It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
rong lúc Tracy rời Vườn ươm Central Grove, Jenni gọi điện cho cô.
“Có vẻ như Hastey đang định tổ chức ăn mừng cuộc họp khóa trước mọi người. Ông ta đang ăn trưa và uống rượu trong một nhà hàng gần Vancouver. Mình nghĩ ông ta sẽ quay lại xe sớm thôi để lái xe về nhà.”
“Nhà tù đang trở nên vắng vẻ.” Tracy nói.
“Đó cũng chính là suy nghĩ của mình. Mình sẽ bảo người của mình bắt ông ta lại trước khi ông ta tới Stoneridge. Đến lúc đó, mình sẽ gọi điện báo cho cậu.”
“Nếu ông ta yêu cầu được gọi điện thoại, hãy chặn lại.”
“Được. Coe có gì để nói không?”
“Rất tiếc là không có gì nhiều.” Cô thuật lại cuộc trao đổi với Archibald Coe cũng như ấn tượng của cô về ông ta, và cả suy nghĩ của cô về những cảm xúc yếu đuối và vụ tự tử của Darren Gallentine. “Mình đảm bảo ông ta chính là người mà mình đã nhìn thấy ở trảng đất trống vào tối hôm đó, và ông ta đã trồng cây ở khu vực đó suốt bao năm qua. Mình tìm thấy hàng đống cây chết bị vứt trong rừng.”
“Một đài tưởng niệm.” Jenni nói.
“Một đài tưởng niệm chưa thành hình. Không có gì mọc được ở đó. Tất thảy đều chết. Ông ta đã nói thế. Chúng ta đang đi đúng đường rồi, Jenni. Mình biết thế. Mình có linh cảm rất mạnh rằng Coe biết chuyện gì đã xảy ra, và điều đó vẫn đang dằn vặt ông ta. Mình chỉ cần tìm ra cách để ông ta chịu nói chuyện với mình. Nếu mình thuyết phục được ông ta kể lại chuyện đã xảy ra thì mọi bằng chứng gián tiếp sẽ không chỉ là thích đáng đơn thuần mà sẽ trở nên vững chắc, và có lẽ đủ cơ sở để kết tội nữa.”
“Mình có thể trao đổi với Công tố viên quận về chuyện này. Chúng ta có thể thương lượng với Coe theo cách nào đó để đổi lại việc ông ấy đứng ra làm chứng.”
“Mình không nghĩ vấn đề nằm ở chỗ đó.” Tracy nói. “Ông ta không ngoan cố, mà yếu đuối về mặt cảm xúc. Giống như việc hồi tưởng lại những gì đã xảy ra là một cánh cửa mà ông ta không thể mở ra nổi, hay không thể nói về. Mình sẽ phải suy nghĩ về điều này và phải thật thận trọng trong việc tiếp cận ông ta. Chúng ta có thể trao đổi thêm khi nhân viên của cậu đưa Hastey tới. Hãy gọi cho mình khi họ làm thế nhé!”
“Giờ cậu đi đâu?”
“Đi xem thêm vài tờ báo cũ.”
Sam Goldman chào đón Tracy bằng một nụ cười. “Chắc cô đi bằng xe của Người Dơi rồi.” Ông già nói.
“Chắc tôi có đi quá tốc độ đôi chút.” Tracy thừa nhận.
“Đặc quyền của công việc phải không?”
“Không phải tiền lương, giờ làm hay những lời ca tụng.”
Goldman cười phá lên. “Cô nói đấy nhé, cô bạn. Giáo viên, phóng viên và cảnh sát, những nghề nhận đồng lương ít ỏi nhất trên hành tinh này.”
Ông bước qua một bên để lấy chỗ cho Tracy vào.
“Cô nói muốn xem lại báo à?”
“Nếu không quá phiền.”
“Không phiền chút nào hết, thưa sếp.” Chưa nói dứt lời, Goldman đã đi qua bếp tới căn phòng đệm. Bà Adele đang ngồi bên một cái bàn nhỏ kê dưới cửa sổ, tay cầm bút chì và một quyển Sudoku, vẻ mặt nửa phiền phức, nửa tò mò, hoang mang về sự ngắt quãng liên tục trong lề thói hưu trí của hai ông bà già.
“Trở về tương lai phần hai, Adele.” Ông Goldman nói.
“Rất vui được gặp lại cô.” Bà Adele nói với Tracy. “Tôi rót cho cô một tách trà nhé?”
“Cảm ơn bà, nhưng hôm nay thì không cần ạ. Tôi đã hứa không làm phiền Sam quá lâu.”
Ông Goldman đang trong cơn hứng khởi. “Những nơi cần tới, những người cần gặp, Adele ạ. Cô ấy đang làm nhiệm vụ.”
Họ bước ra khỏi cửa hậu và Goldman lặp lại nghi lễ mở ổ khóa bảo vệ cửa ga-ra, đặt chiếc thùng hai mươi lít vào góc cửa để giữ cho cửa khỏi sập vào. Khi đã vào bên trong, ông bật đèn rồi len lỏi tới chồng thùng các tông chứa đựng công sức của cả đời ông.
Ông tìm thấy cái thùng giấy Tracy từng xem trước đó và lôi các tờ báo ra.
Tracy mở tờ báo đầu tiên. Bài ở trang nhất kéo dài tới trang trong với những bài báo và tranh ảnh bổ sung.
Tay và chân của Reynolds đưa Stoneridge tới đỉnh cao
Bức ảnh chụp Eric Reynolds đang đi nhanh ra khỏi sân sau trận đấu, mũ bảo hộ giơ cao trên đầu, nở nụ cười rạng rỡ của một đứa trẻ đang được tương lai xán lạn vẫy gọi. Từng dạy học ở một thị trấn nhỏ, Tracy biết không phải ai cũng được như thế. Phía sau Reynolds, sân bóng lúc nhúc các cầu thủ và học sinh đang ăn mừng, các cô bé mặc đồng phục cổ vũ và các vị phụ huynh đầu đội mũ len, mặc áo khoác dài cầm theo cờ đuôi nheo và bảng hiệu tự chế.
“Đó là trận đấu thực sự đưa nó thành ngôi sao.” Ông Goldman chỉnh lại kính và nhìn qua vai Tracy. “Trước lúc đó, chỉ có các trường ít tên tuổi mời chào nó, nhưng sau trận đấu này thì ai ai cũng nhao vào. Nó ném bóng hơn hai trăm mét, ăn hai điểm touchdown và ghi thêm hai điểm nữa. Rồi Đại học Washington mò tới, vậy là hết chuyện. Ông bố muốn Eric vào đó, thế thôi. Bọn ta có viết một câu chuyện về quyết định của thằng bé. Nó ký thư đồng ý ở tòa báo và dùng máy fax của bọn ta để fax thư tới trường đại học.” Goldman thoáng trầm ngâm suy nghĩ. “Lúc đó chắc là tháng Hai.” Ông già đặt cái thùng giấy sang một bên và nhấc nắp cái thùng bên dưới ra, lục đống báo cho tới khi tìm được tờ ông cần.
“17 tháng 2 năm 1977…” Ông Goldman giở tờ báo ra.
“Một ngày sẽ đi vào vinh quang.”
Bức ảnh đăng trên trang nhất, Eric Reynolds ngồi ở bàn, tay cầm bút. Ross Reynolds đứng cạnh con trai, một tay đặt trên bàn, một tay quàng vai Eric. Cả hai đều ngẩng lên nhìn máy ảnh, miệng cười rạng rỡ. Trông hai bố con khá giống nhau. Eric thừa hưởng từ bố cái cằm bạnh và nụ cười hơi nhếch về bên trái. Không giống ông bố để tóc húi cua, mặt mày khắc khổ như viên trung sĩ huấn luyện trong quân đội, cậu con trai để mái tóc vàng dài tới vai, khuôn mặt cũng nhẹ nhàng hơn. Mắt cậu con trai có lẽ màu xanh, dù bức ảnh là hình đen trắng, và không giống đôi mắt dữ dằn của ông bố, ánh mắt cậu lấp lánh tươi vui. Đây chính là mẫu học sinh trung học sẽ làm tan chảy trái tim các cô gái chỉ bằng một ánh nhìn.
“Ta đứng lên bàn để chụp bức này đấy.” Ông già nói, giọng tự hào.
“Bà mẹ không tham dự cuộc vui ư?”
“Bà mẹ chết trước khi họ chuyển từ Nam California tới. Chỉ có hai bố con.”
“Không anh em gì sao?”
“Không. Eric là chàng trai vàng. Cũng trong năm đó, nó đã đưa đội bóng rổ vào giải toàn bang. Nhưng Ross bày tỏ rất rõ rằng bóng bầu dục mới là môn thể thao vua và chàng thanh niên Eric sẽ vào Đại học Washington, chơi ở vị trí tiền vệ, sau đó sẽ tiến tới giải quốc gia.”
Bài báo kéo dài sang trang liền kề, kèm theo một bức ảnh khác của Eric, lần này trong trang phục áo khoác thể thao còn nhiều miếng đắp hơn cả đồng phục hướng đạo sinh, đang tựa hờ vào một cái xe chắc là tiền thân của xe SUV bây giờ – chắc là xe Jeep với mui bằng vải dù.
Tracy giơ tờ báo lên, nghiêng nó đi cho sáng hơn nhưng nỗi khấp khởi khi nhìn thấy chiếc Bronco có lốp chạy địa hình mau chóng tan biến. Cô có thể nhìn thấy một ít gân lốp, nhưng không nhiều, và chỉ thấy được tí tẹo phần mặt bên của lốp, nơi người ta ghi nhãn và số hiệu của lốp. “Chết tiệt!” Cô rủa.
“Cô đang tìm gì thế, sếp?”
“Cái lốp, tôi cần biết nhãn hiệu và số hiệu của cái lốp.”
“Đưa ta xem nào.” Goldman cầm tờ báo, đẩy kính lên trán và săm soi bức ảnh. “Bọn ta đã cắt gọn bức ảnh.” Ông già nói.
“Ông cắt gọn nó ư?” Tracy hỏi.
“Ừ. Phải cắt bớt cho vừa chứ.”
“Ông còn giữ ảnh gốc không?” Tracy hỏi, dù thận trọng nhưng cô vẫn lạc quan vì Goldman dường như có sở thích lưu giữ hết thảy mọi thứ trên thế gian.
Goldman nở nụ cười thấu hiểu. “Cô đánh giá ta hơi thấp rồi, người hùng ạ.” Ông tiến tới một hàng tủ hồ sơ xếp dọc một mặt tường. Có một tờ bìa trắng cài trong mỗi ô nhỏ phía trước ngăn kéo, mực đã phai, vài tờ hầu như chẳng còn đọc được gì. Goldman lại gác kính lên đỉnh đầu, khom người đọc những tấm thẻ trong ánh sáng tù mù. “Đây!” Ông nói rồi lấy ngón cái bật nút và kéo ngăn kéo ra. “Bọn ta giữ ảnh của từng số báo. Ai mà biết một ngày đẹp trời nào đó ta lại cần đến chúng chứ.”
Giống như những tờ báo, ngăn kéo được sắp xếp đâu ra đấy với những bì đựng hồ sơ màu xanh lá dán nhãn đàng hoàng. Goldman lướt một lượt từ trước ra sau, càng về cuối tốc độ càng chậm lại.
“Không.” Ông già nói.
“Ông không giữ à?” Tracy hỏi.
“Nhầm ngăn kéo.”
Goldman đóng ngăn kéo lại và mở cái phía dưới, lặp lại quy trình vừa rồi một cách chậm rãi rồi kéo ra một tập hồ sơ ở dãy đầu. “Nó đây rồi.” Ông mang tập hồ sơ ra cái bàn cơ động làm bằng thùng Berkin. Phía trong tập hồ sơ là những tấm ảnh đen trắng rời rạc. Như một tay chia bài, Goldman lật từng cái ảnh, đặt những bức ảnh không liên quan tới Eric Reynolds hay ông bố sang một bên.
“Đây rồi!” Ông lật hình chụp Eric đang dựa vào một tòa nhà trát vữa để mộc, bức thì mặc áo khoác thể thao, bức thì không. “Chính Adele có sáng kiến chụp ảnh Eric tựa vào cái ô tô để tạo sự đối lập.” Goldman giơ một bức ảnh lên. “Bà ấy nói mấy tấm này trông như ảnh truy nã ấy.”
Goldman đưa Tracy tấm ảnh chụp Eric đang tựa vào chiếc Bronco. Ai đó, có lẽ là Goldman, đã dùng bút sáp đỏ vẽ một hình chữ nhật để xác định phần ảnh sẽ được dùng đăng báo. Bên ngoài hình chữ nhật, phía dưới tai xe trước của chiếc Bronco, chiếc lốp xe quá khô hiện lên nhiều hơn so với phần đăng báo. Tracy nhìn được gân lốp cũng như một phần mặt bên của lốp, nhưng vẫn không thấy được nhãn hiệu hay số hiệu, ít nhất là bằng mắt thường.
“Sam, tôi cần bức ảnh này và cả phim nữa. Tôi phải mang chúng đi. Bản sao không ăn thua. Tôi đảm bảo sau khi scan bức ảnh xong, tôi sẽ mang trả ông. Phim thì tôi phải gửi tới Phòng Nghiên cứu Tội phạm Sở Cảnh sát bang Washington ở Seattle.”
Mắt Goldman lấp lánh. “Giờ thì có chuyện để kể cho lũ cháu nghe rối.” Ông già nói.
Tracy nghĩ ra một chuyện. “Tôi có thể xem số báo có chùm ảnh về cuộc diễu hành được không?”
“Thứ Hai, ngày 8 tháng 11 năm 1976.” Ông Goldman nói.
Tìm được cái thùng giấy, ông già lấy tờ báo ra đặt lên nắp thùng, thành kính mở ra như đang mở một thánh tích trăm năm. Tracy ngắm nghía bức ảnh chụp cuộc diễu hành.
Người dân Stoneridge đứng dọc hai bên đường, mỉm cười, hò reo, đội cổ vũ giơ tấm băng rôn Vô địch Bang vẽ tay ở phía đầu một đám rước có cả ban nhạc đi kèm. Các cầu thủ và huấn luyện viên ngồi đầy nhóc các xe tải hay xe mui trần. Một số tấm ảnh chụp từ bên góc gom được cả những chiếc xe chở thành viên đội bóng mặc áo thun thể thao – một chiếc xe du lịch, một chiếc Mustang, một xe bán tải có vài cầu thủ đứng trên thùng xe, một xe tải sàn phẳng chở chừng hơn hai chục cầu thủ ngồi thả chân sang hai bên vẫy tay chào đám đông.
Tracy ngắm kỹ hơn một bức ảnh chụp ba người trong Tứ Thiết Nhân – Eric Reynolds, Hastey Devoe và Archibald Coe ngồi trên ghế sau một chiếc Cadillac mui trần. Reynolds giơ cao cái cúp trên đầu, Devoe chĩa ngón trỏ lên trời, miệng cười rạng rỡ. Coe đứng bên cạnh hai người bạn, ánh mắt trống rỗng, trông cũng lạnh lùng hờ hững chẳng kém gì khi ở vườn ươm. Để ý thấy sự vắng mặt của Darren Gallentine, Tracy tìm trong các bức ảnh khác nhưng không thấy mặt hay số áo của ông ta trong bất kỳ bức ảnh nào. Cô cũng không nhìn thấy chiếc Bronco của Eric Reynolds. Cô khá thắc mắc vì nó là xe mui trần và việc chiếc xe như thế có mặt trong lễ diễu hành là điều hết sức hợp lẽ.
Điện thoại của Tracy reo. Cô nhận ra số máy địa phương. “Họ vừa giữ Hastey lại.” Jenni nói.
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống