Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
racy cùng ông Sam Goldman tới tiệm thuốc kiêm tạp hóa trong thị trấn để photo lại các trang báo liên quan. Quy trình kéo dài hơn bình thường vì ông già gặp ai cũng dừng lại chào hỏi, ông cũng gọi họ là Sếp, Anh bạn hay Người hùng.
Tracy cảm thấy ông già đang sung sướng vì được thoát khỏi cái quỹ đạo hằng ngày mà những chương trình tin tức online vốn khiến báo chí thị trấn trở nên cổ lỗ sĩ đang cuốn ông vào. Goldman là một trái bóng năng lượng vĩnh cửu. Dù đã nghỉ hưu nhưng dòng mực đen của báo chí vẫn chảy trong huyết mạch ông, mũi ông vẫn đánh hơi được những tin tức hay ho. Ngay lúc này, ông đang theo dấu một vụ đấy thôi!
Sau khi chở Goldman về nhà, Tracy gọi điện để cập nhật tình hình cho Jenni, cảm ơn cô ấy vì đã cho cô ở nhờ nhà mẹ và nói sẽ liên lạc lại khi nhận được biên bản pháp y. Cô quyết định rằng trên đường rời khỏi thị trấn, cô sẽ dừng lại thêm một nơi nữa. Cô đang cho xe chạy trên quốc lộ 141 thì điện thoại reo. Cô bật loa ngoài.
“Điều tra viên Crosswhite? Sam Goldman đây.”
“Tôi nghe đây Sam.”
“Ta nghĩ cô nên biết rằng sau khi cô đi, ta đã đón thêm một vị khách khác.”
“Một cảnh sát Stoneridge chứ gì?”
“Đúng phóc luôn, cô bạn. Anh ta hỏi chúng ta đã nói chuyện gì. Ta bảo cô quan tâm tới lễ diễu hành.”
Tracy tặc lưỡi. “Anh ta nói sao?”
“Gã ưỡn ngực ra, hỏi thêm vài câu rồi đi mất. Ta nghĩ cô sẽ muốn biết.”
Giọng Goldman hứng khởi thấy rõ. “Tôi đánh giá cao điều đó, Sam ạ. Có thể chỉ là thủ tục pháp lý thôi. Cảnh sát trưởng báo cho họ biết về việc tôi tới thị trấn. Lần sau, tôi sẽ ghé qua chỗ họ để chào hỏi, nhưng rất cảm ơn ông vì đã thông báo.”
“Không thành vấn đề, cô bạn.”
Cô vừa định cúp máy thì xe chạy qua ngã rẽ và con đường dẫn tới trảng đất trống. “Sam?”
“Vâng.”
“Ông có biết gì về trảng đất trống chỗ rẽ khỏi đường 141 không? Cánh đồng rộng cách thị trấn mấy cây số ấy.”
“Cô muốn nghe truyền thuyết địa phương không?”
“Chuyện đó tôi nghe rồi. Tôi thích những tin gần đây hơn.”
“Hồi trước, bọn trẻ cấp ba hay chạy ra đó chơi vào ban đêm, thường là vào cuối tuần.”
“Giờ thì không à?”
“Vài năm trước, cảnh sát làm chặt hơn sau vài tai nạn liên quan tới hơi men.”
“Ông có bao giờ nghe nói về việc có ai định trồng gì ở đó không?”
“Ý cô là sao?”
“Có người đang tìm cách trồng cây cối ở đó. Bất cứ thứ gì.”
“Không gì mọc được ở đó.”
“Tôi cũng nghe nói thế, nhưng ông có biết có ai đang thử làm điều đó không?”
“Không. Trước đây ta từng viết bài về nó và có nghiên cứu lịch sử nơi đó. Không có gì đảm bảo cả, nhưng ở chân đồi gần đó từng có một mỏ phốt pho và người ta nghi ngờ đó là nơi công ty khai thác mỏ xả thải khiến đất bị nhiễm độc.”
“Tôi cho là chưa ai xét nghiệm đất phải không?”
“Phải. Chẳng ai thèm bận tâm tìm hiểu.”
“Vâng. Cảm ơn ông một lần nữa vì đã dành thời gian cho tôi.”
“Không vấn đề gì sếp ạ. Có tin gì nhớ báo cho ta. Ta thích cô rồi đấy.”
Tracy tắt máy và lái xe đi thêm một cây rưỡi nữa rồi giảm dần tốc độ khi thấy tấm biển báo bằng gỗ đề Công viên Tây Bắc. Cô rẽ phải, đi xuống con đường trồng cây hai bên thêm một cây rưỡi nữa và giảm tốc độ khi tới một cây cầu bằng bê tông hẹp bắc ngang con sông. Cô dừng lại trên cầu. Bên phía tay phải, dòng sông là một dải xám lấp lánh với hàng trăm dải lụa trắng nơi dòng nước tràn qua những mỏm đá ngầm. Phía bên trái, dòng sông tiếp tục chảy tới Columbia.
Đi qua cây cầu, cô rẽ trái vào một bãi đỗ xe. Công viên chỉ là một khoảnh cỏ nhỏ xíu với vài cái bàn picnic chạy dọc bờ sông. Cô ra khỏi xe, nhìn một ki-ốt dựng bằng xi măng và kim loại trưng bày lịch sử của dòng sông Cá Hồi Trắng bằng hình ảnh và bài viết. Trước kia, dòng sông từng bị ngăn để làm đập thủy điện trong hàng chục năm trời, cho tới gần đây nó mới khôi phục lại luồng di chuyển tự nhiên của loài cá hồi Chinook và cá hồi vẫn di cư từ Thái Bình Dương về nơi đẻ trứng.
Tracy bước lên bãi cỏ, đi tới rìa sông. Nơi này nước chảy nhẹ, trùm lên những tảng đá dọc bờ. Cô dõi mắt lên đầu nguồn, nơi nước chảy xiết hơn. Dòng nước đã cuốn thi thể Kimi Kanasket xuống hạ lưu cho tới khi cành của một thân cây đổ chìa ra níu giữ cô gái lại, đâu đó quanh khu vực này.
Tiếng máy xe và tiếng bánh xe va vào gờ giảm tốc khiến Tracy quay ra phía cây cầu. Cô thấy chiếc xe cảnh sát Cá Hồi Trắng màu xanh trắng đang từ từ băng qua cầu. Người lái xe đưa mắt nhìn cô sau cặp kính râm. Không phải viên cảnh sát trẻ đã theo cô tới thư viện. Người này trông dày dạn hơn. Đúng là họ rất hứng thú với việc cô đang làm.
Cô không theo dõi chiếc xe nữa mà quay ra nhìn dòng sông, nhưng vẫn nghe thấy tiếng bánh xe nghiến rào rạo lên sỏi khi chiếc xe tiến vào bãi đỗ và dừng hẳn lại. Động cơ tắt hẳn, có tiếng cửa xe mở ra và đóng sập lại.
“Xin thứ lỗi!” Viên cảnh sát này lớn tuổi hơn và nặng nề hơn, mái tóc muối tiêu, vẻ mặt nghiêm nghị của một người luôn tỏ ra trịnh trọng. Nắng chiếu lấp lóa lên cặp kính râm và tấm phù hiệu màu vàng gắn trên túi ngực chiếc áo ngắn tay màu be của ông ta. “Tôi là Lionel Devoe.” Ông ta nói. “Giám đốc Sở Cảnh sát Stoneridge.”
Lại là cái tên đó.
Lionel ngoắc ngón cái vào dây thắt lưng đang trễ dưới bụng. “Chắc cô là điều tra viên tới từ Seattle mà Cảnh sát trưởng Almond nói sẽ tới thị trấn. Nếu cô ghé qua báo cho tôi một câu thì tốt hơn đấy.”
Tracy chìa tay ra. “Hôm nay, một nhân viên của ông đã đi theo kiểm tra tôi, nhưng anh ta không cho tôi cơ hội tự giới thiệu. Tôi cũng muốn ghé qua chào hỏi nhưng mọi việc cứ cuốn tôi đi.”
Lionel gỡ kính râm xuống, móc vào túi áo và đứng tránh sang một bên để khỏi phải nhìn thẳng vào ánh nắng. “Điều tra viên từ Seattle thì có gì cần quan tâm ở Stoneridge này thế?”
Tracy biết Jenni đã thông báo cho Lionel biết mục đích của cô. Việc ông ta cử người theo dõi cô còn khiến cô tò mò hơn. Kinh nghiệm cho cô thấy đôi lúc nếu ta khuấy đảo mọi chuyện, sẽ có những điều không ngờ tới trồi lên khỏi bề mặt. “Devoe à?” Cô nói. “Tôi từng nghe cái tên này ở đâu rồi nhỉ?”
“Tôi không biết.”
Cô búng ngón tay. “Hasty Devoe. Có phải trước đây ông ấy có một cửa hiệu sửa xe và kính xe không nhỉ?”
“Đó là bố tôi.” Rõ ràng Lionel khá ngỡ ngàng trước câu hỏi đó. “Từ lâu lắm rồi. Sao cô lại muôn biết chuyện đó?”
“Những cái tên cứ bật ra trong lúc trò chuyện ấy mà. Tôi được biết ở Stoneridge từng có một thời gian đặc biệt. Tôi đã đọc về lễ kỷ niệm bốn mươi năm hoành tráng sắp tới.”
“Jenni Almond nói cô quan tâm tới vụ Kimi Kanasket.”
“Đúng thế.”
“Kimi đã tự tử.” Lionel nói. “Tự gieo mình xuống sông.”
“Phải, đó là những gì tôi đọc được.”
Lionel đưa mắt nhìn dòng sông phía sau Tracy. Ông ta chợt vỡ lẽ. “Đây là nơi họ tìm thấy xác cô ấy.”
“Tôi biết. Tôi muốn tới đây xem thế nào.”
“Tại sao?”
“Tôi thích tự mình nhìn mọi thứ.”
“Cô quan tâm điều gì ở Kimi Kanasket?”
“Cảnh sát trưởng đề nghị tôi xem xét hồ sơ xem có ẩn tình gì không.”
“Hồ sơ ư?” Giọng Lionel nghe có vẻ ngỡ ngàng hơn là tò mò, giống như ông ta từng tìm kiếm tập hồ sơ và cho rằng nó đã bị tiêu hủy.
“Đúng thế. Buzz Almond có giữ một hồ sơ.”
“Vậy cô nghĩ sẽ tìm thấy điều gì?”
“Tôi không kỳ vọng gì cả. Tôi thích để tâm trí thoải mái khi tìm hiểu những chuyện này.”
“Tôi thì nghĩ rằng cô sẽ khám phá ra việc Kimi đã nhảy xuống dòng sông. Hay bị ngã. Theo như tôi nhớ thì chuyện rõ như ban ngày.”
“Ông nhớ ư?”
“Không, không hẳn. Chỉ là ký ức thông thường. Nói chuyện ấy mà. Cô biết đấy.”
“Tôi cho rằng hồi đó ông vẫn chưa là cảnh sát?”
“Chưa, hồi đó thì chưa.”
“Khi đó ông đang làm gì?”
“Sao cô lại hỏi thế, điều tra viên?”
“Tôi chỉ đang cố tìm hiểu về thị trấn này thời đó thôi. Những gì mọi người nhớ được. Lúc đó ông có ở đây không?”
Lionel lại cười, nhưng là nụ cười gượng gạo của người cố tìm cách dứt khỏi cuộc trò chuyện. “Như tôi đã nói, khi có một nhân viên hành pháp tới thị trấn, tôi mong có một lời chào chính thức.”
“Xin lỗi về việc đó.”
“Cô đang trên đường rời thị trấn à?”
“Vâng.”
“Cô sẽ trở lại chứ?”
“Tôi chưa biết. Cũng còn tùy.”
“Tùy vào gì?”
“Tùy vào kết quả pháp y.” Tracy làm bộ xem đồng hồ. “Tôi còn cả một quãng đường dài phía trước. Cảm ơn ông đã tới chào hỏi.”
Cô bước qua ông ta để tới chỗ chiếc xe. Khi cô lùi xe, Lionel vẫn đứng đó, bên mé sông.
Ra tới quốc lộ 141, cô gọi lại cho Sam Goldman. Bà Adele là người nhấc máy, nhưng Sam có mặt liền. “Nhanh quá đây?”
“Xin lỗi vì cứ làm phiền ông nhưng tôi có một câu hỏi nữa.”
“Không phiền hà gì hết. Hỏi đi, người hùng!”
“Ông có gì để kể về Lionel Devoe không?”
“Nó là Giám đốc Sở Cảnh sát Stoneridge được ba mươi năm rồi.”
“Trước khi làm cảnh sát thì ông ta làm gì?”
“Làm việc cho ông bố, như những đứa con trai khác nhà Hastey thôi.”
“Nhà đó có bao nhiêu con trai?”
“Ba, nhưng thằng lớn nhất đã chết trong một tai nạn săn bắn.”
Tracy ngẫm nghĩ thông tin đó. “Ông có biết tại sao Lionel không làm cho gia đình nữa mà chuyển sang làm cảnh sát không?”
“Không có thông tin gì để cô đưa vào hồ sơ đâu, nhưng ta có thể suy đoán.”
“Mời ông nói!”
“Như ta đã nói, thằng con cả là Nathaniel. Nó là đứa giống bố nhất, làm việc chăm chỉ, đầu óc kinh doanh nhạy bén. Ta nghĩ Hastey bố định giao việc kinh doanh lại cho nó, nhưng rồi nó chết. Hastey con và Lionel thì chẳng được như bố hay anh – dù là tính cần cù hay đầu óc. Điều đó gây ra nhiều xích mích.”
“Họ không hợp với ông bố ư?”
“Hastey bố đã thử giao lại công việc cho Lionel sau khi Nathaniel qua đời, nhưng Lionel suýt làm cho cả hai công ty phá sản khiến ông bố phải thu lại hết. Ta đồ rằng động lực gia nhập ngành cảnh sát của nó là để tránh xa ông bố, cộng thêm gói phúc lợi hấp dẫn của sở cảnh sát, chứ chẳng phải ước vọng được phục vụ dân chúng Stoneridge gì đâu. Ở đây, đó chỉ là chuyện vặt. Chẳng có mấy chuyện hay ho xảy ra trừ khi một gã điên nào đó làm nổ tung phòng thí nghiệm, về cơ bản, nếu không làm hỏng chuyện gì thì đó là công việc có thể làm cả đời.”
“Đó là một vị trí do dân bầu à?”
“Nói thế cũng được, nhung thực ra là mặc định rồi. Vị trí đó không có nhiều người cạnh tranh.” Goldman nói. “Mà Lionel thì thân với Eric Reynolds. Ở Stoneridge, cái tên đó nổi như cồn.”
“Eric Reynolds, nhà thầu đó ư?”
“Đúng thế.”
“Hastey Devoe cũng làm cho ông ta phải không?”
“Phải.”
“Hastey có nối nghiệp kinh doanh của gia đình không?”
“Hastey con không bằng ông bố, hay thậm chí là Lionel. Có thể đầu óc nó bị ảnh hưởng do rượu. Bóng bầu dục là cơ hội duy nhất để nó có thể tốt nghiệp đại học, nhưng vì rượu mà nó bị đuổi và phải cuốn gói về nhà.”
Tracy nghĩ mối quan hệ này thật lằng nhằng, nhưng vì đã từng sống ở một thị trấn nhỏ, cô biết việc bạn bè giúp đỡ nhau cũng chẳng có gì lạ, và có lẽ chuyện chỉ đến thế mà thôi. Tuy nhiên chuyện đó vẫn không giải thích được tại sao Lionel Devoe lại tỏ ra cảnh giác như vậy. Cô không nghĩ ông ta cáu kỉnh chỉ vì cô không tới chào hỏi ông ta.
“Cô còn muốn biết gì không?” Goldman hỏi.
“Tôi nghĩ trước mắt như thế là đủ rồi.” Cô đáp, dù bây giờ trong đầu cô, số câu hỏi đã tăng lên nhiều so với lúc đầu ngày.
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống