Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
gày 9 tháng 11 năm 1976
Quận Klickitat, Washington
Làm xong báo cáo cho ca trực, Buzz đi tìm Jerry Ostertag, nhưng ông ta không có ở bàn làm việc.
“Ông ấy đi vệ sinh rồi.” Một điều tra viên khác nói.
Buzz chạy xuôi theo hành lang, vòng qua góc rẽ, đế giày trượt trên tấm vải lót sàn sờn rách khi anh hãm tốc độ lại. Anh gọi to: “Điều tra viên Ostertag?”
Điều tra viên Jerry Ostertag dừng bước và quay lại khi nghe có người gọi tên mình. Buzz rảo bước về phía ông ta. “Xin lỗi vì đã hét lên với ông.” Anh chìa tay ra. “Tôi là Buzz Almond. Tôi muốn trao đổi với ông về vụ Kimi Kanasket.”
Ostertag trông phải thừa tới mười cân. Ông ta không béo phì nhưng có dáng dấp của một người luôn vét sạch đĩa và mê mẩn món cocktail hay kẹo ngọt mỗi tối. Ông ta đang chớm bước vào giai đoạn xuống sắc của tuổi trung niên, thắt lưng tụt xuống dưới cái bụng phệ.
“Almond. Phải. Tôi nghĩ cái tên đó thật quen tai. Tôi nhận được báo cáo của cậu rồi. Tốt đây! Rất chi tiết. Cảm ơn nhé!”
Ostertag đẩy cái tăm từ mép này qua mép nọ rồi nhìn Buzz qua đôi kính gọng bạc giống đôi kính mắt chuồn mà Telly Savalas đeo trong bộ phim truyền hình nổi tiếng Kojak. Buzz tự hỏi có phải vì thế mà Ostertag lúc nào cũng cạo đầu nhẵn thín không.
“Cảm ơn. Nghe này, tôi đã nói chuyện với Lorraine ở tiệm Columbia.”
“Ai cơ?”
“Bà ấy là phục vụ ở tiệm Columbia, nơi Kimi Kanasket làm việc vào buổi tối cô ấy mất tích.” Buzz tưởng Ostertag đã nói chuyện với Lorraine rồi, nhưng hóa ra không phải thế.
“Ờ. Cậu đã nói chuyện với bà ta… Tại sao thế?”
“Tôi chỉ ghé qua kiếm chút gì bỏ bụng rồi chúng tôi nói chuyện.” Buzz nói. Một lần nữa, anh nhận thức được mình phải cố tỏ vẻ như không chõ mũi vào việc điều tra của Ostertag. “Bà ấy nói Kimi không buồn về chuyện Tommy Moore tới ăn hôm đó.”
“Đợi đã.” Ostertag giơ một tay lên rồi quay sang người đàn ông mặc vest đi ngang qua phía đối diện. “Này Carl, mai vẫn thế chứ hả?”
Carl quay sang, vừa nói vừa đi lùi lại. “Tôi đặt sân lúc sáu rưỡi rồi. Chắc chơi xong chúng ta vẫn kịp ăn sáng.”
“Ai thua phải mời nhé!”
“Này, tôi chưa bao giờ bỏ qua một bữa ăn miễn phí đâu.”
“Nhớ mang thẻ tín dụng theo đấy!” Ostertag gầm gừ. “Chiến thắng hay làm tôi đói lắm!”
Ostertag lại quay sang Buzz. “Xin lỗi. Sáng mai tôi phải quật cho thằng cha đó một trận trong môn quần vợt. Cho hắn vào quy củ. Vậy là cậu đang nói về một nữ bồi bàn hả?”
“Lorraine.” Buzz nhắc lại. “Bà ấy nói Kimi không buồn bã gì về việc chia tay với Tommy Moore. Thậm chí tối hôm đó Kimi còn phục vụ bàn của gã.”
“Nhắc lại cho tôi một chút, Moore là gã bạn trai đúng không nhỉ?”
“Bạn trai cũ.” Buzz nói, bụng nhủ thầm cái ông Ostertag này làm cái quái gì từ đó tới nay vậy. “Gã dẫn theo một cô gái tới tiệm ăn để chọc tức Kimi, nhưng vì cô ấy chẳng thèm để ý đến nên gã đùng đùng bỏ về.”
“Đợi chút đã. Tôi xin lỗi. Tôi đang trên đường đi vệ sinh. Sáng nay nốc nhiều cà phê quá, sắp vãi cả ra quần rồi. Không xử lý ngay thì chết chìm trong nước tiểu mất.”
Ostertag chạy qua sảnh và biến mất sau cánh cửa bật dẫn tới phòng vệ sinh nam, để lại Buzz đứng tẽn tò trong sảnh như một thằng ngốc. Anh bước thêm vài bước trên nền nhà lót vải sơn, cố tỏ vẻ như đang làm điều gì đó. Vài phút sau, Ostertag vừa cầm một tờ giấy vệ sinh màu nâu lau tay vừa lấy chân đá cửa. Ông ta vứt tờ giấy vào bên trong, chắc là vào thùng rác. Khi bước ra sảnh, ông ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy Buzz vẫn đang đợi.
Buzz nói tiếp: “Thế là sau khi nói chuyện với người phục vụ, tôi lái xe theo hướng Kimi Kanasket đi về nhà, và tới một ngã rẽ phía trên tiệm ăn chừng một trăm đến một trăm năm mươi mét. Tối hôm tôi và Earl Kanasket đi dọc con đường, tôi đã không nhìn thấy nó vì trời quá tối và tuyết bắt đầu rơi. Dù sao thì ở đó cũng có một con đường và tôi thấy có dấu chân cũng như vết bánh xe, nên tôi đi theo và…”
“Và cậu tới một trảng đất trống.” Ostertag nói. Ông ta chỉnh lại nút thắt trên cái cà vạt màu vàng, kéo nó trễ xuống khỏi chiếc áo sơ mi ngắn tay và cởi cúc áo trên cùng ra.
“Ông biết chỗ đó?”
“Ai trong ngành chẳng biết.”
“Ông đã tới chỗ đó?”
“Từ hồi còn đi tuần tra, nhiều đến mức tôi chẳng thèm nhớ nữa.”
“Ý tôi là trong vụ điều tra này.”
“Vụ điều tra này? Vụ điều tra này thì tôi ra đó làm gì?”
“Dấu chân và vết bánh xe dẫn tới trảng đất trống. Theo tôi thì có hai hoặc ba người. Cũng khó mà nói chắc.”
Lông mày của Ostertag chau lại. “Ý tôi là, chuyện đó thì liên quan gì tới Kanasket?”
“Đó là hướng mà cô ấy sẽ đi về nhà. Cô ấy đã đi đường 141. Nếu có ai đó làm cô ấy hoảng sợ…”
“Ví dụ?”
“Tôi không biết.” Buzz cố nén cơn bực tức.
Ostertag chau mày. “Cậu vào ngành bao lâu rồi nhỉ, cậu…”
Ông ta ngập ngừng, rõ ràng đã quên béng tên của Buzz.
“Buzz ạ.” Anh đáp.
“Cậu vào ngành được bao lâu rồi, Buzz?”
Anh chẳng có lòng dạ nào nghe lời rao giảng của một gã bị thịt ngồi đến chai mông ở bàn giấy, có khi chính hắn đã trốn nghĩa vụ quân sự nhờ học đại học trong khi Buzz đã hai lần tới và lăn lộn chỉ huy trung đội của riêng mình trong những cánh rừng ở Việt Nam. “Vài tháng.”
“Đây là vụ đầu tiên của cậu nhỉ? Vụ lớn đầu tiên ấy?”
“Vâng, nhưng thế thì…”
“Để tôi cho cậu một lời khuyên hữu ích cho sự nghiệp của cậu nhé! Công việc của cậu là trả lời các cuộc gọi và lấy lời khai của nhân chứng. Và cậu đã làm tốt. Tôi sẽ lưu ý điều đó với sếp. Công việc của tôi là theo dõi và điều tra. Cậu làm việc của cậu, tôi làm việc của tôi và mọi thứ đều suôn sẻ. Đúng chứ?” Ostertag mỉm cười. Cái tăm lại dạt về một bên khóe miệng.
“Tôi hiểu.” Buzz nói, thầm đếm nhẩm tới mười. “Nhưng tôi đã chụp ảnh. Tôi sẽ rửa ảnh ra. Tôi có thể cho ông xem.”
Ostertag tiếp tục mỉm cười. “Cậu chụp ảnh dấu chân và vết bánh xe à?”
“Vâng.”
“Để tôi nói cho cậu chuyện trảng đất trống nhé, Bert.”
“Buzz chứ.”
“Lũ trẻ thích ra đó chơi vào cuối tuần vì nó biệt lập. Chúng xách theo vài lốc bia, uống cho say mèm rồi lái xe quay tít mù. Có lúc lại là một thằng nhãi dẫn gái đi lùng ma.”
“Ma ư?”
“Có một truyền thuyết về một tay bị treo cổ ở đó và hiện hồn về thiêu rụi thị trấn. Người ta đồn hồn ma của gã vẫn lởn vởn ngoài đó, mỗi khi gió thổi là tiếng than khóc của gã lại vang lên. Mấy cái trò vớ vẩn mà lũ nam sinh trung học đem ra dọa cho bạn gái sợ để nếu bọn nó mà nép sát vào thì tranh thủ giở trò lần mò sục sạo ấy mà, cậu lạ gì! Dấu chân và vết bánh xe cậu chụp có thể là của bất kỳ đứa nhóc nào ở trường Stoneridge và bất kỳ cái xe nào trong bãi đỗ xe.”
“Tôi không nghĩ vậy.”
Ostertag giễu. “Không nghĩ vậy ư?”
“Đêm hôm đó, mặt đất đóng băng vì nhiệt độ sụt giảm. Có nghĩa là bất kỳ ai đi ra ngoài vào đêm thứ Sáu thì dấu chân và vết xe của họ sẽ bị đóng băng.”
“Đóng băng ư?”
“Tại chỗ. Chúng đóng băng tại chỗ. Bất kỳ ai đi tới khu vực đó sau thời điểm đó sẽ không để lại dấu vết hay dấu chân gì vì mặt đất quá cứng. Vì thế các vết xe phải có từ tối thứ Sáu. Tuần trước đó trời có mưa. Đất trở nên mềm ẩm, chính vì thế lốp xe mới in sâu xuống mặt đường.”
“Làm sao cậu biết mấy vết ấy không phải đã ở đó cả tuần, cả tháng hay nửa năm? Hiểu ý tôi chứ?”
“Nhưng đó có thể là manh mối. Tại sao chúng ta không lần theo nó?”
“Chúng ta?” Ostertag gãi đầu. “Để tôi giải tỏa lo lắng cho cậu nhé! Chiều nay chúng tôi đã nhận được báo cáo pháp y. Nếu điều này khiến cậu thấy khá hơn thì pháp y đã xác nhận cô bé đó tự tử. Nhảy xuống sông, va mạnh vào đá và chết đuối.”
“Thế ư?” Buzz hỏi. “Làm sao ông ta biết?”
“Thứ nhất là có nước trong phổi. Lúc rơi xuống nước, cô ta vẫn còn sống. Đảm bảo trăm phần trăm luôn.”
“Ý tôi là Lorraine đã nói Kimi không buồn bã gì lúc ra về. Làm sao pháp y biết cô ấy tự nhảy xuống?”
“Chuyện tự tử là thế mà, đúng không? Chẳng đoán trước được vì người ta luôn tỏ ra bình tĩnh nhất trước khi làm thế. Tâm họ đã quyết. Đó là sự giải thoát. Ai cũng nói chưa bao giờ thấy thế.” Ostertag nở nụ cười thương hại nhìn Buzz. “Được chứ? Ổn chưa?”
Buzz gật đầu, nhưng chẳng thấy ổn chút nào.
“Còn chuyện này nữa.” Ostertag hạ giọng. “Mấy gã Da Đỏ ấy, họ không thích chúng ta, hiểu chứ? Họ cứ sồn sồn lên vì những thứ mà chúng ta thấy chẳng ảnh hưởng gì, kiểu linh vật trường học ấy. Họ nóng tính, không chịu nổi nhiệt. Ai mà biết được họ suốt ngày nổi cáu vì chuyện gì. Ngày mai tôi sẽ lái xe tới thông báo cho gia đình họ về kết luận của pháp y. Đó không phải điều họ muốn nghe, nhưng công việc này đã dạy cho ta rằng không thể cãi lại bằng chứng.”
Ostertag quay người bỏ đi, đôi giày da gõ lộp cộp trên nền vải sơn. Buzz tự hỏi phải chăng chính nỗi áy náy vì đã hứa với Earl và Nettie Kanasket là sẽ tìm được con gái họ đã lôi anh vào cuộc tìm kiếm một điều có thể không hề tồn tại? Có lẽ Ostertag nói đúng. Có lẽ ta không thể nào cãi lại các bằng chứng.
Trừ trường hợp này, Buzz vẫn nghĩ là có thể.
Nhìn đám lá non trong sân và ngoài vỉa hè, Tracy đoán khu nhà Tommy Moore ở mới được xây khoảng một, hai năm gần đây. Không giống khu nhà của Earl Kanasket, địa chỉ của những ngôi nhà một hoặc hai tầng như đúc cùng khuôn này được in rất rõ trên bức tường giữa ga-ra và cửa trước.
Tracy bật đèn pha, giảm dần tốc độ khi tiến đến gần ngôi nhà cô đã tới lúc trước. Một người đàn ông vạm vỡ mặc quần jean và áo khoác mùa đông, đi ủng lao động đang đứng trong sân lấy xẻng chọc xuống đất, nhưng một con mắt dường như vẫn liếc ra ngoài đường quan sát. Trên lối đi dành cho xe chạy, lúc trước vốn trống không, giờ có một chiếc xe tải trắng chất đầy dụng cụ làm vườn, bồ cào, máy cắt cỏ và những can xăng. Dòng chữ ‘Trang trí sân vườn Găng Tay Vàng’ được phun trên cửa xe và sau cốp.
Tommy Moore thôi giả vờ xới đất khi Tracy tấp vào vỉa hè. Ông ta tiến đến chiếc xe tải của Tracy trước khi cô bước ra ngoài. Theo bản năng, Tracy dịch tay phải về phía khẩu Glock. “Cô là điều tra viên tới từ Seattle đó hả?” Moore hỏi.
Chẳng còn mấy bóng dáng một võ sĩ Găng Tay Vàng mà Buzz Almond đã mô tả trong báo cáo là giống như một tay lướt sóng người Hawaii. Moore từng thượng đài ở hạng bán trung, nghĩa là cân nặng tối đa cho phép là sáu mươi sáu cân. Người đàn ông trước mặt cô nặng hơn nhiều, mặt phì phị, tóc bạc và cắt ngắn.
“Tracy Crosswhite.” Cô nói.
“Élan nói cô sẽ ghé qua.”
“Hai người vẫn nói chuyện với nhau ư?” Tracy hỏi.
“Không.” Moore lắc đầu. “Không hề.”
“Trời hơi tối để làm vườn rồi nhỉ.” Tracy nói.
Moore liếc mắt vào trong nhà. “Tôi có vợ và hai con gái. Họ không biết gì về Kimi. Tôi muốn giữ nguyên mọi việc như thế.”
“Tôi hiểu. Tôi thấy trong thị trấn có một quán bar.”
“Tôi không uống rượu.”
Tracy nhớ lại đã kiểm tra hồ sơ phạm tội của Moore trong cơ sở dữ liệu Triple I và không có án nào được ghi kể từ năm 1982. “Ông cai được bao nhiêu năm rồi?”
“Hai mươi năm.”
“Chúc mừng ông. Cà phê thì thế nào?”
“Tôi không uống được cà phê vào buổi tối. Không ngủ được. Lái xe đi! Tôi biết một chỗ.” Moore đặt cái xẻng lên bãi cỏ, đi vòng qua thùng xe của Tracy rồi chui vào trong buồng lái. “Quay lại đường chính đi! Có một công viên.” Ông ta nói. “Tôi hay đưa bọn trẻ tới đó.”
Sau ba ngã rẽ, họ tới một bãi cỏ rộng có khu vui chơi trẻ con. Lúc này, công viên vắng tanh. Tracy tắt máy xe, tay phải vẫn đặt gần khẩu Glock, dù Moore không có dấu hiệu gì là sẽ gây hấn. Trái lại, vẻ mặt và giọng nói của ông ta vô cùng mệt mỏi.
“Tôi hút thuốc được chứ?” Moore hỏi.
“Ra ngoài đi!” Cô bước vòng qua mui xe, nơi Moore đang dựa vào phần tai xe trước và lắc một điếu thuốc ra khỏi bao. Ông ta dùng răng lôi điếu thuôc ra rồi khum tay lại để châm lửa. Gió cuốn lấy làn khói và khiến nó biến mất không còn dấu vết.
“Không một ngày nào trôi qua mà tôi không hối hận vì đã tới tiệm ăn vào tối hôm đó.” Moore thả bao thuốc và bật lửa vào túi chiếc áo khoác jean viền len rồi đưa mắt nhìn sân chơi như thể ông ta đang thả trôi bốn mươi năm vào trong quá khứ.
Tracy nhét tay vào túi áo cho ấm. “Tại sao ông làm vậy?”
Moore uể oải nhìn cô. “Cô nghĩ sao? Tôi tức giận vì Kimi chia tay với tôi. Cuối năm cô ấy sẽ vào đại học và nói muốn dành năm cuối trung học để ở bên bạn bè, nhưng không phải thế.”
“Vậy là thế nào?”
“Cô ấy đã có thể làm tốt hơn.” Ông ta nhún vai và rít thêm một hơi thuốc.
Gió cuốn tung bụi đất, đẩy những chiếc xích đu kêu kẽo kẹt. “Vậy theo ông, tại sao lúc đầu cô ấy lại hẹn hò với ông?”
“Khi đó, trông tôi đẹp trai hơn nhiều.” Moore mỉm cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lịm. “Cô biết thế nào rồi đấy. Tôi là một võ sĩ quyền anh. Tôi cũng lớn tuổi hơn và Élan cũng nói đỡ thêm vào. Nhưng với những cô gái như Kimi, chuyện đó không kéo dài được lâu.”
“Ông nói với Buzz Almond rằng chuyện chia tay là từ cả hai phía.”
Moore gảy tàn thuốc. “Buzz Almond là ai?”
“Viên cảnh sát đã tới thẩm vấn ông.”
“Có thể tôi đã nói thế. Nhưng chỉ là do sĩ diện. Có lẽ tôi còn nói với ông ấy là tôi không quan tâm tới Kimi. Cũng là do sĩ diện. Nếu không quan tâm thì tối hôm đó tôi đã chẳng tới tiệm ăn.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi phát điên lên nên đã dẫn theo một cô gái tới đó, nghĩ rằng mình sẽ trả đũa được cô ấy.”
“Cheryl Neal phải không?” Tracy nhớ lại cái tên trong danh sách.
“Đúng vậy. Cô ta và Kimi không hợp nhau. Cheryl là thành viên của đội cổ vũ và nổi tiếng lăng loàn. Cô ta cũng không ưa Kimi lắm.”
“Tại sao?”
Moore rít thêm một hơi thuốc, đầu điếu thuốc rực đỏ. Ông ta không phả ra mà chỉ để khói thuốc từ từ thoát ra từ mũi và miệng. “Ghen tị.” Ông ta nói. “Như tôi đã nói, Kimi thông minh và khỏe khoắn. Cô ấy có nhiều bạn khác giới mà không cần phải ngủ với họ.” Ánh mắt Moore như đóng đinh vào mặt đất. “Kimi cư xử như thể việc đó chẳng khiến cô ấy bận lòng. Điều đó khiến tôi càng tức giận hơn.” Moore liếc nhìn Tracy. “Khi đó, tôi tức tối với tất cả mọi người, tất cả mọi thứ. Công việc của tôi. Sự nghiệp võ sĩ quyền anh. Chẳng khó khăn gì để khiến tôi nổi điên.”
“Tối hôm đó Kimi có khiến ông tức giận không?”
Moore không chút ngại ngần. “Có chứ. Tôi lôi Cheryl dậy và bỏ đi. Đưa cô ta về nhà. Thậm chí còn không tiễn cô ta tới cửa.”
“Ông đã đi đâu?”
“Một quán bar ở Husum.”
“Ông đã nói với Buzz Almond là ông quay về căn hộ.”
“Lúc ấy tôi mới hai mươi tuổi và đã bị phạt một lần về tội lái xe khi uống rượu. Thêm một lần nữa là tôi bị tịch thu bằng lái và có thể công việc sẽ đi tong. Tôi về căn hộ nhưng bạn cùng phòng nói Élan và vài người khác tới tìm tôi, và Kimi đang mất tích. Nghe có điều chẳng lành nên tôi đã tới chỗ mẹ tôi. Bà sống trong khu bảo tồn. Nhưng vì quá chén nên tôi ngủ gật và đâm vào một cái cây.”
Tracy cảm thấy một luồng gió nữa thổi đến và một cơn ớn lạnh chạy từ cổ xuống dọc sống lưng. “Có biên bản cảnh sát không?”
“Tôi không gọi cảnh sát. Tôi vẫn lái xe tới chỗ mẹ tôi được, rồi cuối tuần tôi lôi xe ra sửa tạm để có thể quay về. Thứ Hai tôi phải đi làm.”
“Ông có làm nứt kính chắn gió không?”
“Có thể. Chắc phải nứt chứ.”
“Ông sửa ở đâu?”
Lại một cái nhún vai. “Tôi không biết.”
“Kính chắn gió Columbia chăng?” Tracy nhớ lại cái tên trên tờ hóa đơn trong tập hố sơ.
“Tôi không nhớ.”
“Ông thanh toán bằng gì?”
“Ý cô là sao?”
“Ông trả bằng tiền mặt, thẻ tín dụng hay séc?”
Ông ta lại rít một hơi thuốc. “Chắc là tiền mặt. Tôi không nhớ nữa. Bốn mươi năm rồi.”
“Ông sửa thân xe ở chỗ nào?”
“Bạn tôi sửa trong ga-ra của nó.”
“Vậy là ông nghe tin Kimi mất tích lần đầu tiên là từ bạn cùng phòng của ông à?”
Moore vứt điếu thuốc xuống đất rồi di mũi ủng lên. “Cậu ta chỉ bảo Élan tới nói Kimi không về nhà và muốn biết cô ấy có đi cùng tôi hay không. Tôi đọc được tin trên báo – chắc là ngày thứ Hai, là cô ấy đã tự tử.”
“Khi Buzz Almond thẩm vấn ông, ông tỏ ra không quan tâm lắm.”
Moore day day sống mũi, và Tracy nhận ra ông ta đang cố kìm nén cảm xúc. “Tôi không tự hào gì cái quá khứ ấy, thưa điều tra viên. Tôi đang trên bước đường trở thành một kẻ nát rượu, nhưng khi biết chuyện xảy ra với Kimi thì đúng là giọt nước tràn ly. Tôi mất việc và phải dọn về nhà sống với mẹ. Tôi có quan tâm không chứ? Tôi quan tâm.”
“Theo hồ sơ tội phạm của ông thì những vấn đề của ông không dừng lại ở đó.”
“Đúng vậy. Giống như phần lớn lũ nát rượu khác, trước khi chạm đáy là phải đi qua cả một chặng đường dài.”
“Điều gì đã khiến ông thay đổi?”
“Tôi gặp vợ tôi. Cô ấy không hẹn hò với người say xỉn. Bố cô ấy là một tay nát rượu. Nếu muốn cưới cô ấy, tôi phải trở nên đàng hoàng. Vậy nên tôi bắt đầu tới các cuộc họp mặt của hội AA và tự nhìn nhận lại bản thân thật nghiêm khắc. Mất một thời gian để cai nghiện. Mất một thời gian lâu hơn để ngừng tự oán trách bản thân về những gì đã xảy ra với Kimi, nhưng như tôi đã nói, hiếm có ngày nào mà tôi không nghĩ tới cô ấy và vai trò của tôi trong việc đó. Việc nghĩ rằng cô ấy vì tôi mà tự tử gần như đã hủy hoại cuộc đời tôi. Điều tra viên, cô tới đây để nói với tôi rằng cô ấy không làm thế ư?”
“Hiện giờ thì tôi chưa rõ. Nhưng ông là một trong những người cuối cùng nhìn thấy cô ấy còn sống. Ông nổi giận với cô ấy, ông không có bằng chứng ngoại phạm sau khi đưa cô bạn của ông về, và xe của ông bị hư hỏng.”
“Tất cả đều đúng.” Ông ta nói. “Nhưng nếu có ai đã giết Kimi thì đó không phải là tôi.”
“Với công nghệ pháp y hiện đại, chúng tôi có thể phán đoán những điều chúng tôi không thể làm được vào năm 1976.”
“Vậy thì tôi hy vọng cô sẽ tìm ra được điều gì đó.”
“Tôi định như vậy.”
Có thể bây giờ Moore không còn giống gã võ sĩ mà Buzz Almond từng đối đầu, nhưng ông ta vẫn có sự tự tin của một đấu sĩ, hoặc rất rành mánh khóe. Tracy không định làm ông ta sợ. Thấy lạnh, cô kết thúc buổi thẩm vấn và quay lại trong xe, bật máy sưởi lên. Cô chở Moore về nhà và dừng lại bên vệ đường. Đêm đã buông xuống, có ánh đèn le lói sau những tấm rèm. Trong nhà, một người phụ nữ hẳn phải yêu Moore rất nhiều để bỏ qua lỗi lầm của ông ta và hai cô con gái ruột thịt đang đợi bố về.
Moore bước ra khỏi xe. Trước khi đóng cửa, ông ta nói: “Giờ tôi đã có con gái. Tôi đã biết được cảm giác của Earl và ruột gan tôi như bị xé ra thành từng khúc.”
Tracy gật đầu nhưng không nói gì.
“Suốt bốn mươi năm qua, tôi luôn nghĩ rằng chính tôi đã giết Kimi, thưa điều tra viên. Tôi đã nghĩ cô ấy nhảy xuống sông là vì tôi.” Moore nói. “Tôi hy vọng cô sẽ chứng minh là tôi sai. Không phải vì Kimi, giờ cô ấy đã ở một nơi tốt đẹp hơn. Thậm chí cũng không phải vì tôi. Tôi hy vọng cô tìm ra sự thật vì Earl, để cuối cùng ông ấy cũng có thể giúp con gái mình yên nghỉ.”
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống