A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5867 / 63
Cập nhật: 2016-06-23 09:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ôm nay, tôi nhất định không tiếp ai, không đi đâu. Tôi khóa trái cửa, nằm đọc tiểu thuyết diễm tình. Dạo này, tôi đi làm thất thường. Đi làm kiểu tài tử. Buồn thì lai vãng tới vũ trường. Vui thì ở nhà nghe bọn ranh con tán tỉnh. Tôi đã gặp bọn du đãng ở sòng hít. Không thể tưởng tượng nổi sự suy đồi của một giai cấp nhiều hy vọng tiếp nối sự nghiệp của cha anh chúng. Những Lương con, Nghiêm Quân, Nguyễn Đức, George Tạo, Tony Phước mà sau này nắm chính quyền, không biết vận mệnh của đất nước sẽ được chúng để chỗ nào. Có tiếng gõ cửa. Tôi nằm im. Nhìn khói thuốc Kool, tôi nghĩ được nhiều chuyện. Tony Phước buột miệng gọi tôi là nữ chúa. Tôi chắc Dũng tưởng tôi là nữ chúa thứ dữ lắm. Chẳng sao. Tôi gấp cuốn tiểu thuyết, dập vội điếu thuốc khi chợt bắt gặp hình ảnh con mụ phá thai. Và rồi một vùng trời thù hận dầy kín mây đen. Mây đen, chụp lấy linh hồn tôi.
Tôi nhảy ra khỏi giường bước nhẹ ra cửa. George Tạo càu nhàu. Nó đập cửa mạnh hơn. Tôi nhếch mép cười, xoay chiếc chìa khóa. George Tạo tròn xoe mắt. Nó ôm bó hoa hồng nhung, tung tăng bước vào phòng tôi.
Nó đặt bó hoa lên bàn, ôm tôi hôn nhẹ lên tóc:
- Em tu à?
Tôi khẽ đẩy nó ra:
- Không muốn tiếp ai nữa.
George Tạo cắm hoa vào bình. Nó vui vẻ như con nít được quà chợ của mẹ:
- Thế mà em lại tiếp anh.
Nó hỏi tôi:
- Em yêu anh nhất, hả Châu Kool?
Tôi gật đầu:
- Hỏi mãi câu này, sốt ruột quá. Anh bỏ rơi em liền mấy tuần, đi đâu?
- Anh nằm nhà thương.
Tôi vờ:
- Sao thế?
George Tạo chỉ vào đùi:
- Tụi khốn ở Vũng Tàu cho anh ăn đạn. Giá của viên đạn hơi đắt.
Tôi trách nó:
- Anh làm em chờ suốt đêm đó.
Nó móc túi lấy ra chiếc hộp nhỏ, trịnh trọng mở nắp. Một chiếc nhẫn kim cương. Nó nâng tay tôi, đeo vào ngón tay út của tôi:
- Anh đền cưng đây...
Tôi mím môi làm bộ bực bội:
- Anh tưởng em cần thứ này à?
Nó vội rút tấm ngân phiếu đã ghi sẵn số tiền và ký tên:
- Thì đây nữa, năm trăm ngàn.
Tôi đỡ tấm ngân phiếu, coi như có bổn phận phải nhận “quà tặng” của chúng nó kẻo chúng nó “tủi thân”. George Tạo lại ôm tôi. Lần này, tôi thí hủi nó một chiếc hôn nồng cháy mà Hồ Hải bảo là “chúng nó hôn trên miếng thịt trâu chết”.
- Em muốn không?
- Muốn gì?
- Muốn anh làm bất cứ cái gì cho em sung sướng.
- Em muốn lắm.
Tôi nói nhanh để George Tạo biết điều tôi muốn không phải là điều nó ao ước.
- Em muốn nhờ anh giúp vài việc được không?
George Tạo hơi thất vọng. Nhưng nó vẫn tươi cười:
- Em sai việc gì chẳng được. Xong xuôi có thưởng anh không?
- Thưởng chứ.
- Cho anh ngủ với em nhé!
Tôi quên mất, không còn nhớ đã bao nhiêu lần Tony Phước, George Tạo năn nỉ câu trên. Tôi khôn rồi, không dễ gì cho chúng thưởng thức cái thú yêu đương đó. Khi một đứa con trai được ngủ với một đứa con gái tức là nó đã qua ngưỡng cửa khó nhất của cuộc đời người con gái. Nó không còn thần phục đứa con gái. Tôi sẽ hết uy quyền với Tony Phước, George Tạo nếu tôi chiều chúng. Tôi không phải là nhà tu, không phải là Sơ Joséphine. Những đêm lạnh, đắp chiếc chăn mỏng, nằm một mình, tôi cũng thèm muốn lắm. Và tôi đã vùng dậy, uống một ly nước lạnh kèm theo hai viên thuốc an thần. Để ngủ mà quên đi.
- Em hứa.
- Nào, em sai gì anh?
- Anh dám làm không đã?
- Giết người là cùng chứ gì?
- Dễ hơn.
- Làm gì?
- Anh tìm cách ngủ với vợ thằng Trần Thức Thời đi!
- Thằng Thời vụ Thu Hồng hả?
- Đúng rồi.
George Tạo cười ha hả:
- Em muốn cho nó mấy cặp sừng?
Tôi đáp:
- Tùy ý anh.
George Tạo búng tay tách một cái.
- Anh sợ thằng Trần Thức Thời nó đem vợ dâng anh. Ngủ với gái xề còn thú vị gì. Thôi, anh chiều em, chỉ vì em đấy nhé!
Tôi khích nó:
- Đi xa thêm một chút.
George Tạo hất đầu:
- Cho thiên hạ quay phim hả?
Tôi khẽ gật đầu:
- Gần gần như vậy, anh phải cho vài thằng nhà báo nó chứng kiến thì anh mới nổi tiếng.
George Tạo tự phụ:
- Việc ấy khó gì.
Tôi hỏi nó:
- Bao giờ anh ra tay?
George Tạo suy nghĩ giây lát, rồi trả lời:
- Nội tuần này.
Tôi dặn nó:
- Khi sắp sửa hành động, anh nhớ báo trước để em gọi nhà báo nhé, cưng nhé!
George Tạo bỏ đi. Tôi lại khóa trái cửa, nằm đọc tiểu thuyết. Những hàng chữ không chịu đứng yên trên trang giấy. Chúng nhảy múa làm tôi hoa mắt. Tôi nghĩ vẩn vơ. Và trong ý nghĩ vơ vẩn, tôi gặp Sơ Joséphine. Gập cuốn sách, vất xuống sàn phòng, tôi ngồi dậy, lấy whisky uống và hút thuốc. Giờ này mà đánh xì thì tuyệt thú. Những con bạc mấy bữa nay lẩn trốn ở đâu? Có lẽ, vắng Hồ Hải, sòng bạc không thành. Đời vũ nữ còn lạ gì ngoài sàn nhảy, sòng bài, rượu, thuốc lá và trăm ngàn mối tình phù phiếm, thứ ái tình “nhận rất nhiều nhưng cho chẳng là bao”. Tôi không là nhà báo, không là nhà văn nên không cần tìm hiểu cái thế giới vũ nữ. Tôi rất ít bạn. Thân nhất tôi là Hồ Hải. Những điều tôi nhận xét về gái nhảy là những điều nhận xét về Hồ Hải, về tôi, những đứa gái nhảy nhiều ưu tư. Tôi biết, vô khối gái nhảy sống cũng như nhảy. Nghĩa là lúc nào họ cũng như một đống thịt chỉ biết cử động, và ăn và uống và cười và ngủ... Muốn cuộc sống của gái nhảy éo le, đầy nước mắt với một mối tình “nửa chừng xuân”, hãy tìm đọc tiểu thuyết của những nhà văn chuyên viết về phòng trà, vũ trường.
Tôi ghếch chân lên mặt bàn nhỏ, dựa lưng thoải mái vào thành ghế xa-lông. Lối ngồi này, tôi bắt chước Hồ Hải. Ngồi như thế này mà hút thuốc lá, không còn gì sung sướng hơn. Càng sung sướng khi người ta gạt tàn bừa bãi. Tôi nhìn khói thuốc bay, cảm giác linh hồn mình vướng trong khói thuốc. Linh hồn ở đấy, ở màu khói thuốc Kool từ ngày Hồ Hải tập cho tôi hút thuốc lá. Linh hồn tôi còn chới với trong từng ly rượu mạnh. Ôi, linh hồn tôi, sao mà tội nghiệp, nó thế! Tôi hút thuốc liên miên. Hút để học cách thở khói tròn mà chưa bao giờ nó tròn cả. Tony Phước thổi khói tròn thật đẹp. Có lần nó rủ tôi vào Givral ăn kem. Nó đã thổi một vòng khói thuốc từ miệng nó bay xuống ly kem của tôi. Chất kem lạnh thu lấy vòng khói thuốc. Nó mỉm cười, giục tôi ăn kem đi. Nhiều người nhìn Tony Phước, chiêm ngưỡng nó. Con trai ông Bộ trưởng L. chỉ có mỗi cái tài đó.
Tôi vất mẩu thuốc đi. Hơn mười mấy điếu thuốc đã làm người tôi choáng váng. Tôi úp hai tay vào mặt. Lại gặp Sơ Joséphine. Trời ơi, tại sao Sơ Joséphine không cứu rỗi tôi? Tại sao Mẹ Bề Trên không tìm đến bin-đinh Núi Trắng nói tiếng “Chúa” thiên thần để linh hồn tôi được gần Chúa. Để tôi được trở về nội trú nghe Sơ Joséphine kéo vĩ cầm bản Lettres à Elise và nhìn Sơ sám hối, chiêm ngưỡng Chúa, thả hồn vào thánh nhạc? Chắc chắn sứ giả của Chúa chê con bồ câu trắng ngụp lặn trong bùn nhơ rồi. Tôi buồn quá, muốn khóc quá. Nhưng, bây giờ, suối nước mắt của tôi đã khô cạn. Dẫu buồn đến chết tôi biết cũng không khóc nổi. Tôi muốn có một trò giải trí. Chẳng hạn theo Tony Phước lạc vào xã hội đàng điếm của bọn con ông cháu cha. Thấy chúng nó hủy hoại thể xác, nghe chúng nó ăn nói mất dạy, chửi bới cha anh kể cũng đỡ buồn. Lại có tiếng gõ cửa.
Tôi đang buồn, cần có bạn nói chuyện nên ra mở khóa ngay. Tony Phước đến. Vừa nhắc đến nó thì nó dẫn xác tới.
- Có gì lạ không, nữ chúa?
- Đừng gọi em là nữ chúa nữa.
- Ồ, anh báo động cho cả Sàigòn biết Châu Kool là nữ chúa rằn ri rồi. Em nổi tiếng hơn tài tử màn bạc đấy nhé!
Tony Phước khoác vai tôi, dìu tôi trở vào. Nó giơ chân đạp cánh cửa đánh rầm một cái. Nó tụt giầy nằm dài trên giường tôi.
- Trời lạnh ghê, Châu Kool nhỉ?
- Lạnh thật.
- Nằm cạnh anh đi...
Tôi ngó nó, nhếch mép cười:
- Nằm cạnh anh không hết buồn. Em đang buồn quá, cưng ơi!
Tony Phước ngồi nhổm dậy:
- Đứa nào làm em buồn.
Tôi thở dài:
- George Tạo!
Tony Phước chửi thề:
- Mẹ kiếp, thằng bé con dám làm người yêu của anh buồn à?
Tôi đứng lên:
- Đi chơi chăng?
Tony Phước hỏi:
- Anh dẫn em tới sòng hít sang nhất Sàigòn, nằm hít vài điếu cho đỡ buồn, nghe cưng. Sòng hít này toàn Bộ trưởng và Tổng giám đốc “chơi bời”. Có thằng soạn diễn văn và quốc sách ở đây, cưng ạ! Đi nhé?
Tôi đáp:
- Con gái ai lại đi hít? Em không đi đâu.
Tony Phước phá ra cười:
- Rỡn hoài cưng, vô số mệnh phụ phu nhân buồn việc chồng lấy vợ lẽ, đi hít giải sầu. Em muốn quen các bà Bộ trưởng không?
Tôi gật gù cái đầu:
- Đi đánh bạc đi. Đánh bạc với các bà Bộ trưởng chắc khoái hơn.
Tony Phước rạng rỡ khuôn mặt:
- Ô kê, anh dẫn em tới sòng bạc ở vi-la của con mẹ Bộ trưởng T. rất thân với bà via anh. Em biết đánh tứ sắc không?
- Không.
- Đánh phé thôi à?
- Đánh phé thôi.
- Vậy anh dẫn em tới sòng phé của con mụ Tổng giám đốc V. mà sát phạt. Em có tiền không?
- Ra băng lấy.
- Khỏi cần, anh mang “sếch” theo đây. Đổi “sếch” tại chỗ. Anh cho em biết trước, mụ V. rất thích cáy, mụ X. xi-măng cốt sắt, khi nó tố mà bài em nhỏ hơn lại tối tò mò thì quay ngay, mụ N. ưa chơi bài hoa, mụ R, quật bài hình. Chịu khó quay, rình vồ chúng nó một vố rồi ăn non nghe cưng.
Tôi sửa soạn một lát rồi theo Tony Phước đi đến sòng bài của bà Tổng giám đốc V. Trái với ý muốn của Tony Phước, sòng bài phé bữa nay không có những mụ X, N, R. Mà rặt bọn choai choai con các ông lớn trong chính phủ hội họp sát phạt nhau. Chúng nó coi tiền như rác. Mỗi ván bài hàng trăm ngàn. Bà Tổng giám đốc V. ra tay lấy xâu. Tiền của nhà nước vào hết cái hộp xâu của bà V. Tôi choáng mắt, đành ngồi chầu rìa xem Tony Phước đánh bài. Trò giải trí này làm tôi phát tởm. Tôi không hiểu tại sao tôi tởm bọn con ông cháu cha thế. Càng đi sâu vào thế giới của chúng nó, tôi càng thấy chúng nó đáng phỉ nhổ. Vậy mà xã hội vẫn trọng vọng chúng nó, sẽ trọng vọng chúng nó như đã trọng vọng ông cha chúng nó. Nếu một mai, những địa vị cao quý của xã hội lọt vô tay bọn đàng điếm mất dạy này, chẳng biết xã hội sẽ ra sao! Thái Anh đã nhiều lần phàn nàn với tôi rằng: “Niềm đau xót của chúng ta là số phận chúng ta đành gửi gọn trong tay những thằng đốn mạt”. Những thằng đốn mạt lấy vợ sinh con. Rồi con chúng lớn lên nối tiếp sự nghiệp đốn mạt của cha chúng. Và chả bao giờ xã hội tốt đẹp cả. Tội ác chúng gây nên, hình phạt chúng xử xét. Dưới ánh sáng mặt trời, bi kịch đó đang diễn tiến.
Tôi vỗ vai Tony Phước thật mạnh:
- Về chứ?
- Anh phải chiều em chứ sao.
Nó đưa tôi về. Ngồi cạnh nó trong chiếc xe thể thao Mercedes, tôi thấy cuộc đời nhỏ, thật nhỏ. Thật nhỏ vì Tony Phước tung hoành ngang dọc khi nó chỉ là thằng oắt, con ông Bộ trưởng L.
- Dông lên Đà Lạt nhé!
- Tuần sau.
- Chắc không?
- Chắc mà.
- Hay giờ đi hít? Em thử làm một điếu coi, mê ly lắm. Em sẽ thấy đời hết u ám.
Tôi không đáp. Tony Phước lái xe tới một sòng hít sang trọng mà muốn vô phải có thẻ do chủ sòng cấp. Tôi gặp ở sòng này những mẫu người khác. Họ lớn hơn bọn du đãng con ông cháu cha loại Nghiêm Quân, Lương con, Nguyễn Đức, George Tạo. Nhưng cũng mất dạy, khốn nạn như con em họ.
Tôi chán nản bắt Tony Phước chở về bin-đinh Núi Trắng.
Trần Thị Diễm Châu Trần Thị Diễm Châu - Duyên Anh Trần Thị Diễm Châu