There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
êm dài dằng dặc, nhưng buổi sáng còn dài hơn.
Tracy và Kins làm việc với Công tố viên của quận King là Rick Cerrabone tới tận khuya để chuẩn bị cho Lệnh bắt giữ với lý do chính đáng, dựa trên các bằng chứng cho thấy Angela Collins đã bắn chết chồng mình và bà ta nên bị giam giữ trong khi chờ lệnh bắt chính thức.
Tracy xuất trình phù hiệu cho viên sĩ quan gác cửa tòa án rồi bước vòng qua chiếc máy dò kim loại đặt ở lối vào cổng Đại lộ Ba để bước vào trụ sở tòa án quận King. Cô thấy Kins và Cerrabone đang chụm đầu bàn bạc phía ngoài tòa án. Cerrabone là viên công tố cấp cao đã tới hiện trường tối hôm trước, Tracy và Kins đã cùng ông ta thụ lý nhiều vụ án mạng.
Tracy đến muộn vì bận tra cứu hồ sơ dân sự của tòa án quận King. Cô đưa cho Cerrabone một tờ khai pháp lý. Trong lúc Tracy tóm tắt ý chính cho cả hai, Cerrabone đeo kính râm vào.
“Angela Collins đã đệ đơn ly dị chồng cách đây ba tháng.” Cô nói. “Nhìn bề ngoài thì mọi việc đã tồi tệ ngay từ khi bắt đầu. Lý do bà ta đưa ra là bị bạo hành cả về thể xác lẫn tinh thần và ngoại tình.”
“Nghe như luật sư của bà ta đang học hỏi cha bà ta thì phải.” Kins nói.
Washington là một bang ly dị không viện lỗi. Việc buộc tội đối phương là không cần thiết. Trường hợp đưa ra lý do thù hằn như vậy thường nhằm mục đích bôi nhọ, hoặc tìm cách chiếm thế thượng phong về mặt đạo đức trong trường hợp cần phân chia tài sản hay giành quyền nuôi dạy con cái.
“Hòa giải bất thành. Theo lịch thì họ sẽ ra tòa vào tháng tới.” Tracy nói. “Phần danh mục dài tới ba trang in máy. Có vẻ như hai vợ chồng giằng co từng món tài sản một. Chi phí luật sư sẽ ngốn hết phần lớn gia sản của họ.”
“Giờ thì khỏi.” Kins nói.
Cerrabone kẹp lại tờ khai vào trang đầu. “Berkshire sẽ biện hộ đó là tự vệ. Điều đó sẽ khiến mọi thứ trở nên phức tạp.” Một khi bị cáo khai rằng mình chỉ tự vệ thì công tố viên phải có trách nhiệm chứng minh việc giết người không phải là để tự vệ, chứ không phải theo chiều ngược lại.
“Nếu là tự vệ, tại sao bà ta không nói chuyện với chúng ta và kể lại những gì đã xảy ra?” Kins thắc mắc.
“Có lẽ bà ta đã lớn lên cùng những bộ phim kiểu Áo xanh phố Hills và những từ đầu tiên ông bố dạy con gái là bất kỳ điều gì con nói đều có thể và sẽ được sử dụng để chống lại con trên tòa.” Tracy nói. “Hoặc bà ta đang bao che cho con trai.”
Họ bàn bạc khả năng Connor Collins đã bắn chết ông bố và việc Angela Collins nhanh nhảu thú tội là do khao khát được bảo vệ con trai – họ sẽ phải điều tra thêm về khả năng này.
“Hội chứng bà vợ bị ngược đãi vẫn phổ biến ở Seattle.” Cerrabone nói. Mới đầu giờ chiều mà mặt ông ta đã lún phún râu, khiến ông ta trông càng giống chó săn hơn bao giờ hết với bọng mắt cồ cộ dưới mắt và hai má chảy xệ, dù ông ta nào có nặng nề gì cho cam.
Faz từng ví Cerrabone là bản sao của Joe Torre, huấn luyện viên một thời của đội NY Yankees.
Tracy thừa hiểu Cerrabone để biết ông ta muốn kéo chậm tiến độ lại để Tracy và Kins có thời gian thu thập và tìm hiểu chứng cứ trước khi chính thức buộc tội Angela Collins hay Connor Collins – ai thì cũng vậy. Công tố viên quận King không thích buộc tội trước, tra hỏi sau, và họ ghét nhất phải gõ án vì thiếu bằng chứng mang tính thuyết phục.
Cerrabone gập cặp kính râm rồi nhét vào túi ngực chiếc áo vest màu ghi xám. “Đi xem Berkshire có gì dành cho chúng ta nào.”
Tracy theo chân Kins và Cerrabone bước vào căn phòng xử án chật chội. Người xem xử án và giới báo chí ngồi trên những hàng ghế thường để trống ở chính giữa. Phía cuối phòng còn có thêm nhiều người đứng lố nhố.
Atticus Berkshire ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Hình ảnh một người cha, người ông tội nghiệp đã biến mất tăm không còn dấu vết. Những lọn tóc bạc chải ngược từ trán ra sau, chạm đúng vào cổ áo vest màu xanh kẻ sọc của ông ta. Ông ta đang cúi đầu, bận rộn gõ chữ trên một chiếc iPad. Trên góc bàn bằng gỗ sồi của thư ký tòa, một chiếc quạt đang quay qua quay lại. Mỗi lần quạt quay, đám giấy tờ chặn bằng bảng tên của cô thư ký lại lật phật như cánh chim đang vỗ. Không có bàn luật sư. Trong những phiên tòa ngắn gọn, luật sư và thân chủ sẽ đứng ở bục trong suốt lúc xử án.
Đúng hai rưỡi chiều, Thẩm phán Mira Mairs bước vào từ cánh phải. Bà sải từng bước dài giữa hai viên gác ngục vạm vỡ rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ. Quốc kỳ Mỹ và lá cờ màu xanh lá của bang Washington buông hờ hững sau lưng bà. Thường thì việc Mairs làm chủ tọa được coi là điềm lành cho vụ khởi tố, nhưng Mairs từng kinh qua nghiệp khởi tố các ông chồng hay bạn trai trong các vụ bạo hành gia đình nên Tracy sợ rằng bà có thể cảm thông trước lời biện hộ về việc tự vệ – hoàn toàn có thể dự đoán được – của Angela Collins.
Mairs lệnh cho thư ký trình bày vụ án trước, rõ ràng là để bà có thể quay lại với lịch trình buổi chiều thông thường.
Khi thư ký tòa trình bày vụ án, Angela Collins bước vào trong bộ đồ tù màu trắng sọc ngang với dòng chữ ‘An ninh Cấp độ cao” in trên lưng, tay bị cùm. Sau khi tới bệnh viện điều trị vết u trên đầu với ba mũi khâu và chụp X-quang phần hàm và xương sườn – cả hai đều không vấn đề gì – Angela đã ngủ đêm trong tù. Vết rách gần khóe miệng bà ta đã đóng vảy và chuyển màu xanh tím.
Cerrabone báo cáo sự có mặt của mình. Mairs nhìn sang Berkshire, ông ta đang thì thầm với con gái. “Luật sư, sáng nay ông cũng tham dự cùng chúng tôi ư?”
Berkshire ưỡn thẳng người. “Đúng vậy, thưa quý tòa. Atticus Berkshire đại diện cho bên bị, Angela Margaret Collins.”
Mairs cầm Lệnh bắt giữ lên và vén tóc ra sau tai. Mái tóc đen óng như màu chiếc áo choàng thụng đen bà đang mặc khẽ rũ xuống hai vai.
“Tôi xin phép, thưa quý tòa.” Berkshire cất tiếng.
Mairs giơ một tay ra nhưng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục đọc. Bà lật các trang giấy và đặt chúng lên bàn để đọc hết đám giấy tờ. Đọc xong, bà gom đám giấy lại và dỗ chúng xuống mặt bàn cho ngay ngắn. “Tôi đã đọc xong Lệnh bắt giữ. Có cần bổ sung điều gì không?”
“Có, thưa quý tòa.” Berkshire bắt đầu.
“Mời đại diện của bên công tố.” Mairs ngắt lời ông ta. “Phía công tố có bổ sung điều gì không?”
“Vâng, thưa quý tòa.” Cerrabone nói. “Ngoài những điều đã trình bày trong hồ sơ, đại diện bên công tố xin lưu ý rằng bị cáo và người đã mất còn liên quan đến một vụ ly dị dân sự có tranh chấp tài sản đã được lên lịch ra tòa vào tháng tới, sau một cuộc hòa giải bất thành.”
Đáng lẽ Cerrabone có thể trình bày chi tiết hơn, nhưng Tracy biết ông ta chẳng dại gì lôi vụ án mình phụ trách ra làm mồi cho báo chí.
Nhưng Berkshire chẳng mảy may e ngại.
“Một vụ ly dị do thân chủ tôi đệ đơn sau nhiều năm bị hành hạ tàn bạo về thể xác và tinh thần.” Berkshire trở nên hoạt bát hẳn. “Vụ nổ súng diễn ra tại nhà bà Collins sau khi nạn nhân đã dọn đi và không có quyền xuất hiện tại đó nữa. Trên thực tế, thân chủ tôi đã có được lệnh cách ly từ tòa án.”
“Rồi đó.” Kins thì thào với Tracy. “Tự vệ. Ông chồng hẳn đã tấn công với cái lưng quay về phía bà vợ.”
Mairs lên tiếng: “Hãy dành những lời tranh luận lại sau, luật sư. Tôi thấy rằng có nguyên nhân chính đáng để bắt giam bị cáo. Ông muốn bảo lãnh hay muốn chờ tới buổi luận tội?”
“Luật sư muốn được bảo lãnh.” Berkshire nói.
Cerrabone phản đối. “Phía công tố phản đối bảo lãnh. Đây là một vụ giết người.”
“Đây là một vụ tự vệ.” Berkshire nói.
Mairs giơ một bàn tay lên như muốn nói ‘Nói đi.’ và ngả người vào lưng ghế.
“Như phía công tố biết rõ, mọi cá nhân tại bang Washington đều có quyền được bảo lãnh. Bà Collins chưa hề bị buộc tội chứ đừng nói tới bị kết án. Bà ấy vô tội cho tới khi bị chứng minh là có tội, và việc suy đoán vô tội được áp dụng tại đây. Vấn đề duy nhất ở đây là mối liên kết của bà Collins với cộng đồng, liệu bà ta có khả năng bỏ trốn hay không, và các tiền án của bà ta mà tôi sẽ trình bày ngay sau đây. Bị cáo chưa bao giờ phải nhận dù chỉ là một tấm vé phạt đỗ xe. Bà luôn là một thành viên đáng kính trong xã hội. Bà có một cậu con trai mười sáu tuổi đang sống cùng mẹ, cha mẹ của bà cũng sống trong khu vực này. Bà không thể có nguy cơ trốn chạy. Xét tư cách nhân thân, chúng tôi đề nghị tòa thả ngay bà Collins.”
Mairs nhìn sang Cerrabone.
“Thưa quý tòa, bà Collins đã mua một khẩu súng ngắn khi hai vợ chồng họ đang tiến hành một vụ ly dị có tranh chấp sắp đến thời điểm phải ra tòa. Bà ta đã thừa nhận việc bắn chồng mình trong cú điện thoại gọi 911. Bà ta cũng thừa nhận rằng mình đã liên hệ với luật sư. Khi cảnh sát tới nhà, bà ta lại thừa nhận lần nữa việc đã bắn chồng mình và yêu cầu được sử dụng quyền im lặng. Tất cả những điều này là bằng chứng cho thấy bà ta hành động hoàn toàn tỉnh táo, và có thể là có chủ đích. Còn về việc tự vệ… bà ta bắn Timothy Collins vào lưng.”
“Thân chủ của tôi mua súng là vì đã phải chịu đựng sự bạo hành về thể xác và tinh thần từ chồng cũ trong suốt một thời gian dài.” Berkshire nói luôn mà không chờ được yêu cầu. “Bao gồm cả cái đêm diễn ra vụ nổ súng. Và việc bà ấy yêu cầu luật im lặng là theo chỉ dẫn của luật sư.”
Mairs ngồi rướn về phía trước. Chắc hẳn bà đã có quyết định của riêng mình và đã sẵn sàng tuyên bố: ‘Tôi không tin bị cáo có nguy cơ lẩn trốn, tôi cũng không tin bị cáo là mối nguy cho xã hội. Tôi sẽ lệnh cho bị cáo giao nộp hộ chiếu và tất cả các vũ khí bị cáo đang sở hữu. Bị cáo sẽ được quản thúc tại gia với vòng định vị cổ chân. Tiền bảo lãnh được ấn định ở mức hai triệu đô la.’
“Luật sư có quyền thương lượng mức tiền bảo lãnh không?” Berkshire nói.
“Không.”
“Thưa quý tòa…”
“Luật sư, đây là một vụ án mạng. Tiền bảo lãnh sẽ giữ nguyên ở mức hai triệu đô la. Thư ký, vụ tiếp theo.”
Berkshire nói nhỏ với con gái thêm một lúc nữa trước khi bà ta rời đi.
Angela Collins sẽ được đưa trở lại nhà giam, hoàn thành thủ tục, đeo vòng kiểm soát vào cổ chân, sau đó sẽ được thả ra, trong trường hợp họ xoay xở được vài trăm ngàn đô la và kiếm được một đại lý bảo lãnh sẵn lòng bù phần thiếu.
Tracy và Kins theo Cerrabone ra khỏi phòng xử án và đi ra hành lang. “Tôi còn phải dự một phiên xử khác. Sẽ gọi mọi người sau.” Cerrabone nói.
Khi Cerrabone đi rồi, Tracy và Kins quay lại phía ngoài trụ sở tòa án. Chiều thứ Sáu, đại lộ Ba nườm nượp người qua lại. Đường về nhà hẳn sẽ khốn khổ ra trò. Cô và Dan, người đàn ông cô đang hẹn hò một năm nay, hẳn sẽ phải nhọc nhằn lắm mới thoát khỏi Seattle để đi về phía nam sông Columbia.
“Xin lỗi vì đã bỏ rơi anh.” Tracy nói với Kins khi họ bước lên đồi để quay về Trung tâm Tư pháp. Cô và Dan sẽ tới dự lễ tang cha của Jenni Almond. Ngoài Tracy thì Jenni là người phụ nữ duy nhất trong lớp 672 ở Học viện.
“Có gì đâu mà phải lo.” Kins đáp. “Faz nói cô đã hứa mời anh ta ăn trưa nếu anh ta chịu giúp. Nếu thế thì thà mua xe hơi cho anh ta luôn cho rồi, tính ra còn rẻ hơn.”
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống