Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
rụ sở chính của lực lượng cảnh sát quận Klickitat nằm ở Goldendale, cách năm mươi phút lái xe, nhưng Buzz Almond đã mở thêm đồn cảnh sát Cánh Tây ở Stoneridge nhằm tăng cường chất lượng phục vụ ở khu vực này và, nếu ông thành thật, có lẽ là để rút ngắn quãng đường đi làm của ông. Khi Tracy tới đồn cảnh sát, cô và Jenni quyết định để Hastey Devoe đợi thêm vài phút trong khi họ dùng máy tính của Jenni để scan và lần lượt gửi tấm ảnh Eric Reynolds đứng tựa vào thanh giảm xóc của chiếc Bronco vào email của Kelly Rosa và Michael Melton. Tracy nhờ Rosa xem xét xem vết thương trên lưng và vai Kimi Kanasket có khớp với gân lốp trong tấm ảnh hay không. Cô thông báo cho Melton rằng cô đang nhờ một cảnh sát đưa phim âm bản tới Seattle cho ông và nhờ ông so sánh gân lốp với vết lốp trong những bức ảnh chụp trảng đất trống.
Những cảnh sát bắt giữ Hastey Devoe báo với Jenni rằng ông ta từ chối kiểm tra nồng độ cồn tại chỗ, không trả lời câu hỏi của họ và yêu cầu được gọi điện thoại. Bị giữ vì nghi điều khiển xe khi uống rượu có lẽ chỉ là chuyện nhỏ với Hastey vì anh trai ông ta, Lionel, Giám đốc Sở cảnh sát thị trấn Stoneridge, rồi sẽ đứng ra dàn xếp cho em trai. Tracy biết nếu muốn Hastey nói chuyện với mình, cô phải lôi ông ta ra khỏi vùng an toàn đó. Cô muốn tra hỏi ông ta sau khi có thông tin từ Melton và Rosa hơn, nhưng chẳng còn cách nào khác. Cô cảm thấy họ không có nhiều thời gian trước khi Lionel phát giác ra vụ bắt bớ, và cô biết rồi họ sẽ không còn cơ hội tiếp cận Hastey một mình nữa.
Nụ cười tự mãn của Hastey tắt lịm khi thấy cô bước vào phòng cùng Jenni. Điều đó khiến cô tự tin hơn. Hẳn là Lionel đã cảnh báo em trai mình về việc một điều tra viên từ Seattle đang tới thị trấn để dò hỏi về chuyện của Kimi. Ngoài ra, Hastey phải biết rằng khi cảnh sát trưởng đích thân xuất hiện để thẩm vấn riêng ông ta thì câu chuyện không chỉ dừng lại ở nồng độ cồn.
“Ông đang ngựa quen đường cũ đấy, Hastey.” Jenni kéo ghế ngồi xuống và nói. Tracy ngồi xuống một cái ghế khác trong phòng. Không có cái bàn nào ngăn cách họ với Hastey, không có gì tạo cảm giác an toàn cho ông ta. Ông ta bốc mùi như trụ sở Hội huynh đệ tan hoang vào buổi sáng sau cơn tiệc tùng. Ông ta liếc sang Jenni. “Tôi muốn gọi điện thoại.”
Trong ảnh, khi còn thanh niên, mấy cân thịt thừa khiến Devoe có vẻ ngây ngô thơ trẻ. Tracy ngờ rằng khi xưa ông ta chính là đứa nhóc mà mọi người hồ hởi cười phụ họa khi cởi phăng áo ra và lao xuống sông hồ như một quả đại bác, hay vừa nốc bia vừa múa bụng. Có lẽ ông ta từng là cây hề của cả lớp, giống như John Belushi, Chris Farley và John Candy của cả thế giới. Nhưng cuộc đời những diễn viên này không có hậu. Belushi và Farley nghiện rượu và ma túy quá nặng để rồi tự tay kết liễu cuộc sống của chính mình, còn Candy không thể ngừng ăn cho tới chết. Những người này cũng là các diễn viên được đào tạo hẳn hoi, và tính cách mà họ bộc lộ rõ ràng được tạo ra để che giấu nỗi bất an và tội lỗi của chính họ. Tracy từng nghe nói bên trong mỗi người thừa cân là một phiên bản bé nhỏ hơn đang bị giam cầm, khát khao được giải thoát.
Dáng vẻ bệnh tật rệu rã của Hastey cho thấy rồi ông ta cũng sẽ chẳng có được một kết cục tốt đẹp. Rượu chè be bét đã biến cậu nhóc mũm mĩm ngày nào thành một cái bị thịt đè nghiến chiếc ghế. Những đường nét ngây ngô giờ chảy xệ và xám ngoét. Ông ta ăn vận nhếch nhác, chiếc quần ka ki và chiếc áo polo màu xanh nước biển nhăn nhúm, xộc xệch, vết mồ hôi hình bán nguyệt hằn lên dưới hai nách và bám vòng quanh cổ áo. Mái tóc xám lơ thơ cũng rối bù và bết mồ hôi.
“Ngay khi chúng tôi đã có cơ hội nói chuyện và bắt giữ ông.” Jenni nói.
“Tôi sẽ không nói gì hết.” Hastey đưa mắt nhìn góc trống trong phòng.
“Vậy thì ông có thể lắng nghe.” Tracy kéo ghế lại gần hơn, ép ông ta phải nhìn vào cô.
“Cô là ai?”
“Ông biết tôi là ai, thưa ông Devoe. Tôi là điều tra viên đến từ Seattle mà anh trai ông đã cảnh báo ông.”
“Cô muốn gì?” Hastey khoanh hai tay trước ngực.
“Tôi muốn nói chuyện với ông về Kimi Kanasket.”
Trán Hastey nhăn lại. “Ai cơ?” Ông ta nói. Chẳng đáng tin chút nào.
Tracy kéo ghế lại gần hơn, đầu gối họ chỉ còn cách nhau chừng ba muơi phân. “Tôi muốn ông kể cho tôi nghe về cái đêm Kimi Kanasket mất tích.”
“Tôi không biết cô đang nói về ai.” Hastey có cái giọng khàn đặc và khê nồng của một người dùng rượu và thuốc lá quá đà.
“Chắc chắn là ông biết. Ông học cùng trường với cô ấy. Cuối tuần này người ta kỷ niệm năm đó đấy. Ngoài ra, đêm hôm ấy ông đã ở đó. Ông có mặt ở trảng đất trống. Ông, Eric Reynolds, Archibald Coe và Darren Gallentine lúc nào cũng như hình với bóng. Bốn người là Tứ Thiết Nhân. Hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.”
Hastey không nhìn cô, nhưng yết hầu ông ta không ngừng chuyển động, người vặn vẹo và bứt rứt trên ghế. Dù trong phòng đã bật điều hòa nhưng mồ hôi bắt đầu rịn thành giọt trên mặt, chảy xuống theo tóc mai của ông ta, mùi hôi nồng lên trong phòng.
“Tôi không…” Hastey nuốt nước bọt. “Tôi không biết cô đang nói về chuyện gì.”
“Ông đi giày cỡ mấy, ông Hastey?”
“Tại sao cô muốn biết điều đó?”
“Mười ba, đúng không?”
“Sai.” Ông ta đáp. “Mười hai.”
“Thời trung học ông thích giày Converse, giống Eric bạn ông.”
“Tôi không…”
Tracy rướn về phía trước. “Có, ông có đấy, Hastey, và tôi sẽ chứng minh điều đó. Tôi sẽ chứng minh ông có mặt trên chiếc Bronco khi Eric lao xe qua người Kimi, và tôi sẽ chứng minh ông và anh trai ông Lionel, có thể là cả cha ông nữa, đã sửa kính chắn gió và tai xe trước của chiếc Bronco. Vậy nên đừng có nói với tôi là ông không ở đó hay ông không biết gì hết.”
“Tôi muốn nói chuyện với anh trai tôi.”
“Anh trai ông ư? Tôi cứ tưởng ông sẽ yêu cầu được gọi điện cho Eric Reynolds chứ.” Tracy nói. “Ông ta đã che chở cho ông suốt bốn mươi năm qua phải không? Dĩ nhiên ông ta chẳng có mấy sự lựa chọn. Hai người có chung một bí mật mà, phải không? Thế nên ông ta mới cho ông vào biên chế công ty và giữ ông ở đó. Ông ta thậm chí còn quyên góp cho chiến dịch trở thành Giám đốc Sở Cảnh sát thị trấn Stoneridge của Lionel cũng vì lý do đó, để khiến ông ngậm miệng lại, có phải không?”
Trông Hastey chẳng khác nào bị ợ nóng vì ăn quá cay. Mồ hôi ông ta nhỏ tong tỏng.
“Nếu tôi sai, hãy bảo tôi dừng lại, ông Hastey.”
Hastey lặng thinh.
“Một khi đã nói dối ấy mà, ông Hastey ạ, thì sẽ không bao giờ dừng lại ở một lời nói dối, đúng không? Ông cho rằng khi tất cả thống nhất ngậm miệng lại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra với ai hết. Nhưng rồi ông sẽ phải nói dối thêm, rồi thêm nữa, và chẳng mấy chốc, ông đã nói dối quá nhiều tới mức không biết đâu là sự thật.” Tracy vỗ vào ngực. “Nhưng sự thật vẫn nằm ở sâu thẳm nơi này, và lương tâm mềm yếu vẫn luôn day dứt tìm cách trỗi dậy. Nó cứ trỗi dậy, trỗi dậy, trỗi dậy cho tới khi ông không thể chịu đựng được nữa. Ông không ngủ được. Ông không thể làm được việc gì. Ông uống quá mức, ăn quá nhiều. Ông tự hủy hoại bản thân. Ông tự hỏi rồi ông có bị lên cơn đau tim không, hay có thể sẽ suy nhược thần kinh, giống như Darren Gallentine.”
Hastey trắng bệch như một tờ giấy.
“Và rồi bí mật tưởng chừng đơn giản ấy bỗng biến thành một cái mỏ neo khổng lồ quấn quanh cổ ông, nó bắt đầu kéo ông chìm xuống vì ông không còn đủ sức nhô đầu lên khỏi mặt nước nữa. Ông bắt đầu chìm xuống, Hastey, và ông biết điều đó. Ông đang chìm. Ông không muốn được giải thoát khỏi cái mỏ neo đó sao? Ông không muốn trả tự do cho lương tâm của ông ư? Ông không giết Kimi Kanasket. Ông không lái xe. Ông chỉ có mặt ở đó. Ông có mặt ở sai địa điểm, sai thời điểm. Chuyện đó xảy ra với mọi học sinh trung học. Hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra. Kể cho tôi nghe và tôi sẽ giúp đỡ ông hết sức mình.”
Hastey chật vật há miệng thỏ, giống như sắp bị tăng thông khí. Tracy hình dung ông ta cũng làm điều tương tự khi ở trong đám cầu thủ cuồng loạn tranh cướp bóng. Mệt mỏi, rã rời, không tin nổi mình có thể ghi điểm tiếp, nhưng không muốn làm đồng đội thất vọng. Không giống Eric Reynolds, anh chàng trẻ tuổi điển trai của đội hình trong mơ, hay Darren Gallcntine săn chắc và thông thái, hay thậm chí Archibald Coe ấp ủ kế hoạch trở thành sĩ quan quân đội, bóng bầu dục là tất cả những gì Hastey có. Đó là cách ông ta hòa nhập – vì làm thằng hề của cả lớp có nghĩa là khi mọi người cười cùng ta, họ đồng thời cũng cười nhạo ta, điều đó mới đau đớn làm sao. Vậy nên Hastey ngậm đắng nuốt cay quay lại sân đấu, húc không ngừng nghỉ vào đối thủ dù đã rã rời, bởi vì đó là cách ông ta hòa nhập, cách ông ta được chấp nhận. Được chấp nhận chính là những gì ông ta muốn, chính vì thế, ngay cả trước khi ông ta mở miệng, Tracy biết rằng Hastey Devoe sẽ không bao giờ nói điều gì liên lụy tới bất kỳ ai, đặc biệt là đối với bàn tay đã cưu mang ông ta suốt bao nhiêu năm trời. Ông ta sẽ không làm liên lụy tới Eric Reynolds.
“Tôi muốn nói chuyện với anh trai tôi.” Ông ta nói.
Ngay sau cú điện thoại của Hastey, Lionel Devoe nhanh chóng có mặt tại đồn cảnh sát Cánh Tây. Dĩ nhiên ông ta cũng chẳng phải đi xa gì cho cam. Ông ta có vẻ bực bội khi bước vào phòng họp. Và ông ta còn bực bội hơn khi không thấy Hastey trong phòng.
“Em trai ông đang bị tạm giữ, Lionel.” Jenni nói. “Tối nay ông ta sẽ ngủ tại phòng tạm giam và sáng mai sẽ được đưa ra luận tội. Khi đó, ông có thể yêu cầu bảo lãnh và đưa ông ta về nhà.”
“Tôi sẽ gọi cho Dale.” Lionel nhắc tới công tố viên quận. “Và nói cho ông ấy biết chuyện này thực sự là gì.”
“Tôi mà là ông thì tôi sẽ tìm ngay một luật sư giỏi.” Jenni độp lại. “Tôi nói chuyện với Dale rồi. Ông ấy định sẽ ghép Hastey vào mức nghiêm trọng do tái phạm nhiều lần, và hình phạt chắc chắn sẽ là tịch thu bằng lái và ngồi nhà đá.”
Trông Lionel như sắp phát điên. “Chính xác thì cô đang làm gì đây, Cảnh sát trưởng?”
“Làm việc của tôi, Lionel. Nếu tức tối thì hãy tức tối với em trai ông, rồi sau đó hãy tìm cách giúp đỡ ông ta trước khi ông ta tự tử hay giết chết ai đó.”
“Đừng lên giọng dạy đời tôi, và đừng có nói với tôi rằng nhân viên của cô chỉ vô tình túm được Hastey đúng ngày hôm nay khi cô ta đang có mặt trong thị trấn.” Lionel xỉa tay về phía Tracy. “Tiện quá là tiện nhỉ! Cô cho người theo dõi rồi bắt xe nó để cô ta có thể nói với nó về vụ Kimi Kanasket chứ gì?”
“Ông đứng về phía nào hả Lionel?” Jenni ra điều ngây thơ vô tội. “Tôi biết đó là em trai ông, nhưng rõ ràng ông ấy quá chén và cần được giúp đỡ.”
“Điều tôi quan tâm là cô đang yểm trợ cho một cuộc săn phù thủy dựa vào mấy cái cớ vu vơ từ bốn mươi năm về trước và kéo em trai tôi vào cuộc. Đây lẽ ra phải là tuần lễ vinh quang mới phải. Một lễ hội tôn vinh hào quang quá khứ và hiến dâng tới tương lai.”
“Giống hệt bốn mươi năm về trước.” Tracy nói.
“Sao cơ?” Lionel hỏi.
“Bốn mươi năm trước, cũng không ai muốn một cô gái Da Đỏ chết trôi phá hỏng tuần lễ vinh quang của họ. Vì thế Kimi Kanasket đã bị vứt xác xuống sông và chìm vào quên lãng.”
Lionel Devoe giơ một tay lên và bước xấn tới. “Điều tra viên, để tôi cho cô biết điều này..
“Không.” Tracy cũng giơ tay lên. “Để tôi nói ông nghe một điều, thưa Giám đốc sở. Bốn mươi năm trước, bốn chàng trai đó đã hùa nhau giấu giếm nhũng gì họ làm với Kimi Kanasket, và tôi không tin họ hành động một mình. Kính chắn gió và tai xe trước của chiếc xe chắc chắn không thể tự nhiên mà lành lặn. Ông có tình cờ biết gì về chuyện đó không?”
Lionel lắc đầu, khịt mũi.
“Khi đó, ông đang tiếp quản việc kinh doanh của bố ông. Ông có biết gì về hai cái hóa đơn tiền mặt sửa thân xe và thay kính chắn gió không?”
Lionel mỉm cười, nụ cười đầy đau đớn. “Cô đang câu cá, điều tra viên, nhưng vấn đề là cô đã thả dây xuống nước nhưng lưõi câu không có mồi.” Ông ta ưỡn thẳng người. “Cô nghĩ cô có thể chứng minh mọi thứ, vậy thì chứng minh đi! Nếu không, đừng lôi anh em tôi vào cuộc thanh trừng phù thủy của cô.”
“Ồ, tôi sẽ chứng minh, Giám đốc sở. Ông hãy tin ở tôi. Tôi đã học được từ những buổi đi câu với bố tôi rằng không phải lúc nào cũng cần mồi mới câu được cá. Tôi đã từng bắt cá bằng ruồi giả, mồi giả, bằng vợt và bằng giáo. Thậm chí tôi còn từng bắt cá bằng tay không.”
“Chà, vậy thì chúc cô may mắn.” Lionel bước ra cửa.
“Khi nào ông gọi cho Eric Reynolds để báo cáo, hãy cho ông ta biết tiếp theo tôi sẽ tới gặp ông ta.” Tracy nói.
Câu nói của cô khiến Lionel dừng bước. Ông ta ném về phía cô ánh mắt rực lửa, nhưng khi mở miệng, rõ ràng ông ta không biết mình muốn nói gì.
Khoảng lặng được Jenni lấp đầy. “Tôi khuyên ông nên tìm luật sư cho em ông trước ngày mai, Lionel.”
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống