Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mở Đầu
gày 5 tháng 11 năm 1976
Quận Klickitat, Washington
Sau khi báo với tổng đài rằng mình bắt đầu chuyển bánh, Buzz Almond đạp chân ga, mỉm cười, lắng nghe tiếng động cơ V8 hai trăm bốn mươi lăm mã lực gầm lên dũng mãnh. Phản lực khiến anh bật người vào lưng ghế. Trong đồn đang xôn xao rằng giới chính khách sẽ thu hồi dần những con khủng long ngốn xăng như nước lã này để đổi sang những phương tiện tiết kiệm xăng hơn. Cũng có thể lắm, nhưng bây giờ chú khủng long Chevy Caprice mui cứng này đang nằm trong tay anh, và anh định giữ nó cho tới chừng nào họ cạy từng ngón tay anh ra khỏi vô lăng mới thôi.
Cơn hưng phấn khiến anh nhổm dậy, những sợi dây thần kinh trong đầu như bốc lửa và phóng xung điện rần rật. Hoạt động hết công suất. Trong giới lính thủy đánh bộ, người ta gọi như thế là sẵn sàng xung trận. Anh thấy chẳng có lý do gì để phải thay đổi hết bởi vì bây giờ anh đã là cảnh sát quận Klickitat.
Hô oooorah lên xem nào!
Buzz giảm tốc độ, hạ kính cửa sổ phía ghế lái rồi chỉnh đèn pha, đưa mắt tìm kiếm các đường cắt ngang. Đa số các đoạn đường đều cắm biển, nhưng không phải tất cả; vài chỗ chỉ là những đoạn đường mòn chật hẹp chưa rải nhựa. Không một bóng đèn đường, lại thêm lớp mây mù dày đặc bao trùm toàn bộ khu vực khiến vạn vật tối đen như hũ nút. Rất có thể ta sẽ lao vút qua một con đường mà không biết đến sự hiện diện của nó.
Đèn xe chiếu vào một lố hộp thư móp méo đính trên những cây cọc gỗ. Buzz chỉnh luồng sáng rọi vào một cây cột kim loại cho tới khi nó chiếu lên một tấm biển chỉ đường phản quang màu xanh lá. Đường Lạch Trong. Chính là nó! Chiếc xe nảy tưng tưng khi lao qua những ổ gà lổn nhổn; có những khu dân cư bảo trì đường xá vào mỗi dịp xuân hè, nhưng nơi này thì không.
Anh đi tiếp chừng bốn trăm mét nữa, xuyên qua những hàng dương, thông và sồi rậm rạp. Ở một khúc cua trái, có ánh đèn lấp loáng giữa những tàng cây. Buzz ngoặt về hướng đó rồi chạy tiếp trên con đường rải sỏi dẫn tới một căn nhà di động hai gian. Còn chưa kịp dừng xe, anh đã thấy một người đàn ông đẩy cửa trước ra, bước xuống bậc tam cấp bằng gỗ, băng qua mảnh sân ngổn ngang củi chưa bó, sắt vụn và cả dây phơi quần áo trống trơn.
Buzz kiểm tra lại cái tên ghi vội trong cuốn sổ bỏ túi rồi bước xuống xe. Không khí nồng mùi gỗ thông và như trĩu xuống bởi hơi hướng của trận tuyết sắp tới. Đợt tuyết đầu mùa. Mấy cô nhóc nhà anh chắc sẽ háo hức lắm đây!
Mặt đất lạo xạo dưới gót giày của anh. Đất đang bắt đầu đông cứng lại vì nhiệt độ hạ đột ngột sau một tuần mưa thối đất thối cát.
“Ông là ông Kanasket?” Buzz hỏi.
“Earl.” Người đàn ông chìa bàn tay thô ráp ra. Nhìn làn da ngăm đen và mái tóc đen buộc túm ra phía sau của Earl, Buzz đoán ông ta thuộc bộ tộc Klickitat. Phần lớn bộ tộc đã di chuyển xuống khu bảo tồn Yakama ở phía đông bắc từ lâu, nhưng không phải tất cả. Kanasket mặc áo khoác bằng vải bố dày, quần jean và đi một đôi ủng đế cao.
“Ông đã gọi điện báo về con gái ông?” Buzz hỏi.
“Kimi đi bộ về nhà sau giờ làm. Trước đó, nó đã gọi điện về từ tiệm ăn. Nó không bao giờ về muộn.”
“Tiệm Columbia phải không?” Buzz vừa hỏi vừa ghi chép lại. Anh đã đi qua căn nhà gỗ một gian đó. Nó ở trên tuyến quốc lộ 141, cách đây chưa đầy một cây rưỡi.
Một người đàn bà đẩy cửa bước ra, tất tả chạy tới chỗ họ, trên người quấn một cái áo choàng dài. Theo sau là một gã thanh niên, có lẽ là con trai của Earl vì trông họ giống nhau như tạc.
“Đây là Nettie vợ tôi và Élan con trai tôi.” Earl nói.
Gấu váy ngủ của Nettie thò ra dưới lớp áo khoác. Bà ta đi dép lê. Élan đi chân trần, mặc quần jean và áo thun trắng. Chỉ nhìn y thôi cũng khiến Buzz lạnh cả người.
“Kimi thường về nhà lúc mấy giờ?”
“Mười một giờ. Chưa bao giờ trễ hơn.” Mặt Earl lốm đốm nốt ruồi và nhuốm nét phong sương của người phải làm việc ngoài trời. Buzz ước chừng ông ta trạc ngoài bốn mươi tuổi. Trông ông ta lo lắng ra mặt.
“Tối nay cô ấy đã gọi điện ư?”
“Tối nào cũng vậy. Tối nào đi làm nó cũng gọi điện về.” Earl nói, giọng ông ta bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Cô ấy nói gì?” Buzz hỏi. Anh cố giữ bình tĩnh nhưng linh cảm cho anh thấy vụ này không đơn giản chỉ là việc một cô gái trẻ về muộn sau giờ giới nghiêm.
“Nó nói nó đang trên đường về.”
Netti đặt tay lên tay chồng để giúp ông giữ bình tĩnh. “Như thế này không giống Kimi.” Bà nói. “Con bé không bao giờ làm chúng tôi lo lắng. Nó là một đứa con ngoan. Năm tới nó sẽ vào đại học. Nếu nó nói nó đang về thì nó sẽ về.”
Élan quay đầu đi, khoanh tay trước ngực. Với Buzz thì đó là một phản ứng kỳ cục.
“Vậy là cô bé đang học trung học?”
“Lóp Mười hai trường Trung học Stoneridge.” Nettie đáp.
“Liệu cô ấy có tới nhà bạn không?”
“Không.” Earl nói.
“Trước đây cô ấy chưa từng thế này sao? Chưa từng về muộn ấy?
“Chưa bao giờ.” Earl và Nettie đồng thanh đáp.
“Được rồi.” Buzz nói. “Liệu ở nhà hay ở trường có chuyện gì có thể khiến cô bé thay đổi thói quen không?”
“Ví dụ là gì?” Earl gắt lên.
Buzz vẫn bình tĩnh. “Những bất hòa gần đây. Mấy trò ngúng nguẩy của con gái tuổi mới lớn chẳng hạn.” Buzz không có tí kinh nghiệm thực tế nào trong chuyện này. Hai cô con gái của anh mới lên hai và bốn tuổi, dù anh nhớ rằng các chị em gái của anh và bạn bè họ từng trở nên cực kỳ khó ưa khi bước vào tuổi dậy thì.
“Nó mới chia tay bạn trai.” Élan đáp, lạnh lùng cắt ngang cuộc trao đổi.
Buzz nhìn gã thanh niên. Thấy y chẳng hé môi nói thêm điều gì, anh lại hướng sự chú ý về phía Nettie và Earl. Vẻ mặt trống rỗng của họ cho thấy thông tin này hoặc hoàn toàn mới mẻ với họ, hoặc không đáng phải đề cập tới.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Vài ngày trước.”
Giờ thì có chút manh mối rồi đây, Buzz nghĩ bụng.
“Bạn trai cô bé là ai?”
“Tommy Moore.” Élan đáp.
“Cậu biết cậu ta chứ?”
“Học cùng trường trung học, nhưng lúc đó hắn chưa cặp với con bé. Sau này tôi mới giới thiệu hai đứa với nhau.”
“Vào khi nào?”
“Hai năm trước.”
“Họ hẹn hò được hai năm rồi sao?”
“Không phải.” Nettie gằn giọng.
“Không, lúc tôi học trung học là hai năm trước.” Élan nói.
“Élan không tốt nghiệp.” Nettie nói.
Càng lúc Buzz càng cảm thấy mối quan hệ này không được Earl và Nettie ủng hộ. “Kimi và Tommy Moore đã hẹn hò với nhau được bao lâu rồi?” Buzz hỏi.
“Chuyện tầm phào ấy mà. Kimi sẽ vào đại học.”
Buzz quay sang nhìn Élan.
“Sáu tháng.” Y nói. “Bọn nó bắt đầu hẹn hò từ cuối năm ngoái.”
Buzz vẽ một ngôi sao cạnh cái tên Tommy Moore trong sổ tay. “Cậu có biết cậu ta sống ở đâu không?”
Élan hất đầu về phía rặng cây. “Husum.”
Buzz sẽ báo cáo chuyện này và lấy địa chỉ cụ thể. “Cậu ta làm nghề gì?”
“Thợ cơ khí. Và chơi đấm bốc. Vô địch giải Găng Tay Vàng.”
“Tại sao họ lại chia tay?”
Élan lắc đầu và rụt vai lại vì lạnh. “Chịu.”
“Em gái cậu có bao giờ kể với cậu rằng họ gặp trục trặc không?”
“Bọn này không nói chuyện với nhau.”
Câu trả lời này khiến Buzz phải lưu tâm. “Cậu không nói chuyện với em gái mình ư?”
“Không. Tommy nói mọi việc chẳng hay ho lắm. Kimi có thể là một con khốn.”
“Élan.” Earl thốt lên giận dữ.
“Khoan đã.” Buzz nói. “Tommy có nói vì sao mọi việc lại không hay ho không?”
“Chỉ vì Kimi lúc nào cũng ra vẻ ta đây.”
Earl chen ngang. “Chuyện đó không có gì nghiêm túc đâu.”
Élan đảo mắt và quay ngoắt đi. Trước khi Buzz kịp hỏi thêm câu gì thì Earl và Nettie đã nhìn ra sau lưng anh. Anh quay lại và thấy một dãy đèn pha lấp lóa sau rặng cây.
“Có phải cô bé không?” Anh hỏi.
“Không. Họ là bạn bè mà tôi gọi tới giúp đỡ.”
Ba chiếc xe vòng qua khúc cua và phi vào khoảng sân đất. Họ đỗ xe cạnh chiếc xe tuần tra của Buzz. Những người đàn ông và phụ nữ chui ra, cửa xe rầm rập đóng lại. Đám phụ nữ tới an ủi Nettie, còn đám đàn ông nhìn Earl, lúc này ông ta đang quay sang con trai mình. “Hãy đi với họ!”
Buzz giơ tay ra. “Khoan đã Earl, những người này là ai?”
“Bạn tôi.” Earl đáp. “Họ sẽ đi tìm Kimi.”
“Nào, tôi muốn mọi người hãy đợi một chút.” Buzz nói.
“Đã có chuyện xảy ra với con bé.” Earl nói. “Đi đi!” Ông ta bảo Élan.
Élan nhấc một đôi ủng trên bậc thềm, theo chân đám đàn ông ra xe rồi nhanh chóng rời đi. “Tại sao ông lại cho rằng cô bé đã gặp chuyện?” Buzz hỏi.
“Vì vụ biểu tình.”
“Biểu tình ở trận bóng bầu dục ư?”
Tờ Lính canh Stoneridge và một tờ báo khác phát hành rộng rãi hơn là tờ Người Oregon đã đưa tin về những vụ biểu tình của các bộ tộc ở Yakama phản đối việc trường Trung học Stoneridge sử dụng cái tên Xung Kích Đỏ và linh vật của nó – một học sinh da trắng sơn vẽ vằn vện, đầu đội mũ cắm lông chim, cưỡi một con ngựa cũng sơn vẽ vằn vện phi vào sân và phóng một mũi lao cắm xuống sân cỏ.
“Đã có người đe dọa ông… hay con gái ông à?” Buzz hỏi.
“Đó là một nguyên nhân dẫn đến mối bất hòa trong cộng đồng. Kimi là con gái tôi. Với tư cách là một trưởng bối trong các bộ tộc, tôi là một biểu tượng của cuộc biểu tình.”
Buzz mân mê đám râu lởm chởm trên cằm. “Tôi cần một bức ảnh chụp gần đây và một sự mô tả cụ thể về hình dáng của Kimi, cũng như danh sách những người bạn thân nhất của cô bé.”
Earl gật đầu với đám phụ nữ, họ tất tả chạy vào căn nhà hai gian. “Vợ tôi sẽ cung cấp danh sách cho anh và sẽ gọi cho bạn của Kimi.”
“Ông có biết con đường mà con gái ông đi về nhà không?” Buzz hỏi.
“Có.”
“Chúng ta hãy đi kiểm tra trước khi tuyết rơi.”
Buzz và Earl vội vã đi ra xe tuần tra. Cảm nhận được nỗi lo lắng của ông ta và nghĩ tới con gái mình, Buzz an ủi: “Chúng ta sẽ tìm thấy con gái ông thôi, ông Kanasket.”
Earl chẳng nói chẳng rằng, chỉ đăm đăm nhìn ra ngoài kính chắn gió, ánh mắt chìm sâu vào bóng tối mênh mang.
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống