Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
áng thứ Hai, trên đường tới Trung tâm Tư pháp, Tracy ghé qua hai nơi. Đầu tiên, cô lái xe tới Phòng Giám định Y khoa quận King trên phố Jefferson, khu vực được coi là phố Nhà Thương của Seattle vì có rất nhiều bệnh viện, phòng khám và ngân hàng máu đặt trụ sở tại đây. Cô gặp Kelly Rosa ở sảnh tòa nhà. Rosa là nhà nhân chủng học pháp y phụ trách khai quật thi thể của Sarah từ nấm mộ nông bên sườn đồi và tiến hành khám nghiệm tử thi. Tracy và bà đã biết nhau vài năm và cùng hợp tác trong nhiều vụ.
“Nó đó hả?” Rosa chào Tracy rồi hỏi.
Tracy đưa cho bà chiếc phong bì chứa bản sao báo cáo pháp y về Kimi Kanasket kèm theo những bức ảnh. Rosa mở bì thư, lấy tờ báo cáo ra, giơ lên trước mặt. “Trời ạ, kiểm tra bằng mắt thường chắc? Năm nào vậy?”
“1976.”
“Cô chỉ nói là lâu rồi thôi. Quận Klickitat à? Không có phòng giám định y khoa. Chắc là giao đại cho ông bác sĩ nào rồi.”
“Tôi cũng nghĩ thế.”
Rosa lôi tập ảnh ra xem xét một lúc trước khi nhét lại vào phong bì. “Sẽ phải mất một thời gian.” Bà nói. “Tôi đang theo vụ Carnation, cũng hơi rắc rối.”
Dân Seattle không ai không biết vụ Carnation mà Rosa nhắc tới. Sau nhiều năm bị trì hoãn về mặt pháp lý, cô con gái và anh con rể đã phải ra tòa vì tội giết hại dã man cả gia đình cô ta vào đêm Giáng sinh.
“Tôi hiểu.” Ngoài công việc ở Phòng Giám định Y khoa quận King, Rosa còn có trách nhiệm hỗ trợ tất cả ba mươi chín quận trong toàn bang Washington. “Tôi cũng không cần ngay ngày mai.”
“Cô nói cô gái này bị cuốn trôi sông?”
“Tình huống đưa ra là thế.”
“Tôi biết một người.” Rosa nói. “Tôi từng làm việc với anh ta trong một vụ mà thi thể được tìm thấy dưới sông. Để tôi ngó qua rồi sẽ quyết định xem có nên mang hồ sơ tới chỗ anh ta hay không.”
“Nghe hay đấy.” Tracy nói.
“Ngắm anh ta cũng hay ra trò cơ.” Rosa mim cười, nhưng rồi nụ cười của bà nhạt dần. “Có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng nhau làm một vụ đơn giản thôi.”
“Nếu đơn giản thì tôi đã chẳng cần phải cầu viện chị.”
Từ Phòng Giám định Y khoa, Tracy ghé thăm Kaylee Wright, chuyên gia phân tích hiện trường vụ án cấp cao – vẫn được giới chuyên môn xưng tụng là người cắt cảnh hay người săn lùng dấu vết. Cô đang ngồi ở bàn làm việc của mình, một điều thật hiếm hoi. Thường thì Wright dành phần lớn thời gian để đi tìm thi thể ở những vùng xa xôi hẻo lánh hay đi giảng bài khắp thế giới về bộ môn khoa học đằng sau việc cắt-lớp-hiện-trường và những liên hệ của nó trong pháp y hiện đại. Tracy thì không cần phải được thuyết pháp. Cô từng tận mắt chứng kiến Wright làm việc. Wright có thể phân tích hiện trường một vụ án và phán chính xác không chỉ loại giày nạn nhân và thủ phạm đi, mà còn chỉ ra ai đã bước vào những đâu, và ai là người bước vào đó đầu tiên. Chỉ bằng cách phân tích các ngọn cỏ, cô có thể chỉ ra người đó đã đứng, ngồi hay nằm trên mặt đất. Với chiều cao một mét tám, Wright là một trong số ít phụ nữ trong lực lượng hành pháp cao hơn Tracy. Không những thế, cô ấy còn giữ được thể hình của một vận động viên bóng rổ thời trung học. Khi Wright và Tracy hợp tác với nhau, như trong vụ một gã buôn ma túy người Nga bị bắn ở Laurelhurst vài năm về trước, người ta gọi họ là muối và tiêu dựa trên làn da ngăm và mái tóc sẫm màu của Wright.
Tracy đưa phong bì cho Wright. “Đây là ảnh gốc. Phim nhét trong cái túi con trước mỗi túi ảnh.”
“Tôi sẽ giữ chúng thật kỹ.” Wright mở một chiếc phong bì ra, lật qua vài tấm ảnh đen trắng.
“1976. Hồi đó tôi mới hai tuổi.”
“Tôi cũng vậy.” Tracy nói.
“Với những gì họ có trong tay lúc đó thì mấy bức này chụp tốt đấy. Dựa vào chất lượng ảnh và ngày tháng, tôi đoán người chụp đã dùng một loại máy ảnh du lịch bình dân nào đó. Cô thật sự không muốn cung cấp cho tôi tí manh mối nào về những thứ tôi sẽ xem sao, Tracy?”
Tracy muốn sự phân tích của Kelly Rosa và Wright hoàn toàn độc lập và không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì Tracy nói với họ, dù phải thừa nhận là tại thời điểm này cô cũng chẳng biết gì nhiều.
“Tôi không chắc nó nói về cái gì, hay tại sao.” Tracy đáp. “Tôi hy vọng cô có thể nói cho tôi biết.”
Wright nhét tập ảnh vào phong bì. “Thôi được. Tôi thích được thử thách. Bao lâu thì cô cần tới nó? Ngày mai tôi phải đi Đức dự hội thảo.”
“Chắc vất vả lắm nhỉ.” Tracy nói. “Berlin à?”
“Hamburg. Không hay ho như cô tưởng đâu, họp hành và hội thảo liên miên, nhưng sau khi xong việc tôi sẽ nghỉ thêm vài ngày để đi du lịch và uống thử dăm chục loại bia Đức.”
“Charlie có đi cùng cô không?”
“Tôi đã nói là ở đó có bia Đức chưa nhỉ?”
“Vậy là mọi việc đang ổn?”
“Phải đi mới biết. Người ta nói cùng đi du lịch nước ngoài để xem ta có chịu đựng được nhau không là một bài kiểm tra tốt. Cô với Dan thế nào?”
“Tới giờ thì vẫn ổn.” Tracy nhìn đồng hồ. “Tôi đi vào trong đây. Kins và tôi đang theo vụ án mạng ở Greenwood, anh ấy đang phải nặng gánh vì cuối tuần vừa rồi tôi đi vắng. Đi Đức vui vẻ nhé! Nhớ uống hộ phần tôi vài ly bia.”
Gần đây, người ta bắt đầu gọi tòa nhà Trung tâm Tư pháp là Tổng cục Cảnh sát. Trung tâm Tư pháp dường như chỉ còn là tòa nhà liền kề trên đại lộ Năm, nơi tọa lạc của tòa án quận King. Đối với Tracy và những cảnh sát kỳ cựu, nơi này mãi mãi là trung tâm tư pháp.
Có một điều vẫn chưa thay đổi, đó là âm giọng New Jersey đặc sệt của Vic Fazzio đang vang lên sang sảng khi Tracy bước ra khỏi thang máy để vào tầng bảy. Chưa bước vào ô làm việc hình vuông của đội A, cô đã nghe thấy giọng ông ta vang lên bên tai.
“Anh kiếm được một mối ngon lành chứ, Sparrow?” Tiếng Faz vang lên. Ông ta thích gọi Kins bằng biệt danh được gán cho Kins khi anh giả trang thành kẻ nghiện. Lúc đó, anh để tóc dài, cộng thêm chòm râu dê phất phơ, vì thế mà anh được gọi theo tên của nhân vật do Johnny Depp thủ vai trong loạt phim Cướp biển vùng Caribbean.
“Thoa đủ nước hoa sau khi cạo râu là anh có thể biến thành một quý ông người Ý đáng kính đấy.” Del nói.
“Tôi phải tăng năm chục cân nữa mới vào được câu lạc bộ của anh.” Kins độp lại.
“Làm như tôi sẽ ở chung một câu lạc bộ với Fazzio ấy.” Del nói.
Faz và Del trông chẳng khác nào được kéo thẳng về từ buổi thử vai vệ sĩ trong mấy bộ phim mafia nổi lên từ thời Bố Già. Lúc này, họ đang ngồi tại bàn làm việc, ghế quay về phía Kins. Anh cũng ngồi ở bàn của mình, đối diện dãy bàn làm việc trung tâm.
“Chào Giáo sư, ngắm thử anh chàng Jack Friday của chúng ta xem nào.” Faz nói khi Tracy bước vào. Ông ta đang muốn nhắc tới chàng thám tử mặc vest trong loạt phim Săn lùng tội phạm.
Kins đứng dậy khỏi ghế, cầm theo tách cà phê. “Nếu tôi biết mặc vest động trời đến thế thì tôi đã ăn mặc như mấy gã đầu đường xó chợ giống hai anh cho rồi.” Kins gật đầu ra hiệu cho Tracy đi theo anh. “Anh trai của Tim Collins gọi tới. Ông ta muốn nói chuyện. Tôi có rất nhiều thông tin cần thông báo đây.”
Tracy với lấy áo khoác và ví.
“Này Giáo sư.” Faz gọi với theo. “Tôi có thể cho cô mượn mặt nạ hơi độc để đi thang máy.”
Kins kể lại cho Tracy những gì đã diễn ra vào cuối tuần, bao gồm việc Angela Collins và Atticus Berkshire tới cung cấp lời khai. Cũng như Kins, Tracy hết sức ngạc nhiên khi biết Berkshire đồng ý làm việc đó.
“Chắc chắn phải có lý do.” Cô nói. “Berkshire sẽ chẳng làm điều gì không có lợi cho thân chủ của mình.”
Mark Collins sống ở Madrona, khu dân cư thượng lưu cách trung tâm Seattle hai mươi phút về phía đông, trải dài tới bờ hồ Washington. Căn nhà gạch đỏ hai tầng kiểu Georgian hoành tráng của ông ta phải đáng giá tới vài triệu đô. Ông ta mặc áo sơ mi và quần ka ki ra mở cửa. Trông ông ta giống hệt em trai mình, nhưng cao và gầy hơn, và tóc Mark màu đỏ trong khi tóc Tim màu vàng hoe.
“Cảm ơn vì đã tới.” Ông ta cất tiếng, mặt và giọng nói toát lên vẻ dữ dằn. Ông ta dẫn họ vào một căn phòng có chiếc ti-vi màn hình phẳng to phải gần bằng cả bức tường. “Hai vị muốn uống gì không? Cà phê? Nước lọc?”
“Không cần đâu.” Kins nói. “Xin gửi lời chia buồn tới ông và gia đình.”
Kins và Faz đã nói chuyện với những người thân khác trong gia đình Tim Collins vào buổi tối ông ta bị bắn và cả ngày hôm sau, nhưng khi đó Mark đang đi vắng. Kins có ấn tượng rằng với cương vị anh cả, Mark là trụ cột trong gia đình, và những người khác đang chờ để nghe theo chỉ dẫn của ông ta.
Mark Collins gật đầu. “Tôi nghe nói bố cô ta đang biện hộ đó là tự vệ.”
“Mọi việc có vẻ như thế.” Kins nói.
Mark lắc đầu. “Nếu có người cần tự vệ thì đó phải là Timmy.”
Những người thân khác trong gia đình cũng nói y như thế. “Sao lại thế?” Kins hỏi. Anh sẽ là người đặt câu hỏi. Tracy ngồi ghi chép.
“Một khi đã muốn điều gì, Angela sẽ trở nên cực kỳ thủ đoạn. Suốt bao năm qua, ả đã bào mòn Timmy. Bào mòn tất cả chúng tôi.”
“Bà ta làm thế bằng cách nào?”
“Ả gây hấn với từng người cho tới khi không ai chịu nổi sự có mặt của ả. Lúc thì tại tôi làm gì đó, lúc thì tại em gái, hay vợ tôi, hay em rể tôi. Chẳng mấy chốc Timmy nói nó sẽ không tới dự bữa tối ngày Chủ nhật nữa vì Angela thấy không thoải mái. Nhưng chúng tôi đã không nhận ra ả cũng giở thủ đoạn y hệt như vậy với bạn bè Timmy. Đó là cách ả cô lập nó.”
“Vì mục đích gì?”
“Để điều khiển nó, bắt nó làm theo những gì ả muốn. Tim trở thành một kẻ sống lệ thuộc.”
“Ông có thể cho tôi một ví dụ được không?”
Mark không chút do dự. Hoặc ông ta đã nghĩ trước về chuyện này hoặc đã từng kể cho người khác nghe những gì ông ta sắp kể với họ. “Thưa các điều tra viên, Tim kiếm tiền rất khá. Nó là kỹ sư ở hãng Boeing, nhưng vì tính tiêu pha hoang tàng của Angela mà nó thiếu điều phải đệ đơn xin phá sản. Nó phải mua cho ả xe hơi hay du thuyền hay một căn nhà mới hay một kỳ nghỉ nằm ngoài khả năng chi tiêu, nếu không ả sẽ ly dị nó. Tim chẳng bao giờ nói Không.”
“Bà ta là người đệ đơn ly dị.” Tracy nói.
“Và chúng tôi như mở cờ trong bụng vì điều đó. Chúng tôi đã ra sức thuyết phục Tim rời bỏ ả nhưng nó không chịu, vì Connor. Hai người đã gặp thằng bé chưa?”
“Có gặp qua.” Kins nói.
“Vậy thì anh sẽ biết là thằng bé hơi yếu ớt. Dù sao thì cuối cùng chúng tôi cũng đã giúp Tim hiểu ra được mối quan hệ này không ổn chút nào. Nó đã sai lầm khi nói với Angela chuyện nó định đệ đơn ly dị. Ngay buổi chiều hôm sau, ả ta đập vào mặt nó tập đơn kiện với đám lý do lý trấu khốn nạn đó.”
“Ông có cho rằng bà ta đã nhờ luật sư tư vấn hay việc bà ta đệ đơn chỉ là để phản ứng lại việc em trai ông thông báo muốn ly dị?” Tracy hỏi.
“Chắc chắn là vế sau. Ả nổi cơn tam bành, và một khi đã điên lên thì Angela sẽ báo thù. Khi Tim muốn ly dị và ả nhận ra không thể lợi dụng nó được nữa, ả tìm cách hủy hoại nó.” Mark cầm một tập giấy trên bàn trà lên đưa cho Kins. “Đây là những người có thể xác nhận những điều tôi nói – họ hàng và bạn bè của Timmy.”
Kins nhìn lướt qua danh sách tên và số điện thoại một lúc trước khi đưa nó cho Tracy. “Em trai ông có bao giờ nhắc đến vụ động chân động tay nào với Angela không?” Kins hỏi.
“Toàn là nhảm nhí.” Mark nói, giọng run lên giận dữ. “Nhảm nhí hết cỡ. Timmy chẳng bao giờ sờ đến một cọng lông của ả, và nó sẽ không bao giờ làm thế. Nó cũng chưa bao giờ vụng trộm gì sau lưng ả. Tôi đã bảo luật sư của Timmy yêu cầu cung cấp tên tuổi cụ thể. Dĩ nhiên Angela chẳng thể đưa ra cái tên nào. Lần đầu tiên ả gán cho em tôi tội bạo hành là sau khi cả hai đã ly thân. Tim tới nhà đón Connor, Angela gây khó dễ cho nó. Ả tức giận vì nó không đưa ả đủ tiền dù nó đã tuân thủ đúng yêu cầu của tòa. Tim cố ra khỏi cửa và Angela chặn đường nó. Nó kéo ả ra để bước qua. Và điều tiếp theo nó biết là cảnh sát ập đến căn hộ của nó, còng tay nó lôi đi. Angela buộc tội nó xô ả vào cửa và đẩy ả ngã lộn qua bàn.” Mark rướn người về phía trước như muốn nhấn mạnh thêm. “Đây mới là điều đáng sợ của Angela – ả tới bệnh viện để điều trị các vết bầm.”
Kins đưa mắt nhìn Tracy để xem phản ứng của cô, nhưng mặt cô vẫn lạnh tanh. “Ông nghĩ những vết thương đó từ đâu ra?” Kins hỏi.
Mark lại lắc đầu. “Tự gây ra. Tôi biết chuyện này nghe thật điên rồ nhưng chắc chắn ả đã tự gây thương tích cho mình.”
“Để làm gì?”
“Để đưa Tim vào tròng. Tất cả đều do ả dựng nên. Tôi phải thuê cho Tim một luật sư chuyên về hình sự. Sau khi tôi làm thế và luật sư bắt đầu thu thập thêm thông tin, Angela không theo kiện nữa. Ả không thể.”
“Tại sao?”
“Vì ả không có cơ sở. Mọi việc không diễn ra theo cách ả nói. Thứ hai, ả cần Tim tiếp tục làm việc để ả có tiền trợ cấp. Đó chỉ là cách ả cho Tim biết ả vẫn kiểm soát được nó và sẵn sàng làm bất kỳ điều gì đế hủy hoại nó, nếu nó dám chống lại ả.”
“Ông nói bà ta đã cô lập em trai ông khỏi ông và gia đình.”
“Đúng vậy.”
“Tức là ông không dành nhiều thời gian bên họ.”
Mark Collins hắng giọng. “Không. Nhưng tôi hiểu em trai tôi, tôi biết nó sẽ không đánh đập hay lừa dối gì Angela. Khi ả đệ đơn ly dị, nó thật sự rất buồn về những lý do ả đưa ra. Nó đang cố gắng cư xử văn minh vì Connor, nhưng chuyện đó không thể nữa rồi.” Mark nhún vai.
“Connor đã ký một tờ khai có tuyên thệ rằng em trai ông đã đẩy mẹ cậu ta.”
Mark nhún vai. “Vậy ư? Tôi cá rằng đó là Angela ký thay thằng bé. Trước kia, ả từng làm những điều tương tự. Ả lấy điện thoại của Connor và gửi cho Tim những email và tin nhắn khủng khiếp để làm ra vẻ đó là tin nhắn từ Connor. Thậm chí nếu chính Connor ký bản khai tuyên thệ thì chắc là vì thằng bé chẳng thể làm gì khác. Nó phải sống với mẹ, mà nó thì sợ ả phát khiếp. Angela cũng cô lập cả thằng bé. Hai người đã gặp nó chưa? Nó mười bảy tuổi, và tôi thề là nó chẳng nấu nổi nồi nước sôi, không bao giờ đi chơi với bạn bè, không bao giờ đi làm hay tự kiếm tiền và cũng chẳng có bạn gái. Nó hoàn toàn lệ thuộc vào mẹ.”
“Cậu ấy làm gì?”
“Theo những gì mọi người biết thì nó chỉ tới trường rồi về nhà và rúc vào phòng chơi điện tử thôi.”
“Theo ông thì chuyện gì đã xảy ra với em trai ông?” Kins hỏi. “Tại sao tối hôm đó ông ta lại ở trong căn nhà ấy?”
“Nó tới đón Connor. Nó được đón thằng bé vào cuối tuần, bắt đầu từ tối thứ Năm. Tôi không biết tại sao nó lại vào trong nhà. Nhưng tôi dám cá là Angela đã giở trò.”
“Mối quan hệ của em trai ông với con trai bị ảnh hưởng thế nào sau khi cậu ấy ký bản khai tuyên thệ?”
“Tim biết Connor yêu nó, và nó biết Angela có thể làm những gì. Nếu có gì ảnh hưởng thì bản khai đó chỉ khẳng định thêm một điều là em tôi phải tìm cách bảo vệ Connor khỏi mẹ nó.”
Mark cầm một tập hồ sơ nhiều trang từ trên bàn lên đưa cho Tracy và Kins. “Timmy đang tiến hành sửa đổi di chúc. Nó muốn để lại tất cả tài sản vào một quỹ đầu tư cho Connor và ủy thác quyền quản lý cho tôi. Đó chẳng phải là một gia tài so với cách Angela xài tiền, nhưng cũng đáng kể nếu tính cả phần của Tim ở căn nhà Greenwood, một căn nhà cho thuê mà nó mua trước khi kết hôn, tiền quỹ Boeing 401K và các gói phúc lợi khác, cũng như những gì nó được thừa kế.”
“Ông cho rằng bà ta giết em trai ông vì tiền sao?”
“Nếu vụ ly dị chưa xử xong và di chúc mới chưa được thực thi, với tư cách là vợ góa, ả sẽ nhận được mọi thứ và có quyền kiểm soát toàn bộ tài sản của Tim. Điều đó mới điên khùng làm sao! Hai đứa nó đã ly thân. Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là chúng sẽ ly dị, ả rêu rao đủ điều kinh tởm về Tim, nhưng giờ ả lại biến thành bà góa và có được tất cả tiền của nó? Tại sao không có luật nào ngăn chặn điều này?”
“Tôi không biết.” Kins nói.
“Tôi có iPad của Tim. Tôi đã tới căn hộ và lấy nó. Tôi mặc xác. Tim có lịch hẹn với luật sư vào thứ Sáu ngay sau ngày Angela bắn nó. Tôi chắc chắn buổi gặp đó là để hoàn thiện di chúc mới và giấy ủy thác, chính vì thế nên tối thứ Năm Angela mới bắn nó.”
“Sao bà ta biết được em trai ông đang sửa lại di chúc?” Tracy hỏi.
“Hoặc về cuộc hẹn?” Kins tiếp lời.
“Connor.” Mark Collins nói khẽ. Ông ta chỉ tập giấy tờ trên bàn. “Tôi tìm thấy phần lớn chỗ giấy tờ này để ngỏ trên bàn làm việc của em trai tôi.”
“Ý ông là Connor đã nhìn thấy và kể lại với mẹ?”
“Không.” Mark nói. “Tôi biết Angela. Có thể ả đã bắt Connor rình mò giúp ả.”
“Thưa ông Collins, ông nghĩ sao nếu tôi nói tôi nghi ngờ bà Angela nhận tội vì muốn bao che cho Connor, và tôi nghĩ rằng có thể chính Connor mới là người đã bắn em trai ông?”
“Có bằng chứng nào không?”
“Chưa có gì cụ thể.”
Mark Collins ra chiều suy nghĩ. “Angela thuyết phục Connor thực hiện tội ác, phải, tôi có thể hiểu được.” Ông ta nói. “Nhưng nhận tội ư? Không. Tôi chưa từng thấy Angela làm việc gì không đem lại lợi ích tức thì cho ả. Cho nên nếu chuyện này đi theo hướng đó thì chắc chắn ả ta phải toan tính điều gì đó.”
Kins nhìn Tracy. Cô lắc đầu tỏ ý không còn câu hỏi nào khác. Cả hai đứng dậy. “Cảm ơn ông Collins. Chúng tôi sẽ thông báo cho ông về kết quả điều tra.”
“Tại sao ả không bị tống giam?” Mark hỏi. “Tại sao không tống ả vào tù nếu ả thừa nhận đã bắn Tim?”
“Tòa cho rằng bà ấy không có khả năng trốn chạy, và bà ấy cũng không có tiền án. Bà ấy được tại ngoại nhờ đóng tiền bảo lãnh, nhưng không có nghĩa là bà ấy không còn liên đới gì. Việc công tố viên đợi thu thập đầy đủ bằng chứng rồi mới khởi tố cũng là chuyện bình thường.” Kins nói.
“Nhưng anh nói ả đã tới và một lần nữa thừa nhận những gì đã xảy ra.”
“Đúng vậy.” Kins đáp. “Nhưng chúng tôi có lý do để nghi ngờ những gì bà ta khai báo.”
Mark thở hắt ra giận dữ. “Đó không phải lần đầu tiên ả nói dối. Trái lại thì có.”
“Những chuyện thế này đôi lúc cần có thời gian, ông Collins ạ, nhưng đến cuối cùng, thường thì tòa án bao giờ cũng phán xét công bằng.”
Vẻ mặt Mark Collins thật u ám. “Có lẽ vậy, thưa điều tra viên, nhưng hệ thống pháp lý không thường xuyên đối mặt với những kẻ như Angela.”
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống