It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
racy lái xe quay lại thị trấn. Cô tấp xe vào cạnh một bức tranh tường để ghi lại tất cả những gì cô nhớ về cuộc trao đổi vừa rồi khi nó vẫn còn đang nóng hổi trong đầu. Trên đường về Stoneridge, cô ngẫm nghĩ lại cuộc trò chuyện với Tommy Moore. Cô vẫn chưa rõ nên hiểu lời đề nghị cuối cùng của ông ta như thế nào. Vẻ mặt và giọng nói của ông ta có vẻ chân thành, nhưng kinh nghiệm của cô cho thấy sự chân thành ấy hoàn toàn có thể là do ông ta không hề ăn năn, giống như Bundy hay Rigway hay những kẻ tâm thần khác. Cũng có thể Moore chính là kẻ giết Kimi, nhưng bao năm tháng qua ông ta đã tự kỷ ám thị rằng mình không làm điều đó. Tracy đã từng gặp các tội phạm khác làm điều tương tự. Khả năng thứ ba là Moore vô tội, như ông ta tự nhận, và có người khác đã giết Kimi – dù bằng chứng có vẻ như đang chứng tỏ điều ngược lại – trong đó đáng kể nhất là các hư hỏng trên chiếc xe tải của ông ta cùng mấy từ hóa đơn sửa xe và kính chắn gió, hẳn không phải tự nhiên mà chúng có mặt trong hồ sơ của Buzz Almond. Moore cũng có động cơ. Thông thường ai có động cơ thì chính là kẻ phạm tội.
Tracy càng không biết nghĩ gì về Élan, một người anh trai luôn tỏ vẻ thờ ơ trong việc tìm kiếm câu trả lời về chuyện đã xảy ra với em gái mình. Nhưng rồi cũng có thể Tracy chỉ đang so sánh Élan với chính bản thân cô. Điều đó thật không công bằng. Tracy thừa nhận cô đã bị ám ảnh với việc truy tìm những gì đã xảy ra với Sarah, ám ảnh tới mức thiếu chút nữa đã để chuyện đó hủy hoại cuộc sống của mình. Cô nhớ rất rõ giây phút cô tống hết biên bản tòa án, lời khai nhân chứng cùng những ghi chép riêng của cô vào trong hộp và nhét vào tủ quần áo trong phòng ngủ, vì cô biết nếu không làm thế, cô sẽ phát điên mất. Hàng tháng trời cô cứ lom lom nhìn cánh cửa tủ chẳng khác nào một kẻ cai rượu như Tommy Moore nhìn chai vodka, khao khát cháy bỏng được nếm dù chỉ một giọt nhỏ nhoi. Có lẽ Élan đã gói gọn ký ức về cái chết của cô em gái vào góc tủ tinh thần riêng từ lâu để có thể tiếp tục cuộc sống, và ông ta không hề mong muốn quay lại quãng thời gian đó. Nếu vậy thì ông ta cũng chẳng lãng quên được là bao. Cứ nhìn cuộc sống hiện tại của ông ta thì biết. Hoặc có thể Élan cũng đang cố quên đi những gì ông ta đã làm vào buổi tối hôm đó, khởi nguồn từ sự thù hằn và ghen tị với cô em gái có tất cả những gì ông ta không có – thông minh, khỏe khoắn và luôn hướng tới những điều lớn lao.
Khả năng thứ tư, dĩ nhiên, là Kimi đã tự tử, nhưng càng cân nhắc khả năng đó, Tracy lại càng thấy nó kém thuyết phục. Cô chỉ không thể giải thích được tại sao. Ít nhất bây giờ cô cũng đã có được sự đồng thuận của Earl để cố gắng tìm ra sự thật.
Một luồng đèn pha đột ngột lóe lên sau một khúc cua trên đường. Cô vội vàng ngoặt tay lái đánh xe vào làn dừng khẩn cấp khi một chiếc xe tải sàn phẳng phóng vút qua xe cô theo chiều ngược lại. Gió cuốn khiến xe cô rung lên. Tác dụng của cú chạm mặt này không kém gì võ sĩ quyền anh ngửi muối giữa giờ giải lao. Cô ngồi thẳng dậy, tập trung hơn bao giờ hết. Cô nhìn thấy một căn nhà một gian ở bên đường. Nó gợi cho cô nhớ tới những điều đã đọc trong hồ sơ của Buzz. Cô cho xe chạy chậm lại rồi tấp vào một bãi đỗ xe rải đá răm. Tình trạng xập xệ của căn nhà cho thấy nó đã bị đóng cửa từ lâu, nhưng căn cứ vào những gì Buzz Almond mô tả, cộng thêm vị trí của nó thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là tiệm ăn Columbia nơi Kimi từng làm việc. Tracy mở tập hồ sơ và đọc nhanh biên bản cuộc trao đổi của Buzz với người phục vụ. Sau khi nói chuyện với Lorraine, Buzz đã ghi chú, ‘Tôi lái xe theo hướng Kimi Kanasket đi về nhà, và tới một ngã rẽ phía trên tiệm ăn chừng một trăm đến một trăm năm mươi mét.’
Tracy đánh xe từ làn dừng khẩn cấp ra đường và tiếp tục đi ở tốc độ chậm, thường xuyên kiểm tra gương chiếu hậu để nhìn đèn pha của các xe khác. Sau khi đi được một đoạn nhỉnh hơn chiều dài của sân bóng bầu dục một chút, cô nhìn thấy một bụi cây lõm vào thành hình bán nguyệt to cỡ chiếc xe hơi, cành lá lòa xòa xung quanh.
Cô đỗ xe lại, mở hộp dụng cụ tìm cái đèn pin Maglite xem còn dùng được không. Sau đó, cô lấy áo khoác và đẩy cửa xe ra. Một luồng khí lạnh ập đến. Cô mặc áo khoác vào, vội vã kéo khóa lên và đóng cửa xe, nhưng không vội bật đèn pin. Không có ánh đèn xe, cũng chẳng có đèn đường, lại thêm một tầng mây thấp ngăn hết các ánh sáng tự nhiên, bầu trời tối om như hũ nút, như cách bố cô thường nói. Có lẽ là tối như cái đêm Kimi Kanasket mất tích mà Buzz Almond đã miêu tả là tối đen như mực.
Tracy bật đèn pin và đi dọc lề đường, chiếu thẳng luồng sáng về phía bụi cây. Trời lạnh tới mức cô nhìn thấy hơi thở của mình phả thành luồng hơi trắng trong ánh đèn. Cái lạnh khiến hai má và các đầu ngón tay cô tê buốt. Cô liên tục đổi tay cầm đèn pin, hà hơi thổi vào tay còn lại. Cô đi được gần chục mét thì ánh đèn như rọi vào một bức tường bằng lá. Cô tiến tới gần, dùng đèn pin đẩy cành lá sang một bên và phát hiện ra một con đường um tùm cây cối như tái hiện hình ảnh con đường hươu chạy mà bố cô từng dạy cô sử dụng khi đi săn ở nơi bụi rậm. Nếu đây là con đường Buzz Almond từng nhắc tới trong báo cáo thì Tracy không lấy làm ngạc nhiên khi ông không phát hiện ra nó trong buổi tối hôm ấy. Cô cố tình đi tìm nó mà còn suýt chút nữa đã bỏ qua.
Tìm thấy con đường đó, lý trí mách bảo Tracy nên trở lại xe và quay lại vào sáng mai, nhưng lý trí không thắng được nỗi tò mò và cả khao khát được lần lại dấu chân Buzz Almond trong đúng hoàn cảnh của ông. Thêm vào đó, bóng tối chưa bao giờ là thứ khiến cô phải bận tâm. Có lẽ vì Sarah lúc nào cũng sợ bóng tối nên là chị gái, Tracy không cho phép mình sợ hãi. Tracy và bạn bè thường chơi trốn tìm trong khu rừng phía sau nhà họ vào buổi tối. Họ còn dựng lều ở sân sau, tắt sạch đèn đóm để kể chuyện ma. Sarah chỉ ngồi được một lúc là chạy tọt vào trong nhà, nhưng Tracy thì thích mê. Hơn nữa, cô đã có đèn pin Maglite và khẩu Glock bên mình.
Tracy bước vào bụi cây lấy chân hất những cành cây đang chọc vào quần ra. Đi thêm chừng trăm mét nữa, cành lá bớt um tùm và con đường càng lúc càng rõ nét hơn. Mấy đợt mưa mới đây khiến đất mềm đi nhưng không nhão nhoét. Càng đi thêm, độ dốc càng tăng dần, khiến hơi thở của Tracy mỗi lúc một nặng nề. Đám cành lá chuyển thành thông và sồi bụi, mặt đất rải rác kim tiêm dùng rồi. Tracy giơ tay áo khoác lên che mặt cho khỏi bị đám cành cây lởm chởm đâm vào. Những cành cây nhỏ gãy răng rắc dưới bước chân cô. Độ dốc mỗi lúc một tăng dần cho đến khi người cô chúi về phía trước, đôi chân cứ thế kéo cô đi, khí lạnh tràn đầy phổi. Chí ít việc ấy cũng xua tan hơi lạnh và khiến người cô ấm lên.
Đoán được mình đã gần lên tới đỉnh dốc, cô cúi người luồn qua một cành cây, gạt đám cành lá cuối cùng và bước lên đỉnh một ngọn đồi nhìn xuống một vùng đất mở – đây hẳn là trảng đất trống mà Buzz Almond đề cập đến và Earl Kanasket từng mô tả. Cảm giác lâng lâng lạ lẫm vì cuối cùng đã tìm được nơi này khiến Tracy ngỡ ngàng. Cô tắt đèn pin. Mây tan bớt để lọt vài ánh trăng. Trảng đất trống hiện lên đúng như lời hai người đàn ông mô tả, không một bóng cây hay bụi rậm. Trông nó như một bức ảnh trên tạp chí, một khu đất tròn xoe nằm chính giữa một cánh đồng mà người ta vẫn đồn là do tàu vũ trụ của người ngoài hành tinh tạo ra.
Khi bước xuống ngọn đồi, Tracy nhận ra mình đã đánh giá thấp độ dốc của nó. Mưa và nhiệt độ giảm sâu khiến chân cô như bước trên một lớp băng mỏng. Đế giày cô trơn trượt, cô sợ mình sẽ mất thăng bằng rồi trật mắt cá hay gãy chân gãy tay mất. Cô phải nghiêng người đi nép về một bên để kiểm soát bước chân. Được nửa đường, cô đành chịu thua trọng lực và trượt dài xuống tận chân đồi.
Một tiếng động vang lên khiến cô ngẩng lên đỉnh đồi. Thoạt đầu, cô nghĩ đó là tiếng kêu dài khàn đặc của một con cú mèo. Nhưng đó không phải là cú. Cành cây gãy mắc vào đám dây leo bắt đầu lủng lẳng, đu đưa, những ngọn cỏ cao ngả rạp khi một cơn gió ùa qua ngọn đồi. Âm thanh hệt như Earl Kanasket mô tả, như tiếng một người đàn ông đang than khóc. Gió ập vào mặt cô, thổi tung tóc cô ra phía sau, cảm giác như nó đang xuyên qua người cô. Cô quay người, rọi thẳng đèn pin vào rìa trảng đất trống, lia theo hướng gió khi nó thổi theo chiều kim đồng hồ. Những cành thông đang nhảy múa và lắc lư trong gió. Cô cảm thấy mình như đang đứng giữa mắt bão và tự hỏi liệu có phải chính gió xoáy chứ chẳng phải lời nguyền của người đàn ông bị treo cổ nào đó mới là nguyên nhân khiến không thứ gì mọc được trên trảng đất trống?
Trong lúc ánh đèn lia theo hướng gió, nó rọi vào vật gì đó đang di chuyển ở rìa trảng đất trống. Thoạt nhìn, nó có màu nâu khiến Tracy ngỡ đó là một con thú – hươu hay gấu gì đó. Nhưng hươu hay gấu không đi thẳng trên hai chân. “Này!” Cô hét lên và băng qua cánh đồng. “Này!”
Người đàn ông ngoái lại đằng sau và nhanh chóng biến mất sau những rặng cây. Tracy đuổi theo ông ta. “Này! Dừng lại! Đợi đã!”
Ông ta không dừng lại. Ông ta mất hút sau những rặng cây. Tracy đuổi theo. Tới bìa rừng, cô mở bao súng và chĩa đèn sục sạo đám cây, nhưng cô không thấy người đàn ông hay con đường mà ông ta có thể đã đi. Cô tiến lên phía trước, thụp đầu xuống và rón rén đi trên những thân cây đổ. Cô nghĩ cô vừa thoáng thấy bóng người đàn ông ở phía bên trái. Cô đi tiếp năm mươi mét nữa nhưng không thấy tăm hơi ông ta đâu. Đang chuẩn bị quay lại thì cô thấy cây cối như mỏng dần đi, cô bèn tiến lên phía trước và thấy mình bước vào vùng chân cột điện dưới những sợi cáp điện vắt giữa những ngọn tháp kim loại nối đuôi nhau chạy lên tận đỉnh đồi.
Không một bóng người.
Tracy tự hỏi phải chăng mắt cô đã đánh lừa cô, hay cô đã nhìn thấy hồn ma của Henry Timmerman như Earl từng cảnh cáo? Cô chiếu đèn xuống đất tìm kiếm một lúc và thấy cái gì đó trông giống dấu ủng mới và vết bánh xe đạp khá dày, có vẻ như là xe đạp leo núi. Cả hai dấu vết đều còn mới. Vết bánh xe đi theo đường dây điện lên đỉnh đồi.
Ma không đi xe đạp. Ít nhất là trong tầm hiểu biết của cô.
Cô lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh trước khi lần theo cây cối quay lại trảng đất trống. Khi quét đèn lên mặt đất để tìm thêm dấu giày, có thứ gì đó đập vào mắt cô. Một bụi cây nhỏ. Cô quỳ gối, sờ vào lớp đất mới bị xới lên.
‘Không có gì mọc nổi trên trảng đất trống.’ Earl Kanasket từng nói như thế.
Có lẽ là không, Tracy nghĩ, nhưng dù thế nào cũng có người đang cố làm điều đó.
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống