Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
ời khỏi câu lạc bộ, Tracy thấy mình như đang chơi một ván cờ dang dở và đang tới lượt đi của cô. Việc Reynolds khai rằng Buzz Almond từng tới nhà ông ta sau khi Kimi mất tích đã hất văng cô khỏi trò chơi của chính mình. Không có báo cáo nào như vậy tồn tại, ít nhất là trong tập hồ sơ mà cô có, trong khi rõ ràng Buzz Almond đã chứng tỏ mình là người cực kỳ kỹ lưỡng trong việc lưu giữ toàn bộ mọi thứ trong hồ sơ. Nếu Reynolds nói thật, Tracy không nghi ngờ gì về việc Buzz sẽ ghi chép và lưu lại biên bản về cuộc gặp gỡ ấy. Nếu ông ấy làm vậy, có nghĩa là có ai đó đã lấy biên bản đó ra. Tracy ngẫm nghĩ về lôgic của việc này. Nếu có người biết được Buzz giữ một tập hồ sơ, có thể họ sẽ ngại ngần không muốn tiêu hủy nó vì có thể gợi lên quá nhiều hoài nghi. Thay vào đó, họ có thể lựa chọn chỉ tiêu hủy một yếu tố quan trọng của tập hồ sơ, một phần có thể hữu ích cho cuộc điều tra, liên quan tới một người cụ thể mà không ai có thể bỏ qua nếu họ biết nó tồn tại ngay từ đầu. Và nó cũng không thể sao chép lại. Lionel Devoe, Giám đốc Sở Cảnh sát Stoneridge, chắc chắn biết cách để tìm kiếm và tiếp cận một hồ sơ khép kín.
Một khả năng khác là Reynolds đã nói dối, Buzz Almond chưa từng tới nhà hỏi về hành tung của ông ta vào tối hôm đó. Điều này thật mạo hiểm, nhưng cũng không mạo hiểm nếu Reynolds đã biết, hay ít nhất là tin, rằng tập hồ sơ – hay phần có thể kết tội trong đó – đã bị tiêu hủy. Ắt hẳn Reynolds đã có sẵn chứng cứ ngoại phạm nên mới nói với một điều tra viên rằng Buzz Almond từng tra hỏi hành tung của ông ta vào tối hôm đó, vì thông tin này có thể khiến người ta suy luận rằng Buzz Almond coi Reynolds là một kẻ tình nghi.
Hỏi bố ông ta.
Trong tình huống này, Reynolds đã cung cấp thông tin để thuyết phục Tracy rằng lực lượng chức năng đã từng đâm đầu vào ngõ cụt ấy. Nhưng nếu Buzz Almond từng tra hỏi hành tung của Reynolds thì có nghĩa là ít nhất ông cũng từng nghi ngờ chính những điều Tracy đang nghi ngờ: Reynolds và ba chàng Thiết Nhân còn lại có liên quan tới cái chết của Kimi.
Thứ Ba, ngày 23 tháng 11 năm 1976
Buzz Almond đỗ chiếc Suburban trên lối xe chạy của ngôi nhà một tầng bé nhỏ ở cuối con đường cụt. Hàng cây thông bao quanh chìa đám cành lá nhọn hoắt lòa xòa che phủ mái ngói lợp gỗ và tràn cả ra máng xối. Luống hoa trơ trụi, sân cỏ phủ đầy lá rụng từ cành khô của cây phong trồng giữa sân. Chiếc Ford Bronco đang đỗ trên đường lái xe vào nhà.
Buzz bước ra khỏi xe. Anh mặc đồ Levis, đi giày tennis và kéo khóa chiếc áo khoác mùa đông lên khi tiến lại gần chiếc xe. Ánh nắng mùa thu rọi lên tấm kính chắn gió trong suốt lốm đốm vài giọt nhựa cây. Tấm kính không có lấy một vết sứt mẻ, nứt vỡ hay vết bẩn nào. Lớp gioăng cao su bao quanh tấm kính trông cũng mới. Buzz bước vòng sang, đưa tay lần theo tai xe và cửa xe. Bất chấp thời tiết mưa tuyết gần đây, chiếc Bronco trông như vừa bước ra từ trạm rửa xe bằng tay, thân xe cũng như rãnh hay gân lốp không một gợn bẩn. Khi bước tới bên cửa phụ, Buzz dừng lại, tháo kính râm ra rồi tiến sát lại. Một lúc sau, anh lùi lại, chọn một góc khác, so sánh phần tai xe phải tiếp giáp với cửa phụ, được ngăn cách bởi một đường nối mỏng. Anh đưa tay sờ vào mối nối. Màu vàng của tai và mui xe hơi khác màu vàng của cửa xe một chút.
“Anh thích cái xe à?”
Buzz Almond ngẩng lên và thấy Ross Reynolds bước ra từ cửa ngách của ngôi nhà. Trong bộ đồ thể thao Adidas, mũ lưỡi trai trắng thêu hai ký tự SH màu đỏ phía trước, Reynolds trông đúng như một huấn luyện viên bóng bầu dục trường học điển hình.
“Ông ra giá bao nhiêu?” Buzz hỏi. Tấm biển trên cửa sổ chỉ ghi đơn giản hai chữ Bán Xe cùng với một số điện thoại.
“Hai mươi lăm ngàn đô.”
Buzz cố hết sức để tỏ vẻ thất vọng. “Hơi nhiều hơn mức tôi định chi.”
“Mẫu bán tải mới năm ngoái của Ford, có đầy đủ mọi phụ kiện – ghế ngồi riêng, khung giằng, đèn chạy ban đêm, tời trước. Anh có đọc quảng cáo trên tờ Lính canh không?”
“Không.” Buzz trả lời. “Tôi chỉ đi ngang qua thôi.” Anh nhìn thấy chiếc Bronco lần đầu tiên trong bãi đỗ của trường Trung học Stoneridge, tra biển số xe và xác nhận chiếc xe được đăng ký dưới tên của Ross Reynolds. Anh không hứng thú với chiếc xe như với lốp của nó, chiếc lốp ngoại cỡ, đa địa hình.
“Xe chạy được bao nhiêu cây rồi?”
“Dưới bảy mươi nghìn cây.”
“Ông là chủ gốc của xe à?”
“Không, tôi mua lại từ người khác.”
“Hình như thân xe đã được sửa.” Buzz chỉ tay vào tai xe, phần bên phải phía trước.
“Một chút thôi.” Reynolds nói rồi lùi lại ngắm tai phải phía trước của xe theo cùng góc độ với Buzz. “Chạy xịn luôn. Anh muốn chạy thử một vòng không?”
“Tôi nghe tiếng máy trước được không?”
“Được chứ!”
Reynolds thò tay vào túi lấy chìa khóa. Ông ta chẳng thèm vào trong xe mà chỉ mở cửa, nhoài người qua ghế để cắm chìa vào ổ khóa và khởi động máy.
“Nổ máy ngay.” Buzz nói.
“Tôi đã bảo mà, chạy xịn lắm.”
“Ông sửa thân xe ở đâu?” Buzz hỏi.
“Có gì to tát đâu, vài vết lõm thôi. Tôi chỉ đưa nó tới tiệm sửa xe Columbia.”
“Hình như ông cũng thay luôn kính chắn gió?”
“Nhất cử lưỡng tiện ấy mà.” Reynolds nói. “Cũng vậy thôi. Bị nứt tí tẹo do bị đá ném vào.”
“Ông thay ở đâu?”
“Cùng một chỗ, thực ra là ngay bên đường. Tôi cũng thay dầu, bu gi và bộ lọc khí nữa. Tôi không muốn gây rắc rối cho chủ mới. Nhân tiện, tôi là Ross Reynolds.” Reynolds chìa tay ra. “Tôi là giám đốc thể thao và huấn luyện viên bóng bầu dục ở trường trung học.”
Buzz bắt tay ông ta. “Ted.” Anh nói. “Chúc mừng ông. Tôi đã đọc về chiến thắng lớn của ông. Nhìn mọi người quanh đây hào hứng thế thì đó hẳn phải là một chiến công vang dội.”
“Cảm ơn. Với một ngôi trường nhỏ thì đúng là liều thuốc kích thích thật, nhưng đó mới chỉ là khởi đầu thôi. Ngôi trường sẽ còn nhiều chức vô địch nữa. Tôi chỉ cần khơi gợi tiềm năng của lũ trẻ thôi.”
“Nói ông nghe này, để tôi về bàn với vợ rồi gọi lại cho ông sau nhé!”
“Anh không muốn đi thử một vòng thật sao?”
“Tôi sẽ đưa vợ tôi tới. Cô ấy thích màu vàng. Mong là khi cô ấy thấy nó, tôi sẽ chốt được vụ mua bán này.”
“Tôi hiểu. Tôi lắp bánh đa địa hình khoảng một năm trước. Anh có đi săn không?”
“Không, nhưng chúng tôi thích đi bộ đường dài.”
“Vậy thì được. Anh cần số điện thoại không?”
Buzz chỉ lên dãy số viết tay trên tấm biển rao bán trên cửa sổ. “Tôi đã ghi lại lúc ghé vào đây. Tôi sẽ liên lạc lại.” Anh dợm bước đi nhưng lại quay lại như chợt nghĩ ra điều gì. “Ông không phiền nếu tôi chụp vài tấm ảnh cho vợ tôi xem chứ? Nếu cô ấy không cho tôi mua thì tôi có một ông anh ở miền Bắc thích săn bắn câu cá lắm, có thể anh ấy sẽ muốn mua.”
“Không thành vấn đề.” Reynolds nói. “Nhưng chiều nay tôi có một khách khác tới nên anh đừng trì hoãn quá lâu. Giá tôi rao là giá bán đấy.”
“Cảm ơn vì đã cho tôi biết.” Almond đáp. Anh lấy chiếc máy ảnh du lịch trong túi áo khoác ra chụp vài bức, thận trọng lấy hình mặt bên lốp xe cũng như gân lốp. Rồi anh cất máy ảnh lại vào túi. “Cảm ơn.” Anh nói. “Tôi nghĩ tôi đã có mọi thứ tôi cần.”
Tracy và Jenni thống nhất sẽ gặp nhau tại nhà Jenni vào tối hôm đó. Khi ra mở cửa, trông Jenni vô cùng phờ phạc. Cô bế Sarah đang mặc đồ bơi trên tay, mắt cô bé đeo kính bơi nên phồng húp lên, tay cầm khẩu súng nước bằng nhựa màu đỏ. Tracy nghe thấy tiếng Trey cười khanh khách và la hét quanh nhà.
“Xin lỗi cậu.” Jenni lùi lại nhường chỗ cho Tracy bước vào rồi đóng cửa lại. “Neil kẹt công việc. Anh ấy bảo tụi mình cứ ăn trước.”
“Hình như đó là rắc rối nhỏ bé nhất của cậu.” Tracy nói và nhìn Trey chạy dọc hành lang trong bộ đồ bơi, cũng đeo kính bơi và cầm theo súng nước. Nhìn thấy Tracy, cậu nhóc khựng lại rồi vừa cười vừa hò la, nhảy bổ vào một căn phòng khác. “Mình chỉ đang cố bắt nó đi tắm để mình có thời gian chuẩn bị bữa tối cho bọn mình. Bà vú cho bọn nó ăn trước rồi.”
“Để mình giúp cậu một tay.” Tracy chìa tay ra đón Sarah, cô bé cười toe toét và theo cô ngay.
“Con pa tụi.” Sarah nói và giơ đúng ba ngón tay lên.
“Cô biết rồi.” Tracy nói. “Cô mượn khẩu súng của con được không?”
Sarah đưa cô khẩu súng. Trey lại xuất hiện và Tracy nói: “Đứng yên đó, nhân danh pháp luật, thưa quý ngài.” Trey đứng hình. “Cô là cảnh sát Seattle, con trai ạ, và cô sẽ bắt con vì tội không dừng lại ở ngã tư.”
Trey hoang mang nhìn mẹ, Jenni cố giữ mặt nghiêm nghị nhưng lông mày không thể ngừng nhướng lên.
“Giờ cô sẽ đếm đến ba để con đi lên cầu thang vào buồng tắm trước khi cô bắt và nhét con vào ghế sau xe cảnh sát của cô.”
Trey muốn mỉm cười, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh tanh của mẹ và Tracy, cậu nhóc đành bò bằng cả tứ chi lên cầu thang.
“Mình thấy là cậu kiểm soát được tất cả rồi đấy.” Jenni mỉm cười, nói. “Mình chuẩn bị bữa tối đây.”
Đợi lũ nhóc tắm xong, Tracy giám sát chúng mặc đồ ngủ rồi nhét chúng vào giường. Hai đứa có phòng ngủ riêng nhưng Sarah thích ngủ trên ngăn giường kéo phía dưới giường của cậu anh trai, nơi đó được phủ một tấm khăn trải giường khiến nó trông thật giống chiếc xe đua NASCAR.
Cô đọc cho mỗi đứa một quyển truyện theo yêu cầu, kiên quyết từ chối khi chúng cố nài thêm quyển thứ ba, và hôn lên trán Trey khiến cậu nhóc chui tọt xuống dưới chăn. Khi cô tới hôn Sarah, cô nhóc ngồi bật dậy, vòng tay ôm cổ Tracy và hôn chụt vào môi cô.
“Cô có em bé không?” Cô bé thì thầm như đang chia sẻ một điều bí mật.
“Không.” Tracy cũng thì thầm lại. “Cô không có em bé.”
Sarah chọc vào bụng Tracy. “Thế còn ở đây?”
“Không. Không có gì trong đó.” Tracy đáp.
Sarah buông tay ra rồi nằm xuống, lục sục chui vào chăn.
Tracy xuống dưới nhà và thấy Jenni đang đứng trong bếp, rưới thứ gì đó thơm lừng có mùi như xốt chanh với tỏi lên những miếng ức gà bày trên cơm ăn kèm với súp lơ.
“Thơm chết đi được.” Tracy nói.
Jenni đặt cái chảo xuống bếp. “Món dự phòng ấy mà. Đơn giản nhưng tốt cho sức khỏe. Trông cậu không bị phờ phạc.”
“Lũ trẻ tuyệt lắm.”
“Nhiều lúc chúng vướng chân vướng tay lắm ấy, nhất là khi một trong hai bọn mình về muộn.” Jenni đưa Tracy một cái đĩa và một ly rượu. Họ mang đồ vào phòng ăn và ngồi vào bàn. Jenni thở hắt ra rồi ngồi phịch xuống ghế như một quả bóng xì hơi. “Đây là những khoảnh khắc yên bình mà mình luôn trân trọng.”
Trong lúc ăn, Jenni kể cho Tracy nghe tình hình điều tra cái chết của Archibald Coe. “Không có dấu hiệu xâm nhập hay vật lộn, pháp y cũng không tìm thấy dấu vết nào trên cơ thể cho thấy Coe bị ép phải làm điều đó. Không có gì cho thấy ông ta không phải tự tử.”
“Trừ thời điểm.”
“Trừ thời điểm.”
“Có lời nhắn để lại không?”
“Không.” Jenni đáp.
Tracy nhấp một ngụm rượu. “Thế còn chú của ông ta? Họ có để ý thấy điều gì bất thường không?”
“Không có gì ngoài việc cậu tìm gặp ông ta. Việc này khá hiếm. Rõ ràng Coe không trò chuyện nhiều với ai – ông ta chỉ tới làm việc rồi về nhà. Những gì họ biết về ông ta ít tới mức đáng kinh ngạc.”
“Trong căn hộ không có gì sao?”
“Mình sẽ không nói vậy.” Jenni nói. “Bọn mình tìm thấy một tủ đầy thuốc – Vicodin, Zoloft, thuốc ngủ. Nhưng ông ta không có máy tính để bàn hay laptop, cũng không có điện thoại di động và ô tô. Có vẻ như ông ta di chuyển khắp nơi bằng xe đạp.”
“Điều đó càng chứng tỏ ông ta chính là người đàn ông mình nhìn thấy ở trảng đất trống vào đêm hôm ấy.” Cô đặt dao dĩa xuống, lòng càng bực bội vì đã đến mức đó rồi mà cơ hội lại vụt qua tầm tay. “Cậu có tìm gặp vợ cũ và con cái ông ta không?”
“Bà vợ cũ cảm ơn tụi mình. Bà ta có buồn nhưng không ngạc nhiên và nói sẽ gọi điện cho con họ. Mình có số của mấy cô con gái, phòng trường hợp cậu quyết định muốn nói chuyện với họ sau khi chuyện này lắng xuống đôi chút.”
“Chắc chắn mình muốn hỏi xem cha họ có bao giờ nói với họ chuyện gì đã đẩy ông ta tới tình cảnh ấy không.” Tracy nghĩ tới lúc vừa rồi ở trên gác, khi Sarah hôn lên môi cô và hỏi, Cô có em bé không? Tracy không có con, nhưng cô biết rõ ta không thể thật sự cảm nhận những gì người khác đã trải qua, niềm vui hay nỗi buồn của họ, nếu bản thân ta chưa từng trải nghiệm nó hay điều gì đó tương tự. Nếu giả thuyết hiện giờ cô đang theo đuổi là đúng, Tứ Thiết Nhân kia có liên quan tới cái chết của Kimi, vậy thì Tracy ngờ rằng cả Darren Gallentine và Archibald Coe đều không thể thấu hiểu nỗi đau mà Earl và Nettie Kanasket đã trải qua cho tới khi chính họ trở thành những người bố, và sau đó là khi con gái họ bước vào ngưỡng tuổi của Kimi. Có lẽ chính thời khắc ấy đã đẩy họ tới bờ vực thẳm.
Jenni đặt cái đĩa sang một bên. Cả cô và Tracy đều không ăn hết phần của mình. “Kể mình nghe chuyện với Eric Reynolds đi.”
“Mình sẽ kể trong lúc dọn dẹp.”
Họ mang đĩa vào bếp. Tracy tráng đĩa dưới vòi nước rồi đưa cho Jenni. Jenni cho đĩa vào máy rửa bát.
“Ông ta rất thanh lịch.” Tracy nói. “Chuyên nghiệp, lịch thiệp. Nếu ông ta có căng thẳng hay lo lắng thì cũng không thể hiện ra ngoài.”
“Và dối trá?” Jenni vừa hỏi vừa uống hết chỗ rượu rồi đưa cốc cho Tracy.
“Cũng có thể. Ông ta kể một cảnh sát đã tới nhà nói chuyện với ông ta khoảng một hay hai tuần sau khi người ta tìm thấy xác Kimi.”
“Bố mình ư?”
“Ông ta không nói rõ, nhưng nếu đúng là có chuyện ấy thì hẳn phải là bố cậu.”
Jenni đặt cái ly xuống và lau tay vào khăn. “Mình không nhớ có đọc được điều nào như thế trong hồ sơ.”
“Không có trong đó.”
“Ông ta có nói bố mình muốn gì không?”
“Ông ta nói một cảnh sát đã tới hỏi xem thứ Sáu hôm Kimi mất tích ông ta đã ở đâu, ông ta có ra ngoài hay không.”
“Vậy là bố mình nghi ngờ ông ta?”
“Có thể. Reynolds nói ông ta có ấn tượng rằng viên cảnh sát chỉ đang hỏi xem có ai nhìn thấy Kimi vào tối hôm đó hay không thôi.”
“Reynolds đã nói gì với bố mình?”
“Ông ta nói ông ta ở nhà nghỉ ngơi cho trận đấu quan trọng và bố ông ta có thể làm chứng điều đó. Nghĩ kỹ lại, nếu đó là lời nói dối thì cũng khá an toàn vì nó đơn giản, đáng tin cậy và không dễ bị bắt bẻ.”
“Tại sao Reynolds lại nói dối về một chuyện như vậy và ngầm lôi kéo sự chú ý về phía ông ta? Có vẻ không hợp lý lắm.”
“Mình cũng đã nghĩ về chuyện đó. Có thể ông ta làm thế để cho mình biết có người đã điều tra theo hướng đó và không thu được kết quả gì, hoặc có thể ông ta biết, hay ít nhất là tin, rằng có ai đó đã bỏ tờ biên bản ra khỏi hồ sơ nên mình không thể chất vấn ông ta về việc đó. Như mình đã nói, bố ông ta vẫn còn sống để làm chứng cho ông ta.”
Jenni vặn vòi nước vào ấm pha trà. “Mình tự hỏi đó có phải là lý do trên hệ thống ghi nhận rằng hồ sơ đã bị tiêu hủy không? Có lẽ bố mình muốn người nào tìm kiếm nó tin rằng hồ sơ này không còn tồn tại. Ông nhập trạng thái bị tiêu hủy vào hệ thống rồi mang hồ sơ về nhà, khóa vào trong ngăn bàn.” Jenni đặt cái ấm lên ngọn lửa xanh trên bếp. “Sao ông không sao lại một bản nhỉ?”
“Có lẽ bởi vì đó là thứ ông không thể sao lại được.”
“Ví dụ như?”
“Như các bức ảnh chụp xe của Eric Reynolds – hay cụ thể hơn, những cái lốp.”
“Ông quan tâm tới việc chúng có khớp với vết bánh xe ông chụp được ở trảng đất trống hay không?”
“Đó là suy đoán của mình.”
Jenni đưa Tracy một hộp trà đủ vị. Cô chọn trà hoa cúc vì không muốn có caffeine. Cô đã đủ kích động rồi và biết rằng mình sẽ khó mà chợp mắt nổi.
“Với những gì có trong tay, chúng ta có thể đưa Eric ra tòa không?” Jenni hỏi.
“Tiếc là Phòng Nghiên cứu Tội phạm cho biết những bức ảnh ta gửi tới không đủ để khẳng định gân lốp khớp với vết bánh xe để lại trên trảng đất trống. Giám định y khoa cũng nói tương tự về vết bầm trên lưng và vai Kimi. Nếu không có gì thêm thì mình e rằng chúng ta chẳng thể lấy được cái trát nào đâu. Sau bốn mươi năm, có quá nhiều điều không thể khẳng định chắc chắn.”
“Vậy từ đây chúng ta sẽ đi tới đâu?” Jenni vừa hỏi vừa mở một cánh tủ khác ra để lấy lọ đường và hũ mật ong.
“Đó là những gì mình đang nghĩ. Từ đầu tới giờ, mình chỉ tập trung tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ mình cần thay đổi trọng tâm và xem xét tại sao chuyện đó lại xảy ra.”
“Vụ thù hằn về linh vật thì sao?” Jenni hỏi.
“Báo có đăng vài bài về vụ đó.” Tracy nói. “Nhưng có vẻ mâu thuẫn không lên tới mức đó và mình thấy lũ nhóc trung học cũng chẳng quá quan tâm tới việc này. Đó là một điều Eric Reynolds nói mà mình tin là thật. Ông ta nói phụ huynh quan tâm tới chuyện này hơn lũ học sinh. Mình từng dạy ở trường trung học. Một số đứa thậm chí còn chẳng biết linh vật của trường là cái gì, và chúng thật sự chẳng thèm quan tâm. Điều chúng quan tâm là nên mời ai dự dạ hội, sẽ đi đâu sau trận đấu tối thứ Bảy, rồi làm thế nào để có rượu uống và được lên giường với cô nàng nào đó.” Tracy dựa vào kệ bếp, ngẫm nghĩ. “Chắc chắn phải có chuyện gì khác đã xảy ra vào tối hôm đó.”
Ấm nước reo lên. Jenni rót nước sôi vào cốc và đưa một cốc cho Tracy. “Nếu Eric Reynolds đang dàn xếp chuyện này thì có lẽ trên máy tính hay điện thoại của ông ta có lưu thứ gì đó, tin nhắn với Lionel hay Hastey chẳng hạn. Chúng ta có đủ bằng chứng để đề nghị thẩm phán ra trát cho phép chúng ta kiểm tra.”
Tracy đã nghĩ tới việc đó. “Mình thấy Reynolds sẽ không bất cẩn đến thế. Và một lần nữa, nếu chúng ta đúng, chúng ta đang nói về một người không chỉ giữ được một bí mật suốt bốn mươi năm mà còn khiến cả những người khác cùng giữ bí mật.”
“Đồng ý, nhưng Hastey là một gã nát rượu còn Lionel cũng không khó xử lý. Một trong hai người đó có thể gửi email hay tin nhắn cho Reynolds lắm chứ.”
“Có thể.” Tracy nói. “Nhưng nếu chúng ta làm như cậu nói và chúng ta sai thì sẽ bứt dây động rừng, Eric sẽ biết ông ta là kẻ bị tình nghi.”
“Ông ta đã biết thừa mình là kẻ bị tình nghi rồi, Tracy.”
“Đồng ý.”
“Chúng ta còn lựa chọn nào khác không?” Jenni hỏi. “Ngoài ra, ông ta có bốn mươi năm để che giấu dấu vết. Trừ khi chúng ta khám phá được điều gì khác, nếu không có lẽ chúng ta đâm đầu vào ngõ cụt mất rồi.”
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống