Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5867 / 63
Cập nhật: 2016-06-23 09:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ơ Joséphine giới thiệu tôi với bác sĩ. Bữa nay, tôi đã thấy nụ cười nở trên môi người y sĩ tận tâm và lo lắng cho người thân yêu của tôi. Thì tôi phỏng chừng, những con chim cú đã bay khỏi ngọn cây me gần phòng chị Hồng. Chị Hồng đã được rời phòng giải phẫu. Chỉ khi nào, làm thuốc, người ta mới đặt chị lên xe đẩy chị đến phòng băng bó.
Tôi và Sơ Joséphine đẩy cửa bước vào. Một hai nhà báo nhanh chân, gạt cô y tá, theo chân chúng tôi vô. Họ chụp ảnh lia lịa. Rối rút ra vội vàng. Chị Hồng nằm trên giường sắt, bất động như một khúc gỗ. Tấm mền trùm kín chị từ chân tới cổ. Mặt chị được băng bó chừa có hai lỗ mũi và một con mắt. Con mắt không bị băng, nhắm kín. Sơ Joséphine nhấc khẽ tấm mền, luồn tay vào, cầm tay chị Hồng. Chị hơi nhúc nhích. Sơ Joséphine ra hiệu cho tôi bằng mắt. Tôi khe khẽ gọi:
- Chị ơi?
Con mắt không bị băng mở dần một cách vất vả. Và khi con mắt ấy gặp ánh mắt của tôi, một giọt lệ ứa ra. Nước mắt tôi cũng ứa ra. Nước mắt Sơ Joséphine cũng ứa ra, Sơ Joséphine nghẹn ngào:
- Cô đau đớn lắm, chúng tôi đau đớn như cô.
Bây giờ, con mắt chị Hồng y hệt một mạch suối. Cô y tá phải lấy bông gòn đắp ở đuôi con mắt chị để nước mắt khỏi chảy xuống vết thương làm xót vết thương. Cô y tá nói nhỏ:
- Cô ấy chưa nói được đâu.
Câu nói của cô y tá ngầm bảo chúng tôi nên về. Vì ở lâu với chị Hồng không có lợi gì mà còn hại cho những vết thương của chị. Chị Hồng xúc động mạnh, có thể, những vết thương sẽ nứt ra. Sơ Joséphine hiểu ý cô y tá, Sơ vỗ vai tôi, kéo tôi ra khỏi phòng. Cửa phòng khép chặt lại. Cô y tá ngồi trên chiếc ghế ngay cửa ra vào để canh chừng các nhà báo và những người tò mò. Tôi hỏi cô:
- Thưa cô, vết thương của chị tôi ra sao?
Cô y tá lắc đầu. Rồi nghĩ sao, cô đáp:
- Tôi chưa biết vì đã gỡ băng ra đâu.
Tôi biết là cô y tá giấu tôi. Chắc chắn vết thương sẽ khủng khiếp lắm. Chúng tôi về nội trú. Từ ngày chị Hồng gặp nạn, tôi bỏ học. Mẹ Bề Trên không rầy. Chỉ có Sơ Joséphine khuyên giải và bảo tôi nên đi học. Tôi đọc báo Hy Vọng, thấy ông Thái Anh nói một luật sư đã tình nguyện lo giúp chị Hồng vụ này dù ông chưa được thân nhân của nạn nhân nhờ vả. Vị luật sư này còn nói, khi chị Hồng có thể nói được, ông sẽ tiếp xúc với chị và bắt tay vào việc. Chị Hồng làm gì có thân nhân? Ông Thái Anh muốn bắn tin cho tôi. Tôi không thể giấu ông ta được nữa. Tôi đi tìm ông Thái Anh ở tòa soạn nhật báo Hy Vọng. Tôi gặp ông ta ngay, khỏi mất công chờ đợi. Ông Thái Anh tiếp tôi rất niềm nở. Ông đã giữ lời hứa với tôi, là không đưa lên báo cuộc phỏng vấn tôi mà ông ta cho rằng sẽ giúp ông ta có bài báo đặc sắc. Tôi thấy ông ta đáng để tôi tín cẩn nên tôi đã nói sự liên hệ giữa tôi và chị Hồng.
Ông Thái Anh tròn đôi mắt:
- Vậy thì nạn nhân càng đáng kính trọng.
Tôi lặp lại:
- Vâng, đáng kính trọng vô cùng.
Ông Thái Anh phân vân một lúc, rồi hỏi tôi:
- Cô quen thân cô Thu Hồng trong trường hợp nào?
Tôi thở khẽ:
- Có cần cho bài báo của ông đâu, thưa ông.
Ông Thái Anh nhả khỏi thuốc:
- Cần cho cuốn tiểu thuyết của tôi.
- Thưa ông, mỗi người có một tâm sự u ẩn không thể kể cho người khác nghe được. Người con gái chỉ có thể kể tâm sự u ẩn của mình cho mẹ mình nghe. Hay một người chị mà mình biết thương yêu mình nhất. Tôi không có chị nên đã kể cho chị Hồng nghe.
- Thưa cô, còn cụ nhà?
- Mẹ tôi đi lấy chồng khác năm tôi còn nhỏ. Ông cứ coi tôi như một đứa bé mồ côi đi lang thang. Và chị Hồng là người đã để phần cơm cho đứa trẻ mồ côi đó.
Ông Thái Anh nhìn tôi không chớp mắt. Tôi lại thấy đôi má tôi nóng ran. Rồi lạnh ngắt khi tôi hình dung con mắt đẫm lệ của chị Hồng. Đàn ông là trái bồ hòn của đàn bà, con gái. Mật ong ở môi ở lưỡi họ nhưng chất đắng ở đáy trái tim họ.
- Tôi đến đây cốt ý cho ông rõ, tôi không phải là em ruột chị Hồng. Kẻo mai này, vị luật sư kéo tôi vào cuộc, sẽ hỏng cho sự bênh vực chị Hồng của ông ta.
- Nếu cô vào cuộc có lợi cho cô Thu Hồng thì cô tính sao?
- Tôi sẽ vào. Đứa bé mồ côi nào mà không mang ơn người đã để phần cơm cho nó.
Tôi cáo lỗi ông Thái Anh, trở về nội trú. Tôi đi bộ. Con đường từ tòa báo Hy Vọng rẽ ra đường Lê văn Duyệt vắng vẻ lạ thường. Hai bên là hai hàng me. Mỗi trận gió, lá me rụng xuống đường cơ hồ một cơn mưa lá me. Tôi nhớ con đường cũ ở trường học ngày xưa. Mỗi buổi chiều cuối thu, tôi đã đi dưới những trận mưa lá me. Lá vướng mắc trên tóc như “công phét ti” trời rắc tặng cô học trò. Hôm nay, lá me cũng vướng đầy trên tóc tôi. Nhưng tôi nghĩ, nó không còn là những “công phét ti” của trời nữa. Mà là những cánh thông điệp khổ đau. Tôi bước nhanh. Nghe lòng dậy lên một điệu nhạc tan tác. Chẳng có “Thương Tình Ca” đâu, bởi vì, tôi đang đi cô độc bởi vì không ai “dìu nhau đi trong phố vắng”. Nói làm sao hết được sự thương tiếc thuở học trò của tôi. Chế Lan Viên viết bài “Bỏ trường mà đi” tuyệt hay. Ông ta bảo khi người học trò giã từ lớp, trường, thầy bạn, bước xuống cái tam cấp ở cửa lớp là người học trò đã thực sự xuống cuộc đời. Tôi chưa thực sự bước xuống cuộc đời, mà tưởng chừng đã bước xuống cuộc đời. Cái tam cấp, những cái tam cấp lên hành lang lớp học ở nội trú, dưới mắt tôi, hình như chỉ xây bằng cát. Tại đôi chân tôi nhẹ hay có Thượng đế nâng người mỗi lần tôi bước lên? Từ ngày chị Hồng gặp nạn, những cái tam cấp bỗng giống những chiếc đèn đường cực sáng. Và tôi là con thiêu thân còn phân vân ngoài tầm chết. Mai này mày sẽ ra sao, hở Châu? Mẹ Bề Trên đã nhiều lần tha thiết: “Con cứ ở đây với mẹ, bao giờ con thật khôn lớn, muốn rời khỏi đây hay muốn sống bên mẹ mãi mãi. Tùy ý của con”. Sơ Joséphine thì “tội nghiệp quá, em Châu...”. Sơ hay nhìn lên trời. “Em xem, những đám mây đen đều sẽ tan biến. Trời còn lại mãi, trong xanh và bao la....”
Tôi chẳng khác công chúa ngủ giữa rừng sau một lời nguyền của bà tiên xấu xí. Đã có những bà tiên hiền lành che chở tôi, mong ngày tôi gặp một hoàng tử đi săn lạc vào khu rừng tôi ngủ và cúi xuống hôn tôi để tôi tỉnh giấc. Mẹ Bề Trên, Sơ Joséphine và các Sơ ở nội trú Hòa Hưng chính là những bà tiên hiền lành trong truyện cổ tích. Buổi tối tôi đã kể hết chuyện tôi cho Sơ Joséphine nghe. Không hiểu sao, Sơ Joséphine lại khóc. Sơ thấm nước mắt, giọng Sơ lạc hẳn đi: “Em khổ đến thế cơ à?” Người nữ tu hành chỉ biết thế là khổ ghê gớm rồi. Tôi chưa bước xa cái nỗi khổ hiện tại của tôi. Chắc nó còn dài lắm. Và nó có cả át xít!
Trần Thị Diễm Châu Trần Thị Diễm Châu - Duyên Anh Trần Thị Diễm Châu