Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ins thả Tracy ở Trung tâm Tư pháp. Anh nói anh có cuộc hẹn gặp nhân viên tư vấn ở trường trung học của Eric – con trai anh. Tracy cất ví vào bàn làm việc, scan những tài liệu do Mark Collins cung cấp vào hệ thống rồi gửi qua email cho Cerrabone và nhắn ông ta gọi lại cho cô.
Cô vừa ấn nút gửi thì Faz lù lù xuất hiện cạnh bàn cô. “Trưa nay cô có lịch gì chưa?” Faz hỏi.
“Chưa.” Cô đáp, đánh hơi được việc Faz đang có ý đồ ăn chực bữa trưa. “Anh đang âm mưu gì thế, Faz?”
“Tôi đã mạn phép đặt bàn cho chúng ta ở Tulio.” Faz đáp. “Món ngao ngon nhất thành phố đấy.”
“Anh chu đáo quá! Thẻ visa của tôi gửi lời cảm ơn anh nhé! Để lâu quá mạng nhện chăng đầy rồi, nhưng tôi có thể tận dụng mấy dặm bay.”
“Đợi tới lúc nhận hóa đơn đã.” Dell vừa đẩy ghế lùi ra khỏi bàn mình vừa nói. “Cô sẽ có đủ dặm bay để đi tới tận châu Âu.”
Tiệm Tulio chỉ cách có vài bước chân, nằm ở phía bắc đại lộ Năm. Trời trong veo, thời tiết dễ chịu, nhiệt độ chừng mười độ C. Vừa đi Tracy vừa kể lại cho Faz nghe cuộc trao đổi với Mark Collins.
“Vậy cô nghĩ sao?” Faz hỏi.
“Tôi nghĩ có vẻ như ông ta đang cố bảo vệ em trai mình. Tôi chẳng bao giờ tin vào cái giả thiết cô ta tự ngã cầu thang cả.”
Faz giữ cửa cho cô và họ cùng bước vào nhà hàng. Khu ăn tối gồm sáu cái bàn trải khăn trắng và những lô bàn kèm ghế kê dọc tường. Bếp đặt ở phía sau, thực khách có thể trực tiếp quan sát hai đầu bếp làm việc.
“Chưa gì đã thấy vị ngao đọng trên lưỡi rồi.” Faz nói.
“Anh cứ chảy nước miếng đi! Tôi đi rửa tay đã.” Tracy nhìn thấy tấm biển chỉ nhà vệ sinh và đi về phía cuối nhà hàng. Đi được nửa chừng, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô. Cô bèn nhìn sang bên trái, khu bàn ăn. Kins đang ngồi ở một lô gần cửa sổ, rướn người ra trước để nói chuyện. Đối diện anh là Amanda Santos, chuyên viên phân tích tâm lý tội phạm FBI, một bản sao chính hiệu của Halle Berry, người đã tham gia vào vụ điều tra Cao Bồi.
Khi Tracy và Faz quay trở về, Dell đang đợi họ. “Nào Fazio, nói luôn đi cho nó vuông. Tả tôi nghe xem món ngao ngon nhất mà anh từng ăn nó như thế nào nào.”
“Tỏi và hành, rắc một nhúm muối và tiêu.” Faz hôn vào những ngón tay và bung chúng ra thành một bông hoa. “Tuyệt trần!”
Đúng là màn biểu diễn đáng đồng tiền bát gạo. Lẽ ra Faz phải đi đóng phim mới đúng. Ông ta nào có được ăn ngao. Họ không ăn ở Tulio. Tracy quay ngoắt 180 độ khi nhìn thấy Kins và vội vã chạy ra phía trước nhà hàng. Cô không biết phải viện cớ gì để thuyết phục Faz rời đi ngay, và lấy làm mừng vì không cần phải làm thế.
“Tôi nhìn thấy anh ta rồi.” Faz đã nói vậy. Ông ta đã mở sẵn cửa cho cô rồi bước ra ngoài. “Tôi biết ngay thế nào cũng có vấn đề mà. Có mấy lần tôi thấy anh ta hạ giọng khi nói chuyện điện thoại. Rồi còn bộ vest nữa chứ! Thời này ai mà còn mặc vest nếu không bị bắt buộc đâu hả trời?”
“Tôi biết chuyện nhà anh ấy không ổn lắm.” Tracy nói. Giờ thì cô băn khoăn không biết liệu Santos có phải là lý do khiến cô đến hiện trường nhà Collins trước Kins hay không. “Nhưng anh ấy nói họ đang tìm cách giải quyết.”
“Này, chúng ta đâu biết anh ta đã làm gì chưa.”
“Phải.” Cô nói. “Nhưng anh ấy đã nói dối rằng sẽ đi gặp tư vấn viên ở trường của con trai.”
“Chúng ta chẳng có tư cách phán xét.” Faz nói. “Chẳng ai biết được chuyện gì xảy ra giữa một người đàn ông và một người đàn bà trong phạm vi ngôi nhà của họ.”
“Đồng ý, nhưng tôi không phải là vợ anh ấy. Mà là cộng sự.”
Khi Tracy theo đuổi các vụ án mạng, cộng sự đầu tiên của cô đã bỏ ngang vì không muốn hợp tác với phụ nữ. Người thứ hai đề nghị chuyển công tác do vợ anh ta phàn nàn. Kins thì sẵn lòng chấp nhận cô, và suốt bảy năm cộng tác họ đã thống nhất sẽ tuyệt đối trung thực với nhau.
Buồn bã quay lại bàn làm việc, Tracy miệt mài nghiên cứu hồ sơ của Collins, cố gắng nắm bắt hết các báo cáo. Xóm giềng nói tất cả bọn họ đều biết hai vợ chồng đã ly thân, dù họ không biết nguyên nhân. Không ai nghe hay nhìn thấy điều gì có thể xác nhận lời cáo buộc của Angela Collins về việc Tim bạo hành thể xác hay tinh thần bà ta.
Gần hai tiếng sau, khi Kins quay trở lại, Tracy ngẩng đầu lên từ máy tính. Cô quan sát anh treo áo khoác vào mắc và ngoắc nó vào tấm vách ngăn của bàn làm việc.
“Cuộc gặp thế nào?” Cô cất tiếng hỏi. Faz đánh mắt sang phía cô.
Kins nhún vai. “Cô biết rồi đó, vẫn những thứ nhảm nhí. Hơi lâu, nhưng Eric có tiến bộ. Môn Đại số của nó đã nhích lên được điểm B.”
“Chắc anh nhẹ cả người.”
“Phải. Đúng thế. Cô đưa tôi danh sách của ông anh nhé! Tôi gọi điện đây.”
Tracy đưa Kins tập danh sách mà không hỏi gì thêm. Anh bèn bắt tay vào làm việc. Cô cũng vậy.
Việc gọi điện cho bạn bè và người thân của Tim Collins diễn ra khá suôn sẻ. Mỗi cuộc điện thoại lại xác nhận những gì Mark Collins đã nói với họ, ở nhiều cấp độ khác nhau, rằng Angela đã cô lập Tim, luôn gây tranh cãi không cần thiết và có thể trở nên đặc biệt khó chịu khi không được như ý. Tuy nhiên đó cũng là con dao hai lưỡi vì nó cũng đồng thời xác nhận mối quan hệ của hai vợ chồng rất không ổn định. Bác sĩ phòng cấp cứu cũng trả lời điện thoại của Kins. Ông ta không nhớ chính xác Angela Collins, nhưng đã lấy hồ sơ của bà ta ra và xác nhận bà ta có những vết thâm tím nhỏ ở mạn thân phải gần xương sườn, và bà ta nói với bác sĩ rằng người chồng đang ly thân của bà ta đã xô bà ta vào khung cửa, khiến bà ta ngã lộn qua một cái bàn. Phim X-quang cho thấy không có dấu hiệu nứt xương. Bác sĩ đã cho bà ta về nhà và kê một viên thuốc chống viêm để giảm đau. Bác sĩ nói ông ta chưa bao giờ nghĩ tới việc Angela có nói thật về lý do bà ta bị thương hay thương tích của bà ta có phù hợp với lời khai hay không.
Chập tối, Kins cầm áo vest vắt lên vai. “Tôi phải đi đây. Will có một trận bóng đá.”
“Anh sẽ không muốn bỏ lỡ đâu.” Tracy nói.
“Shannah sẽ lấy đầu tôi mất.”
Tracy nói. “Tôi có chuyện cần trao đổi với anh. Bạn tôi, Jenni Almond…”
“Cô bạn cảnh sát trưởng đó hả?”
“Phải. Cô ấy nhờ tôi xem lại một vụ án từ năm 1976 do bố cô ấy điều tra.
“Án tồn à?”
“Không hẳn. Dữ kiện phức tạp. Tôi không muốn anh muộn trận bóng. Chỉ muốn báo với anh là tôi sẽ đề nghị Nolasco cho tôi làm vụ đó và tôi muốn đảm bảo là anh thấy ổn.”
“Cô muốn tôi trợ giúp?”
Cô lắc đầu. “Nolasco sẽ không bao giờ cho phép cả hai chúng ta cùng làm. Có lẽ ông ta còn chẳng cho phép tôi làm ấy.”
“Dạo này ông ta có vẻ yên vị hơn khi bị OPA để mắt tới.” Kins nói. “Nếu muốn thì cô cứ làm. Vụ Collins chẳng có nhiều tiến triển, Faz thì cứ sồn sồn lên đòi được làm.”
“Tôi chỉ không muốn anh nghĩ rằng tôi đang làm gì đó sau lưng anh.”
“Không cần phải lo.” Kins nói rồi rời đi.
“Khéo.” Tracy nói. “Khéo lắm!”
Cô nhìn đồng hồ trên máy tính. Cô đã hoãn việc báo cáo với Nolasco về vụ Kimi Kanasket tới tận cuối ca trực vì một ngày không đụng độ với Nolasco vẫn luôn tốt hơn một ngày phải đụng độ ông ta. Nhưng thời gian đã hết. Cô đi dọc bức tường kính bên ngoài để tới văn phòng của Nolasco, vừa đi vừa nghĩ rằng nếu chịu mở rèm cửa ra thì ông ta đã có một góc nhìn tuyệt vời bao quát toàn bộ trung tâm Seattle và vịnh Elliott. Nhưng ông ta không mở.
Nolasco đang ngồi ở bàn, đầu cúi xuống. Tracy gõ vào cánh cửa mở. “Thưa Đại úy?”
Nolasco trông đầy cáu kỉnh. Lúc nào trông ông ta cũng cáu kỉnh. “Gì?”
“Ông rảnh chứ?”
Nolasco miễn cưỡng đặt giấy tờ xuống một trong những chồng hồ sơ trên bàn làm việc và chỉ vào một trong hai cái ghế trống. Tracy bước vào và ngồi xuống. Nhìn đám hồ sơ la liệt trên tấm thảm phía sau bàn làm việc của Nolasco, đầu óc cô tự động kết nối dữ liệu lại. Nolasco đang lôi hồ sơ các vụ án cũ ra nghiên cứu lại, có lẽ là để chuẩn bị cho việc OPA chất vấn về các sai phạm có thể nảy sinh trong các cuộc điều tra đó, rõ ràng ông ta cho rằng việc ông ta bị OPA chất vấn hoàn toàn là do lỗi của Tracy. Người ta nói trong cuộc sống chọn đúng thời điểm sẽ quyết định tất cả, Tracy không thể chọn được lúc nào tồi tệ hơn lúc này để đưa ra yêu cầu.
“Gì thế?” Nolasco hỏi.
“Tôi muốn được ông cho phép theo đuổi một vụ án.”
“Vụ Angela Collins?”
“Không. Một vụ án tồn ở quận Klickitat.”
Lông mày Nolasco nhăn tít. “Thế thì liên quan gì tới chúng ta?”
Cô giải trình lại tình hình cho ông ta nghe.
“Riêng về án tồn, trong vùng này chúng ta có khoảng hai trăm năm mươi vụ án mở và chưa được giải quyết dứt điếm.” Ông ta nói. “Cô không thể chọn một vụ trong số đó à?”
“Cảnh sát trưởng quận Klickitat muốn có một cuộc điều tra từ bên ngoài để tránh những chuyện không thích đáng, và cũng vì có một số dấu hiệu cho rằng nếu mọi việc không đúng như vẻ bề ngoài thì có thể sẽ liên quan tới một số thành viên trong quận, bao gồm cả lực lượng hành pháp.”
“Có mẫu ADN nào tiềm năng để phân tích không?” Nolasco hỏi, tập trung vào nhân tố quan trọng bậc nhất quyết định việc mở hay không mở lại một vụ án cũ. Sự tiến bộ trong việc phân tích ADN và các công nghệ khác đã mở ra khả năng giải quyết các vụ án tồn mà các điều tra viên không thể xử lý nổi với công nghệ của thời điểm xảy ra vụ án. Nhưng trong vụ của Kimi Kanasket, không có mẫu ADN nào.
Tracy thành thật. “Không.”
“Và các nhân chứng của cô đã tăng thêm bốn mươi tuổi. Bao nhiêu người còn sống?”
“Tôi đang điều tra.”
“Thế còn Angela Collins?”
“Faz và Del đang muốn có việc để làm.” Cô đáp. “Del làm chứng trong vụ chạy xe nã súng mà họ đang theo đuổi. Faz thì ra tòa đối chất trong buổi luận tội hôm nay.”
“Faz và Del có những vụ riêng của họ.”
“Faz vẫn mong muốn đuợc làm một vụ án mạng.”
Nolasco dựa lưng vào ghế. “Thế còn Kins?”
“Tôi sẽ làm vụ này một mình. Kins đang phụ trách vụ Collins.”
Nolasco ngả người về sau ghế. “Nếu tôi nói không thì sao? Cô sẽ báo với Clarridge à?”
Giám đốc Sở Cảnh sát Sandy Clarridge đã hai lần trao Huân chương Quả cảm của Sở cho Tracy. Cả hai lần cô đều khiến Clarridge nở mày nở mặt đúng vào thời điểm ông và Sở đang bị soi xét. Cô không muốn chơi chiêu đó. Nó sẽ chỉ khiến cuộc sống của cô với Nolasco khốn khổ hơn mà thôi.
“Tôi nghĩ nếu kết quả tốt thì Sở cũng vẻ vang.” Cô đáp, tế nhị trả lời câu hỏi của Nolasco mà không thách thức trực tiếp quyền hạn hay làm tổn thương cái tôi đã sứt mẻ sẵn của ông ta.
“Với tôi nó chỉ là một thú vui.” Ông ta nói. “Nếu cô muốn dùng ngày phép cá nhân thì tùy. Nếu không, ở đây cũng đủ việc để bận bù đầu rồi.”
Nolasco đã quên không tính đến số thời gian làm thêm ngoài giờ mà Tracy tích lũy được từ vụ Cao Bồi. Số ngày phép của cô đã chất cao như núi, mà nếu từ giờ đến cuối năm cô không dùng đến thì sẽ mất sạch. Giờ Dan đang ở Los Angeles còn Kins đang trên đà trở thành thành viên tích cực của câu lạc bộ ngu ngốc, Tracy chẳng mong gì hơn là có một vụ án có thể lôi cổ cô ra khỏi văn phòng.
Cô lấy áo khoác và ví, dợm bước khỏi bàn, định sẽ gọi điện cho Jenni trên đường về nhà. Điện thoại bàn reo. Màn hình hiển thị cho thấy đây là cuộc gọi nội bộ. Cô hy vọng không phải Nolasco gọi tới để rút lại sự đồng thuận đầy mai mỉa vừa rồi, chỉ để chọc tức cô, việc ấy vốn luôn là thú vui của ông ta.
Viên sĩ quan trực ở sảnh tòa nhà thông báo: “Ở đây có một người nói là cần nói chuyện với cô hoặc điều tra viên Rowe.”
“Tôi không hẹn ai hết. Kins thì tôi không biết. Anh ấy ra ngoài rồi.”
“Cậu ta không hẹn trước, nhưng cậu ta nói đây là việc khẩn cấp.”
“Ai vậy? Tên cậu ta là gì?”
“Connor Collins.”
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống