How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5867 / 63
Cập nhật: 2016-06-23 09:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ai chúng tôi ngồi đối diện nhau. Ngót nửa tiếng đồng hồ, không ai nói với ai một lời. Đôi mắt Hồ Hải đỏ hoe. Đến khi không cầm được sự yếu đuối của mình, nước mắt nàng ứa ra. Tôi để mặc Hồ Hải khóc. Nhưng nàng khóc không lâu. Nàng lấy khăn thấm kho nước mắt nhìn tôi:
- Làm lại cuộc đời khó quá nhỉ?
- Tại mày chọn Thanh Triều.
- Tao còn quen biết một người tử tế nào nữa. Lấy chồng, dễ lắm, song chúng nó lấy tao, chúng nó bòn rút hết tiền của tao rồi bỏ rơi tao. Này Châu...
- Gì?
- Hãy còn may mắn cho tao là tao chưa tỏ tình với thằng khốn đó. Giá nó chê tao trước mặt tao, chắc tao sẽ đâm nó nhầu mình. Tao đã đeo kính đen khi ngủ nên giấc mơ nó không lọt vào mắt tao. Thôi chả cần. Số phận nó bắt mình lênh đênh thì cũng đành chịu vậy. Mày nhất định bỏ ngôi vị nữ chúa rằn ri à?
- Ừ?
- Rồi mày làm gì?
- Tao sẽ lấy chồng.
- Mày may mắn hơn tao nhiều, làm gì cũng thành công. Bao giờ mày lấy chồng?
- Chưa biết.
- Mày giúp tao việc cuối cùng nhé?
- Việc gì?
- Nhường ngôi vị và tên Châu Kool cho tao.
- Làm loạn à?
- Chứ sao!
- Sẽ cô đơn, sẽ tủi cực não nề gấp bội. Trả thù đời không nổi đâu. Làm đẹp cho đời, tao nghĩ, là trả thù đời xứng đáng, nếu mày muốn trả thù đời.
- Mày nhân nghĩa quá! Giết người chán rồi đi tu hả?
- Không phải đâu. Tao thấy nhiều người còn khốn nạn hơn trăm lần tao. Tao bị tình nhân bỏ rơi khi cái bầu được một tháng. Người khác, tình nhân đưa tới bảo sanh viện rồi để mặc nằm đó, không tiền trả, phải bóp cổ con chết và vào tù! Sống với nỗi căm thù, riết rồi mình sẽ điên. Và cuộc đời nhốt mình vào cũi như chó dại.
- Mày thành tu sĩ mau ghê. Tao muốn thành chó dại. Tao muốn cắn nát chân chúng nó, bắt chúng nó thành chó dại hết cả lũ.
- Thì mày đi làm loạn đời đi!
- Mày khỏi thách.
- Ngày nào đó, mày sẽ “tu sĩ” hơn cả tao.
- Trước hết, tao cắn thằng Thanh Triều!
Hồ Hải đạp tung cái bàn nhỏ, đứng dậy. Nàng tìm rượu, nốc ừng ực. Rồi nàng bỏ đi. Tôi ngồi một lát, dặn dò người giúp việc của tôi, vuốt ve cháu bé rồi cũng bỏ về bin-đinh Núi Trắng. Lương con ghim mẩu giấy hẹn gặp tôi. Nó đã đến tìm tôi. Nó ghét bỏ tôi, nay còn đến làm gì? Tôi tự hỏi thế. Lột mẩu giấy xé vụn nát, tôi mở cửa phòng, bước vào. Khóa trái cửa lại, tôi để nguyên quần áo, nằm dài trên giường, suy nghĩ vớ vẩn.
Lương con không đến. Trọn buổi chiều, tôi cố tình đợi nó, nhưng nó cho tôi leo cây. Con ngựa hoang về chuồng cũ, hẳn có nhiều chuyện lạ. Nghĩ mà thương Hồ Hải. Nàng bắt chước con nít, dùng ống rau muống thổi nước xà phòng. Cái bong bóng đẹp đã vỡ. Hồ Hải lớn rồi, nàng không tiếc ngẩn ngơ. Nàng đã thù hận hơi thở mạnh của số phận. Hơi thở của số phận đã vùi dập giấc mơ khiêm tốn của nàng. Thôi, để nàng đi rửa nhục. Rồi đến tuyệt đỉnh của đau thương, nàng sẽ cô đơn, sẽ giống tôi, không muốn thù hận nữa. Tôi đã dọn cho đời tôi một đoạn kết. Tôi phải trở lại nội trú.
Tôi muốn đắp linh hồn rét mướt của tôi bằng tấm-mền-ấm-Sơ Joséphine. Tôi muốn tiếng “Chúa” thiên thần của Mẹ Bề Trên đuổi Châu Kool ra khỏi Trần thị Diễm Châu. Tôi phải trở lại nội trú đã, rồi mới thấy rõ đoạn kết của mình. Tôi bình thản lắm. Chưa bao giờ tôi bình thản như bây giờ. Bỏ bữa cơm chiều, tôi đã ngủ một giấc dài không mộng mị. Sáng sau, thức dậy, tôi ngạc nhiên về bộ quần áo hôm trước của mình.
Rửa mặt, trang điểm xong, tôi định xuống phố thì Thanh Triều tới. Anh ta ôm một bó hoa hồng tặng tôi. Tôi không muốn gặp Thanh Triều nữa. Tôi đã quên cái cảm giác đê mê, ngây ngất khi đôi tay tôi ôm gọn Thanh Triều. Lúc ấy, lúc linh hồn đi vắng, xác thịt tự do tung hoành. Nhưng lúc này... Thanh Triều đặt bó hoa trên bàn, bước đến cạnh tôi. Tôi nhìn anh ta, nghiêm nghị:
- Mời anh ngồi xuống ghế.
Thanh Triều bẽn lẽn:
- Tôi đã mê ngủ?
Tôi nói:
- Vâng, anh đã mê ngủ, anh đã lầm lẫn một lần. Tôi hy vọng anh đừng lầm lẫn hai lần. Tôi không nhận hoa tặng của anh đâu.
Thanh Triều mím môi:
- Châu chê tôi chưa nổi tiếng?
Tôi đáp:
- Không phải thế.
Thanh Triều hỏi:
- Thế vì lý do gì? Em đã yêu anh mà...
Tôi nhún vai:
- Anh tưởng hễ hôn được tôi là yêu được tôi à?
Tôi trắng trợn:
- Anh hôn tôi, tôi đê mê thật đấy, nhưng sau đó tôi quên ngay.
Tôi xấu hổ vì câu nói đó. Khốn nỗi, với Thanh Triều, tôi muốn tàn nhẫn để anh tuyệt vọng, buông tôi ra, gần Hồ Hải hơn.
- Tôi không yêu anh như anh không yêu Hồ Hải. Ái tình là vậy đấy! Người yêu anh, anh chê bỏ, người anh yêu chê bỏ anh. Tôi sẽ lấy chồng nhưng không lấy anh đâu.
Thanh Triều cúi đầu, úp mặt vào đôi bàn tay:
- Anh đã khóc khi biết em gửi đời em vào vũ trường nhưng anh cảm thấy anh quá bé nhỏ đối với em, nên anh đành đứng nhìn em quay cuồng trong gió lốc. Anh hiểu, với chồng cũ của em, anh chẳng là cái gì cả. Với Thái Anh, em còn dứt khoát vì nhận ra điểm hèn hạ của Thái Anh. Thì anh nào có nghĩa chi. Anh đã đau khổ ngấm ngầm. Anh thấy vòng tay mình quá nhỏ mà giấc mộng của anh quá lớn. Nhưng ngày anh được siết chặt em trong vòng tay anh, anh tin chắc rằng anh có thể cưới em làm vợ. Anh lại hồ đồ. Gió lốc mạnh gấp ngàn lần tình yêu của anh. Nó đã thổi tung tình anh xa em hàng trăm thế kỷ. Anh xin lỗi em, anh xin lỗi Châu, tôi xin lỗi chị....
Thanh Triều ngẩng mặt lên và buông đôi bàn tay ra. Khuôn mặt anh ta nhễ nhãi nước mắt. Tôi đã phì cười khi thấy những nam diễn viên màn ảnh khóc nức nở vì bị tình phụ hay hối hận dưới chân tình nhân. Những mối tình già càng đáng cười dài. Tôi nhớ, tôi đã cười nức nở lần coi phim của Cary Grant và Ingrid Bergman. Cary Grant khóc sướt mướt, tôi lại tưởng Fernandel chọc cười. Đàn ông mà khóc trước mặt đàn bà thì khôi hài thật. Nhưng Thanh Triều đã không làm tôi cười. Vì tôi biết chắc, anh ta khóc vì yêu tôi.
Tôi chớp mắt dịu giọng:
- Anh không có lỗi gì cả. Ai bắt lỗi một người có tội... yêu.
Thanh Triều rút khăn thấm nước mắt:
- Năm nay, tôi ngoài ba mươi tuổi rồi. Tôi chưa yêu ai, chưa biết đàn bà là gì. Tôi mới dám yêu chị âm thầm. Tôi hiểu nổi sự thật nó phũ phàng như vầy, tôi sẽ yêu chị bằng mối tình câm trọn đời tôi. Chị đã làm tôi biết tuyệt vọng vì tình.
Tôi thở dài:
- Anh Thanh Triều ạ, tôi hư hỏng rồi, không xứng đáng được anh yêu tha thiết vậy. Tình yêu của anh trao gửi không đúng chỗ.
Thanh Triều nghiến răng ken két:
- Chị nói dối lòng chị. Chị cứ nói thẳng tôi không xứng đáng được chị yêu có lẽ tôi đỡ khổ sở.
Tôi gật đầu:
- Vâng, anh muốn tôi nói thẳng thì tôi nói thẳng: tôi không yêu anh!
Thanh Triều nhẫn nhục:
- Chị vẫn nói dối lòng chị. Tôi biết chị không quá tàn nhẫn như chị đang đối xử với tôi. Tôi biết chị không còn thiết gì sự cao sang nữa. Chuyện đời, dưới mắt chị, thế là đủ rồi. Chị cần yên ổn như một người bệnh cần yên ổn để lấy lại sức. Tôi có thể là nơi chị dưỡng bệnh. Chị sẵn sàng chấp nhận điều này. Khốn nỗi, thêm Hồ Hải pha rối toan tính của chị, của tôi.
Thanh Triều đứng dậy:
- Tôi là kẻ kiên nhẫn. Tôi sẽ chờ đợi ngày chị nói thật với lòng chị. Và khi ấy, chỉ một cái búng tay khẽ, tôi sẽ chạy tới chị, giống con chó ngoan ngoãn, trung thành với chủ.
Tôi bóp đầu, suy nghĩ:
- Anh Thanh Triều...
Thanh Triều cúi nhìn dây giầy đã thắt chặt:
- Tôi nghe đây.
- Anh đừng phiền tôi nhé!
- Đâu dám.
- Ở đời không có gì quý giá bằng được yêu. Một người như tôi mà còn được anh yêu bằng cả tấm lòng, tôi xúc động muốn khóc. Tôi đã nghĩ, tôi chỉ có thể làm lại đời tôi trong vòng đai âu yếm của thương yêu. Những kẻ bị cuộc đời khu trừ, nếu họ được lùa vào khu đất thương yêu, tôi tin rằng, xã hội sẽ bớt giảm nhiều ung nhọt. Tôi đã sống với bọn du đãng, tôi hiểu chúng nó nhiều. Chúng nó là những đứa cô đơn nhất đời. Chúng nó thừa thãi vật chất nhưng thiếu thốn tinh thần. Xã hội không cho chúng những gì chúng thèm khát mà lại cứ dọa nạt, hắt hủi chúng, làm sao chúng chẳng tự hủy đời chúng. Không phải bất cứ thằng du đãng nào cũng biết suy tư đâu. Chúng nó rỗng óc và ngu xuẩn. Tôi muốn giúp chúng nó bớt ngu xuẩn, muốn chích sự hiểu biết phải trái vào óc chúng. Tôi muốn lùa chúng vào khu đất thương yêu. Tôi hứa với anh, tôi sẽ thực hiện nổi ý định của tôi. Mọi người sẽ tiếp tay tôi. Tôi cần ra tay ngay vì Hồ Hải đã ra tay. Anh chê bỏ nàng, nàng điên khùng nhảy vào con đường cùng khốn. Bọn du đãng khổ sở lắm, tôi cần cứu vớt chúng. Nếu anh thương yêu tôi, anh hãy giúp tôi giải quyết việc này hơn là đòi lấy tôi làm vợ.
Tôi ngừng lại. Thanh Triều đã ngồi xuống ghế. Anh ta không muốn về nữa. Thanh Triều nhìn tôi:
- Rồi sau đó?
- Tôi chưa biết sau đó tôi sẽ làm gì. Chắc chắn, tôi không phải về nội trú nghe Sơ Joséphine kể chuyện Chúa. Anh Thanh Triều ạ...
- Tôi nghe đây.
- Ý nghĩ của tôi, theo anh, có phải là ý nghĩ của kẻ giả đạo đức không?
- Không đâu!
- Cám ơn anh. Tôi cứ sợ người nghe mình nói miệt thị việc làm quá tầm tay với của mình. Có lẽ, tôi sẽ tham gia vào một đoàn thể chính trị. Tôi đã từng đau khổ, tôi đã từng gặp những người đau khổ gấp vạn phần tôi. Tôi có quyền nói chuyện nhân nghĩa mà không sợ ai khinh bỉ. Tôi cũng có quyền mơ mộng làm cho xã hội vơi dần nỗi thống khổ mà không sợ ai cười cợt, cho mình đang đóng tuồng cải lương trên sân khấu. Nghe một gái nhảy, một nữ chúa rằn ri bất đắc dĩ muốn làm đẹp cho xã hội, anh có lợm giọng không?
- Tôi yêu chị, tôi yêu tất cả. Tôi sẽ chờ chị.
- Anh đừng chờ đợi. Anh cứ lấy vợ và cứ yêu tôi bằng mối tình câm của anh. Tôi nghĩ rằng, mối tình của chúng ta không câm nữa. Vì anh đã nói anh yêu tôi. Và... anh...
Đôi mắt Thanh Triều rực sáng. Anh ta vươn đôi tay thẳng về phía tôi. Đôi tay ấy đã một lần ôm chặt thân hình tôi. Đôi tay ấy đang chờ ôm tôi một lần nữa. Thanh Triều đã đứng dậy. Bây giờ, tôi có cảm tưởng đôi mắt sáng rực kia chỉ là đôi mắt mù lòa. Và Thanh Triều là hiện thân của một người mẹ già có đứa con trai duy nhất xông pha ngoài trận tuyến. Người mẹ thương nhớ con, ngày đêm khóc lóc đã thành mù lòa. Nhưng hôm nay, đứa con trở về, người mẹ nghe tiếng con, đang dựa lưng vào tường ủ rũ, vụt đứng lên, dang đôi tay, chờ ôm ấp con trong vòng tay chờ đợi.
- Em...
- Anh...
Tôi chạy bổ vào vòng tay Thanh Triều cơ hồ miếng sắt nhỏ bị khối nam châm hút. Thanh Triều ôm ghì tôi. Nước mắt tôi ứa ra.
- Và... anh đã yêu em..
- Và em đã yêu anh?
- Em yêu anh..
- Anh yêu em...
Đôi môi Thanh Triều không tìm đôi môi tôi. Tôi gục đầu xuống vai anh ta. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau và, dường như, cả hai đều nghĩ rằng, phải ôm chặt lấy nhau hơn nữa để giữ lấy những gì còn lại sau cơn lốc của cuộc đời.
- Em!
- Dạ...
Thanh Triều không nói thêm. Người tôi rạo rực. Tôi nghe rõ tiếng bước êm ái của linh hồn, tình yêu trở về đôi môi tôi. “Miếng thịt toi” đã biến mất của chuỗi ngày thù hận, thác loạn của tôi. Ngực tôi căng no nhựa sống. Tôi ghì mạnh Thanh Triều, thôi không gục đầu xuống vai anh ta nữa. Tôi khép mắt dâng hiến người yêu đôi môi mọng ướt ân ái. Nhưng Thanh Triều đã nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra. Và chúng tôi buông rời nhau trong tiếc nuối...
Trần Thị Diễm Châu Trần Thị Diễm Châu - Duyên Anh Trần Thị Diễm Châu