Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5867 / 63
Cập nhật: 2016-06-23 09:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ọi chuyện to tát đến đâu cũng yên dần. Tôi nổi tiếng khắp các vũ trường. Thanh Triều thỉnh thoảng lại thăm tôi. Anh ta không có gì để nói hơn là các thắc mắt cũ rích “Tại sao chị có thể gửi đời chị ở vũ trường”. Hồ Hải đã đi ăn cơm riêng với Thanh Triều. Hai người còn đi coi chớp bóng và đi nghỉ mát ở Vũng Tàu. Hình như Hồ Hải đã cảm Thanh Triều, tuy ngoài miệng, nàng vẫn chê Thanh Triều “nhà quê”. Tôi rất mừng, nếu Hồ Hải lại có thể yêu đương say đắm. Nàng yêu đương nàng sẽ quên hận thù đàn ông, cuộc đời. Và chắc rằng nàng sẽ trẻ trung mãi mãi. Tự nhiên, tôi có ý muốn lạ đời đó. Tôi là đứa bất nhất. Nay thế này, mai thế khác.
Thằng con lão Bộ trưởng L. dạo này bám sát tôi. Không vì chuyện tôi dính líu vào vụ án mạng mà lũ con trai mới lớn gớm ghiếc tôi. Trái lại, quen được tôi, thân tôi, là điều vinh dự cho chúng nó. Hồ Hải từ khi quen Thanh Triều, lơ là tôi. Nàng ít sang phòng tôi trút nỗi hận sầu bằng những lời lẽ tàn nhẫn, cay cú. Tôi có cảm tưởng như tôi đã yêu Thanh Triều và Hồ Hải cướp Thanh Triều của tôi. Điều này, thoạt đầu, đã khiến tôi cười rũ rượi. Nhưng dần dần, sự khôi hài lố bịch biến thành cái mũi kim đâm vào trái tim tôi. Được rồi, để Hồ Hải yêu Thanh Triều. Rồi khi nó trở lại vũ trường như tôi trở lại vũ trường sau ngót hai năm ân ái với Thái Anh, tôi sẽ sỉ nhục nó. Sự dọa nạt âm thầm đó chẳng làm tôi yên lòng. Tôi vẫn buồn kinh khủng. Phải làm gì cho đỡ buồn chứ?
Chiều nay, đang muốn đi ăn chả giò thì Tony Phước dẫn xác tới. Tôi ngỏ ý muốn cho nó biết. Nó hùng hục lái xe đi mua chả giò về. Tony Phước là con trai út của lão Bộ trưởng L. Con cầu tự nên nó được nuông chiều hết sức. Nó đã từng lái xe của bố nó, chạy văng mạng giữa Sàigòn để đuổi bắt địch thủ. Cảnh sát phóng mô-tô chận nó. Nó thắng xe, đẩy cửa bước ra đánh nhau với cảnh sát. Nó rút súng lục bắn què người cảnh sát công lộ. Cảnh sát huy động một lực lượng thộp cổ nó về bót. Nó chửi bới um sùm. Ông chi trưởng một cái bót ngánh tát nó hai cái. Khi biết nó là con ông Bộ trưởng L. rất được ông Tổng thống yêu mến, ông chi trưởng đã xanh mặt, xin lỗi nó hết lời. Nhưng ông ta vẫn bị đổi xuống Cà Mau. Nhờ vụ này, Tony Phước nổi tiếng là dân chì. Bọn du đãng nhà giàu kết thân nó. Nó che chở hết. Pháp luật đành làm ngơ.
Tony Phước bầy chả giò lên bàn tôi:
- Em hài lòng chưa?
- Rồi, cưng ơi!
- Đêm nay đi Đà Lạt chơi nhé?
- Về ngay à?
- Ở líp một tuần. Anh có cái vi-la trên đó.
- Không được.
- Có gì ngăn cản em?
- Thằng George Tạo nó sẽ giết em.
Tony Phước móc khẩu súng lục vất trên mặt bàn ngổn ngang chả giò và rau sống.
- Cái này sẽ làm thằng chó đẻ George Tạo nát óc.
- Anh dám ăn thua đủ với con ông Phó tổng thống à?
- Bố nó anh còn không ngán nữa là nó.
Tôi sùy Tony Phước:
- Nó cũng hẹn đêm nay mời em đi Đà Lạt.
Tony Phước chụp lấy khẩu súng:
- Em muốn coi anh bắn nó không?
Tôi mỉm cười:
- Anh nói cho khoái miệng hay định làm thật đấy?
Tony Phước đã nhét khẩu súng nhỏ vào túi quần:
- Để em coi, anh sẽ bước qua xác của thằng George Tạo.
Tôi nhún vai:
- Bước qua xác nó rồi anh vô “ấp” Chí Hòa à?
- Sức mấy.
Nó tươi tỉnh, mời tôi:
- Em dùng chả giò đi kẻo nó nguội hết.
Tôi chợt nhớ điều đó. Và ăn ngấu nghiến những chiếc chả giò còn nóng hổi. Tony Phước ngồi hút thuốc lá. Nó ngó tôi chằm chằm. Tôi biết nó thèm muốn tôi, nó thích chiếm độc quyền tôi bằng bất cứ giá nào. Huy đã gặp tôi. Tôi kể hết cho Huy nghe những chuyện xảy ra từ khi nó thoát ly gia đình. Nó không đay nghiến tôi. Lần đầu tiên, tôi thấy khuôn mặt sạm nắng gió đời của nó nhễ nhãi nước mắt. Chúng tôi thương mẹ nên coi tất cả chỉ là một tai nạn mà tôi vô phúc bị hứng chịu. Huy không có ý kiến gì về nghề nghiệp của tôi.
Nó hứa nếu nay mai lập gia đình, nó sẽ đưa con tôi về sống chung với vợ chồng nó, nuôi nấng con tôi nên người. Thành ra, cái sự dạn dầy của tôi, tôi chẳng còn sợ áy náy khi nghĩ đến em trai tôi. Nó an ủi tôi rằng không ai muốn ta ngã nhưng cuộc đời nó dồn mình xuống vực thẳm sa ngã thì mình đành chịu. Tôi giấu ý định trả thù bọn đàn ông, trả thù cuộc đời. Huy không khuyên tôi thêm một lời nào. Tôi cho tiền nó, nó nhận ngay. Và tôi đã cho nó thừa tiền mua chiếc xe thể thao Jaguar.
Tôi sung sướng vô cùng mỗi lần Huy lái nhân tình nó tới bin-đinh Núi Trắng thăm tôi. Hai đứa không mặc cảm gì cả. Dù vợ sắp cưới của Huy là con nhà lành, nó vẫn thẳng thắn giới thiệu người chị ruột làm gái nhảy với cô ấy.
- Đêm nay nhót xong em đi với anh hay đi với thằng George?
Tony Phước phá ngang ý nghĩ của tôi. Tôi rời bàn, đi kiếm khăn chùi tay. Rồi lại ngồi đối diện Tony Phước.
- Em quyết định đi?
- George Tạo tối nay “chầu” ở Mỹ Lệ mà.
- Thì anh sẽ “bứng” nó đi.
- Anh nói nghe dễ dàng quá.
- Chứ sao.
- Tối nay anh “bứng” nổi “cây si” thì anh sẽ độc quyền em.
- Độc quyền suốt đời nhé?
- Một đêm thôi.
- Sao lại một đêm? Em cóc cần đi nhót nữa. Em cứ nằm nhà để anh hầu hạ em, cung phụng em. Em muốn gì? Tiền nhé? Mai anh biếu em tiền, em thích bao nhiêu tùy ý.
Con “dê con” húc đôi sừng non của nó vào bờ rào gai đến thương hại. Tony Phước lạy van tôi ban cho nó cái diễm phúc được sống chung với tôi. Bọn du đãng con ông cháu cha hống hách ở đâu thì không biết, nhưng đến với tôi, chúng nó chỉ là những tên tay sai ngu xuẩn. Tôi bắt chúng làm gì, chúng nó phải làm công việc đó. Đua nhau làm để kể công. Từ giờ đến tôi còn lâu, tôi lại đang buồn, muốn có một cuộc giải trí nhỏ. Tôi sực nhớ đến Dũng.
- Này Tony, anh biết thằng Dũng không?
- Dũng nào?
- Giáo sư trường Văn Minh.
- Không. Có chuyện gì?
- Bắt nó tới đây được chứ?
- Nếu em muốn.
- Em muốn mà.
- Anh sẽ bắt thằng khốn nạn đó về đây cho em. Rồi làm gì nó?
- Đánh nó thừa sống thiếu chết.
- Nó hỗn với em hả?
- Nó tán em.
Tony Phước dậm chân trợn mắt:
- Thế thì nó đáng đánh dập xương lắm.
Nó vội chạy khỏi phòng. Tony Phước phóng xe ngay tới Bộ của bố nó. Nó mượn chiếc xe Jeep lái đến trường Văn Minh. Tony Phước xồng xộc vào văn phòng ban giám đốc xưng là nhân viên mật vụ, muốn gặp giáo sư Dũng. Ban giám đốc xanh mặt cho kêu gấp giáo sư Dũng. Tony Phước không thèm nói năng. Nó rút súng chĩa vào giáo sư Dũng dẫn ra ngoài và bắt lên chiếc xe Jeep. Chiếc Jeep để máy nổ sẵn, rú ga, sang số và doọc lồng lên. Một lát sau “giáo sư” Dũng đã có mặt ở phòng tôi.
- Nó đây!
Tôi đã dọn dẹp căn phòng thật ngăn nắp. Lúc này, tôi mặt chiếc polo ngắn tay, quần jean xanh, đeo kính gọng lớn, ngồi trên giường coi cuốn truyện trinh thám. Tôi không rời cuốn sách vì muốn Dũng không nhận ra tôi. Cuốn sách che kín khuôn mặt tôi. Tony Phước đã khóa trái cửa phòng. Rút điếu thuốc Kool trong bao thuốc vất trên giường, quẹt lửa. Tôi nhả khói, thản nhiên như không biết chuyện gì. Tony Phước đã rút cái dây lưng da khỏi cạp quần. Nó quất veo véo lên mình mẩy Dũng. Tên sở khanh kêu ơi ới. Tony Phước bắt nó câm. Dũng tưởng mật vụ đánh mình, đành nghiến răng chịu đựng.
Tôi nhếch mép cười. Tony Phước đã trao vương miện cho tôi. Nhưng tôi chưa thèm hé răng. Tony Phước lại quất chiếc dây lưng da xuống thân thể Dũng, cái thân thể đã nằm sóng soài trên sàn phòng.
- Nó gục rồi, nữ chúa ơi!
Tôi buông cuốn tiểu thuyết, nhìn Dũng qua cặp kính đen. Tony Phước rút khăn lau mồ hôi ở mặt. Tôi tiếp tục nhả khói thuốc. Dũng có đau đớn chắc không đau bằng Thái Anh bị đòn du đãng đánh trước khi chết. Và, chắc chắn, không đau bằng tôi nghe Thái Anh bảo Dũng đã “đá” tôi.
Tony Phước quật một hồi đã tay, hỏi tôi:
- Thế nào, nữ chúa?
Nó lững thững bước đến giường, toan ôm tôi:
- Chao ôi, em đẹp não nùng...
Nhưng tôi đã đứng dậy, gạt nó:
- Anh đi ra ngoài, Châu có chút việc với thằng này.
Tony Phước ngoan ngoãn vâng lời. Nó mở cửa bước ra. Tôi khóa trái cửa phòng lại. Dũng nằm im, không dám cựa quậy. Nếu trái tim mỗi con người có một lần sắt đá thì đây là lần trái tim tôi trở thành sắt đá. Bây giờ, tôi đủ can đảm thú thật rằng tôi vẫn luyến tiếc những ngày tháng sống với Thái Anh. Tôi sẽ chẳng bao giờ biết tâm hồn Thái Anh. Mà chỉ biết tâm-hồn-tiểu-thuyết-Thái-Anh thôi. Đau xót cho kẻ nào sống bằng mộng tưởng khi giật mình thấy mộng tưởng tan vỡ. Tôi là kẻ đau xót ấy. Nhưng kẻ ném tảng đá vào mộng tưởng của tôi là Dũng. Không có Dũng trên đời hay Dũng chết vào đúng dịp tôi làm lại cuộc đời với Thái Anh, có phải đời tôi đã có một kết cuộc đẹp không.
Tôi trở vào, lấy chiếc khăn đẫm nước, vất cho Dũng. Anh ta ấp lên mặt, lau những chỗ rướm máu. Tôi đẩy cái ghế nhỏ gần chỗ Dũng, ngồi xuống, rút thuốc Kool hút. Dũng lồm cồm bò dậy. Anh ta nhìn tôi. Ngơ ngác. Im lặng. Tôi muốn sự im lặng kéo dài mãi. Để ngắm nỗi đau thấm dần vào tim phổi Dũng. Tôi biết bên ngoài trời rất đẹp. Và có kẻ đang chờ đợi tôi ban tặng nó một nụ cười. Dũng đã ngồi dậy. Ngồi dưới đất. Tôi thản nhiên tập thả những vòng khói không khí tròn. Dũng hoang mang tột độ. Trận đòn ghen của Tony Phước khiến Dũng mụ người đi.
Anh ta lắp bắp:
- Thưa... thưa... nữ chúa...
Tôi liệng điếu thuốc cháy dang dở vô góc phòng, rũ ra cười tàn nhẫn.
- Anh Dũng!
- Dạ.
- Anh đừng dạ nữa. Sao anh hèn thế?
- Thưa nữ chúa!
- Tôi không là nữ chúa, nữ hoàng gì cả. Anh không nhớ tôi à?
Không để Dũng kịp trả lời, tôi mỉa mai:
- Giáo sư quên em rồi à? Em là Châu, Trần thị Diễm Châu đây...
Dũng sững sờ. Anh ta cố mở căng mắt:
- Châu hả?
- Vâng, Châu Kool, là kẻ vừa gây sôi nổi trong vụ án bố giết con vì tranh một gái nhảy.
Tôi định cười thật lớn. Vở kịch đời tôi đã sang một màn mới. Màn này là màn khôi hài rẻ tiền nhất. Nhà viết tiểu thuyết “tải đạo” có thể cho chuyện đời tôi kết thúc ở đây. Dũng hối hận. Tôi hết thù hận. Dũng ôm chặt lấy tôi. Tôi ôm chặt lấy Dũng, ôm chặt lấy cái thể xác nứt rạn vì đòn ghen của Tony Phước. Dũng hôn tôi. Đôi môi rướm máu của chàng dính đầy trên mặt tôi. Chúng tôi khóc sướt mướt. Chàng lôi tôi ra khỏi cuộc sống hiện tại. Tôi để mặc chàng kéo tới phòng lập hôn thú. Thế là hết chuyện. Nhưng tiểu thuyết và cuộc đời khác xa nhau lắm ở những mối tình éo le. Một người chuyên gỡ rối tơ lòng, dạy độc giả cách giữ gìn hạnh phúc thường là người mất hạnh phúc. Hoặc sống ly thân với chồng hoặc chồng nghiện ngập bê tha. Đó là cuộc đời. Tiểu thuyết thì khác, thì người gỡ rối tơ lòng là người có bí quyết tìm và giữ toàn vẹn hạnh phúc, tình yêu.
Dũng rướn người lên. Tôi bảo anh ta ngồi im. Và hỏi:
- Anh có đau lắm không?
Dũng gật đầu:
- Đau lắm.
Tôi lại hỏi:
- Nếu hàng chục đứa đánh anh, chắc là đau hơn chứ?
Dũng nhăn nhó:
- Chắc đau chết mất.
Tôi cười khẩy:
- Thái Anh đã chết đau đớn như thế.
Tôi dằn giọng.
- Vì anh cả. Anh là một thằng khốn nạn, một thằng chó đẻ. Anh dụ dỗ nữ sinh, o bế nữ sinh, ngủ chán chê với nó. Rồi anh bỏ rơi nó, để nó bơ vơ mang nỗi nhục vào đời. Khi nó tìm được một chỗ nương thân, anh vẫn chưa tha nó, anh xúc xiểm, dựng chuyện, đặt điều để chứng tỏ tài “chim gái” của anh trước mặt chồng nó. Kết quả, hạnh phúc nó đã tan vỡ. Chồng nó tự tìm cái chết. Và anh đã thuê người đánh chết chồng nó. Tôi tự hỏi, anh đã “chim” bao nhiêu đứa nữ sinh của anh và anh đã đẩy bao nhiêu đứa vào bùn nhơ? Tôi đi làm gái nhảy không phải để kiếm cơm ăn đâu. Mà để trả thù những thằng đàn ông đê tiện như anh, trả thù giùm những cô nữ sinh bị bọn giáo sư tán tỉnh đến mang thai và phải phá thai để bảo vệ danh dự gia đình. Anh biết tôi sẽ xử anh như thế nào chưa?
Dũng cúi gằm mặt. Tay chân run lẩy bẩy.
- Anh biết cái thai anh “tặng” tôi, muốn tống nó ra khỏi đời tôi, tôi đã khổ sở thế nào không?
Dũng câm nín. Tôi giận phát điên lên khi nhớ tới nhà con mụ phá thai ở ngõ hẻm ngoại ô Hòa Hưng và lần nạo sót nhau.
- Thừa sống thiếu chết! Vậy tôi sẽ bắt anh chịu cực hình thừa sống thiếu chết. Bây giờ, tôi là nữ chúa rằn ri, anh nghe cho rõ. Tôi muốn giết đứa nào tôi ghét, có kẻ xách dao, xách súng đi giết nó ngay. Anh biết thằng bắt anh là đứa nào không? Thằng Tony Phước, con ông Bộ trưởng L. đấy. Nó dám gọt đầu bôi vôi anh giữa sân trường Văn Minh lắm à....
Tôi đứng lên:
- Nhưng anh là thằng vừa đểu vừa hèn, không đáng giết. Để anh sống với bản án treo. Để anh bơ vơ thất nghiệp mang nỗi nhục mà làm lại đời anh.
Tôi ra mở cửa phòng, búng ngón tay tách một cái. Giống hệt con chó săn, Tony Phước chạy vào. Nó hớn hở:
- Em bằng lòng chưa?
- Chưa.
Tony Phước định rút dây lưng ra. Tôi xua tay:
- Dẫn nó tới lớp học nó đang dạy, nói cho tụi học trò biết nó dụ dỗ nữ sinh khiến nhiều nữ sinh mang bầu tự tử.
Tony Phước xoa tay:
- Thế thôi à?
Tôi đáp:
- Thế thôi, nó sẽ đau hơn là đòn du đãng. Và nếu nó không hèn nó sẽ đập đầu chết luôn.
Tony Phước dẫn Dũng rời khỏi phòng tôi. Lần này, nó chở Dũng vô trường bằng chiếc xe thể thao Mercedès của nó. Tôi lấy rượu mạnh ngồi ưống và hút thuốc lá chờ Tony Phước về.
Đêm nay còn nhiều chuyện gây cấn hơn. Cho đỡ buồn mà. Đời sống cứ ăn, ngủ, nhảy và nghe bọn con trai tán tỉnh mãi cũng chán. Phải xem chúng nó cắn xé nhau, đâm chém nhau mới vui.
Trần Thị Diễm Châu Trần Thị Diễm Châu - Duyên Anh Trần Thị Diễm Châu