A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5867 / 63
Cập nhật: 2016-06-23 09:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ôi âm thầm trở lại bin-đinh Núi Trắng. Tôi đến nhà Thái Anh vỏn vẹn một chiếc valise thì giờ bỏ đi cũng vỏn vẹn một chiếc valise. Hành lý nhẹ bẵng. Có lẽ, yêu thương đã rụng rơi hết. Tôi mướn một căn nhà nhỏ ở miệt Tân Định để chị Bảy vừa có thể sống chung với con cái chị vừa chăm nuôi con tôi. Thanh Triều không hề biết việc tôi đi, đem cả cháu Hữu rời bảo sanh viện. Căn nhà của Thái Anh, đồ đạc của chàng sắm, sẽ có thân nhân của chàng đến “tiếp thu”.
Với tôi, Thái Anh chỉ còn là một kỷ niệm không vui không buồn. Đừng nói dối lòng mình là mình hối hận, tiếc nhớ. Hãy nói thật, dù nói thật với người chết. Rằng, Thái Anh, tôi giận anh, chính anh đẩy tôi vào con đường mà anh đã lôi tôi ra. Tôi mất cắp dần những rung động của thanh niên. Tuổi trẻ tôi nham nhở, méo mó què quặt. Sự tàn nhẫn xâm chiếm tâm hồn mình thật dễ dàng. Nhất là trong thời đại hiện nay.
Tin tôi trở lại bin-đinh Núi Trắng sau ngót hai năm bỏ đi “theo tiếng gọi của ái tình” làm chấn động dư luận... bin-đinh. Không hiểu có phải là định mệnh hay không, mà căn phòng cũ của chị Hồng đã có người đến ở, nhưng vừa mới dọn đi. Và tôi lại về ở đây, về ở với những kỷ niệm xót xa của mình. Ông quản lý cho khênh tủ lạnh và các đồ lặt vặt của chị Hồng ngày xưa lên phòng. Hồ Hải sang gặp tôi ngay. Nàng ngó tôi chằm chằm, cười tít mắt:
- Cha chả, con bé càng đi xa trở về càng đẹp. Lần này về chừng bao lâu đi lại hả Châu Kool?
Tôi không đáp câu hỏi của Hồ Hải ngay. Mà búng ngón tay tách một cái:
- Cho tao một điếu thuốc.
Hồ Hải gật gù:
- Coi bộ mày từng trải quá rồi nhi?
Hồ Hải móc túi quần “jean”, ném cho tôi gói thuốc “Con Mèo” và hộp quẹt. Tôi đẩy cái ruột hộp thuốc, rút một điếu, quẹt lửa, mồi thuốc. Hồ Hải lại hỏi:
- Mày bỏ thuốc Kool rồi à?
- Chưa.
- Sao hút “Con Mèo”
- Vì sắp làm mèo đêm. Nói đùa đấy. Tao quên mua thuốc. Dạo này mày nhót ở đâu?
- Mỹ Lệ.
- Tiệm mới à?
- Ừ.
- Còn cần thợ nhảy không?
- Đang đói người đẹp như mày.
Tôi nhả làn khói, nhìn lên và trả lời câu đầu tiên của Hồ Hải:
- Tao về với thế giới bin-đinh lần này hơi lâu. Tao hy vọng sẽ không đi đâu nữa.
- Hình như mày đã nói câu này một lần rồi.
- Thì tao mới nói có một lần.
- Chắc mày lại bị bọn đàn ông chơi xỏ hả?
- Không đúng hẳn vậy đâu.
- Một mối tình cao thượng chứ gì!
- Chàng yêu nàng. Nàng dấn thân vào vũ trường. Chàng lôi nàng ra khỏi vũng bùn nhơ. Hai người lấy nhau. Rồi một hôm xấu trời, chàng muốn bỏ nàng, bèn nghĩ rằng đã nhiều đứa ôm nàng. Và chàng giả vờ ghen. Rồi hạnh phúc tan vỡ.
Hồ Hải phá ra cười:
- Tao lạ gì chuyện này vì tao đã là nạn nhân.
Tôi không hỏi mà Hồ Hải khai vanh vách:
- Trước tao bị giọng lưỡi của một thằng họa sĩ phỉnh phờ. Tao phát tởm bọn văn nghệ sĩ. Trái đất chết hết đàn ông mới phải lấy bọn văn nghệ sĩ, cái bọn chó đẻ, cứ tưởng mình là ông Trời. Thực ra chúng nó bé như con kiến. Thằng nhà báo của mày có khác chút nào không? Mấy tháng trước có thằng nhà báo bị du đãng đánh chết. Tao khoái quá.
Hồ Hải thích ăn nói thật tàn nhẫn. Nàng ghét thủ thỉ tâm tình. Tôi quen tính nết của Hồ Hải cũng bắt chước nàng nói năng cái giọng điệu của nàng.
Tôi không coi Thái Anh như Dũng nên chẳng muốn kể chuyện Thái Anh và những ngày sống phẳng lặng bên chàng.
- Bọn nào giết thằng nhà báo đó?
- Bọn Cầu Muối.
- Nó thù gì thằng nhà báo?
- Bọn nó được thuê tiền đánh mướn.
- Ai thuê bọn nó?
- Nghe thằng vệ sĩ của tao nó bảo thằng giáo sư nào đó tao quên mẹ nó tên rồi.
Chắc là Dũng đã thuê du đãng đánh chết Thái Anh. Tôi dập điếu thuốc lá:
- Mày phải dợt lại cho tao.
- Dợt cái gì?
- Nhót và chai đá như mày.
- Ô kê.
- Tuần sau tao đi làm với mày. Có lẽ phải gây sóng gió cho đỡ buồn.
- Đúng rồi, tao cũng đang gây sóng gió đây. Tao sùy bọn du đãng nhà giầu cho chúng nó hăm he giết nhau, vui đáo để. Tao tin rằng mày mới đủ thớ xúi dục chúng nó hạ sát lẫn nhau. Bắt con cái bọn Bộ trưởng giết nhau, thanh toán nhau, còn gì vui hơn. Tao vào phòng tao cho mày nghỉ nhé? Cần hút thuốc Kool tao bảo tụi nhỏ đi mua giùm!
- Cần, tao cần hút.
- Thấy mày dạn dầy, tao mừng lắm.
Hồ Hải rời phòng tôi. Nàng đóng rầm cửa lại. Cái chốt sắt ăn chặt vào ổ khóa như vết thù của nàng hằn rõ trên da trời. Như nỗi sầu của tôi đậm nét ở tâm hồn. Tôi đã dạn dầy rồi chăng? Có thể lắm. Hồ Hải nhận xét không sai đâu, dẫu chưa dạn dầy thì cũng sắp dạn dầy. Mà dạn dầy đã sao.
Tuần lễ sau, tôi đi nhảy ở Mỹ Lệ. Những sự rụt rè của buổi đầu hai năm về trước đã biến mất. Hồ Hải truyền cho tôi thật nhiều thủ đoạn, tiếp tay chủ tiệm bóc lột dân hào hoa. Chị cai gà nhắm toàn bọn công tử bán trời không văn tự, đem tôi ra “trình diện”. Tôi bỗng trở thành thứ vũ nữ đắt giá, muốn được nhảy với tôi, khách nhảy phải “com măng” trước. Tôi bắt đầu làm khổ bọn đàn ông ngu xuẩn bằng cách cho họ ăn hy vọng. Anh nào tôi cũng hứa yêu đương hết.
Người ta sẽ vất vả vô cùng khi đi tìm đường lên thiên đàng. Nhưng dễ dàng vô cùng nếu người ta muốn tìm đường xuống địa ngục. Xuống địa ngục, có khi, khỏi cần tìm đường. Đã sẵn sứ giả của diêm vương mời mọc mình. Tôi không dám nghĩ Hồ Hải là sứ giả diêm vương. Mà nghĩ rằng cuộc đời đã chơi cái trò đánh dấu đường lối của thằng Petit Poucet. Và tôi đành theo những viên sỏi oan nghiệt, bước chân vào vũ trường làm gái nhảy.
Chẳng phải học cách dạn dầy đâu. Cứ sống đi, một ngày nào đó, mình sẽ nhận ra đám mây đen dạn dầy phủ kín đời mình. “Coi như chị đã sang sông đắm đò”. Nếu Huy có trách móc tôi, tôi sẽ nói với nó như thế. Nó sẽ thương tôi. Thì tôi lại bảo “Em ơi, em ở lại nhà. Vườn dâu em đốn mẹ già em thương. Mẹ già một nắng hai sương. Chị đi một bước trăm đường xót xa.”. Chưa bao giờ tôi thấy bài “Lỡ Bước Sang Ngang” của Nguyễn Bính hay thế. Hai câu “Năm xưa, đêm ấy, giường này, Nghiến răng, nhắm mắt, cau mày, cực chưa” thật đúng với tâm sự của tôi đêm tôi bị cha dượng hãm hiếp êm ái.
Đời tôi, có lẽ, đã vận đúng vào hai bài thơ “Lỡ Bước Sang Ngang” và “Mộng Tan” của thi sĩ Nguyễn Bính.
Anh ơi, mộng đã tan rồi
Mộng tan theo nước, nước trôi lạnh lùng.
Nước trôi còn có khi ngừng,
Mông tan, tan cả cõi lòng em tan.
Kể từ lỡ bước sang ngang,
Đi theo tiếng gọi trên đường ái ân.
Tưởng rằng mộng đó tan gần,
Ai dè mộng đó tan dần giấc mơ.
Nào ai biết được mà ngờ,
Con người thế đó lại là Sở Khanh....
Khi mộng ước đã tan, đã trôi theo giòng nước, mình bằng lòng trôi theo giòng nước, mình bằng lòng trôi theo cùng với bèo rác. Tôi không phàn nàn, hối hận. Thái Anh đã nói đúng. Làm gái nhảy là phải chấp nhận sự cợt nhã của khách. Phải để khách “em em, anh anh”, cấu véo, sờ mó.
Tôi đã cười thành tiếng khi những thằng công tử mặt búng ra sữa, ôm chặt tôi trong những bản Slow và thầm thì bên tai tôi “Anh yêu em, anh yêu em. Em có yêu anh không”. Đấy là sinh hoạt ở vũ trường.
Ở bin-đinh Núi Trắng tẻ nhạt hơn. Vì không có ly cốc chạm nhau, không có âm nhạc dậm dặt, không có những nụ cười khả ố. Tôi ăn cơm xách. Ngày hai bữa, người xách cơm đem “gà-men” để trước cửa, lấy “gà-men” bữa trước về. Cánh cửa hé mở, một cánh tay thò ra, lôi cái “gà-men” cơm, thức ăn vào.
Những buổi chiều mưa, nhìn những cánh tay thò ra kéo những cái “gà-men” vào, tôi chán nản cùng cực. Nhưng những người độc thân ở bin-đinh đã sống như vậy đó. Phải nhìn cái “gà-men” cơm để gần cửa phòng dầu dãi cả đêm, vì chủ phòng cao hứng đi chơi quên về, mới cực tả được sự lười biếng, nham nhở của đời sống ở bin-đinh. Thế mà tôi đang sống ở bin-đinh.
Chiều nay trời mưa to. Hồ Hải không đi chơi phố với kép. Nàng sang phòng tôi tán gẫu. Lần đầu tiên từ ngày quen nhau, Hồ Hải mới nói với tôi một câu đơ đỡ dạn dầy.
- Tự nhiên tao buồn quá mày ạ. Tao nhớ nhung thèm khát một điều gì mà tao cũng không biết nữa.
Hồ Hải ngồi gọn lỏn trong chiếc ghế xa-lông. Mười ngón tay móng dài nhọn hoắt, bôi sơn đỏ chói. Trông nàng y hệt con mèo cái vừa đẻ. Mười ngón tay đó chả biết đã bóp cổ bao nhiêu đàn ông, con trai? Điếu thuốc “Con Mèo” ngậm giữa làn môi, đôi mắt trở nên hiền lành mơ mộng. Hồ Hải nhìn lên trần nhà. Rồi bỗng nàng duỗi dài chân, đặt thoải mái trên mặt bàn nhỏ. Nàng dập điếu thuốc, đưa hai tay xoa mắt:
- Tao già rồi, mày nhỉ?
Một tiếng sét nổ tung trên nền trời bên ngoài? Không, tiếng sét nổ tung trong tâm hồn tôi. Đến hôm nào tôi sẽ vuốt mặt nói với người bạn “Tao già rồi, mày nhỉ”? Buồn chết người đi được, cái câu than già của Hồ Hải. Tôi an ủi nàng:
- Mày còn trẻ mà.
- Không, tao già rồi. Bọn nhãi búng ra sữa không mết tao là tao biết tao già rồi. Giá biết mình chóng già, hồi còn trẻ tao làm loạn tung cuộc đời cho đã. Son phấn nhiều, thức đêm lắm, chóng già quá mày nhỉ?
- Thì mày làm ít đi.
- Đi làm thì chán, không đi làm thì nhớ. Bọn nhà văn chúng nó cứ ví chúng nó với gái nhảy và điếm là cái khỉ gì? Chắc chúng nó cũng có nỗi rời rã như tao.
- Thê thảm hơn.
- Sao mày biết?
- Vì tao đã làm vợ một thằng nhà văn. Nó viết lách mà nó bảo nó ngủ với điếm. Tiểu thuyết của nó xuất bản nó bảo con hoang ngủ với điếm.
- Ối dào, bọn nó giả dối. Này Châu Kool...
- Gì?
- Mày lộng lẫy thật.
- Bỏ đi mày.
- Không, mày đẹp quá, tao là con trai chắc tao mê mệt mày. Tung hoành đi, để mai mốt già như tao chỉ còn khứa già mời mọc.
- Tung hoành cái gì?
- Cho tụi đàn ông, con trai thanh toán nhau đi. Làm nữ chúa rằn ri oai hơn là gái nhảy. Tụi nó gây cho mình nhiều nỗi khốn khổ. Thì mình phải trả thù chứ.
- Để tao nghĩ đã.
- Tao cho mày hay, mỗi đêm mày mỗi già đi một chút đấy. Rán nghĩ cho lẹ đi! Nghe đồn có thằng con út thằng Bộ trưởng L. trồng cây si mày hả?
- Không phải, thằng oắt, con ngài Phó tổng thống, nó cứ đòi tao làm chị nó.
- Mày đòi làm mẹ nó đi. Mày lơn bố nó rồi cho bố nó rớt để bố nó nổi giận xem sao. Hay là thằng oắt sẽ ghen với bố nó, giết bố nó. Vậy là “giông tố” nổi ầm ầm. Xã hội vui đáo để. Bọn nhà văn sẽ có vô số đề tài viết tiểu thuyết.
- Hay đấy.
- Hay lắm chứ. Rồi mày sai thằng oắt xách súng phóng xe đi tống tiền mua hột xoàn cho mày đeo. Mày lơn thằng khác. Chúng nó giành giật mày, đâm chém nhau, ngoạn mục vô cùng.
- Tuyệt, tuyệt, tao phải thực hiện kế hoạch của mày mới được.
- Cho đỡ buồn mà.
- Nhưng tao muốn cho thằng già giám đốc sở X. tan hoang cửa nhà đã.
- Nên lắm.
- Nó hứa tối nay tặng tao một cái nhẫn kim cương.
- Mày hứa gì với nó?
- Tao hứa sẽ ngủ với nó!
Hồ Hải phá ra cười. Chất mơ mộng trong đôi mắt nàng tan biến. Chỉ còn lại chất ranh mãnh. Hồ Hải rút điếu thuốc mới, mồi lửa:
- Coi chừng ăn át-xít.
Tôi nói:
- Khỏi lo, tao đã có bốn đứa to xác như “gorille” tình nguyện làm vệ sĩ rồi.
- Mày khôn hơn chị Hồng.
- Để sống lâu trả thù cho chị Hồng chứ. À, tao sẽ sai thằng oắt xách súng hỏi tội bọn thằng Trần Thức Thời. Cả nó nữa.
- Thằng oắt sẽ hả hê lắm. Nó chỉ chờ mày sai nó thôi.
Câu chuyện xoay chung quanh vấn đề trả thù đời. Hồ Hải say sưa nói cơ hồ như một vị linh mục giảng kinh thánh cho con chiên nghe. Tôi đã ngụp lặn trong nỗi say sưa của Hồ Hải. Cái triết lý sống “Coi như chị đã sang sông đắm đò” của Hồ Hải hấp dẫn vô cùng. Tôi còn gì nữa mà phải gìn giữ?
Trần Thị Diễm Châu Trần Thị Diễm Châu - Duyên Anh Trần Thị Diễm Châu