When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
iên cảnh sát sau tấm kính chống đạn hất đầu về hướng Connor Collins.
Mũ lưỡi trai đội ngược, ba lô đeo trễ trên vai và ván trượt kẹp dưới nách, trông cậu trai trẻ đứng giữa sảnh chẳng khác nào một học sinh trung học đang trên đường từ trường về nhà.
“Tôi có chuyện cần nói.” Cậu ta lên tiếng khi Tracy tiến đến gần.
Tracy giơ một tay lên ngăn cậu ta lại. “Tôi không thể nói chuyện với cậu. Cậu được đại diện bởi luật sư.”
Cô đã nghĩ tới chuyện không đi xuống thang máy mà bảo sĩ quan trực mời Connor về luôn. Cô đã cố liên lạc với Cerrabone, nhưng điện thoại văn phòng thì ông ta không nghe, còn điện thoại di động lại chuyển thẳng sang hộp thư thoại, cho thấy ông ta đã tắt máy. Lễ tân nói ông ta đã ra ngoài, không quay lại nữa. Cô thử gọi cho Kins, nhưng anh cũng không nghe máy và trong đầu cô tự bật ra câu hỏi liệu có phải bây giờ anh đang ở bên Santos?
Connor đổi chân trụ liên tục. “Tôi không có luật sư. Chưa bao giờ có. Ông tôi chỉ nói thế thôi.”
“Không quan trọng.” Cô đáp. “Cậu mới mười bảy tuổi.”
“Tôi đã bước sang tuổi mười tám từ hôm qua.” Cậu ta với tay ra túi quần sau. “Cô có thể kiểm tra bằng lái của tôi. Tôi đã là người trưởng thành, đúng không? Tôi có thể tự quyết định cho bản thân. Tôi muốn nói với cô về những gì đã xảy ra đêm đó, cái ngày bố tôi tới nhà.”
Connor giơ tấm bằng lái xe ra như một thằng nhóc chưa đủ tuổi giơ căn cước giả hòng mong được mua bia. Cậu ta mặc quần jean xanh và một chiếc áo thun dài tay có mũ vẽ họa tiết kiểu gothic – cánh chim hay gì gì đó. Tracy quan sát con ngươi và lòng trắng trong mắt cậu ta. Trông cậu ta không có vẻ gì là đang phê thuốc hết. Cô không ngửi thấy mùi cỏ, chỉ thoang thoảng mùi cơ thể của một gã thanh niên.
“Lên lầu đi! Tôi không muốn cậu nói bất kỳ điều gì với tôi cho tới khi tôi bảo rằng cậu có thể nói. Hiểu chứ?”
Connor gật đầu.
Họ lặng lẽ đi thang máy lên tầng bảy. Tracy đưa Connor vào một phòng hỏi cung, rồi đi sang phòng bên cạnh bật máy quay lên. Cô quay về bàn làm việc, cố gọi lại cho Kins và Cerrabone nhưng không được. Cô đi tới bộ phận hành chính ở cuối tầng và thấy Ron Mayweather, nhân tố thứ năm của đội A, vẫn đang ngồi ở bàn làm việc. Nhân tố thứ năm là một điều tra viên được chỉ định hỗ trợ một trong bốn đơn vị của Ban Tội phạm Bạo lực.
“Anh có thời gian dự một cuộc thẩm vấn cùng tôi không?” Cô hỏi. “Có chuyện đột xuất trong vụ Collins.”
“Được, không thành vấn đề.” Mayweather đứng dậy khỏi ghế.
Khi họ bước vào phòng hỏi cung, Connor ngồi thẳng dậy. Cậu ta đã dựng ván trượt vào tường và đặt ba lô lên sàn, ngay bên cạnh. Cậu ta không đứng dậy khi Tracy giới thiệu Mayweather, cũng chẳng đưa tay ra bắt. Chỉ có một cái gật đầu nhẹ như không và một câu Xin chào thoảng qua.
Tracy và Mayweather ngồi xuống hai cái ghế đối diện chiếc bàn nhỏ bằng kim loại. “Tôi đang ghi hình lại tất cả những điều được nói ra.” Tracy nói. “Cậu hiểu điều đó chứ?”
Connor gật đầu.
“Cậu phải trả lời thành tiếng to và rõ ràng.” Tracy nói.
“Ồ. Vâng.” Cậu ta nói.
“Cậu có thể ngồi thoải mái. Thả lỏng đi!”
Connor ngồi lại vào ghế. Sau khi đề nghị cậu ta khai báo tên, địa chỉ và ngày sinh, Tracy giới thiệu bản thân và Ron Mayweather, nói rõ thỏi gian ngày tháng và tóm tắt lại tình hình. Rồi cô nói: “Hãy quay lại và bắt đầu lại từ đầu, Connor. Chiều nay cậu đã tới Sở Cảnh sát, đúng không?”
“Vâng.”
“Cậu tới đây bằng gì?”
“Tôi đi xe buýt và trượt ván.”
“Không ai đi cùng cậu à?”
“Không.”
“Cậu nói cậu không có luật sư đại diện?”
“Không. Ý tôi là đúng. Tôi đã nói vậy. Tôi không có luật sư đại diện.”
“Ông Atticus Berkshire, ông ngoại cậu, không phải là luật sư đại diện của cậu ư?”
“Không. Ông không phải là luật sư của tôi. Ông là luật sư của mẹ tôi.”
“Ông ấy có biết cậu tới đây không?”
“Không.”
“Mẹ cậu có biết cậu tới đây không?”
“Không.”
“Tại sao cậu không cho họ biết việc cậu tới đây?”
“Họ sẽ ngăn tôi lại. Nhưng tôi đã mười tám tuổi. Tôi là người lớn. Nên tôi có thể làm việc này.”
Cậu ta thọc tay vào túi quần trước. “Nếu cô không tin thì đây là bằng lái của tôi. Hôm qua là sinh nhật tôi.”
“Chúc mừng sinh nhật.” Mayweather nói.
Connor liếc nhìn Mayweather, mặt đầy hoang mang.
“Cậu đã đưa tôi bằng lái của cậu rồi.” Tracy ngừng lại xem xét một lúc trước khi đưa nó cho Mayweather. “Nó cho thấy cậu đã bước sang tuổi mười tám vào ngày hôm qua. Và cậu tới đây theo ý nguyện của riêng cậu? Không ai ép buộc hay cưỡng chế cậu tới đây?”
“Tôi tới bởi vì tôi muốn thế.”
“Được, khi chúng ta gặp nhau ở sảnh, cậu nói có điều muốn nói với tôi. Có đúng thế không?”
“Đúng.”
Tracy nhìn sang Mayweather, anh ta gật đầu đồng tình. “Được rồi, Connor. Cậu muốn nói với tôi điều gì?”
Connor ngồi thẳng dậy và lại liếc nhìn máy quay. “Vâng. Tôi muốn nói với cô là mẹ tôi… bà ấy không bắn bố.”
“Bà ấy không bắn ư?”
“Không.” Cậu ta lắc đầu. “Tôi bắn.”
“Đừng nói nữa!”
Tracy mở cuốn băng. Rick Cerrabone đứng đó, một tay che miệng. Kins ngồi gần tấm kính một chiều, hầu như không thèm để ý tới cuốn băng mà quan sát Connor Collins lúc này đang ngồi lại trong phòng hỏi cung. Sau lời thú nhận của Connor, Tracy và Mayweather đã bước ra ngoài để thảo luận. Cả hai đều đồng ý rằng Tracy đã tuân thủ đúng các trình tự quy định, nhưng việc Connor thú tội dẫn đến quy định cậu ta phải được thông báo về quyền được giữ im lặng của mình. Sau khi Tracy thông báo điều đó, Connor miêu tả lại ông bố đã tới đón mình và tự ý xông vào nhà như thế nào. Cậu ta xác nhận bố mẹ mình đã cãi vã, đồng thời xác thực lời khai của Angela Collins rằng ông bố đã vớ khối điêu khắc và dùng nó để đánh bà mẹ khiến bà ta ngã xuống đất. Cậu ta nói sau đó ông bố đá vào bụng bà mẹ.
Tuy nhiên, từ đoạn đó trở đi thì câu chuyện của cậu ta và bà mẹ lại khác nhau. Trong khi Angela Collins khai đã bảo con ra khỏi phòng thì Connor nói cậu ta đã xen vào và bị ông bố tát vào mặt. Connor khai sự phân tâm đó khiến bà mẹ có thời gian đứng dậy và chạy vào phòng ngủ, khóa mình trong đó. Bố cậu ta chạy theo, dọa sẽ đạp cửa. Chính vào lúc đó, Connor nhớ ra khẩu súng trong tủ. Cậu ta khai đã lấy khẩu súng và chạy ra hành lang, nhưng lúc đó ông bố đang ở trong phòng, dọa sẽ đánh bà mẹ. Connor bóp cò, bắn vào lưng bố mình.
Cậu làm gì với khẩu súng sau khi bắn bố cậu?
Tôi đặt nó lên giường.
Sau đó cậu làm gì?
Chẳng làm gì hết. Mẹ tôi khá kích động. Mẹ nói chúng tôi cần gọi điện cho ông ngoại. Mẹ bảo tôi đi vào phòng khách và ngồi trên ghế.
Cậu có làm thế không?
Có.
Cậu có chạm vào bố cậu không?
Chạm vào ư? Không.
Cậu có chạm vào khối điêu khắc không?
Không.
Từ lúc cậu bắn bố cậu cho tới khi mẹ cậu gọi điện cho ông cậu là bao lâu?
Tôi không biết.
Ai đã gọi 9-1-1?
Mẹ tôi.
Tracy tắt cuốn băng, căn phòng chìm vào im lặng trong thoáng chốc.
“Tôi tưởng nó sẽ nói những điều Angela đã nói với anh và Faz.” Cô nói với Kins. “Tôi nghĩ nó sẽ củng cố thêm câu chuyện của mẹ nó và nói đó là tự vệ.”
Cerrabone hạ tay xuống. “Ron đâu rồi?”
“Đang gõ tờ khai để Connor ký tên.” Tracy nói. Cô quay sang Kins. “Điều này có thể giải thích cho khoảng thời gian hai mươi mốt phút từ khi người hàng xóm nghe thấy tiếng súng cho tới khi Angela Collins gọi 9-1-1. Bà ta đang thu dọn hậu quả của thằng bé.”
“Hoặc thằng nhóc đang nói dối và họ đang thu dọn hậu quả của bà ta.” Kins đứng dậy và quay người khỏi cửa sổ. “Ông anh trai nói Angela là kẻ giật dây lão luyện và bà ta đã điều khiển thằng bé nhiều năm trời. Rất có thể bà ta đã xúi giục thằng bé.”
“Xúi giục điều gì?” Tracy hỏi.
“Nhận tội.”
“Tội giết bố đẻ của mình ư?” Tracy lắc đầu không tin nổi. “Loại người nào có thể làm điều đó? Loại mẹ gì mà lại làm điều đó?”
“Loại rất rất bệnh hoạn.” Kins nói.
“Mỗi người bọn họ đều có động cơ để nói dối.” Cerrabone nói. “Đó chính là vấn đề. Ai cũng có câu chuyện khớp với các bằng chứng. Trên khẩu súng có dấu tay của cả hai. Chiều cao của họ tương đương nên đường đi của viên đạn chẳng nói lên điều gì.”
“Còn việc không có dấu vân tay nào trên khối điêu khắc, và trên giày ông bố có dấu vân tay của thằng nhóc.” Kins nói. “Không khớp với lời khai nào.” Anh quay sang nhìn Cerrabone. “Chúng ta có thể khởi tố cả hai người để xem ai nói dối không?”
“Với những gì ta có trong tay thì không. Nếu làm thế rất có thể sẽ chẳng khởi tố được ai.” Cerrabone đưa tay xoa gáy, động tác thường thấy mỗi khi ông ta cáu kỉnh. “Ngoài ra, Berkshire sẽ biết tẩy chúng ta và sẽ dùng án này chống lại án kia để dấy lên những nghi ngờ hợp lý về cả hai. Theo tôi thấy, chuyện này có vẻ đã được tính toán.”
“Có thể đó là lý do Berkshire cho phép Angela kể câu chuyện của bà ta cho chúng ta nghe.” Kins nói. “Để chúng ta có hai phiên bản đối chọi nhau và không thể chứng minh được cái nào là thật.”
Tracy day day thái dương. Cô thấy đầu mình bắt đầu đau như búa bổ.
“Berkshire là một kẻ khốn nạn thật đấy, nhưng… đây là con gái và cháu trai ông ta.”
“Tôi biết, nhưng nếu đó là cách duy nhất để giải cứu con gái ông ta…” Kins trầm ngâm.
Cerrabone dựa vào cạnh bàn. “Với lời cáo buộc ban đầu về bạo hành gia đình thì vụ này đã có vẻ khó nhằn rồi. Giờ thì…” Ông ta thở hắt ra rồi lắc đầu. “Tôi không biết nó sẽ dẫn chúng ta đến đâu nữa.”
“Đó là lý do chúng ta nên dùng bộ GDS trong mỗi vụ án mạng.” Kins nói. Anh ta đang nhắc tới bộ dụng cụ Giám định Dấu vết Súng đạn mà các điều tra viên có thể dùng để lấy dấu vết trên tay một người nhằm phát hiện tàn dư của ngòi nổ và thuốc súng. Sở Cảnh sát Seattle không dùng bộ dụng cụ này vì chúng không có tính thuyết phục. Chúng chỉ có thể chứng minh một người đã từng ở gần một vũ khí đã nổ chứ không nhất thiết là người đã bắn nó.
“Nhưng chúng ta không dùng.” Cerrabone nói. “Giờ thì đã quá muộn.”
“Thằng bé từ chối luật sư.” Kins nói. “Sao chúng ta không vào đó và chất vấn nó về những gì không khớp với bằng chứng?”
“Nếu đây là một âm mưu thì làm thế sẽ đánh động Berkshire và mẹ thằng bé.” Tracy nói. “Điều đó cho họ có thêm thời gian để nghĩ ra lý do bao biện cho những lỗ hổng.”
“Thêm cả các vấn đề khác nữa.” Cerrabone lên tiếng. “Một, về lý thuyết, thằng nhóc đã là người trưởng thành, nhưng trông nó chỉ như mười bốn tuổi. Berkshire hay bất kỳ người nào được họ chỉ định bào chữa cho thằng bé sẽ nói nó quá sợ hãi và hoảng hốt. Hai, trừ khi cả hai mẹ con rút lại lời khai cũ và đưa ra lời khai thống nhất thì chúng ta vẫn có rất nhiều nghi ngờ hợp lý, dù người bị khởi tố là ai. Một trăm phần trăm là Berkshire sẽ không chịu từ bỏ quyền được xét xử nhanh và chúng ta có thể mất cơ hội buộc tội một trong hai người. Tôi sẽ bàn bạc chuyện này với Dunleavy.” Cerrabone nhắc tới Kevin Dunleavy – Công tố viên quận. “Tôi sẽ đề xuất rằng trước mắt chúng ta sẽ thả cả hai mẹ con ra và tiếp tục điều tra xem có gì tiến triển không. Luôn luôn có những tiến triển.”
“Phải, nhưng trước mắt thì chiêu này không ổn với giới báo chí đâu, nhất là khi ông anh trai tung hê hết lên.” Kins nói.
“Vậy thì nói chuyện với ông ta đi.” Cerrabone nói. “Giải thích tình hình. Bảo họ chúng ta sẽ không bỏ cuộc, nhưng chúng ta cần thời gian để tìm kiếm bằng chứng.”
Tracy và Kins đưa mắt nhìn tấm kính một chiều. Connor Collins đang ngồi đó, chân duỗi dài, đầu nghiêng nghiêng trong tư thế thả lỏng đầy bất lực. Cú đánh bóng cứ ngỡ ngon ăn của họ không chỉ nảy sai hướng mà còn bay thẳng về phía mặt trời, vút lên bầu trời xanh ngắt chói chang mà Tracy và Kins chẳng ai đeo kính râm.
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống