Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
racy ngồi một mình trên bàn, đầu óc chếnh choáng và lơ mơ như lạc trong sương mù, nhưng không phải do tác dụng của bia. Cô vẫn chưa uống hết một cốc. Cô cần ở một mình để ngẫm lại những gì Rosa vừa nói và kết nối với những điều cô biết. Kimi Kanasket đã bị xe đâm, gần như chắc chắn là ở trảng đất trống trong khu rừng. Đó là điều Buzz Almond đã nghi ngờ. Vì thế ông đã chụp những bức ảnh đó. Đó là lý do mặt đất bị cày xới. Cô đang hối hận vì đã không giữ lại bản sao của những bức ảnh, ít nhất cũng là mấy tấm phim, trước khi đưa hết cho Kaylee Wright. Giờ thì cô cứ lo sợ mơ hồ rằng khéo Wright lại làm mất chúng.
Cô nhớ lại ít nhất ba tấm ảnh chụp chỗ hư hại trên chiếc xe tải trắng của Tommy Moore, nhưng không nhớ nổi có tấm nào chụp lốp xe không hay chỉ chụp phần hư hại trên nóc và tai xe trước. Cô gọi tới văn phòng của Kaylee Wright nhưng đám đông ngày càng ồn ào khiến cô chẳng nghe thấy gì. Cô phải đút ngón tay vào tai để giảm bớt tiếng ồn.
“Chị ấy đi đâu cơ?”
“Tacoma.” Người phụ nữ đáp. “Chị ấy đang theo một vụ mất tích.”
“Vậy là chị ấy đã từ Đức về.” Tracy nói.
“Có vẻ như vậy.” Người phụ nữ nói.
Qua hộp thư thoại máy bàn của Wright, Tracy nhắn cô ấy hãy gọi lại cho cô. Cô thở phào vì Wright đang ở Tacoma chứ không còn ở Đức nữa. Cô cố gọi vào di động của Wright nhưng lại được kết nối tới hộp thư thoại. Cô cũng để lại một lời nhắn ở đó. Cho tới khi Wright gọi lại, cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải kiên nhẫn, mà đó vốn chẳng phải là sở trường của cô.
Cô lấy ví và gom những tài liệu mà Rosa và Gabriel để lại rồi đứng dậy ra về. Điện thoại reo. Cô hy vọng đó là Wright, nhưng khi nhìn tên người gọi, một cảm giác nôn nao khủng khiếp bỗng ập đến. Cô sực nhớ rằng lẽ ra mình phải đang ở một nơi khác nhưng đã quên tiệt.
“Dan.” Cô nghe máy.
“Này, anh đang ở nhà em đây. Em đang ở đâu?”
“Em xin lỗi, em bị kẹt. Em đang trên đường về.”
“Anh chẳng nghe thấy em nói gì cả.”
“Em vừa phải đi họp.” Cô nói, cố rẽ đám đông đi ra ngoài để tránh tiếng ồn.
“Nghe như em đang ở quán bar ấy.”
“Em xong rồi. Khi nào về tới nơi, em sẽ giải thích. Em đang trên đường về.”
“Có lẽ anh nên đi chăng?”
“Không, em đang trên đường về rồi. Anh cứ vào nhà đi!”
Cô cúp máy và vội vã ra xe. Đường từ trong phố ra cao tốc đông như nêm, ra tới đường 1-5 rồi cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào. Đường sá cứ đông nghịt như thế đến tận đường nối ra cầu Tây Seattle. Cô cố nghĩ xem trên đường có hàng thực phẩm nào không để ghé vào mua chút gì về nấu nướng, nhưng đầu cô cứ trống rỗng. Dù gì đã muộn thế này rồi, tốt nhất không nên để Dan phải chờ thêm phút nào nữa. Cô thầm kiểm lại đồ trong tủ lạnh: một hộp sữa, phô mai tươi, sữa chua, đồ gia vị và mấy hộp đựng đồ ăn còn thừa.
Khi cô rẽ vào phố nhà mình, cơn mưa phùn lúc trước trở nên dày hơn. Chiếc Tahoe của Dan đang đỗ bên vệ đường, bên ngoài hàng hiên có cổng chắn của cô. Khi tới gần, cô thấy Dan vẫn đang ngồi nguyên trên ghế lái. Cô tấp xe vào lối vào, nhấn nút mở cửa ga-ra. Cô cho xe vào ga-ra rồi bước ra, trùm tạm áo khoác lên đầu thay ô để che mưa. Dan hạ kính cửa sổ.
“Sao anh lại ngồi trong xe?”
“Mật mã mở cổng không dùng được.” Giọng anh đầy bực bội.
Một cơn nôn nao nữa lại ập đến với Tracy. “Xin lỗi. Em đã đổi mật khẩu.” Cô bị ám ảnh về việc đổi mật khẩu kể từ khi một kẻ bám đuôi đột nhập vào nhà cô.
“Có lẽ anh nên quay lại Cedar Grove. Anh cần đảm bảo Sherlock và Rex đều ổn. Anh đã bảo người chăm chó là tối nay anh sẽ về.”
“Đừng làm thế! Em xin anh.”
“Có lẽ tối nay không phải ngày tốt. Cả hai ta đều có những tuần dài vất vả.”
“Đúng vậy, Dan. Em nhận được một cuộc gọi trễ từ Kelly Rosa về vụ ở Stoneridge. Em tới quán bia gặp chị ấy để nói chuyện. Em xin lỗi. Em…”
“Quên.” Anh tiếp lời.
“Thật điên rồ!” Cô ngẩng lên nhìn trời. Nước đang nhỏ ướt sũng lưng cô. “Chúng ta vào trong tránh mưa được không?”
Anh kéo cửa kính lên rồi ra ngoài, theo cô đi vào ga-ra, bước qua cánh cửa dẫn vào bếp. Anh không mang theo va li.
Phía trong, chú mèo Roger đang meo meo ầm ĩ. “Để em cho nó ăn để nó khỏi kêu ca.” Cô lấy một lon đồ hộp trong tủ ra và giật nắp. “Vụ lời khai thế nào rồi?” Cô hỏi, gạt Roger sang một bên rồi lấy thìa múc thức ăn ra đĩa.
Dan nhún vai. “Một số thì ổn, một số thì không ổn lắm; chủ tịch công ty đang nói dối. Anh bắt thóp được vài câu. Tiếc là tuần sau anh phải quay lại đó, mà anh thì chẳng muốn chút nào.”
“Vụ giết người ở Greenwood đang diễn tiến khùng điên.” Tracy nói. “Cậu con trai tới một mình và thú tội.”
“Anh tưởng người mẹ nhận tội chứ?”
“Bà ta đã nhận tội.”
“Chà. Giờ thì thế nào?”
“Hiện tại bọn em vẫn đang xem xét.”
“Trừ khi một trong hai người rút lại lời khai, nếu không thì vẫn tồn tại nghi ngờ hợp lý bất kể đó là ai.”
“Đó cũng là kết luận của công tố viên.” Tracy vào khu để đồ ăn tìm mỳ ống, nhưng chẳng tìm thấy gì.
“Bà nhân chủng học pháp y kia muốn gì thế?”
Tracy nói vọng ra sau bức tường. “Chị ấy không nghĩ rằng cô gái đó tự tử. Chị ấy cho rằng có người đã đâm xe ô tô vào người cô ấy rồi vứt xác cô ấy xuống sông.”
Dan đi vòng vào trong. “Lạy Chúa, thật ư?”
“Em biết. Anh có tưởng tượng nổi là có người làm điều đó không?”
Anh lắc đầu rồi dựa lưng vào kệ bếp. “Chuyện của em khiến việc của anh cứ như là một chuyến dạo chơi ấy. Rosa có chứng minh được không?”
“Chị ấy có thể chứng minh được cô gái bị xe đâm và vẫn còn sống khi rơi xuống dòng sông.”
“Vẫn còn sống ư?” Dan hỏi. “Liệu cô ấy có cơ hội sống sót không?”
Anh nghĩ hệt như một luật sư. “Rosa nghĩ có khả năng đó, nhưng có rất nhiều yếu tố để xem xét.” Cô bước tới chỗ anh và vòng tay qua eo anh. “Em nhớ anh.” Cô hôn lên môi anh. “Hay là chúng ta gọi đồ ăn ở Bếp Thái về nhà?”
Dan mím môi cười. “Với những gì còn sót lại trong tủ lạnh thì điều đó là cần thiết.”
Cô rên rỉ. “Em xin lỗi. Em đã định về nhà sớm hơn.”
“Đừng lo.” Anh nói. “Đồ ăn sẵn cũng ngon mà. Có vẻ cả hai ta đều phải trải qua một quãng thời gian khó nhằn.”
Cô lùi lại, dựa lưng vào kệ bếp trong khoảng không chật hẹp, bỗng nhiên thấy chênh chao, ngậm ngùi. Cô không thể không liên hệ tình cảnh của Kimi Kanasket với những gì đã xảy ra với Sarah. “Em biết, nhưng em muốn nấu bữa tối cho anh.”
“Thật tình thì không vấn đề gì đâu.”
Mắt cô ngấn nước.
Anh bước lại gần. “Này, có chuyện gì thế?”
Tracy nghĩ tới Angela và Tim Collins, nghĩ tới lời Kins nói về mối quan hệ hiện giờ của anh và Shannah, cô không thể ngừng nghĩ tất cả bọn họ đều đã từng có thời giống như cô và Dan, mỗi lần gặp nhau là một lần đắm say. “Liệu có bao giờ chúng ta có thời gian dành cho nhau không? Chắc hẳn anh luôn cảm thấy mình bị gạt sang một bên.”
“Anh là người đàn ông trưởng thành, Tracy. Anh hiểu một công việc không phải sáng cắp ô đi chiều cắp ô về thì đòi hỏi những gì mà.”
Cô thở dài. “Khi chúng ta tới Columbia, anh có vẻ bực bội.”
“Thất vọng.” Anh nói. “Anh đã từng nói với em là anh cứ có những kỳ vọng có thể chẳng thực tế chút nào. Anh hiểu mà, đây là công việc của em, còn công việc của anh đôi lúc cũng chẳng khá hơn. Chúng ta sẽ luôn luôn có xung đột.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?”
“Hiện giờ thì anh không chắc là chúng ta có thể làm được gì nhiều đâu.”
“Nghe chẳng lạc quan gì thế nhỉ.”
“Nghe này, nếu khi nào một trong hai chúng ta cảm thấy chuyện này không còn ổn nữa, chúng ta cần thành thật nói cho đối phương biết. Chúng ta từng là bạn bè, Tracy. Chúng ta nên luôn luôn là bạn.”
“Đó là những gì anh muốn sao?”
“Không, anh không muốn thế. Đó là những gì em muốn sao?”
“Không.”
Anh đặt tay lên hông cô. “Anh từng sống trong hôn nhân suốt hai mươi năm. Sống chung dưới một mái nhà không có nghĩa là ở bên một ai đó. Anh và vợ anh đồng sàng dị mộng, đến cuối cùng, anh kiếm cớ để làm việc, còn cô ấy kiếm cớ để ngoại tình. Vậy nên hãy hứa rằng khi ở bên nhau, ta sẽ trân trọng thời gian đó và tận hưởng tối đa.”
Tracy ngẩng lên nhìn anh. “Em cứ nghĩ gần đây anh cảm thấy bị coi thường.”
Anh mỉm cười. “Anh nói rồi, anh là người đàn ông trưởng thành. Khi nào cảm thấy thế, anh sẽ nói cho em biết. Gọi đồ ăn thôi. Anh đói lắm rồi.”
Cô dựa vào người anh. “Chúng ta có ít nhất hai mươi phút trước khi đồ ăn tới. Để em cho anh thấy em trân trọng anh tới mức nào nhé!”
“Hai mươi phút á? Em đang nói chuyện với một người đàn ông từng làm tình trong thời gian đợi nấu mì ăn liền đấy.”
“Em nhớ chứ. Nhưng em không nghĩ điều đó đáng để tự hào đâu.”
“Lúc đó em tự hào còn gì.”
“Lần này hãy tận dụng cho đủ hai mươi phút nhé!”
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống