Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
mily Rodriguez, năm mươi bảy tuổi, ngụ tại Greenwood, cách nhà của Tim và Angela Collins một căn về phía bắc. Khi Kins và Faz bước vào nhà người phụ nữ này, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là khung cửa sổ lớn lắp kính hướng ra đại lộ Greenwood.
“Cảm ơn bà vì đã tiếp chuyện chúng tôi thêm một lần nữa.” Kins nói. Tối hôm trước, Faz và Del đã hỏi chuyện bà Rodriguez.
Bà Rodriguez tỏ vẻ không thoải mái. “Thật buồn!” Bà nói. “Thật buồn làm sao!”
“Bà có quen gia đình đó không?”
“Không quen lắm. Mỗi lần đi ngang qua đó thì tôi vẫy tay chào, đại loại vậy thôi.”
Kins gật đầu, cho người phụ nữ có thời gian để lấy hơi. “Bà có bao giờ nghe thấy họ cãi vã, la hét, hay bất kỳ điều gì cho thấy họ đang gặp trục trặc không?”
“Không.”
“Có người hàng xóm nào từng kể rằng họ nghe thấy gia đình đó có chuyện trục trặc không?”
“Tôi không trò chuyện nhiều với hàng xóm láng giềng. Không phải do tôi không hòa đồng đâu, chỉ là tôi không hiểu rõ họ lắm. Phần lớn đã chuyển đi. Nhưng tôi không nghe thấy gì bao giờ.”
“Bà sống ở đây bao lâu rồi?”
“Tôi ư? Ba mươi năm.”
“Bà có biết nhà Collins chuyển tới đây từ khi nào không?”
“Theo tôi nhớ thì khoảng năm năm trước.”
“Thế còn cậu con trai? Bà có bao giờ nói chuyện với cậu ta không?”
Bà Rodriguez lắc đầu. “Có lẽ là có đi ngang qua nhau, nhưng không có gì đặc biệt. Tôi vẫn thấy cậu ta lên xuống xe buýt vào buổi sáng.” Bà chỉ ra ngoài cửa sổ. “Cậu ta đợi ở ngay chỗ bến xe buýt kia.”
Kins tiến về cửa sổ. “Trong lời khai của bà, bà nói bà nghĩ mình nghe thấy tiếng nẹt pô xe và đã nhìn ra cửa sổ? Tôi cho rằng đó chính là ô cửa này?”
“Đúng vậy. Một tiếng pằng, giống tiếng động cơ xe thỉnh thoảng vẫn nổ.”
“Và bà có nói khi nhìn ra ngoài cửa sổ, bà thấy một chiếc xe buýt của thành phố?”
Rodriguez bước ra cừa sổ cùng Kins và Faz. “Ở bến xe buýt đó. Greenwood và phố 85 Bắc. Tuyến số 5.”
Kins mỉm cười. “Bà rành quá.”
“Tôi đã đi chuyến xe đó vào thành phố và về nhà suốt hơn hai mươi năm.”
“Bà làm công việc gì?”
“Tôi là trợ lý pháp lý ở một công ty luật.”
“Bà có nhớ lúc nghe thấy tiếng nổ là mấy giờ không?”
“Tôi không nhìn đồng hồ.” Bà Rodriguez đáp.
Trong lời khai của mình, bà Rodriguez không cung cấp được thời gian cụ thể, nhưng Kins hy vọng anh có thể thu hẹp khung thời gian bằng lịch trình xe buýt của thành phố mà anh vừa kiểm tra trên trang web Sở Giao thông sáng nay. “Theo lịch trình thì chiếc xe buýt đó ghé trạm này vào lúc 5 giờ 18 phút và thêm một lần nữa vào 5 giờ 34 phút.” Angela Collins gọi 911 vào lúc 5 giờ 39 phút. Anh giả định bà Rodriguez đã nghe thấy tiếng súng vào lúc 5 giờ 34 phút.
“Đúng thế. Tôi sẽ bắt chuyến xe lúc 4 giờ 35 phút ở số 3 đường Pike khu trung tâm và nó sẽ thả tôi tại đây vào lúc 5 giờ 18 phút.”
“Bà có biết chiếc xe bà nhìn thấy là chiếc 5 giờ 18 hay 5 giờ 34 không?”
“Tôi không chắc lắm. Bực thật đấy!” Bà Rodriguez đưa tay xoa thái dương.
“Bà cứ từ từ.” Kins nói.
Bà Rodriguez nhắm mắt, mặt hơi nhăn lại. Kins quay sang nhìn Faz, ông ta đang cau mặt và nhún vai. Hôm trước, ông ta cũng nhận được câu trả lời tương tự.
“Xin lỗi, tôi không…” Bà Rodriguez mở mắt, nói.
“Trước khi nghe thấy tiếng động đó thì bà đang làm gì?” Kins hỏi, cố gắng dẫn dắt để bà Rodriguez có thể nhớ lại rõ hơn.
“Tôi đang…” Bà ta nhìn ra cửa sổ rồi quay vế phía chiếc ti-vi màn hình phẳng đặt ở góc phòng. “Tôi đang xem ti-vi.”
“Bà có nhớ bà đã xem chương trình gì không?”
“Kênh KIRO 7.” Bà đáp.
“Thời sự địa phương.”
“Tôi toàn xem tin tức trên kênh đó.” Kins như thấy được các bánh xe bắt đầu quay tít trong đầu người phụ nữ. “Tôi đang xem bản tin về việc nhà đất tăng giá ở bờ Đông. Tiếng động kia khiến tôi giật mình và tôi bước ra cửa sổ để xem có chuyện gì.”
“Tin địa phương phát từ 5 giờ đến 5 giờ 30.” Kins nói. “Điều đó có giúp bà nhớ lại bà đã nghe thấy tiếng nổ vào lúc nào không?”
Bà Rodriguez ngừng lại. “Có. Đó chắc chắn là chuyến 5 giờ 18 phút.” Bà già gật đầu. “Hẳn là nó. Đúng không?”
Đúng vậy, Kins nghĩ.
Và điều đó khơi ra một loạt các câu hỏi hoàn toàn khác.
Có một cú điện thoại gọi tới Trung tâm Tư pháp khi Kins và Faz đang trên đường rời khỏi nhà của Emily Rodriguez. Tổng đài đã nối máy tới điện thoại di động của Kins. Khi Kins cúp máy và quay sang nói với Faz rằng Atticus Berkshire muốn đưa Angela Collins tới cung cấp lời khai, Faz tỏ vẻ ngỡ ngàng.
“Tốt thôi, còn tôi thì sẽ bắt đầu ăn kiêng.”
Nhưng một tiếng sau, Berkshire quả thật đã tới cùng Angela.
Tất cả bọn họ ngồi quanh một cái bàn tròn trong phòng hỏi cung. Chiếc ghế nhựa như oằn xuống dưới thân hình đồ sộ của Faz. Ông ta đang ngồi khoanh tay trước bụng. Angela Collins ngồi cạnh cha mình – Atticus Berkshire. Bà ta mặc quần yoga và áo thụng dài tay. vết bầm trên mặt bà ta đã chuyển màu loang lổ tím, vàng và đen.
“Như tôi đã nói.” Berkshire lên tiếng. “Angela đã sẵn sàng kể lại những gì xảy ra tối hôm đó. Các anh có thể đặt câu hỏi, nhưng tôi có thể đề nghị con bé không trả lời nếu tôi thấy câu hỏi đó không thỏa đáng, và tôi có thể ngừng cuộc hỏi cung bất cứ lúc nào.” Ông ta cũng ăn mặc thoải mái với chiếc áo sơ mi kẻ ca rô và cặp kính chễm chệ trên sống mũi. “Quy định như vậy có được chấp nhận không?”
Thực ra Kins không được quyền tranh luận nhưng anh cũng không định chấp nhận những gì Berkshire đề ra khi máy quay đang bật. Anh vẫn đang cố tìm hiểu xem tại sao Berkshire lại cho phép con gái cung cấp lời khai. Cả ông ta và Kins đều cho rằng dù Angela Collins nói bất kỳ điều gì thì những điều đó cũng phải được kể lại cực kỳ cẩn trọng để bổ trợ thêm cho lời biện hộ về việc tự vệ mà chắc chắn bà ta sẽ đưa ra.
“Hôm nay, bà sẵn lòng nói chuyện với chúng tôi trước sự chứng kiến của luật sư của bà chứ?” Kins hỏi Angela Collins.
Bà ta gật dầu.
“Con phải trả lời thành tiếng.” Berkshire nhắc.
“Vâng.” Angela đáp và đưa tay sờ lên môi như thể nói chuyện khiến bà ta bị đau.
“Và bà hiểu rằng cuộc nói chuyện này đang được ghi hình?” Kins hỏi.
“Vâng.”
“Và bà đồng ý cho chúng tôi ghi hình những gì sẽ nói?”
“Vâng.”
Kins hết sức thận trọng vì việc Berkshire cho phép họ ghi hình buổi thẩm vấn khiến anh còn ngạc nhiên hơn.
“Được rồi.” Kins nói. “Bất cứ khi nào bà sẵn sàng.”
Angela hít sâu một hơi, cau mặt lại và thở hắt ra trước khi bắt đầu. “Tim tới nhà để đón Connor. Tỏ vẻ bực bội.”
“Tim bực bội hay Connor bực bội?” Kins nghĩ bà ta đang nói tới Tim, nhưng anh muốn hướng Angela vào việc trả lời câu hỏi để tránh việc bà ta độc thoại một mình.
“Tim bực bội nhưng vâng, Connor cũng bực bội.”
“Tại sao Connor lại bực bội?”
“Nó không thích tới nhà bố nó.”
“Tại sao lại không?”
“Tim rất khắt khe với Connor. Lúc nào ông ta cũng kiếm chuyện để mắng nhiếc thằng bé.”
Kins nhủ thầm sẽ tìm hiểu sâu hơn về vân đề này. Liệu có phải thằng bé đã phản kháng sau một thời gian dài bị bạo hành liên tục? “Còn chồng bà bực bội điều gì khi tới nhà bà?”
“Ông ta khó chịu vì luật sư của tôi đòi tăng tiền trợ cấp.” Giọng Angela líu lại ở ba từ cuối cùng. Bà ta lại ngừng lại, đưa tay sờ môi. “Ông ta nói ông ta không còn tiền cho tôi nữa. Ông ta nói tôi đã lấy đi hơn 70% những gì ông ta còn lại sau khi nộp thuế. Ông ta buộc tội tôi giấu tiền đi.”
“Chiếu theo quy định của lệnh cách ly được ban hành, chồng bà không được phép vào bên trong căn nhà.” Kins nói. Anh dự đoán Berkshire sẽ phản đối rằng Angela chỉ tới đây để cung cấp lời khai. Ấy vậy mà Berkshire chỉ cúi đầu cắm cúi ghi chép vào một quyển sổ.
“Đúng vậy.”
“Nhưng bà vẫn cho ông ta vào?”
“Không.” Angela lắc đầu. “Connor ra mở cửa và Tim tự xông vào.”
“Tim có đánh Connor không?”
“Có, nhưng không phải lúc đó.”
“Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
“Tim chửi bới ầm ĩ. Ông ta nói tôi vung tiền vào những thứ vô bổ. Chính lúc đó ông ta đã vơ lấy món đồ điêu khắc và bắt đầu vung vẩy nó. Ông ta nói nó là thứ rác rưởi lãng phí. Tôi bảo ông ta bỏ nó xuống.”
“Connor ở đâu khi chuyện xảy ra?”
“Tôi đưa nó vào phòng nó ở phía sau nhà và bảo nó đóng cửa lại.”
“Sau đó thì sao?”
“Cãi vã ngày càng gay gắt. Tim càng lúc càng kích động. Tôi dọa sẽ gọi 911. Khi đó, ông ta bèn dùng khối điêu khắc để đánh tôi.”
Giọng Angela hiển nhiên như không, giống như một người học thuộc lòng lời thoại và không thể hiện chút cảm xúc nào. “Ông ta đánh bà vào đâu?”
Angela Collins sờ vào vết thương bên má trái.
“Ồng ta dùng vật đó đánh bà bao nhiêu lần?”
“Chỉ một lần. Chỉ thế thôi cũng đủ để tôi ngã vật ra.”
“Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
“Ông ta đá vào bụng tôi và bắt đầu gào thét chửi rủa tôi.”
“Ông ta đá bà bao nhiêu lần?”
“Tôi không biết.”
“Sau đó thì sao?”
“Ông ta vứt khối điêu khắc xuống và gào lên gọi Connor đi, nhưng Connor không ra khỏi phòng. Nó đã nhốt mình trong đó. Tim đi tới, bắt đầu đập cửa và dọa nếu Connor không mở thì ông ta sẽ phá cửa ra.”
Kins tự hỏi làm thế nào Angela nhớ được chi tiết đến vậy khi bà ta bị đập vào đầu mạnh tới mức phải khâu ba mũi. “Và Connor mở cửa ư?” Anh hỏi.
Angela Collins gật đầu. “Tim bảo nó thu dọn đồ đạc để rời đi, nhưng khi đó Connor không muốn đi cùng ông ta nữa. Nó nói không, thế là Tim đánh thằng bé.”
“Bà nhìn thấy ư?”
“Không, nhưng tôi nghe thấy. Trước đây Tim đã từng đánh Connor. Ông ta vả vào mặt thằng bé. Nghe như tiếng quất roi da.”
Angela Collins bắt đầu khóc nấc lên. Atticus Berkshire đặt tay lên lưng con gái để an ủi, nhưng người ông ta vẫn cứng đơ như tượng. Kins đẩy hộp giấy ăn lại phía Angela và nhận thấy mắt bà ta vẫn khô rang. Angela ngừng lại để xì mũi. Rồi bà ta nhấp một ngụm nước và nói tiếp: “Tôi đứng dậy và lấy khẩu súng từ chiếc hộp trong tủ ra.”
“Bà lấy khẩu súng trước, sau đó mới đi ra hành lang?”
“Đúng vậy. Tôi chỉ muốn dọa Tim để ông ta để yên cho hai mẹ con tôi, nhưng khi tới nơi, tôi thấy Tim đang túm lấy Connor.”
“Vào đâu?”
“Ông ta túm vào áo Connor.”
“Con trai bà ở chỗ nào trong phòng?”
“Nó đã lùi vào góc phòng. Mặt nó tấy đỏ vì bị Tim đánh. Khi nó không chịu đi với ông ta…”
“Cậu ấy chống cự lại như thế nào?”
“Tôi không biết. Nó cứ chống cự lại thôi. Và lúc đó Tim lại giơ tay lên… Thế là tôi bóp cò súng và bắn ông ta.”
Một lần nữa, Kins không thấy giọt nước mắt nào rơi ra. Trong đám bạn bè anh cũng có những người từng ly dị vì lý do bạo hành, nhưng anh không thể hình dung nổi có ai trong số đó lại không có chút xót thương nào đối với người bạn đời cũ, đặc biệt là người bị chính họ bắn chết, đến nỗi không rặn nổi một giọt nước mắt. Khi hỏi câu tiếp theo, anh cố gắng không nhìn Berkshire, lòng chắc mẩm câu hỏi này sẽ bị phản đối. “Chồng bà quay lưng lại phía bà?”
“Vâng.” Angela đáp. Berkshire vẫn đang mải mê ghi chép, chưa hề ngẩng đầu lên.
“Bà đứng cách ông ta bao xa?”
“Chỉ vài bước.”
“Ông ta không quay lại, không nghe thấy bà sao?”
“Con bé không thể biết được hắn nghe thấy điều gì.” Berkshire nói mà không thèm ngẩng đầu lên. Ông ta lật cuốn sổ sang trang mới rồi lại hí hoáy ghi chép.
“Ông ta không thể hiện điều gì cho thấy ông ta có nghe thấy bà sao?” Kins hỏi.
“Tôi nghĩ ông ta không ngờ tôi lại đứng dậy được.” Angela đáp. “Tôi cho rằng ông ta không nghĩ tôi tới được chỗ đó.”
“Ông ta không ngờ bà xuất hiện sau lưng ông ta?”
“Vâng.”
“Bà nhớ là ông ta không quay đầu hay vai lại, không gì hết sao?” Theo báo cáo pháp y ban đầu, vết đạn bắn trên người Tim Collins cho thấy ông ta đang quay lưng về phía họng súng.
“Không.”
“Bà có nói gì để thuyết phục ông ta ngừng lại trước khi nổ súng không?”
Bà ta lắc đầu. “Tôi sợ ông ta sẽ tấn công và tước súng của tôi. Tôi được dạy rằng nếu đã rút súng ra thì phải sẵn sàng sử dụng nó, vì nếu đối phương giành được súng, họ sẽ dùng nó để bắn ta.”
“Vậy là bà chủ định sẽ bắn ông ta?”
Lần này, Berkshire là người trả lời: “Nó không nói thế.”
“Tôi không biết tôi định làm gì nữa. Mọi việc diễn ra quá nhanh, tôi lo sợ cho tôi và Connor.”
“Chuyện gì xảy ra tiếp theo?” Kins hỏi.
“Tôi bảo Connor đợi trong phòng khách, rồi tôi gọi điện cho bố tôi và ông bảo…”
“Đừng nhắc tới những gì bố nói với con.” Berkshire lên tiếng, tay vẫn không ngừng ghi chép.
“Bà gọi cho cha bà trước khi gọi cho 911?”
Angela quay sang nhìn bố. Berkshire ngẩng lên, gật đầu. “Vâng.” Bà ta đáp.
“Tại sao?”
Bà ta nhún vai. “Tôi không biết.”
“Bà đã làm gì với khẩu súng?”
“Tôi vứt nó lên giường.”
“Connor có chạm vào nó không?”
“Tôi không nghĩ vậy.”
“Connor có bao giờ chạm vào khẩu súng đó không?”
“Tôi không biết.”
“Bà cất nó trong một cái hộp có khóa và để trong tủ?”
“Phải.”
“Connor không học bắn súng với bà ư?”
“Không.”
“Bà có làm gì trong khoảng thời gian từ lúc bà bắn chồng bà đến lúc bà gọi điện cho cha bà không?”
Đây là câu trả lời mà Kins tò mò muốn nghe nhất. Angela sẽ giải thích thế nào về khoảng thời gian gần hai mươi phút từ khi bà ta nổ súng cho tới khi bà ta gọi 911?
Angela lắc đầu. “Không. Tôi chỉ vứt khẩu súng lên giường. Tôi phải tìm điện thoại cầm tay. Tôi không tài nào nhớ nổi mình đã làm gì với nó. Tôi bị sốc. Connor cũng vậy.”
“Từ khi bà bắn chồng bà cho tới khi bà gọi cho cha bà là bao lâu?”
“Nếu con biết.” Berkshire nhắc nhở. Có lẽ ông ta đoán ra Kins nắm được thông tin gì đó mà họ không biết.
“Tôi không biết.”
“Bao nhiêu thời gian đã trôi qua trước khi bà gọi 911?”
“Tôi không biết.”
“Một tiếng chăng?” Kins nhử mồi.
“Ôi không. Chỉ tính bằng phút thôi. Tôi gọi ngay sau đó mấy phút.”
“Mấy phút theo ý bà là một hay hai phút?” Anh hỏi, cố gắng khóa chặt bà ta lại.
“Một hoặc hai. Không quá năm phút.”
“Vậy chắc chắn là trong vòng năm phút.” Anh nói, chắc mẩm Berkshire sẽ nhảy ra chặn họng và phản đối, và một lần nữa anh phải ngạc nhiên khi ông ta không hề làm thế.
“Chắc chắn là như vậy.” Angela nói.
“Ngoài việc thả khẩu súng lên giường và đi lấy điện thoại, bà không nhớ mình còn làm gì khác ư?”
“Không.”
“Bà có đụng vào cái xác không?”
“Không.”
“Connor có đụng vào nó không?”
“Tôi không nghĩ thế. Không. Không, nó không chạm vào.”
“Khối điêu khắc nằm nguyên trên sàn, tại nơi chồng bà đã thả nó xuống, đúng vậy chứ?”
“Vâng.”
“Bà hay Connor có chạm vào nó không?”
“Không. Chúng tôi để mặc nó ở đó.”
Kins rà lại một số chi tiết trong câu chuyện của Angela để đảm bảo mình đã tra hỏi cặn kẽ. Sau bốn mươi lăm phút, Atticus Berkshire nói Angela vẫn đang rối bời và kiệt quệ về mặt tinh thần rồi kết thúc buổi thảm vấn. Kins cảm ơn họ đã tới và tiễn họ ra thang máy. Sau khi Collins và Berkshire ra về, Kins gặp Faz ở văn phòng. “Anh nghĩ sao?” Kins hỏi.
“Tôi nghĩ Tracy nói đúng.” Faz đung đưa trên ghế. “Tôi nghĩ Berkshire đã chỉ đạo con gái nói gì và nói như thế nào.”
“Nhưng ông ta không biết về người hàng xóm và chiếc xe buýt.”
“Bà ta gọi cho cha mình vào lúc mấy giờ?” Faz hỏi.
“Năm giờ ba chín phút.”
“Và chúng ta biết bà ta gọi 911 sau khi gọi cho cha mình. Vậy thì bà ta đã làm gì trong hai mươi mốt phút sau khi bắn ông chồng?”
“Theo lời bà ta thì chẳng làm cái chết tiệt gì cả.” Kins mỉm cười.
“Giờ thì bà ta mắc kẹt rồi. Anh cừ lắm!” Faz nói.
“Phải, nhưng vẫn chưa trả lời được câu hỏi lớn hơn.” Kins nói. “Thế quái nào mà Berkshire lại cho phép con gái mình khai báo?”
“Chính xác.”
Sau khi Berkshire và Angela ra về, Kins và Faz tập trung sự chú ý vào lệnh cách ly, đặc biệt là lời khai tuyên thệ của Angela Collins về việc cần thiết phải có lệnh cách ly do có một buổi tối Tim đã tới nhà họ và hành xử cực kỳ hung hãn. Trong tờ khai, bà ta nói Tim đã xô bà ta vào khung cửa rồi lại đẩy bà ta ngã lộn qua một cái bàn khiến bà ta phải đi cấp cứu. Biên bản giám định từ phòng cấp cứu cho thấy mạng sườn của bà ta bị bầm dập, bắp tay cũng bị bầm tím. Trong hồ sơ không còn gì khác chứng tỏ Tim có tính cách hay xu hướng bạo lực, dù những tính cách này được thừa nhận là mới bắt đầu hình thành.
“Theo hồ sơ tòa án, vấn đề được giải quyết khi ông chồng đồng ý không đặt chân vào trong nhà vào những ngày tới đón Connor.” Kins nói. “Theo lý thì ông ta sẽ đợi trong xe.”
“Bà ta không kiện sao?” Faz hỏi. “Nếu thật sự là một người vợ bị bạo hành, tại sao bà ta không kiện ra tòa?”
“Có lẽ bà ta nghĩ rằng lệnh cách ly là đủ.”
“Nếu anh tin những điều ghi trong hồ sơ ly dị thì anh không nghĩ thế đâu.” Faz nói. “Đọc mà xem, bà ta đã kết hôn với Attila Rợ Hung.”
Kins lật tập báo cáo sơ bộ được CSI gửi tới khi họ đang thẩm vấn Angela Collins. Bản báo cáo gồm hàng chục bức ảnh và kết luận của chuyên viên xác định vân tay. Đúng như dự kiến, các chuyên viên đã xác định được dấu vân tay trùng khớp với dấu vân tay của Angela, Connor và Tim Collins ở khắp mọi nơi trong ngôi nhà. Họ cũng tìm thấy các dấu vân tay khác, nhưng cho tới giờ vẫn chưa có mẫu vân tay nào được nhận dạng trên AFIS, hệ thống nhận dạng vân tay tự động, nơi lưu giữ dấu vân tay của những người từng bị kết án.
Kins rướn người về phía trước khi đọc tới câu tiếp theo. Anh quay sang Faz. “Anh đọc cái này chưa? Trên khẩu Colt có cả dấu vân tay của Angela và Connor.”
“Vậy là thằng bé có sờ vào khẩu súng.” Faz nói.
“Hẳn là vậy.” Kins đọc tiếp, ngừng lại, rồi đọc đi đọc lại cùng một câu tới hai, ba lần. “Họ không tìm thấy dấu vân tay nào trên khối điêu khắc.”
“Sao?” Faz bật dậy khỏi bàn, chạy tới bàn làm việc của Kins. Kins chỉ vào màn hình máy tính và đọc to thành tiếng. “Không tìm thấy bất kỳ dấu vân tay nào.”
“Sao lại thế được?” Faz thốt lên. “Thế thì quá vô lý!”
Kins đọc tiếp: “Nhưng họ tìm thấy dấu tay của Connor trên giày của ông bố. Sao lại có dấu tay thằng bé trên giày của bố nó chứ?”
“Có thể nó đã cố gắng dịch xác ông ta?”
Kins lắc đầu. “Báo cáo pháp y nói rằng không có dấu hiệu cho thấy cái xác bị dịch chuyển, vết tụ máu trùng khớp với việc thi thể nằm yên một chỗ.” Anh đu đưa người trên ghế. “Chỉ có một khả năng duy nhất để khối điêu khắc không có dấu vân tay nào là có người đã lau sạch nó, đúng không?”
“Hoặc ngay từ đầu đã không có ai động vào nó.” Faz nói.
“Vậy thì tại sao nó lại nằm trên sàn?”
“Bị va vào trong lúc cãi vã.”
“Tại sao Angela lại nói ông chồng đã dùng nó để đánh bà ta?”
“Bà ta cần viện cớ để giải thích cho vết rách trên đầu.”
“Vết rách đó còn có thể đến từ đâu nữa?”
“Không biết.”
“Chà, ít nhất chúng ta biết được có ai đó đã làm gì đó trong hai mươi mốt phút kia.” Kins nói. Một lần nữa, anh nghĩ rằng rất có thể Angela Collins đang che giấu cho con trai mình.
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống