Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
hiều muộn, Tracy về tới Trung tâm Tư pháp, nhưng cô và Kins không ở lại lâu. Kins đã bố trí một cuộc gặp với luật sư của Tim Collins tại quận Đại học. Faz về nhà sớm để dự sinh nhật người thân. Trên đường đi, Kins thuật lại cho Tracy nghe nội dung những cuộc trao đổi của anh và Faz với hai đồng nghiệp và cấp trên của Tim Collins tại hãng Boeing. Những người này không có tên trong danh sách của Mark Collins. Họ cũng đã nói chuyện với một người ở bộ phận IT của hãng được giao nhiệm vụ tải email và lịch sử tìm kiếm trên mạng của Tim.
“Tất cả bọn họ đều nói ông ta là người tốt, một nhân viên cần mẫn. Chưa bao giờ thấy ông ta mất bình tĩnh hay nói xấu điều gì về vợ. Họ nói mấy tháng qua ông ta có vẻ sầu muộn. Họ nghĩ đó là do vụ ly dị, nhưng ông ta không phải kiểu người vạch áo cho người xem lưng.”
“Thế còn mối quan hệ của ông ta với Connor?”
“Họ nói ông ta rất tự hào về thằng bé và hay kể về nó. Ông ta đính ảnh cả ba người trên bàn làm việc, như thể đó vẫn là một gia đình hạnh phúc.”
“Có lẽ ông ta thấy khó khăn khi phải chia tay vợ.”
“Cũng có thể. Ông anh trai từng nói ông ta bị lệ thuộc.”
“Thế còn thằng bé? Anh đã nói chuyện với bạn cùng lớp của nó chưa?”
“Theo tư vấn viên và hai giáo viên của nó thì nó chẳng có người bạn nào ra hồn để ta nói chuyện cả. Họ nói nó là đứa trầm lắng và kín đáo, nó không tham dự nhiều hoạt động của lớp cũng như chẳng thiết tha gì với các hoạt động ngoại khóa.”
“Có gì cho thấy nó nói dối không?”
“Không có. Tôi có cảm giác nó là một trong vô vàn những đứa học sinh cấp ba nhạt nhòa đến lớp, vật vờ cho qua giờ rồi ra về.”
“Vậy là không có vấn đề gì sao?”
Kins lắc đầu. “Chả có gì.”
“Báo chí có đưa tin gì không?”
“Vài bức ảnh. Không có gì đáng báo động. Chúng ta đã lấy được dữ liệu điện thoại. Tối hôm đó, ông bố nhắn tin lúc 5 giờ 10 nói tình hình giao thông rất tệ và ông ta sẽ đến muộn vài phút.”
“Có trả lời không?”
“Chỉ một chữ. K. Tóm lại, mọi việc chẳng có tiên triển gì ra hồn.”
“Chà, ít nhất thì anh cũng có thêm thời gian cho gia đình.” Cô ướm lời.
“Phải, có thêm thời gian.” Giọng Kins chẳng có gì hào hứng.
“Mọi việc không ổn ư?”
Kins nhún vai. “vẫn vậy.”
“Tôi tưởng sau chuyến Mexico, chuyện đã khá hơn?”
Quan hệ của Kins và Shannah gặp trục trặc khi Kins và Tracy phải làm việc thâu đêm suốt sáng trong vụ Cao Bồi, gây thiệt hại cả về thể chất và tinh thần cho tất cả mọi người trong đội. Khi việc điều tra kết thúc, Kins đưa Shannah tới Mexico, để trẻ con ở nhà, và nói việc đó giúp họ nhớ lại vì lý do gì mà hai người họ nên vợ nên chồng.
“Cũng khá lên được một thời gian. Cô nghĩ tôi dành thêm thời gian cho cô ấy thì sẽ tốt hơn, nhưng hình như chúng tôi chỉ thấy thêm ngứa mắt thì phải.”
“Về điều gì cơ?”
“Mọi điều.” Kins cười buồn. “Hình như cô ấy đang trả thù vì tôi đã đi quá nhiều. Cô ấy đi chơi tennis, tới câu lạc bộ sách, rồi tới câu lạc bộ thể dục suốt cả ngày.”
“Anh có thể đi cùng chị ấy.”
Kins liếc mắt nhìn cô, một bên lông mày nhướng lên. “Tennis ư? Với cái hông này á? Còn cái câu lạc bộ sách, theo tôi thấy, chỉ là cái cớ để mấy bà vợ tụ tập nhậu nhẹt và nói xấu chồng thôi. Tôi không nghĩ tôi hợp với chỗ đó.”
“Anh không thể trách chị ấy vì có cuộc sống riêng được, Kins ạ. Chúng ta vắng nhà quá nhiều.”
“Tôi biết.”
“Tư vấn hôn nhân thì sao?”
“Tới rồi.”
“Tư vấn thêm thì thế nào?”
“Không biết nữa.”
Văn phòng của Anthony Holt nằm trên tầng hai một tòa nhà ở quận Đại học, không xa Đại học Washington là mấy. Ông ta chuyên về luật gia đình, còn cộng sự của ông ta chuyên về di chúc và tài sản. Holt gặp Kins và Tracy ở một tiền sảnh be bé, rồi họ đi sang phía bên kia để tới phòng họp mà ông ta sử dụng chung với các luật sư khác cùng tầng. Tracy đoán Holt chỉ chừng bốn mươi lăm tuổi, dù mái tóc bạc sớm khiến ông ta có vẻ già dặn hơn. Trông ông ta gầy tong teo.
“Ông là luật sư lo chuyện ly dị của ông Collins.” Kins nói sau khi đã yên vị trên ghế.
“Đúng vậy. Tôi rất tiếc về chuyện đã xảy ra với ông ấy.”
“Ông biết tin như thế nào?”
“Luật sư của Angela gọi điện thông báo cho tôi.”
“Đó là lúc nào?”
“Thứ Sáu sau vụ nổ súng.”
“Vào khi nào?”
“Buổi chiều. Nếu cần tôi có thể cung cấp giờ cụ thể.”
“Luật sư bên kia đã nói gì với ông?”
“Bà ta nói Angela gọi điện và kể cho bà ta nghe chuyện xảy ra. Angela muốn đệ đơn hủy vụ ly dị và bắt đầu chứng thực tài sản.”
Kins đưa mắt nhìn Tracy. Hẳn là Angela đã gọi điện để trao đổi điều đó ngay sau khi ra tù. “Ông có biết họ đưa đơn vào lúc nào không?”
Holt cười. “Biết chứ. Tờ mờ sáng ngày thứ Hai.”
“Điều đó khiến ông ngạc nhiên?”
“Ngạc nhiên ư?” Ông ta lại cười. “Chẳng có gì trong cái nghề luật này khiến tôi ngạc nhiên cả. Chỉ…” Ông ta ngừng lại để lựa chọn từ ngữ. “Chỉ là hơi nhanh trong trường hợp này.”
“Như việc tới tận chiều thứ Sáu bà ta vẫn còn ở trong tù ư?”
“Tôi có nghĩ tới việc đó, phải.”
“Và việc bà ta đang đối mặt với tội giết người và có khả năng nhận mức án cao?”
“Cả chuyện đó nữa.”
“Ông có nghĩ tại sao bà ấy phải vội vàng đâm đơn như vậy không?”
“Thủ tục ly dị càng được hủy sớm bao nhiêu thì tài sản càng được chứng thực sớm bấy nhiêu, đồng nghĩa với việc bà ta được nhận tiền sớm. Nhưng tôi thường không khuyến khích những chuyện này.”
“Vụ ly dị này tranh chấp tới mức nào?”
“Tính theo thang điểm từ 1 tới 10 thì vụ này ở mức 6, nhưng đó là vì Tim đã nỗ lực để mọi thứ không leo thang.”
“Ông có thể nói cho rõ hơn được không?” Kins hỏi.
“Angela đòi 58% gia sản. Giữa chừng, bà ta còn vung tay tiêu một đống tiền và liên tục đòi hỏi thêm. Khi chúng tôi từ chối, bà ta lại chửi rủa Tim.”
“Ông có biết bà ta tiêu tiền vào việc gì không?”
“Không. Vấn đề là ở chỗ đó. Bà ta bảo đó là sinh hoạt phí hằng ngày, nhưng trong ba tháng, bà ta đã ngốn gần hết bốn mươi lăm ngàn đô la. Hễ chúng tôi đòi xem hóa đơn là lại bị bà ta gây khó dễ. Luật sư của bà ta cũng chẳng thể giải thích được. Tim nghi ngờ bà ta giấu tiền đi hoặc đầu tư vào ngôi nhà.”
“Các ông sắp đạt được thỏa thuận chưa?”
“Chưa. Chúng tôi đã tới phiên hòa giải nhưng chẳng ăn thua. Tôi thấy chẳng có cách nào đạt được thỏa thuận mà không phải ra tòa cả.”
“Phần lớn các vụ đều giải quyết được phải không?” Kins hỏi.
“95% hoặc hơn.”
“Vậy tại sao vụ này không được?”
“Một lần nữa, tôi có thể có thành kiến, nhưng theo quan điểm của tôi thì Angela đã quyết tâm đến cùng và sẽ không bị lay chuyển. Tôi không chắc bà ta có muốn đi tới thỏa thuận hay không.”
“Ý ông là sao?”
“Chỉ cần vụ ly dị cứ thế tiếp diễn thì bà ta còn có thứ để nắm đầu Tim.”
“Nhưng tôi thấy ra tòa sẽ tốn kém cho cả hai bên.” Kins nói.
“Đã tốn kém lắm rồi, nhưng đúng vậy, một khi đã đặt chân ra tòa thì giá cả sẽ tăng chóng mặt. Vì chi phí phát sinh từ tài sản nên sẽ dồn lên vai Tim là chính.”
“Bất động sản mà họ đang tranh chấp lớn cỡ nào?”
“Xét tổng thể thì không lớn lắm. Chừng vài triệu đô. Trước khi cưới, Tim có một khu đất cho thuê, Angela chưa bao giờ được đứng tên sở hữu, nhưng bà ta khiếu nại rằng họ dùng quỹ chung để sửa chữa nó nên bà ta phải được hưởng phần trăm. Bà ta cũng buộc tội Tim biển thủ tiền.”
“Ông ta có làm vậy không?”
Holt lại cười. “Không. Tim muốn giải quyết mọi thứ. Cảm xúc của ông ấy sắp đạt tới ngưỡng giới hạn rồi. Chính tôi đã động viên ông ấy cố lên.”
“Đạt tới giới hạn cảm xúc mà ông nói nghĩa là sao?”
“Angela đã khiến ông ấy kiệt quệ lắm rồi. Ông ấy đã muốn buông xuôi, mặc bà ta lấy hết những gì bà ta muốn để có thể tiếp tục cuộc sống. Chuyện ấy cũng chẳng lạ gì trong các vụ ly dị, nhưng thường thì người nhượng bộ bao giờ cũng hối hận. Tôi phải khuyên ông ấy đừng vội vã, mọi thứ rồi sẽ kết thúc. Ông ấy đã để cho Angela cả cái nhà rồi.”
Đang lúi húi ghi chép, nghe thấy đoạn cuối, Tracy ngồi bật dậy. “Để cho bà ta cái nhà là sao?”
“Tim đã đồng ý cho Angela giữ ngôi nhà để Connor không phải chuyển nhà cho tới lúc tốt nghiệp. Ông ấy lo cho tâm lý của thằng bé.”
“Ông ấy cứ thế để lại ngôi nhà cho bà ta sao?” Tracy hỏi.
“Không hẳn thế. Chúng tôi đang đề xuất một thỏa thuận để Tim lấy được khu đất thuê ngay lập tức và được bồi thường cho phần sở hữu ngôi nhà cùng các tài sản khác. Về cơ bản, đó chỉ là vấn đề cân đối tài sản cho mỗi bên như thế nào thôi.”
“Ngôi nhà không bị rao bán sao?” Tracy hỏi. Cô nhớ lại cái đêm cô tới, nhìn hiện trạng sân vườn và đồ nội thất, cô đã có linh cảm đó.
“Theo những gì tôi biết thì không.” Holt đáp. “Điều đó đi ngược lại với mong muốn của Tim và thỏa thuận tạm thời mà chúng tôi đã đạt được trong khi đợi phương án cuối cùng.”
“Thỏa thuận nào?”
“Nếu muốn bán nhà, Angela phải có được sự đồng ý của Tim, và bất kỳ thứ gì vượt quá giá trị đã định tại thời điểm ly thân sẽ được chia đều tại thời điểm bán.”
“Ông có bản sao của bản thỏa thuận đó không?”
“Có, tôi có thể đưa cô một bản.”
Tracy gật đầu với Kins, tỏ ý cô đã nói xong. Kins nói tiếp: “Chúng tôi được biết ông Collins đang lập lại di chúc.”
Holt trải giấy tờ ra bàn. “Cộng sự của tôi đang lập một quỹ cho Connor. Chuyện này cũng thường thấy trong các vụ ly dị. Tim cũng đã đổi người đại diện cá nhân từ Angela thành anh trai ông ấy, đồng thời ủy thác Mark là người quản lý tài sản.”
“Trên thực tế, điều đó có nghĩa là nếu có chuyện gì xảy ra với Tim thì tài sản của ông ấy sẽ được để lại cho Connor, và anh trai ông ấy sẽ quản lý nó chứ không phải Angela.” Kins nói.
“Đúng thế.”
“Angela không có quyền gì đối với bất kỳ phần nào trong quỹ đó, và không có quyền kiểm soát việc tài sản được phân chia như thế nào ư?”
“Hoàn toàn không. Người anh trai sẽ có vai trò quản lý quỹ cho tới khi Connor ba mươi mốt tuổi, hoặc tới khi ông ta cho rằng quỹ này không còn cần thiết nữa.”
“Ba mươi mốt ư?” Kins thốt lên. “Thế thì lớn tuổi quá!”
“Tim không muốn Angela có bất kỳ khả năng nào lấy được tiền nếu như ông ấy gặp chuyện không may. Connor không có tính cách mạnh mẽ. Tim muốn anh trai ông ấy tham gia vào để đảm bảo tiền sẽ tới được tay Connor – trang trải học phí hay đặt cọc mua nhà gì đó. Tim muốn giới hạn. Tới tuổi ba mươi mốt, phần lớn tài sản đã được phân phối xong.”
“Nhưng di chúc mới và cái quỹ đó không bao giờ được hoàn thành?” Kins hỏi.
“Vâng. Thứ Sáu đó Tim định tới để ký mọi giấy tờ và nhờ người làm chứng.”
“Thứ Sáu sau khi ông ta bị bắn ư?”
Holt gật đầu. “Phải, thứ Sáu sau khi ông ta bị bắn.”
“Vậy bây giờ thì thế nào?”
Holt nhún vai. “Mọi thứ rơi hết vào tay Angela vì bà ta là vợ và vẫn là người đại diện cá nhân của Tim.”
“Ngay cả khi họ đang ly thân ư?”
“Ngay cả khi họ đang ly thân.”
“Và điều đó đi ngược lại mong muốn của Tim Collins.”
“Khi chưa ký và nhờ người làm chứng cho di chúc mới thì mong muốn của ông ta chẳng là gì hết.”
Trên đường về Sở, Kins lặng thinh, hình như anh đang chìm trong suy nghĩ.
“Chúng ta nên gọi những người môi giới bất động sản quanh đây…” Tracy nói. “Để xem Angela có nói chuyện với họ không, và vào lúc nào. Khi nào chúng ta có được dữ liệu máy tính và điện thoại của bà ta?”
“Cerrabone nói Berkshire hứa sẽ có sớm thôi.” Kins nhìn cô. “Theo cô thì bốn mươi lăm ngàn đô đó đi đâu?”
“Chắc chắn là ngôi nhà đã được sửa chữa để rao bán.” Tracy đáp. “Bà ta đang rút ruột điền sản để tôn tạo tài sản của mình.”
“Một cách để moi thêm tiền của ông chồng, và nếu bà ta đổi ý và bán cái nhà đó, bà ta sẽ được lợi toàn phần.”
“Ngoại trừ việc làm thế là vi phạm thỏa thuận họ đã đạt được.” Kins nói.
“Nếu Tim chết thì không.” Tracy nói.
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống