Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5867 / 63
Cập nhật: 2016-06-23 09:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ột khi đã “coi như sang sông đắm đò” thì người ta có thể ngồi xổm lên dư luận. Không ai phân loại gái nhảy cả. Xã hội đã dành riêng chỗ ngồi cho gái nhảy. Chỗ ngồi đó ở ngay cạnh chỗ ngồi của gái điếm. Một gái nhảy hết thời trở thành gái điếm. Hồ Hải thường nhắc nhở tôi thế.
Nàng nói đúng. Cứ bo bo cái quan niệm “con nhà lành” khi mình đã rách bươm thì chẳng bao giờ thực hiện nổi những điều làm thỏa mãn lòng tự ái của mình được. Tôi cố gắng quên tôi là Trần thị Diễm Châu. Quên đi và chỉ nên nhớ mình là Châu Kool chở chất hàng ngàn nỗi đau đớn trong tâm hồn. Chỉ nên nhớ mình đang trải lòng mình làm đường rầy cho những chuyến xe đời nghiến lên. Như vậy, mình mới dám quyết liệt chống trả cuộc đời.
Lão già đang mê mết tôi là một tay phú thương, tay áp phe nổi tiếng ở Sàigòn, Chợ Lớn. Từ ngày biết tôi, lão “ăn cơm tháng” ở tiệm Mỹ Lệ. Tên lão là Lê Văn. Chị cai gà mớm thầm lão rằng tôi là nữ sinh con nhà lành, chán gia đình bỏ đi làm gái nhảy. Dĩ nhiên, chị ấy có thể nói thêm tôi còn trinh! Lão Lê Văn muốn bứt tôi khỏi vũ trường. Lão muốn độc quyền tôi. Theo chị cai gà, lão muốn mua cho tôi một căn nhà và cưới tôi làm vợ bé! Câu chuyện thật giản dị và khôi hài. Hồ Hải dục tôi giăng bẫy. Vui lắm, đời sẽ đỡ buồn biết mấy.
Tôi mở cửa bẫy. Lão già Lê Văn bước vào. Tôi cho lão ăn nhiều hứa hẹn. Chiều, lão đánh xe tới bin-đinh Núi Trắng rước tôi đi làm. Đêm, lão chở tôi đi ăn mì, ăn cháo và rước tôi về. Bất kể mưa hay tạnh, tối nào lão cũng có mặt ở vũ trường và chỉ rình những bản slow để ôm tôi du dương. Tôi cười thầm, giả đò ngây thơ rất khéo. Tôi làm tình làm tội lão hai tuần lễ liền. Lão chỉ mới được hưởng những tiếng “em anh” ngọt xớt của tôi.
Hồ Hải hối thúc tôi đốt giai đoạn. Lão già Lê Văn o bế tôi vất vả quá. Đến nỗi, nhiều lúc tôi bực mình. Lão không bằng lòng cho tôi đi nhảy. Lão tâm sự rằng lão... ghen nặng! Con cá của tôi mắc lưỡi câu rồi. Chỉ còn chờ cái phao chìm là tôi giật. Tôi ra điều kiện bỏ nghề đi nhảy. Lão già chấp thuận. Lão đưa tôi đi xem một căn nhà và bảo nếu tôi ưng ý, lão mua ngay. Hồ Hải khuyên tôi mở một cái trương mục ở ngân hàng. Đứa nào “chi” tiền cũng nhận nhưng bắt nó gửi vào trương mục của mình để tránh ghen tuông, kiện tụng rắc rối. Tôi theo lời khuyên của Hồ Hải “đề nghị” lão già bỏ tiền vào trương mục của tôi thay vì mua nhà, sắm đồ đạc.
Lão già Lê Văn hả hê chiều tôi. Lần đầu tiên, nhìn hắn móc tiền mặt bỏ vào trương mục của tôi, tôi thấy phục Hồ Hải quá. Hôm đó, tôi đã để lão già Lê Văn ôm tôi, hôn tôi một cách say sưa. Tội nghiệp lão! Chiến thuật, chiến lược “đẽo” tiền lão của tôi và Hồ Hải đi thật nhanh. Trương mục của tôi đã đủ tiền cho con tôi học suốt đời. Nhưng “giông tố” bắt đầu cuốn.
Một đêm, lão già Lê Văn vì ốm đau hay vì một lý do gì đó không đến đưa rước tôi, tôi đã gặp một thằng oắt trong tiệm nhảy. Nó chơi khá đào hoa và bám chặt tôi. Nó là một thứ công tử. Đêm đó nó lạc loài tới Mỹ Lệ. Thường thường nó chơi ở Đại Nam, Arc en Ciel là những chỗ sang trọng hơn ở đây. Nổi hứng, nó nhảy lên chỗ giàn nhạc, chụp lấy micro, tuyên bố: “Nhảy nhót tưng bừng, uống say ngất đi, tôi bao đêm nay”.
Nó rút cuốn chi phiếu, ghi số tiền phỏng định phải chi, ký tên và đưa chủ tiệm. Chủ tiệm biết rõ tên nó, hớn hở. Hồ Hải hỏi chủ tiệm và cho tôi hay thằng công tử hào hoa này là con trai lão già Lê Văn. Hồ Hải dục tôi “gây giông tố đi”.
Con mồi mới của tôi vồ lấy tôi. Dễ dàng quá, tôi chỉ cần mở cửa bẫy. Khi giàn nhạc chơi bài “Tạm biệt”, con mồi mới dìu tôi ra khỏi vũ trường. Nó dẫn tôi lại chỗ chiếc xe thể thao Mercedès, mở cửa, đỡ tôi bước lên. Nó phóng như bay về phía bờ sông, ngừng xe lại, hỏi tôi:
- Em cần về chưa?
- Anh muốn đưa em đi đâu?
- Em không mắc hẹn với ai à?
- Với một thằng già. Cho nó leo cây mấy hồi.
- Vậy đi Vũng Tàu với anh nhé!
- Xa quá.
- Phóng xe chừng tiếng đồng hồ chứ mấy.
- Để hôm khác.
- Hôm khác là hôm nào?
- Mai, mốt, tuần sau.
- Em đói không?
- Hơi hơi...
- Mình đi ăn mì.
Nó lái tôi tới Chung Nam. Chung Nam đóng cửa. Bất đắc dĩ, nó phải dẫn tôi vào Chợ Lớn. Ăn uống xong, nó đưa tôi về bin-đinh Núi Trắng.
- Anh lên chơi môt lát được không?
- Được, nhưng phải đề phòng.
- Đề phòng gì?
- Đề phòng thằng kép già nổi giận.
- Gói tiền lại ném vỡ mặt nó ra. Nó kêu thì nhét tiền kín miệng nó.
Giọng điệu thằng này ngang tàng lắm. Nó trẻ hơn Huy. Ria mép để lún phún trông mất dạy lạ lùng. Nó hút ống vố. Mùi thuốc 79 thơm vô cùng. Chiếc tẩu của nó hẳn phải là thứ đắt tiền. Nó lao xe vào sân bin-đinh, thắng rét. Rồi nhảy vội khỏi xe, chạy sang mở cửa xe cho tôi. Nó ôm ngang lưng tôi, dìu tôi lên phòng.
- Em ở đây một mình à?
- Một mình.
- Có lạnh không?
- Đêm nay anh ngủ đây với em nhé?
Tôi không đáp câu tán tỉnh rẻ tiền của nó. Tôi đưa chìa khóa, nó mở cửa phòng. Tôi bật đèn, nó làm bộ ngạc nhiên:
- Chà, em ở sang quá!
Tôi để nguyên bộ đồ đi làm, ngồi ở xa-lông đối diện nó, nói chuyện. Nó gật gù:
- Em đẹp nhất Sàigòn.
Rồi nó rướn người, búng tay:
- Anh phải tổ chức một cuộc thi hoa hậu vũ nữ mới được. Em sẽ là vũ nữ đẹp nhất Việt Nam.
Nó mím môi giây lát:
- Không, em phải là người đẹp nhất Việt Nam.
Đang buồn mà vớ được thằng dễ tính như thằng này kể cũng vui. Tôi mặc kệ nó tâng bốc.
- Tên em là gì, em nhỉ?
- Châu Kool.
- Sao lại Kool.
- Vì em hút thuốc Kool.
- Tên anh là Dũng, anh mới tới Mỹ Lệ lần đầu, mới gặp em đã mết em rồi. À, “xuất xứ” của đời em ra sao?
- Có rượu anh có uống không? Hãy uống rượu, hút thuốc và tán tỉnh nhau, có lẽ tốt hơn là hỏi “xuất xứ” của cuộc đời một gái nhảy.
Lê Dũng hình như “chịu” tôi lắm. Giữa lúc đó, Hồ Hải đi ăn đêm đã về. Nàng gõ cửa phòng tôi, đẩy vào. Miệng Hồ Hải liến láu:
- À, có khách, xin lỗi, mình về đây.
Tôi mỉm cười:
- Người hùng của tiệm Mỹ Lệ đêm nay, anh Lê Dũng đấy mà.
Hồ Hải bước gần Lê Dũng, chìa tay:
- Hân hạnh quá, vậy mà suýt không nhận ra.
Tôi bảo Hồ Hải:
- Ngồi xuống đi.
Nàng ngồi xuống ghế ngay. Tôi giới thiệu nàng với Lê Dũng. Hồ Hải đưa đẩy:
- Người hùng phải gặp mỹ nhân. Anh Lê Dũng không lôi con Châu khỏi tay lão già, tôi chê anh đó.
Con ngựa non Lê Dũng nổi máu tự ái:
- Anh sẽ đấm nát mặt lão già, nếu em cho phép.
Chúng tôi cười vang. Lê Dũng hẹn mai tới tôi. Tôi bảo nó chỉ nên gặp tôi ở vũ trường.
Nó đã quên câu tán tỉnh “Đêm nay anh ngủ ở đây với em nhé”. Trước khi đứng lên, nó nhìn cái giường của tôi, rút cuốn chi phiếu:
- Em phải mua cái giường Hồng Kông nằm cho êm.
Nó nắn nót viết trên tấm chi phiếu rồi đặt giữa bàn lấy cái đồ gạt tàn thuốc đè lên. Xong, nó tạm biệt tôi, Hồ Hải và chúng tôi tiễn nó ra cửa. Chờ tiếng máy xe hơi của nó rồ mạnh và lao khỏi sân bin-đinh, chúng tôi mới đóng cửa, “bình luận” bố con Lê Văn.
Hồ Hải cầm tấm chi phiếu:
- Cha chả, giường Hồng Kông đáng giá năm chục ngàn.
Nàng nhìn tôi:
- Tao biết mày còn đắt giá hơn nữa Châu Kool ạ!
Hồ Hải nheo mắt, ranh mãnh:
- Thế nào, đã mất gì chưa?
Tôi đáp:
- Vài chiếc hôn.
Hồ Hải phá ra cười:
- Bố con thằng Lê Văn hôn trên miếng thịt trâu chết chứ đâu có hôn mày!
Tôi nhăn mặt:
- Bậy nào.
Hồ Hải vẫn cười:
- Bộ mày rung động khi chúng nó hôn mày sao? Đừng có bịp tao.
Hồ Hải bàn cách đưa bố con lão già Lê Văn nhảy vào đống lửa tình. Nàng nói:
- Mày xem, hai đứa sẽ xâu xé nhau. Thằng bố chán đời đi uống rượu, thằng con chán đời đi hút thuốc phiện. Vợ nó, mẹ nó chán đời sẽ uống thuốc ngủ hoặc cắm hàng trăm chiếc sừng dê lên đầu thằng già. Vui ra phết! Cuộc đời buồn quá, cóc có gì làm mình vui. Coi chúng nó diễn kịch mới vui nổi.
Và vở kịch đã mở màn. Hai kép độc, một đào thương. Đạo diễn là Hồ Hải. Ngay tối hôm sau, lão già Lê Văn đã lò mò dẫn xác đến vũ trường. Lão đến với cái bệnh cúm chưa dứt. Câu đầu tiên lão hỏi tôi “Em có nhớ anh không?”. Dĩ nhiên, tôi phải đáp tôi nhớ lão nhiều. Và đáp thầm nhớ cả con lão. Lão bảo nhớ tôi kinh khủng cố lết tới ngắm tôi một tí cho bớt nhớ. Rồi lão về. Lão vừa về, Lê Dũng tới.
Kép Lê Văn xuất hiện màn một. Kép Lê Dũng màn hai. Đào thương tôi ở cả hai màn. Cứ thế mà tiếp tục, vở kịch dài chưa biết bao giờ mới kéo màn. Lê Dũng muốn đưa tôi ra Vũng Tàu khi vũ trường tan. Tôi rủ Hồ Hải đi theo. Nó bằng lòng. Không có chuyện gì lạ đêm đó ngoài những câu tán tỉnh nhàm tai và hứa hẹn vu vơ.
Lê Dũng si tôi thật tình. Lê Văn thì khỏi nói. Vở kịch đã đến màn tàn bạo. Đêm tôi đang ôm Lê Văn du dương bản slow, Lê Dũng tới. Tôi đã dặn nó chỉ nên tới vũ trường khi vãn nhảy. Để tôi kịp đuổi Lê Văn về trước. Tôi phịa với nó rằng lão già đang mết tôi là ân nhân của tôi. Nó không chịu buông tha tôi. Nếu Lê Dũng thương yêu tôi thật sự rán nghe lời tôi, tôi sẽ tìm cách thoát khỏi tay lão già. Lê Dũng đã nghe tôi. Và lão già Lê Văn cũng đã nghe tôi bằng lòng về trước giờ tiệm đóng cửa.
Hồ Hải nói không sai. Bọn đàn ông sẽ gục xuống đôi chân tôi. Và sẽ chết khốn nạn. Lê Dũng tới vũ trường trái với ý định của tôi nhưng lại đúng với ý muốn của đạo diễn Hồ Hải. Trong ánh sáng điện mờ của bản nhạc êm dịu, mê ly, Lê Dũng vỗ mạnh tay lên vai lão già Lê Văn. Lê Văn vừa quay lại, Lê Dũng đã phóng một trái đấm trúng mặt Lê Văn. Lão già rú lên một tiếng đau đớn. Rồi ngã gục xuống sàn nhảy. Giàn nhạc tiếp tục chơi. Vì cảnh này không hiếm hoi gì ở vũ trường. Những cặp đang nhảy dìu nhau về bàn. Lê Dũng đá thêm vào cái xác lão gia một phát nữa. Tôi hơi chột dạ. Không ngờ Lê Dũng tàn bạo thế!
Ông chủ tiệm ngơ ngác một lát. Lê Dũng cười ngạo nghễ:
- Tôi bao uống trọn đêm nay để mừng chiến thắng tình yêu.
Vũ trường vỗ tay ca ngợi. Lê Dũng ôm chặt tôi, hôn tôi giữa sàn nhảy
- Từ nay Châu là của riêng anh.
Nhận ra Lê Dũng, chủ tiệm không lo ngại gì. Ông cho người ra vác ông già Lê Văn lên lầu, săn sóc ông già. Chủ tiệm cũng chẳng dại gì nói với Lê Dũng rằng nó vừa hạ bố nó. Để Lê Dũng say sưa chi tiền. Vũ nữ dốc rượu liên miên và đổ đi liên miên.
Mỗi ly rượu đổ đi là có những phần hoa hồng, dại gì không đổ đi. Khách nhảy chuyên uống trà đường, cà phê đá, vớ dịp nốc rượu, dại gì không nốc, dù không biết nốc.
Lê Dũng hân hoan chiến thắng của nó. Nó đeo vào ngón tay tôi chiếc nhẫn kim cương:
- Mừng chiến thắng em nhé! Anh đã bảo sẽ đánh vỡ mặt thằng già mà. Nó sức mấy mà dám độc quyền em.
Lê Dũng lại rút chi phiếu. Lần này chơi sang, nó để trắng, chỉ ký tên.
- Ê, ông chủ, tính tất cả rồi điền món tiền cần trả vô nhé!
Nó đã nổi tiếng phong lưu mã thượng ở Mỹ Lệ lần đầu gặp tôi. Lần này, nó trở thành người hùng của hộp đêm. Có kẻ hót nó, phong tước ông hoàng cho nó. Nửa đêm, Lê Dũng đưa tôi về bin-đinh.
Tới cửa phòng, nó lại tán tôi như mọi lần:
- Đêm nay anh ngủ đây với em nhé?
Tôi làm bộ giận nó:
- Anh vừa làm mất mặt em ở vũ trường.
Nó ngạc nhiên:
- Anh chiến đấu “giải phóng” em mà...
Tôi mím môi:
- Đồng ý, đồng ý lắm. Nhưng mai mốt báo chí đăng tải vụ này. Rồi lão già kiện cáo, em phải ra tòa làm chứng. Rồi em nổi tiếng và anh sẽ còn chiến đấu vất vả hơn.
Nó tự tin:
- Thì anh sẽ chiến đấu và chiến thắng nữa.
Hai chúng tôi bước vào phòng, khóa trái cửa. Lê Dũng vẽ vời tương lai! Ôi, không còn danh từ nào chua chát đối với tôi hơn là danh từ này. Đã mấy lần tôi đi tìm tương lai. Đều bị rớt xuống hầm bẫy. Nên chán ngán hai tiếng khốn nạn “tương lai” rồi. Tương lai một gái nhảy càng đáng chán ngán. Tôi mặc kệ Lê Dũng nói. Nó đã quên cái biến cố nó vừa gây ra. Tôi chưa biết sẽ phải trả lời Lê Văn thế nào. “Giông tố” rồi đấy. Chắc Hồ Hải vui lắm.
- Em lấy anh không?
- Đừng đùa.
- Anh nói thật đấy.
- Lấy anh để chết đói à?
- Thành triệu phú thì có. Anh sẽ “chớp” của ông bô món tiền lớn, chúng mình “dông” sang Nam Vang hưởng tuần trăng mật.
- Sẽ “chớp” à?
- Ừ, sẽ “chớp”. Mấy hồi.
- Em sợ cái “sẽ” của anh sẽ chẳng đi tới đâu. Tưởng anh “chớp” rồi chứ. (bỏ 120 chữ)
- Anh có món quà cho em.
Nó móc túi lấy ra cái hộp nhỏ, mỉm cười:
- Em thử đoán xem cái gì?
Tôi lắc đầu:
- Chịu.
Nó nâng cánh tay tôi lên và hôn hít da thịt tôi:
- Một chiếc nhẫn kim cương. Của mẹ anh đấy, anh “thổi” chiều nay. Bà bô sẽ tiếc ngẩn ngơ.
Tôi không thèm mở cái hộp. Lê Dũng vẫn vuốt ve cánh tay để trần của tôi:
- Đêm nay anh ngủ đây với em nhé?
- Để đêm khác đi.
- Tại sao không thể là đêm nay?
- Vì đêm nay em khó ở.
- Khó ở?
- Em có tội.
- “Bị” à?
- Vâng.
Đôi mắt ngầu dục vọng của Lê Dũng diu dịu dần đi. Nó buông tay tôi ra. Hơi thất vọng:
- Đêm khác vậy. Giá đêm nay thì tuyệt hơn, mừng chiến thắng mà...
Giữa khi ấy, có tiếng gõ ở cửa phòng tôi. Tôi chột dạ. Lão già Lê Văn có thể ghen đến độ rút súng bắn cả đôi tình nhân không? Lê Dũng hất hàm:
- Cô bạn em hả?
- Có lẽ thế.
- Em ra mở cửa đi!
Lê Dũng ngồi quay lưng ra cửa phòng. Nó còn trẻ nên tự tin lắm. Ngứa mắt là nó hành động khỏi cần biết hậu quả. Tự ái là nó tìm cách thỏa mãn ngay. Hồ Hải chỉ “gáy” nó một câu, nó nhắm mắt hạ “tình địch” ngay trên sàn nhảy. Rồi không cần biết mặt mũi “tình địch” của mình.
- Em lo quá.
- Lo cái gì?
- Lo lão già trả thù anh.
- Sức mấy mà nó trả thù. Anh có hàng chục đàn em, toàn là du đãng đầu trâu mặt ngựa. Chúng sẽ xơi tái lão già.
Tôi ra mở cửa. Quả đấm vừa xoay, người bên ngoài đẩy mạnh. Hắn hùng hổ lao vô:
- Thằng nhãi đâu?
Lê Dũng ngoảnh mặt lại:
- Tao đây.
Người lạ mặt rút dao. Tôi ôm mặt, hét rụng rời. Khi tôi buông đôi bàn tay khỏi mặt, người lạ mặt đã chuồn êm. Và Lê Dũng im tiếng. Vừa khi đó, Hồ Hải và lão già Lê Văn bước vào phòng. Lão già hỏi tôi:
- Nó đã hiếp em chưa?
- Chưa.
- Nó đâu?
- Nó ngồi yên ở ghế.
Lão già Lê Văn cười khanh khách:
- Nó chết rồi, nó bị đâm thấu phổi rồi.
Lão đắc chí:
- Thằng ôn con nhà ai dám qua mặt tao?
Hồ Hải nháy tôi. Tôi bắt đầu lo sợ. Án mạng trong phòng mình rồi sẽ lôi thôi lắm đấy.
Hồ Hải cười rũ rượi. Nàng vỗ vai lão già Lê Văn, ca ngợi:
- Ông “via” chịu chơi quá.
Lão già Lê Văn nhìn tôi, ấu yếm:
- Vì em, chỉ vì em hết. Đêm nay em “thưởng” chiến công của anh, nghe cưng...
Tôi bỗng thét lên một tiếng hãi hùng. Không hiểu tại sao nữa. Tiếng thét của tôi làm kinh động bin-đinh Núi Trắng.
Những phòng ở cùng hành lang mở tung cửa chạy sang phòng tôi. Người ta hay tin có án mạng vội vàng báo cho ông quản lý. Ông quản lý báo cho cảnh sát. Bin-đinh Núi Trắng sống động hơn bao giờ. Đèn ở mỗi phòng bật sáng trưng. Khoảnh khắc, tin án mạng trong phòng vũ nữ Châu Kool không một ai là không biết. Lão già Lê Văn vẫn thản nhiên. Có lẽ, lão tin rằng tiền của lão sẽ bịt kín mồm công lý. Lão trách tôi:
- Em ồn ào vô tích sự!
Tôi công nhận ồn ào vô tích sự thật. Nhưng dù rất lo sợ, dù muốn bưng bít vụ này, không hiểu tại sao tôi đã thét lớn khủng khiếp thế? Chắc chắn, giọng cười man rợ của Hồ Hải và giọng tán tỉnh của Lê Văn đã làm tôi tởm. Tôi tởm vì biết rõ Lê Văn đã thanh toán tình địch là con trai lão. Để cho đời đỡ buồn, Hồ Hải đã đi quá xa. Để trả thù đời, tôi đã ra tay quá sớm chăng? Mười lăm phút sau, cảnh sát tới. Họ chụp hình, quan sát căn phòng tỉ mỉ, rắc thuốc trên chiếc ghế xa-lông, ý chừng để tìm dấu vết hung thủ. Họ làm công việc chuyên môn khá lâu. Lão già Lê Văn ngậm ống vố, bình tĩnh vô cùng. Lão không thèm ngó khuôn mặt khốn nạn của nạn nhân. Khi cảnh sát lật mặt Lê Dũng lên ngay ngắn, họ hỏi:
- Ai là chủ căn phòng này?
Tôi đáp, giọng run run.
- Tôi.
- Nạn nhân là thân nhân của cô à?
- Không.
- Cô làm nghề gì?
- Vũ nữ.
Cảnh sát đuổi hết những người tò mò ra khỏi phòng tôi. Còn lại có tôi, Hồ Hải và lão già Lê Văn. Cảnh sát tiếp tục thẩm vấn tại chỗ:
- Hắn đeo cô?
- Vâng.
- Và bị tình địch ghen giết chết?
Người cảnh sát thẩm vấn nhếch mép cười:
- Chuyện giản dị. Chỉ khúc mắc chút xíu là thộp cổ hung thủ thôi. Cô biết tên gã huê tình này chứ?
- Dạ biết.
- Vậy khỏi móc ví hắn coi căn cước. Tên hắn là gì?
Hồ Hải thấy tôi bối rối, vội bước cạnh tôi:
- Thưa ông, tôi biết rõ vụ này. Tôi có thể trình bày được không?
- Được chứ. Cô là nhân chứng quan trọng đó. Nào, thử nói chút coi.
- Nạn nhân tên là Lê Dũng, con trai của ông này...
Hồ Hải chỉ tay về chỗ ông già Lê Văn đứng. Ông ta đã nghe rõ Hồ Hải nói. Cái ống vố rơi khỏi hàm răng thường ngậm chặt của ông ta.
Nó rớt xuống sàn phòng kêu một tiếng nhỏ. Thuốc trong nồi vẫn cháy. Cảnh sát hướng mắt về ông già. Ông già chết đứng. Rồi ông ta nhúc nhích tiến đến gần chiếc ghế xa-lông xem mặt nạn nhân cho rõ. Nhưng ông già ngã khụy. Hồ Hải nói:
- Tình địch của ông già là cái xác chết này.
Cảnh sát hỏi:
- Ông ta giết con trai ông ta?
Hồ Hải lắc đầu:
- Lão thuê người đâm nhầu con lão. Rắc rối lắm. Ông nên hỏi lão ta, chúng tôi cho thêm chi tiết.
Cảnh sát gật gù:
- Vậy mời hai cô về quận.
Họ vác ông già Lê Văn theo. Tôi và Hồ Hải ngồi ở quận khai rõ từng chi tiết tới bốn giờ sáng mới được về. Cảnh sát còn hứa hẹn “nhờ vả” chúng tôi nhiều nữa. Có một chi tiết quan trọng là tôi và Hồ Hải gây ra vụ “giông tố” này thì chẳng ai tìm hiểu, kể cả Lê Dũng lẫn Lê Văn. Mà ai dại gì khai chi tiết này với cảnh sát. Đêm hôm ấy, tôi ngủ nhờ phòng Hồ Hải. Phòng tôi bị cảnh sát tạm niêm phong để dễ điều tra. Hồ Hải ranh mãnh:
- Sao lúc ấy, mày lại hét lớn?
- Tao không hiểu.
- Vui đấy chứ nhỉ?
- Coi bộ rắc rối dữ.
- Ăn nhằm gì. Chưa bao giờ tao vui thế. Ngắm bộ mặt lão già biến đổi rồi ngã gục khi nó đã biết nó đã giết con nó, tao khoái quá, muốn vỗ tay. Những kẻ làm cho mình khổ sở, khốn nạn nó đã vui như tao lúc đó. Đời là sự vay trả. Cứ đi nghe mấy bà sơ giảng kinh thì lúa mẹ nó cả đời.
- Mày tàn nhẫn quá.
- Em ơi, tay em đã nhúng chàm rồi. Giờ em sẽ tàn nhẫn hơn hoặc là tự tử, để hối hận. Mà tao nghĩ mày đâu có dại dột đến nỗi phải tự tử.
Tay tôi đã nhúng chàm rồi...
Trần Thị Diễm Châu Trần Thị Diễm Châu - Duyên Anh Trần Thị Diễm Châu