If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
áng hôm sau, Tracy bỏ một buổi chạy bộ. Cô tự thuyết phục rằng cơ thể mình cần một ngày để hồi phục. Thực ra cô chẳng thích chạy chút nào. Cô cảm thấy mình như đang đi vào ngõ cụt. Lionel nói đúng, vẻ hùng hổ và lời cáo buộc của cô chẳng đưa cô đến đâu hết, chẳng nhích thêm được chút nào. Ván cược tốt nhất của cô vẫn là Archibald Coe, nhưng cô phải tìm được cách nào đó khiến ông ta mở miệng.
Quyết định không chạy bộ của cô trở nên dễ dàng hơn khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm qua tuyết rơi nhẹ, phủ lên cảnh sắc một màu trắng bạc lấp lánh huy hoàng. Cảnh đẹp tuyệt, nhưng là cái đẹp của mặt hồ trên núi cao giữa mùa đông – tinh khiết, thoát tục, nhưng cũng lạnh đến thấu xương, đến cắt da cắt thịt. Tâm trạng của cô còn xuống dốc hơn nữa khi Mike Melton gọi tới để nói vê tấm ảnh chụp lốp chiếc xe Bronco của Eric Reynolds.
“Phòng nghiên cứu làm thêm giờ.” Ông già nói. “Tôi xin lỗi. Tôi biết tôi sắp thành cái loa rè tới nơi, nhưng không đủ dữ kiện để chắc chắn điều gì. Phần lốp chụp được không đủ để tôi đảm bảo chắc chắn là nó cùng nhãn hiệu và chủng loại với vết bánh xe được chụp lại tại trảng đất trống. Trông thì giống nhau, Tracy ạ. Có thể là cùng một loại lốp, nhưng thời đó còn có những mẫu khác của những nhà sản xuất khác cũng có nhiều điểm giống nên không thể loại trừ được.”
Hơi thở của Tracy phả mờ kính cửa sổ trong bếp. “Vậy là ông không thể khẳng định chính là cái lốp đó, mà chỉ là có khả năng thôi.”
“Tôi có thể nói dấu vết để lại trên mặt đất được chụp trong bức ảnh giống với dấu vết mà tôi nghĩ cái lốp đó sẽ tạo ra. Nhưng không, tôi không thể khẳng định nó chính là cái lốp đó. Tôi xin lỗi. Tôi biết cô không mong chờ câu trả lời như thế.”
Và rắc rối chính là ở chỗ đó.
Tracy cảm ơn Melton. Câu trả lời của ông cũng không đến nỗi nằm ngoài mong đợi, và chắc chắn vẫn còn tốt hơn việc ông nói cái lốp đó hoàn toàn không phải cái lốp đã để lại dấu vết. Nhưng chỉ giống thôi thì chẳng thể đưa cô tới chỗ cô cần. Cô ngờ rằng Kelly Rosa cũng sẽ đưa ra kết luận tương tự – thương tích trên lưng và vai Kimi Kanasket là loại thương tích mà bà nghĩ được tạo nên từ loại lốp đó, nhưng bà sẽ không thể đảm bảo rằng đó chính là cái lốp đó.
Tracy rời cửa sổ, tới ngồi cạnh bàn để ngẫm lại những gì cô đã biết và nhìn lại xem cuộc điều tra của cô đã đi tới đâu. Chắc chắn là có những bằng chứng gián tiếp cho thấy Kimi Kanasket đã bị một chiếc xe tải lắp bánh đa địa hình đuổi theo và đâm vào. Eric Reynolds lái một chiếc xe có lốp như thế, nhưng Tommy Moore và Élan Kanasket cũng vậy, Hastey và Lionel Devoe có quyền đi xe công vụ có khả năng trang bị loại lốp đó, chưa kể tới hàng tá xe tải và xe SUV khác trong quận. Những dấu giày cũng vậy. Giống như vết bánh xe, chúng được tạo ra bởi nhãn giày phổ biến trong giới thanh niên thời bấy giờ – trừ đôi ủng đi săn. Ngoài ra, cũng như bất kỳ vụ án xưa cũ hàng chục năm nào khác, các chứng cứ đầy rẫy những sơ hở mà không luật sư bào chữa đáng đồng tiền bát gạo nào lại bỏ qua. Bồi thẩm đoàn sẽ đặt câu hỏi tại sao vụ này lại được đưa ra vào thời điểm này chứ không phải bốn mươi năm về trước, và ngay cả những biện hộ đầy tính thuyết phục về tiến bộ công nghệ cũng có thể bị át đi bởi những lập luận thực dụng và bản năng hơn – liệu có công bằng không khi chỉ dựa vào những bằng chứng còn đầy tranh cãi để khởi tố ba hay bốn người đàn ông chưa từng phạm tội nào khác trong suốt bốn mươi năm qua? Nếu không có tiến triển gì thêm, muốn công tố viên thuyết phục bồi thẩm đoàn đánh đổi cuộc sống của những người kia vì cuộc sống của một cô gái trẻ đã chết cách đây bốn thập kỷ gần như là điều bất khả.
Có ai đó gõ cửa. Tracy ngạc nhiên khi thấy Jenni đứng ngoài hiên. Trông cô ấy có vẻ lo lắng.
“Mình vừa từ Vườn ươm Center Grove tới đây.” Jenni nói. Tracy thấy ruột gan như thắt lại. “Một nhân viên đã phát hiện ra Archibald Coe treo cổ trong một nhà kính.”
Hai người đi vào phòng ăn, nhưng không ai ngồi xuống. Tracy cảm thấy như vừa nhận phải một cú đá chí mạng.
Jenni nói: “Ông ta không trả lời điện thoại hay phản hồi các cuộc gọi qua loa của vườn ươm. Có người để ý thấy tối qua ông ta chưa từng ra ngoài nên đã tới nhà kính để kiểm tra.”
“Cậu chắc được bao nhiêu phần trăm đó là tự tử?”
Jenni đã tới hiện trường khi nhận được cuộc gọi vào sáng hôm đó. “Người phát hiện ra Coe nói cửa vào nhà kính không khóa khi ông ta định mở cửa. Mình đã cho đội CSI tới đó nhưng không có dấu vết của việc vật lộn. Ông ta xếp mấy cái cây thành vòng tròn xung quanh người, móc dây thừng vào xà ngang phía trên, đứng trên chậu gốm và hất nó đổ xuống.
“Một lễ tưởng niệm. Giống như trảng đất trống.” Tracy nói.
“Có vẻ như ông ta cố tình làm thế.”
“Có lời nhắn nào để lại không?”
“Bọn mình không tìm thấy.” Jenni nói. “Mình đã cử các điều tra viên tới căn hộ của ông ta. Mình nghĩ trong trường hợp này, cách tốt nhất là cậu đừng liên quan quá nhiều. Hãy để bọn mình xử lý. Nếu phát hiện điều gì, mình sẽ báo cho cậu biết.”
Tracy không thể phản đối nhưng cũng không nén nổi nỗi thất vọng. Cô lầm bầm qua kẽ răng. “Lẽ ra mình phải tính đến điều này mới phải, ông ta mong manh thế cơ mà.”
Jenni nhún vai. “Rồi thì cậu có thể làm được gì?”
“Mình không biết.”
Bản năng của một điều tra viên trong Tracy không thể xua đi ý nghĩ Coe không tự tử. Mọi việc quá ư thuận lợi. Phần con người trong cô lại nghĩ nếu Coe tự kết liễu đời mình thì cô phải chịu một phần trách nhiệm – những câu cật vấn về Kimi Kanasket của cô đã đẩy một người đàn ông vốn dĩ mong manh xuống bờ vực thẳm. Điều đó khiến cô thấy thật khủng khiếp, nhưng cũng khiến cô càng chắc chắn rằng nguồn cơn cho sự suy sụp của Coe cũng chính là những cơn ác mộng đã từng ám ảnh Darren Gallentine. Không thể bỏ qua sự tương đồng trong hoàn cảnh của hai người đàn ông. Cả hai đều gặp vấn đề khi con họ ra đời và khi con gái họ bước vào tuổi thiếu niên. Tracy ngờ rằng bao năm nay cũng giống như Gallentine, Coe vẫn luôn chênh vênh giữa bờ vực của việc sống tiếp hay tự tìm đến cái chết, và chỉ có thể tồn tại bằng cách đi theo một quỹ đạo nhất định. Việc Tracy xen vào quỹ đạo ấy đã phá nát sự tồn tại mong manh của Coe, đủ để ông ta bước hẳn qua lằn ranh hẹp ấy – nếu thực sự ông ta đã tự kết liễu cuộc đời mình.
Điều duy nhất Tracy biết chắc là cô vừa hụt mất cơ hội khám phá điều gì đã xảy ra vào đêm đó tại trảng đất trống… và có lẽ cả cơ hội cuối cùng để cô chứng minh điều đó.
Sau khi Jenni quay về Central Grove, Tracy vào nhà để xem xét lại. Điện thoại cô reo. Giờ cô đã biết mã vùng 509 là của quận Klickitat, nhưng số điện thoại thì lạ. Cô nhấc máy.
“Điều tra viên Crosswhite?”
“Vâng?”
“Tôi là Eric Reynolds. Tôi được biết cô muốn nói chuyện với tôi.”
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống