Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5867 / 63
Cập nhật: 2016-06-23 09:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ăn phòng của chị Hồng vẫn như cũ. Chưa có gì thay đổi cả. Đồ đạc của chị sắm, còn nguyên. “Chúng tôi cố ý chờ cô tới” Ông quản lý bảo tôi vậy. “Nếu một tháng nữa, không có người thân của cô Hồng đến nhận đồ đạc của cô ấy, chúng tôi sẽ giao trả nhà chức trách, nay cô tới rồi, chúng tôi đỡ phiền. Cô tính ở đây lâu không?” Tôi đáp “Chắc tôi ở lâu”. Ông quản lý nhìn tôi bằng đôi mắt soi mói nhưng ăm ắp cảm tình. Ông khuyên tôi “Cô đẹp hơn chị cô, cô phải coi chừng. Hồng nhan đa truân cô ơi!”. Tôi mỉm cười. Thoáng thấy trong gương nụ cười của mình kiêu ngạo quá. “Em nên điểm phấn tô son lại. Ngạo với nhân gian một nụ cười”.
Ngay chiều hôm đó một người bạn thân, nổi tiếng ngổ ngáo của chị Hồng, cùng ở bin-đinh Núi Trắng, cùng ở lầu hai, sang thăm tôi. Chị này trẻ như tôi, thường gọi chị Hồng bằng chị xưng em. Tên chị là Hải. Vũ trường quen kêu chị cái biệt danh Hồ Hải. Chị Hồ Hải mến tôi lắm. Chị là một nhân chứng hùng hồn những lần đứng cạnh chị Hồng trước vành móng ngựa. Chị đã lớn tiếng chửi ông Trần Thức Thời và vợ ông ta, lạc ra ngoài phạm vi người chứng. Đến nỗi ông chánh án phải gõ bàn hoài. Chị thân mật kêu tôi là mày xưng tao. Tôi thì vẫn kêu chị là chị, xưng tên tôi.
- Mày nhất định bỏ học, hả Châu?
- Vâng, Châu học không vô nữa, chị ạ!
- Mày định nhào vào vũ trường?
- Nên không chị?
Chị Hồ Hải rút một điếu thuốc lá Con Mèo, chị móc bật lửa, bật lửa, bật lia lịa. Chị mồi thuốc thật sành điệu. Khói thuốc tỏa ra. Điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay thon dài, móng bôi sơn hồng nhạt, trông quyến rũ lạ lùng:
- Mày hít không?
- Châu không biết hút thuốc lá.
- Phải tập đi chứ?
- Châu sợ ho.
Chị Hồ Hải cười như nắc nẻ:
- Cha chả, muốn làm vũ nữ mà sợ ho. Mày phải biết uống rượu, phải để móng tay dài, vót cho nhọn mà bấm vào da thịt bọn đàn ông chó đẻ.
Ngôn ngữ của chị Hồ Hải khác xa ngôn ngữ của chị Hồng, ngôn ngữ ở nội trú Hòa Hưng.
- Với những thằng như thằng cha Trần Thức Thời thì nên lột da, róc xương nó, Châu ạ! Tao biết mày thương chị Hồng mày mới bỏ rơi tương lai của mày. Có hai cách trả thù. Trả thù trực tiếp và trả thù gián tiếp. Tao nghĩ, bọn mình nên trả thù trực tiếp, nghĩa là làm cho bọn đàn ông tan cửa, nát nhà, bắt chúng nó đâm giết nhau trước mắt mình.
Chị Hồ Hải nói không cho tôi nói. Giọng chị chứa đầy hận thù. Chẳng phải là hôm nay, những ngày tôi còn ở với chị Hồng, chị Hồ Hải đã chửi đời thậm tệ. Chị Hồng bảo tôi “con đó nó cũng có nỗi đau đớn giống em. Nhà nó khá giả ra phết. Nó học trường đầm hẳn hoi. Giờ nó ‘điên’ rồi”.
- Này Châu, tao sắp giải nghệ gái nhảy. Tao muốn làm nữ chúa rằn ri. Hôm qua, một thằng kép của tao bô trai kinh khủng, con ông Bộ trưởng đấy nhé, nó đưa tao tới sòng hít thuốc phiện. Tao hít một điếu mà giờ hãy còn tởm. Thằng kép của tao dám mang súng lục của ông via nó đi dọa thiên hạ. Nó mết tao, tao cá với mày là tao bảo nó bắn ai là nó bắn.
Chị Hồ Hải búng tàn thuốc lá:
- Nông nổi như tao với mày thì chỉ nên khuấy bẩn cuộc đời. Chị Hồng chị ấy còn lý tưởng quá. Ối dào, vũ nữ về già, hai ống thuốc ngủ là ổn rồi. Tương lai cái con tiều.
Chị Hồ Hải búng mẩu thuốc lá bọc giấy màu da cam. Chị đẩy cái ruột hộp thuốc Con Mèo, rút điếu mới cắm lên môi nhẫy son. Chị lại mời tôi:
- Hít một điếu đi, Châu! Thuốc này nhẹ mà. Thuốc của đàn bà đấy. Vũ nữ ưa hút Salem hay là loại thuốc đầu lọc của Mỹ. Tao khoái hít Rothman đầu lọc nhưng thấy Con Mèo tao yêu quá. Mình là mèo đêm hít thuốc Con Mèo đúng điệu rồi. Mày tập hít đi. Mới đầu thở ra. Dần dần nuốt khói, nhả đằng mũi. Lâu ngày nuốt khói, nhả bằng miệng lại hít đằng mũi rồi lại nhả ra. Cho đến khi khói ám đầy phổi.
Chị Hồ Hải mồi lửa. Chị hít một hơi đầy, nhả khỏi bằng mũi:
- Chắc các bà Sơ ở nội trú hay nói chuyện Chúa với mày lắm nhỉ? Tao không tin Chúa đâu. Chúa của các bà Sơ độc xui dại mình. “Hễ đứa nào tát con má bên phải, con chìa má bên trái cho nó tát thêm”. Ối dào, sức mấy mà để cho nó tát thêm. Tao ấy à, đứa nào tát tao, tao tát lại nó gấp ba lần. Chị Hồng bị tạt át-xít, sao Chúa không tạo cho chị ấy khuôn mặt khác?
Tôi chợt quên những lời dịu dàng của Mẹ Bề Trên, của Sơ Joséphine. Tiếng “Chúa” từ cửa miệng chị Hồ Hải nghe như tiếng dao cạo trên cật nứa.
- Mày là mày chứ mày có phải là bà Sơ đâu. Nếu mày không tát kẻ tát mày, thì đi tu đi, Châu ạ!
Tôi chìa tay xin điếu thuốc. Chị Hồ Hải nhếch mép cười:
- Ờ, vậy mới được. Mai tao mượn kèn hát về dạy mày nhót. Tuần lễ sau là mày nhót như điên. Đẹp như mày, khỏi cần nghệ thuật. Những thằng rúc vào vũ trường chỉ cần gái đẹp để ôm chứ cần chó gì nghệ thuật. Gặp đứa thích nghệ thuật, nó quay một bản Valse là mệt đứ đừ.
Chị bật lửa. Tôi mồi thuốc. Tôi hít mạnh quá, khói lọt vào cổ họng, ho sặc sụa, ho văng cả điếu thuốc xuống sàn phòng. Chị Hồ Hải cười khúc khích:
- Tao trước cũng ho như mày. À thôi, để tao mua thuốc Kool cho mày hít. Thuốc này nhẹ, lại có chất bạc hà hít khỏi cả bệnh ho.
Cơn sặc khói thuốc làm tôi chảy nước mắt, nước mũi. Khi tỉnh táo, chị Hồ Hải bảo tôi:
- Rút kinh nghiệm chị Hồng, bọn chúng tao bây giờ, đứa nào có tí sắc đẹp đều cặp bồ với một thằng du đãng. Mày biết để làm gì không? Để nó làm vệ sĩ cho mình. Mỗi tháng chỉ cho nó vài ghim, ban cho nó vài bài Slow, thí cho nó một cái hôn hứa hẹn tình yêu lâu dài. Và nó sẽ đâm nát những con mụ có chồng yêu gái nhảy, nếu những con mụ này giở trò đánh ghen. Mình trẻ đẹp, đi nhót kiếm ăn hay gặp khứa cắc ké nó ếm, thiệt tích-kê lắm mày ơi! Vệ sĩ của mình nó sẽ đuổi bọn khứa ếm đi...
Tôi lạc vào một thế giới khác. Thế giới của chị Hồ Hải.
- Mỗi khi tao “bắt” được một thằng Thúc Sinh, tao làm cho gia đình nó điêu đứng, khốn nạn. Bọn đàn ông nó thương chó gì gái nhảy. Mình cũng dại chó gì mà thương chúng nó.
Chị Hồ Hải nói thật nhiều. Tôi không mấy ngạc nhiên về những câu chuyện trầy trụa của chị.
Khi người ta quá khổ đau, người ta sẽ trở thành một thiện nhân hay một ác nhân. Chị Hồ Hải chỉ là đàn bà. Chị không chịu đựng nổi như chị Hồng. Thì chị có quyền ác, dù chỉ ác khẩu.
- Tao nói là tao làm à... Khôn sống mống chết. Tao nghĩ giá mày mà trở thành nữ chúa rằn ri, cuộc đời sẽ vấy nhiều máu lắm đấy.
Chị ngó tôi, lắc đầu:
- Nhưng mày còn ngờ nghệch quá. Tao sợ gặp một thằng đẹp trai, học giỏi con nhà giàu láng như khướu, mày sẽ ngả vào vòng tay nó mất thôi Châu ạ!
Tôi cười. Chị hỏi tôi:
- Mày cười cái gì?
Tôi nhặt điếu thuốc Con Mèo lên, kẹp giữa hai ngón tay:
- Chị cho Châu xin tí lửa.
Chị Hồ Hải nheo mắt:
- Cha chả, tao phải cho mày thật nhiều lửa.
Chị bật lửa, tôi mồi thuốc. Lần này không ho sặc nữa. Tôi hít khói rồi nhả ra ngay. Chị Hồ Hải gật gù:
- Có đường lắm.
Chị ngả lưng vào thành ghế, hai chân ghếch lên chiếc bàn thấp:
- Có nhiều thằng con trai đã nghĩ rằng, trước khi lấy vợ, chúng nó phải thưởng thức đủ một trăm đứa con gái. Nghĩa là chúng nó làm đau khổ, tan tác cho một trăm đứa con gái. Trong một trăm đứa thế nào cũng có vài đứa tự tử, chửa hoang và đi làm điếm làm gái nhảy. Tại sao tao và mày không dám nghĩ rằng trước khi lấy chồng, chúng ta phải gây điêu đứng cho đủ một trăm thằng con trai? Mày nghĩ sao?
Điếu thuốc Con Mèo đã cháy tới quá nửa. Tôi cúi đầu, nhìn đôi chân mỏng manh của mình.
- Châu chưa biết nghĩ sao cả.
Chị Hồ Hải nhăn mặt:
- Trời ơi, đến bao giờ mày mới nghĩ. Chưa biết nghĩ sao thì mày cứ ở nội trú quách cho xong.
Chị hất đầu. Mái tóc chị tung lên phía trước:
- Mày biết con Ngọc Salem không?
- Không.
- Biết con Ánh Đakao không?
- Không?
- Mày chẳng biết cái con tiều gì. Ngọc Salem là con bé ma chê quỷ hờn mà nó cầm đầu một tụi du đãng. Ánh Đa Kao gây sóng gió khắp Sàigòn. Chỉ tại chúng nó ngu dốt nên thời chúng nó ngắn ngủi. Thú thật, tao muốn mày gây sóng gió lắm. Mày mới mẻ chứ tao cũ kỹ quá rồi. Tao cho mày hay, chị Hồng là con nhà tử tế, chị ấy bị một thằng chủ báo làm hỏng đời. Nó chủ trương độc thân nên dù nó biết chị Hồng có con với nó, nó nhất định không lấy chị Hồng. Nó chỉ cấp dưỡng hàng tháng chút tiền còm “bồi thường” trinh tiết năm bảy chục ngàn gì đó và thỉnh thoảng buồn, nó mon men tới nhà chị Hồng giải buồn. Chị Hồng mang tiếng chửa hoang, bị gia đình từ bỏ. Tên chị ấy hồi chưa làm gái nhảy là Hoa.
Tự nhiên tôi nhìn thấy chị Hồng đang đứng trước mặt tôi với khuôn mặt thê thảm đá tổ ong.
- Thằng chủ báo giờ nó ở đâu?
- Nó vẫn là chủ báo. Nó lại giữ mục giải đáp tâm tình. Mày thù nó à?
- Mai chị nhớ mượn kèn hát về nhé!
- Đắc co... Tao khuyên mày nên đi học vài thế võ nhu đạo để phòng thân. Đàn ông chúng nó nham nhở vô cùng. Chưa làm gì được chúng mà đã để chúng làm mình thì chán mớ đời!
Chị Hồ Hải nện mạnh gót chân lên mặt bàn:
- Phải chi đàn bà, con gái đều có nhu đạo cả, thì làm quái gì có những vụ hiếp dâm. Tao cứ ân hận mãi, giá tao biết nhu đạo từ ngày tao còn đi học, đời tao đâu có rách bươm như bây giờ.
Đôi mắt người gái nhảy bất cần đời lại có phút rưng rưng bóng mây kỷ niệm. Phút giây nhớ nhung ấy không kéo dài thêm, chị Hồ Hải co đôi chân về chiếc ghế. Chị liệng mẩu thuốc, hai tay bó gối y hệt một con mèo.
- Này Châu!
- Gì hả chi?
- Mày đừng chị chị, Châu Châu nữa, đã khăn gói quả mướp về đây, tao thừa biết con đường đi của mày rồi. Tao đi con đường này trước mày nên hiểu hết chỗ nào gài mìn, chỗ nào có hầm chông. Nếu mày cứ khách sáo ẩm ương, tao chê chê mày đó.
- Chị bảo Châu phải làm gì?
Chi Hồ Hải nín thinh. Tôi biết chị không thích lối xưng hô của tôi. Chị ấy mà chê tôi, có lẽ tôi bơ vơ thật.
- Mày bảo tao phải làm gì?
Chị Hồ Hải buông đôi tay. Đôi chân chị, lần này duỗi dài trên mặt bàn rất thoải mái.
- Mày thông minh lắm, Châu ạ! Mày xứng đáng làm đại diện cho kẻ thù của đàn ông. Việc mày phải làm trước hết là học cách tàn nhẫn.
- Với đàn ông?
- Chứ với ai? Chương trình của chúng ta sẽ thực hiện từ từ. Đốt giai đoạn là hỏng bét. Mày cần có ít “miếng” nhu đạo đã.
Sáng hôm sau, chị Hồ Hải bỏ ngủ. Chị dẫn tôi tới một lớp dạy nhu đạo của người Nhật. Người Nhật này sang Việt Nam từ năm một ngàn chín trăm bốn mươi. Ông ta ở trong đạo quân xâm lăng của Nhật Hoàng. Khi Nhật đầu hàng Đồng Minh, người Nhật này không chịu về nước, ông ta căm thù bọn da trắng. Và đã theo Việt Minh kháng chiến chống Tây. Rồi Việt Minh không chống Tây nữa, ông ta chán nản, bỏ Việt Minh, vào Sàigòn mở lớp dạy nhu đạo. Ông ta là một sĩ quan có học. Ông đối xử với tôi rất tử tế. Ông ta không dạy riêng ai mà bằng lòng dạy riêng tôi. Những lần tập võ xong, ông cho tôi vào phòng tắm riêng của ông tắm rửa, thay quần áo. Rồi ông mời tôi ở lại uống trà với ông. Tôi đã đọc trên mặt tạp chí một bài của một văn sĩ Nhật viết về nghệ thuật uống trà. Với người Nhật, trong ly trà còn chứa đựng cả tinh hoa của nền triết học Đông phương. Uống một ly trà là thưởng thức công trình thu góp tinh hoa của mấy nghìn năm. Mà uống trà với người Nhật, phải là người được họ quý mến. (bỏ 90 chữ)
Lần đầu tiên ngồi uống trà với ông, ông hỏi tôi:
- Tại sao cô đi học nhu đạo?
Tôi cho ông hiểu rõ mục đích của tôi. Ông ta cỏ vẻ hài lòng, ông dạy tôi như một sư phụ dạy một môn đệ nối nghiệp. Nên chỉ cần một tháng, võ nghệ của tôi bằng người học một năm. Tôi thôi học. Ông dặn rằng, nếu rảnh, cứ tới ông dạy thêm hoặc uống trà với ông.
Chị Hồ Hải vui thích lắm. Chị gật gù:
- Để tao xem “võ công” của mày đến độ nào?
Một buổi chiều, tôi đang nằm nghe nhạc, có tiếng gõ cửa quen thuộc như tiếng gõ cửa của chị Hồ Hải. Tôi chạy ra mở cửa. Không phải chị Hồ Hải mà là một thanh niên. Hắn ăn mặc lố lăng. Mặt mũi hắn trông phát sợ. Hắn đẩy mạnh cửa, bước vào phòng tôi. Hắn khóa trái cửa và rút chìa khóa đút vào túi quần. Hắn cười hềnh hệch:
- Cô là Châu hả?
- Phải, anh muốn gì?
- Muốn ngủ với cô!
Tôi giận phát run lên:
- Anh cút ngay ra khỏi phòng tôi.
Hắn càng nham nhở.
- Vô dễ thì ra cũng dễ chứ, cưng ơi!
Hắn nhào tới chỗ tôi đứng, toan ôm tôi. Tôi biểu diễn một miếng nhu đạo nhập môn, hắn ngã sóng soài trên nền phòng. Chị Hồ Hải nói đúng. Không có nhu đạo, chắc tôi lại bị thằng khốn kiếp này hãm hại tôi rồi. Tôi chờ hắn đứng lên sẽ bồi thêm hắn một đòn nữa. Nhưng hắn nằm yên. Và có tiếng réo ở ngoài cửa:
- Tao đây, Hải đây...
Thằng khốn kiếp móc túi ném trả tôi chiếc chìa khóa. Tôi lượm lên, chạy ra mở cửa. Chị Hồ Hải vỗ vai tôi:
- Khá quá, tuần sau đi nhót được rồi...
Thằng thanh niên vừa hỗn láo với tôi lồm cồm bò dậy. Chị Hồ Hải quát:
- Cút đi, chú nhỏ.
Hắn chuồn mất. Chị Hồ Hải liệng cho tôi một “tút” thuốc lá Kool.
- Tặng mày đó, từ nay tao gọi mày là Châu Kool.
Tôi hất đầu:
- Thằng vừa rồi?
Chị Hồ Hải nhún vai:
- Một du đãng tép riu, nó là đàn em của thằng vệ sĩ của tao. Tao bắt nó qua phòng mày để mày “thử lửa”. Có kinh nghiệm rồi nhé! Giờ những thằng đàn ông nham nhở hết lòng cưỡng hiếp mày. Mày mua sẵn sợi dây mà xỏ vào mũi chúng nó.
Hai chúng tôi cùng cười. Tôi bóc thuốc lá. Gói thuốc trình bày thật đẹp mắt. Thuốc Kool êm nhẹ hơn thuốc Con Mèo. Khói tỏa xanh nhạt quyến rũ lạ lùng. Màu khói thuốc lá ấy đã che phủ trên đứa con gái Trần thị Diễm Châu. Cũng màu khói thuốc lá ấy, biệt danh Châu Kool viết đè lên cơ hồ vệt khói phi cơ phản lực vượt bức tường âm thanh đã đè lên nền trời xanh bao la...
- Tao đã chọn cho mày một con mồi, Châu ạ. Châu Kool ạ!
- Đứa nào?
- Thằng chủ báo. Nó đẹp trai, bay bướm, tán hay lắm. Liệu mày xỏ mũi nó được không?
- Để xem.
Tôi chủ quan vô cùng. Nhưng thốt khỏi miệng “để xem”, tôi bỗng e ngại. Không dễ dàng gì cho kẻ tự tin ở đấu trường tình ái. Nhất cho kẻ tự tin mà còn đần độn như tôi.
- Tao phải bầy mưu kế mày mới thắng nổi nó.
Từ hôm đó, những tiếng gõ cửa ban đêm không còn làm tôi hồi hộp run sợ nữa. Tôi đã trở thành hoa khôi ở bin-đinh Núi Trắng. Bin-đinh này có nhiều nhà báo, nhà văn cư ngụ. Không hiểu vô tình hay cố ý, nhà văn Thái Anh cũng khuân hành lý tới đây đóng đô sau tôi một tháng.
Và, cũng không hiểu vô tình hay cố ý, bản nhạc đầu tiên tôi nhảy ở vũ trường Thiên Thai lại là bản nhạc nhảy với nhà văn Thái Anh. Ông ta giả vờ không nhận ra tôi. Tuy thế, ông rất lịch sự. Mãi tới khi dìu tôi trở về bàn, ông ta mới thở dài:
- Cô rời nội trú rồi à?
Tôi thản nhiên:
- Vâng. Có gì làm phiền ông không?
Ông ta không đáp, hỏi tôi:
- Cô uống gì? Cái xanh hay cái đỏ?
Tôi hơi bối rối. Vội rút một điếu thuốc Kool:
- Ông có lửa không?
Ông ta móc bật lửa, quẹt cho tôi mồi thuốc. Vũ trường mờ mờ ánh đèn. Đốm lửa của nhà văn Thái Anh tỏa ra một vùng sáng nhỏ đủ để tôi nhìn rõ khuôn mặt khắc khổ của ông ta.
- Cô lại hút thuốc nữa?
- Vâng. Có gì làm phiền ông không?
- Giọng của cô không phải là giọng gái nhảy? Làm gái nhảy không có quyền gọi khách bằng ông. Cô phải “anh em” ngọt xớt và chấp thuận sự lả lơi của khách. Tôi nghĩ, nơi thích hợp với cô vẫn là nội trú Hòa Hưng.
Tôi ngạc nhiên:
- Sao ông biết nội trú Hòa Hưng?
Ông ta nhếch mép cười:
- Vì tôi là nhà báo. Mẹ Bề Trên vừa ở La Mã về. Mẹ thương cô lắm. Ma Sơ Joséphine hết lời. Cô có thương Sơ Joséphine không?
Tôi thấy một cái gì vừa nao nao vừa bực tức. Định đứng dậy đi chỗ khác. Thì nhà văn Thái Anh:
- Tôi “mua” cô trọn đêm nay rồi. Cô nhảy đẹp lắm nhưng đôi chân cô nên nhảy ở nội cỏ. Nhảy ở cái “pit” này e đôi chân cô sẽ dính bùn nhơ.
Tự dưng tôi cười lớn:
- Triết lý của ông nên để dạy những cô nữ sinh đệ lục trên tờ báo của ông. Tôi lớn rồi, vả lại, ông chẳng hiểu gì tôi cả.
Nhà văn Thái Anh khoanh hai tay, đặt trên mặt bàn:
- Tôi chẳng hiểu gì thật. Cô thay đổi quá nhiều. Sơ Joséphine mà không giữ nổi cô thì tôi giữ sao nổi. Tôi sẽ về trong vài phút nữa. Tôi muốn nói để cô hiểu tại sao tôi theo dõi cô. Cô Châu ạ, tôi yêu cô. Tiếc rằng tôi có việc đi xa lâu quá, khi trở về cô đã đổi thay tất cả.
Ông ta đứng dậy. Tôi không thèm nói thêm. Nhưng tôi ngồi yên nhìn theo bóng dáng ông ta bước khỏi cái bóng tối chập chờn của vũ trường.
Ở sàn nhảy, người ta đang ôm ấp nhau, nhúc nhích một chút. Và tiếng kèn Saxo của người Phi Luật Tân rền rĩ khúc nhạc “Blues”. Tiếng nhạc xoáy vào tâm hồn tôi. Lời ca đay nghiến từng khúc ruột tôi “Em đi vào cuộc đời, vào một chiều mưa rơi... Không giã từ một lời. Từ em đi vào đời, sầu mọc trong hồn tôi... Tôi ngồi nhìn lá rơi, em buồn không em ơi...” Giọng cô ca sĩ Phi Luật Tân vút lên, lúc trầm lắng xuống. Tôi như người lên cơn sốt vừa nóng xong đã lạnh toát rồi. Khi bản nhạc dứt tôi mới hoàn hồn. Chị Hồ Hải le te chạy tới bàn tôi. Thấy tôi ngồi thẫn thờ chị hỏi:
- Kép “độc” đâu rồi?
- Bỏ về.
- Sao mày “tha” nó? Mụ cai gà bảo nó “bao” mày trọn đêm mà...
- Người quen đấy.
- Tình nhân cũ muốn đưa người yêu về con đường cũ hả?
- Gần như vậy!
- Mày nao lòng à? Ối dào sức mấy mà nghe lời đường mật của chúng nó. “Típ” nào đấy?
- Nhà văn.
- Chà chả, nhà văn thì hót vào thùng rác, sáng mai phu hốt rác sẽ xúc chúng nó đi. Nhà văn nhà báo là bọn đểu nhất. Ngồi yên đây nhé, tao kêu thằng công tử Bạc Liêu cho mày sai phái nó.
Tôi rùng mình:
- Thôi.
Chị Hồ Hải bĩu môi:
- Tình xưa nổi dậy hả?
Tôi đưa tay vuốt mặt:
- Tao đã yêu nó đâu. Nhưng tao mệt rồi, tao muốn về ngủ đây.
Chị Hồ Hải vỗ về tôi:
- Ngày đầu đứa nào cũng “chóng mặt”, mai mày sẽ quen Châu Kool ạ!
Tôi bỏ về trước. Bin-đinh Núi Trắng im vắng. Mười hai giờ tới một giờ khuya nó mới sôi động. Nhà văn Thái Anh đứng hút thuốc lá ở hành lang cửa phòng tôi. Ông ta ném mẩu thuốc lá xuống dưới sân.
- Cô về sớm thế?
Tôi tra chìa khóa vào ổ khóa:
- Tại ông đấy.
Ông ta bước gần tôi:
- Cô mời tôi vào phòng cô uống ly rượu nhé!
Tôi lạnh lùng:
- Rất tiếc không có rượu.
Nhà văn Thái Anh chộp lấy cánh tay tôi. Tôi vẫn rung động. Rung động như lần Dũng nắm tay tôi, nâng lên và ấp vào má chàng. Tôi không còn nhớ nổi một miếng võ nhu đạo. Giống hệt một cao thủ trong truyện kiếm hiệp gặp lão quái Đinh Xuân Thu tặng ngón “Hóa Công đại pháp”, tôi đang bị Thái Anh làm tiêu tan võ nghệ.
- Châu!
- Gì?
- Em phải nghe lời anh.
Tôi muốn giật tay khỏi tay Thái Anh, nhưng lại muốn được chàng siết chặt hơn. Tôi chợt hiểu mình không thể nào tàn nhẫn được dù cuộc đời đã quá tàn nhẫn với mình. Ai đem phân chất tâm trạng tôi giùm tôi lúc này nhỉ? Tôi lại quên phứt những lời của Hồ Hải. Đàn ông đâu có chó má, vì, ít ra, đàn ông còn có một người như Thái Anh.
- Anh buông tôi ra.
- Anh không buông.
- Tôi sẽ quật anh ngã ngay.
- Em cứ quật anh đi, dùng miếng nhu đạo ác nhất quăng anh xuống sân để anh chết phọt óc. Chết để khỏi nhìn em ngụp lặn trong bùn nhơ.
Người tôi run lên, trái tim đập mạnh và đôi tay mềm nhũn. Thái Anh ôm lấy tôi. Chàng ôm nhẹ và đặt một nụ hôn lên vầng trán của tôi.
- Anh biết, bao giờ em vẫn là em.
Chàng dìu tôi vào phòng, bật đèn sáng trưng. Chúng tôi đã nói với nhau tới nửa đêm. Khi Hồ Hải ở vũ trường về, đèn trong phòng tôi đã tắt ngóm. Hồ Hải gõ cửa. Tôi lặng im. Chúng tôi thì thầm bên gối “Thầm thì như ai ngồi dưới đó, nghe ra ý vị và thơ ngây”. Đêm hôm ấy mới thật là đêm thoải mái cả tâm hồn lẫn thể xác.
Trần Thị Diễm Châu Trần Thị Diễm Châu - Duyên Anh Trần Thị Diễm Châu