy máu, Eric. Tao đang chảy máu.”
“Im mồm.” Darren quát. “Tất cả im miệng lại!”
Coe ngồi thẳng dậy, cố nén một cơn buồn nôn nữa. Hastey ngừng rú. Darren quỳ gối bên cạnh cái xác. Trông Kimi co quắp và như bị gãy nát.
“Tao không nhìn thấy nó.” Cuối cùng, Eric cũng lên tiếng. “Tao không hề nhìn thấy nó.”
“Mày đã đâm cô ấy.” Darren nói. “Mày cán lên người cô ấy.
“Nó chết chưa?” Coe hỏi, giờ hắn lại đang khóc um. “Nóchết chưa?”
“Nó nằm trên mặt đất. Sao nó lại nằm ở đó?” Eric nói. “Không phải lỗi của tao.”
“Dĩ nhiên đó là lỗi của mày.” Darren nói. “Nếu không tại mày thì tại ai?”
Eric nhào về phía Darren, nhưng gã né được và húc vai thật mạnh vào lồng ngực Eric, chân gã xoay người hắn ra sau rồi đạp thẳng vào lưng hắn. Gã siết chặt tay, sẵn sàng tung ra một cú đấm chết chóc. Gã muốn thế. Gã muốn đánh Eric. Gã muốn đánh cho hắn một trận nhừ tử, nhưng Hastey và Coe đã túm tay gã lại trước khi gã kịp vặn cổ Eric rồi lôi xềnh xệch gã đi chỗ khác.
“Mày đã giết nó.” Darren hét lên, nước mắt giàn giụa trên mặt. “Mày đã giết nó.”
Eric thở hồng hộc, khói trắng bốc ra từ mũi và mồm hắn. Hắn thọc tay vào tóc như muốn rứt tung ra.
“Chúng ta phải làm gì đây, Eric?” Giọng Hastey run rẩy. Vết thương trên trán khiến hắn như đang đeo một cái mặt nạ bằng máu. “Chúng ta phải làm gì đây?”
“Chúng ta phải rời khỏi nơi này.” Eric đáp.
“Cái gì?” Darren quát.
“Chúng ta cần phải rời khỏi đây. Bây giờ. Ngay bây giờ.” Eric bước đi. Dù trời tối om, trông hắn vẫn tái xanh, mắt tối thẫm lại.
“Eric, chúng ta không thể để mặc cô ấy ở đây.” Darren nói.
“Vậy thì chúng ta phải làm gì hả Darren? Chúng ta phải làm gì?”
“Chúng ta phải tìm điện thoại và gọi cho ai đó.”
“Nó chết rồi, Darren. Ta gọi ai bây giờ? Cảnh sát hả? Chúng ta sẽ nói gì với họ, rằng chúng ta đâm vào nó sao?”
“Tao không đâm. Mày đâm.”
“Mày ở trên xe. Cả bọn đều ở trên xe. Cả bọn đều đâm vào nó.”
“Không.” Darren nói. “Không đời nào, Eric.”
“Tao phải vào quân đội. Bao giờ tốt nghiệp, tao phải vào quân đội.” Coe bắt đầu lắp bắp.
“Nghe tao đây, Darren. Họ sẽ bắt cả lũ vì tất cả đều có mặt trên xe. Họ sẽ thử máu và biết cả lũ đã uống rượu và hít cỏ. Cả lũ chúng ta sẽ vào tù, không chỉ một đêm hay một tuần đâu. Khốn kiếp, đây là tội giết người. Giết người thì phải ngồi ghế điện. Họ sẽ giết mày.”
“Tao không thể vào tù.” Hastey nói. “Tao không thể vào tù.”
“Chúng ta phải rời khỏi đây.” Eric lặp lại. “Ngay bây giờ.”
“Chúng ta không thể bỏ nó lại, Eric.” Darren nói.
“Không ai biết chúng ta tới đây. Không một ai. Ngày mai chúng ta sẽ thi đấu. Mọi người sẽ nghĩ chúng ta đều ở nhà, đi ngủ, chuẩn bị sẵn sàng. Bố mẹ không biết chúng ta chuồn ra ngoài, nên họ sẽ nói chúng ta ngủ trên giường, tại nhà.”
“Chúng ta không thể bỏ nó lại.” Darren lại nói.
“Tao cũng không muốn thế Darren. Chết tiệt, tao không hề muốn thế, nhưng chúng ta buộc phải làm thế. Mày không hiểu sao? Chúng ta phải làm thế.”
Darren không thể ngừng khóc.
“Tao sẽ chở mày về nhà.” Eric nói. “Tao sẽ đưa mày về nhà rồi dùng điện thoại ở cây xăng gọi một cú nặc danh, được chứ?”
“Thế còn cái đầu tao? Tao phải nói ra sao về cái đầu tao?” Hastey hỏi.
“Tao có đồ sơ cứu trong xe. Bố tao để đấy cho mỗi lần đi săn. Bọn tao sẽ lau sạch và dán băng cá nhân cho mày. Ngày mai, mày đội mũ lưỡi trai vào. vết thương ở trên cao, không ai nhìn thấy đâu. Vào trận đấu thì mày đội mũ bảo hộ. Mày có thể nói là mày bị thương trong trận đấu.” Eric xoa xoa trán như thể đang chống lại một cơn đau đầu dữ dội. Rồi hắn lau nước mắt. “Không ai cần biết chuyện này, được chứ? Không có gì cần phải thay đổi. Ngày mai, chúng ta sẽ giành chức vô địch và tiếp tục cuộc sống theo kế hoạch đã đề ra. Chúng ta tiếp tục cuộc sống của chúng ta. Archie, mày sẽ nhập ngũ, tao và Darren vào Đại học Washington, còn Hastey, mày sẽ vào trường cao đẳng, nâng cao điểm số rồi nhập hội với bọn tao. Giờ chúng ta không thể giúp Kimi được nữa. Nó chết rồi. Đó là một tai nạn, nó chết rồi. Nhưng nếu hé môi nói gì, chúng ta cũng sẽ chết theo, bởi vì khi đó cuộc sống của chúng ta sẽ chấm dứt.”
Những lời ấy lọt vào tai Darren nghe như thể vọng tới từ một nơi xa xôi, như thể chúng không có thực, như thể tất cả những chuyện này đều không có thực. Sao trắng trước mắt lại bắt đầu nhấp nháy những ngôi sao choáng váng mà gã đã nhiều lần trải qua. Chính là như thế – một cơn chấn động. Gã không nghĩ được gì ra hồn. Gã đang tưởng tượng. Chắc chắn là gã đang tưởng tượng. Chuyện này không có thực. Không thể là thực. Không có gì là thực.
Tracy đặt tờ biên bản tư vấn tâm lý cuối cùng xuống. Phần còn lại của hồ sơ cho cô biết thoạt đầu Darren tới phòng khám không phải vì lo lắng, dù ông ta không biết nguyên nhân là gì. Ông ta kể với bác sĩ ông ta bị thức giấc rất sớm, đầu óc rối loạn và không tài nào ngủ lại được nữa. Sau đó, ông ta nói ông ta bị căng thẳng vào ban đêm và bắt đầu mắc chứng khó ngủ. Chứng khó ngủ biến ông ta thành xác sống trong công việc. Ông ta bắt đầu dùng thuốc ngủ và uống thuốc bằng rượu scotch. Ông ta bảo bác sĩ mình gặp ác mộng. Trong cơn mơ, ông ta thấy một cô gái trẻ, người gãy nát, bầm giập. Ông ta nói những cơn ác mộng bắt đầu khi Rebecca bước sang tuổi mười bảy. Ngay sau đó, cô gái trong mơ bắt đầu ám ảnh ông ta hằng tối, dù ông ta có uống bao nhiêu thuốc hay nốc bao nhiêu rượu scotch đi chăng nữa. Cô ta luôn tới.
Trong cơn mơ, ông ta đứng phía trên cô ta, nghĩ rằng cô ta đã chết, nhưng rồi cô ta mở trừng mắt ra, nhìn thẳng vào mặt ông ta và thì thào: “Cứu tôi! Làm ơn hãy cứu tôi!”
Bác sĩ nghĩ cô gái đó là Rebecca và Darren đang trải qua nỗi sợ hãi vô lý về việc sẽ mất con gái. Đó là một liệu trình kéo dài suốt hai năm trước khi Darren nhớ lại được những gì đã xảy ra và nhận ra cô gái đó là Kimi Kanasket. Trong báo cáo cuối cùng, sau khi Darren đã nhớ lại đầy đủ chi tiết của vụ việc, bác sĩ viết rằng Darren đã bừng tỉnh ngộ và nhận ra giấc mơ của ông ta không phải là một giấc mơ – mà là ký ức. Ông ta đã nhớ lại đêm đó rõ mồn một như thể mới ngày hôm qua. Bác sĩ viết chiều hôm đó, khi rời khỏi phòng khám, Darren tỏ ra nhẹ nhõm và nói rằng ông ta cảm thấy khuây khỏa hơn bao giờ hết, hoàn toàn nhẹ gánh.
Rồi ông ta về nhà và tự kết liễu đời mình.
Tracy đóng hồ sơ, thu dọn đồ đạc, nhưng trong thoáng chốc, cô không thể nhấc nổi chân. Sau một lúc lâu, cô cầm sổ và bút lên. Cô đã không hề ghi chép lấy một dòng.
Trên đường trở về nhà Tiffany Martin, cô nghĩ về những gì mình sẽ nói, cuối cùng cô quyết định sẽ nói thật đơn giản. Người cô căng ra khi bước lên thềm nhà, tim đập thình thịch khi đưa tay gõ cửa. Tiffany ra mở cửa, Rachel và Rebecca đứng sau lưng bà, mặt mũi ba mẹ con đều bơ phờ.
“Chồng bà…” Tracy nói với Tiffany, rồi nhìn sang Rachel và Rebecca. “Và cha các cô, là một người đàn ông rất tốt. Ông ấy chỉ có mặt sai thời điểm và sai địa điểm thôi. Nhưng ông ấy là người tử tế.”
Cả ba mẹ con khóc nấc lên, nước mắt giàn giụa. Họ phải đưa tay bịt miệng để nén tiếng khóc. Rồi họ quay sang ôm choàng lấy nhau, vòng tay siết chặt.
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống