The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5867 / 63
Cập nhật: 2016-06-23 09:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ữ chúa rằn ri, chánh đảng Châu Kool đã trở về cuộc đời. Đó là cái tít sáu cột của nhật báo Rạng Đông báo tin tôi được trả tự do. Người ta đón tiếp tôi long trọng đáo để. Người ta vẫn nhớ tôi. Cuộc đời phiền muộn, nhố nhăng, không còn gì đáng nhắc nhở, lưu ý thì nhắc nhở một đứa con gái sống ngoài vòng kiềm tỏa cho đỡ buồn. Lải nhải bình luận ca ngợi chế độ đã phát ớn rồi. Ký giả các báo nói thẳng với tôi vậy. Lần này, tôi bằng lòng biếu không các báo những cuộc phỏng vấn. Cái đầu tóc mọc lởm chởm của tôi in trên trang nhất các nhật báo. Tôi tuyên bố không chịu trách nhiệm những hành động của những gã con trai đeo hình Châu Kool. Tôi nhấn mạnh tôi là Trần thị Diểm Châu.
Lập tức, có kẻ phản ứng. Kẻ ấy là Lương con. Nó ôm mặt, nhăn nhó:
- Tạo sao chị nói thế?
- Vì các chú càng ngày càng đi sâu vào tội lỗi.
- Chúng em bị bỏ rơi, miệt thị, chúng em cần gì những lời kết tội.
- Các chú lầm.
- Không lầm.
- Chú đã vào tù chưa?
- Chưa.
- Chú nên vào tù đi. Ngục tù tàn nhẫn lắm nhưng sự tàn nhẫn dạy chú làm lại cuộc đời. Kẻ ngu xuẩn, không có cơ hội tạo tương lai mới níu mãi sự căm thù để sống. Người thông minh như chú, phải biết nắm lấy cơ hội.
- Cơ hội nào đâu?
- Tôi giúp chú.
- Chị cho em tiền là cùng chứ gì!
- Hơn chú tưởng.
- Cái gì?
- Tình thương.
Lương con phá ra cười. Nó lắc đầu:
- Tình thương là cái quái gì, hả chị?
Tôi đáp:
- Tôi không giải nghĩa nổi tình thương, nhưng thiếu thốn nó, con người suốt đời bất mãn. Chú chưa thèm tình thương, chú hãy cứ sống hoang dại trong tội lỗi của chú đi. Rồi khi chú thấy chán tất cả, chú mới thấy thiếu một cái gì. Người ta sẽ bảo rằng chú thiếu tình thương. Được yêu thương, một người đê tiện nhất cũng làm nổi một việc tốt đẹp.
Lương con lầm lũi bỏ đi. Nó giận tôi ra mặt. Bọn du đãng ái mộ tôi bắt đầu dứt hình tôi vất đi. Chúng nó coi tôi là thứ đồ bỏ không xứng đáng làm nữ chúa. Chúng nó thêu dệt những điều hết sức bỉ ổi để phá bỏ thần tượng của chúng nó. Nhưng đặc biệt một điều, những vụ đánh lộn, cướp giật thanh toán nhau chấm dứt. Báo chí lại thổi phồng uy tín của tôi. Họ làm như tôi giáo dục nổi bọn đầu trâu mặt ngựa. Tôi thu hình trong cái vỏ ốc, không muốn nói năng với cuộc đời. Mỗi ngày, tôi đều soi mình trong gương, đo tóc xem nó dài hơn hôm trước bao nhiêu. Tôi sống thầm lặng như một sương phụ đã vơi nỗi nhớ nhung sầu muộn. Thỉnh thoảng, tôi mới ngủ một đêm ở nhà Hồ Hải. Con trai tôi càng lớn càng kháu khỉnh. Đôi mắt đen nhánh hạt nhãn của nó làm cho tôi sợ thời gian. Khi nó lớn khôn, nó hiểu biết mà tôi vẫn sống trôi dạt thế này, nó sẽ nghĩ gì về tôi. Hồ Hải thì vẫn nóng lòng chuyện chồng con. Nhưng lại không dám ngỏ thẳng với Thanh Triều. Nàng đã đau khổ nên sợ hãi đau khổ. Cứ dầm mình trong ảo tưởng yêu đương để tưởng tượng rằng đang được yêu đương. Bước ra khỏi cái bồn ảo tưởng, biết đâu chẳng tan vỡ cả ảo tưởng. Và người ta sẽ tiếc nuối vô vàn. Hồ Hải đang dầm mình trong ảo tưởng yêu Thanh Triều. Người gái nhảy ấy không còn gì nữa ngoài một chút rung động cuối chiều. Tình yêu của Hồ Hải là thứ tình yêu nắng chiều. Nó bừng lên mãnh liệt, tuyệt vời. Nhưng rồi nó sẽ tắt lịm và đi vào đêm tối nếu Thanh Triều không biết bắt chước Xuân Diệu níu nó lại, thủ thỉ bên tai nó:
“Thong thả, chiều vàng thong thả lại.
Rồi đi, đêm xám tối dần dần.
Cứ như thế mà trôi cho đến mãi,
Những ngày những tháng của mùa xuân”
Thong thả, chờ anh tới gần em, ôm chặt em trong vòng tay của anh, uống hương tình trên môi em. Rồi quên tất cả, mùa xuân còn hay mùa xuân mất nào có nghĩa gì. Vì em chưa vuột khỏi vòng tay anh. Tôi thương Hồ Hải vô cùng. Bây giờ, tôi mới thật sự thương nàng. Tôi nói thương Hồ Hải mà không thấy thẹn với lương tâm như mọi lần trước. Trong khám, ở phòng tôi sống ba tháng dài, tôi đã gặp bao nhiêu người đàn bà trở thành kẻ tội lỗi chỉ vì bị tình yêu ruồng rẫy. Người thì rưới xăng đốt chồng, người thì chém chồng đang nằm trên bụng tình địch, người thì chặt đứt “của quý” của chồng, người thì đâm lòi ruột tình nhân... Hồ Hải đã bị mất cắp hết chuỗi tháng ngày hoa mộng của tuổi trẻ. Nàng cũng giống tôi, chưa được hưởng trọn vẹn thời con gái đã phải làm đàn bà. Niềm rung động cuối cùng của nàng lại bị chết héo, chắc chắn, Hồ Hải sẽ đau đớn lắm. Nàng sẽ đi tu hay sẽ trở về cuộc sống cũ để tàn nhẫn thêm ít tháng ngày, chờ cuộc đời dẫm lên?
Thanh Triều năng đến nhà Hồ Hải. Nàng bảo “Anh ta để ý tới con mày nhiều hơn là tao”. Tôi phải giải thích “Thanh Triều có mối thâm tình với Thái Anh. Anh ấy tự cho mình có bổn phận săn sóc con Thái Anh. Anh ấy có thèm để ý tới tao đâu”. Tôi kể hết cho Hồ Hải nghe sự liên quan của con tôi với nhật báo Hy Vọng. Dễ làm Hồ Hải tin lắm, vì suốt thời gian tôi bị tù đầy, Thanh Triều không hề hỏi thăm tôi. Anh ta cố tình tránh mặt tôi. Tôi chẳng hiểu anh ta có ẩn ý gì. Tôi phải gặp Thanh Triều. Và tôi đã gặp anh ta. Chúng tôi kéo nhau đi ăn. Rồi tôi mời Thanh Triều về nhà tôi. Câu đầu tiên của tôi:
- Anh giận tôi điều gì?
Anh ta không đáp câu hỏi của tôi, mà nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Chị đã chán hoạt động chưa?
Tôi cười gượng gạo:
- Hoạt động gì?
Thanh Triều đập nhịp đế giày trên sàn nhà:
- Trả thù đời, xui bọn con ông cháu cha giết nhau, nữ chúa rằn ri cầm đầu du đãng.
Tôi đưa tay xoa mái tóc cắt ngắn kiểu Jean Seberg:
- Anh tin rằng tôi cầm đầu bọn du đãng hả?
Thanh Triều gật đầu;
- Tôi tin chứ, tin tưởng chị còn làm được những việc ngoại khổ hơn nữa.
- Anh không bao giờ tin rằng cuộc đời nó xô đẩy tôi vào những việc vô lý à?
- Không.
- Anh ngây thơ thật.
- Vâng, tôi ngây thơ. À, nghe nói chị còn hoạt động chính trị?
- Ai bảo anh vậy?
- Tôi được mấy ông chính khách cho biết. Họ sẽ mời chị tham gia chuyện đảng phái. Tên chị có một sức hấp dẫn mãnh liệt. Người ta bảo chị chỉ cần búng tay một cái là bọn du đãng làm loạn như chúng đã giải nghệ mấy tuần nay. Nếu chị làm lãnh tụ, chỉ huy bọn tuổi trẻ chống chính phủ, chị sẽ thành công.
- Anh mỉa mai tôi hả?
- Đâu dám.
- Tôi đã sống trong những giấc chiêm bao vô tận. Cuộc đời đầy đọa tôi, cuộc đời đưa tôi vào vùng sương mù huyền thoại. Tôi đã vẫy vùng để ra khỏi vùng sương mù đó. Cuối cùng, tôi vẫn là tôi, là Trần thị Diễm Châu. Tôi quên chuyện chiêm bao. Tôi quên hết những việc tôi đã làm, quên hết những cái gọi là căm thù. Anh biết rồi đấy, tôi đã bước xuống địa ngục của đời sống, tôi đã khóc trước những nỗi khổ của bao nhiêu người bạn tù dưới địa ngục. Tôi thấy, nỗi khổ của tôi như một hạt cát mà người người khác thì có nỗi khổ rộng bằng sa mạc. Điều đó làm tôi quên hết dĩ vãng... Nếu tôi làm gì được, tôi sẽ làm bớt nỗi khổ đau cho mọi người hơn là phá phách, gieo rắc mầm mống căm thù cuộc đời.
Thanh Triều chớp mắt lia lịa. Khuôn mặt anh ta rạng rỡ một niềm kinh ngạc:
- Chị đã lột xác?
Tôi nhún vai:
- Phải nói tôi đã bị gọt đầu. Đến tuyệt đỉnh của đau thương, hoặc người ta muốn tự tử hoặc muốn ham sống. Tôi muốn sống, muốn tận hưởng cuộc sống làm vợ, làm mẹ. Không thể đi xa hơn được vì tôi chỉ là đàn bà.
- Tôi đã nghĩ thế, chị chỉ là đàn bà. Tôi chờ ngày chị nói câu này từ sau cái chết của con trai gã trọc phú trong phòng chị.
- Anh giận tôi?
- Vì tôi lo cho chú nhỏ. Xin chị làm ơn ban tặng tôi cái ân huệ được lo lắng giùm tương lai của chú.
- Luôn luôn tôi nghĩ tốt về anh. Này anh Thanh Triều, anh vẫn ôm mộng viết văn đấy chứ?
- Vâng.
- Có một người đàn bà thương yêu anh, ngày đêm hướng tâm hồn về anh, anh biết không?
- Tôi biết.
Câu trả lời gọn ghẽ của Thanh Triều làm tôi choáng váng. Anh ta không “nhà quê” như Hồ Hải và tôi đã lầm tưởng. Thanh Triều hỏi một câu vu vơ:
- Chị Châu bỏ thuốc lá Kool rồi à?
Câu hỏi giống cái sào của người đứng trên bờ đưa xuống cho người đang chới với dưới ao sâu tình cảm níu với mà ngoi lên. Tôi muốn ứa nước mắt. Thương Hồ Hải. Nếu Hồ Hải biết Thanh Triều hờ hững với tình yêu của nàng, nàng sẽ ra sao? Nàng sẽ ra sao? Người gái nhảy từ giã vũ trường, giã từ mọi cám dỗ, cố tình làm lại đời mình, cố tình thèm khát cuộc sống bình thường như mọi người đàn bà có chồng con, sẽ ra sao?
- Vâng, tôi bỏ hút rồi. Hồ Hải đã bỏ hút, bỏ uống rượu, anh biết chứ?
- Nàng có khoe tôi.
Tôi cảm thấy bầu không khí khó thở quá. Và tôi bỗng ghét cái thái độ dửng dưng của Thanh Triều.
- Nếu một người đàn ông muốn lấy vợ, tôi khuyên anh ta nên lấy Hồ Hải.
- Tại sao thế?
- Vì Hồ Hải sẽ không làm chồng con điêu đứng. Nàng đã chán hết rồi, chỉ thích làm nô lệ cho chồng con. Nàng sẽ không biết so sánh hạnh phúc, nàng an phận, nàng thu hẹp đất trời, hoa mộng trong căn nhà êm ấm. Tôi mà là nhà văn, tôi sẽ lấy Hồ Hải.
- Chỉ tiếc chị không là nhà văn và chị lại là đàn bà. Nhà văn như tôi, muốn luôn luôn có sự phiền lụy.
- Tôi tưởng các anh cần yên ổn sáng tác.
- Anh Thái Anh có cần yên ổn đâu.
- Anh nhầm rồi.
- Tôi không nhầm đâu. Thái Anh hay phàn nàn chuyện vợ con với tôi lắm.
Tôi hơi xấu hổ. Quả thật, tôi đã làm phiền Thái Anh rất nhiều, tuy tôi biết người làm văn nghệ bị bực mình thì không sáng tác nổi. Tôi đã tự dối lòng tôi, tôi chỉ nói cái hay, cái đẹp mà quên cái xấu những ngày làm vợ Thái Anh. Tôi hành hạ Thái Anh đủ điều. Đến nỗi Thái Anh đã xé nát cả tác phẩm viết dang dở.
Nhưng đây chỉ là những cơn mưa nhỏ mà thiếu nó, nắng không đẹp. Sau mỗi trận cãi nhau, chửi nhau, đánh đấm nhau, vợ chồng thương yêu nhau tha thiết hơn. Thái Anh bảo tôi thế, tuy chúng tôi chưa hề chửi nhau, đánh đấm nhau. Mà mới chỉ dằn vặt nhau.
- Tôi hỏi thật, anh phải trả lời thật nhé!
- Chị cứ hỏi.
- Hồ Hải yêu anh lắm, nàng không dám nói thẳng với anh, nàng nhờ tôi... làm mối anh cho nàng. Anh nghĩ sao?
- Tôi không thể lấy Hồ Hải được!
Tự nhiên, máu trong cơ thể tôi nóng ran. Chất tàn nhẫn tưởng đã mất lại mon men tìm về. Tôi thấy tôi là Hồ Hải đang bị chê bỏ. Tôi thấy Thanh Triều là Dũng đang lắc đầu từ chối cái thai trong bụng tôi.
Tôi xẵng giọng:
- Anh là cái gì mà chê Hồ Hải?
Thanh Triều hơi thay đổi nét mặt:
- Tôi không là cái gì cả. Nhưng yêu ai là quyền của tôi. Tôi không chê Hồ Hải vì không rung động nổi khi nghĩ về Hồ Hải. Hồ Hải có thể là người vợ tốt. Chỉ tiếc, tôi không yêu nàng. Tôi ao ước lấy được một người tôi yêu dấu từ nhiều tháng ngày. Người đó sẽ khuyến khích tôi trở thành nhà văn nổi tiếng. Hồ Hải chắc chắn chỉ làm tàn lụi văn chương của tôi. Chị Châu, chị biết rồi đó, khi đã trót mang lớp da văn sĩ, tôi khó mà dứt bỏ nổi. Tôi sẽ cố gắng, sẽ cố gắng... tập nghề như chị nói.
Tôi đứng dậy:
- Tôi bắt anh phải lấy Hồ Hải.
Thanh Triều cười, lần đầu tiên, tôi biết sự cương quyết ẩn trong nụ cười của anh ta.
- Chỉ có Trời mới bắt được người này yêu người kia. Nhưng với tôi, khi tôi yêu một người thì Trời bắt tôi yêu người khác, sợ bắt cũng không nổi, nữa là chị.
- Anh không sợ du đãng đánh anh à?
- Tôi không sợ gì cả.
- Thật chứ?
- Chị thử giở tài nữ chúa rằn ri của chị xem sao. Tôi chưa nói đâu, song nếu đàn em của chị đánh tôi, tôi sẽ hét lớn...
Thanh Triều đứng lên, bước gần chỗ tôi, không hét lớn như anh ta dọa. Mà nói thật ngọt bùi:
- Tôi yêu chị, tôi yêu Châu, tôi yêu em...
Tai tôi ù đi. Mắt tôi hoa lên. Thanh Triều đã tới cạnh tôi. Anh ta đặt tay trên vai tôi:
- Anh yêu em, anh yêu em...
Nhưng tôi đứng bất động như một pho tượng. Thanh Triều mơn man bàn tay của anh ta trên da thịt tôi. Sự mơn man của Thanh Triều làm cho pho tượng cựa quậy. Tôi nhìn anh ta. Xót xa. Tình yêu thương, nỗi đau khổ là những thứ của muôn đời. Ở không gian và thời gian nào cũng vậy thôi, chẳng bao giờ có thay đổi trong yêu thương, đau khổ, dù thời đại có đổi thay. Niềm rung động của con người nghìn xưa cho đến nghìn sau vẫn thế. Không phải siêu thực hoặc hiện sinh là cười khi ta đau đớn. Không phải duy vật là nôn mửa vào tình yêu. Loài người sẽ tồn tại chính nhờ sự bất di bất dịch của tình yêu thương, nỗi đau khổ. Triết thuyết này, triết thuyết nọ chỉ là son phấn. Khi còn biết yêu còn biết đau khổ. Yêu và đau khổ là mặt trời của cuộc sống. Thiếu êm dịu của mặt trăng, con người sẽ không biết gay gắt của mặt trời. Chịu gay gắt của mặt trời, con người sẽ thèm êm dịu của mặt trăng. Thanh Triều yêu tôi. Tôi không yêu anh ta. Hồ Hải yêu Thanh Triều, anh ta lại không yêu Hồ Hải, sự bắt đuổi lẩn quẩn này đã là đề tài sáng tác của hàng triệu văn nghệ sĩ trên thế gian!
Tôi xót xa cho thân phận của tôi. Và thương hại Thanh Triều. Anh ta cần tôi lắm, anh ta khao khát sự êm dịu của mặt trăng. Tôi đã hứa với Hồ Hải, vả lại, tôi chưa hề yêu Thanh Triều. Đôi bận, tôi nhớ anh ta. Thì niềm nhớ nhung đó chỉ là niềm nhớ nhung một người bạn thân. Thanh Triều câm lặng như Hồ Hải. Yêu mà không dám tỏ tình. Ôi, tình yêu! Thanh Triều đã ôm chặt tôi trong vòng tay của anh ta. Như lần Thái Anh ôm tôi, tôi đã mềm yếu, thúc thủ. Vẻ cương quyết, tàn nhẫn biến đâu mất. Thanh Triều đưa tay phải luồn qua gáy tôi. Anh ta níu khuôn mặt tôi sát khuôn mặt anh ta. Anh ta rướn người, tìm môi tôi. Đôi tay tôi đã ôm gọn thân hình Thanh Triều trong cảm giác đê mê, ngây ngất...
Trần Thị Diễm Châu Trần Thị Diễm Châu - Duyên Anh Trần Thị Diễm Châu