Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5867 / 62
Cập nhật: 2016-06-23 09:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ụ đàn bà hành nghề phá thai ở trong con ngõ ngoại ô Hòa Hưng. Nhà mụ quay mặt ra ngoài bờ tường nghĩa địa của người Chà. Mụ năm nay chừng bốn chục tuổi. Mụ có vẻ giống một mụ Tú Bà hơn là mụ phá thai. Tóc mụ uốn quăn, chảy xuống vai, Mặt mụ trát đầy phấn. Mụ kẻ mắt như một nữ tài tử lên sân khấu, cổ mụ đeo đầy những bùa, ngải đựng trong những cái túi vải nhỏ. Không khí nhà mụ ghê rợn hơn không khí nhà xác. Trên chiếc bàn nhỏ, bộ bài tây vất bừa bãi. Ở bốn bức tường, dán đầy phù phép. Hương, nến cháy không ngừng ở cái bàn thờ, thờ cái sọ người nặn bằng đất.
Mụ hất hàm hỏi tôi. Giọng mụ lè nhè y hệt giọng mụ phù thủy trong phim hoạt họa của Walt Disney:
- Bị rồi hả?
Chị Hồng trả lời giúp tôi:
- Vâng, bị một tháng.
Mụ mắng chị Hồng xa xả:
- Ai hỏi cô? Tới đây thì câm mồm lại cho tôi làm việc.
Chị Hồng nín thinh. Mụ bĩu môi, rỉa rói tôi:
- Không bị, dễ gì cô ả mò đến xó xỉnh này!
Mụ lấy thuốc lá mồi lửa. Những ngón tay mụ dài và nhuộm đầy thuốc bôi móng tay màu đỏ. Mụ hít thuốc lá, sành sỏi như một dân nghiện hào hoa.
- Mới vào nghề hả?
- Nghề gì ạ!
Mụ chửi tôi:
- Chó đẻ, các cô có hai nghề, nghề nhảy và nghề nằm cho đàn ông nó nhảy lên bụng, chứ còn nghề gì. Ái ố mỹ miều lắm đấy. Đừng nói ngây thơ cụ. Thôi cút đi, tôi không thèm cái thứ cô đâu.
Nước mắt tôi ứa ra. Tôi nghẹn ngào. Muốn dang tay tát con mụ khốn kiếp mà không sao nhắc nổi tay lên. Chị Hồng van xin mụ:
- Thưa chị, em nó mời vào nghề, nó còn dại, chưa biết tính chị.
Mụ gật gù:
- Nói êm lỗ tai đấy.
Mụ chỉ cỗ bài tây bắt tôi lấy mang đưa cho mụ. Mụ ngồi xếp bằng tròn trên chiếc divan. Mụ trang bài lia lịa, rồi bảo tôi:
- Kênh đi!
Chị Hồng giúp tôi:
- Lấy tay trái ngắt đôi cỗ bài ra.
Tôi làm theo lời chị. Mụ lại trang bài thành bốn hàng, mỗi hàng tám quân bài. Mụ chỏ ngón tay vào quân “đầm cơ” ngắm tôi không chớp mắt:
- Cô đây này...
- Dạ.
Mụ nhắc ngón tay, chỏ quân “tây bích” trên đầu quân “đầm cơ”.
- Thằng này già mà dê xồm. Nó đứng cạnh “đầm bích” ý chừng quen biết với mẹ cô.
Mụ chỏ quân “bồi bích” dưới quân “đầm cơ”:
- Thằng này còn trẻ, nước da ngăm ngăm đen.
Mụ gạt tàn thuốc, hít một hơi đẫy đà, thu cỗ bài lại, trang lia lịa. Mụ đưa tôi, bảo đem đặt trên bàn. Mụ nghiến răng ken két:
- Những hai thằng chèn ép đời cô, phải không?
Tôi phục mụ quá, buột miệng khen:
- Dạ đúng, bà đoán trúng hết.
Mụ mỉm cười, nụ cười khiến tôi lạnh cả người:
- Đời em khốn nạn hơn nữa, em ơi! Em phải mua ngải mà dùng. Chị có ngải tốt lắm. Em dùng ngải của chị sẽ hoàn toàn hạnh phúc.
Mụ say sưa quảng cáo bùa ngải của mụ quên hẳn chuyện tôi đến đây nhờ mụ phá thai chứ không phải nhờ mụ tìm hạnh phúc. Chị Hồng nháy mắt. Tôi yên lặng nghe.
- Mỗi lần gặp thằng con trai nào em muốn “chài” nó, em ngậm ngải trong miệng nói chuyện với nó. Rồi em hôn nó. Nó sẽ bị ngải làm mù con tim và trở thành đầy tớ của em. Em bảo nó giết bố nó, nó cũng cầm dao giết bố.
Quảng cáo ngải xong mụ quảng cáo bùa, hổ phù Ai Cập, nước hoa ái tình bí tích Ấn Độ... và hỏi tôi:
- Em mua thứ nào?
Chị Hồng nuốt nước miếng:
- Thưa chị...
Mu mắng át:
- Ai hỏi cô?
Tôi đành lễ phép.
- Thưa chị, em sẽ nhờ chị bán ngải cho em.
Mụ hớn hở. Chị Hồng nhân thể đưa đẩy:
- Em nó còn kẹt tiền. Chị giúp xong vụ này, em nó sẽ mang ơn chị và chị dạy điều gì nó nghe chị điều ấy.
Mụ hơi nheo mắt, dập điếu thuốc đi. Mụ xoa tay:
- Mười ngàn!
Chị Hồng vỗ vai tôi:
- Em nó mới vô nghề, chị thương tình.
Mụ đứng dậy:
- Tám ngàn, đưa trước bốn ngàn không mặc cả nữa. Chiều nay con nhỏ này lại một mình. Thôi giờ xéo đi!
Chị Hồng lôi tôi dậy, chào mụ và bước khỏi nhà mụ. Mắt tôi mờ đi. Con ngõ nhỏ dẫn ra đường Lê văn Duyệt bỗng dài hun hút. Nó hun hút như con đường tôi đang đi xuống cuộc đời. Bên phải tôi là cái nghĩa địa Chà. Bên trái tôi là những căn nhà lụp xụp cư ngụ toàn những con người lạ lùng.
Sự chết không hiểu ra sao nhưng sự sống khốn nạn, cùng cực. Chị Hồng bảo con ngỏ này rặt ma-cô, du đãng đĩ điếm và đôi ba kẻ ngoại khổ như mụ phá thai. Chị Hồng khuyên tôi đừng buồn phiền về thái độ của mụ phá thai. “Ai nó cũng đối xử thế. Dưới mắt nó, đã đến nhờ nó phá thai đều là vũ nữ, đĩ điếm hết”.
Thấy tôi bước lảo đảo, chị dìu tôi đi. Sống ở đời là chịu đựng cay đắng em ạ! Phải nhờ vả ai một chuyện gì, lòng dạ mình xót xa không tả nổi. Chiều nay em cứ đến mụ. Nó sẽ tống nỗi nhục khỏi bụng em. Rồi em tìm lại ý nghĩa của cuộc sống mới. Hai chị em về căn phòng nhỏ ở bin-đinh. Buổi chiều, chị Hồng lại đưa tôi xuống Hòa Hưng. Lần này chị ngồi trong quán nước ngoài lộ chờ tôi. Một mình tôi mang tiền vào nhà mụ. Mụ nằm trên divan hút thuốc. Mặc kệ tôi và ba người con gái khác trông đợi. Phải tới căn nhà con mụ phá thai ở con ngõ nhỏ ngoại ô Hòa Hưng, phải nhìn rõ cách đối xử của mụ với những người con gái khốn nạn mới biết căm thù những thằng sở khanh đưa mình vào hoàn cảnh thê thảm.
Bốn “khách hàng” của mụ, kể cả tôi người nào người ấy ủ rũ. Không có chút dáng dấp nào chứng tỏ ba người kia là vũ nữ hay đĩ điếm. Họ ăn mặc giản dị nhưng đứng đắn. “Tới những con mụ phá thai, diện sang, nó sẽ tìm đủ mọi cách bóc lột tiền của mình”. Chị Hồng nói thế. Ba người kia chắc đã được người giới thiệu mách nước. Ở Saigon có vài ông bác sĩ chuyên phá thai. Các ông này lấy nhiều tiền lắm. Đĩ điếm, vũ nữ nghèo không dám nhờ các ông. Các cô con nhà khả giả, sợ mang tiếng cũng chẳng dám nhờ. Thành thử, tội ác cứ diễn ra ở những nơi tăm tối. Nếu phá thai không phải là một tội ác hay nếu phá thai được xét xử tùy trường hợp, chắc chắn những cái chết tủi nhục, tấm tức, oan uổng do bọn mụ đỡ vườn gây nên sẽ giảm đi rất nhiều. Tôi ngó ba người con gái xa lạ, bắt thương họ lạ lùng. Thương cơ hồ tôi thương tôi. Thượng đế đâu có đày đọa riêng mình. Tôi víu cái cớ đó là niềm an ủi và kiên nhẫn đợi mụ phá thai.
Hút xong ba điếu thuốc, mụ nhổm dây, nhổ một bãi nước miếng, lè nhè.
- Mấy giờ rồi hả?
Tôi đáp:
- Thưa chị bốn giờ rưỡi rồi ạ!
Mụ nhìn tôi, toét miệng cười. Mấy chiếc răng vàng của mụ sao mà khả ố thế! Mụ hắt đầu:
- Mang đủ tiền chưa?
- Dạ đủ.
- Đưa đây.
Tôi móc bóp trao mụ số tiền chị Hồng ứng cho tôi “chữa bệnh”. Mụ đếm từng tờ. Rồi tụt khỏi chiếc divan. Mụ xỏ chân vào đôi dép Nhật, đứng lên:
- Vô trỏng trước đi!
Tôi bước vô nhà trong. Tim đập mạnh. Tay chân run rẩy. Chưa hiểu sự gì sắp xảy ra. Tôi lo lắng vô cùng. Trong nhà mụ tối om chỉ có một ngọn đèn đỏ bé xíu bật sáng trên cái bàn thờ. Lại bàn thờ nữa! Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ. Bên ngoài, mụ phá thai đang chửi bới những cô gái đến nhờ vả mụ. Rồi mụ giở trò quãng cảo bùa ngài, nước hoa ái tình, hổ phù Ai Cập lung lạc những cô gái lòng dạ đang rối bời. Nửa tiếng sau, mụ lẹp kẹp bước vào. Mụ bật đèn sáng trưng, kéo cái ri-đô vải, làm hiệu cho tôi theo mụ. Đây là “phòng mạch” của mụ. Đủ kìm, kẹp, bông, băng, an-côn, thuốc đỏ trông phát rụng rời. Mụ bắt tôi cởi quần áo, móc những ngón tay nhọn hoắt của mụ vào... Tôi ớn xương sống run cả thân thể. Mụ nạt nộ:
- Biết sướng, thì phải biết khổ. Giẫy giụa tao đuổi ra à.
Tôi nin lặng. Mụ loay hoay một lát rồi lấy cái ống cao su... Mụ lấy bông, băng cẩn thận để cái ống cao su khỏi tuột. Rồi mụ đổ an-côn xoa tay và liếm mép:
- Xong tám phần. Mặc quần áo về đi, chiều mai tới trả nốt tiền tôi lấy cái ống ra là hoàn toàn.
Chờ tôi mặc quần áo, mụ thân mật vỗ vai tôi:
- Em có phước lắm đó.
- Cám ơn chị.
- Chưa chừng đêm nay nó ra đấy. À, chị có thuốc chữa bệnh mất trinh. Rẻ mạt. Chị thương em lấy mười ngàn thôi. Rồi em cũng phải lấy chồng chứ. Mà không lấy chồng, đứa nào muốn phá trinh mình móc túi nó có dư trăm ngàn em ạ!
Giọng lưỡi mụ khiến tôi phát tởm. Còn đang lụy mụ, đành ậm ừ cho xuôi chuyện. Ra khỏi nhà mụ, tôi bước thật nhanh, tôi muốn xô đuổi hình ảnh quái gở của con mụ phá thai. Nó sống như vậy được ư? Nó vẫy vùng trong nỗi đau khổ của bao nhiêu người đàn bà, con gái như vậy mãi ư? Xã hội thật chó má, nhơ nhớp. Tới lộ, chị Hồng đã neo xe tắc xi đợi tôi, chị mở cửa xe. Tôi leo lên, đóng của đánh rầm. Mặt mày tôi choáng váng. Tôi dựa đầu vào thành đệm xe, nhắm chặt mắt, Chị Hồng nâng đầu tôi, đưa cánh tay chị cho tôi gối.
- Khó chịu lắm hả em?
- Kinh hoảng quá chị ơi!
Chị vỗ về tôi:
- Mai là dứt nợ.
Tôi gục đầu vào vai chị, khóc nức nở. Chị vuốt ve những sợ tóc lòa xòa ở trán tôi:
- Số kiếp mà, em khóc làm gì. Hãy tỉnh táo để lo chống chọi với đời.
Về đến bin-đinh, chị Hồng dìu tôi lên phòng. Tôi để nguyên quần áo, nằm vật xuống giường, thở dồn dập. Tôi mệt nhọc, sợ sệt chẳng thiết sống nữa. Tôi muốn ngủ một giấc dài để khi thức giấc thấy một phép lạ. Nhưng mắt tôi không sao khép nổi. Nỗi hoang vắng cơ hồ những bụi vướng trong đôi mắt tôi làm đôi mắt tôi ứa lệ hoài. Ban đêm, chị Hồng đi làm. Một mình tôi nằm suy nghĩ vẩn vơ. Thỉnh thoảng bị nghe tiếng gõ cửa của một khách làng chơi nhầm phòng. Tiếng gõ cửa nghe chua xót như tiếng nói phụ bạc của người tình. Một đôi lần, nghe rụng rời như tiếng gõ của quỷ sử báo hiệu đã tới giờ mình xuống chầu diêm vương. Hai viên thuốc an thần vô hiệu nghiệm. Tôi lấy thêm viên nữa, mở tủ lạnh uống nốt ly sữa còn thừa. Nằm lơ mơ lúc lâu, quá một giờ khuya tôi ngủ thiếp. Chị Hồng về hồi nào tôi chẳng hay. Một đêm kinh hoàng trôi qua. Tôi thức dậy, đồng hồ đã chỉ mười giờ. Chị Hồng vẫn say sưa ngủ. Việc đầu tiên của tôi là “xem nó đã ra chưa”. Chẳng có một biến chứng gì cả. Tôi ôm mặt khóc rưng rức. Ý định tự tử lại đến với tôi. Lần này mãnh liệt hơn. Tôi khổ quá, tôi đau đớn qua, tôi ê chề nhục nhã quá, tôi yếu đuối quá, tôi sống cũng không thể trả thù những kẻ đã xô tôi xuống vực thẳm.
- Lại khóc rồi...
Chị Hồng đã thức. Tiếng nói của chị êm ái cơ hồ khúc đàn tim. Tôi chợt nhớ một đêm xa xôi lắm, tôi ngồi ôm hàm răng khóc thút thít. Chiếc răng sâu hành hạ tôi. Cha tôi cho tôi uống một viên Aspirine rồi bảo tôi “Con đừng thèm nghĩ tới nó, con nhắm mắt, ngủ là hết đau”. Khi cha tôi tỉnh giấc, thấy tôi ngồi khóc, người trách yêu “Lại khóc rồi...”
Lại khóc rồi. Cha tôi không còn sống, chẳng bao giờ người trách yêu tôi nữa. Từ đó tới nay, tôi mới được chị Hồng nói ba tiếng trìu mến, thiết tha ấy.
- Em muốn chết chị ơi!
- Chỉ dại dột thôi nào... Lại đây với chị.
Tôi xích sang giường chị. Chị vươn tay ôm ngang bụng tôi, níu tôi nằm cạnh chị. Chị thủ thỉ:
- Nó băng chưa?
- Chưa.
- Thế nào nó cũng băng. Con mụ này tài không thua đốc tờ. Nó xấc xược song được việc ra phết. Hồi chị phá, chị còn sốt ruột lo lắng gấp mười em. Mãi ba bốn hôm sau mới thở phào.
Tôi chưa hề hỏi han dĩ vãng của chị Hồng. Cái nguyên do nào đưa đẩy chị làm gái nhảy, tôi chẳng cần biết. Nhiều nhà văn đã viết về gái nhảy. Người yêu gái nhảy thì cho rằng, trước ngày đặt chân trên “pit” của vũ trường, ôm ấp những thằng đàn ông nham nhở, những thằng con trai mặt búng ra sữa, để kiếm tiền sinh sống, những cô gái nhảy đều mang nhiều tâm sự u ẩn. Tâm sự u ẩn đó có thể là bị tình phụ, có thể là sự hy sinh lớn lao cho đàn em ăn học, cho mẹ già chữa bệnh. Người ghét gái nhảy thì cho rằng các cô gái lười biếng, thèm ăn diện, lại có tí nhan sắc, không biết làm gì hơn là làm gái nhảy. Đôi ba người viết phóng sự đặt những vấn đề lớn cho gái nhảy, họ đổ vạ tại chiến tranh, tại hoàn cảnh xã hội và phủ nhận vũ nữ là một cái nghề. Chị Hồng có nỗi cô đơn của chị. Không nghe chị nói tới gia đình chị. Cũng hiếm hoi những tay chơi lai vãng ở căn phòng riêng trên gác hai của cái bin-đinh Núi Trắng này, mặc dù chị Hồng khá đẹp, khá duyên dáng tuy chị ngót 30 tuổi. Chị Hồng rời khỏi vũ trường khó ai đoán chị là gái nhảy. Chị trang điểm đơn sơ. Tôi thích nhất nụ cười của chị. Nó dễ gây cảm tình mà lại hơi kiêu ngạo. Nụ cười của chị giống hệt, nụ cười của Christine Carène trong phim “A Certain smile”. Tôi đã yêu nụ cười của Christine Carène, giờ thì thích nụ cười của chị Hồng. Chị Hồng tốt, chị săn sóc tôi như săn sóc em gái. Thế là đủ, cần gì biết tại sao chị Hồng làm gái nhảy.
Tôi rúc vào nách chị. Chị nghiêng mình quàng nốt một cánh tay, ôm chặt lấy tôi.
- Tội nghiệp em. Biết vậy...
Chị ngừng lại. Tôi hỏi:
- Biết vậy sao, hả chị?
Chị thở dài:
- Giờ thì muộn rồi.
Tôi sốt ruột:
- Chị muốn nói gì?
Chị mơn man những ngón tay mềm trên lưng tôi:
- Biết vậy cứ để em sinh một đứa bé. Rồi chị em mình nuôi nấng nó nên người. Chị không biết em sẽ làm gì nhưng nếu em làm nghề vũ nữ mà có đứa con gửi một chỗ, mỗi chiều Chủ nhật tới thăm nó, lòng bớt cô đơn dường nào...
Tôi ngóc đầu, chống tay vào mang tai, nhìn chị. Đôi mắt chị long lanh. Và hai giòng nước mắt ứa ra..
- Trước chị có một đứa con với một gã sở khanh. Nó chết hai năm nay, em ạ!
Chị nói tiếp:
- Em trót chích thuốc và “làm” rồi, giờ giữ lại sợ sinh ra quái thai. Bề nào cũng phải phá ra. Nhỡ nó lớn lên nó chết, mình thêm một nỗi buồn. Em đừng lo lắng, yên chí, nó phải băng. Thôi, nằm ngủ đi, lát nữa chị em mình đi ăn tiệm.
Buổi chiều tôi xuống Hòa Hưng, chị Hồng vẫn đợi ở ngoài lộ. Mụ phá thai nhận nốt tiền. Mụ gỡ cái ống cao su ra, lắc đầu. Rồi lại đẩy cái ống cao su cũ vào, không thay, không rửa. Mụ băng bó như chiều qua, bảo tôi mai lại mụ gỡ dùm. Tôi bớt sợ so với ngày đầu. Mụ phá thai chưa quên lời hứa giúp tôi cái ngải và “làm lại trinh tiết”.
Nửa đêm, tôi thấy mệt mỏi, khó chịu. Vào buồng tắm xem xét. Tôi mừng khôn tả “Nó băng rồi”. Cái ống cao su bị đẩy ra. Tôi gọi chị Hồng. May mà đêm nay chị về sớm. Chị nói đề phòng tôi có “làm sao”. Chị cuống quýt gỡ cái ống cao su và lấy hết bông gòn mà mụ phá thai quấn ở cái đầu ống cho chạm sát cái thai. Rồi chị tìm “Serviette hygénique”, giúp tôi băng bó. Sáng sớm, tôi bị băng huyết nhiều hơn chị Hồng tưởng. Chị đi kêu y tá đến chích thuốc cầm máu. Tôi mệt nhoài, mặt mày xanh mét. Nhìn nét mặt chị Hồng, tôi phỏng chừng sự nguy hiểm đang đe dọa tôi. Cô y tá của các chị em vũ nữ lo ngại con mụ phá thai làm ẩu, có thể bị “infection” và còn phát sinh nhiều biến chứng khác. Hôm qua tôi có đọc một tờ tuần báo số đặc biệt nói về phá thai. Tôi đã rụng rời không dám đọc hết. Rồi tự trấn tĩnh rằng các nhà y học dọa vậy. Nhưng nghe cô y tá nói cách làm ẩu tả, mất vệ sinh của con mụ phá thai ở con ngõ ngoại ô Hòa Hưng, tôi sợ phát sốt. Tôi sốt ngất đi chị Hồng đã tưởng tôi chết. Không thể nào diễn tả nổi cơn sốt khủng khiếp của một người phá thai khi cái thai bị băng rã. Đó là cơn ác mộng. Cơn ác mộng đánh đai bằng những tên quỷ sứ. Cơn ác mộng qua, tôi bị “hémorragie” dầm dề, liên tiếp sáu, bảy hôm liền. Những mũi thuốc cầm máu vô hiệu nghiệm. Cô y tá nghi ngờ tôi tính sai ngày và có thể bị sót nhau. Cô khuyên tôi nên tới một bác sĩ chuyên môn trị bệnh đàn bà. Bác sĩ xác nhận tôi bị sót nhau. Ông giới thiệu tôi đến một bảo sanh viện nổi tiếng. Tôi nói dối bị xẩy thai, ông không nghi ngờ gì cả.
Trần Thị Diễm Châu Trần Thị Diễm Châu - Duyên Anh Trần Thị Diễm Châu